Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 139: Ngoại truyện 3: Chương 3

Từ Tô Du cảm thấy có thể mình đã bị ma nhập...

 

"Tô Tô" ở bệnh viện, "mời vào" ở cửa, người bên cửa sổ và những ngón tay của cô, đến giờ đã là lần thứ tư rồi, cô ấy lại một lần nữa cảm thấy rất giống, từ giọng điệu cho đến thần thái, thậm chí là cả mức độ đỏ mặt.

 

Có lẽ hôm nay cô ấy không nên đến, hoặc, khi ở bệnh viện, cô ấy nên đưa danh thiếp của những đồng nghiệp khác cho bố Lâm.

 

Tình cảm bị đè nén 25 năm đột ngột thổ lộ, cô ấy có quá nhiều điều muốn chia sẻ với Thẩm Đồng Nghi, sự "tương tự" lúc này có lẽ sẽ là chí mạng đối với sự nghiệp của cô ấy.

 

Là một bác sĩ tâm thần, điều cô ấy cần nhất chính là sự bình tĩnh và khách quan.

 

Dẫu có chí mạng, thì đó cũng là vấn đề của cô ấy, cô ấy nên tự mình tìm cách giải quyết.

 

Cô ấy đã hứa thì không nên hối hận giữa chừng, đồng thời khiến ba người trong một nhà thất vọng.

 

Từ Tô Du cụp mắt, nhìn sàn nhà đầy bụi bặm nói: "Được, cô Lâm cứ tự nhiên."

 

Thẩm Đồng Nghi liếc nhanh Từ Tô Du ăn mặc lịch sự nhưng không hề cứng nhắc, tầm nhìn chuyển sang mẹ Lâm, do dự một hồi rồi gọi bà là "mẹ ơi": "Phiền mẹ giúp con tiếp bác sĩ Từ một lát nhé."

 

Mẹ Lâm hơi sững sờ.

 

Đã rất nhiều năm rồi Lâm Đông Niên không gọi bà là "mẹ ơi".

 

Hình như là bắt đầu từ năm lớp 12, cô trở nên trầm lặng, tẻ nhạt, tiêu cực và chán chường, chỉ khi hai vợ chồng trêu chọc, cô mới miễn cười mỉm cười.

 

Những nụ cười ấy do cô đặc biệt để lại cho họ với tư cách là người làm con, còn cho mình, chỉ có những nỗi đau và ám ảnh khi bị bắt nạt.

 

Đáng lẽ ra họ phải phần nào nhận ra từ lâu, nhưng mãi đến khi cô nghĩ quẩn, họ mới phát hiện ra chân tướng.

 

Mẹ Lâm nghẹn ngào, cố gắng kìm nén nước mắt vì day dứt và niềm vui do tiếng "mẹ ơi" bất ngờ mang đến, nói: "Ừ được, con thay đi, mẹ chắc chắn sẽ chăm sóc bác sĩ Từ thật tốt. Bác sĩ Từ, mời cô đi lối này."

 

Từ Tô Du: "Vâng."

 

Mẹ Lâm dẫn Từ Tô ra phòng khách.

 

Thẩm Đồng Nghi đỡ cánh cửa đã gần đóng kín, đứng yên tại chỗ, đến khi bóng lưng Từ Tô Du khuất hẳn, cô mới quyến luyến đóng cửa lại, bước nhanh vào tỏng.

 

Lâm Đông Niên chỉ có một chiếc tủ quần áo bằng gỗ cao bằng người, vì đã nhiều năm, khi Thẩm Đồng Nghi mở cửa, bản lề phát ra một chuỗi "kẽo kẹt" chói tai, khiến tim cô đập thình thịch, vô thức nhìn về phía cửa, giảm động tác kéo cửa xuống mức nhẹ nhàng nhất.

 

Quần áo trong tủ chỉ có hai màu đen và xám, cho thấy tâm lý bế tắc của Lâm Đông Niên những năm qua.

 

Thẩm Đồng Nghi quan sát, không khỏi nhớ tới bản thân năm xưa.

 

Khi ấy, nếu cô không có em gái cần phải che chở, thì có lẽ đã sụp đổ từ lâu.

 

Nỗi sợ tích tụ trong lòng cô, mỗi đêm dỗ em gái ngủ xong, cô mới dám trốn trong nhà vệ sinh khóc một lúc, sau đó gọi "Tô Tô" rất nhiều lần với hư không, mãi đến khi tiếng nức nở hoàn toàn biến mất, cô gọi cho cô ấy, lắng nghe giọng cô ấy, để rồi trời sáng, cô vẫn có thể tiếp tục thản nhiên, làm một người chị gái mẫu mực.

 

Tại sao sau đó lại không gắng gượng được?

 

Thẩm Đồng Nghi nắm chặt tay nắm cửa, những ký ức lâu dài liên quan đến Dụ Hủy đấu đá lung tung trong tâm trí cô.

 

Vô tình nhìn thấy một mảnh trắng phía dưới cùng, Thẩm Đồng Nghi sững sờ, tâm trạng bình tĩnh trở lại.

 

Cô buông tay nắm cửa, cúi xuống lấy món đồ được gập và đặt ở trong góc ra.

 

Là một chiếc váy quây màu trắng thuần, kiểu dáng rất đơn giản, tuy bị vứt trong góc không dễ phát hiện, nhưng sau khi trải ra, từ những nếp gấp thẳng tắp và chỉnh tề trên đó, có thể phán đoán rằng: Chủ nhận của nó vẫn còn kỳ vọng vào cuộc sống, nhưng điều bất ngờ đến quá đột ngột, cô ấy đã không thể chờ được cơ hội mặc nó và bắt đầu lại từ đầu.

 

Thẩm Đồng Nghi vuốt v3 những đường vân không mấy trơn tru trên chiếc váy, sóng lòng nặng nề vỗ vào lồ ng ngực.

 

Cô cũng đã rất nhiều năm không mặc váy trắng, lý do có phần khác với Lâm Đông Niên—— Cô vẫn đang đợi người mình thích quay về sau khi học xong, chọn cho cô ấy một chiếc đẹp nhất và mặc cho cô ấy ngắm.

 

————

 

Mùa đông năm lớp 9, thời gian đã vô cùng gấp rút, vậy nên Tết năm đó chỉ có Thẩm Đồng Nghi đại diện tham gia phần đọc diễn cảm khai mạc.

 

Hôm đó cô mặc một bộ váy liền màu trắng thuần, chải tóc công chúa, khi xuống sân khấu sau khi kết thúc biểu diễn, Từ Tô Du nhìn cô rất lâu mà không phản ứng gì.

 

Thẩm Đồng Nghi bị nhìn đến mức ngại ngùng, giơ tay vén tóc ra trước người, muốn che đi phần ngực đã có độ cong rõ ràng.

 

Giáo dục giới tính khi đó vẫn chưa cởi mở, những đặc trưng nổi bật của tuổi dậy thì luôn mang theo cảm giác nhục nhã khó hiểu, ngặt nỗi chiếc váy hôm nay của cô lại rất chật.

 

Mặt Thẩm Đồng Nghi có hơi nóng, đôi đồng tử trong veo ngước nhìn Từ Tô Du rồi lại lập tức lảng tránh, nhẹ nhàng gọi: "Tô Tô."

 

Từ Tô Du như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh mắt cũng đảo loạn vài giây rồi mới lại rơi trên người Thẩm Đồng Nghi: "Bạn cùng bàn, cậu mặc như này đẹp lắm đấy."

 

Vành tai Thẩm Đồng Nghi nóng ran, đôi tay vội vàng nhấc vạt váy lên nói: "Cậu thích à?"

 

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Thẩm Đồng Nghi đột nhiên cắn chặt môi.

 

Các cô đã 15 tuổi rồi, tâm lý thích ai đó đã trưởng thành từ lâu, biết rất rõ ý nghĩa của từ này. Hôm nay cô đột nhiên nói lời như vậy, không biết Tô Tô liệu có nghĩ nhiều hay không.

 

Hơn 2 năm qua, cô đã cố gắng rất nhiều lần, nhưng Tô Tô dường như chỉ nhìn nhận cô là bạn.

 

Bàn tay nhấc vạt váy của Thẩm Đồng Nghi buông thõng, giọng nói khàn khàn: "Tô Tô..."

 

Cô muốn giải thích, nhưng vừa mới gọi tên cô ấy xong thì đã nghe thấy Từ Tô Du dứt khoát nói: "Thích, cậu có như thế nào, tôi cũng đều thích."

 

Thẩm Đồng Nghi ngạc nhiên ngẩng đùa, trong lòng giống như có một con ngựa nhỏ đang chạy, "Lọc cọc, lọc cọc..."

 

Tiếng nói của Từ Tô Du giẫm lên tiếng vó ngựa trong lòng cô: "Trước mắt là thích cậu mặc váy trắng nhất. Khi chúng ta lớn lên, cậu nhất định sẽ còn mặc cả màu đỏ, màu đen và rất nhiều màu sắc, nhưng tôi chắc chắn vẫn thích ngắm cậu mặc váy trắng nhất."

 

"Tại sao."

 

"Đây là một kiểu mong đợi."

 

"Mong đợi gì?"

 

"Chúng ta sẽ nhanh chóng trưởng thành. Trưởng thành rồi sẽ phải bước vào xã hội, đối diện với rất nhiều người và sự việc phức tạp, tôi mong dù là 25 tuổi, 25 tuổi, hay cả những độ tuổi cần phụ thuộc hơn vào xã hội này, cậu vẫn sạch sẽ, sáng ngời, vô lo vô nghĩ như bây giờ."

 

Đây là lời chúc phúc chân thành nhất mà Từ Tô Du tặng cho Thẩm Đồng Nghi.

 

Thẩm Đồng Nghi vui mừng khôn xiết, nhấy thời không kiềm chế được tình cảm dành cho cô, hỏi, "Tô Tô, chiếc váy sau này, cậu có thể giúp tôi chọn được không?"

 

Từ Tô Du không chút do dự: "Đương nhiên là được."

 

————

 

Vậy là cô đợi.

 

Đợi qua lớp 10, lớp 11, đợi đến lớp 12, mong đợi mà Tô Tô dành cho cô hoàn toàn bị đập tan bởi những bức ảnh của Dụ Hủy, cũng không thể đợi Tô Tô đi học về, giúp cô chọn một chiếc váy trắng, mặc cho cô ấy ngắm.

 

Thẩm Đồng Nghi cầm chiếc váy sạch sẽ, nước mắt làm nhòe đi tầm mắt.

 

Thứ cô muốn cho Tô Tô thấy thật ra không phải váy, mà là tình cảm của cô.

 

Nhưng Tô Tô hiện đã yên bề gia thất, một khi tình cảm của cô bị lộ ra, thì sẽ trở thành bằng chứng vấy bẩn nó và Tô Tô...

 

Sự băn khoăn bị Thẩm Đồng Nghi lãng quên bỗng ùa về trong tâm trí, cô luống cuống nhét chiếc váy trở lại, chẳng thèm nhìn mà tiện tay rút một bộ quần áo đang treo mặc vào.

 

"Cạch."

 

Thẩm Đồng Nghi mở cửa đi ra ngoài, nói với Từ Tô Du đang tán gẫu với mẹ Lâm trong phòng khách: "Bác sĩ Từ, để cô đợi lâu rồi."

 

Từ Tô Du nghe vậy thì quay đầu, tầm mắt khựng lại vài giây.

 

Lâm Đông Niên rất đẹp, vẻ đẹp trời sinh ấy toát lên sự xinh đẹp tự nhiên, lúc này đứng trong phòng khách ngược sáng, môi đỏ, tóc đen, làn da trắng như tuyết, chiếc váy đen dài ôm sát bao bọc thân hình thanh tú và nở nang của cô, trông trưởng thành mà gợi cảm, hoàn toàn khác hẳn với Thẩm Đồng Nghi hợp với màu trắng.

 

Từ Tô Du rời mắt, đồng thời đứng dậy.

 

Không giống là tốt.

 

Như vậy, cô ấy không cần vừa phải tìm hiểu Lâm Đông Niên, đồng thời chia một phần sức lực để giấu kín Thẩm Đồng Nghi đang khuấy động trong lòng, dành cho Lâm Đông Niên một thái độ khách quan tuyệt đối.

 

Làm hai việc cùng một lúc là thiếu tôn trọng, cũng vô cùng nguy hiểm đối với một bệnh nhân tâm lý nhạy cảm, một khi bị phát giác, có lẽ họ sẽ không bao giờ tiếp tục tin tưởng bác sĩ tâm thần trong tương lai.

 

Đôi môi mím lại của Từ Tô Du từ từ thả lỏng.

 

Nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên căng thành một đường thẳng.

 

Tại sao năm xưa cô ấy lại nói với Thẩm Đồng Nghi rằng thích ngắm nhìn cô mặc đồ trắng? Tại sao lại nói ra những mong đợi có liên quan đến màu trắng chứ?

 

Thẩm Đồng Nghi thích cô ấy, chắc chắn sẽ làm theo những gì cô ấy nói.

 

Nhưng màu trắng, dù chỉ gặp gam màu nhạt nhất trên thời cũng sẽ dàng bị nhuốm bẩn, Thẩm Đồng Nghi hoàn toàn không có cách tự bảo vệ mình.

 

Lòng Từ Tô Du đau như cắt.

 

Nếu có cơ hội quay ngược thời gian, cô ấy muốn đổi trắng thành "đen", có gai góc, làm người khác bị thương thì sao chứ? Chí ít, Thẩm Đồng Nghi vẫn sẽ sống.

 

"Bác sĩ Từ, mời ngồi." Thẩm Đồng Nghi giơ tay chỉ vào một chiếc ghế khác cạnh cửa sổ.

 

Từ Tô Du đáp một tiếng, kìm ném cảm xúc ngồi xuống.

 

Tầm nhìn dừng khựng lại khi lướt qua điện thoại của Thẩm Đồng Nghi đặt trên bàn.

 

Thẩm Đồng Nghi vẫn chưa hình thành thói quen sử dụng điện thoại thông minh, giống như khóa màn hình, điện thoại trước đây có một nút chuyên để khóa màn hình, nhấn xuống là có thể khóa lại, hiện tại không có, không đúng, những chiện điện thoại hiện tại hoàn toàn không có nút bấm nên Thẩm Đồng Nghi thường quên khóa màn hình, kể cả lúc này.

 

Tiếng gõ cửa của mẹ Lâm quá đột ngột, cô quên mất.

 

Chẳng sao cả, để Từ Tô Du ngồi xa hơn, cô ấy sẽ không thấy được nội dung mình đang xem.

 

Chỉ có điều Thẩm Đồng Nghi thấy chiếc ghế mình thường ngồi có đệm lót, thoải mái nên cô nhường cho Từ Tô Du, thế là Từ Tô Du chẳng cần bất kỳ động tác dòm ngó nào cũng có thể nhìn thấy chiếc điện thoại được đặt ngay trước mặt mình.

 

Lâm Đông Niên đang xem chủ đề của Thẩm Kiến Thanh và Tần Việt.

 

Thẩm Kiến Thanh đã công khai quá khứ của mình, hiện tại mọi người đều biết cô ấy đã trải qua những gì, cũng biết cô ấy có một người yêu cùng giới tên Tần Việt, câu chuyện của các cô được lan truyền rất rộng rãi trên mạng.

 

Từ Tô Du đọc kỹ các bình luận, đa phần là tích cực, những bình luận tiêu cực đều đang dè bỉu chuyện Thẩm Kiến Thanh là giảng viên.

 

Lâm Đông Niên đang đọc bài phân tích của một blogger.

 

Từ Tô Du đã đọc qua bài đăng này, rất khách quan, blogger phân tích toàn bộ hành vi ứng xử của Dụ Hủy, thêm vào đó là có Hoắc Tĩnh làm chứng và các học trò của Hoàng Văn Phong tố cáo, cuối cùng bày tỏ rõ rằng nếu không xử phạt Dụ Hủy và Hoàng Văn Phong nặng thì sẽ không thể xoa dịu làn sóng phẫn nộ từ công chúng, còn với Thẩm Kiến Thanh và Tần Việt, anh ta chỉ dùng một câu: Hãy yên tâm đi tìm mùa xuân của hai người đi, đến rồi đấy.

 

Câu này được đẩy lên thành bình luận nóng.

 

Lâm Đông Niên bấm thích bình luận nóng, cho thấy rằng cô cũng ủng hộ tình cảm của Thẩm Kiến Thanh và Tần Việt.

 

Từ Tô Du rời mắt, tán gẫu hỏi: "Cô cũng theo dõi bọn họ à?"

 

Bất kể là người bình thường hay những người nhạy cảm về cảm xúc như Lâm Đông Niên, bắt đầu từ những điều mà đối phương có hứng thú là một điểm tiếp cận đề tài rất tốt.

 

Nói xong, Từ Tô Du quả nhiên trông thấy Lâm Đông Niên lại một lần nữa vui mừng ra mặt, giống hệt với biểu cảm nhìn thấy khi cô đứng ở cửa trước đó.

 

Điểm khác biệt là, lần trước Thẩm Đồng Nghi vui vẻ vì cô đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng đánh trả thành công một bình luận ác ý mắng chửi em gái mình không xứng làm giáo viên, còn lần này, cô cầm lấy điện thoại, bấm mở ảnh Tần Việt nói: "Cô gái này nhìn một cái là biết đáng để từ bỏ tất cả để thích."

 

Từ Tô Du ngước mắt, trong lòng có một nghi vấn: Rõ ràng là tình cảm của hai người, tại sao Lâm Đông Niên chỉ quan tâm đ ến Tần Việt?

 

Từ giọng điệu và thần thái của cô, Từ Tô Du nhìn thấy biểu cảm như trút được gánh nặng.

 

Đích thực là vậy.

 

Cảm giác áy náy của Thẩm Đồng Nghi đối với Thẩm Kiến Thanh xuất phát từ việc đột ngột bỏ rơi cô ấy một mình, gánh chịu tất cả những bất công mà không hề thông báo trước.

 

Mấy ngày nay cô luôn tự mình dọa mình, lúc thì lo Thẩm Kiến Thanh liệu có vượt qua những ngày tháng đen tối ấy không, lúc thì lại nghĩ, cuối cùng liệu cô ấy có đồng tình với thái độ kiên trì của bố mẹ rằng đồng tính là một loại bệnh, đến giờ vẫn đơn côi, không dám thích một cô gái khác hay không.

 

Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ giỏi nhất trong việc áp đặt ý kiến của bản thân lên con cái, cố gắng biến chúng thành hình mẫu mà mình hài lòng, một khi chống đối, thứ chờ đợi chúng sẽ là những trận đàn áp và đòn roi cực kỳ sắc bén.

 

Phát triển lâu ngày trong môi trường đó, hoặc biến thành những con rối để họ có thể khoe khoang sau này, hoặc giống như cô, từ từ bị nuốt chửng trong mâu thuẫn tột độ giữa phản kháng và chấp nhận.

 

Vậy nên, cô vẫn có hơi sợ rằng Thanh nhi biến thành bản thân tiếp theo, hoặc bị hai người họ thuần phục, đánh mất tự do và ý chí.

 

Bây giờ cô yên tâm rồi.

 

Tuy vẫn chưa biết toàn bộ câu chuyện của Thanh nhi và cô gái đó, nhưng cô đã tuyệt đối chắc chắn một điều: Một cô gái mà Thanh nhi sẵn sàng từ bỏ danh tiếng và tương lai hiện có để thích, là một cô gái đáng để thích.

 

Đây chính là kết quả tốt nhất.

 

Người đáng được hạnh phúc đã được hạnh phúc, những kẻ đáng bị pháp luật trừng phạt cũng đã cận kề quả báo.

 

Tô Tô...

 

Cô nên nói một tiếng "cảm ơn" với cô ấy.

 

Hoặc Tĩnh cuối cũng đã khiến Dụ Hủy không còn đường trốn thoát hẳn là do Tô Tô tìm—— Sau khi cô ra đi, chỉ có Tô Tô biết về đoạn video. Xem video xong, Tô Tô mới có khả năng tìm thấy nguyên căn thật sự của những bức ảnh nhạy cảm đó—— Hoắc Tĩnh.

 

Hoắc Tĩnh và Thanh nhi làm chứng.

 

Điểm kết thúc của việc này từ việc cô bị người khác bịa đặt đến chết chuyển thành Thanh nhi tự mình hồi tưởng trải nghiệm mình bị bắt nạt, từ cô muốn bảo vệ Thanh một lần cuối cùng chuyển thành Thanh nhi bảo vệ cô, điều này trái với mong muốn cô đã bày tỏ với Tô Tô trong thư, nhưng cô cũng không trách Tô Tô chút nào.

 

22 năm rồi, Tô Tô đã kiên trì 22 năm vì một lời hứa.

 

Quãng thời gian dài đằng đẵng và khô khan đủ để xóa bỏ tất cả những tì vết, khiến cô chỉ còn lại sự cảm kích đối với Tô Tô.

 

Thẩm Đồng Nghi siết chặt điện thoại, tầm mắt không kìm được mà muốn hướng về Từ Tô Du, nhưng lại sợ cô ấy phát hiện ra gì đó, chỉ đành dùng sức dằn xuống.

 

Năm ấy, khi bỏ hai bức thư vào vali của Tô Tô, cô thật sự rất mâu thuẫn.

 

Ngoài Tô Tô, cô không tìm được ai có thể giúp được mình, nhưng cô lại sợ sự ích kỷ của mình trói buộc cô ấy mãi mãi.

 

Cô chỉ có thể dựa vào may mắn, trong khi hi vọng Tô Tô sẽ đừng kiên trì quá lâu, sống cuộc sống của riêng mình. Các cô chỉ là bạn bè hơi thân thôi, không có sự ràng buộc nào có thể duy trì đến vĩnh viễn. Mặt khác, cô lại nghĩ rằng sự đồng hành thân thiết trong 3 năm cấp hai, những nỗi nhớ xa vời của 3 năm cấp ba, và những ý nghĩ xằng bậy mà cô thi thoảng biểu lộ, phải chăng chúng đã để lại chút dấu vết bí mật trong lòng Tô Tô? Để rồi một ngày cô ấy chợt nhận ra, nhưng mình đã chẳng còn, cô ấy chắc chắn sẽ rất đau buồn, nhưng cô thật sự mệt quá rồi, đau đớn quá rồi, miễn cưỡng ở lại sẽ trở thành gánh nặng cho tất cả mọi người, cô chỉ có thể ra đi, chỉ có thể để lại một câu hỏi lựa chọn cho Tô Tô, để giảm bớt nỗi buồn có thể xuất hiện trong cô ấy.

 

【Nếu cậu sẵn lòng, thì xin hãy giúp tôi, nếu một ngày nào đó thấy mệt mỏi, xin hãy dừng lại ngay.

 

Tô Tô, ngoài Thanh nhi ra, cậu là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi không yên tâm cho Thanh nhi, cũng không nỡ xa cậu. 】

 

Những lời này của cô, dưới góc độ là một người bạn, chỉ là một chút đau lòng đường đường chính chính, chẳng có chút sức nặng nào, thời gian trôi qua, tình bạn giữa các cô nhạt đi, Tô Tô sẽ nghe lời cô, từ bỏ kiên trì, không để cô luyến tiếc.

 

Nhưng nếu thật sự trong lòng Tô Tô đã có chút dấu vết thuộc về cô, thì những lời này, hẳn cô ấy sẽ hiểu được.

 

Cô đã chuẩn bị đầy đủ cho sự ra đi, nhưng vẫn không giấu được sự nhu nhược và ích kỷ của mình—— Cô biết rõ Thanh nhi sẽ buồn, nhưng vẫn lựa chọn bỏ rơi cô ấy một mình; cô rõ ràng đã nghĩ đến khả năng thứ hai, nhưng vẫn không để lại bất kỳ khả năng nào cho Tô Tô.

 

Cô không xứng với Tô Tô.

 

Nhưng may thay, Tô Tô không thật sự thích cô, cô ấy đã gặp đúng người, bây giờ đang sống rất hạnh phúc.

 

Còn cô, càng ngày càng thích Tô Tô.

 

Người này đã khiến cô ỷ lại trong 3 năm cấp hai, kiên cường trong 3 năm cấp ba, tổng cộng đã thích 6 năm; sau khi cô ra đi, cô ấy đã bảo vệ em gái cho cô suốt 22 năm; cô tỉnh lại, cô ấy trao cho cô cảm giác an toàn ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

 

Người như vậy... Cô không nỡ phá hoại cuộc sống ổn định của cô ấy vì thứ tình cảm ích kỷ cá nhân.

 

Thẩm Đồng Nghi nếm được vị máu bên trong đôi môi đang cắn chặt.

 

Nơi bị cắn rách rất đau, như vậy vừa đủ có thể khiến cô tỉnh táo hơn, ngừng nói năng lung tung.

 

Thẩm Đồng Nghi khóa màn hình điện thoại, chớp chớp đôi mắt đau nhức nhạt nhòa, khi cảm giác ẩm ướt ở mắt biến mất hoàn toàn, cô ngẩng đầu nhìn Từ Tô Du nói: "Bác sĩ Từ, tôi nên phối hợp với cô như thế nào?"

 

Từ Tô Du vẫn luôn quan sát Từ Tô Du, cụp mắt xuống, giấu những cảm kích, áy náy, hạnh phúc và đau lòng nhìn thấy ở cô vào sâu trong đồng tử, nói: "Thử nói về cuộc sống gần đây của cô đi."

 

Thẩm Đồng Nghi gật đầu, không giống những chàng trai cô gái ngày nay không thể ngồi yên khi cách xa điện thoại, lúc nào cũng kè kè trên tay, mà cô đặt ngay ngắn lên bàn, lưng eo thẳng tắp, bả vai giãn ra, hai chân khép lại, hai tay đan nhau, đặt trên đùi.

 

Tư thế ngồi của cô rất thùy mị, khuôn mặt khi nhìn sang cũng dịu dàng và mềm mại, không hề ăn nhập với chiếc váy gợi cảm và ngũ quan lạnh lùng của cô.

 

Từ Tô Du nhìn cô, nhớ tới lời mẹ Lâm đã nói với cô trong phòng khách.

 

"Lần này thoát chết, Niên Niên đã thay đổi rất nhiều, vui tươi, chịu nói chuyện, cũng nhiệt tình với tôi và bố con bé hơn hẳn, ôi chao, tôi ăn nói vụng về, không đúc kết được thay đổi cụ thể như thế nào, chỉ cảm giác, cảm giác cả người Niên Niên sáng bừng lên, đúng rồi, sáng bừng, không còn kiểu hiểu chuyện lầm lì như xưa nữa."

 

Điều này, Từ Tô Du đã phát hiện khi Lâm Đông Niên nói rằng muốn thay quần áo, phản ứng của cô rất sinh động, hoàn toàn không giống một người trẻ u sầu và nhạy cảm.

 

Sự thay đổi này không thể nói là không tốt.

 

Chỉ là, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy biết, mất trí nhớ do bệnh lý lại có thể thay đổi tính cách trong tiềm thức của một người, cũng là lần đầu tiên thấy có người tự tử bất thành, nhưng lại không hề để lại ám ảnh trong lòng.

 

Theo kinh nghiệm của cô ấy, tình huống này xuất hiện chỉ có một khả năng—— Ngụy trang theo bản năng, hay còn gọi là trốn tránh.

 

Từ Tô Du cần phải đưa ra phán đoán chính xác về khả năng này.

 

Từ Tô Du giơ tay: "Cô Lâm, bắt đầu được rồi." Bắt đầu trò chuyện từ cuộc sống đơn giản nhất rồi dần dần đi sâu hơn.

 

Thẩm Đồng Nghi đáp lại một tiếng, bắt đầu hồi tưởng lại cuộc sống của mình trong vài ngày qua.

 

Câu nói đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Lâm Đông Niên rất hạnh phúc.

 

Tuy Lâm Đông Niên không có một căn nhà lớn đến mức gọi là rộng, không có một phòng ngủ lớn có thể chạy nhảy, vui đùa, không có nhà vệ sinh riêng, thậm chí còn chẳng có một chiếc vòng cổ tử tế, nhưng cô ấy có cha mẹ yêu thương mình nhất trên đời.

 

Hàng ngày họ thức khuya dậy sớm, mục đích là dành dụm đủ tiền, để cho cô ấy một phần của hồi môn dư dả, hoặc nguồn vốn để tự nuôi mình khi về già, chứ không ép buộc con cái phấn đấu vì mình như Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ;

 

Khi vào phòng cô, họ nhất định sẽ gõ cửa trước, hỏi suy nghĩ của cô về mọi việc, tôn trọng ý kiến của cô, chứ không buông một câu lạnh lùng "Thẩm Đồng Nghi, con đừng đôi co với bố mẹ, làm theo lời bố mẹ đi";

 

Họ rất thích cười, mỗi lần gọi hai tiếng "Niên Niên", họ giống như đang gọi kho báu quý giá nhất của mình, chứ không phải một cỗ máy có thể kế thừa sự nghiệp;

 

Họ sẽ chuẩn bị những món ăn đa dạng cho cô, khi nhìn thấy cô ăn, họ vui mừng gấp ngàn lần khi kiếm được 500 tệ một ngày;

 

......

 

Ngày hôm kia về, họ tự tay mang về một củ khoai lang nướng ở cửa tiệm cho cô.

 

Ôm trong lòng mà mang về, khi cô cầm vẫn còn nóng bỏng tay, để xuống một lúc mới ăn.

 

Sau đó đi ngang qua phòng họ, cô nghe thấy mẹ Lâm đang tươi cười trêu bố Lâm: "Để con gái rượu của ông được ăn đồ nóng hổi, người bỏng rộp cả lên cũng không thấy đau hay sao hả?"

 

Bố Lâm cười, nói: "Niên Niên chẳng thích ăn gì mấy, chỉ có mỗi món này, tôi phải cho con bé thứ ngon nhất chứ."

 

Trong khi áy náy vì mình đã không ăn khoai lang ngay, Thẩm Đồng Nghi cũng vô cùng ngưỡng mộ tình yêu thương mà Lâm Đông Niên được hưởng.

 

Đêm hôm ấy, cô nằm trằn trọc trên giường, sáng hôm sau thức dậy, cô gọi những tiếng "bố ơi, mẹ ơi" đầu tiên.

 

Cơ hội cô được sống lại là do Lâm Đông Niên trao cho cô, vốn đã có nghĩa vụ phải hiếu thảo với cha mẹ cô ấy, chưa kể đến việc cô còn ngưỡng mộ.

 

"Những ngày qua tôi sống rất tốt." Thẩm Đồng Nghi không chút đắn đo nói.

 

Từ Tô Du điềm tĩnh đánh giá cô, thử tìm ra chứng cứ cho thấy cô đang giả vờ.

 

Không một sơ hở.

 

Không đúng, bác sĩ Trần đã nói trong điện thoại rằng, khi ông nhắc đến hai chữ "bắt nạt" trong phòng bệnh, Lâm Đông Niên có phản ứng rõ ràng rất khác lạ.

 

Từ Tô Du thoáng do dự, nhìn Lâm Đông Niên nói: "Cô hoàn toàn không còn nhớ những chuyện trước đây sao?"

 

Thẩm Đồng Nghi hơi khựng lại, cô chỉ không nhớ những chuyện của Lâm Đông Niên. Tình huống này đối với Tô Tô, người chỉ coi cô là Lâm Đông Niên, có lẽ chính là hoàn toàn không còn nhớ.

 

Thẩm Đồng Nghi nói: "Không."

 

Từ Tô Du "ừ", bắt chéo hai chân: "Nguyên nhân tự sát cũng không nhớ sao?"

 

Mặt Thẩm Đồng Nghi trắng bệch, trên người là những cơn đau thấu da thấu xương.

 

Gan cô không lớn, chỉ dám tự sát một lần nên đã lựa chọn cách không có đường lui.

 

Hàng chục tiếng đồng hồ tỉnh táo trong cái chết quá đau đớn, thể xác cũng vậy, tinh thần cũng vậy, cô vừa lo lắng em gái sẽ phải sống một mình như thế nào, vừa tưởng tượng Tô Tô sẽ đau buồn đến thế nào khi quay về nhưng không tìm được mình.

 

Có vô số khoảnh khắc, cô đã không còn muốn chết nữa, nhưng cô không thể nói ra, không thể cử động, khắp cơ thể chỉ có thần kinh là vẫn còn nguyên vẹn.

 

Cuối cùng cô mang theo hàng ngàn vạn sự không cam chịu mà chết, nỗi thống khổ ấy, cô căn bản không dám nhớ lại.

 

Từ Tô Du đã nhìn thấy, cô ấy không truy hỏi nữa.

 

Nhưng chỉ dựa vào chút phản ứng như vậy, cô ấy vẫn không thể chắc chắn về trạng thái tâm lý nguyên vẹn của Lâm Đông Niên.

 

Từ Tô Du quan sát chặt chẽ phản ứng của Lâm Đông Niên, tiếp tục hỏi: "Những người đó bắt nạt cô như thế nào?"

 

Thẩm Đồng Nghi đắm chìm trong nỗi đau và sự không cam tâm của tự sát, lý trí suy yếu nghiêm trọng, nghe vậy, cô vô thức nhớ lại hoàn cảnh của mình năm xưa.

 

"Bọn họ ghép mặt tôi lên một cơ thể khác, người đó tr@n truồng, tư thế khó coi, còn..." Móng tay Thẩm Đồng Nghi ghim vào lòng bàn tay, cơn đau trên cơ thể biến thành sự lạnh lẽo nghẹt thở, "Còn đưa tay vào nơi đó của mình."

 

Trong đầu Từ Tô Du ầm vang một tiếng lớn, hai chân bước hụt, rơi thẳng xuống vực sâu.

 

Thẩm Đồng Nghi cũng từng bị chỉnh sửa như vậy...

 

Hơn nữa, "cô" bị trói, tạo nên một tư thế cực kỳ lõa lồ, có người có thể dùng mọi thứ, mọi cách, tùy ý giẫm đạp "cô".

 

Vào lần đầu tiên nhìn thấy những bức ảnh đó, cô ấy gần như choáng váng đầu óc vì phẫn nộ, lập tức đi tìm Dụ Hủy.

 

Thế giới của Thẩm Đồng Nghi là sắc trắng, đối với cô, kiểu sỉ nhục đó chắc chắn còn khiến cô đau khổ hơn cả bị đâm xuyên.

 

Nhưng cô đã gắng gượng suốt một tháng trời, chỉ để bảo vệ em gái mình.

 

Rồi cô ấy còn có thể làm được gì? Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cho đến vài ngày trước, chân tướng cuối cùng cũng được phanh phui.

 

Cô ấy tưởng rằng chuyện này sẽ cứ thế mà qua đi.

 

Hôm nay đột nhiên nghe được chi tiết không chút sai lệch, hận thù trong lòng và nỗi ân hận vì rõ ràng đã giữ liên lạc với Thẩm Đồng Nghi trong một tháng đó nhưng lại chẳng phát hiện được gì lập tức như sóng lớn ập tới, cô ấy váng đầu hoa mắt, toàn thân lạnh buốt.

 

Thẩm Đồng Nghi cúi đầu, không phát hiện ra gì.

 

"Họ lan truyền những bức ảnh đó khắp nơi, trên mạng, tường danh tự ở tầng dưới, bảng trong lớp, trong cặp sách, trong sách, trong túi của tôi..."

 

Trừ nơi đầu tiên, những nơi khác, cô đều không dám cho Thẩm Kiến Thanh biết, sợ cô ấy sẽ đến trường đá chọi đá với những người đó.

 

Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ cũng không biết.

 

Từ Tô Du càng không thể biết, cô ấy rơi vào tĩnh lặng, buộc bản thân không được nghĩ ngợi lung tung—— Thẩm Đồng Nghi chưa bao giờ trải qua những nỗi nhục vô hình và hữu hình sau đó, công việc bác sĩ tâm thần của cô ấy vẫn chưa kết thúc, cô ấy có thể, và cũng buộc phải bình tĩnh.

 

Từ Tô Du siết chặt các đốt ngón tay.

 

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng tất cả cơn run rẩy trong mỗi lần phát âm của lâm Đông Niên.

 

"Họ cố tình kéo tay áo ngắn đồng phục của tôi ra sau, để mọi người thấy hình dạng bộ ng ực của tôi, đoán áo ngực tôi mặc hôm đó là màu gì."

 

Toàn thân Thẩm Đồng Nghi bắt đầu run rẩy, lòng bàn tay rướm máu.

 

Từ Tô Du lập tức nói: "Lâm Đông Niên, dừng lại."

 

Thẩm Đồng Nghi vẫn còn rất xa lợi với cách xưng hô "Lâm Đông Niên" này, bây giờ cô chỉ có thể phản ứng ngay lập tức với cái tên "Niên Niên", vì vậy cô không dừng lại, mà bị bao bọc bởi những ký ức gớm ghiếc và kinh khủng đó, không thể thoát ra.

 

"Tôi chống cự, bọn họ một người giữ cánh tay của tôi lại, một người còn lại cởi."

 

"Đồng phục ngắn tay trường tôi rất mỏng, cởi ra và kéo chặt, có thể nhìn thấy tất cả bên trong."

 

"Trong lớp..."

 

Nắm tay siết chặt của Thẩm Đồng Nghi bỗng ấm áp, ánh mắt hỗn loạn của cô trôi dạt trong hư không, chầm chậm tập trung lên bàn tay đang phủ lên tay mình, những ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ nét, do dùng sức, những đường gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng hơn, mang đến cảm giác mạnh mẽ và an toàn.

 

"..."

 

Ngay khoảnh khắc tỉnh táo, Thẩm Đồng Nghi ý thức được điều gì đó.

 

Thẩm Đồng Nghi nhanh chóng ngước mắt lên, không hề bất ngờ, bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Từ Tô Du.

 

Tô Tô chẳng thay đổi chút nào.

 

Trước đây, để nghe trọn vẹn bài giảng, cô chịu đựng cơn đau bụng, không nói một lời nào, chọc giận Tô Tô, cô ấy cũng dùng lực này nắm lấy tay cô, chỉ có điều, lúc đó Tô Tô rất tức giận, nhưng lại không nỡ nổi giận với cô, ánh mắt trông có chút tủi thân, nhưng hiện tại chỉ đơn thuần là trầm và lặng.

 

Tô Tô như thế này rất cuốn hút.

 

...Mặt Tô Tô trắng quá.

 

Tim Thẩm Đồng Nghi bỗng trùng xuống, muộn màng nhận ra mình vừa mới nói gì.

 

Dù rằng Tô Tô không thích cô, nhưng có thể giữ gìn một lời hứa suốt 22 năm vì cô, nhất định vẫn lưu giữ một tình bạn sâu nặng với cô, vậy những lời này của cô không phải đang chia cắt trái tim cô ấy, thì là cái gì?

 

Thẩm Đồng Nghi lo lắng, bất chấp tất cả nắm lấy tay Từ Tô Du bằng bàn tay còn lại, nói: "Tôi không sao, mọi chuyện đã qua rồi."

 

Dụ Hủy đã bị phía cảnh sát triệu tập, Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ đã không còn có thể ra lệnh cho cô, các cô cũng đều vẫn ổn.

 

Tất cả đã qua.

 

Tô Tô...

 

Từ Tô Du rút tay về.

 

Trái tim rụng rời của Thẩm Đồng Nghi bị thứ gì đó bóp mạnh, đau nhức. Tay cô tiếp tục buông xuống, đặt lên mu bàn tay vẫn còn vương vấn hơi ấm của Từ Tô Du, nói: "Tôi chỉ sợ nhắc đến những chuyện đó thôi, chúng không ảnh hưởng đến tâm trạng thường ngày của tôi."

 

Cô đã là người từng chết một lần, còn có thứ gì không thể vượt qua nữa đâu?

 

...

 

Tình cảm.

 

Ngồi đối diện, Từ Tô Du nắm bàn tay nọ lại, hô hấp có phần nặng nề.

 

Cô ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi hai chữ "tương tự".

 

Đối mặt với tình huống vừa rồi, cô ấy có khả năng tìm ra không dưới 10 cách để khiến Lâm Đông Niên hoàn hồn, những lại lựa chọn cách thiếu phù hợp nhất, chỉ vì nhìn thấy phong thái tương tự Thẩm Đồng Nghi trên khuôn mặt cô.

 

Hiện tại cô ấy không phải là một bác sĩ tâm thần mẫu mực, không thể tiếp tục đặt câu hỏi thêm nữa.

 

Từ Tô Du hơi hé môi, âm thầm ngập ngừng hai lần rồi lạnh lùng quan sát Lâm Đông Niên.

 

Tuy rằng hơi thở của cô vẫn còn dao động, nhưng ánh mắt trong veo, quả thực không hề bị ảnh hưởng, bác sĩ Trần nói cô có phản ứng khác thường với hai chữ "bắt nạt", có lẽ chỉ là sợ hãi chính bản thân chuyện đó. Có thể cô thật sự là một trường hợp hiếm hoi, giống như phượng hoàng, lần tự sát ấy chính là để cô sống dậy từ biển lửa, giờ đây có thể bắt đầu lại.

 

Xem ra cô ấy không cần phải nghĩ đến việc thay cho cô một vị đồng nghiệp có năng lực tương đương rồi.

 

Sau này, hẳn là cô ấy sẽ không cần phải tới đây thường xuyên.

 

Từ Tô Du thả lỏng tay nói: "Qua rồi thì hãy sống thật tốt, những ngày tháng sau còn dài, nhìn thấy nhiều điều tươi đẹp hơn, những thứ xấu xí sẽ dần dần bị lãng quên."

 

Thẩm Đồng Nghi gật đầu: "Được."

 

Từ Tô Du đứng dậy: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây."

 

Thẩm Đồng Nghi kinh ngạc: "Phải đi ngay bây giờ sao?"

 

Từ Tô Du cụp mắt, nhìn thấy vẻ lưu luyến không rời trong đôi mắt cô.

 

Lại là một cảm xúc cô ấy chưa từng thấy ở bất kỳ bệnh nhân nào của mình.

 

Từ Tô Du muốn xem xét, nhưng Thẩm Đồng Nghi đã phản ứng lại, rời mắt đi, vội vàng đứng dậy, kiếm một cái cớ: "Ý tôi là, vẫn chưa lưu thông tin liên lạc của cô."

 

Thẩm Đồng Nghi cầm chiếc điện thoại trên bàn nói: "Tôi thêm WeChat của cô được không?"

 

Một nửa tài khoản trong WeChat của Từ Tô Du đều là bệnh nhân, những yêu cầu kiểu này, cô ấy chưa bao giờ từ chối, hôm nay, cô ấy cảm thấy mình do dự một giây rồi mới lấy điện thoại ra nói: "Tôi quét cô."

 

Thẩm Đồng Nghi hỏi: "Quét thế nào nhỉ?"

 

Từ Tô Du ngước mắt nhìn Lâm Đông Niên, một lát sau nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

 

Từ Tô Du mỗi tay cầm một chiếc điện thoại, chưa đầy nửa phút đã xong, trả điện thoại lại cho Lâm Đông Niên, chỉ vào màn hình của mình nói: "Đây là thông tin liên lạc của tôi, có chuyện gì cứ liên hệ với tôi."

 

Dứt lời, âm báo vang lên.

 

Thẩm Đồng Nghi nhận được một tin nhắn, cô bấm mở ra, trong đó viết tên đầy đủ, phòng làm việc trực thuộc, số điện thoại, email,... của Từ Tô Du. Thông tin đầy đủ mà chính thức, nhưng Thẩm Đồng Nghi vẫn như vớ được vàng, áp điện thoại vào trước người nói: "Cảm ơn cô."

 

Mượn cớ hiện tại để cảm ơn 22 năm kiên trì của cô ấy.

 

Từ Tô Du nói: "Không cần, xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."

 

Từ Tô Du bước nhanh đến bên cửa sổ nghe điện thoại, đều là nói chuyện công việc, Thẩm Đồng Nghi không hiểu được, chỉ biết Tô Tô điềm tĩnh, chín chắn trước mắt vừa giống lại vừa khác trước kia.

 

Đây là thứ thời gian mang đến cho các cô—— Khoảng cách.

 

Quá xa.

 

Xưa kia, Tô Tô nói lý tưởng của cô ấy là làm một nhà ngoại giao, giống như bố mẹ, cố gắng để bảo vệ lợi ích nước nhà và thúc đẩy hợp tác quốc tế.

 

Trải qua xa cách, cô ấy trở thành một bác sĩ tâm thần, không hề liên quan gì đến nhà ngoại giao.

 

Điều gì đã thay đổi lý tưởng của cô ấy?

 

Thẩm Đồng Nghi không biết.

 

Cô nhớ rằng trước đây, đôi mắt của Tô Tô sẽ sáng ngời mỗi khi nhắc đến lý tưởng, cô ấy muốn trở thành nhà ngoại giao đến thế, tại sao cuối cùng lại bỏ cuộc?

 

Vì, chồng con chăng?

 

Tô Tô từng nói, con của các nhà ngoại giao gần như là không có cha mẹ, từ khi sinh ra cho đến khi học cấp hai, cô ấy vẫn luôn sống với ông bà nội, sau đó ông bà lần lượt qua đời, cô ấy mới buộc phải theo bố mẹ ra nước ngoài học.

 

Tô Tô đã từng nếm trải nỗi khổ ấy, có lẽ không muốn con cái mình cũng phải chịu đựng.

 

Tô Tô rất yêu họ.

 

Vậy còn cô?

 

Các cô từng hẹn ước, sau này sẽ phải cùng nhau thi vào ngành ngoại giao.

 

Chính vì hẹn ước này, cô mới vừa âm thầm chống đỡ bản thân, học tập chăm chỉ, vừa giả vờ chấp nhật sự sắp đặt của Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ để bảo vệ em gái, mắc phải trầm cảm.

 

Tô Tô đã quên hẹn ước với cô rồi đúng không?

 

Quên cũng tốt, như vậy, cuộc sống của cô ấy mới có thể trôi qua một cách bình thường.

 

Thế nhưng...

 

Thẩm Đồng Nghi nhìn người bên cửa sổ, tình yêu vẫn chưa học được cách dừng lại và những tủi hờn vì bị lãng quên gặm nhấm lý trí cô, nhìn thấy người nọ quay lại, cô vô thức thuận theo tâm trạng lúc này, nói: "Tại sao cô lại trở thành bác sĩ tâm thần?"

 

Có lẽ sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng, những ý nghĩ ngông cuồng trong lòng cô sẽ an phần, sau này ai về nhà nấy, Tô Tô tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của cô ấy, cô bắt đầu một cuộc sống mới với thân phận là một người khác.

 

Con người ta sợ mập mờ, lấp lửng, trái tim phức tạp sẽ khiến cô không ngừng suy nghĩ lung tung.

 

Từ Tô Du không ngờ Lâm Đông Niên sẽ đặt ra câu hỏi này, cô ấy cất điện thoại vào túi, không định kể cho Lâm Đông Niên trọn vẹn nguyên nhân.

 

Giữa bác sĩ và bệnh nhân cần có khoảng cách, đặc biệt là những bệnh nhân không chống đối đồng tính luyến ái.

 

Hồi mới đi làm, cô ấy không chú ý đến những chi tiết này, bị một bệnh nhân đồng tính phát hiện ra xu hướng tính dục của mình. Người đó quá nhạy cảm và mong manh, cảm giác an toàn do bác sĩ tâm thần mang lại đủ để khiến họ mất hết mọi phòng bị, dễ dàng nảy sinh những tình cảm khác.

 

Đây là một sai sót rất nghiêm trọng trong công việc, cô ấy có thể sẽ phải chịu bất kỳ hình phạt nào, nhưng vì không thể đáp lại, nên cô ấy không có cách nào để bù đắp tổn thương đã gây ra cho đối phương.

 

Vậy nên từ đó trở đi, cô ấy không bao giờ nói với bệnh nhân tình trạng thật sự của mình.

 

Từ Tô Du nửa thật nửa giả nói: "Vì một người bạn. Trải nghiệm của cô ấy và cô rất tương đồng, nhưng cô có tôi, còn cô ấy rời đi trước khi chờ tôi học xong những thứ này vì cô ấy."

 

Đây là niềm tiếc nuối mà Từ Tô Du sẽ không bao giờ vượt qua được.

 

Cô bước tới xách túi lên, tay nắm rất chặt: "Lâm Đông Niên, sau này dù gặp phải chuyện gì cũng đừng nghĩ quẩn nữa, người sai không phải các cô, các cô và những người yêu thương các cô không đáng bị trừng phạt."

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận