Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 48: Chương 48

Hôm sau, Quan Hướng Thần cuối cùng cũng được chuyển sang ca sáng vội vã xông vào phòng thay đồ, muốn tìm Tần Việt xin kẹo mừng, kết quả lại bị Cốc Đào vượt lên trước.

 

"Sư phụ, sư phụ, chị nghe chuyện của chủ nhiệm Vệ chưa?" Cốc Đào không thể kìm nén hưng phấn.

 

Quan Hướng Thần không cam tâm vì bị đệ tử của Tần Việt giành trước nên bèn cướp lời Tần Việt, "Chưa nghe, chưa nghe, chuyện gì đấy?"

 

Cốc Đào lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Hắn bị cách chức rồi."

 

"Tại sao?"

 

"Nghe nói là lén lấy vật liệu của nhà máy để dùng cho dự án cá nhân, tiếp diễn nhiều năm rồi."

 

"Thật không?"

 

"Không biết, tóm lại là bị cách chức chiều hôm qua rồi."

 

Quan Hướng Thần chống cằm suy nghĩ: "Nếu là thật thì phân xưởng 2 phải bổ nhiệm chủ nhiệm mới, người thích hợp nhất nhất định là sư phụ Lang của bên bảo trì các cô, ông ấy đi, ghế tổ trưởng để trống sẽ..."

 

Quan Hướng Thần và Cốc Đào sáng mắt nhìn về phía Tần Việt, người sau nói: "Cốc Đào, bản vẽ tôi bảo cô vẽ trước khi xin nghỉ đã xong chưa?"

 

Cốc Đào gãi đầu nói: "Sư phụ, em vừa mới tan ca chiều, đầu hơi váng, em đi trước đây."

 

"Cô..."

 

"Em không phải học trò của chị, cũng không cùng xưởng với chị, chị đừng hòng ra lệnh cho em."

 

Quan Hướng Thần chặn ngang Tần Việt, lén lút xoa tay, tựa vào cạnh người cô nói: "Tần Việt, song hỷ lâm môn, vậy tức là phải cho chị 2 phần kẹo mừng chứ nhỉ?"

 

Dư quang Tần Việt liếc nhìn bàn tay chìa ra của Quan Hướng Thần, mở tủ, nói: "Không có."

 

"Không có phần nào?"

 

"Cả hai đều không có."

 

Lông mày Quan Hướng Thần giật giật, trong lòng hơi hoảng, "Có chuyện gì vậy? Chẳng phải đã nói tôi quá bắt đầu yêu công khai hay sao?"

 

Tần Việt mặc quần áo chống tĩnh điện, giơ tay búi tóc, "Em đoán sai rồi."

 

Vậy chẳng phải là mừng hụt hay sao??

 

Quan Hướng Thần sững sờ hồi lâu, không biết nên an ủi Tần Việt như thế nào.

 

Tần Việt đóng cửa tủ lại, điềm tĩnh nói: "Đừng lo, em không sao."

 

Ngược lại, trong lòng Quan Hướng Thần càng thêm khó chịu.

 

Niềm vui đã mong đợi trong nhiều năm hụt hẫng, làm gì có chuyện không sao?

 

Nhưng Tần Việt không bộc lộ ra, cô nàng chỉ đành lên tinh thần cùng cô.

 

Quan Hướng Thần nghiến răng, ngữ điệu nhanh mà nhẹ nói: "Ôi chao, chị sao mà phải lo chứ, tục ngữ có câu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bây giờ cô đang sống trong nhà người ta rồi, đến với nhau cũng chỉ là sớm hay muộn thôi."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, nói: "Em đi chấm công trước đây."

 

Quan Hướng Thần: "Đi đi, chị xong ngay đây."

 

Khoảnh khắc xoay người đi, đôi môi vẫn còn phảng phất vẻ bệnh tật khẽ mím lại.

 

Trong lòng cô có một cảm giác khó tả.

 

Như Thẩm Kiến Thanh nói tối qua, cô vẫn là phía tiếp nhận.

 

Thẩm Kiến Thanh rất nhiệt tình, các cô gần như cuồng liệt suốt quá trình, nhưng, cô luôn cảm thấy không đủ hưởng thụ.

 

Mọi cảm giác trong cơ thể cô đều được tạo ra một cách bị động, các cô rất ít hôn môi, cũng không giao lưu qua lời nói nhiều, dường như chỉ đơn thuần làm tình sau đó mỗi người một hướng mà chìm vào giấc ngủ.

 

Tần Việt dừng bước.

 

Nhớ ra rằng rõ ràng hôm nay Thẩm Kiến Thanh không cần đến trường nhưng vẫn khăng khăng lái xe đưa cô đến trường, bước chân ngập ngừng và nhịp tim nặng nề của cô lại dần dần trở lại bình thường.

 

Không sao cả, Thẩm Kiến Thanh chỉ là vẫn đang lựa chọn mà thôi.

 

Cô ấy đã bị quá khứ ràng buộc 20 năm, quãng thời gian này là quá dài, dù cho thật sự có một con dao sắc bén cắt đứt mớ hỗn độn, e rằng cũng chẳng thể cắt đứt tất cả chỉ trong một lần.

 

Giống như việc đưa cô đi làm, chỉ cần cán cân trong lòng Thẩm Kiến Thanh nghiêng về phía cô, dù chỉ từng chút nho nhỏ, quan hệ của họ sẽ không vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Tần Việt đổi vòng trầm từ tay trái sang tay phải, ngẩng đầu, bước đi vững vàng vào bộ phận bảo trì.

 

————

 

Cửa sổ phòng 305, Viện 2 Đại học Giang Bình đã mở cả một buổi sáng.

 

Trần Vi đẩy cửa bước vào liền đi ra, lạnh đến răng run cầm cập.

 

Đứng ở hành lang bình tĩnh vài giây, Trần Vi chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi đẩy cửa một lần nữa, thiếu điều sặc chết vì mùi khói bên trong.

 

Nhưng lần này cô nàng chịu đựng không bỏ ra ngoài, vừa lấy tay phẩy phẩy trước mũi, vừa đi vào bên trong.

 

Nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ là Thẩm Kiến Thanh, Trần Vi choáng váng, "Cô Thẩm, cô hút thuốc?!"

 

Còn hút đầy một cái gạt tàn.

 

Đây ít nhất cũng phải 2 bao!

 

Trần Vi khó tin bước tới nói: "Cô Thẩm, cô có chuyện gì thế??"

 

Thẩm Kiến Thanh tựa vào ghế, trong mắt như giăng một tầng sương mù, nhưng ánh mắt lộ ra lại âm u, tối tăm, đậm đến đáng sợ.

 

Trần Vi muốn rời đi.

 

Chân còn chưa bước, đôi môi mím chặt của Thẩm Kiến Thanh cử động, nhả ra một làn khói, nói: "Đơn duyệt dự án cho 071 đã được gửi đi rồi."

 

Trần Vi choáng váng.

 

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh khàn gần bằng giấy nhám.

 

Rõ ràng hồi sáng gọi điện cho cô ấy, nhờ cô ấy giúp gửi đơn duyệt dự án vẫn còn bình thường, bây giờ mới chỉ vài giờ trôi qua.

 

Gió lạnh không ngừng thổi qua cửa sổ, buốt thấu xương.

 

Trần Vi im lặng nhìn Thẩm Kiến Thanh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng ngồi ở đầu ngọn gió, trầm giọng nói: "Có chuyện gì sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh tiếp tục hút thuốc, "Không."

 

"Vậy tại sao cô tự nhiên lại hút thuốc?"

 

"Không tự nhiên, từ hồi 15 tuổi tôi đã nghiện thuốc lá rồi, chỉ là chưa bao giờ hút trước mặt cô thôi."

 

Trần Vi nói: "Sao bây giờ lại hút?"

 

Thẩm Kiến Thanh cau mày, không nói gì.

 

Lâu sau, Thẩm Kiến Thanh giơ tay gảy tàn thuốc, đôi môi hé ra rồi lại khép lại, những đường nét trên góc nghiêng căng chặt vì nghiến răng.

 

Trần Vi chưa bao giờ thấy vẻ rối rắm như vậy xuất hiện trên gương mặt Thẩm Kiến Thanh, nhất thời lo lắng không chịu nổi, cô nàng hỏi Thẩm Kiến Thanh: "Thật sự không có gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu, rít một hơi thuốc thật sâu.

 

Nhả ra làn khói trắng, Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng nói, "Cô thích chồng cô không?"

 

Đầu Trần Vi trống rỗng 2 giây: "Không thích thì tại sao tôi lại muốn kết hôn với anh ấy, còn sinh con cho anh ấy chứ??"

 

"Vậy nếu một ngày cô phát hiện anh ấy đã lừa dối cô..."

 

"Anh ta dám."

 

Thẩm Kiến Thanh dừng lại, thấp giọng cười, độc thoại: "Người khác, tình huống khác, trường hợp khác biệt nhiều như vậy, làm sao dùng để tham khảo được?"

 

Trần Vi không hiểu, hơi cúi người, hỏi: "Cái gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh dùng bàn tay kẹp điếu thuốc vuốt ngược phần tóc trước trán ra sau, nói: "Không có gì."

 

Giọng điệu của Thẩm Kiến Thanh vô cùng kiềm chế, nhưng Trần Vi vẫn bắt được vẻ ngao ngán nhỏ nhặt.

 

Cô nàng ít nhiều hiểu tính tình của Thẩm Kiến Thanh, sự ngao ngán này chắc chắn không nhắm vào cô nàng, nhưng cũng không hẳn là không muốn cô nàng hỏi tiếp.

 

Trần Vi thẳng người nói: "Tôi ở 312, nếu có gì cần thì có thể đến tìm tôi."

 

Thẩm Kiến Thanh im lặng một lát rồi nói: "Cảm ơn."

 

Trần Vi không yên tâm liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh rồi đi ra ngoài.

 

Tay chạm vào nắm cửa, sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Thẩm Kiến Thanh, thoát khỏi sự ngao ngán vừa mới đây, chỉ còn lại chán nản, "Trần Vi, phải thích một người đến mức nào mới có thể sẵn lòng tha thứ cho người hết lần này đến lần khác chạm vào nỗi đau của mình?"

 

Trần Vi quay người lại: "Người đó cố ý hay vô ý?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Cố ý... Có một vài phần cũng có thể coi là vô ý."

 

"Có gây ra tổn hại đáng kể nào cho cô không?"

 

"...Không."

 

"Mục đích là gì?"

 

"...Ép tôi thừa nhận thích người đó."

 

"Tại sao người đó phải làm vậy?" Trần Vi hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh rít thuốc, tâm trí cằn cỗi như đồng hoang.

 

Cô ấy lái xe đi đi về về gần 9 tiếng đồng hồ, mang theo áy náy, tự trách, sợ hãi và vui sướng, khi nóng lòng muốn tỏ tình với người nọ thì điều đầu tiên nghe được lại là "Đm! Cô ấy thừa nhận thích cô rồi hả".

 

Gài bẫy cô ấy, thận trọng tính kế cô ấy, thậm chí còn chẳng ngại dùng khổ nhục kế.

 

Sư phụ Tần lợi hại biết bao, đúng thật như những gì cô nói, những việc tốt của cô đã khiến cô ấy ấn tượng sâu sắc, cái lấy lùi làm tiến của cô cũng khiến cô ấy lo lắng, nôn nóng.

 

Sau đó thì sao?

 

Mang một trái tim chân thành không biết xuất hiện tự bao giờ chỉ với hoan ái, rồi điên cuồng chọc vào những thương tổn của cô ấy?

 

Ha, một trái tim không hối hận khi tính kế người thì được mấy phần chân thành?

 

Chỉ là quan hệ hình thành dựa trên việc giường chiếu thôi mà, cô ấy là ai mà buộc phải là của cô?

 

...Nếu không phải cô, cô ấy liệu có còn cơ hội gặp được người tiếp theo và thuộc về người đó hay không?

 

Cô ấy vừa mới nói với Thẩm Đồng Nghi, người chị đến tận khi chết vẫn khuyên cô ấy phải dũng cảm, rằng: "Người này sẽ không lừa dối em"; rằng: "Người này rất ngốc, đối xử với em rất tốt"; rằng: "Em ưu ái người này hơn chị, chị phải tha thứ cho em nhé"; rằng: "Sức khỏe người này không tốt, em sợ cô ấy sẽ giống chị, một ngày nào đó sẽ rời bỏ em".

 

Cô ấy vừa mới tìm đủ lý do, nghĩ đủ mọi cách thoát khỏi cảm giác áy náy và cơn ác mộng đã kéo dài 20 năm thì lại bị người có khả năng khiến cô ấy sốt sắng lao đến trước mặt Thẩm Đồng Nghi để tạ lỗi, nhận sai, cầu xin chị đồng ý tát vào mặt.

 

Thẩm Kiến Thanh khom lưng, đầu gần như thấp hơn cả khuỷu tay đang chống trên đầu gối.

 

"Đây là nhật ký của hạng 1 khóa, muốn biết mỗi ngày người đứng đầu khóa nghĩ gì không?"

 

"Nghĩ về con gái, nghĩ về mình đó."

 

"Để người đứng đầu khóa chúng ta mở miệng tỏ tình, mình suýt chút nữa dâng cả nụ hôn đầu đó."

 

"Cậu ta điên hả?? Mình đâu có thích cậu ta, sao phải chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta chứ??"

 

"Chơi thôi mà, lẽ nào các cậu không thấy rất thú vị khi nhìn người đứng đầu khóa cao cao tại thượng, chẳng coi ai ra gì chủ động cúi đầu nhận sai à?"

 

"Ê, cậu là đồng tính, sao vẫn còn dám đến trường vậy? Tởm chết đi được!"

 

"Cái người hằng ngày đưa đón cậu đi học là chị cậu đấy à? Trông cũng xinh xắn đấy, chắc được nhiều người thích lắm hả?"

 

"Có cần tôi quảng bá giúp chị cậu, thêm chút nữa không?"

 

"Chị mất rồi, con cũng không thiết sống nữa đúng không?!"

 

"Con đứng lên cho mẹ!"

 

"Con mới 15, ngày nào cũng dở dở ương ương, không hút thuốc, uống rượu thì ngủ cả ngày trời không dậy, con như thế này có thấy áy náy với chị mình không?"

 

"Chúng ta đã chuyển nhà luôn rồi, con còn cái gì mà chưa nghĩ thông suốt nữa?"

 

"Con nhớ chị."

 

"Mẹ ơi, con nhớ chị."

 

"Mẹ giúp con gọi chị ấy về được không?"

 

"Làm ơn, giúp con gọi chị ấy về đi có được không?"

 

Con không muốn một mình, con không muốn!!"

 

Những khuôn mặt dữ tợn trong ký ức năm xưa xé rách tâm trí Thẩm Kiến Thanh, cô ấy không nghe thấy gì, chỉ có gió lạnh không ngừng tràn vào từ cửa sổ, lạnh cóng khiến toàn thân cô ấy run rẩy.

 

Trần Vi phát hiện sự bất thường, vội vàng đi tới muốn nhìn vẻ mặt của Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh quay đầu tránh đi, bàn tay run rẩy, hút nửa già điếu thuốc còn lại, cuối cùng chất giọng đã gần như khô héo cũng vang lên: "Tôi không chắc sự chân thành của người đó là thật hay giả, tôi chỉ muốn biết phải thích người đó đến mức nào để muốn tìm một lý do, tìm một cái cớ cho người ấy, muốn cho qua chuyện này."

 

Sắc mặt Trần Vi nghiêm túc, rất sợ mình nói sai, khiến Thẩm Kiến Thanh hiểu lầm rồi đưa ra một lựa chọn thiếu lý trí.

 

Chần chừ hồi lâu, Trần Vi thận trọng nói: "Không cần sâu đậm, chỉ cần chút yêu là được."

 

Tim Thẩm Kiến Thanh đập mạnh, sửng sốt vài giây, "Cô nói, yêu?"

 

Trần Vi: "Thích là tùy ý, quan tâm đến vui buồn của bản thân nhiều hơn, đến và đi tương đối tự do, một khi đã yêu, thì sẽ trở nên kiềm chế, sẽ để ý đến cảm xúc của đối phương, sẽ lo trước lo sau, cẩn thận từng ly từng tí. Cô Thẩm, thích chỉ là một cuộc vui, nhưng yêu thì phải trả giá, xưa nay vẫn vậy."

 

Trần Vi nói xong một tràng, ánh mắt không có tiêu cự của Thẩm Kiến Thanh hướng lên bầu trời thật lâu—— Mặt trời rực rỡ treo cao, không một gợn mây, yên bình như có thể xua tan bóng tối.

 

Cô ấy nắm tay lại trong một thời gian ngắn, dập thuốc, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."

 

Trần Vi muốn nói lại thôi, nửa phút sau, cô nàng nói: "Tôi ở 312, có gì thì cứ tìm tôi."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Cảm ơn."

 

Cùng một kiểu kết thúc, Trần Vi một bước quay đầu ba lần ra khỏi văn phòng.

 

Thẩm Kiến Thanh vẫn như cũ, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng ngồi bên cửa sổ nhìn trời, khi thấy mặt trời đã ngả sang bên kia, cô ấy đứng dậy xử lý mùi thuốc trong văn phòng rồi lái xe về nhà tắm rửa, thay quần áo, trước giờ đã hẹn với Tần Việt, cô ấy đỗ xe trước cổng Lĩnh Khoa đợi cô tan ca.

 

Mọi thứ đều rất bình thường.

 

Thẩm Kiến Thanh lười biếng tựa vào ghế nhìn Tần Việt lên xe, nói: "Lạnh không?"

 

Tần Việt chưa nói gì đã ho.

 

Tay trái đặt trên vô lăng của Thẩm Kiến Thanh siết chặt, khi có phản ứng thì những ngón tay ấm áp của tay phải đã chạm vào đầu mũi lạnh như đá của Tần Việt.

 

Cả hai cùng khựng lại, đột nhiên im lặng.

 

Không kéo dài được bao lâu, Thẩm Kiến Thanh chuyển động tác chạm nhẹ thành dùng ngón trò và ngón giữa khẽ nhéo chóp mũi trước, cười nói: "Ai bảo em không đeo khẩu trang. Buổi tối đưa em đi ăn chút gì ấm nóng."

 

Nói xong, Thẩm Kiến Thanh điềm nhiên như không thu tay về, dựa trở lại ghế.

 

Tần Việt vẫn im lặng, có một giây, cô cảm giác như mình là thợ lau kính bên ngoài tòa nhà chọc trời, đai an toàn thắt rất chặt, cô do dự, tính toán kỹ càng, nhưng dưới chân trống không, một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến cô mất kiểm soát.

 

"Việt, tự dọa mình không phải tính cách của con."

 

Lời của viện trưởng lại lần nữa vang lên trong đầu Tần Việt, cô không quá phản kháng nghĩ, dường như cô thật sự càng ngày càng không còn giống mình nữa.

 

Chiếc xe khởi hành, Tần Việt ngả người ra sau, ánh mắt trôi dạt trên con đường vô tận.

 

Gặp đèn đỏ, Tần Việt chớp mắt, tầm nhìn gần hơn,nhìn thấy biển số xe dịch chuyển dưới kính chắn gió, nói: "Giảng viên Thẩm, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim được không?"

 

Thẩm Kiến Thanh không chút do dự: "Được, phía trước không xa có một trung tâm thương mại. Muốn xem gì?"

 

Tần Việt: "Không biết, chưa bao giờ để ý."

 

Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Vậy tại sao đột nhiên lại muốn xem phim?"

 

Vì quá hoảng loạn, không thể dày công tính toán, bày mưu lập kế như trước, chỉ có thể hành động như một tay mơ, vụng về học hỏi cách theo đuổi người khác.

 

Tần Việt nói: "Nghe đồng nghiệp nói dạo này có vài bộ khá ổn, tôi quên tên rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Vậy đến rồi chọn."

 

Cuối cùng chọn một bộ phim tình cảm có tỷ lệ xem cực thấp.

 

Dù trước khi bước vào, Thẩm Kiến Thanh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi ngũ quan của nam chính xuất hiện hết lần này đến lần khác, cô ấy vẫn không nhịn được ghé vào tai Tần Việt, nhỏ giọng hỏi: "Đẹp không?"

 

Tần Việt nói: "Ừ."

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt bình tĩnh lộ rõ vẻ khó nói.

 

Tần Việt dừng lại gần 1 phút mới phát hiện ra, cô quay qua nhìn Thẩm Kiến Thanh, "Sao vậy?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Phim khó xem quá, tôi nhìn em để rửa mắt."

 

Tần Việt hỏi cô ấy, "Tôi đẹp?"

 

Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, không hề báo trước, bên tai vang lên tiếng r3n rỉ thái quá của nam nữ chính.

 

...Thế này mà qua được kiểm duyệt?

 

Thẩm Kiến Thanh không chịu được kích thích, muốn kéo Tần Việt đi.

 

Vừa chạm đến cổ tay, ngược lại đột nhiên bị cô giữ lấy, cảm nhận được năm ngón tay không chút hơi ấm của cô trượt xuống từ lòng bàn tay, chuyển sang đan tay với cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh hơi ngẩn người.

 

Còn chưa phản ứng, Tần Việt đã nghiêng người tới, thấp giọng nói: "Bọn họ kêu khó nghe quá. Giảng viên Thẩm, chị hôn vào cổ tôi, tôi kêu cho chị nghe."

 

Trong đồng tử Thẩm Kiến Thanh là sự kinh ngạc còn chưa tiêu tan, tựa như một cơn cuồng phong lướt qua tâm trí, trong phút chốc thổi bay những tâm tư vẫn chưa sắp xếp thỏa đáng thành một mớ hỗn độn.

 

Nếu không nghe những lời của Tần Việt và Quan Hướng Thần, cô ấy vẫn sẽ yêu Tần Việt chứ?

 

Hẳn là yêu một cách dễ dàng luôn ấy chứ.

 

Cô biết rất rõ cách quyến rũ cô.

 

Nhưng cô ấy đã nghe thấy, hơn nữa cho đến tận hôm nay vẫn mâu thuẫn không có kết quả.

 

Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, nhìn Thấy Tần Việt đang nghiêng đầu, chiếc cổ xinh đẹp, tinh tế đang kề sát cằm mình, cô ấy chỉ cần hơi nghiêng đầu là sẽ hôn tới, nhưng, nếu đây cũng là một phần thuộc mưu kế thận trọng trong từng bước của ai đó thì sao?

 

Mắt Thẩm Kiến Thanh dừng lại ở cổ Tần Việt, trầm mặc, đen kịt.

 

Bên tai, Tần Việt đột nhiên lên tiếng: "Giảng viên Thẩm, không muốn sao?"

 

Trong nháy mắt, sự hỗn độn trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh bị nhào nặn thành một mớ, cô ấy quả quyết đến mức vô thức giơ tay che miệng Tần Việt, tay kia vén cổ áo cô ra rồi hôn lên.

 

Tiếng r3n rỉ đã chuẩn bị sẵn sàng trong cổ họng Tần Việt bị giam cầm trong lòng bàn tay mang theo hương thơm của Thẩm Kiến Thanh, không thể thoát ra khỏi miệng, chỉ cảm giác làn da nhạy cảm vùng cổ nhức nhối từng cơn vì bị hàm răng sắc nhọn đay nghiến.

 

Sự ái muội nhanh chóng sản sinh và lan rộng trong bóng tối.

 

Lặng ngắt như tờ.

 

Âm thanh trong phim kéo dài rất lâu, Thẩm Kiến Thanh mới buông Tần Việt ra, cẩn thận giúp cô chỉnh cổ áo, nói: "Đi thôi, phim này chẳng có gì hay."

 

Thiết bị mát xa trên ghế đột nhiên khởi động, Tần Việt bị đẩy, chúi người về trước, đỡ tay vịn đứng dậy.

 

Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, vẫn chưa đến 4 rưỡi, Thẩm Kiến Thanh bước đi bên cạnh nhẹ giọng nói: "Có muốn đi uống chút gì đó trước không? Bây giờ ăn cơm thì sớm quá."

 

Tần Việt vừa xem WeChat xong, cất điện thoại nói: "Có lẽ buổi tối không ăn ở ngoài được."

 

Thẩm Kiến Thanh quay đầu: "Có việc à?"

 

Tần Việt: "Ừ, đột xuất sửa bàn vẽ."

 

"Tôi đưa em đến nhà máy."

 

"Đây là việc riêng tôi nhận, bản vẽ ở trong máy tính khu trọ."

 

"Vậy đến khu trọ."

 

Thái độ của Thẩm Kiến Thanh không dễ từ chối.

 

Tần Việt nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, giơ tay sờ chiếc cổ vẫn còn đang âm ỉ đau, sải bước đuổi theo.

 

Tòa nhà Tần Việt cách cổng rất xa, hai người đi hết đoạn đường đã lạnh đến run cầm cập.

 

Đặc biệt là Tần Việt, ngồi trước máy tính bao lâu thì đã ho bấy lâu.

 

Thẩm Kiến Thanh không nghe nổi nữa, từ ban công chật chội đi tới, đưa tay tắt màn hình nói: "Sửa bản vẽ không mất bao lâu, đi tắm nước ấm cho đỡ lạnh trước đi."

 

Tần Việt nhìn màn hình tối đen, do dự một hồi rồi đẩy ghế ra, đi vào nhà vệ sinh.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi vào chỗ của Tần Việt, không nói lời nào.

 

Thẩm Kiến Thanh cử động cơ thể, nhìn thấy chiếc điện thoại vẫn ở chế độ im lặng của Tần Việt sáng lên, trên màn hình là lời nhắc gia hạn phí từ Tencent Cloud, nhắc nhở cô máy chủ sắp hết hạn, không kịp thời gia hạn sẽ ảnh hướng đến công việc bình thường.

 

Đây là chuyện của Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh vốn không nên quan tâm.

 

Nhớ ra ở cửa phòng học, cô Lý nói Tần Việt đã tiêu hết số tiền kiếm được cho viện trưởng và 2 đứa trẻ, cô ấy cau mày im lặng vài giây rồi ngồi dậy, mở màn hình lên.

 

Trên bức tường bên cạnh màn hình có dán một tờ giấy mật khẩu, có cả tài khoản và tài khoản máy chủ Tencent Cloud của Tần Việt.

 

Thẩm Kiến Thanh đối chiếu và nhập vào, giúp Tần Việt gia hạn phí, đồng thời tiện tay nâng cấp cài đặt máy chủ.

 

Thanh toán thành công, Thẩm Kiến Thanh tắt trang web, muốn đăng nhập vào máy chủ để xác nhận.

 

Di chuột xuống dưới, taskbar tự động ẩn ở phía dưới màn hình nổi lên, động tác của Thẩm Kiến Thanh hơi khựng lại.

 

Devtools, đây là công cụ dành cho các nhà phát triển phần mềm, ngay cả người ngày ngày hợp tác phát triển dự án phần mềm như cô ấy chỉ có thể nhìn mà không hiểu, không biết dùng, một người chuyên phần cứng như Tần Việt mở nó ra làm gì?

 

Biết sao?

 

Thẩm Kiến Thanh kinh ngạc.

 

Lưỡng lự thật lâu, Thẩm Kiến Thanh nhấp mở Devtools.

 

Mục nhập là những dòng code có độ dài khác nhau, tuy rất khác với cú pháp lập trình phần cứng nhưng Thẩm Kiến Thanh chỉ cần liếc qua vẫn có thể nhìn ra chức năng của hàm được định nghĩa ở phần đầu,

 

GPS——Định vị

 

Photograph——Chụp ảnh

 

Tên dự án——CAT_Security

 

Thẩm Kiến Thanh vẫn luôn giảng cho các sinh viên rằng, viết chương trình phải dễ đọc, dễ bảo trì và dễ thay đổi, có người nghe, có người không sửa được thói xấu.

 

Tần Việt, không dám nói phong cách code của cô là không thể bắt bẻ, nhưng ít nhất về dễ đọc thì vượt qua rất nhiều người, nếu không thì làm sao cô ấy có thể ngay lập tức nhận ra đoạn code này thuộc về ai——Đó là con mèo từng được cô ấy mang bên mình mỗi ngày, sau đó bị cưỡng chế lấy đi bất chấp ý muốn của Tần Việt.

 

Lần cuối cùng định vị và chụp ảnh của nó là hôm qua.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn ngày tháng trong màn hình, hô hấp rất khẽ.

 

Trân quý nó lâu đến thế, cô ấy biết nó có thể định vị, có thể lưu kết quả nhận dạng chân dung, cũng hôm nay mới biết nó có một ứng dụng riêng, có thể kiểm tra định vị và ảnh mọi lúc mọi nơi.

 

Tần Việt nói quay lại là để sửa bản vẽ, nhưng tranh thủ lúc cô ấy ngẩn ngơ ở ban công mà mở công cụ quản lý ứng dụng ra là muốn làm gì vậy?

 

Xem cô ấy có còn cắn trâm cài, tự xử như một kẻ điên hết lần này đến lần khác hay không à?

 

Thẩm Kiến Thanh thả chuột trái, nhìn bức ảnh vừa được tải lên màn hình, hai mắt đóng băng trong khoảnh khắc.

 

"Người trong ảnh là chị cậu đấy à? Thì ra lúc DIY, người đẹp cũng dạng chân ra."

 

"Cậu biết bây giờ trên khắp các trang mạng, chị cậu hot đến thế nào không?"

 

"Khuôn mặt này của chị cậu còn sảng khoái hơn cả xem phim đấy."

 

Khi chút ký ức cuối cùng về quá khứ trần trụi của Thẩm Kiến Thanh sống lại, tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng lại, Tần Việt đang đi lại bên trong.

 

Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh tắt ảnh, đưa cửa sổ về trang code, sau đó thu nhỏ Devtools, di chuột đi, đợi taskbar tự động ẩn rồi đứng dậy quay trở lại ban công như không có chuyện gì.

 

Ngay sau đó, Tần Việt bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh vẫn đang xem điện thoại ngoài ban công như trước đó.

 

Tần Việt vịn lưng ghế, như không dám phát ra âm thanh, khẽ khàng ngồi xuống, ghi chú chức năng định vị và chụp ảnh trước đó đã quên chú thích do Thẩm Kiến Thanh ngủ qua đêm rồi phát lệnh chương trình nâng cấp từ xa, cuối cùng xóa toàn bộ dữ liệu lịch sử.

 

Xong những việc này, bàn tay cầm chuột của Tần Việt run rẩy mất không chế, vội vàng mở công cụ vẽ sơ đồ mạch điện ra.

 

6 giờ, sửa bản vẽ xong.

 

Tần Việt tắt máy tính, đứng dậy nói: "Giảng viên Thẩm, đi được rồi."

 

Ngoài ban công, Thẩm Kiến Thanh khựng lại 3-4 giây rồi mới cất điện thoại, đi vào trong.

 

"Tần Việt."

 

Thẩm Kiến Thanh gọi Tần Việt chuẩn bị mở cửa lại.

 

Tần Việt ngoảnh đầu: "Ừm?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đến với tôi đi."

 

Trong đầu Tần Việt "ong" một tiếng, chấn động hơn cả khi Thẩm Kiến Thanh đột nhiên thay đổi thái độ cách đây vài ngày, chạy về nói muốn ngủ với cô.

 

Suy nghĩ của cô trống rỗng thật lâu, miệng liên tục mở rồi lại khép, ngập ngừng gần nửa phút mới tìm được chút bình tĩnh mà nói: "Đến với chị nghĩa là sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Yêu."

 

"Tôi khá thích em, nhưng em cũng biết trước đây tôi đã gặp phải chuyện gì, tôi không dám yêu, mấy ngày qua tôi vẫn luôn bối rối, trở đi trở lại, như bị thần kinh vậy." Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, nói: "Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Tần Việt, yêu tôi đi, tôi thích em."

 

Con tim chăng văng đã nhiều ngày của Tần Việt đột nhiên bay vút lên không trung, lồ|\|g ngực căng đầy như sắp nổ tung, hốc mắt cũng nóng ran, đau nhức, trước khi cảm xúc hoàn toàn mất không chế, cô nghiêng đầu tránh ánh nhìn của Thẩm Kiến Thanh, tiến hành bước xác nhận cuối cùng, "Tại sao lại thích tôi?"

 

Nụ cười trên môi Thẩm Kiến Thanh nhạt đi, biểu cảm trên mặt biến mất, "Em đối xử với tôi rất tốt, trước kia tôi không dám thừa nhận, hiện tại, cảm kích vô cùng."

 

Thẩm Kiến Thanh từng bước lại gần Tần Việt, nhìn tia sáng gắng sức kiềm chế trong mắt cô, nói: "Vậy, Tần Việt, em có muốn đến với tôi không? Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."

 

Tay Tần Việt mềm nhũn, càng lúc càng không thể kiểm soát, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu qua, nói: "Muốn."

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay xoa khóe mắt đỏ hoe của Tần Việt, cười nói: "Vậy chúng ta hãy yêu nhau thật nghiêm túc nhé."

 

Cuộc tình này nhất định sẽ khiến em cả đời không thể quên.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận