Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 94: Chương 94
Đêm tuyết lạnh lẽo mà rực rỡ.
Tần Việt đứng bên sông tính thời gian, thi thoảng nổi gió lạnh, xé tan tiếng ho khẽ đến không thể nghe thấy của cô trong màn đêm.
Đối với Tần Việt, nửa tiếng còn lâu mới có thể bù trừ cho tất cả những mất mát của Thẩm Kiến Thanh 13 tuổi, cũng không thể cân bằng những năm tháng cô ấy đã trốn chạy, hay những đắng cay và e sợ khi chỉ dám nhìn cô từ xa suốt 2 năm qua.
Nhưng giết người là phạm pháp.
Nước sông Giang Bình lạnh nghẹt thở, nếu lâu hớn, Dụ Hủy sẽ lạnh đến co giật, thậm chí tử vong.
Tần Việt cầm chiếc điện thoại đột nhiên rung lên vì đồng hồ đếm ngược kết thúc trong túi, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt do có sắc tuyết tĩnh lặng làm nền.
Cô vẫn luôn chung sống hòa hợp với cụm từ "tương lai còn dài"—— Khi mong mỏi và trưởng thành trong những mùa xuân mãi chẳng thấy bóng dáng Thẩm Kiến Thanh đâu đã vậy, khi ở bên cô ấy 5 năm mới dám bày tỏ lòng mình vẫn vậy.
Cô thích cụm từ này, đồng thời cũng giỏi lợi dụng nó.
Như vậy, khi việc nhà họ Hoàng "xử lý" Dụ Hủy có kết quả, rồi cô theo tình thế mà làm cũng không quá muộn.
"Khụ—— Khụ——"
Tần Việt nhấn nút nguồn, để điện thoại ngừng rung, nói với Dụ Hủy ở dưới sông, sắc mặt đã tím tái vì lạnh: "Đến lúc rồi."
Dụ Hủy vừa lăn vừa bò đi lên, co quắp run rẩy ở bờ sông: "Huy, huy hiệu."
Tần Việt lấy ra khỏi túi, bước qua đám cỏ khô, đi về phía Dụ Hủy.
Dụ Hủy run cầm cập giơ tay lên.
Ánh mắt Tần Việt nhạt màu, theo sau đó là một tiếng ho khẽ, ném chiếc huy hiệu bên bờ nước ngoài tầm với của cô ta, sau đó quay người bỏ đi.
Đáy mắt Dụ Hủy lóe lên vẻ hung dữ, tứ chi cứng ngắc không nghe lời, chỉ có thể nghiến chặt răng bò tới, cầm chiếc huy hiệu trong lòng bàn tay.
Chiếc huy hiệu bị khuyết một góc là huận chương danh dự của bố Hoàng Văn Phong, quá đặc biệt, nếu bị ai phát hiện thân phận của ông ta và những chuyện đằng sau đó qua thứ này, cô ta sẽ không gánh nổi.
Khi ở nhà, câu "Cô Dụ, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào có liên quan đến cô, bất kể là trong nước hay ngoài nước" của ông ta đã hoàn toàn biểu lộ rõ thái độ—— Để cho mọi chuyện giữa bọn họ thối rữa trong bụng.
Chiếc huy hiệu này, cô ta không thể mất được, nhưng sự nỗi nhục nhã mà Tần Việt gây ra cho cô ta...
"Khoan đã!" Dụ Hủy lảo đảo bò dậy, hai mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Tần Việt, "Con gái tôi thì sao?!"
Tần Việt nói: "Con bé không sao nữa rồi."
Dụ Hủy: "Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cô?!"
Dựa vào câu nói của Thẩm Kiến Thanh "Việt, em đã giỏi hơn Thái Văn Các có thể vào trường cao học rồi".
Sau khi tặng con mèo cho Hoàng Điềm, Tần Việt đã nhờ Từ Tô Du tư vấn những vấn đề liên quan đến trẻ tự kỷ.
Từ Tô Du dễ dàng nằm bắt được những từ mấu chốt trong lời tường thuật của cô: "Cô bé tận mắt chứng kiến con mèo mình nuôi bị giẫm chết?"
Tần Việt nói: "Có lẽ vậy."
Hoàng Điềm vốn đang chơi trốn tìm với chú mèo.
Cô bé trốn trong tủ quần áo, mèo vẫn đang ở bên ngoài, cả hai cùng lúc nhìn thấy sự việc đồi bại trên giường của Dụ Hủy và bố Hoàng Văn Phong.
Người trước quên phản ứng do bị k1ch thích quá độ, vật sau lao thẳng đến cào cấu bố Hoàng Văn Phong, bị hắn ta giẫm chết tươi trên sàn.
Huy hiệu của hắn bị rơi ngay lúc đó.
Sau khi rời đi thì bị Hoàng Điềm nhặt được.
Quá trình này là Tần Việt khôi phục từ một đoạn hội thoại chưa thành câu khác của Hoàng Điềm, Từ Tô Du nói có thể, nhưng nhắc nhở Tần Việt: "Muốn khiến cô bé nguôi ngoai chuyện con mèo thông qua rèn luyện giải mẫn cảm không phải là không thể, nhưng rèn luyện giải mẫn cảm trước tiên phải phân cấp mức độ các sự kiện sợ hãi có liên quan, tiến hành tuần tự từng bước, quá nhanh sẽ phản tác dụng."
Tần Việt hiểu, vậy nên hôm nay trước khi khiến con mèo "chết", cô đã thiết lập ngưỡng báo động để nó "sống", chỉ cần decibel và thời gian Hoàng Điềm la hét vượt quá giá trị cài đặt, con mèo sẽ lập tức sống lại.
Đây là một logic phán đoán rất đơn giản, Tần Việt có niềm tin tuyệt đối vào kỹ năng của mình, nhất định sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn đến tâm lý của Hoàng Điềm, thậm chí còn có thể trở thành một bước tiến nhỏ để cô bé dần dần hồi phục, nhưng... Điều này không thể chối bỏ sự thật rằng cô đã lợi dụng một đứa trẻ...
Bàn tay Tần Việt đút trong túi áo xoa xoa chuỗi hạt đã tháo khỏi cổ tay, cô nói: "Không tin thì cô có thể gọi điện xác nhận."
Điện thoại của Dụ Hủy được ném trên bờ.
Cơ thể cô ta lúc này cứng đờ, cúi xuống nhặt nhất định sẽ ngã nhào một cách nhếch nhác.
Tất cả đều là tại Tần Việt!
Dụ Hủy căm hận nhéo lòng bàn tay, lạnh lùng chất vấn: "Hôm nay không sao, ngày mai, ngày kia thì sao?! Lỡ như nó lại đột nhiên chết thì phải làm sao?!"
Tần Việt nói: "Chỉ cần sau này cô không có những ý nghĩ bỉ ổi với Thẩm Kiến Thanh, tôi có thể cam đoan nó sẽ hoạt động bình thường trong 10 năm, 10 năm sau, con gái cô 15 tuổi, hẳn sẽ không phát bệnh vì một món đồ chơi nữa, còn trong 10 năm này, vấn đề của cô bé liệu có bị phát hiện từ nơi khác hay không, thì đó là chuyện của cô."
Có bản lĩnh thì cứ giấu, không có bản lĩnh thì vì đó mà trả giá.
Dám làm thì phải dám chịu, trên đời này xưa nay vốn luôn là vậy.
Tần Việt đeo lại chuỗi vòng, cụp mắt, đi về phía trước.
Dụ Hủy nhìn bóng lưng cô mà trừng cả con mắt.
Muốn đơn phương uy hiếp cô ta suốt 10 năm ư?
Nằm mơ đi!
Cô ta không sống tốt, các cô cũng đừng ai mong được sống tốt!
Dụ Hủy vô thức tiến lên một bước, hai chân bỗng như bị bẻ gãy, quỳ rạp trên đất, giống như đang sám hối với bóng lưng Tần Việt.
Cảm giác nhục nhã ùn ùn kéo đến.
"Bíp, bíp..."
Điện thoại rung lên dồn dập.
Dụ Hủy bỗng hoàn hồn, bò lên bờ, cầm điện thoại lên nghe: "Điềm Điềm vẫn còn đang la hét sao?"
Ngữ điệu bảo mẫu nhanh nhẹ: "Không, cô vừa đi được mấy phút, con mèo đã sống lại rồi."
Dụ Hủy: "???"
Tần Việt chơi cô ta!
Vậy mà cô ta không đánh trả được!
"Chúng tôi đã đến nhà ông chủ rồi, nơi này lớn quá." Bảo mẫu không nhận ra sự căm phẫn cuồn cuộn ngất trời trong nhịp thở của Dụ Hủy, từng câu đâm xuyên tim cô ta, "Bà chủ, khi nào bà mới tới? Tôi đã xem căn phòng trên tầng 2 cho bà rồi, toàn bộ nội thất đều là gỗ sưa, còn có một gian phòng thay đồ cực kỳ lớn, bà nhất định sẽ thích."
"Cút!" Dụ Hủy dùng toàn bộ sức lực đập chiếc điện thoại vào hòn đá gần đó, vỡ thành từng mảnh.
————
Tần Việt trở lại khu nhà đã là gần 12 giờ.
Quan Hướng Thần không yên tâm, đang quấn áo phao ngồi chờ cô ở lối vào tòa nhà.
Bước chân Tần Việt rất nhẹ, cô đi đến gọi: "Hướng Thần."
Quan Hướng Thần giật mình, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội đứng dậy hỏi: "Việc xong xuôi hết chưa?"
Tần Việt nói: "Xong rồi."
Quan Hướng Thần quan sát Tần Việt từ trên xuống dưới, không yên tâm, lại chạy xuống ba bước bậc thang, đi quanh cô một vòng, chắc chắn cô không hề hấn gì mới vỗ ngực nói: "Vậy thì tốt."
Người Tần Việt có hơi mềm nhũn, cô chậm rãi bước tới ngồi trên bậc thềm, quấn chặt áo phao, kéo khăn quàng cao lên đến dưới mắt, cúi người, tựa cằm vào đầu gối nói: "Ừ."
Quan Hướng Thần nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh Tần Việt, nhìn cô chằm chằm một lúc, hỏi: "Chuyện tối nay, giảng viên Thẩm biết không?"
Tần Việt nói: "Không."
Quan Hướng Thần: "Ồ."
Câu hỏi của cô nàng hoàn toàn thừa thãi.
Nếu Thẩm Kiến Thanh biết thì Tần Việt đã chẳng cần bảo cô nàng tổ chức sinh nhật sớm, diễn kịch cùng cô.
Quan Hướng Thần hỏi: "Không định nói à?"
Tần Việt gục trên đầu gối bất động, một lúc lâu sau, cô mới chớp mắt: "Có. Cô ấy cần phải biết rốt cuộc em là người như thế nào."
Quan Hướng Thần sững sờ, vội vàng nói: "Cô tốt với hcoj trò, tốt với bạn bè, tốt với viện trưởng, tốt với đám trẻ trong viện, cô là người tốt, không cần phải bàn cãi! Hơn nữa còn là người rất, rất tốt, cực kỳ tốt!"
"Khụ——" Tần Việt khẽ cười, "Từ chối khen đểu."
"Khen đểu cái nỗi gì, chị nói từ tận đáy lòng, ăn ngay nói thật."
"Ừ, biết rồi."
Giọng nói Tần Việt trầm khàn yếu ớt, mặc dù áo phao đã được quấn chặt nhất có thể, khăn quàng đã kéo cao nhất có thể, nhưng nhìn từ bên cạnh, Quan Hướng Thần vẫn cảm thấy cô lạnh.
"Việt, cô không khỏe phải không? Cảm giác lần này về, tinh thần của cô rất tệ." Quan Hướng Thần nói.
Tần Việt: "Sẽ tốt ngay thôi."
Những hạt trầm Thẩm Kiến Thanh đánh mất, cô đã tìm lại được rồi.
Tần Việt và những gì liên quan đến cô, Thẩm Kiến Thanh sẽ luôn nắm giữ, mãi cho đến tận cuối đời.
Xác nhận điều này, sau này hẳn cô sẽ không thường xuyên nằm mơ nữa.
Không mơ, cơ thể sẽ có thể khỏe lại rất nhanh.
"Hướng Thần, em đi lên ngủ trước đây, ngày mai còn phải đến Tùy Châu tìm giảng viên Thẩm." Tần Việt nói.
Quan Hướng Thần đứng dậy, phủi bụi trên mông nói: "Được, vậy chị cũng đi làm, giờ này cũng chỉ trừ nửa ngày lương."
Tần Việt: "Trên đường cẩn thận."
"Biết rồi!" Quan Hướng Thần vẫy tay, hùng hổ xông vào màn đêm.
Tần Việt xoay người đi vào cửa tòa nhà.
Đêm nay không giống như cô mong đợi, những cảnh tượng đẫm máu trong cơn ác mộng quả thực đã biến mất, nhưng lại hóa thành cô được Thẩm Kiến Thanh ôm vào lòng trong cơn sốt cao không dứt, không ai chịu buông tay.
————
Sáng hôm sau, phòng họp 071, Lữ Trí và Sư Dương tổ chức các sinh viên thu dọn thiết bị phải mang đến căn cứ để tiến hành thử nghiệm, Thẩm Kiến Thanh và một vài người khác ngồi bên cạnh trò chuyện.
"Ôi, kỹ sư Đồng, kỹ sư Dụ từ chức thật đấy à?" Thầy Lâu bỗng hỏi.
Đồng Hà nói: "Ừ, nghe nói ngày sẽ tới đây dọn đồ."
"Trên mạng chẳng phải đã hạ nhiệt rồi sao? Sao cô ấy vẫn muốn từ chức?" Thầy Lâu hiếu kỳ, "Nhưng chuyện này lạ thật đấy, buổi sáng vẫn còn đang bùng nổ, buổi chiều đột nhiên lại bình lặng."
Thầy Lâu xoa xoa cánh tay, thổn thức lắc đầu: "Người này ấy mà, phải hướng tới nơi cao thì mới nắm giữ được vận mệnh của chính mình."
Lời của thầy Lâu nói trúng tim đen, không ai tiếp lời.
Chu Học Lễ pha trà, rót cho từng người một.
Thẩm Kiến Thanh cầm lên nhấp một ngụm, vào miệng hơi đắng, hậu vị dịu ngọt.
Chuyện của Dụ Hủy, cô ấy không diễn tả được cảm xúc mình.
Bắt đầu quá đột ngột, tiến triển quá thuận lợi, kết quả miễn cưỡng nằm trong dự đoán—— Cho dù chỉ vì bản thân, Hoàng Văn Phong cũng buộc phải đè ép độ thảo luận về Dụ Hủy, tuy nhiên có lẽ cô ta sẽ không có khả năng vực lại trong tương lai, các doanh nghiệp nhà nước sẽ không sa thải trừ phi cần thiết, nhưng bản thân chủ động ra đi thì sẽ rất khó để quay lại, Dụ Hủy mất đi tất cả từ đây, sẽ khó mà trở thành mối đe dọa đối với Tần Việt sau này.
Kết quả này chính là điều cô ấy mong muốn.
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh tối sầm, một hơi uống hết phần trà còn lại.
Mặc kệ nó bắt đầu ra sao, kết thúc như thế nào.
Cô ấy tin vào "gieo gió gặt bão" mà Tần Việt nói.
Nghi ngại trong lòng Thẩm Kiến Thanh bị quét sạch, cô ấy cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Tần Việt: 【Cục cưng, mấy giờ đến? Chị cái đến ga tàu cao tốc đón em】
Một câu, hai cách xưng hô "sến sẩm", Thẩm Kiến Thanh nghi ngờ sư phụ Tần mỏng manh nhà các cô liệu có chịu nổi không.
Cô ấy đợi một lúc, không đợi được phản hồi của Tần Việt, mà là "tối hậu thư" từ giáo viên công đoàn - cô Phương yêu cầu cô ấy lựa chọn phúc lợi cuối năm.
Thầy Phương: 【Giảng viên Thẩm, buổi chiều tất cả đều nghỉ, cô mà không chọn là tôi biển thủ đấy nhé.】
Giảng viên Thẩm: 【Có những cái gì?】
Cô Phương gửi tới vài combo.
Thẩm Kiến Thanh vốn không mấy hứng thú, xưa nay công đoàn chưa bao giờ có ý tưởng mới khi phát đồ.
Kéo xuống combo C, nhìn thấy hộp quà bánh quy chuột Mickey bên trong, ngón tay Thẩm Kiến Thanh khựng lại.
Mèo bắt chuột—— Chuột Mickey.
Sư phụ Tần meo meo nhà các cô chắc là sẽ thích lắm đây, chậm rãi đưa vào trong miệng ngậm, đeo vòng cổ, chậc, khá cưng đấy.
Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng quay trở lại WeChat, trả lời cô Phương: 【Combo C, hộp quà bánh quy gửi đến Tùy Châu giúp tôi, phần còn lại cô cầm về nhà đi】
Thẩm Kiến Thanh: 【Địa chỉ chi tiết lát nữa gửi cho cô sau】
Cô Phương: 【/OK】
Cô Phương: 【Chậm nhất là chiều mai cô sẽ nhận được】
Thẩm Kiến Thanh: 【Cảm ơn nhé】
Biểu ngữ trên đầu màn hình hiển thị nhắc nhở tin nhắn mới.
Thẩm Kiến Thanh bấm vào.
Tần Việt đã trả lời cô ấy: 【6h23.】
Vé mà Tần Việt đặt ban đầu là đến nơi lúc 11h trưa, nhưng sáng dậy lại phát hiện nhiệt độ cơ thể vẫn luôn dao động ở mức 37,5 đột nhiên tăng vọt.
Cô uống thuốc, cần nghỉ ngơi nửa ngày, nếu không sẽ không có sức lực để đi một chặng đường dài như vậy.
Thẩm Kiến Thanh chỉ cho rằng Tần Việt đến muộn là vì có việc—— Những người mà cô quan tâm hầu như đều ở Giang Bình—— Vì thế mà không hề nghi ngờ gì:【Được, vậy chiều chị ngủ một giấc ở khách sạn rồi đi đón em】
Tần Việt: 【Hết bận rồi à?】
Thẩm Kiến Thanh: 【Ừ, buổi sáng đóng gói đồ đạc, chiều và ngày mai nghỉ, ngày kia đến căn cứ tiến hành thử nghiệm】
Tần Việt: 【Được phân làn bắn số mấy?】
Thẩm Kiến Thanh: 【Vẫn chưa biết, cuối năm nhiều thử nghiệm, qua đó rồi sắp xếp】
Hai người tán gẫu câu được câu không.
Buổi tối, tàu cao tốc vào ga.
Tần Việt vừa đi ra, Thẩm Kiến Thanh đã lập tức nhìn thấy cô vô cùng nổi bật trong đám đông—— Quần áo dày cộm, động tác chậm chạp, khăn quàng che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lại một đôi mắt trầm lặng, lấp ló sau tóc mái.
Bỗng ngẩng đầu, nhìn qua.
Thẩm Kiến Thanh nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh một cái vào lồ ng ngực, cô ấy sững sờ, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên, bước nhanh về phía Tần Việt.
Đến nơi ít người, Thẩm Kiến Thanh dừng lại, chờ Tần Việt đi tới.
Tần Việt đứng trước mặt Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh nhìn vào mắt cô không chớp mắt, nói: "Bật mí một bí mật với em."
Tần Việt: "Bí mật gì?"
Thẩm Kiến Thanh giơ tay, vén tóc mái mềm mại của Tần Việt ra, giống như đêm ngày tuyết đầu mùa ở Giang Bình năm xưa, chạm nhẹ vào phần bọng mắt hoàn hảo dưới mắt cô, ánh mắt thâm tình mà mê mẩn: "Bạn nhỏ của chị hơi xấu xa đấy, rầm rộ sôi nổi khoét sạch những chuyện xưa mục nát, dậy mùi trong tim chị, rồi âm thầm lấp đầy bằng một con người thuần khiết là em, khiến chị gần như hoàn toàn bị em chiếm hữu, nếu không thì tại sao, chị nhìn trời nhìn đất đều không có phản ứng gì, nhưng vừa rồi chỉ liếc nhìn em một cái, tim đã lại bắt đầu đập nhanh hơn?"