Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 86: Chương 86

Chủ nhật, Tần Việt thi xong lúc 10 rưỡi sáng, vừa mới kéo vali ra khỏi phòng học, cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Tây: 【Tôi ở cổng Tây】

 

Tần Việt: 【Được, 20 phút nữa tôi đến.】

 

Hạ Tây: 【Cô nói lại lần nữa?】

 

Cô nàng đã đặc biệt chọn cổng gần trường học viện nhất để đỗ xe, hơn nữa mới 10 giờ đã tới rồi, kết quả là Tần Việt bảo cô nàng vẫn phải đợi thêm 20 phút nữa?"

 

Thật sự coi cô nàng là tài xế đấy à?

 

Tần Việt: 【Tôi đi bộ khá chậm.】

 

Hạ Tây: "..."

 

Quên mất.

 

Buổi tối tỉnh rượu ở công viên, cô nàng đã tận mắt chứng kiến tốc độ đi bộ của một đàn chị nào đó có thể sánh ngang với những chú kiến đang chuyển nhà.

 

Hạ Tây cáu kỉnh ném điện thoại vào ghế phụ, chưa được mấy giây đã lại cầm lên, mở tài khoản chính thức của MT lên.

 

Hôm qua, MT đã đăng một bài viết giới thiệu thành tựu kỹ thuật trong giai đoạn vừa qua, trong đó có một bức ảnh tập thể của đội ngũ cốt cán, Chu Tư đứng ở chính giữa.

 

...

 

Không hơn không kém, đúng tròn 20 phút sau, Tần Việt tìm được xe của Hạ Dạng.

 

"Cốc cốc."

 

Tần Việt cúi xuống gõ cửa.

 

Hạ Tây bừng tỉnh, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, ném vào ngăn đựng cốc, định bảo Tần Việt trực tiếp lên xe.

 

Quay đầu nhìn chiếc vali bên cạnh cô, Hạ Tây thuận thế mở cốp, đẩy cửa xuống xe nói: "Lát nữa trực tiếp đến Tùy Châu?"

 

Tần Việt kéo vali đi ra phía sau: "Không phải, về Giang Bình."

 

Chụp một bức ảnh ở đó cho Thẩm Kiến Thanh, để cô ấy yên tâm, sau đó đến nơi cần đến, làm những gì cần làm.

 

Hạ Tây không nói gì, gác tay lên khung cửa, đợi Tần Việt cất hành lý.

 

Nhìn một lúc, Hạ Tây bỗng cảm thấy câu "Tôi đi bộ khá chậm" của Tần Việt không phải đang làm bộ làm tịch, hôm nay cô đi chậm hơn bình thường, bờ vai dường như cũng khom xuống nhiều hơn.

 

Hạ Tây ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Tần Việt, ấn đường nhíu chặt.

 

Rất nhanh sau, Tần Việt cất hành lý xong xuôi rồi đi tới.

 

Hạ Tây thuận miệng hỏi: "Không khỏe à?"

 

Tần Việt thoáng khựng lại, nói: "Không."

 

"Không mà mặt cô trắng bệch như giấy ấy."

 

"Thi liên tục, áp lực lớn."

 

Hạ Tây nghĩ đến tuần thi cử, mình cũng gần như lột bỏ một lớp da, đột nhiên có phần cạn lời.

 

Cô nàng thật sự chẳng thân quen gì cái người ở đối diện xe này, hỏi cô những vấn đề linh tinh này làm gì nhỉ?

 

Nói chính xác hơn, cô nàng vẫn là tình địch của cô, nhưng tại sao cô lại có thể hùng hồn gửi cho cô nàng một bức ảnh mà cả chó đui cũng không cũng không nhìn rõ, nhờ cô nàng tìm giúp một cửa hàng cơ chứ?

 

Vấn đề là, cô nàng lại nhận lời, mà còn tìm được.

 

Do cô nàng chó hơn cả chó hay sao?

 

Lại còn là chó bản địa, khứu giác nhạy bén, quen cửa quen nẻo.

 

Vô lý.

 

Hạ Tây sắc mặt thiếu thân thiện, lên xe, nói: "Không xa, nửa tiếng là tới."

 

Tần Việt: "Được."

 

Trên đường, Hạ Tây bật radio trên xe, hai người một người nhìn được, một người nghe radio tiếp thị "9,9 tệ, chỉ có 9,9 tệ", bầu không khí hài hòa đến lạ thường.

 

Đến nơi, Hạ Tây chẳng cần nhìn biển báo, dẫn Tần Việt đến một khu vui chơi trẻ em thu phí đắt đỏ.

 

Khu vui chơi trẻ em này quy định, 1 trẻ nhỏ có thể dắt theo 2 người lớn, Hạ Tây trước đó đã tìm được người cho mượn trẻ.

 

"Chị Liễu, cảm ơn chị nhé." Hạ Tây nói.

 

Chị Liễu thấp giọng nói: "Lần sau có chuyện tốt như thế này thì cứ tìm chị nhé, cô không biết bọn trẻ thích ngụp lặn trong bể bóng mất sức như thế nào đâu.'

 

Nói xong liền trở mặt, lập tức trở nên lưu luyến không rời, "Cục cưng à, mẹ có chút chuyện gấp phải đi trước, con chơi ngoan với chị Tây Tây nha, khi nào con nhớ mẹ thì mẹ sẽ đến đón con."

 

Con gái chị Liễu thuần thục đảo mắt, kéo Hạ Tây đi vào trong.

 

Hạ Tây đưa con gái chị Liễu đến khu bể bóng, dặn nhân viên bên trong chăm sóc giúp, sau đó đi ra ngoài, nói với Tần Việt: "Đi theo tôi."

 

Hai người đi thẳng vào trong, tiếng ồn ào vui đùa của trẻ con dần dần lắng xuống.

 

Đến khu đọc sách, chỉ có một người mẹ cầm cuốn 《Chú mèo đi hia》 đang đọc cho con nghe với giọng dịu dàng.

 

"Đằng sau giá sách kia là người mà cô muốn tìm." Hạ Tây thấp giọng nói, một cô bé buộc tóc hai bên đang ngồi đó.

 

Tần Việt chỉ dựa vào bóng mặt bên đã liên kết cô bé với đứa trẻ cứ hễ ai lại gần là sẽ hét toáng lên trong CCTV.

 

Tần Việt nói: "Cảm ơn. Cô đi làm việc của cô đi, khi nào về tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô."

 

Hạ Tây nhắc nhở: "Con bé không thích ai lại gần, ngay cả bảo mẫu đưa con bé đến đây cũng chỉ đưa đến cửa, không đi vào được thêm nữa."

 

"Tôi có chừng mực."

 

"Cô..."

 

Hạ Tây nhìn chằm chằm góc nghiêng điềm tĩnh của Tần Việt, có nhìn thế nào cũng không thấy cô giống người bốc đồng.

 

Do dự một lát, Hạ Tây nói: "Tôi ở ngay khu bể bóng." Có gì thì cứ nói.

 

Nửa câu sau, Hạ Tây không nói ra.

 

Các cô thật sự không thân, cô nàng cũng chẳng phải người nhiệt tình.

 

Hạ Tây quay người rời đi.

 

Khi chuẩn bị rời khỏi phạm vi tầm nhìn, Hạ Tây không kìm được mà quay đầu liếc nhìn.

 

Tần Việt ngồi bên cạnh cô bé đó, còn cô bé, không hề hét lên một tiếng nào

 

————

 

071.

 

Tống Hồi đã tăng ca liền tù tì 5 năm ngày dựa vào ghế, trên mặt phủ một tờ giấy trắng, chẳng khác gì thi thể.

 

Đàm Cảnh vừa mới đến đây vào hôm qua đi ngang qua cửa thấy vậy, thiếu điều cười cậu ta đến chết.

 

Đàm Cảnh vội mò vào, vừa nhúng ngón tay vào nước, vẩy vào mặt Tống Hồi, vừa lẩm bẩm niệm: "Anh, anh ra đi thanh thản, kiếp sau nếu có duyên, anh hãy đầu thai thành chó, đến cửa nhà em xin ăn, em..."

 

"Cậu chui từ đâu ra thì cút về đó cho tôi." Tống Hồi giật tờ giấy xuống, vo thành một cục, nhắm thẳng mặt Đàm Cảnh mà ném.

 

Đàm Cảnh tránh né, suýt đụng phải Thẩm Kiến Thanh vừa mới bước vào.

 

Đàm Cảnh vội vàng ôm cốc nước ở bụng, quy củ nói: "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, nói với Chu Học Lễ đang cười ngặt nghẽo: "Giảng viên Chu, qua rồi, ngày mai có thể bố trí thử nghiệm mô phỏng thứ hai."

 

Chu Học Lễ: "Tôi sẽ thông báo cho kỹ sư Dụ ngay."

 

Tống Hồi thở dài, mười ngón tay đan chéo đặt trên bụng, bình chân như vại nói: "Không hổ danh là tôi, ngày nào cũng làm một chút, cứ thế hoàn thành nhiệm vụ của 1 tuần trong 5 ngày."

 

Chu Học Lễ nói: "Nếu là Tần Việt thì có khi còn không cần đến 3 ngày ấy chứ."

 

Tống Hồi: "Sao thầy không đuổi em ra khỏi sư môn luôn đi?"

 

Chu Học Lễ: "Cậu mà đi thì ai đến làm nền cho sự xuất sắc của Tần Việt đây?"

 

Tống Hồi mỉm cười, lớn giọng nói: "Bé Cảnh, anh chuẩn bị đến cửa nhà cậu xin ăn rồi đây, khẩn trương đi mua xương đê!"

 

Đàm Cảnh đứng sau lưng Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn trời, gạt bỏ sạch sẽ quan hệ.

 

Sư Dương cười đập cả bàn.

 

Thầy Lâu nghe vậy, cười haha đi vào nói: "Chuyện gì mà vui thế?"

 

Tống Hồi tỉ tê: "Em hoàn thành nhiệm vụ trước 2 ngày, không xứng đáng được một câu khen ngợi hay sao ạ?"

 

Thầy Lâu nói: "Quá xứng đáng, cậu hoàn thành trước hạn thì kỹ sư Dụ không cần ngày nào cũng phải chạy đến phòng hợp nữa rồi."

 

Thầy Lâu thở dài, ngồi xuống nói: "Tôi làm dự án cũng được 10 năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp người tận tâm như kỹ sư Dụ đấy, gần như ngày nào cũng ở bên cạnh theo nhìn chằm chằm, bây giờ tôi chỉ cần nghe thấy tiếng giày cao gót là tê hết cả da đầu."

 

Đàm Cảnh sải bước đi vòng qua, dùng tay che miệng nói: "Giảng viên Thẩm cũng mang giày cao gót."

 

Thầy Lâu đập bàn, tức giận nói: "Tiếng giày cao gót của giảng viên Thẩm là âm thanh tượng trưng cho trí tuệ, có giống được không?"

 

Đàm Cảnh: "Không giống ạ."

 

Cậu ta đã chắc chắn vào ngay giây phút giúp Thẩm Kiến Thanh tải xuống luận văn và bằng sáng chế của Dụ Hủy xong, trong đó thậm chí còn có một bài có thể đăng trên tạp chí hạng ba với giá 800 tệ, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của một người có học hàm cao, điều phi lý hơn nữa là, giảng viên hướng dẫn của cậu lại đọc chúng.

 

Đàm Cảnh không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh.

 

Ô!

 

Thế mà lại đang cười???

 

Mắt cậu đui rồi chăng?

 

Đâu có đui.

 

Thẩm Kiến Thanh đang vui sướng vì nghe ban gái được khen 2 lần liền, nhịn cười nói: "Buổi chiều thử nghiệm thêm vài lần, nếu không có vấn đề gì thì buổi tối tan làm đúng giờ, tôi mời mọi người ăn cơm."

 

Tống Hồi và Đàm Cảnh lập tức hoan hô.

 

Chu Học Lễ cười nói: "Mấy hôm trước tôi không có ở đây, cô mời rồi, hôm nay vẫn là cô thì làm sao được, tôi mời, các cậu nghĩ xem muốn ăn gì." Chu Học Lễ chỉ vào Tống Hồi và Đàm Cảnh đang kêu gào, nói.

 

Cả hai ngay tức khắc túm tụm lại bàn tính.

 

Dụ Hủy nhận được cuộc gọi của Chu Học Lễ, tình cờ đi lên, cô ta bất động thanh sắc liếc nhìn khuôn mặt đã nguội lạnh của Thẩm Kiến Thanh, cười nói: "Thầy Chu mời cơm mà không rủ tôi à?"

 

Giơ tay tránh đánh người đang cười, Chu Học Lễ chỉ đành nói: "Làm gì có chuyện đó, là chưa kịp xác nhận thời gian của kỹ sư Dụ đấy chứ."

 

Dụ Hủy nói: "Các thầy hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, buổi tối tôi có muốn tăng ca cũng cũng chẳng có gì để tăng."

 

"Haha, vậy đi chung đi."

 

"Được nhờ thầy Chu rồi." Dụ Hủy nói: "Tối nay tôi còn phải kính thầy một ly tử tế, phải rồi, cả giảng viên Thẩm nữa, phần điều khiển được chế tạo chuẩn xác như vậy, tất cả là nhờ công lao của giảng viên Thẩm." Ánh mắt Dụ Hủy di chuyển, nhìn vào Thẩm Kiến Thanh, "Lúc vừa mới đến, tôi được giảng viên Thẩm giúp đỡ nhiều như thế, không kính thêm vài ly thì thật không phải phép."

 

Lời nói của Dụ Hủy trong bông có kim.

 

Thẩm Kiến Thanh thẳng thừng nhìn lại cô ta, một lúc sau, bình tĩnh nói: "Kỹ sư Dụ quá khen, đây là công lao của tập thể. Đàm Cảnh, đi theo tôi, nói về bài tiểu luận của cậu."

 

Đàm Cảnh kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.

 

Khi mới bước vào phòng thử nghiệm, các đàn anh đàn chị đã nói với cậu rằng theo Thẩm Kiến Thanh không sợ không tốt nghiệp được, không lấy được học bổng—— Dự án, luận văn, Thẩm Kiến Thanh cho bọn họ rất nhiều cơ hội được cộng thêm điểm—— Nhưng cậu ta không sao ngờ được rằng bây giờ đã được đăng bài!

 

Đàm Cảnh hối hả theo sau.

 

Dụ Hủy nhìn bóng lưng của Thẩm Kiến Thanh, lặng lẽ nheo mắt lại. Không hiểu sao, cô ta cảm thấy Thẩm Kiến Thanh có gì đó khác lạ, dường như, không còn dễ bị chọc giận nữa.

 

Là vì cô bạn gái nhỏ đã thi xong, được về nhà rồi ư?

 

Ha, đáng tiếc, năm nay cô ta thật sự không về Giang Bình đón Tết, nếu không thì sẽ có trò vui.

 

Dụ Hủy rời mắt, nói với Chu Học Lễ: "Giảng viên Chu, tôi có thể xem ghi chép thử nghiệm mấy ngày qua được không?"

 

————

 

Khu vui chơi trẻ em.

 

Gần 12 giờ, Hạ Tây áng chừng thời gian bảo mẫu đến, đi đến khu đọc sách.

 

Khi đến cửa, Tần Việt vừa vặn đứng dậy, nhìn thấy cô nhét thứ gì đó vào túi rồi quay người đi ra ngoài.

 

Chân vừa mới bước ra ngoài, ống quần cô đột nhiên bị cô bé giữ lại, hiển nhiên là không muốn cho cô đi.

 

Hạ Tây lần nữa kinh ngạc.

 

Tình huống trong cửa hàng lúc đó cô nàng nhớ rất rõ, sự cảnh giác trước người lạ của cô bé đó đã đạt đến mức bất thường, hoàn toàn không chấp nhận bất kỳ chút thiện chí nào, tại sao đến Tần Việt thì lại hoàn toàn khác vậy??

 

Hạ Tây nghĩ mãi không ra, cùng Tần Việt đi ra ngoài.

 

Lúc này vừa đúng giờ ăn trưa, để cảm ơn Hạ Tây, Tần Việt chủ động mời cô nàng dùng bữa.

 

Hạ Tây thoáng do dự, nhưng không từ chối, hai người không ai bảo ai mà chọn một quán yên tĩnh, ít người.

 

Gọi món xong, Hạ Tây đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tại sao con bé lại gần gũi với cô vậy?"

 

Tần Việt: "Tôi có một đứa em gái, tình trạng giống với con bé."

 

"Tình trạng gì?"

 

"Tự kỷ."

 

Tần Việt đang nói về Tề Dương, cô nhấp một ngụm nước, nói: "Tôi có chút kinh nghiệm đối phó với những đứa trẻ như vậy, hơn nữa, con bé thích mèo."

 

"Mèo?" Hạ Tây nghi hoặc, "Sao cô biết?"

 

Cô nàng phải dốc sức ba bò chín trâu mới tìm ra được khu vui chơi trẻ em thông qua chiếc vòng tay được phóng to trong ảnh chụp màn hình của Tần Việt, người ở khu đọc sách cũng là cô nàng ngồi xổm cả ngày mới nhìn thấy, Tần Việt chắc chắn chưa từng gặp trước đây, làm sao lại biết con bé thích mèo?

 

Hạ Tây nhìn chằm chằm Tần Việt.

 

Tần Việt dựa vào ghế, trông có vẻ yếu ớt: "Tôi đã xem đi xem lại CCTV rất nhiều lần, con bé cảnh giác với tất cả mọi người xuất hiện trong cửa hàng của cô, nhưng lại nhìn con mèo cô nuôi trong tủ kính mà thất thần, có lẽ là con bé thích, nhưng không dám sờ."

 

Hạ Tây im lặng, vẫn chưa nghe ra cách thức.

 

Tần Việt dừng lại một lúc, sắc mặt trắng bệch như lúc gặp mặt: "Tôi vừa hay lại làm được một con mèo biết kêu, biết vẫy đuôi, nhưng không biết cắn người."

 

Hạ Tây giác ngộ: "Cô tặng cho con bé một con, bản thân lại giỏi hòa hợp với những đứa trẻ như vậy, cho nên con bé gần gũi với cô?"

 

Tần Việt: "Ừ."

 

Nhưng, con mèo này khác với con mèo trong tay Thẩm Kiến Thanh.

 

Nó không phải nguồn điện thường, biết "ngủ", sau khi ngủ thì sẽ giống như chết, không có hô hấp, không có nhịp tim, chủ nhân của nó sẽ vì thế mà đau lòng, buồn bã, la hét gào thét, dữ dội hơn bao giờ hết.

 

Cô cố ý tạo thành như vậy.

 

"Khụ, khụ..."

 

Tần Việt ho liên tiếp mấy tiếng, hơi thở càng yếu ớt.

 

Hạ Tây bảo phục vụ đổi thành nước ấm có thê ruống ngay, đợi Tần Việt đỡ hơn rồi đưa ra nghi vấn tiếp theo: "Cô tìm con bé không chỉ để tặng con bé một con mèo, đúng không?"

 

Cô bé này chính là do bạn của người phụ nữ nhận tiền ở công viên dẫn đến, cô nàng không tin Tần Việt sẽ dùng ơn báo oán đến mức này.

 

Tần Việt nói: "Ừ, là để đổi với con bé thứ tương tự."

 

Hạ Tây: "Thứ gì?" Thứ bỏ vào trong túi sao?

 

Tần Việt im lặng một lúc, nắm lấy chuỗi hạt trên cổ tay qua ống tay áo và nói: "Thứ có thể giúp giảng viên Thẩm tìm lại những hạt cườm bị mất."

 

Tìm lại từ Dụ Hủy.

 

Ban đầu, vì lời tường thuật của Hạ Tây, Tần Việt trong tiềm thức tưởng rằng cô bé này là do bạn của Dụ Hủy đưa tới đó.

 

Mãi cho đến khi cô bé hét lên vì có người đến gần và Dụ Hủy sốt sắng đến mức đánh đổ cà phê, cô mới lùi về giây đầu tiên, quan sát động tác nhỏ của Dụ Hủy—— Chú ý cô bé đó từ đầu đến cuối, ngược lại, người đưa cô bé đến không nhìn cô bé quá nhiều trong suốt quá trình, ai thân ai lạ không cần nói cũng biết, đặc biệt là khi Dụ Hủy làm đổ cà phê và đi dọn dẹp, trên cổ tay bị lộ ra có một chiếc dây buộc tóc hoạt hình giống hệt chiếc trên đầu cô bé.

 

Tất cả những thứ này đều chỉ là suy đoán của cô.

 

Trong một tiếng vừa rồi, ngoài trêu chọc "mèo" với cô bé, cô còn cố ý xem sách ảnh, nhận biết một số loài động vật với cô bé.

 

Khi chỉ vào con cá, cô bé gọi "mẹ".

 

Ngư, Dụ [1].

 

[1] Ngư (cá): /yú/, Dụ: /yù/

 

Vào giây phút đó, Tần Việt cuối cùng cũng kết luận được quan hệ giữa Dụ Hủy và cô bé, sau đó, xin cô bé một thứ làm quà.

 

Hạ Tây bị lời lẽ lập lờ nước đôi của Tần Việt làm cho bất an trong lòng, cô nàng nhìn Tần Việt một lúc lâu với vẻ mặt nghiêm trọng, thấp giọng hỏi: "Cô muốn làm gì? Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà."

 

Tần Việt ngước mắt, ánh mắt rất thờ ơ: "Khi bị dồn ép đến mức mất đi tất cả, giảng viên Thẩm mới chỉ 13 tuổi, cô ấy cũng là một đứa trẻ."

 

Hạ Tây: "Sao?"

 

"Xin chào, món cải rổ xào của cô."

 

Người phục vụ mang đồ ăn tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

 

Sau đó, Tần Việt ăn không ngừng.

 

Cô ăn rất chậm, vô cùng nghiêm túc, Hạ Tây không tìm được cơ hội để đặt câu hỏi.

 

Ăn xong, Tần Việt nói: "Chuyện lần này làm phiền cô rồi, quà đáp ơn cho cô phải đợi thêm một thời gian nữa."

 

Khi nút thắt trong lòng Thẩm Kiến Thanh được gỡ bỏ hoàn toàn, cô sẽ cùng Thẩm Kiến Thanh ủy quyền gậy trắng, cây gậy đầu tiên sẽ dành cho chị gái của Hạ Tây.

 

Khi ấy, Hạ Tây muốn tiếp tục theo đuổi Chu Tư, hay thật sự từ bỏ, cô không quản nữa, nhưng ít nhất, cô đã giúp Hạ Tây thực hiện được tâm ý đối với cho chị gái.

 

Đó là quà đáp ơn mà cô và Thẩm Kiến Thanh cùng dành cho Hạ Tây.

 

Hạ Tây nói: "Không cần. Đi thôi."

 

Hạ Tây đưa Tần Việt đến ga tàu điện ngầm gần đó.

 

"Cô thật sự không sao đấy chứ?" Hạ Tây hỏi Tần Việt, người đã ăn xong nhưng vẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi, yếu ớt.

 

Tần Việt nói: "Không sao."

 

Hạ Tây không nói gì, đợi cô lấy hành lý xong, nhìn gương chiếu hậu rồi lăn bánh.

 

Tần Việt trở về Giang Bình như đã hứa với Thẩm Kiến Thanh, gửi cho cô ấy một bức ảnh ở sân bay rồi lại lập tức bắt xe đến ga tàu cao tốc để bắt kịp chuyến tàu tới Tùy Châu.

 

7 giờ tối, Tần Việt kéo hành lý đến 071.

 

Cô đứng dưới ngọn đèn đường gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh: 【Vẫn chưa tan làm sao?】

 

Thẩm Kiến Thanh và những người khác phải tăng ca vì tình huống đột xuất, vừa đúng lúc đang đi xuống tầng, cô ấy tiện tay chụp ảnh giữa cầu thang rồi gửi cho Tần Việt: 【Tan rồi, chuẩn bị đi ăn】

 

Tần Việt: 【Đi đâu ăn thế?】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Nhà hàng đi vào hôm đầu tiên đến Tùy Châu】

 

Vậy thì phải đi về hướng Đông, sẽ nhìn thấy cô.

 

Tần Việt đứng im 2 giây rồi kéo hành lý đi vào công viên bên cạnh.

 

Giẫm lên nền gạch lung lay, Tần Việt dừng lại, dùng chân gạt một đống tuyết lớn để che lại.

 

Hôm nay cô không có ở đây, lỡ như Thẩm Kiến Thanh bị kẹt gót giày, phải ngồi xổm xuống để kéo ra, có thể sẽ bị một số giảng viên nam vô cảm giễu cợt, giống như 2 năm trước.

 

Chẳng bao lâu sau, hàng người có Thẩm Kiến Thanh đi dọc theo vỉa hè.

 

Tần Việt ngồi trên vali, qua hàng cây thường xanh của công viên, nhìn về phía Thẩm Kiến Thanh đang nhắn tin với mình đi sau cùng.

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Đều là nghiên cứu sinh năm nhất, tại sao sinh viên của thầy Chu thông minh điềm đạm, còn của chị lại giống khỉ vậy nhỉ?】

 

Tần Việt nhìn Đàm Cảnh đang đi lung tung trên đường, cúi đầu gõ chữ: 【Vì người thông minh điềm đạm là bạn gái chị, chị chăm sóc dạy bảo tốt.】

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, suýt nữa thì bật cười thành tiếng giữa đường giữa phố, đốt ngón tay chặn ở mũi, cô ấy hắng giọng, giả bộ bình tĩnh: 【Chính xác, vậy bạn gái của chị ơi, bây giờ em đang làm gì đấy?】

 

Ngón tay Tần Việt khựng lại trên bàn phím một lúc rồi đưa xuống: 【Vừa ăn xong, hơi mệt, chuẩn bị tắm rồi ngủ.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Đi nhanh đi, đêm không nhắn cho em nữa, ngủ cho ngon, mai dậy thì liên lạc sau】

 

Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn không nghĩ xem rằng hôm nay không cần tăng ca, không thể gọi video với Tần Việt, liệu đêm nay bản thân có mất ngủ hay không.

 

Tần Việt thì có, cô tải bài hát đã ghi âm cho Thẩm Kiến Thanh ở bệnh viện công nghệ cao lên ứng dụng âm nhạc rồi chia sẻ với Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt: 【Em hát hay lắm đấy.】

 

Thẩm Kiến Thanh nhớ lại những đêm khó khăn có giọng hát của Tần Việt bầu bạn, hốc mắt nóng ran.

 

Khóe miệng cô ấy bất giác nhếch lên, lấy tai nghe ở trong túi ra, bấm phát.

 

Quả nhiên rất hay, từng câu từng chữ như lời thì thầm thâm nhập vào con tim, lập tức hóa thành một vũng nước, dập dờn trong lồng ngực cô ấy.

 

Cô ấy nhìn con đường phía trước.

 

Trông thấy một đống tuyết cao chắn ngay chính giữa, trông thấy Đàm Cảnh giống khỉ giẫm lên đó mà lảo đảo, nói với Tống Hồi bằng giọng cường điệu: "Nền gạch ở cổng Nam trường bọn anh cũng lung lay vậy đó, hoài niệm quá, rõ ràng anh mới rời xa nó hôm qua thôi mà, ôi, yêu nó quá đi mất."

 

Tống Hồi bị sến sẩm làm cho buồn nôn, một chân bước lên rồi đạp vào chân Đàm Cảnh, hả hê nói: "Tỉnh lại đi, nền gạch toàn thiên hạ này đều lung lay như vậy cả, không cần anh hoài niệm."

 

Đàm Cảnh lắc đầu, chê cậu ta từng này tuổi rồi mà vẫn là mẫu đơn là đáng đời.

 

Hai người hoạnh họe ngay trên đường phố.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe nhạc, nhịp chân uể oải bước ở phía sau.

 

Đi ngang qua những viên gạch đó, cô ấy nhớ tới sự "hoài niệm" mà Đàm Cảnh nói, trong lòng bị thứ gì đó chạm nhẹ vào, giẫm lên đó.

 

... Kẹt mất rồi.

 

Trong nháy mắt, trên khuôn mặt ung dung của Thẩm Kiến Thanh nở nụ cười, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ khó xử của mình, gửi cho Tần Việt: 【Sư phụ Tần cứu mạng, gót giày chị lại bị kẹt trên đường rồi】

 

Tâm trí không còn rối bời như lần trước.

 

Lần này, Tần Việt ngồi sau gốc cây thường xanh cách Thẩm Kiến Thanh hơn 10m, dường như cũng nghe thấy tiếng cười thích thú của cô ấy.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận