Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 123: Ngoại truyện 1: Chương 1
【Dòng thời gian tiếp tục từ chương trước】
Dưới tầng, Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh bước đi cạnh nhau.
Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy Tần Việt đang rúc vào cổ áo qua dư quang, dùng cùi chỏ thúc cô, nói: "Đi dịch sang bên cạnh đi."
Tần Việt quay qua.
Thẩm Kiến Thanh dùng cằm chỉ vào chân tường có ánh nắng rọi xuống, tầm nhìn lại lập tức quay trở lại điện thoại: "Ra chỗ có nắng mà đi."
Tần Việt không nhúc nhích, liếc nhìn điện thoại của Thẩm Kiến Thanh nói: "Chị thì sao?"
Thẩm Kiến Thanh: "Trả lời xong tin nhắn chị qua, bên đó nắng quá, chói mắt."
Tần Việt không nói gì thêm, điềm nhiên đi qua: "Sao tự nhiên chị lại đến đây?"
Ngón tay Thẩm Kiến Thanh lướt lướt, cô ấy không ngẩng đầu: "Không phải vừa nói rồi đấy sao, đến đón em về nhà ăn Tết."
"Không báo em trước."
"Báo trước thì còn gọi là ngạc nhiên à?"
Tần Việt im lặng, thật sự vừa rồi cô có hơi không phản ứng kịp.
Các cô đã không gặp gần 2 tháng rồi, cái người rõ ràng 11 giờ đêm qua vẫn còn đang tiếp khách ở Giang Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, ăn mặc chỉnh tề, trang điểm hoàn hảo, chói lòa rực rỡ trong đám người, cô không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh trọn vẹn.
Tim cô đập rất nhanh, xung quanh có rất nhiều người đang theo dõi, nhất cử nhất động của cô đều bị Thẩm Kiến Thanh dẫn dắt.
————
Cách đây không lâu, phòng học.
Thẩm Kiến Thanh khoan thai đi đến trước mặt Tần Việt đang không có động tĩnh gì, cười hỏi: "Gặp chị không vui à?"
Tần Việt chớp mắt rất chậm, hạ kết quả kiểm tra trong tay xuống nói: "Vui."
"Vui mà sao không gọi chị?"
"Giảng viên Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh cười thành tiếng, giơ tay điểm vào khóe môi Tần Việt: "Cười thêm một cái cho chị xem."
Lời này của Thẩm Kiến Thanh mang theo cảm giác trêu ngươi.
Tần Việt chẳng cần nhìn cũng biết hàng chục cặp mắt sau lưng đang háo hức muốn xem thử đàn chị/đàn em thường ngày "lạnh lùng, trâu bò" bị chọc ghẹo thì sẽ như thế nào.
Thật ra thì cô không quan tâm.
Tự nhiên nhìn Thẩm Kiến Thanh, khóe miệng cử động, đường cong chậm rãi nâng lên chạm vào ngón tay cô ấy.
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh khẽ xao động, thu tay về đút vào túi quần, bất động thanh sắc xoa xoa, đến khi xúc cảm mềm mịn, nóng ẩm trên da hoàn toàn biến mất mới nhìn thứ trong tay cô hỏi: "Còn bận lắm à?"
"Không." Chu Học Lễ người chưa tới mà tiếng đã vang, từ cửa rẽ vào nói: "Công việc của em ấy đã xong lâu rồi, chưa đi làm vì đang đợi cô đấy."
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, nhìn Chu Học Lễ: "Sao thầy biết?"
Chu Học Lễ nói: "Mấy ngày trước, lúc em ấy chạy đến hỏi tôi có luận văn cần dịch không, tôi thuận miệng hỏi đấy."
Tần Việt siết chặt giấy in trong tay, không nói gì.
Chu Học Lễ đã đi ra đằng sau, Thẩm Kiến Thanh cậy việc mình hướng ra cửa nên chỉ có Tần Việt nhìn thấy, khuôn mặt đã được trang điểm tinh tế hếch lên với cô, nói: "Quên nhanh thế à?"
Tần Việt biết mình không trốn được, chỉ có thể thành thật nói: "Dịp lễ tết sân bay tương đối đông người, chị không cho em về một mình, nhưng dạo này chị rất bận, em định đợi mấy ngày nữa mới chị chuyện được nghỉ, để chị không cần tranh thủ thời gian đến đón em."
Tần Việt vừa nói xong, Tống Hồi đã bắt đầu nhe răng trợn mắt xoa xoa cánh tay, Chu Học Lễ tức giận cho cậu ta một tát vào sau đầu.
Tống Hồi giật mình kêu một tiếng, dám giận mà không dám nói, dùng khăn giấy làm khăn tay, chấm chấm khóe mắt khóc than: "Người thì giết chóa, người thì đánh chóa, chóa sống nổi không trời?"
Chu Học Lễ bó tay đỡ trán, muốn cắt đứt quan hệ thầy trò với Tống Hồi, thật sự quá xấu hổ.
Chu Học Lễ kìm nén cơn kích động muốn bem Tống Hồi thành cái bàn, nói với Thẩm Kiến Thanh: "Cô muốn đưa Tần Việt đi lúc nào thì cứ đưa đi đi, không cần chào hỏi tôi đâu. Tôi không tìm được thêm việc gì để giao cho em ấy nữa đâu." Chu Học Lễ đau đầu lẩm bẩm.
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Cảm ơn thầy Chu."
"Cái cô này, khách sáo với tôi làm gì?" Chu Học Lễ quay đầu nhìn Tần Việt, "Đưa kết quả kiểm tra cho đàn anh của em rồi theo giảng viên Thẩm đi đi."
Tần Việt "vâng" một tiếng, cất bước đi vào trong.
Khi đi ngang qua Thẩm Kiến Thanh, đúng lúc cô ấy giơ tay lên gảy tóc, những sợi tóc mang theo hương thơm, mơ hồ lướt qua chóp mũi Tần Việt.
Đồng tử Tần Việt nhìn về phía đuôi mắt, trông thấy chiếc cổ thon dài trắng trẻo của Thẩm Kiến Thanh, trên đó có một đốm đỏ nhỏ, không biết bị thứ gì cắn, gần như giống hệt dấu hôn.
Tần Việt cụp mắt, bước tới trước máy tính để đối chiếu kết quả kiểm tra với Sư Dương.
Thẩm Kiến Thanh và Chu Học Lễ đứng bên cửa sổ trò chuyện.
Chẳng bao lâu sau, Tần Việt thu dọn đồ đạc, đi tới nói: "Giảng viên Thẩm, đi được rồi."
Thẩm Kiến Thanh chào tạm biệt Chu Học Lễ, trước mặt mọi người, thoải mái nắm tay Tần Việt, đan vào tay cô rồi ra về.
Trong hành lang không một bóng người.
Đi qua nhà vệ sinh, Thẩm Kiến Thanh bỗng dừng bước, tim Tần Việt cũng nảy lên theo, đoán Thẩm Kiến Thanh chắc chắn muốn làm chút gì đó với mình để xoa dịu nỗi đau tương tư sau 2 tháng không gặp, hoặc đơn giản chỉ để giải tỏa những cảm xúc tích tụ trong vài phút ở phòng học.
Không ngờ giây tiếp theo, cô ấy nhấc bắp chân lên, gõ mũi giày xuống đất rồi kéo cô đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Xuống đến tầng, dứt khoát buông tay cô ra, bắt đầu trả lời tin nhắn công việc, trong lúc đó, đừng nói là nhìn cô, một câu "Đi dịch sang bên cạnh đi" đột ngột vang lên, tim cô bỗng run lên, như thế có ai đó nhéo một chút da thịt nơi đầu quả tim, cảm giác không mấy dễ chịu.
Trong những cuộc tạm chia xa một năm trở lại đây, mỗi lần gặp mặt, Thẩm Kiến Thanh đều sẽ nhiệt tình ôm hôn cô, sau đó, ở phòng khách, bên cửa sổ, đôi khi còn không kịp về phòng ngủ, trong hành lang sẽ vang vọng tiếng giày cao gót của cô ấy va vào tủ giày hoặc mặt tường trong một thời gian dài, rất vui tai, cùng lơ lửng trên không với cẳng chân thon gọn trắng muốt của cô ấy, khung cảnh chơi vơi cũng rất nóng mắt, nhưng thua xa những âm thanh cô ấy phát ra từ sâu trong cổ họng khi ngửa cao đầu.
Lần này 2 tháng chưa gặp, có thể coi là các cô xa cách đã lâu.
Thái độ giảng viên Thẩm đối với cô có chút lạnh nhạt.
Vài phút bất lộ thanh sắc trêu đùa trong phòng học đã đủ rồi chăng?
Các cô mới chỉ yêu nhau được một năm...
Tần Việt im lặng một lúc, nói: "Giảng viên Thẩm, muốn l@m tình với em không?"
Thẩm Kiến Thanh không giữ chặt điện thoại, suýt nữa đánh rơi xuống đất. Cô ấy bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Tần Việt: "Đang ở trường đấy, nói chuyện cẩn thận vào."
Tần Việt nhìn hai người chuẩn bị chạm mặt với họ, nói: "Chị không muốn à?"
Thẩm Kiến Thanh: "Chị..."
Tần Việt: "Nhưng em muốn làm với chị."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Cô ấy không muốn mà được à?"
Các cô chưa gặp 2 tháng, không phải 2 ngày đâu.
Trong vài phút chạm mắt trong phòng thử nghiệm mới đây, khát vọng tích tụ trong cơ thể cô ấy đã bị xé toạc, hận không thể kéo Tần Việt vào nhà vệ sinh, hay đến những nơi thích hợp khác, ân ái tạm một cuộc.
Không đủ.
Cô ấy muốn kêu, kêu thật to, để Tần Việt nghe thấy tiếng sóng lớn vỗ bờ một cách rõ ràng, nhìn thấy cảnh tượng cuồng phong bẻ cành, mưa bão ngắt hoa.
Vậy nên cô ấy chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, chờ đợi một thời cơ thích hợp hơn.
Giờ thì hay rồi, hai câu bâng quơ của Tần Việt khuấy động cô ấy, nhưng vấn đề là, ở đây có nơi nào cho các cô thoải mái hành sự hay không?
Hiển nhiên là không.
Thẩm Kiến Thanh cố gắng giữ vững nét mặt, đợi hai người kia đi qua, cô ấy cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn: "Đi đứng tử tế, đừng mời gọi chị."
Tần Việt lặng lẽ nhìn Thẩm Kiến Thanh 2 giây, quay đầu về.
"Ở đây thêm một đêm, mai về?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Tần Việt: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh: "Có cần về ký túc lấy đồ không?"
Thẩm Kiến Thanh đã thuê phòng ở bên ngoài cho Tần Việt, để khi cô ấy tới, hoặc Tần Việt từ phòng thử nghiệm về quá muộn, không muốn làm phiền bạn cùng phòng thì sẽ đến đó, bình thường đều ở ký túc nên đương nhiên toàn bộ sách vở, tài liệu đều để ở ký túc.
Nhưng Tần Việt lại nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh ngước mắt, tiếp tục trả lời nốt câu cuối cùng.
Thẩm Kiến Thanh cất điện thoại: "Vậy giờ chị gọi xe nhé?"
Tần Việt nói: "Không."
Rít——
Cảm giác không được đúng lắm.
Thẩm Kiến Thanh đang định quan sát và phân tích thì thấy Tần Việt dừng lại bên cạnh chiếc xe đạp có yên sau, nói: "Em đạp xe chở chị đến đó."
Thẩm Kiến Thanh vô thức hỏi: "Em nổi không?" Tấm thân yếu ớt đến mức bình thường đi bộ còn rề rà, lấy đâu ra sức lực chở người khác bằng xe đạp.
Tần Việt thành thật nói: "Không biết, chưa chở ai bao giờ, lát nữa thử xem."
Tần Việt mở khóa, bỏ khóa và balô vào giỏ xe, ngồi lên nói: "Giảng viên Thẩm sợ ngã à?"
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, dứt khoát ngồi vào yên sau: "Sợ làm em ngã thì có."
Thẩm Kiến Thanh nâng tay bóp bóp eo Tần Việt, ấn đường cau chặt: "Chị nuôi em được một năm rồi mà sao vẫn gầy thế này?"
Tần Việt nói: "Nuôi qua mạng, không có dinh dưỡng."
Thẩm Kiến Thanh nhướng máy ngẩng đầu nhìn Tần Việt: "Trách chị bây giờ mới đến tìm em đấy à?"
"Không." Chân phải Tần Việt quay nửa vòng, dừng lại ở vị trí thích hợp, nói: "Chị bận mà."
Dứt lời, thân trên Tần Việt hơi nghiêng về trước, chiếc xe lảo đà lảo đảo chạy ra ngoài, Thẩm Kiến Thanh sợ hãi, vội ôm chặt eo Tần Việt.
Khóe môi mím lại của Tần Việt cử động, cô chậm chạp rung chuông, gió lạnh thổi bay mái tóc đã dài qua vai của cô.
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu thấy vậy, những lời giáo huấn lập tức tan trong miệng. Cánh tay ôm eo Tần Việt từ từ thả lỏng, ngắm nhìn phong cảnh độc đáo ở yên sau xe đạp.
Từng viên gạch, từng tán cây lùi lại rất chậm, nắng ấm, sắc đông in những chiếc bóng thân mật trên mặt đất.
Tại giây phút Thẩm Kiến Thanh mỉm cười nhắm mắt lại, dường như cả thế giới đều yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió hiu hiu bên tai và tiếng chuông thi thoảng vang lên của Tần Việt.
"Leng keng... Leng keng..."
Tựa như bánh răng thời gian, chuyển động tới lui.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người dựa vào bờ lưng mảnh mai của Tần Việt, nói: "Việt à, từ mẫu giáo đến giữa hè năm nay, chị đã ở trường được 34 năm trời rồi, hôm nay là lần đầu tiên chị phát hiện thì ra con đường không có đèn đỏ lại yên tĩnh đến thế."
Có ảo giác rằng mùa xuân sắp đến.
Tần Việt lại rung chuông, rẽ vào con đường gạch xanh vắng vẻ không một bóng người: "Hè năm sau đưa chị đi ngắm bóng cây ngô đồng trên con đường này."
"Vẫn đưa đi như thế này à?"
"Vẫn đưa đi như thế này."
Thẩm Kiến Thanh cong môi, tiếng cười lấn át tiếng bánh xe lăn trên nền gạch xanh.
Cô ấy quay đầu, nhìn thấy ống tay áo Tần Việt bị gió thổi phồng.
"Hình như con đường này không đến được cổng Đông thì phải?" Thẩm Kiến Thanh nghi ngờ nói.
Tần Việt: "Ừ, không đến được."
Con đường này chẳng đi đến đâu cả.
Nó không dẫn đến ký túc, cũng chẳng nối với lớp học, thư viện, căng tin, không có việc gì chắc chắn sẽ không đến đây, đến, thì chắc chắn là người yêu.
Dần dà, nơi đây trở thành thánh địa hèn họ của toàn bộ ngôi trường, ở đây, vô số các anh chàng cô gái nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nắm tay hôn hít.
Thẩm Kiến Thanh chưa từng tới đây, hỏi: "Vậy tại sao em lại đến đây?"
"Kít——"
Tần Việt bóp phanh tay dừng xe, chống một chân xuống đất.
Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, không khỏi thở dài trong lòng: Chân dài hơi bị quá.
"Chân dài" chống chiếc xe, nói: "Muốn hôn chị ở đây."
Thẩm Kiến Thanh im lặng, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt vào Tần Việt.
Tần Việt như không nhìn thấy, nắm tay Thẩm Kiến Thanh đi đến dưới gốc cây.
Môi vừa chạm, hai chân Thẩm Kiến Thanh bủn rủn, càng không thể đồng tình hơn trước sự sắp đặt để cô ấy "dựa vào" của Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh cầm lòng chẳng được giơ tay vòng qua cổ Tần Việt, ngẩng đầu đáp lại.
Nhưng Tần Việt lại bất ngờ tránh ra, ngón tay cái ấn nhẹ cằm Thẩm Kiến Thanh, không cho cô ấy lại gần mình.
Thẩm Kiến Thanh cau mày.
Tần Việt vu0t ve làn da không tì vết của cô ấy, tầm nhìn rơi trên môi cô ấy, thản nhiên nói: "Giảng viên Thẩm, hôm nay chị hơi lạnh nhạt với em, em muốn cưỡng hôn chị."
Thẩm Kiến Thanh: "???"
Cô ấy lạnh nhạt chỗ nào?
Cô ấy nhiệt tình đến nỗi thiếu điều kéo cô vào nhà vệ sinh thôi, được chưa??
Tần Việt phớt lờ ánh mắt khó hiểu của Thẩm Kiến Thanh, ngón tay trượt xuống, nâng cao cằm cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh buộc phải ngẩng mắt lên, chưa kịp chuẩn bị thì đã giao thoa với đầu lưỡi Tần Việt, trong giây lát k1ch thích như điện giật, ngón tay Thẩm Kiến Thanh luồn qua chân tóc Tần Việt, không kìm được mà túm tóc cô.
Tần Việt quấn lấy lưỡi cô ấy, từ từ ngậm lấy, m út.
Thẩm Kiến Thanh chết mê chết mệt, những đơn âm vụn vặt không ngừng tuôn trào khỏi cổ họng.
Khi sắp chạm đến đỉnh cao, lưỡi Tần Việt lại lần nữa rời đi, chuyển sang nhẹ nhàng hôn phớt lên gò má Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh lẩy bà lẩy bẩy vịn vai Tần Việt, trút ra một hơi thật dài, chợt hiểu "lạnh nhạt" của cô là gì.
Căn bản chẳng tồn tại.
Nhưng Tần Việt không cho cô ấy giải thích, cũng không cho cô ấy cơ hội lấp đầy oxi trong lồ ng ngực, nghiêng người li3m đôi môi mềm mại, tuyệt đẹp của cô ấy nói: "Giảng viên Thẩm, tiếp sau đây em sẽ làm chị đau."
Cùng lúc nói xong, cơn đau nhẹ dâng lên từ cuống lưỡi Thẩm Kiến Thanh, cô ấy bỗng túm chặt tóc Tần Việt, ngâm nga một tiếng cực nhẹ.
Ngón tay cái Tần Việt lần nữa di chuyển xuống dưới, kề sát cổ họng đang căng cứng của Thẩm Kiến Thanh, vu0t ve lên xuống, như đang an ủi, nhưng lại như k1ch thích, muốn khiến cô ấy lại kêu lên một tiếng như vậy.
Thẩm Kiến Thanh không hề có sức phản kháng trước sự kiên nhẫn của Tần Việt, một âm thanh nhàn nhạt phát ra từ nơi sâu của cổ họng, vấp váp va chạm, lao vào Tần Việt với dáng vẻ uyển chuyển và quyến rũ nhất.
Động tác kiên nhẫn của Tần Việt hơi dừng lại, bàn tay phủ lên chiếc cổ nóng ran của Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm, âm thanh này chưa đủ vang."
"Do chưa đủ đau? Hay là..." Tần Việt ghé vào tai Thẩm Kiến Thanh, nói ra ba chữ cuối cùng một cách chậm rãi, rõ ràng—— Chưa đủ sâu.
Thần kinh Thẩm Kiến Thanh chao đảo dữ dội, hoàn toàn lún sâu vào sự khống chế từ từ giữa đôi môi Tần Việt, tự nhiên và thành thục lão luyện, nếu như trong tay có bánh lái, cô chắc chắn chính là thủy thủ giỏi nhất, biết phân biệt phương hướng, có thể kiểm soát tốc độ, nắm chắc độ sâu, cũng biết...
Trong làn nước, nơi nào có những "rặng đá ngầm" khiến con người ta khiếp đảm.
Thẩm Kiến Thanh ngửa đầu ngước nhìn, một phiến lá vàng lắc lư rơi xuống.
Cô ấy dựa vào thân cây, gối đầu lên tay Tần Việt, lẩm bẩm: "Việt, về thôi, chị không 'lạnh nhạt' với em nữa đâu."
Lá vàng trùng hợp rơi ngay giữa hai người.
Tần Việt nhặt lên nhìn vài giây, bỏ vào túi, ngẩng đầu nói: "Nhưng em vẫn muốn thâm nhập vào chị theo kiểu tấn công."
...
Thẩm Kiến Thanh mở cửa, túm chặt chiếc ga giường mang theo hương thơm thoang thoảng.
Tần Việt dịu dàng hôn lên khóe môi cô ấy: "Giảng viên Thẩm, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?"
Thẩm Kiến Thanh mở miệng, khó khăn phát ra âm thanh.
"Gần 2 tháng." Tần Việt kiên nhẫn nhắc nhở ở nơi sâu nhất của cô ấy.
Nước mắt đột nhiên lăn khỏi khóe mắt Thẩm Kiến Thanh, thấm vào tóc: "6, 60 ngày?"
"Không đúng." Tần Việt cúi đầu hôn lên hàng mi ướt át của cô ấy, "Phải chịu phạt."
"Việt à!" Thẩm Kiến Thanh hoảng hốt nắm lấy cổ tay Tần Việt, khóc thành tiếng.
Tần Việt bèn dừng lại, nghe thấy cô ấy đau thương nức nở, mãi đến khi tóc mai ướt đẫm mới nhận được đáp án thứ hai: "59 ngày..."
Tần Việt vẫn nói: "Không đúng. Giảng viên Thẩm, hình phạt tới đây." Tần Việt nói, biến một thành hai.
Thẩm Kiến Thanh bỗng chốc cong lưng lại, nhìn cô chằm chằm, đồng từ hồi lâu không có bất kỳ phản ứng nào.
Tần Việt chợt rất yêu con số "2" này.
Cô không ngại phiền phức mà mô tả, từ từng nét một đến hai đường ngang nối liền thành một dải liền mạch, dùng nó vẽ một chiếc thang cao vút chạm đến những áng mây, thành kính ngẩng đầu ngắm nhìn Thẩm Kiến Thanh đứng ở nơi chân trời khiêu vũ nhẹ nhàng, hết điệu này đến điệu khác, liên tục không dừng, đến cuối cùng sức cùng lực cạn, mềm nhũn ngã ra sau.
Bàn tay đặt trên cổ tay Thẩm Kiến Thanh của Tần Việt từ từ buông lỏng, mở ngăn kéo của tủ đầu giường.
Trong đó có một cặp kính, được Thẩm Kiến Thanh để lại vào lần trước tới đây.
Đã không còn cùng kiểu với kính của cô, cặp này mang trên mình hào quang của một tinh anh trên thương trường, sâu sắc kín đáo, cương nhu hài hòa, lại chẳng thiếu mất sự góc cạnh sắc sảo, khi đặt trên sống mũi Thẩm Kiến Thanh, cô ấy chỉ cần hơi nhíu mày, sẽ lập tức hóa thành một nhân vật người người kính nể...
Tay trái Tần Việt vẫn đang ở nơi sâu, có thể dễ dàng khiến Thẩm Kiến Thanh chẳng có sức lực để quay đầu nhìn về phía mình: "Giảng viên Thẩm, mọi người ở công ty gọi chị là gì?"
Thẩm Kiến Thanh đang nói dở thì cắn chặt môi, run rẩy trong lòng Tần Việt.
Tần Việt một lúc làm hai việc, mở càng kính đang gập lại ra bằng răng, bổ sung giúp cô ấy: "Tổng giám đốc Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh khẽ mắng: "Đừng gọi chị như thế."
Giọng điệu mềm xìu không chút đe dọa, trái lại, vì giọng nói ẩm ướt, khàn khàn nên mang một cảm giác khác lạ.
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh như thế này, tự mình hiểu ra lý do cô ấy cố tình bắt mình đeo kính trước đây—— Tương phản.
Hôm nay, cô cũng muốn xem thử.
Tần Việt xoay kính, giúp Thẩm Kiến Thanh đeo vào.
Hôm nay cô muốn xem thử tổng giám đốc Thẩm nghiêm nghị trước mặt mọi người, nhưng sau lưng mọi người lại khóc lóc đến mức vừa nhìn là yêu, liên tục cầu xin là như thế nào.
Thẩm Kiến Thanh nhận ra ý đồ của Tần Việt, quay đầu né tránh.
Nhưng cô ấy quên mất rằng điểm yếu thiếu kinh nghiệm nhất của mình vẫn đang bị đầu ngón tay của Tần Việt nắm giữ, cô ấy khẽ cử động, thốt ra một tiếng "Việt ơi" đầy nghẹn ngào, cặp kính được đặt lên sống mũi.
Đầu ngón tay Tần Việt nóng bừng, ngắm nhìn cảnh tượng tương phản đột ngột này không chớp mắt.
Đẹp hơn bất cứ gì khác.
Tay Tần Việt lại nắm lấy cổ tay Thẩm Kiến Thanh, vu0t ve xương cổ tay gầy gò của cô ấy: "Giảng viên Thẩm, em đổi ý rồi, em không muốn chủ động nữa, em muốn chính miệng chị chỉ dẫn em."
Hàng mi Tần Việt khép mở, cúi người hôn lên đôi môi đang cắn chặt của Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm, hôm nay em chỉ nghe lời chị thôi. Chỉ có chị. Nên, muốn em làm gì, chị phải nói cho em từng chữ một, rõ ràng rành rọt."