Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 60: Chương 60

Chưa đầy 20 phút, đã có vài chiếc xe lần lượt đỗ ở cửa khách sạn.

 

Thẩm Kiến Thanh dặn Đàm Cảnh và những người khác về nghỉ ngơi sớm, còn mình lại không hề có ý định đi vào.

 

Lữ Trí hỏi: "Giảng viên Thẩm, cô không lên à?"

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh lướt qua người Tần Việt, cô ấy lấy điện thoại ra, vừa gõ phím vừa nói: "Ừ, có chút chuyện."

 

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Tần Việt rung lên.

 

Tim cô như phần nào cảm nhận được, đập nảy theo đó, giao thoa chóng vánh với ánh nhìn của Thẩm Kiến Thanh, tự nhiên đến kỳ lạ.

 

Chu Tư trông thấy cảnh tượng này, không sao diễn tả được cảm giác trong lòng.

 

Tình cảm bị che giấu không khó chịu sao?

 

Có lẽ là không.

 

Có người nọ lấy điện thoại ra xem, đôi mắt như sắp mỉm cười.

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Chị đi có chút việc, sẽ quay lại ngay】

 

Thông báo ý định.

 

Gửi tin nhắn riêng cho cô ngay trước mặt các giảng viên và sinh viên.

 

Cảnh tượng này, rất giống với cảm giác khi cô ngủ trong lớp học của Thẩm Kiến Thanh, bị cô ấy vỗ vào sau gáy, để lại một chùm chìa khóa xe, sau đó, đứng trên bục giảng gửi WeChat cho cô, bảo cô lên xe mà ngủ trước đây.

 

Trong một giây, Tần Việt bàng hoàng cảm thấy các cô như thể đã quay về quá khứ, khi cô vẫn còn đang cố gắng theo đuổi, còn Thẩm Kiến Thanh vẫn ung dung và kiêu ngạo.

 

Nghe thấy Tống Hồi và Đàm Cảnh cãi cự, Tần Việt hoàn hồn, nghiêm túc trả lời Thẩm Kiến Thanh: 【Ừ.】

 

Tiếng "ting" vang lên giữa ngọn gió lạnh.

 

Thẩm Kiến Thanh đọc thầm tin nhắn rồi mới quay người rời đi.

 

————

 

Sau khi trở về, Tần Việt trước tiên sắp xếp một vài nội dung quan trọng đã thảo luận trong cuộc họp hôm nay, làm hướng dẫn cho việc phát triển tiếp theo, sau đó vào nhà vệ sinh tắm rửa.

 

Khoảng 40 phút sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô bỗng đổ chuông.

 

Là một dãy số lạ, nhưng cô có thể đọc thuộc làu làu.

 

Tần Việt cầm điện thoại lên nghe: "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ" rồi nói: "Mở cửa cho chị."

 

Tần Việt vô thức quay người lại, hình như nghe thấy giọng của Thẩm Kiến Thanh ở phía bên kia cửa: "Chị đang ở cửa phòng em."

 

Tần Việt nắm chặt điện thoại, bước nhanh tới.

 

Cửa mở một tiếng "cạch", hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.

 

Điện thoại của Thẩm Kiến Thanh vẫn đang áp bên tai, cô ấy đã thay quần áo, chỉnh lý lại trang điểm và làm tóc, giày vẫn là đôi đi lúc ban ngày, lúc này đứng dưới ánh đèn hành lang mịt mờ, nhìn cô nói: "Có phiền nếu chị vào trong một lúc không?"

 

Tần Việt rõ ràng đang nhìn cô ấy, nhưng vẫn nói với điện thoại: "Không phiền."

 

Tần Việt nghiêng người cho Thẩm Kiến Thanh đi vào, đóng cửa, định tìm dép dùng một lần cho cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không cần đâu."

 

Tần Việt quay đầu lại.

 

Thẩm Kiến Thanh bước tới, vén vạt áo khoác lên, để lộ đôi chân: "Không phải em thích ngắm chị đi giày cao gót hay sao?"

 

Tần Việt hiểu ra ngay tức khắc.

 

Hành động nhỏ khi ở trên xe của cô đã bị Thẩm Kiến Thanh phát hiện.

 

Thẩm Kiến Thanh nhấc gót chân lên, ở trước mặt Tần Việt, cô ấy cởi giày ra, chân trần lùi về phía cạnh cửa, tắt đèn, từng bước tiến lên trong ánh sáng ấm gần như mờ ám, lần nữa xỏ giày vào.

 

Quá trình này diễn ra rất chậm, đầu tiên là các ngón chân chạm nhẹ, di chuyển, sau đó bị đè ép vào trong mũi giày, hình thành một kẽ hở kín mít và hấp dẫn, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng đưa gót chân vào, mu bàn chân phản chiếu ánh sáng tinh khôi.

 

Thị giác biến động hấp dẫn hơn cả những gì Tần Việt nhìn thấy trên xe.

 

Tần Việt cầm điện thoại, nuốt lại lời "muốn xem lại lần nữa" đã lên đến môi rồi nói: "Xong việc chưa?"

 

"Xong rồi." Thẩm Kiến Thanh lấy từ trong túi ra lọ thuốc mỡ Erythromycin vừa mới mua, nói: "Cho chị xem tai."

 

Tần Việt liếc nhìn, tựa vào chiếc bàn cạnh tường, không nói gì.

 

Thẩm Kiến Thanh đi giày cao gót bước tới, đầu gối tách mở đùi cô ra, sáp lại gần, Tần Việt ngửi thấy hương hoa ngào ngạt, không biết là mùi sữa tắm, hay mùi dầu gội.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, vốn dĩ định trực tiếp vén tóc ở bên tai Tần Việt.

 

Nhưng vô tình nhớ tới lời của Chu Tư, cô ấy chuyển sang chạm vào đỉnh đầu Tần Việt, dùng ngón cái v uốt ve mái tóc vừa mới sấy, vẫn còn hơi ẩm của cô, dỗ dành cô.

 

Từng sợi tóc mãi lay động, Tần Việt vô thức chớp mắt, chậm chạp, y hệt như trong ký ức.

 

Thẩm Kiến Thanh không nhịn được đặt lọ thuốc lên bàn, tay kia thuận thế chống lên mép bàn, cúi xuống, hôn lên lông mi Tần Việt.

 

Trước đây đã cảm thấy dài rồi.

 

Khi hôn, cô nhắm mắt, lướt nhanh qua đôi môi, Thẩm Kiến Thanh cảm thấy tim mình cũng bị cuốn theo.

 

Cô ấy tách khỏi Tần Việt, bàn tay vẫn còn đặt trên đầu cô trượt xuống, đỡ mặt cô, ngón giữa đặt sau tay, ngón trỏ vén tóc ra, chạm vào lỗ khuyên ửng đỏ, hỏi cô, "Có đau không?"

 

Tần Việt nói: "Vẫn ổn."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Vậy để một lát nữa mới bôi thuốc có được không?"

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Thẩm Kiến Thanh đáp lại, một lần cúi người, nghiêng đầu, chóp mũi cọ vào d ái tai Tần Việt, hé miệng mím môi.

 

Tần Việt vừa mới tắm xong, nhiệt độ trên d ái tai vẫn còn rất cao.

 

Thẩm Kiến Thanh ngậm trong miệng, đầu lưỡi chậm rãi xoay tròn.

 

Cánh tay chống trên mép bàn của Tần Việt ghìm chặt, cảm thấy môi và lưỡi của Thẩm Kiến Thanh quá đỗi mềm mại.

 

Thẩm Kiến Thanh thì cho rằng d ái tai của cô quá mịn, ngậm vào liền không muốn rời ra nữa.

 

Trong không khí ngập tràn những âm thanh hôn m út mờ ám, từng chút một làm dịu đi thần kinh của Tần Việt.

 

Lỗ khuyến vẫn còn âm ỉ đau, là một kiểu kích thích mới mẻ khác.

 

Đầu ngón tay đèn trên mép bàn của Tần Việt dần dà siết chặt, không nhịn được gọi: "Giảng viên Thẩm."

 

"Ơi." Thẩm Kiến Thanh đáp, nụ hôn dần nhạt, bịn rịn miết d ái tai cô một lúc rồi thẳng người rời ra.

 

Sắc đỏ do hơi nước nóng khi tắm trên mặt Tần Việt càng đậm hơn, cô kiềm chế li3m môi, lồ ng ngực phập phồng.

 

Thẩm Kiến Thanh rũ mắt, không có gì ngạc nhiên khi trông thấy vóc dáng hoàn hảo của cô dưới bộ đồ ngủ mỏng manh.

 

Thẩm Kiến Thanh hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng đưa đẩy trong khoang miệng, đưa tay cởi cúc áo khoác ngoài ra, cởi khỏi đầu vai.

 

Bên trong, cô ấy mặc một chiếc váy hai dây dài, màu đen gợi cảm, khoét sâu, thắt eo, tôn lên khe núi rõ ràng, đường hông eo hoàn mỹ. Mái tóc xoăn bồng bềnh che trước cơ thể, làm điệu làm bộ, rất rụt rè, môi đỏ hơi mở, phảng phất mùi rượu, lại mang vẻ quyến rũ khiến con người ta chết mê chết mệt.

 

Tần Việt ngắm nhìn, sức nóng trong cơ thể âm thầm biến đổi khí huyết.

 

Cô nghiêng đầu, muốn khiến mình bình tĩnh lại, không ngờ vừa thực hiện xong động tác thì đã bị Thẩm Kiến Thanh giữ cằm, quay trở lại, nói: "Việt, đã bảo là khi có mặt chị thì phải nhìn chị."

 

Tần Việt đáp lại, Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu hôn cô.

 

Hoàn toàn khác với cảm giác nôn nóng lúc trên xe.

 

Từ đầu đến cuối, Thẩm Kiến Thanh rất dịu dàng, đôi khi thâm nhập sâu hơn, lý trí của Tần Việt sẽ bị suy yếu.

 

Lên giường như thế nào, hoán đổi vị trí với Thẩm Kiến Thanh, nhìn cô ấy nằm xuống như thế nào, Tần Việt đều không nhớ rõ.

 

Cô chống tay bên người Thẩm Kiến Thanh, tầm nhìn không rõ ràng nhìn thấy cô ấy ngậm lấy ngón tay, sau đó liền cảm nhận được cô ấy.

 

Quầng mắt Tần Việt lập tức đỏ bừng, cô mở rồi lại ngậm miệng, cúi xuống ôm lấy Thẩm Kiến Thanh, nghe thấy cô ấy nhả chữ theo nhịp tay, "Đúng rồi, ôm chị đi, Việt, em nhìn xem, em không cần làm tiểu thư nhà giàu, không cần hỏi bọn họ vì sao đã sinh ra em mà lại không cần em, chị là của em, sau này cũng vậy..."

 

Tần Việt áp trán vào vai Thẩm Kiến Thanh, màu máu lan đến vành tai,

 

Thẩm Kiến Thanh mô tả cô, bắt đầu kiên nhẫn thám hiểm.

 

Cổ tay còn lại của cô ấy bị Tần Việt nắm, đè trên gối, càng lúc càng siết chặt.

 

Nhưng trong chốc lát, cảm thấy cổ tay đau nhức, mu bàn tay bị trói đến sưng tấy, không hề dễ chịu.

 

Thẩm Kiến Thanh không nhắc nhở, mà vểnh những ngón tay ướt át lên, khẽ v uốt ve bờ lưng gầy gò của Tần Việt.

 

Trong bóng tối, Tần Việt gọi cô ấy: "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Ơi?"

 

Tần Việt lại gần hôn cô ấy, chỉ được vài lần đã gục đầu xuống.

 

Thẩm Kiến Thanh dùng hai tay ôm mặt Tần Việt, nói: "Đi đeo khuyên tai vào."

 

Tần Việt lập tức hiểu ra, cô đứng dậy đeo khuyên tai, không tiếp tục vòng vo nữa, đi tìm môi của Thẩm Kiến Thanh trước.

 

Thẩm Kiến Thanh đê mê.

 

Giống đến 90% cảm giác trong tưởng tượng của cô ấy, phần còn thiếu là cô gái hiểu chuyện nọ luôn luôn nhớ vén tóc ra sau tai, để cô ấy có thể luôn cảm nhận được sự lạnh lẽo bất ngờ giữa cơn nóng bỏng.

 

Đến sau cùng, ngay cả thần kinh cũng đang run rẩy.

 

Tần Việt tiến tới hôn môi cô ấy.

 

Trong khoang miệng ngập tràn hương vị của cô.

 

"Giảng viên Thẩm, vẫn ổn chứ?" Tần Việt hỏi.

 

Hô hấp của Thẩm Kiến Thanh quá gấp, cô không chắc có phải do mình quá sức hay không.

 

Bàn tay nắm lấy tay Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh chỉ thị cho cô hướng lên trên, một hồi hưng phấn qua đi, hít một hơi dài rồi mới nói: "Hỏi đi."

 

Tần Việt buộc phải một lúc làm hai việc: "Giảng viên Thẩm, vẫn ổn chứ?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không ổn."

 

Tần Việt khựng lại.

 

Tần Việt nhìn cô mím môi, yếu tố xấu xa trong xương cốt nổi lên, nói: "Gọi chị ơi mới ổn."

 

Tần Việt giật mình vì cách xưng hô này, đầu ngón tay cuộn lại.

 

Thẩm Kiến Thanh ư một tiếng, toàn thân co rúm.

 

Hàng mi Thẩm Kiến Thanh hé mở, cô ấy nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và do dự của Tần Việt, da cô rất trắng, khóe mắt rất đỏ, lúc thì mím môi lại thành một đường thẳng, lúc lại tách mở thành một khe nhỏ, quên mất chính sự trong tay mình.

 

Thẩm Kiến Thanh chủ đồng đến gần cô, thư thái: "Hồi nhỏ không phải gọi rất hay sao?"

 

Tần Việt cúi đầu, mặc cô ấy tự xoay xở: "Không giống."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Sao lại không giống?"

 

Tần Việt nói không lại, cô chỉ cảm thấy không nên dùng kiểu xưng hô tượng trưng cho mối quan hệ trong sáng này trong tình yêu.

 

Thẩm Kiến Thanh dỗ dành: "Gọi một lần thôi, xem chị có phản ứng gì, nếu em không hài lòng thì sau này không gọi nữa, nhé?"

 

Tần Việt chần chừ không thôi.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay xoa mặt cô: "Việt ơi..."

 

Tần Việt cau mày, khom lưng đè lên cổ Thẩm Kiến Thanh, lông mi cô càng lúc càng ẩm ướt, khi nước mắt như thể trực trào, cô nhẹ nhàng gọi, "Chị ơi."

 

Lập tức, Thẩm Kiến Thanh mở to miệng.

 

Tần Việt ghé tai lên môi cô ấy, như đang nghe những nốt nhạc từ thiên đường.

 

————

 

Ngày hôm sau, tiếp tục thảo luận phương án.

 

3 rưỡi chiều, thực tập sinh của Tống Hà mang xách hơn 20 phần quà chiều đi vào, nói: "Bộ trưởng, em mang những thứ thầy nhờ em mua về rồi ạ."

 

Tống Hà đáp lời, đứng ở bên bàn họp nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi sẽ hiệu quả hơn."

 

Mọi người đồng loạt di chuyển, bầu không khí nghiêm túc và ngột ngạt trong phòng họp lập tức bị phá vỡ.

 

Tần Việt đóng máy tính lại, xoa bóp cổ, ngồi thẳng dậy.

 

Gần như đồng thời, Tống Hồi luôn biết tranh thủ đã lấy được quà chiều, đưa cho Tần Việt một phần quà, nói: "Không phải tôi nịnh bợ đâu, hoàn toàn là do đàn chị dặn dò đấy."

 

Đối với cậu ta, Tần Việt vẫn đang là bạn gái của Chu Tư, mà Chu Tư đã không quản ngại đường xa chạy đến 071 bán mình vì bạn gái—— Trong dự án này, ngoại trừ danh tiếng, MT hầu như không kiếm được lợi nhuận gì. Vì thế, cậu ta thân là đàn em bé nhỏ chịu ảnh hưởng nặng nề, đương nhiên phải nghiêm túc thực hiện lời dặn của đàn chị vì gặp mặt khách hàng khác nên không thể có mặt tại hiện trường.

 

Giọng của Tống Hồi không nhỏ, Chu Học Lễ nghe thấy, quay sang nói: "Tần Việt, tại sao tôi lại phát hiện, từ khi có em, ngay cả người bố ruột là tôi đây Chu Tư cũng chẳng thèm nhớ tới nữa nhỉ?"

 

Câu nói quen thuộc của Chu Học Lễ là người nói vô tâm, người nghe để bụng.

 

Tần Việt cảm nhận được những ánh nhìn đột ngột, một trong số đó là từ phía đối diện, đen kịt mà trầm lặng, không thấy chút dấu vết thong thả nào khi cô bị người khác tán tỉnh ở khu nghỉ dưỡng Giang Bình.

 

Tần Việt khựng lại, ánh mắt lướt qua nó, quay sang Chu Học Lễ: "Đàn chị chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

 

Chu Học Lễ lắc đầu: "Tôi thấy con bé thật sự để tâm đến em đấy, nếu không 2 năm trước, lúc cô đến nơi đất khách quê người, tại sao con bé lại vừa giới thiệu công việc cho em, vừa đích thân chạy đến phòng thử nghiệm nhờ tôi dẫn dắt em chứ?"

 

Tống Hà đặt quà chiều xuống trước mặt Chu Học Lễ, thuận miệng tiếp lời: "Tiểu Tần là do con gái thầy giới thiệu ạ?"

 

Chu Học Lễ nói: "Chứ không thì sao, một ngày chạy đến văn phòng tôi ba lần, ngáng đường tôi, tôi hết cách mới đồng ý gặp đấy."

 

Đến tận bây giờ, Chu Học Lễ vẫn còn đau đầu khi nhớ lại chuyện này: "Nhiệt huyết của Chu Tư lúc đó, nếu Tiểu Tần không phải con gái thì tôi còn nghi ngờ nó đang buôn người cho mình cơ đấy."

 

"Hahaha." Đồng Hà cười lớn.

 

Không ít người trong phòng họp bật cười trước những lời cay độc sau lưng con gái của Chu Học Lễ, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi ở giữa tràng cười nhưng toàn thân lại u ám.

 

Mắt cô ấy đen như mực, trong đầu hiện lên hình ảnh một người phụ nữ khác đang chạy đôn chạy đáo vì Tần Việt, từng khung hình giống như gai nhọn, đâm sâu vào tim cô ấy, khiến cô ấy ghen tị đến mức muốn nổi giận.

 

Khung cảnh thay đổi, dừng lại trên người một Tần Việt dè dặt, hèn mọn, cả người toàn là vết thương của 2 năm trước.

 

"Em cần thứ tình cảm đó, chị cho em đi."

 

"Muốn thì làm với em, em sẽ chủ động, sẽ kêu."

 

Giọng nói xa vời của Tần Việt xẹt qua tâm trí Thẩm Kiến Thanh, ngũ tạng của cô ấy vỡ vụn, gần như bị áy náy lấn át.

 

Tần Việt không cần tôn nghiêm, không cần giới hạn, thậm chí chẳng thiết tha sự thuần khiết của tình yêu, chỉ để cho cô ấy một cơ hội tiếp tục ở bên nhau.

 

Nhưng cô ấy đã làm gì?

 

Cô ấy bị quá khứ trói buộc, giận cá chém thớt, giữ cô lại, đâm từng nhát dao, đâm đến khi chằng chịt vết thương, để rồi bảo cô cút.

 

Cô ấy tàn nhẫn như vậy, bây giờ ghen là đáng.

 

Thẩm Kiến Thanh đắm chìm trong cảm xúc, dường như đã lãng quên sự thật rằng Tần Việt đã quay lại với mình.

 

Chu Học Lễ là người đầu tiên nhận ra sắc mặt của cô ấy không ổn, ân cần hỏi: "Giảng viên Thẩm, trong người không thoải mái à?"

 

Mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn vào Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt thấy mặt cô ấy rất nhợt nhạt, giống như đã vô cùng sợ hãi.

 

Bàn tay cầm dĩa tráng miệng của Tần Việt cuộn tròn lại, nghe thấy Thẩm Kiến Thanh nói: "Bữa trưa ăn không tử tế, dạ dày có chút khó chịu."

 

Chu Học Lễ nói: "Mau uống chút gì đó nóng đi, ấm bụng sẽ dễ chịu hơn chút."

 

Đồng Hà lo lắng: "Có cần tôi mua thuốc cho cô không?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không cần đâu, cảm ơn." Sau đó mở ly cà phê trước mặt ra.

 

Nhấp một ngụm xong, Đồng Hà thấy vẻ mặt Thẩm Kiến Thanh đã có phần dịu đi, cuối cùng cũng yên tâm, tiếp lời của Chu Học Lễ trước mặt: "Cũng may là thầy gặp đấy, nếu không lại bỏ lỡ một sinh viên giỏi như Tiểu Tần, tuy cô ấy mới là nghiên cứu sinh năm nhất, nhưng tôi thấy thầy hỏi gì, cô ấy cũng trả lời được."

 

"Đúng đấy." Chu Học Lễ ngoài cảm thán ra còn không giấu được vẻ tự hào trên mặt, "Mấy năm rồi chưa gặp được sinh viên nào dễ dẫn dắt như vậy."

 

Dứt lời, trong phòng họp vang lên một âm thanh đặc biệt vang dội, "Vãi!"

 

Chu Học Lễ nghiêng người, hỏi Đàm Cảnh với vẻ mặt vỡ lẽ, "Này cậu, hình như cậu rất khó chịu với lời của tôi thì phải?"

 

Đàm Cảnh lắc đầu lia lịa, "Không ạ, không ạ."

 

Chu Học Lễ: "Thế cậu vãi cái gì?"

 

Đàm Cảnh đâm lao thì phải theo lao, đành nói: "Em chỉ đột nhiên nhớ ra một chuyện thôi ạ."

 

Chu Học Lễ hỏi: "Chuyện gì?"

 

Đàm Cảnh muốn nhảy lầu: "Ngày vừa mới đến, không phải em và phía bên thầy đã cùng nhau nhận phòng khách sạn hay sao, lúc đó thầy Sư Dương gọi Tần Việt, em cảm thấy cái tên này khá quen tai, nhưng không sao nhớ ra được, bây giờ có ấn tượng rồi."

 

Chu Học Lễ nói: "Ấn tượng gì?"

 

Đàm Cảnh liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh, bấm bụng nói: "Vào ngày bọn em bước vào phòng thử nghiệm năm nhất nghiên cứu sinh, có nghe giảng viên Thẩm nhắc đến."

 

Tay Tần Việt run lên, cắt lệch.

 

Chu Học Lễ dạt dào hứng thú: "Nói nói, giảng viên Thẩm của các cậu nói thế nào?"

 

Đàm Cảnh muốn chết, cậu ta còn chẳng dám bàn tán về chuyện riêng sau lưng giảng viên hướng dẫn, trước mặt bao nhiêu người thế này, gan cậu ta phải lớn thế nào đây.

 

Chu Học Lễ thấy Đàm Cảnh khó xử, quay sang Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm, xem ra cô không chỉ biết Tiểu Tần của chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, mà còn khá chú ý đến em ấy nhỉ?"

 

Thẩm Kiến Thanh cầm cà phê đã không còn nóng mấy, trong bụng nhộn nhạo vô cùng khó chịu, cô ấy chịu đựng, nhớ lại ngày hôm đó.

 

————

 

Những sinh viên lần đầu gặp mặt chính thức đều rất dè dặt, ngồi ở trước mặt Thẩm Kiến Thanh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.

 

Cô ấy vừa mô tả chương trình học của bọn họ trong hai kỳ tới, vừa chỉ định phương hướng nghiên cứu.

 

Đàm Cảnh nói kiến thức phần cứng của mình bình thường, muốn học FPGA.

 

Thẩm Kiến Thanh gạch nét bút cuối cùng, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "FPGA cũng là phần cứng, cậu không được tốt khoe xấu che, lấy giỏi bù kém mới thật sự học tốt được."

 

Đàm Cảnh lập tức đỏ tía mặt mày: "Em biết rồi ạ."

 

Kha Lương Bình đi ngang qua cửa nhìn thấy cảnh này, cười haha đi vào nói: "Đừng căng thẳng, giảng viên Thẩm của các em rất dễ gần, chỉ có điều..."

 

Kha Lương Bình liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh, thở dài, nói: "Giảng viên Thẩm của các em trước đây từng gặp một sinh viên cực giỏi về mạch điện, tiêu chuẩn bị kéo cao rồi, nếu các em muốn cô ấy nhìn mình với ánh mắt khác thì phải cố gắng hơn nữa."

 

Vài người miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

 

Kha Lương Bình ngập ngừng vài giây rồi nói: "Giảng viên Thẩm, 10 giờ họp khoa, đừng đến muộn nữa."

 

Thẩm Kiến Thanh tựa vào ghế: "Vâng."

 

Trước đây, cô ấy sẽ trả lời một câu hoàn chỉnh, hiện tại đã quen với một tiếng "vâng" ngắn gọn.

 

Cô ấy không cố ý bắt chước mà là trong tiềm thức nhớ đến cô trong từng giây từng phút.

 

Cái thứ gọi là tiềm thức này, không ai có thể kiểm soát được.

 

Kha Lương Bình xoay người rời đi.

 

Thẩm Kiến Thanh bàn giao với sinh viên những sắp xếp tiếp theo, bảo họ quay lại phòng giảng dạy, để lại cô ấy ngồi mình trong 305 một lúc, từ trong ngăn kéo lấy ra một chồng tài liệu dự án dày.

 

Là do Tần Việt đặc biệt chuẩn bị để được Kha Lương Bình chấp thuận.

 

Tờ đơn xin cấp bằng sáng chế được kẹp trong đó, cô ấy kiểm tra theo đó, đã bước vào quá trình kiểm duyệt.

 

Nếu như Tần Việt tham gia thi nghiên cứu sinh và vào phòng thử nghiệm như bình thường, cô sẽ là người giỏi nhất trong số các sinh viên.

 

Nhưng trên đời này xưa nay chưa bao giờ có nếu như.

 

Không khí ngột ngạt, nặng nề đến nỗi hít thở cũng trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.

 

Thẩm Kiến Thanh v uốt ve tấm ảnh 3x4 trên sơ yếu lý lịch cá nhân, bất giác gọi tên Tần Việt.

 

Lúc đó, Đàm Cảnh để quên đồ, bước vào.

 

Cậu ta sửng sốt trước vẻ buồn bã trên mặt Thẩm Kiến Thanh, không dám tin rằng giảng viên Thẩm nổi tiếng là nghiêm khắc trong mắt bao người lại có khía cạnh này, cùng với đó, cũng quên mất cái tên "Tần Việt" này.

 

Mãi đến ngày hôm nay, đột nhiên có người liên kết kỳ thi nghiên cứu sinh với nó.

 

————

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Kiến Thanh im lặng hồi tưởng một lúc, đưa ra lời đáp cho câu nói "mà còn khá chú ý đến em ấy nhỉ?" của Chu Học Lễ, "Đáng lẽ ra cô ấy sẽ là nghiên cứu sinh của thầy Kha."

 

Tay Tần Việt mềm nhũn, không cắt được món tráng miệng mềm xốp.

 

Cô tưởng rằng chuyện này sẽ mãi mãi là bí mật, nhưng xem ra Kha Lương Bình cuối cùng vẫn nói cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Những nỗ lực miệt mài cộng với 21 năm nhung nhớ của cô, cùng chèn ép Thẩm Kiến Thanh, buộc cô ấy phải lựa chọn giữa yêu và hận.

 

Hoặc là chỉ trong một đêm, hoặc là xa cách thật lâu.

 

Cái trước là dao bén, cái sau là dao cùn.

 

Chẳng cái nào cho cô ấy yên ổn cả.

 

Cơ thể nhỏ bé của cô ấy, đã chằng chịt sẹo ở tuổi 14, nhưng lại đi vào vết xe đổ ở tuổi 34.

 

Tần Việt ngẩng đầu, nhìn thấy bờ lưng vẫn thẳng tắp của Thẩm Kiến Thanh, không ngờ ánh mắt lại mất đi vẻ ung dung khi thảo luận vấn đề, lúc này từng ánh nhìn thoát ra khỏi đồng tử cô ấy đều căng thẳng, giống như sợi dây câu căng chặt, trong lúc vô tình có thể cắt đứt những vật cứng.

 

Dường như chỉ cần nhớ về 2 năm qua, cô ấy sẽ trở nên vô cùng căng thẳng.

 

Đối diện Thẩm Kiến Thanh, Chu Học Lễ nghe vậy thì ngạc nhiên, không chắc chắn hỏi: "Thầy Kha Lương Bình?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Vâng."

 

Chu Học Lễ rất thân với Kha Lương Bình, nói chuyện không hề nể mặt ông: "Lão ấy sắp về hưu rồi, lấy đâu sức lực mà dẫn dắt Tiểu Tần, cô ấy mà thi đỗ thì thể nào lão cũng giao cho người khác dẫn dắt."

 

"Đúng vậy," Thẩm Kiến Thanh cầm chặt ly cà phê, tầm nhìn dao động trong không trung vài lần rồi nhìn Tần Việt, "Thầy Kha vốn định giao cô ấy cho tôi."

 

Giao cho tôi dẫn dắt.

 

Giao cho tôi.

 

Khác biệt hai chữ, có thể lý giải ra thành những ý nghĩa rất khác.

 

Những gì Thẩm Kiến Thanh nói nhất định là cái sau, là sự chiếm hữu mà chỉ có các cô mới hiểu được, được chữ "vốn" tô điểm, cảm giác tội lỗi bị đưa ra ánh sáng.

 

2 năm qua, chiều hướng "nỗ lực" của Thẩm Kiến Thanh chắc chắn có liên quan đến cảm giác tội lỗi này.

 

Nhưng Tần Việt không cần, chưa bao giờ cần, những thứ mà cô nương tựa để đi đến ngày hôm nay chưa bao giờ tách rời ánh nắng năm 4 tuổi và ánh sáng hồi 18 tuổi.

 

Tần Việt nhìn vẻ khác thường chỉ có mình cô mới có thể đọc hiểu trong con người Thẩm Kiến Thanh, chậm rãi siết chặt chiếc dĩa trong tay.

 

Chu Học Lễ nói: "Nếu thật vậy thì tôi thấy khủng hoảng quá, 2 năm nay, thành quả nghiên cứu có liên quan đến điều khiển tự động thường xuyên xuất hiện tên của giảng viên Thẩm, giảng viên hướng dẫn giỏi như vậy, có sinh viên nào mà không muốn theo chứ?"

 

"Tần Việt." Chu Học Lễ ngoảnh lại gọi Tần Việt.

 

Tần Việt hướng mắt về phía Chu Học Lễ.

 

Chu Học Lễ nói: "Nếu thật sự phải chọn một trong hai làm giảng viên hướng dẫn, giữa tôi và giảng viên Thẩm, em sẽ chọn ai?"

 

Kiểu giả định này đối với cô trong quá khứ, không có bất kỳ ý nghĩa gì, khi ấy, từ đầu đến cuối, cô chỉ có một mục tiêu duy nhất—— Trở thành người phụ nữ thuộc về Thẩm Kiến Thanh, ngoài đó ra, không có gì khác.

 

Hiện tại.

 

Ngón tay Tần Việt nảy lên, đưa chiếc dĩa vào lòng bàn tay. Cô nói: "Khi em tốt nghiệp, nếu giảng viên Thẩm có thể dẫn dắt tiến sĩ thì em sẽ chọn cô ấy. Em nhớ nhà, muốn quay về."

 

Một câu trả lời, có nguyên nhân - kết quả, chỉ bàn đến tương lai, không phủ nhận hiện tại, đồng thời cũng quan tâm đến thể diện của cả hai người.

 

Bàn tay cầm tách cà phê của Thẩm Kiến Thanh thả lỏng, trong đồng tử đen kịt không thấy đáy bỗng có ánh sáng lọt vào.

 

Chu Học Lễ ít nhiều vẫn có chút thất vọng: "Chỗ chúng ta bốn mùa không thấy tuyết, rất thích hợp để em bồi dưỡng sức khỏe, em thật sự không cân nhắc ở lại sao? Còn cả Chu Tư nữa, nó tốn biết bao công sức mới giới thiệu em cho tôi, em đi, nó nhất định sẽ rất buồn."

 

Tần Việt không có khả năng chu toàn đôi bên, tất nhiên cô hổ thẹn, nhưng chỉ có thể thiên vị một người trong đó.

 

Tần Việt cầm chặt dĩa, nói: "Trong nhà có người em đã chờ đợi rất nhiều năm, cô ấy đến rồi, em muốn quay về tìm cô ấy."

 

Chu Học Lễ: "Thôi được, xem ra duyên thầy trò của chúng ta vẫn chưa đủ sâu."

 

Chu Học Lễ nói xong liền chuyển chủ đề sang Thẩm Kiến Thanh, trêu chọc nói: "Giảng viên Thẩm, cô phải cố lên đấy, cô bé này đã đặt cả trái tim vào cô rồi, đừng để cô bé thất vọng nhé."

 

Dưới ánh mắt đã phục hồi vẻ ung dung của Thẩm Kiến Thanh dâng lên một dòng nước ngầm: "Bây giờ đã có thể dẫn dắt tiến sĩ rồi, cô ấy sẽ không thất vọng đâu."

 

Chu Học Lễ "ái chà" một tiếng, trêu Thẩm Kiến Thanh tuổi trẻ phơi phới mà đã được xét công nhận giáo sư, thuận thế kéo chủ đề câu chuyện đi xa.

 

Tần Việt cũng thu hồi ánh mắt, nhìn vào màn hình máy tính, nhưng xuất hiện trong đầu lại là đồng tử đen kịt và ánh mắt căng thẳng của Thẩm Kiến Thanh.

 

————

 

Cuộc họp buổi chiều kéo dài đến 5 giờ rưỡi, họp xong, các bên lại tự mở một cuộc họp tổng kết nhỏ, mãi đến gần 8 giờ mới kết thúc.

 

Tần Việt vẫn đi sau vài bước như thường lệ, gọi điện cho viện trưởng và Quan Hướng Thần.

 

Quan Hướng Thần hỏi cô: "Tùy Châu thế nào? So với Giang Bình ấy."

 

Tần Việt nói: "Lạnh hơn Giang Bình."

 

"Là rõ, gần phía Bắc vậy mà, mặc ấm vào đấy."

 

"Ừ."

 

Bên Quan Hướng Thần xen kẽ tiếng tivi, cô nàng hỏi: "Vậy có phải ai kia cũng ở đó không?"

 

Bước chân ngắt quãng của Tần Việt dừng lại: "Sao chị biết?"

 

Quan Hướng Thần im lặng một giây rồi nói: "Đối tượng của Cốc Đào là nghiên cứu sinh của viện 2, nghe cậu ta nói."

 

Tần Việt ừ một tiếng, không nói gì.

 

Quan Hướng Thần ấp a ấp úng, cũng không biết nói gì, hoàn toàn khác với tính cách của cô nàng trước đây, giống với cảm giác phải mất một phút mới nhắn lại được một chữ "ồ" trước đây.

 

Tần Việt hỏi: "Có phải chị có chuyện gì không?"

 

Quan Hướng Thần không chút do dự: "Không có."

 

Tần Việt mím môi, cảm giác càng rõ ràng hơn.

 

Trước khi cô mở miệng, Quan Hướng Thần đã vội nói: "Mau về nghỉ ngơi đi, chị chuẩn bị đi làm đây."

 

Tần Việt liếc nhìn về phía điện thoại, im lặng rồi nói: "Trên đường chú ý an toàn."

 

Cúp máy, Tần Việt tựa vào cạnh bàn một lúc rồi cất điện thoại vào túi, đeo balô đi ra ngoài.

 

Đi ngang qua phòng họp tối om của đội điều khiển chính, Tần Việt chợt nhớ ra Thẩm Kiến Thanh đã gửi cho cô một tin nhắn lúc giữa chừng.

 

【Việt, bên chị kết thúc rồi, chị ra ngoài làm chút việc, về khách sạn sẽ tìm em】

 

Tần Việt không hỏi Thẩm Kiến Thanh hôm nay làm gì.

 

Bây giờ đã hơn nửa tiếng trôi qua từ khi cô ấy gửi tin nhắn, Tần Việt đi bộ từ 071 về cần 20 phút, tính cả trước cả sau là 1 tiếng, nếu Thẩm Kiến Thanh làm việc nhanh thì hẳn sẽ về cùng lúc với cô.

 

Nghĩ bụng, Tần Việt lập tức cất điện thoại, đi về, thật sự nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh ở cửa phòng đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho cô.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe thấy tiếng động thì quay đầu, trên mặt nở nụ cười.

 

Tần Việt không nói gì, nhanh chân bước tới mở cửa.

 

Tiến vào khu vực an toàn, Thẩm Kiến Thanh xoay người ôm lấy Tần Việt, đôi môi vẫn còn mang theo hơi lạnh quanh quẩn ở cổ cô.

 

Ngay sau đó bắt đầu mang theo d*c vọng.

 

Tần Việt không từ chối, chỉ ôm eo Thẩm Kiến Thanh nói: "Giảng viên Thẩm, em đi tắm."

 

Thẩm Kiến Thanh không cho phép: "Đừng tắm, chị muốn ngửi mùi hương của em."

 

Thực tế không có mùi hương gì cả, mùa đông ít vận động, mùi ngọt thanh của sữa tắm vẫn còn rõ ràng sau cả một ngày.

 

Tần Việt được Thẩm Kiến Thanh hôn, đi đến ngồi trên chiếc sô pha đơn cạnh cửa sổ.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi ngang trên đùi Tần Việt, ôm mặt cô, hôn say đắm.

 

Tần Việt rất nhanh đã động tình, không nhịn được giơ tay nắm tóc Thẩm Kiến Thanh, muốn hôn sâu hơn.

 

Thẩm Kiến Thanh lại khẽ "rít" một tiếng, lùi về sau.

 

Hơi thở của Tần Việt không ổn định, ánh mắt rơi vào bên tai bị tóc che khuất của Thẩm Kiến Thanh.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Thẩm Kiến Thanh vén tóc lên, để lộ bên tai ửng đỏ.

 

Nhịp tim dồn dập của Tần Việt bỗng nện vào lồ ng ngực.

 

Thẩm Kiến Thanh đã xỏ khuyên.

 

Cô ấy vốn đã có 2 lỗ đối xứng.

 

Thẩm Kiến Thanh hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi Tần Việt: "Đẹp không?"

 

Đương nhiên là đẹp.

 

Chỉ cần là cô ấy, dù thế nào đi chăng nữa, Tần Việt đều sẽ thấy đẹp.

 

Chỉ là, tại sao đột nhiên lại xỏ thêm 2 lỗ?

 

Tần Việt muốn hỏi, nhưng lại bị Thẩm Kiến Thanh cướp lời: "Đẹp không?"

 

Giọng nói sốt ruột hơn vừa rồi.

 

Tần Việt thoáng khựng lại rồi nói: "Đẹp."

 

Thẩm Kiến Thanh ngay tức khắc vòng tay qua cổ cô, tựa vào vai cô cười.

 

Tiếng cười rất gần tai Tần Việt.

 

Rất êm tai.

 

Nhưng trong đầu Tần Việt lại ù ù một cách khó hiểu.

 

"Đây là việc chị phải làm tối nay?" Tần Việt hỏi.

 

"Đúng." Thẩm Kiến Thanh nói: "Tối qua đã muốn đi rồi mà thời gian không kịp, đành phải lùi lại một ngày."

 

Tần Việt gật đầu, sợ Thẩm Kiến Thanh không nhìn thấy, lại bổ sung thêm một câu, "Ừ."

 

Thẩm Kiến Thanh ngước mắt nhìn tai Tần Việt, nói: "Em đi xỏ khuyên khi nào vậy?"

 

Thật ra Thẩm Kiến Thanh biết.

 

Giờ nghỉ trưa hôm qua, cô ấy chạm mặt Chu Tư, đã dò hỏi tình hình của cô lúc đó.

 

Chu Tư nói: "Là tôi kéo cô ấy vào cửa hàng, tôi muốn xỏ thêm một lỗ ở sụn, lại chột dạ nên nhất quyết đòi cô ấy đi cùng tôi, kết quả sau khi vào, cô ấy lại lên tiếng trước cả tôi."

 

————

 

"Xin chào, xỏ cái này có đau không?" Tần Việt đứng bên cạnh cô gái vừa mới xỏ khuyên xong, đỏ bừng cả một bên tai.

 

Cô bé chỉ vào mắt mình, ầm ĩ: "Đau chứ, đau phát khóc luôn."

 

Ông chủ đã chuẩn bị cho lỗ thứ hai, đánh dấu vị trí, vạch trần cô nàng, "Rõ ràng vừa mới gọi video với bạn trai, vừa mới khóc lóc nhõng nhẽo để cậu ta đau lòng cho cô kia mà."

 

Cô bé ngại ngùng lè lưỡi với Tần Việt, nghe thấy ông chủ nói: "Xong rồi."

 

Tần Việt không thấy chút dấu hiệu đau đớn nào trên mặt cô nàng.

 

Tần Việt nói: "Xỏ giúp tôi một lỗ được không?"

 

Ông chủ cười nói: "Được chứ, xỏ ở đâu?"

 

Tần Việt suy nghĩ, vén mái tóc dài còn chưa cắt sang một bên, nói: "D ái tai, chỉ xỏ một lỗ bên trái."

 

Chu Tư ngắm xong ảnh trên tường, đi tới hỏi: "Sao xỏ có một cái vậy? Bộc lộ bản tính nổi loạn rồi à?"

 

Tần Việt nhìn xuống đôi khuyên bắt mắt trong tủ trưng bày, nói: "Khi cô ấy nói đẹp, cô ấy chỉ chạm vào tai trái của em."

 

Sự hào hứng muốn xỏ khuyên của Chu Tư biến mất trong giây lát, cô nàng đứng ở một bên nhìn ông chủ khử trùng, xỏ lỗ khuyên rồi đeo chiếc kim bạc giữ lỗ cho Tần Việt, suốt quá trình không phát ra tiếng động nào.

 

Tần Việt cũng như đang làm một việc không đau không ngứa, từ đầu đến cuối, Chu Tư đều không thấy trên mặt cô có biến đổi đáng kể.

 

Cô nàng tưởng rằng chuyện này sẽ cứ như vậy mà qua đi.

 

Đi ra khỏi cửa hàng, Chu Tư liên tục nghe điện thoại.

 

Khoảng 20 phút.

 

Ngoảnh lại, Tần Việt cúi xuống, ngồi xổm bên đường, khóc thầm giữa phố đông người.

 

————

 

"Hồi đó, cô ấy vừa mới đến phía Nam chưa bao lâu, hàng ngày chỉ có 3 việc: làm việc, ăn, ngủ, bề ngoài trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực chất là một cây cung bị kéo đến cực điểm, dù chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng có thể dấy lên cơn chấn động lớn."

 

Chu Tư giơ tay sờ ba chiếc khuyên cạnh nhau trên d ái tai, cười một tiếng rồi nói: "Khi đó, tôi cũng đần thật, câu đầu tiên khi đi tới lại là 'Khóc cái gì?', cô ấy nói tai đau, ha, xỏ có cái lỗ khuyên thì đau được mấy, tương tự cảm giác tiêm thôi mà, sưng viêm liên tục sau đó mới là tra tấn nhất, nhưng cô ấy lại im lặng, hàng ngày nhét thuốc tiêu viêm trong túi, khi đau thì lấy ra bôi, cứ thế ngày qua ngày."'

 

"Giảng viên Thẩm." Chu Tư ngẩng đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Kiến Thanh, do dự vài giây, "Cô ấy khóc là vì quá nhớ cô, nhưng lại không tìm thấy cô trong WeChat mới, không thể nhõng nhẽo với cô, khiến cô đau lòng như cô gái trong cửa hàng, cũng không thể tự mình hỏi cô xem mình có đẹp không."

 

Cơ thể Thẩm Kiến Thanh run rẩy, tựa như đang đứng dưới cơn mưa xối xả, trong tầm mắt, chỉ có sự lạnh lẽo.

 

"Em ấy đẹp lắm." Thẩm Kiến Thanh nói: "Cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp chính là em ấy."

 

Không ai đẹp bằng em ấy.

 

Em ấy là đẹp nhất.

 

...

 

Thẩm Kiến Thanh khẳng định nhiều lần, như thể chỉ có lặp đi lặp lại không ngừng lời này, nỗi đau trong lòng cô ấy mới vơi đi đôi chút.

 

Suy nghĩ lay động, hình dung ra cảnh tượng Tần Việt âm thầm rơi nước mắt, lòng cô ấy lại lập tức đau như cắt.

 

"Sư phụ Tần, em đã khóc bao giờ chưa?"

 

"Hồi chưa được 10 tuổi có khóc."

 

"Lớn lên thì sao?"

 

"Không có."

 

"Thật sự không có gì khiến em đau lòng sao?"

 

"Không có."

 

Quốc khánh năm đó, những lời các cô nói khi đi chơi đêm ở quận mới vẫn còn rõ ràng.

 

Thẩm Kiến Thanh ngưỡng mộ cô gái mạnh mẽ như vậy, trong lòng hi vọng rằng cô sẽ không bao giờ phải khóc, nhưng sau đó, mỗi lần cô khóc dường như đều là vì cô ấy.

 

Cô ấy tội lỗi, tự trách, trước khi gối lên vai cô ngủ thiếp đi, cô ấy đã đưa ra một quyết định: Bù đắp cho cô gấp đôi.

 

Đầu tiên là xỏ gấp đôi lỗ khuyên của cô, cảm nhận sự bất lực và đau đớn của cô khi đó.

 

Tương lai còn dài.

 

Chỉ cần cô không bỏ đi lần nữa.

 

---------------------------------------------------------------

 

Toi cũng muốn dịch nhanh lắm ý, mà mấy chương ngược nó dàiiiiiiiii (ಥ _ʖಥ) Vừa khóc vừa dịch mệch lắm các quý zị ạ

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận