Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 98: Chương 98

Ngày hôm sau, Tùy Châu có tuyết lớn.

 

Một đêm không mộng, Thẩm Kiến Thanh tỉnh dậy, nghiêng đầu, nhìn thấy núi đồi trắng xóa, nhấp nhô không ngớt, nối liền với nền trời màu xanh mai cua.

 

Thẩm Kiến Thanh lật người nằm ngửa, hai tay vươn ra khỏi chăn, chạm vào đầu giường, vươn vai một cái thật sảng khoái: "Ưm——"

 

Cổ họng Thẩm Kiến Thanh vẫn còn rất khô, giọng nói khàn khàn, thở dài một tiếng, mờ ám hơn cả những lời thì thầm trong lúc thăng hoa.

 

Cô ấy không nhịn được cười.

 

Bị bạn gái nhìn chằm chằm, điều khiển một cách không có trình tự để chính mình tự ngủ với mình, cảm giác này thật...

 

"Ha."

 

Sảng khoái.

 

Thẩm Kiến Thanh hơi nâng cằm, trên cổ hiện ra hai đường gân mỹ nhân xinh đẹp, chìm đắm hồi tưởng lại tất cả của đêm qua. Cô ấy khép hờ mắt, lưỡi chậm rãi lướt qua viền môi, sau đó giơ tay lên, chạm nhẹ nơi cổ họng khô khốc, quở trách nói: "Cái gì cũng tự học thành tại được, cái mạng này sắp bị em hành hạ đến chết rồi."

 

Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh nghiêng người cuộn tròn lại, cười không sao ngưng được.

 

————

 

Bữa sáng, mọi người trong nhóm cùng đi xuống, dùng bữa ở nhà hàng.

 

Chu Học Lễ đơn giản thuật lại nội dung thử nghiệm hôm nay rồi trò chuyện cùng Đồng Hà phụ trách nghiệm thu.

 

Lượng thức ăn của Thẩm Kiến Thanh không nhiều, rất nhanh đã buông đũa, ngả lưng về sau, nhàn nhã uống cà phê, ngắm cảnh.

 

Trong căn cứ, ngoại trừ chỗ ở, các công trình khác đều thấp và đơn giản, không thấy chút bóng dáng chật chội và góc cạnh của đô thị hiện đại, lúc này tuyết lớn dày đặc bao phủ, trước mắt đều là vẻ mênh mông và xa xôi nguyên sơ.

 

Thẩm Kiến Thanh không hiểu sao lại thấy hợp với Tần Việt, cô không vội vàng, thậm chí là quá chậm chạp, thật ra rất lạc lõng với nhịp sống hối hả nơi thành thị.

 

Nghĩ vậy, Thẩm Kiến Thanh đột nhiên tiếc nuối vì Tần Việt không tới, cô ấy không nhịn được mà đeo tai nghe, gọi điện cho Tần Việt.

 

"Tút—— Tút——"

 

Âm thanh nhắc nhở của máy móc buổi sáng sớm, lại chẳng khô khan chút nào.

 

Thẩm Kiến Thanh nhấp cà phê, vui vẻ nhìn xa xăm.

 

1 giây, 2 giây...

 

Thời gian trôi qua dần bắt đầu hao mòn sự kiên nhẫn trong Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đặt cà phê xuống, hạ chân đang gác, ấn đường từ từ cau chặt.

 

Đã rất lâu rồi cô ấy không có cảm giác sốt ruột như đang bị treo giữa không trung như thế này.

 

Trưa hôm qua Tần Việt không nghe điện thoại, móng tay cô ấy cấ đến khi lòng bàn tay đau nhói, nhưng rất nhanh đã nhận ra rằng có lẽ Tần Việt đang ngủ trưa nên không để ý.

 

Hôm nay...

 

Thẩm Kiến Thanh giơ cổ tay lên xem giờ.

 

Bây giờ là 8 giờ rưỡi, Tần Việt vẫn chưa ngủ dậy?

 

Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại lên siết chặt, ngón tay cái lơ lửng phía trên nút gác máy màu đỏ, chuẩn bị gác máy để gọi lại bất cứ lúc nào.

 

"Giảng viên Thẩm."

 

Giọng nói của Tần Việt bỗng vang lên, Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, tim đập nhanh như trống dồn, cô ấy vô thức hỏi: "Sao lâu thế mà giờ mới nghe máy?"

 

Nói xong, Thẩm Kiến Thanh cảm thấy có rất nhiều ánh nhìn dư thừa đang đổ dồn trên người mình, thần tốc mà chuẩn xác, cô ấy cong ngón tay đang áp trên mặt lưng điện thoại, muộn màng nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình có vấn đề—— Quá cứng nhắc, không giống nghiêm khắc, mà là sự áp bức mang theo cảm giác dồn ép.

 

"Vừa nãy đang rửa mặt, không nghe thấy." Tần Việt nói.

 

Thẩm Kiến Thanh gảy ngón trỏ, lập tức biết mình đã phản ứng quá khích.

 

Sự kỷ luật của Tần Việt không chỉ thể hiện ở việc ngủ sớm dậy sớm, mà còn ở việc không nghiện điện thoại, rửa mặt của cô chỉ là rửa mặt, nếu không cần thiết thì sẽ không mang điện thoại theo bên mình.

 

Trong lòng Thẩm Kiến Thanh áy náy, kèm theo đó là ngột ngạt.

 

Cô ấy đã hình thành quá nhiều tật xấu trong 2 năm qua, một vài điều tồn tài trong tiềm thức cần phải được sửa đổi thì mới có thể loại bỏ hoàn toàn.

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, đè nén sự khác thường trong lòng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đứng dậy đi đến một bên ngồi xuống: "Làm chị sơ, tưởng là nhiều chuột quá, con mèo yếu ớt nào đó bắt không xuể nên giận dỗi."

 

Tần Việt ngồi vào bàn, nhìn hộp quà bánh quy đã mở ra nói: "Không, tuy là lần đầu, nhưng kỹ năng có thể coi là thuần thục."

 

"Hiểu—— Sư phụ Tần làm gì cũng tự học thành tài được——" Thẩm Kiến Thanh cố ý kéo dài âm, tiện thể chọc mèo, "Giờ bắt một con cho chị xem thử?"

 

Tần Việt nói: "Đợi xíu."

 

Chẳng bao lâu sau, WeChat Thẩm Kiến Thanh vang lên, nhận được tin nhắn từ Tần Việt, là "hiện trường mèo vờn chuột" mà cô gửi đến—— Miệng ngậm gáy chuột Mickey, ngước mắt nhìn về phía ống kính.

 

Động tác còn khá đến nơi đến chốn.

 

Hai ngón tay Thẩm Kiến Thanh ấn vào màn hình để phóng to bức ảnh.

 

Chậc, ánh mắt của "thợ săn" họ Tần mới nổi này bình thản quá, không những chẳng có vẻ kiêu ngạo khi tranh công với chủ, mà còn, hừm, ngoan ngoãn đến mức khiến con người ta hoàn toàn không thể liên tưởng với đồ xấu xa thản nhiên nói "Giảng viên Thẩm, chị khóc trông rất đẹp, đừng dùng tay che, em muốn nhìn" sau khi "độc ác ngắt hoa".

 

Ngón tay trắng nõn của Thẩm Kiến Thanh gõ nhẹ lên bàn, vành tai âm ỉ nóng lên.

 

Lúc đó cô ấy nhất định là bị tra tấn đến điên rồi mới cảm thấy sức sát thương của câu nói này còn lớn hơn cả "Giảng viên Thẩm, đừng chụm đùi lại", không nhịn được mà cầu xin cô "Việt, dừng, dừng một lát."

 

Cô có dừng không?

 

Chắc chắn là không.

 

Thẩm Kiến Thanh dường như đã nghe thấy vài tiếng ho, rất dồn dập, cô mở miệng, tầm nhìn bị nước mắt làm nhòe chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tần Việt đang cúi đầu gục trên đầu gối, hẳn không để ý đến việc cho cô ấy dừng lại.

 

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiến Thanh cuộn tròn ngón tay lại, hỏi: "Nhiều ngày vậy rồi mà vẫn còn ho à?"

 

Tần Việt nói: "Thỉnh thoảng."

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức nói: "Mấy ngày tới ở Tùy Châu đều sẽ có tuyết lớn, em cố gắng đừng ra ngoài, đợi chị xong việc ở đây, chúng ta sẽ về thẳng Giang Bình."

 

Tốc độ nói của Thẩm Kiến Thanh không quá nhanh, nhưng có thể nắm bắt được sự căng thẳng rõ ràng.

 

Cô ấy lo lắng rồi.

 

Tần Việt cầm điện thoại, trong đầu lóe lên vụ tai nạn của chị gái Hạ Tây trên trường bắn mà Chu Tư nói vào buổi tối ở McDonald's.

 

Thẩm Kiến Thanh phụ trách phần điều khiển, đây là bước cuối cùng để vụ phóng được thành công, nếu trong trường bắn thật sự xảy ra tình huống gì, cô ấy với tư cách là người chịu trách nhiệm chính, cần phải phối hợp để khắc phục vấn đề.

 

Mặc dù các đề án an toàn của căn cứ đang được tối ưu hóa hàng năm, trước khi vào hiện trường, các nhân viên thử nghiệm cũng phải nắm chắc mọi quy trình kiểm soát, tỷ lệ sự cố đã giảm xuống còn 1/10 triệu từ lâu, nhưng ai có thể đảm bảo rằng xác suất mong manh đó sẽ không bất ngờ xảy ra?

 

Tần Việt không thể, cô chỉ có thể cố gắng giúp Thẩm Kiến Thanh không bị phân tâm.

 

"Biết rồi," Tần Việt nói, "Chị cứ yên tâm thử nghiệm."

 

Thẩm Kiến Thanh không nhịn được cười, ngước mắt nhìn màn tuyết trắng xóa vô tận: "Năm sau chăm chút thân thể cho em thật tốt, tranh thủ mùa đông lại hợp tác trong một dự án khác rồi cùng nhau đến đây thử nghiệm."

 

Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại lên chụp cảnh tuyết, gửi cho Tần Việt: "Càng nhìn càng thấy sự nguyên sơ và yên tĩnh của nơi đây tô điểm cho em."

 

Tần Việt nói: "Được."

 

"Chúng ta có thể nắm tay đi dạo trên nền tuyết."

 

"Ừ."

 

"Nghe nói ở đây có một vị kỹ sư cưỡi cừu nhỏ đi làm, rất bắt mắt, chúng ta có thể mượn để đi ngắm đường núi."

 

"Được."

 

Hai người thoải mái trò chuyện, sự dị thường lúc mới bắt đầu cuộc gọi dần dần hòa tan trong cuộc sống thường ngày ngọt ngào.

 

Cúp máy là 10 phút sau.

 

Khóe môi giương cao của Thẩm Kiến Thanh mãi không buông xuống, cô ấy ngắm đi ngắm lại bức ảnh Tần Việt ngậm bánh quy, đặt làm màn hình điện thoại.

 

Từ giờ, khóa màn hình điện thoại của cô ấy là 1012—— Tên Tần Việt.

 

Mở khóa, Tần Việt lập tức ở ngay trong mắt cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh không nhịn cười được.

 

Bên cạnh, Tống Hồi lại chạy đến quầy đồ ăn một chuyến vì chưa no, rùng mình một cái, vô thức nhìn sang.

 

"????"

 

Nhất định là cậu ta nhìn nhầm rồi.

 

Tần Việt và giảng viên Thẩm một Nam một bắc, một cô một trò, quan hệ hai người chẳng liên quan gì đến nhau, sao cô lại có thể xuất hiện trong điện thoại của giảng viên Thẩm được??

 

Ồ, Tần Việt có trong WeChat của giảng viên Thẩm.

 

Ừ, hai người là quan hệ hợp tác dự án vô cùng đơn thuần.

 

Tần Việt có người yêu rồi, thấp đến mức cô phải đứng dưới vỉa hè để hôn người kia, đúng rồi, giảng viên Thẩm cao thế kia cơ mà, đi đường cũng toát ra thần thái.

 

Vào khoảnh khắc Tống Hồi thành công thuyết phút được mình, bước chân cũng dường như nhanh nhẹn hơn, vừa đi vừa ngân nga một bài hát.

 

Đi chưa được hai bước, "bẹp" một tiếng, quả trứng ngâm trà cuối cùng cậu ta khó khăn lắm mới giành được lăn khỏi đ ĩa, hi sinh.

 

————

 

8h50, mọi người đi vào phòng thay đồ thay trang phục lao động.

 

Quy trình còn quy định: Trong lúc thử nghiệm không được mang theo điện thoại, không được để lộ vùng da dưới cổ, không được thả tóc.

 

Thẩm Kiến Thanh sát sao tuân theo quy trình, bỏ điện thoại vào tủ, tiện tay tìm cây bút máy ở trong túi.

 

Hai ngày qua, cô ấy đều dùng bút máy để búi tóc.

 

Tìm hồi lâu mà không thấy, Thẩm Kiến Thanh phì cười.

 

Đêm qua sư phụ Tần đột nhiên nhảy từ 1 lên 4, dằn vặt cô ấy đến mức toàn thân căng thẳng, đầu ngửa về sau, đánh rơi cây bút.

 

Sau đó kết thúc, cô ấy đã mệt đến mức không muốn động đậy, nên không nhặt lên.

 

Bây giờ thì hay rồi, đầu tóc phải làm sao đây?

 

Ôi.

 

Thẩm Kiến Thanh bất đắc dĩ buông tóc xuống, chuẩn bị đến phòng thay đồ nam đề mượn bút.

 

Vừa cất bước, cô ấy chợt nghĩ đến cái gì đó, dừng lại tại chỗ.

 

Một lát sau, tay Thẩm Kiến Thanh lại đưa vào túm, mở khóa ngăn giữa, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp, trong đó là cây trâm cài bất ly thân trước kia của cô ấy—— Cây trâm bị gãy làm đôi ở ngoài Từ Ngọ vào ngày đoạn tuyệt với Tần Việt.

 

Cô ấy của ngày hôm đó ghét cay ghét đắng Tần Việt, nhưng sau khi cô rời đi đã lâu, cô ấy vẫn cẩn thận từng li từng tí nhặt cây trâm lên và đi tìm người sửa nó.

 

Cô ấy tìm một sư phụ giỏi nhất ở Giang Bình, nhưng như gương vỡ khó lành, tay nghề gia công kim loại của sư phụ có khéo léo đến mấy, cũng chỉ có thể dùng vàng quỳ gắn nó lại, không thể loại bỏ dấu vết.

 

Sau đó, cô ấy chỉ mang theo, không dùng.

 

Bây giờ đã đến lúc cho nó lần nữa nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

 

Thẩm Kiến Thanh lấy cây trâm ra, thuần thục búc tóc ở sau gáy rồi bước ra ngoài.

 

3 ngày thử nghiệm trôi qua trong nháy mắt.

 

Sáng ngày thứ 4, Đồng Hà nhận được kết quả thử nghiệm, tâm trạng vô cùng tốt, mời mọi người đến thị trần gần đó dùng bữa.

 

Thực đơn của các nhà hàng trong thị trấn không mấy cầu kỳ, nhưng được cái là ngon như nhà nấu, mọi người dùng bữa vui vẻ khó tránh khỏi uống rượu.

 

Thẩm Kiến Thanh trốn không thoát, một mình uống 7-8 lạng rượu đế, về đến khách sạn, hơi thở của cô ấy cũng có mùi rượu.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi bên giường rồi ngả lưng một lát, lấy điện thoại ra xem giờ.

 

Gần 1 giờ, quay về tìm sư phụ Tần mất 1 tiếng, về Giang Bình mất 4 tiếng, đến nhà là vừa kịp giờ ăn cơm, không đến nỗi hành hạ cái bụng yếu ớt của cô.

 

Thẩm Kiến Thanh báo một tiếng cho nhóm dự án sẽ không về cùng bọn họ rồi lập tức đứng dậy thu dọn hành lý, gọi xe.

 

20 phút sau, Thẩm Kiến Thanh lên xe, gọi điện cho Tần Việt, nối máy chỉ sau một hồi chuông: "Giảng viên Thẩm."

 

Có tiếng vang.

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Đang ở đâu thế?"

 

Tần Việt nói: "Nhà vệ sinh."

 

Thế thì đúng rồi.

 

Thẩm Kiến Thanh thoải mái ngả người ra sau, bắt chéo chân: "Chị đang trên đường về, khoảng 2 giờ sẽ đến nơi."

 

Tần Việt: "Được."

 

"Em thu dọn hành lý trước, lái xe ra ngoài khách sạn, đợi chị đến ròip mình về luôn."

 

"Được."

 

Thẩm Kiến Thanh khẽ cười một tiếng, giọng nói dịu đi: "Không bảo về thì thôi, giờ vừa mới lên đường, đã nhớ em luôn rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh như tên bắn, thấp giọng nói: "Sư phụ Tần, lát nữa gặp chị, nhớ hôn chị đầu tiên đấy."

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Bắp chân Thẩm Kiến Thanh khẽ đung đưa, thổn thức không thôi: "Sao kỹ năng thả thính của em lúc trồi lúc sụt thế? Đây chẳng phải lúc em nên nói gì đó êm tai để xoa dịu chị hay sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói xong, phía Tần Việt đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy xối xả rất rõ ràng, tiếp đó là cửa va vào nhau, có người lớn tiếng nói: "Không phải 5 giờ phẫu thuật sao? Bây giờ đến đây để làm cái gì thế?"

 

Nụ cười trên môi Thẩm Kiến Thanh khựng lại, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn điện thoại, hỏi: "Em đang ở đâu?"

 

"Khụ." Giọng Tần Việt vang lên, chỉ có một âm này.

 

Thẩm Kiến Thanh nắm chặt điện thoại, trầm giọng: "Tần Việt."

 

Tần Việt buông micro vừa mới vội vàng che lại ra, ra khỏi nhà vệ sinh: "Em nói, chị có thể đừng sốt ruột được không?"

 

Biểu cảm trên mặt Thẩm Kiến Thanh biến mất hoàn toàn: "Đang ở đâu?"

 

Tần Việt đứng trong hành lang, tiếng vang biến mất, tiếng người ồn ào: "Bệnh viện."

 

"Làm gì?"

 

"Bị sốt, truyền nước."

 

"Mấy ngày rồi?"

 

"..."

 

Sự im lặng đột ngột của Tần Việt khiến tim Thẩm Kiến Thanh thắt lại, cô ấy ngồi dậy, gằn từng chữ: "Tần Việt, mấy ngày rồi?"

 

Tần Việt cụp mi, li3m khóe môi nứt nẻ, nói: "4 ngày."

 

Thẩm Kiến Thanh tính toán thời gian thử nghiệm đâu ra đấy, hôm nay cũng mới là ngày thứ 4.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận