Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 104: Chương 104

Từ Tô Du nói trúng tim đen.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi dựa vào ghế, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay.

 

Từ Tô Du hỏi: "Không chấp nhận được những gì tôi nói à?"

 

Thẩm Kiến Thanh lắc đầu, thả lỏng tay: "Hối hận vì đã không hỏi chị câu này sớm hơn."

 

Giả dụ như có người cảnh báo trước cho cô ấy rằng, Tần Việt sẽ chịu những tổn thương gì vì cô ấy, cho dù không thể kiềm chế hoàn toàn thì cô ấy cũng sẽ tiết chế phần nào.

 

Nhưng Từ Tô Du lại nói: "Không cần hối hận, nếu em hỏi sớm hơn, tôi cũng sẽ không trả lời em rõ ràng như vậy."

 

Ấn đường Thẩm Kiến Thanh nhíu lại rất nhẹ: "Tại sao?"

 

Từ Tô Du nói: "Từ khi biết Tần Việt đang ở đâu vào năm ngoái, em tới lui tìm cô ấy không dưới 10 lần, nhưng chút tự tin để thoải mái xuất hiện trước mặt cô ấy cũng chẳng có, nếu tôi nói những lời này, có lẽ em sẽ thật sự trở thành bệnh nhân của tôi."

 

Chúng quá thẳng thừng, đối với Thẩm Kiến Thanh của hồi đó không phải cảnh báo, mà là xát muối vào vết thương.

 

Thẩm Kiến Thanh như tỉnh lại từ trong giấc mơ, im lặng một giây rồi hỏi: "Tại sao chị lại muốn giúp tôi?"

 

Vào ngày cô ấy đi ăn canh khoai từ vì một câu nói của Trần Vi, cô ấy không đuổi theo Tần Việt mà suy sụp ở vệ đường.

 

Từ Tô Du đã xuất hiện vào lúc đó, như từ trên trời rơi xuống, sau này không hỏi nguyên do, không thu phí, nhưng luôn túc trực, còn giỏi ăn nói, nắm bắt chuẩn xác tâm lý nhạy cảm và mong manh của cô ấy.

 

Cô ấy từng hỏi Từ Tô Du lý do.

 

Từ Tô Du nói: "Duyên phận, tin không?"

 

Cô ấy không tin vào duyên phận, chỉ là vào một buổi tối nọ bất ngờ ghé thăm, cô ấy bỗng phát hiện Từ Tô Du say rượu, cho rằng cô ấy là một người khác, nhìn rất lâu.

 

Ánh mắt Từ Tô Du nặng tình vô cùng, xen lẫn sự kích động khi xa cách đã lâu, cô nàng chẳng cần chớp mắt mà đáy mắt đã đỏ hoe.

 

Nhưng cô nàng mang trong mình một sự bình tĩnh và kiềm chế không thể lay chuyển, đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ đỏ lên, không rơi lệ, cũng không hề bị men rượu đánh bại mà thốt ra bất kỳ một chữ nào liên quan đến "yêu", thậm chí ngay cả môi cũng chẳng mấp máy, càng không có bất kỳ động tác nào tiến lại gần.

 

Chính vào ngày hôm đó, Thẩm Kiến Thanh bỗng xác định Từ Tô Du đã có người trong lòng mình, không có mục đích gì với cô ấy, nên cô ấy buông bỏ cảnh giác, bắt đầu biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết cho Từ Tô Du, sự giúp đỡ mà Từ Tô Du dành cho cô ấy cũng giống như buổi tối hôm đó ở Tùy Châu, dù khi đó đang ở đâu, làm gì, miễn là cô ấy cần thì sẽ nhất định xuất hiện nhanh nhất có thể.

 

Các cô trở thành đôi bạn chênh lệch 4 tuổi—— Từ Tô Du năm nay tròn 40.

 

Thời gian sau đó, Thẩm Kiến Thanh liên tục vướng mắc với chuyện của bản thân, bận bịu, quên hỏi lại Từ Tô Du lý do tại sao lại giúp mình, hôm nay chợt nhớ ra, cô ấy không nhịn được mà mở lời.

 

Từ Tô Du bắt gặp ánh mắt thăm dò của Thẩm Kiến Thanh, một lát sau, nói: "Vừa nãy không phải em đã đoán được rồi sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Vì chị cũng thích phụ nữ?"

 

Từ Tô Du: "Đúng, nhưng chưa kịp lấy hết can đảm để tỏ tình với cô ấy, thì cô ấy đã đi mất rồi, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, không buông bỏ được, gặp em, tôi chuyển dồn tình cảm vào em, hi vọng ít nhất vào một ngày nào đó, em sẽ có được dũng khí để gặp lại người mình thích."

 

Thẩm Kiến Thanh kinh ngạc, không ngờ lại là một lý do như vậy.

 

Thẩm Kiến Thanh tiêu hóa một hồi, hỏi: "Cô ấy đi đâu? Chị chưa từng tìm cô ấy sao?"

 

Chiếc điện thoại Từ Tô Du cầm rơi xuống đất, cô nàng liếc nhìn, bình tĩnh nhặt lên, nói: "Cô ấy..."

 

"Cô Thẩm, cô Thẩm, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi!" Điều dưỡng hối hả đi tới nói: "Cô mau đi xem cô ấy đi, vừa nãy cô ấy khó chịu đến mức..."

 

Điều dưỡng chưa nói hết, Thẩm Kiến Thanh đã đứng dậy chạy vào trong.

 

Từ Tô Du theo sát phía sau.

 

Trong nháy mắt, Thẩm Kiến Thanh đã đứng ở cửa phòng bệnh.

 

Từ Tô Du đến sau một bước, qua vai Thẩm Kiến Thanh, nhìn thấy Tần Việt đang bị y tá dùng sức ghìm cổ tay, ống truyền dịch trên mu bàn tay cô bị xé toạc, trên đầu kim đọng hạt máu, trong cổ họng r3n rỉ không ngừng, cơ thể vùng vẫy vặn vẹo, hoàn toàn khác với Tần Việt điềm tĩnh, bình thản trong ấn tượng.

 

Từ Tô Du quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đứng đó bất động, môi mím chặt, trên mặt trắng bệch.

 

Từ Tô Du muốn trấn an Thẩm Kiến Thanh, bàn tay chần chừ ở phía sau vai Thẩm Kiến Thanh rất lâu, nhưng vẫn không vỗ xuống.

 

Những lời này không có sức nặng, nói ra, Thẩm Kiến Thanh vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ, coi như không có chuyện gì, thà rằng đừng nói.

 

Hai người đi đến vách tường chờ đợi.

 

Trong thuốc y tá tiêm cho Tần Việt có lẽ chứa thành phần an thần, chẳng bao lâu sau, sức vùng vẫy của Tần Việt bắt đầu nhẹ dần, tiếng r3n rỉ cũng từ kìm nén chuyển thành yếu ớt, kéo dài, tựa như một sợi dây giật mạnh trái tim Thẩm Kiến Thanh.

 

Vào giây phút nước mắt bất ngờ lăn dài từ khóe mắt Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh căng thẳng toàn thân, vô thức bước về trước.

 

Từ Tô Du lập tức vươn tay giữ lấy cánh tay Thẩm Kiến Thanh.

 

Bác sĩ vẫn còn đang xác nhận tình trạng của Tần Việt, lúc này không thích hợp để làm phiền.

 

Hai tay Thẩm Kiến Thanh nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay cái miết mạnh những đốt ngón tay.

 

Khoảng 20 phút sau, tình trạng của Tần Việt ổn định, bác sĩ dặn dò những điều cần lưu ý với y tá rồi bước tới.

 

Thân hình cứng ngắc của Thẩm Kiến Thanh cử động, hỏi: "Không phải cô ấy vừa mới bị co giật lúc 3 giờ hay sao?"

 

Từ 3 giờ đến hiện tại mới chỉ trôi qua chưa đầy 2 tiếng, tới tập như vậy, cơ thể làm sao chịu nổi?

 

Bác sĩ nói: "Lần này không phải co giật, cô ấy đang gặp ác mộng."

 

"Ác mộng?" Thẩm Kiến Thanh giống như không hiểu, "Ác mộng gì mà lại đau đớn đến mức như thế?"

 

Bác sĩ nói: "Cái này phải hỏi người nhà các cô, tôi chỉ biết chữa bệnh, không thể nhìn thấu lòng người."

 

"Khuyên bảo cô ấy nhiều hơn đi, cứ thế này, bệnh còn chưa kịp khỏi thì người đã sụp đổ trước rồi." Bác sĩ nói.

 

Trong đầu Thẩm Kiến Thanh ong ong thành tiếng, cơ thể lảo đảo mạnh mẽ. Trước khi Từ Tô Du đưa tay, cô ấy vịn tường, bình tĩnh nói: "Được, cảm ơn bác sĩ."

 

Bác sĩ nói "Không có gì" rồi rời phòng bệnh.

 

Bên trong đột nhiên lặng như tờ, Thẩm Kiến Thanh rất lâu không có phản ứng.

 

Từ Tô Du do dự muốn nói.

 

"Khụ."

 

"Thẩm Kiến Thanh..."

 

Tiếng ho của Tần Việt và giọng nói của Từ Tô Du vang lên cùng lúc.

 

Thẩm Kiến Thanh nói với Từ Tô Du: "Đợi chút."

 

Sau đó bước nhanh đến bên giường, lau mồ hồi trên trán cho Tần Việt, nhẹ nhàng xoa bóp chân tay bị y tá ghì mạnh của cô.

 

Vết hằn đỏ thật ra đã biến mất từ lâu.

 

Nhưng Thẩm Kiến Thanh vẫn rất cẩn thận và tỉ mỉ.

 

Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Kiến Thanh đặt tay Tần Việt trở lại trong chăn, muốn kéo ghế đến cho mình ngồi.

 

Dư quang trông thấy Từ Tô Du đang đứng ở cuối cùng, động tác của Thẩm Kiến Thanh khựng lại, đi tới hỏi: "Vừa rồi muốn nói gì?"

 

Từ Tô Du siết chặt thanh chắn trong tay, thấp giọng nói: "Ra ngoài nói chuyện đi."

 

Thẩm Kiến Thanh chần chừ.

 

Đúng lúc điều dưỡng đến, Thẩm Kiến Thanh dặn dò cô nàng cặn kẽ, chi tiết một lần rồi theo Từ Tô Du quay lại sảnh thang máy.

 

Món đồ Từ Tô Du tiện tay bỏ xuống đất khi đến vẫn còn đó, cô nàng mặc kệ, đợi Thẩm Kiến Thanh ngồi xuống bên cạnh, cô nàng mở lời: "Có lẽ tôi biết Tần Việt đang mơ thấy gì."

 

Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn Từ Tô Du.

 

Từ Tô Du nói: "Khi gặp nhau ở viện phúc lợi, tôi đã nói với Tần Việt quá trình em tìm kiếm cô ấy khó khăn thế nào, còn nói có người cảm thấy em không xứng với cô ấy, do đó mà em không dám gặp cô ấy, và, có người đang uy hiếp em, không cho em gặp cô ấy."

 

Đối với một người gặp lần đầu, những lời của cô nàng là quá nhiều, nhưng để giúp Thẩm Kiến Thanh, cô nàng vẫn bất công, trút vạ áp lực lên một người khác.

 

Cô nàng nói rất hùng hồn, nhưng kỳ thực...

 

"Hôm đó bạn thân cô ấy cũng đã thú nhận với cô ấy." Thẩm Kiến Thanh đột nhiên lên tiếng.

 

Từ Tô Du ngước mắt.

 

Những lời cô nàng nói ở bên đường đã bẻ cong sống lưng Tần Việt, thêm bạn thân cô...

 

Khi đó hẳn là không sao.

 

Bờ vai Tần Việt không hề yếu ớt.

 

Từ Tô Du nói: "Sau đó là ở Tùy Châu, vào đêm em đến trường tìm cô ấy, cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi, liệu em có thật sự sẽ không còn nổi giận vì cô ấy tính kế người khác không. Hôm đó chắc hẳn cô ấy đã biết được gì đó."

 

Thẩm Kiến Thanh hoa mắt chóng mặt.

 

Hôm đó cô ấy đã kể với Tần Việt về Dụ Hủy.

 

Chính ngày hôm đó cô đã ghi nhớ chuyện hạt cườm?"

 

Sau đó luôn chờ đợi, luôn tính toán, quên mất phải đi khám bệnh, hằng ngày hàng đêm hao tổn tâm sức.

 

Từ Tô Du nói: "Lần thứ ba vẫn là ở Tùy Châu, tôi gặp Tần Việt ở trước cửa hiệu thuốc, cô ấy mua cho mình rất nhiều thuốc. Tôi phát hiện cô ấy ăn mặc rất kín kẽ, phỏng đoán cô ấy bị bệnh có lẽ không phải do thời tiết nên hỏi cô ấy liệu có tâm sự hay không, cô ấy nói cô ấy liên tục mơ thấy một giấc mơ."

 

"...Giấc mơ gì?" Giọng Thẩm Kiến Thanh run run.

 

"Giấc mơ bắt nguồn từ hiện thực." Từ Tô Du nói: "Có người nói với Tần Việt, chị gái em là người duy nhất yêu em trên đời này, chết trong vòng tay em. Em khó khăn lắm mới vực dậy từ mất mát đầu tiên, dồn hết dũng khí để yêu cô ấy, vậy mà cô ấy lại không từ thủ đoạn, khiến mình phát sốt, ép em một lần nữa rơi vào cảnh có thể sẽ mất đi 'người duy nhất'."

 

Từ Tô Du nói: "Tần Việt hỏi tôi, nếu đêm đó cô ấy không qua khỏi, phải chăng sẽ trở thành người thứ hai chết trước mặt em."

 

Thân hình Thẩm Kiến Thanh chao đảo, sắc mặt xanh xao.

 

Những lời buộc tội và tự kiểm điểm nghiêm trọng như vậy, mà Tần Việt lại áp lên chính mình, cô...

 

"Cô ấy chỉ thích suy nghĩ lung tung!" Giọng nói đột nhiên cao vút của Thẩm kiến Thanh thu hút vô số sự chú ý, cô ấy như thể không nhìn thấy, nói nhanh mà lộn xộn, "Tôi đã quên từ lâu rồi!"

 

Từ Tô Du gật đầu: "Nhưng Tần Việt sẽ không nghĩ vậy, cô ấy day dứt 2 năm trời vì đã lừa em, một vài suy nghĩ đã biến thành tiềm thức, lý trí có thể kiểm soát khi cô ấy tỉnh táo, nhưng không điều khiển được cô ấy sẽ mơ thấy gì, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy việc làm của mình là không thể tha thứ."

 

Thẩm Kiến Thanh mở miệng nhưng không thốt nên lời.

 

Bản thân cô ấy cho đến bây giờ vẫn còn đang trải qua cảm giác tội lỗi này, tại sao lại nghĩ Tần Việt sẽ không chứ?

 

Vì cô tốt tính và tính cách ổn định ư???

 

Không có chuyện đó...

 

"2 năm day dứt, chân tướng liên tục được phơi bày, trái tim Tần Việt dù có làm bằng sắt thì cũng sẽ xuất hiện những vết nứt, huống chị, cô ấy vẫn luôn là con người bằng xương bằng thịt." Từ Tô Du nói.

 

Thẩm Kiến Thanh như bị đánh mạnh, trong đầu ù ù, bàn tay buông thõng bên người vô thức mò mẫm trong túi quần.

 

Không có thuốc, cũng không có bật lửa.

 

"Vậy chị cũng dừng hút có được không? Hàng năm có rất nhiều người chết vì ung thư phổi, em hơi lo."

 

"Giảng viên Thẩm, em vẫn còn muốn cùng chị đi đến khi bạc đầu."

 

Những lời của Tần Việt vang lên trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh, động tác sốt ruột của cô ấy đột ngột dừng lại.

 

Từ Tô Du trầm ngâm nói: "Thẩm Kiến Thanh, tôi xin lỗi, hôm gặp Tần Việt, tôi chỉ vội vàng thăm dò thôi đã cảm thấy cô ấy chín chắn và điềm đạm, có thể san sẻ một vài điều với em, về sau, cô ấy không cho tôi nói với em, tôi cũng không thử xác nhận với cô ấy, tôi cứ thế mặc kệ, người càng kiệm lời thì càng là những người nặng lòng nhất, cô ấy âm thâm giấu kín mọi tâm sự, bề ngoài trông như không có gì, nhưng bên trong giằng xé không ngừng dù chỉ một giây."

 

"Thẩm Kiến Thanh, không giải tỏa, Tần Việt sớm muộn gì cũng trở thành như ngày hôm nay vì những giấc mơ càng ngày càng phức tạp." Từ Tô Du nói.

 

Thẩm Kiến Thanh im lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, hồi lâu, cô ấy hỏi: "Chuyện của chị tôi, ai nói cho cô ấy?"

 

Từ Tô Du nói: "Không biết."

 

Vào đêm gửi tin nhắn cho Từ Tô Du, Tần Việt không hề nói cho cô nàng biết nội dung trong CCTV của Hạ Tây, nhưng...

 

Từ Tô Du nghĩ đến một người.

 

"Thẩm Kiến Thanh, đè chết con lạc đà cần có cọng rơm cuối cùng." Từ Tô Du nói: "Ngày em cùng Tần Việt đến thăm Dương Dương, cô ấy đã gặp Dụ Hủy ở quán trà."

 

Ánh sáng trong mắt Thẩm Kiến Thanh chìm xuống tận đáy: "Dụ Hủy đã nói gì với cô ấy?"

 

Từ Tô Du: "Tôi gọi điện thoại, không nghe thấy, Tần Việt cũng không nói, cô ấy chỉ hỏi tôi có biết rốt cuộc bố mẹ em bận rộn như thế nào không, tôi không biết, cô ấy nói thôi bỏ đi, cũng từ ngày hôm đó, cô ấy mới bắt đầu thật sự hiểu rõ em, còn lại không có gì, nhưng lời của Dụ Hủy chắc chắn đã đâm xuyên trái tim Tần Việt, cô ấy vẫn luôn bình tĩnh, điềm đạm, nhưng hôm đó lại chĩa dao về phía Dụ Hủy."

 

"Tôi tận mắt nhìn thấy con dao đó sượt qua cổ Dụ Hủy, gần như găm toàn bộ trong tấm gỗ."

 

"Có lẽ Tần Việt đã dùng toàn bộ sức lực, khi ra về, trạng thái tinh thần của cô ấy tệ hơn cả trước đó."

 

Vậy nên Từ Tô Du đoán, những lời của Dụ Hủy hẳn chính là cọng rơm cuối cùng đè lên trái tim Tần Việt.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Chắc vậy."

 

Chẳng trách vùng da ở tay bị rách.

 

Dồ tồi đó còn nói là vì giúp ông cụ thu gom phế liệu đẩy xe, lại lừa cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh lại bật cười.

 

Từ Tô Du cau mày: "Thẩm Kiến Thanh."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Tô Du, chị nên đi tìm người chị thích kia đi, yêu đương tuy khó tránh khỏi cãi vã, nhưng xung quanh ít nhất cũng có một người coi chị như châu báu, để chị không bơ vơ, không lo lắng."

 

"Tô Du, đi tìm đi, cô ấy nhất định sẽ tới."

 

"Giống như tôi, từ bỏ 17 năm, nhưng vẫn gặp được Tần Việt vào ngày cuối cùng của tuổi 31."

 

"Chị xem cô ấy kìa, sốt đến mê sảng, nhưng trong tâm trí vẫn nghĩ về tôi."

 

Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh đột nhiên như không gắng gượng được nữa, cúi người chống tay lên đầu gối, từng chữ gằn qua kẽ răng: "Dụ Hủy, cô không biết loài thỏ khi nôn nóng cũng sẽ cắn người sao?"

 

Từ Tô Du trầm giọng nói: "Thẩm Kiến Thanh, đừng làm bậy, Tần Việt khó khăn lắm mới tìm được cách vẹn toàn đôi bên, ép Dụ Hủy tránh xa cuộc sống của hai người, đừng lãng phí công sức của cô ấy."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Tôi biết."

 

Nhưng không thể cứ thế bỏ qua được.

 

Tuyệt đối không thể!

 

Rì rì——

 

Điện thoại trong túi Thẩm Kiến Thanh rung lên, cô ấy cúi người thấp hơn, đến khi hồi chuông thứ hai rung lên mới lấy điện thoại ra, nhìn thấy Chu Tư gửi tin nhắn WeChat cho Tần Việt.

 

Thẩm Kiến Thanh mở khóa điện thoại Tần Việt kiểm tra.

 

Chu Tư: 【Hai luận văn em nói hồi tháng 10 bao giờ mới đưa cho tôi?】

 

Chu Tư: 【Nếu không nộp thì phải đợi năm sau, em biết thời gian đánh giá chủ chốt rồi đấy, chẳng phải em muốn xin học bổng quốc gia cho học kỳ sao hay sao, nhanh lên.】

 

Thời gian đánh giá chủ chốt là từ tháng 2 đến 4, học bổng quốc gia học kỳ 2 được xét vào đầu học kỳ 3, số lượng và chất lượng luận văn chiếm một tỷ lệ nhất định, Chu Tư muốn Tần Việt nộp luận văn ngay bây giờ, như vậy, trước khi xét học bổng quốc gia, cô chắc chắn sẽ nhận được thông báo trúng học bổng.

 

Thẩm Kiến Thanh không chút đắn đo: 【Đợi chút】

 

Đây là vinh dự của Tần Việt, hiện tại cô không tiện, vậy nên cô ấy sẽ thay cô giành lấy.

 

Thẩm Kiến Thanh dùng sức nuốt nước bọt, buông bỏ tất cả cảm xúc, đứng dậy nói: "Tô Du, có thể chăm sóc Tần Việt giúp tôi một lát được không? Bác sĩ yêu cầu khuyên bảo Tần Việt, tôi không thích hợp, tâm trạng tôi quá thất thường, bây giờ cũng có chút chuyện gấp, người ngoài tôi chỉ tin chị. Chị yên tâm, tôi sẽ trả chị tiền, theo giá mức giá thị trường cao nhất của chị."

 

Thẩm Kiến Thanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, muốn chuyển khoản cho Từ Tô Du.

 

Từ Tô Du đứng dậy, nói: "Không cần."

 

Thẩm Kiến Thanh đứng hình.

 

Từ Tô Du nói: "Tôi đi thăm một người, 10 phút nữa sẽ đến chỗ Tần Việt, em lo việc của em đi."

 

Thẩm Kiến Thanh im lặng nhìn cô nàng chằm chằm, cuối cùng chỉ nói một tiếng "cảm ơn" rồi vội vàng rời đi.

 

Từ Tô Du nhìn thang máy đóng cửa một lát, cầm quà tặng thầy giáo lên rồi bước vào trong.

 

Đúng 10 phút sau, Từ Tô Du đã ngồi trước giường bệnh của Tần Việt.

 

Má Tần Việt đỏ bừng vì sốt, đôi môi nứt nẻ tróc cả da.

 

Từ Tô Du cầm tăm bông Thẩm Kiến Thanh đặt ở bàn đầu giường, nhúng nước, thấm ướt môi Tần Việt.

 

"Tần Việt, rốt cuộc cô thông minh đến mức nào?"

 

Cái gọi là khuyên bảo của Từ Tô Du bắt đầu với một câu hỏi.

 

Tần Việt không có phản ứng.

 

Tăm bông của Từ Tô Du lau khóe miệng cô.

 

"Bây giờ Hoàng Văn Phong đang dậu đổ bìm leo, ngoài hai nam sinh đã ra mặt trước đó, còn có 6 nữ sinh công khai tố cáo hắn quấy rối tình d*c."

 

"Cô biết bọn họ, đúng không?"

 

"Cô thông minh vậy mà."

 

"Nhưng vụ phanh phui đầu tiên, cô vẫn chỉ lựa chọn dẫn dắt hai nam sinh kia ra mặt."

 

"Cô muốn bảo vệ những nữ sinh kia à?"

 

"Hoàng Điềm thì sao?"

 

"Cô hỏi tôi những chuyện đó, có bao nhiêu là để chừa đường lui cho con bé?"

 

Tần Việt dường như nghe thấy, hàng mi cô khẽ dao động dưới ánh đèn.

 

Từ Tô Du nhìn cô, thay tăm bông.

 

"Nếu tâm tư của cô có thể tỉ mỉ đến mức mượn danh nghĩa một người chưa từng xuất hiện để gửi email cho Dụ Hủy, thì đáng lẽ ra phải nghĩ được rằng lòng người thật sự không phải hố sâu không đáy, những điều cô giấu kín trong lòng sớm muộn gì cũng sẽ lấn át chính mình, tại sao không chuẩn bị trước?"

 

Đôi môi thấm một lớp nước của Tần Việt mím chặt.

 

Từ Tô Du dừng lại.

 

Ngoài cửa có y tá hối hả đi ngang qua.

 

Từ Tô Du nói: "Muốn hỏi tôi tại sao biết những chuyện này phải không?"

 

"Một số là đoán được sau khi sự việc xảy ra, chẳng hạn như vài nữ sinh kia, trí thông minh của cô không chừa đường lui, không thể nào không phát hiện ra họ, một số..."

 

Từ Tô Du bỏ ngỏ, lấy lại tăm bông, dựa vào ghế.

 

"Tần Việt, cô tệ một cách hoàn hảo, trách nhiệm gì cũng muốn nhận hết về mình, nhưng không chừa lại không gian cho bản thân thì làm sao cô thở được?"

 

Tần Việt mở miệng, hô hấp nặng nề dồn dập.

 

Từ Tô Du vứt tăm bông đi, nghiêng người lại gần Tần Việt, lên tiếng lần nữa, giọng nói đè nén xuống mức rất, rất nhỏ: "Tần Việt, cô biến mình thành bộ dạng khổ sở này là vì quá đau lòng cho cô ấy, đúng chứ? Vậy tôi nói cho cô biết, chị gái cô ấy đến tận khi chết vẫn sợ sau này cô ấy sẽ cô đơn lẻ bóng, vậy nên dù cô muốn bù đắp cho cô ấy, hay là chữa lành cho cô ấy, tất cả chỉ có một cách duy nhất—— Vượt qua—— Hiểu chưa?"

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận