Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 125: Ngoại truyện 1: Chương 3

Sau khi về Giang Bình, Thẩm Kiến Thanh vẫn rất bận rộn.

 

Thành lập công ty không được như làm giảng viên.

 

Cái sau có sinh viên kính trọng, có những doanh muốn chủ động móc nối quan hệ, những gì cô ấy phải làm chỉ là tập trung nghiên cứu khoa học, hướng dẫn chỉ dạy; còn sự phát triển của công ty, đặc biệt là giai đoạn khởi đầu, cô ấy phải hao tâm tổn sức, chú ý tất cả mọi thứ.

 

Vì trong đó không chỉ liên quan đến vận mệnh của chính cô ấy, mà còn cả những chuyên gia trong ngành, những nhân tài mới xuất sắc như Đồng Hà, Đàm Cảnh, họ tín nhiệm cô ấy nên mới không chút do dự gia nhập ngay khi công ty vừa mới thành lập, do đó ngoài tư lợi, cô ấy cũng nhất định phải có trách nhiệm đối với lòng tin của họ.

 

Vì lý do này, khi tận dụng các mối quan hệ sẵn có, cô ấy đều cực kỳ chân thành, và thường khiêm tốn hạ mình để lôi kéo thêm nhiều quan hệ.

 

Bây giờ Tết đang cận kề, cô ấy có rất mối quan hệ cần phải qua lại, hàng ngày không tiếp khách thì là đang trên đường đi tiếp khách, thường xuyên 11-12 giờ mới mang theo mùi rượu nồng nặc về nhà.

 

Tần Việt bận lòng, nhưng không nói gì.

 

Từ bỏ học năm 17 tuổi cho đến nhập học nghiên cứu sinh năm 27 tuổi, cô vẫn luôn trải qua hiện thực tương tự, hiểu rõ rằng có một số chuyện là không thể tránh khỏi.

 

Chỉ có điều, người cô cần lo lắng chỉ có bản thân và viện trưởng, sau này cũng chỉ có thêm một Thẩm Kiến Thanh nữa mà thôi, vẫn rất ít, vậy nên có rất nhiều việc cô không muốn làm thì có thể dễ dàng bỏ qua hoặc từ chối.

 

Thẩm Kiến Thanh thì không, ngay từ đầu cô ấy đã gánh vác vận mệnh của rất nhiều người.

 

Bao gồm cả của cô.

 

Có lần say, Thẩm Kiến Thanh ôm mặt cô nhìn rất lâu rồi đột nhiên bật cười, nói: "Bây giờ chị nghèo rớt mồng tơi, thật sự có hơi không xứng với sư phụ Tần càng ngày càng xuất sắc của chúng ta rồi."

 

Ngày hôm ấy cô vừa mới theo Chu Học Lễ về từ nước ngoài.

 

Họ đi tham dự một hội nghị học thuật ít người biết đến,nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn.

 

Tại hội nghị, cô đại diện cho nhóm của Chu Học Lễ, giới thiệu toàn diện về phương pháp mà họ đang nghiên cứu, rõ ràng mạch lạc, không nhanh quá, cũng chẳng chậm quá, chỉ vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ, cô đã thu hút ánh mắt của hàng chục người.

 

Xong việc, bọn họ chủ động tìm cô cụng ly, trao đổi thông tin liên lạc.

 

Đó là bước đi thật sự đầu tiên của cô, lặng lẽ bước tới, nghe thấy Thẩm Kiến Thanh một lần nữa nhắc đến hai chữ "không xứng" sau vài tháng.

 

Hoàn toàn không giống trước đó.

 

Lần đó, Thẩm Kiến Thanh thẳng thắn đùa giỡn, hoàn toàn coi hai chữ "không xứng" là một kiểu tình thú mang theo khiêu khích, đồng thời cũng là những mỏi mệt chỉ sẵn lòng bộc lộ trước mặt người yêu sau những ngày tháng bận rộn quá mức.

 

Tần Việt càng không cần lo lắng.

 

Các cô mượn rượu để hôn môi tha thiết, l@m tình, dùng tất cả những kiên nhẫn để vỗ về cơ thể đối phương, thỏa mãn h@m muốn của cô ấy.

 

Đối với hai người, sự hòa hợp về thể xác đêm hôm đó không chỉ là tình yêu, mà còn là niềm an ủi và động lực lớn nhất trên quãng đường đời dài đằng đẵng.

 

Qua đi, các cô dồi dào năng lượng, ngập tràn niềm tin, càng nỗ lực hết mình hơn để hướng tới tương lai của mình và người kia, cho đến ngày hôm nay.

 

Tần Việt giặt và phơi chiếc váy ngủ mới mua cho cô ấy rồi lấy điện thoại xem giờ.

 

Gần 9 giờ, có thể xuất phát đi đón cô ấy rồi.

 

Trong khoảng thời gian quay lại Giang Bình này, miễn là tình hình cho phép, Tần Việt dù lái xe hay gọi xe đều sẽ đến đón Thẩm Kiến Thanh về nhà.

 

Một mình cô ấy vất vả quá rồi, gặp cô sớm 1 giây, cô ấy có thể dựa vào vai cô nghỉ ngơi sớm 1 giây.

 

Tần Việt thay quần áo, bỏ nước mật ong đã đun sẵn cho Thẩm Kiến Thanh vào túi, xách một đôi giày bệt mà Thẩm Kiến Thanh thấy thoải mái rồi vội vã ra ngoài.

 

Các cô đã không còn sống trong khu tập thể nữa.

 

Để tránh hiềm nghi, khi từ chức, Thẩm Kiến Thanh đã chuyển căn nhà bên đó cho Thái Văn Các theo giá mua và mua một căn mới ở ngoại ô.

 

Không lớn lắm. Phần lớn tiền của cô ấy đều dồn vào công ty.

 

Nhưng vào ngày chuyển đến, cô ấy ôm cô đang chạy bài tập nhóm nhỏ trong phòng làm việc, hứa hẹn: "Việt à, trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, chị nhất định sẽ tặng em một gian phòng làm việc có ánh nắng chiếu vào."

 

...

 

Tần Việt định vị vị trí của khách sạn, lái xe ra khỏi gara.

 

Vừa vào nội thành, giao thông lập tức ùn tắc.

 

Tần Việt cầm vô lăng đi rồi lại dừng, mất gần một tiếng cuối cùng cũng đến được bãi đỗ xe của khách sạn.

 

Tần Việt lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh: 【Giảng viên Thẩm, em đến rồi.】

 

Thẩm Kiến Thanh trả lời rất nhanh: 【Ra ngay đây】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Đừng xuống xe, bên ngoài lạnh】

 

Tần Việt: 【Được.】

 

Tần Việt đã ra ngoài được vài bước quay trở lại, lần nữa khởi động xe, bật điều hòa, sau đó nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cánh cổng khách sạn nguy nga lộng lẫy.

 

Gần 10 phút sau, Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng từ cổng đi ra—— Giữa đông mặc Âu phục tháo vát phong phanh, chân trần xỏ cao gót, nói nói cười cười giữa một đoàn người tinh tường.

 

Cuối cùng cũng tiễn người đi, Thẩm Kiến Thanh giơ tay xoa thái dương, nói với Đồng Hà và hai đồng nghiệp khác: "Hôm nay vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai không cần đến công ty đâu."

 

Đồng Hà thấy sắc mặt Thẩm Kiến Thanh không được tốt, lo lắng nói: "Giảng viên Thẩm, tôi đưa cô về nhé?"

 

Thẩm Kiến Thanh hạ tay xuống, mỉm cười: "Không cần đâu, Tần Việt đã đến đón tôi rồi."

 

Đồng Hà sáng tỏ: "Vậy chúng tôi đi trước đây."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Ừ, trên đường chú ý an toàn."

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn 3 người ra về.

 

Cô ấy liếc thấy bức tường bên cạnh, cứng chắc lạnh lẽo, nếu cứ thế va thẳng vào vào đó, vai chắc chắn sẽ rất đau, nhưng cô ấy bị hơi men ăn mòn đã không kiểm soát được cơ thể mình, chỉ có thể cam chịu nhắm mắt lại, mặc cho cơ thể ngã về phía đó.

 

...Không đau như đã mong đợi.

 

Thẩm Kiến Thanh khựng lại, thuần thục xoay người, ôm lấy thân hình ấm áp đang chắn tường cho mình.

 

"Không phải đã đồng ý với chị là không xuống xe rồi hay sao?"

 

"Nhìn thấy chị mới xuống mà."

 

"Lạnh không?"

 

"Mặc áo phao rồi, không lạnh."

 

Thẩm Kiến Thanh cười, thần kinh căng thẳng cả một buổi tối chạm vào Tần Việt, hoàn toàn được thả lỏng.

 

Khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh dụi dụi vào cổ Tần Việt, hoàn toàn giao cơ thể mềm nhũn yếu ớt cho cô: "Hôm nay uống hơi nhiều."

 

Tần Việt ôm chặt Thẩm Kiến Thanh, cố gắng hết khả năng để cơ thể mỏng manh của cô ấy không lộ ra trong gió lạnh: "Em có mang nước mật ong đấy."

 

"Thật à?" Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu chạm vào cổ Tần Việt, nói: "Muốn uống luôn bây giờ."

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Tần Việt nửa dìu nửa ôm, cho Thẩm Kiến Thanh ngồi vào xe, sau đó lấy giày bệt mang cho cô ấy, ngồi xổm xuống cạnh ghế phụ.

 

Thẩm Kiến Thanh dựa vào ghế, mỉm cười từ tốn như tốc độ nói: "Sư phụ Tần của chúng ta chưa yêu bao giờ, sao lại có thể ân cần vậy nhỉ?"

 

Dứt lại, cô ấy khép mí mắt nặng trịch lại, tự hỏi tự đáp: "Quên mất, sư phụ Tần của chúng ta cái gì cũng tự học thành tài được."

 

Tần Việt thấp giọng "ừ" một tiếng, cởi giày cao gót của Thẩm Kiến Thanh ra, giúp cô ấy cử động cổ chân.

 

Cảm giác đau nhức lập tức ập đến, Thẩm Kiến Thanh không chịu được mà r3n rỉ thành tiếng.

 

Tần Việt dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Đau lắm à?"

 

Đây là điều không cần phải bàn cãi.

 

Giày cao gót vốn dĩ có tính thẩm mĩ hơi bất thường, tạo áp lực cho đôi chân, Thẩm Kiến Thanh còn mang cả ngày, đi cả mấy chục nghìn bước, đôi chân đã không thể đảm đương từ lâu, nhưng...

 

Thẩm Kiến Thanh mở mắt, nhìn khuôn mặt bình lặng của Tần Việt nói: "Ừ, đau lắm."

 

Em người yêu này của cô ấy quá thông minh, nói dối căn bản là vô dụng, thay vì giả vờ điềm nhiên như không để lừa cô, khiến cô giấu kín những lo âu trong lòng, thà rằng nói ra, để cô thoải mái mà xót xa.

 

Giữa các cô đã chẳng còn bí mật từ lâu rồi.

 

Tần Việt nghe vậy, cúi đầu, giúp Thẩm Kiến Thanh đi giày và tất, thắt giày giày xong cẩn thận đặt chân cô ấy lên xe, đứng dậy nói: "Ráng chút, về nhà em xoa bóp giúp chị."

 

Thẩm Kiến Thanh cười nhẹ nhàng, giơ tay nhéo cằm Tần Việt đang cúi xuống kéo dây an toàn giúp mình, giọng nói trầm ấm mập mờ: "Bây giờ hôn một cái trước đã."

 

Tần Việt ngẩng đầu hôn sâu, chưa được bao lâu, Thẩm Kiến Thanh say ngà ngà đẩy vai cô, thấp giọng nói: "Được rồi, hết thở nổi rồi."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, tiếp tục thắt dây an toàn cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Sau đó, Tần Việt để cao gót của Thẩm Kiến Thanh ra hàng ghế sau, đi vòng qua xe, lau sạch tay nói: "Vẫn uống nước mật ong chứ?"

 

Hơi thở Thẩm Kiến Thanh vẫn còn hơi gấp, bình tĩnh lại 2 giây rồi mới nói: "Uống."

 

Tần Việt cầm bình giữ nhiệt, đổ ra nắp, thổi thổi, đưa đến bên miệng Thẩm Kiến Thanh đang nhắm nghiền mắt: "Cẩn thận nóng."

 

Thẩm Kiến Thanh không mở mắt, uống một ngụm nhỏ từ tay Tần Việt.

 

"Không hổ danh là nước sư phụ Tần đun, ngọt như miệng em ta ấy." Thẩm Kiến Thanh cười nói.

 

Tần Việt nói: "Ngọt thì uống thêm chút nữa đi."

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười cúi đầu, uống liền ba cốc mới nghiêng đầu nói: "No, không uống nữa đâu."

 

"Được." Tần Việt lau môi cho Thẩm Kiến Thanh, đóng nắp cốc rồi lái xe về.

 

Đường về nhanh hơn một chút.

 

Tần Việt sợ Thẩm Kiến Thanh một mình không ổn, cùng tắm với cô ấy, sấy khô tóc, ngồi ở cuối giường xoa bóp mắt cá chân cho cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh thoải mái đến mức buồn ngủ.

 

Giữa lúc mơ màng, cô nghe thấy Tần Việt gọi "Giảng viên Thẩm".

 

Thẩm Kiến Thanh chậm chạp đáp: "Ơi?"

 

Tần Việt tựa hồ dừng lại một lúc: "Em không học tiến sĩ có được không?"

 

Thẩm Kiến Thanh mở mắt nhìn Tần Việt: "Lý do."

 

Tần Việt nói thẳng: "Không muốn chị vất vả một mình."

 

"Hè năm sau em có thể tốt nghiệp nghiên cứu sinh sớm, đến thẳng công ty chị làm, có thể giúp chị giải quyết 99% các vấn đề kỹ thuật, 1% còn lại, mất thêm một chút thời gian chắc chắn sẽ giải quyết được." Tần Việt dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra những lời cao ngạo nhất.

 

Thẩm Kiến Thanh cười: "Chị biết, nhưng..."

 

Thẩm Kiến Thanh rụt chân lại, được Tần Việt đỡ dậy, dựa vào đầu giường nói: "Câu trả lời của chị là, không."

 

Tần Việt không phản bác.

 

Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, nhéo lòng bàn tay Tần Việt, nghịch ngợm ngón tay cô nói: "Chị quên kể với em dự định của chị à?"

 

Tần Việt: "Dự định gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười: "Quả nhiên là chưa nói."

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, gục trên vai trái Tần Việt, đầu ngón tay vu0t ve những sợi tóc mềm mại của cô: "Vốn dĩ chị có cơ hội đến sở 6, chuyển qua đó."

 

Thẩm Kiến Thanh gạt quai hàm Tần Việt, bảo cô tiếp tục nhìn về phía trước, để tiện trêu chọc tai cô: "Nhưng chị từ chối, chị không muốn vì công việc mà ngay cả một cuốn hộ chiếu cá nhân cũng chẳng có, chị muốn có cuộc sống, Việt à, em chính là cuộc sống của chị. Chị muốn cùng em đến thật nhiều nơi trong tương lai, chứ không phải chỉ nhìn em đi mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một xa."

 

Tần Việt nghe Thẩm Kiến Thanh nói, lập tức nhớ đến những gì mình nói với viện trưởng vào đêm trước ngày chia tay cách đây 2 năm—— Trong tương lai con sẽ đến thật nhiều nơi.

 

Đó là lời hứa cô đưa ra để trấn an viện trưởng.

 

Giảng viên Thẩm vẫn nhớ.

 

Thẩm Kiến Thanh thư thái thổi vào tai Tần Việt, nhìn nó nhanh chóng lan tỏa sắc máu: "Muốn đi thật nhiều nơi thì cần có thật nhiều tiền, đây là điều kiện cần thiết để chị bây giờ cam tâm tình nguyện vất vả, nguyên nhân chính là..."

 

Thẩm Kiến Thanh không kìm được mà hôn lên đôi tai đỏ bừng của Tần Việt, ôm cô nói: "Em đã từng đánh mất rất nhiều cơ hội, chị không muốn tương lai của em bị hạn chế bởi bằng cấp nữa, đáng lẽ em sinh ra là để tỏa sáng trước mặt mọi người, vì vậy em phải học tiến sĩ. Còn chị, thân là bạn gái của em, làm sao có thể cản trở tương lai tiến sĩ của em được? Chị cũng muốn cho em một bệ đỡ đủ xuất sắc, muốn có đủ tự tin để gọi em đến bên mình, chứ không phải để em từ bỏ những cơ hội tốt hơn và chủ động đến với chị. Việt, em cứ nói quan hệ bình đẳng, quan hệ bình đẳng, những nỗ lực của em sắp được đền đáp rồi, thế còn chị?"

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, ngước mắt đón lấy ánh mắt trầm lặng của Tần Việt: "Bây giờ chị cũng muốn tương xứng với em."

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận