Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 141: Ngoại truyện 3: Chương 5

Thể chất Từ Tô Du thuộc dạng hàn, hễ đến kỳ là sẽ đau bụng dữ dội, kèm theo đau đầu và đau lưng dai dẳng.

 

Bình thường cơ thể cô ấy có trợ lý chăm sóc cẩn thận, không có vấn đề gì lớn.

 

Hôm qua là ngày thứ hai khó chịu nhất, cô ấy ngồi bên cửa sổ ban công hết nửa đêm, lại còn uống say, 4 tiếng đồng hồ ở cùng Tề Dương sáng nay đã rút cạn sức lực của cô ấy, nếu không phải tạp chí hợp tác sắp đến hạn nộp bài, thì hôm nay đừng nói đến chuyện sửa sang phòng học, kể cả có phá đi xây lại, cô ấy cũng phải nằm nghỉ ở nhà.

 

Từ Tô Du vịn vào giá sách, dư quang nhìn thấy một bóng người lướt qua.

 

Cô ấy nhìn theo.

 

Lâm Đông Niên chật vật ôm một chồng sách mới, đặt ở khu vực trưng bày sách mới, trông khá giống tiểu thuyết, khi cúi đầu nhìn thấy những dòng chữ trên đó, Lâm Đông Niên rõ ràng đã sững sờ, đầu ngón tay run rẩy vu0t ve chúng.

 

Từ Tô Du lặng lẽ nhìn 2 giây rồi rời mắt, vươn tay lấy cuốn sách muốn dùng từ trên giá rồi đi đến khu đọc sách.

 

Khu đọc sách quá yên tĩnh, không gì có thể phân tán sự chú ý, cơn đau vùng bụng dưới của Từ Tô Du càng lúc càng rõ ràng.

 

Lần thứ ba, vì thật sự không thể chịu nổi, trong mùa đông giá rét của buổi cuối năm, khi vài giọt mồ hôi lăn trên mép bàn, người đàn ông ngồi đối diện cô ấy ở chiếc bàn phía trước ngẩng đầu nhìn.

 

Trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể đang trách Từ Tô Du ảnh hưởng đến trạng thái công việc của hắn.

 

Nhưng Từ Tô Du vô cùng chắc chắn rằng, từ lúc lấy sách xong ngồi xuống, chưa kể cô ấy chưa hề phát ra tạp âm, kể cả tư thế ngồi cũng hầu như không thay đổi.

 

Hiển nhiên, hôm nay cô ấy gặp trúng thứ người ngợm chẳng ra làm sao nhưng lại chê đường sá gồ ghề.

 

Từ Tô Du không thích gây sự, nhưng không sợ rắc rối, cô ấy ngả người ra sau, bắt chéo chân, một tay đặt trên đùi, tay kia để trên bàn.

 

"Cốc, cốc..."

 

Ngón trỏ Từ Tô Du gõ lên mặt bàn. Tuy rằng sắc mặt cô ấy rất nhợt nhạt vì cảm giác khó chịu mãnh liệt, thái dương còn lấm tấm mồ hôi, hoàn toàn không mang chút vẻ đe dọa nào, nhưng ánh mắt cô ấy không hề né tránh, khi thẳng thừng nhìn qua, người đàn ông vô cớ cảm thấy chột dạ.

 

Người đàn ông chửi thầm gì đó rồi dọn dẹp đồ đạc, chuyển sang chỗ khác.

 

Từ Tô Du vẫn ngồi tựa, cơn co thắt đột ngột ở bụng dưới khiến sắc mặt cô ấy ngày càng khó coi, mồ hôi lăn theo thái dương, đọng lại ở cằm rồi rơi xuống đùi.

 

Từ Tô Du đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

 

Ở nơi công cộng, dù cô ấy có thể chịu đựng cơn đau mà không phát ra âm thanh, nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ vì trạng thái kỳ lạ.

 

Bắt đầu từ thời điểm này, cô ấy quả thực đã ảnh hưởng đến người khác.

 

Đi ngang qua khu vực trưng bày sách mới, dư quang Từ Tô Du liếc thấy hai chữ được đặc biệt bóng to: Trọng sinh.

 

Cô ấy dừng chân một lúc rồi bước tiếp.

 

Tiểu thuyết ngày này thích viết về trọng sinh, để được toại nguyện, để được viên mãn, nhưng người đã ra đi, có ai thật sự có thể trở lại?

 

Nhưng loại tiểu thuyết này lại dành cho những người như Lâm Đông Niên.

 

Cô là người như thế nào?

 

Từ Tô Du nhớ đến vẻ mặt của Lâm Đông Niên khi nhìn bìa cuốn sách này, như thế đang, cảm kích?

 

Vậy cô hẳn là một người ngây thơ đến phi thực tế, tin vào những câu chuyện như thế này.

 

Bên ngoài gió bắc lạnh cóng, Từ Tô Du đi đến một góc xa khu vực đọc sách, đứng đó một lúc, kiệt sức nghiêng người dựa vào vách kính.

 

Sắp xếp kệ sách xong, Thẩm Đồng Nghi đang học nhận thanh toán: "Ngầu hơn cái gì cơ?"

 

Lộ Lộ trực tiếp đi ra thẳng phía sau Thẩm Đồng Nghi, giữ đầu cô bằng hai tay, cưỡng chế xoay về một hướng nói: "Nhìn ra bên ngoài."

 

Thẩm Đồng Nghi nghĩ đến em gái mình trước đây cũng sẽ làm vậy khi muốn mình nhìn vào thứ gì đó ngay lập tức, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Nhìn chỗ nào bên ngoài?"

 

Lộ Lộ: "Chỗ góc ấy."

 

Thẩm Đồng Nghi nhìn sang, nụ cười nuông chiều và dung túng trên mặt tắt dần.

 

Khi còn học cùng Từ Tô Du, cô thường nghe các nữ sinh trong lớp bàn tán về Từ Tô Du, nói cô ấy để tóc tém trông rất ngầu, thường xuyên nhờ cô ấy giúp đỡ, nào là vặn nắp chai, chuyển bàn học, cô ấy đâu phải bạn gái của họ, tại sao phải giúp họ làm những việc đó?

 

Vì thế, cô đã không ít lần ghen, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.

 

Bởi trong ấn tượng của Tô Tô, cho dù cô không hẳn là tri thư đạt lý, cũng rất biết điều, không thể làm những chuyện nhỏ nhen như vậy, hơn nữa con gái mới thật sự hiểu những khó khăn của con gái, vốn dĩ nên ưu ái nhau hơn, Tô Tô không có vấn đề gì khi giúp đỡ họ, dù sao khi có mâu thuẫn, Tô Tô sẽ luôn nhìn về phía cô trước, giúp cô giải quyết rắc rối trước.

 

Về phần cô, chỉ cần khi Tô Tô hướng ánh nhìn thứ hai vào người khác, xác định rằng trong đó không có tình cảm là đủ rồi.

 

Sau đó, Từ Tô Du theo bố mẹ ra nước ngoài, núi cao sông xa, Thẩm Đồng Nghi không có cách nào tiếp tục là người cô ấy dành ra ánh mắt đầu tiên, cũng không có cách nào xác nhận thái độ "ánh nhìn thứ hai" của cô ấy, trong lòng hoang mang, hỗn loạn, không khỏi trở thành một người rất vô lý trong mơ, thậm chí còn không cho cô ấy nhìn phong cảnh, chỉ được nhìn cô.

 

Cô còn tưởng rằng chỉ cần Tô Tô không nhìn lung tung, rồi sẽ có một ngày cô ấy nhìn thấu được lòng mình, nhưng lại quên mất rằng, cho dù cô có quay lưng, người khác cũng sẽ tìm mọi cách để nhìn cô ấy.

 

Phụ nữ trên đời này muôn hình vạn trạng, mỗi người một vẻ đẹp riêng, nhưng không ai như cô ấy: mặc vest, đi giày thể thao, mái tóc dài sau lưng được kẹp bằng kẹp tóc kim cương, đáng lẽ ra phải gọn gàng thì mới toát lên vẻ đoan trong, nhưng cô ấy lại như thể không soi gương, tiện tay quấn vài lần rồi kẹp vào lại, gió thổi, những sợi tóc con tranh nhau vu0t ve chân mày và gò má cô ấy. Cô ấy bình thản nghiêng đầu, đôi khuyên tai toát lên vẻ tinh tế, đồng thời, chỉ nghiêng người, tùy ý dựa vào tường thôi đã rất ngầu, trông rất mạnh mẽ và mang lại cảm giác an toàn, giống như thời niên thiếu.

 

Những người tìm mọi cách để nhìn cô ấy, sẽ không kìm được mà theo đuổi cô ấy, gây ấn tượng với cô ấy, cuối cùng, có được cô ấy sau khi nhìn thấy những điều đó.

 

"Này." Lộ Lộ vẫy vẫy tay trước mắt Thẩm Đồng Nghi, lo lắng nói: "Sao mắt chị đỏ thế? Cơ thể vẫn còn khó chịu hả?"

 

Nghe vậy, Thẩm Đồng Nghi hoàn hồn, vội vàng nghiêng người tránh né ánh nhìn chăm chú của Lộ Lộ nói: "Không khó chịu."

 

Lộ Lộ: "Vậy sao chị lại khóc?"

 

Thẩm Đồng Nghi cắn chặt môi, hồi lâu, thầm nói trong lòng: "Vì càng nhìn cô ấy thì càng thích cô ấy, nhưng lại chỉ được thích cô ấy như thế này."

 

"Lâm..."

 

"Chào cô, cho tôi thanh toán."

 

Bỗng có người đi tới, cắt ngang lời Lộ Lộ.

 

Lộ Lộ chỉ đành tạm thời bỏ qua Thẩm Đồng Nghi, nhiệt tình nói: "Được."

 

Lộ Lộ nhanh chóng rời đi.

 

Thẩm Đồng Nghi cúi đầu nhìn mặt đất, ánh nhìn ở đuôi mắt chần chừ lưỡng lự hồi lâu mới ổn định lại, quay đầu nhìn ra ngoài.

 

Cô chỉ lặng lẽ nhìn Tô Tô từ xa, không ai hay biết và sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.

 

Bàn tay buông thõng bên người của Thẩm Đồng Nghi nắm chặt, cố gắng cân bằng cảm giác tội lỗi và tình cảm trong lòng, vào khoảnh khắc ánh nhìn cuối cùng cũng tập trung vào Từ Tô Du, cô mím chặt môi.

 

...Tô Tô trông rất khó chịu.

 

Thẩm Đồng Nghi vội vàng quay người, muốn tìm Lộ Lộ.

 

Lộ Lộ vẫn đang bận, trông sẽ không thể xong việc nhanh, Thẩm Đồng nghi lập tức lo lắng vò đầu gãi tai, nhưng vẫn không dám phát ra chút tiếng động nào, sợ khách cảm thấy các cô thiếu chuyên nghiệp, kết quả là càng sốt sắng càng giống kiến trên chảo nóng.

 

Gần 3 phút sau, Lộ Lộ cuối cùng cũng bận xong, khi quay đầu nhìn thấy Thẩm Đồng Nghi nôn nóng mà kiên nhẫn, cô nàng đứng người, cười nói: "Lâm Đông Niên, chị khác xưa rồi."

 

Thẩm Đồng Nghi chẳng buồn tìm lý do giải thích, mặt nóng bừng, trực tiếp nói: "Lộ Lộ, cô cho tôi mượn chút tiền được không?"

 

Cô chưa bao giờ vay tiền ai, có hơi dè dặt, nhút nhát.

 

Lộ Lộ hoàn toàn OK: "Được chứ, mượn bao nhiêu?"

 

Thẩm Đồng Nghi suy nghĩ rồi hỏi: "Mua một cái bánh trà đen thượng hạng và một phần bánh quy hồng trà cần bao nhiêu tiền?"

 

Làm sao Lộ Lộ biết được, cô nàng chỉ uống trà sữa thôi.

 

"Để em tra thử." Lộ Lộ nói rồi lấy điện thoại ra tra.

 

2 phút sau, Lộ Lộ nhìn Thẩm Đồng Nghi đang sáp lại gần, người trước nói: "Chị gái ơi, hay là hạ yêu cầu xuống thấp hơn đi? Hồng trà 1-200 tệ/kg, em thấy cũng được đấy."

 

Chủ yếu là vì vài chục nghìn/cân, cô nàng không có mà cho vay ấy chứ.

 

Lương tháng của cô nàng chỉ có 3500, trừ ăn ở đi thì chẳng còn lại được mấy đồng.

 

Đôi mày thanh tú của Thẩm Đồng Nghi cau chặt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đi nếm thử trước."

 

Cuối cùng, Lộ Lộ cho Thẩm Đồng Nghi mượn 1000 tệ, còn chỉ cho cô vị trí tiệm trà.

 

Khác hướng với nơi Từ Tô Du đang đứng.

 

Từ Tô Du đứng ở ngoài gần 20 phút mới quay lại cửa hàng. Cơ thể cô ấy đã lạnh buốt, vốn định gọi thêm một ly đồ uống nóng để làm dịu, nhưng đột nhiên lại nhận được tin nhắn của một bệnh nhân, phản hồi tình trạng gần đây với cô ấy.

 

Từ Tô Du chỉ đành tạm thời đặt chiếc điện thoại vừa mới quét mã, chuẩn bị gọi món xuống, trả lời người kia trên máy tính.

 

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn nửa tiếng.

 

Trong dư quang Từ Tô Du vô tình xuất hiện thêm một bàn tay, thon dài sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt một bình trà và một chiếc tách lên chiếc bàn phía trên bên phải cô ấy.

 

Trong tai nghe Từ Tô Du vang lên âm thanh, có tin nhắn mới, cô ấy thuận thế thu hồi tầm mắt lơ đãng, nhìn vào màn hình.

 

Đối phương cảm ơn cô ấy, cho thấy cuộc trò chuyện sắp kết thúc.

 

Từ Tô Du bèn theo đó mà trả lời.

 

Tiếng gõ phím của laptop rất khẽ, hoàn toàn không thể lấn át được tiếng nước chảy khi rót trà vào tách, tựa như những viên ngọc rơi xuống đ ĩa, hương thơm ngào ngạt của hồng trà nhanh chóng lan tỏa trong không khí, dấy lên những ký ức in sâu trong tâm trí Từ Tô Du.

 

Đã rất nhiều năm rồi cô ấy không uống trà, đặc biệt là hồng trà.

 

Đối với cô ấy, hồng trà là một biểu tượng khác tượng trưng cho Thẩm Đồng Nghi.

 

————

 

Lần đầu tiên Từ Tô Du có kinh là học kỳ 2 năm lớp 8, muộn hơn Thẩm Đồng Nghi vài tháng, nhờ mắt thấy tai nghe, có thể miễn cưỡng coi như có kinh nghiệm, xử lý rất bình tĩnh.

 

Nhưng dù tính toán thế nào cũng không tính được rằng bạn thân lại đau đến mức ngất xỉu ngay trong lớp.

 

Sau đó vẫn là bạn học trong lớp chạy đến nói với cô ấy rằng mặt Thẩm Đồng Nghi tái mét, nhưng không khóc, ngược lại, bình tĩnh tìm một nam sinh có quan hệ tốt với Từ Tô Du để cõng cô ấy đến phòng y tế, vẫn luôn chăm sóc cô ấy cho đến khi tỉnh lại.

 

Điều này khiến Từ Tô Du ngạc nhiên không thôi, nhìn thấy Thẩm Đồng Nghi quay lại sau khi đến văn phòng giáo viên nộp bài tập, cô ấy hi hi ha ha đùa rằng cô đã cứu mạng mình, phải lấy thân báo đáp.

 

Chưa nói xong, nữ sinh đứng cạnh bàn chợt rơi từng giọt nước mắt lớn.

 

Mọi người xung quanh lập tức câm như hến.

 

Từ Tô Du lúng ta lúng túng lau cho Thẩm Đồng Nghi, kết quả càng lau, Thẩm Đồng Nghi càng khóc dữ dội.

 

Thẩm Đồng Nghi khóc mà không có chút âm thanh nào.

 

Những cảm xúc thầm lặng mới càng khiến con người ta đau lòng hơn.

 

Từ Tô Du buông thõng tay, nắm chặt ngón tay ướt đẫm nói: "Xin lỗi."

 

Thẩm Đồng Nghi ngẩn người, sụt sịt cái mũi đỏ ửng, nghi hoặc nói: "Sao cậu lại phải xin lỗi?"

 

Từ Tô Du nào có biết, chỉ cảm thấy lý do Thẩm Đồng Nghi khóc có liên quan đến mình, do đó cô ấy nên xin lỗi.

 

Từ Tô Du suy nghĩ rồi nói: "Cậu khóc."

 

Thẩm Đồng Nghi càng khó hiểu: "Khóc thì không phải nên dỗ sao, tại sao cậu lại xin lỗi?"

 

Từ Tô Du không nói nên lời.

 

Vừa rồi có lẽ cô ấy quên mất việc dỗ dành hở?

 

Im lặng hồi lâu, Thẩm Đồng Nghi tiến lên một bước, kéo tay Từ Tô Du, kéo cô ấy ra ngoài lớp hỏi: "Bụng còn đau không?"

 

Từ Tô Du nhìn đôi mắt ươn ướt của Thẩm Đồng Nghi, thành thật nói: "Hơi hơi."

 

Thẩm Đồng Nghi gật đầu, tầm mắt hạ xuống phần bụng của Từ Tô Du, nhẹ giọng nói: "Không sao, về sau mình giúp cậu chăm, dần dần sẽ hết đau thôi."

 

Dứt lời, bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô gái áp vào bụng Từ Tô Du qua lớp áo.

 

Cả người Từ Tô Du cứng đờ, đôi tai đỏ bừng trước ánh nhìn rủ xuống của Thẩm Đồng Nghi.

 

Sau đó, mỗi khi đông đến, Thẩm Đồng Nghi sẽ mang hộp đựng trà ở nhà đến đặt trên bệ cửa sổ lớp học, pha hồng trà cho Từ Tô Du uống mỗi ngày.

 

Đồ đạc trong nhà cô đều rất cao cấp và chất lượng, chủ nhiệm lớp trẻ tuổi trông mà thèm, không nhịn được muốn xin cô một ít để thử.

 

Lượng trà cho một tách thật sự chẳng đáng là bao so với số trà trong hộp của Thẩm Đồng Nghi, giáo viên chủ nhiệm tưởng rằng mình có thể dễ dàng giành được, kết quả là Thẩm Đồng Nghi chỉ liếc nhìn chiếc bình giữ nhiệt lớn của ông ta, chẳng nói năng gì, sau đó lặng lẽ lấy bình trà trên bậu cửa xuống, bỏ vào trong balô, những ngày sau đó cần bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, phòng giáo viên chủ nhiệm như phòng trộm.

 

Chủ nhiệm chịu đả kích, bắt đầu từ ngày hôm đó, thầy bỗng trở nên cực kỳ lạnh lùng.

 

Còn Từ Tô Du kể từ ngày hôm đó, ngoài có hồng trà độc quyền để tẩm bổ dạ dày mỗi ngày, cô ấy còn có bánh quy hồng trà do chính tay Thẩm Đồng Nghi nướng lấp đầy dạ dày.

 

Mỗi ngày, Thẩm Đồng Nghi đều về nướng bánh sau khi tan học, hôm sau sẽ mang đến cho cô ấy ăn.

 

Dù gì các cô vẫn là học sinh, không tiện mang cả đ ĩa vào lớp nên Thẩm Đồng Nghi mua một chiếc khăn tay thêu hình hoa hồng trà để đựng bánh quy.

 

Bánh quy tránh hoa hồng trà, xếp thành một bông hoa khác.

 

Cô ấy ăn xong một bông, Thẩm Đồng Nghi đặt bút xuống xếp thêm một bông khác, phiền phức vô cùng.

 

Có lần cô ấy nhìn Thẩm Đồng Nghi đang xếp bánh quy, không nhịn được mà hỏi: "Sao không xếp ra hết một lần luôn đi?"

 

Khi nghiêm túc xếp chiếc bánh quy cuối cùng, ngước nhìn Từ Tô Du, cô mỉm cười rạng rỡ hơn cả bông hoa sơn trà bên cạnh chiếc bánh quy.

 

"Hoa tặng cậu, đương nhiên phải là hoa tươi chứ." Thẩm Đồng Nghi nói.

 

————

 

Trong 3 năm cấp ba, Từ Tô Du đã vô số lần muốn hỏi xin Thẩm Đồng Nghi một bông hoa thật, nhưng cho đến tận khi cô rời khỏi cuộc đời này, cô ấy cũng chẳng có cơ hội nói với cô lý do vì sao mình muốn một bông hoa thật.

 

Niềm tiếc nuối giống như ngọn núi không thể vượt, dòng sông không thể lội.

 

Sau đó, Từ Tô Du chỉ nhìn người khác uống trà, mình thì không uống nữa, đặc biệt là hồng trà, nó cũng giống như bánh quy hồng trà, tượng trưng cho Thẩm Đồng Nghi trong lòng cô ấy.

 

Hôm nay đột nhiên ngửi thấy hương hồng trà, Từ Tô Du bỗng sửng sốt trong phút chốc, muốn hỏi thử người đứng cạnh bàn xem có phải là nhầm hay không.

 

Lời còn chưa ra khỏi miệng, một đ ĩa bánh quy đã được đặt bên cạnh ấm trà.

 

Là bánh quy hồng trà, màu sắc và hình dáng hoàn toàn khác với những chiếc Thẩm Đồng Nghi nướng cho cô ấy năm xưa.

 

"Bốp!"

 

Cổ tay Thẩm Đồng Nghi chợt thắt lại, bắt gặp ánh mắt đen thẳm của Từ Tô Du.

 

Từ Tô Du nhìn chằm chằm người trước mặt, trong đầu lóe nhanh lên 3 chữ: Cô là ai?

 

Sau đó cô ấy nghĩ mình điên mất rồi.

 

Lâm Đông Niên, 35 tuổi, cao 169cm, nặng 43kg, tốt nghiệp trường nghề Thành Đông, từng làm hướng dẫn viên du lịch, người mẫu, chăm sóc khách hàng shop online...

 

Giờ là nhân viên phục vụ của hiệu sách này.

 

Thông tin về người phụ nữ trước mắt này ở ngay trong máy tính của cô ấy, cô ấy có thể đọc làu làu.

 

"Cô là ai?", những lời như vậy tại sao lại xuất hiện trong đầu cô ấy nhỉ?

 

Trọng sinh?

 

Cuộc sống không phải tiểu thuyết, không phải cứ có chấp niệm là có thể hồi sinh ai đó.

 

Từ Tô Du buông Lâm Đông Niên đang có vẻ mặt đầy hoang mang ra, cúi đầu bình phục lại nhịp tim vẫn còn đang kịch liệt của mình, một lúc sau mới lại lên tiếng, cổ họng khó chịu vì đêm qua uống quá nhiều rượu càng thêm khàn đặc khó nghe: "Xin lỗi."

 

Trái tim Thẩm Đồng Nghi đau đớn.

 

Có vẻ như cô lại mắc sai lầm rồi.

 

Bánh quy hồng trà xếp thành hình hoa sơn trà, từ năm lớp 8 cho đến tận lớp 12, cô đã xếp cho Tô Tô hàng ngàn lần, làm sao cô có thể quên được nhỉ?

 

Dẫu cho có quên thì tiềm thức được hình thành trên hàng vạn lần cũng sẽ khiến cô nhớ lại ngay khi nhìn thấy.

 

Nhưng cô không thể để Tô Tô nhận ra được.

 

Tô Tô quá tốt.

 

Cô chỉ viết vài câu trong thư thôi mà cô ấy đã vì đó mà kiên trì suốt 22 năm, một khi nhận ra cô, cô ấy nhất định sẽ coi cô là người bạn tốt nhất, chuyên tâm đối xử tốt với cô như trước kia.

 

Còn cô thì sao? Tình cảm đã vượt tầm kiểm soát rồi.

 

Vậy, lòng tốt của Tô Tô chính là độc dược khiến cô không thể cứu vãn, uống vào, Tô Tô cũng sẽ bị cô lôi kéo, rơi xuống vực thẳm.

 

Thẩm Đồng Nghi nắm chặt cổ tay đau âm ỉ, tầm nhìn không sao dám hướng vào bên trong chiếc đ ĩa.

 

Cô thật sự quá ngốc, cứ gặp Tô Tô, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến những chuyện liên quan đến cô ấy.

 

Những chuyện này lại chẳng phải điều tốt nhất đối với cô.

 

Thẩm Đồng Nghi cưỡng lại cảm giác áy náy, bật cười, nói với ngữ điệu nhẹ tênh: "Không sao, cô cũng có dùng sức mấy đâu. Có phải vì tôi đến quá đột ngột nên quấy rầy cô không? Vừa nãy tôi thấy cô hình như không được khỏe, thành ra muốn pha cho cô một ít trà. Đây là hồng trà, uống vừa phải có thể xoa dịu cảm giác khó chịu do thể hàn. Bác sĩ Từ, cô..."

 

"Tôi không thích uống hồng trà." Từ Tô Du nói.

 

Nụ cười của Thẩm Đồng Nghi đông cứng trên mặt, gió lạnh không ngừng ùa vào trái tim tan vỡ, cô đứng giữa gió lạnh, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi tự tung tự tác rồi."

 

Thẩm Đồng Nghi kéo khay lại, đặt từng món lên đó.

 

Chạm đến chiếc đ ĩa, đôi đồng tử màu mực của Từ Tô Du chuyển động, hỏi: "Tại sao lại xếp bánh quy thành hình bông hoa?"

 

Quả nhiên là đã nhớ đến rồi...

 

Thẩm Đồng Nghi quặn thắt trong tim, tranh thủ Từ Tô Du còn chưa ngước mắt lên, cô cắn mạnh môi rồi mới có thể mỉm cười như thường lệ, lừa cô ấy: "Quên rồi. Bây giờ tôi vẫn đang mất trí nhớ."

 

"Đồng nghiệp bảo tôi khi lấy thức ăn thì phải xếp như vậy, có lẽ trong cửa tiệm thường xuyên có trẻ em, xếp như vậy có thể khiến bọn trẻ ăn thấy vui hơn." Thẩm Đồng Nghi nói.

 

Từ Tô Du: "...Ừ."

 

Vừa rồi, cô ấy đang mong đợi điều gì vậy?

 

Cô ấy không cần phải mong đợi cái gì cả.

 

Yêu một người đã chết thôi mà, cô ấy đã yêu suốt 22 năm rồi, có gì mà không quen? Không cần thiết phải có người ấy rõ ràng ở bên cạnh mình.

 

Cô ấy vẫn luôn trốn tránh mà...

 

Không cần thiết.

 

Cô ấy đã tỏ tình với Thẩm Đồng Nghi rồi, cũng sẽ hôn cô mỗi khi rời khỏi nghĩa trang, giờ đây cô là bạn gái của cô ấy, họ đang có một cuộc tình khác biệt với số đông, vậy thì còn có gì để mà tiếc nuối?

 

Hiện tại, những gì tượng trưng cho Thẩm Đồng Nghi, cô ấy mới càng phải đối mặt, những gì liên quan đến cô, cô ấy cũng phải cố mà thử, nếu không, rồi sẽ có một ngày, khi đến nghĩa trang để gặp lại cô, cô ấy sẽ không tìm được chủ đề chung.

 

Từ Tô Du ngước mắt nhìn hồng trà đã được Thẩm Đồng Nghi đặt trở lại khay, nói: "Để xuống đi, tôi quả thực không khỏe lắm. Cảm ơn cô."

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận