Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 75: Chương 75

Đêm đen ghé vào qua cửa sổ, ẩm ướt, màu tuyết say mèm.

 

Thẩm Kiến Thanh hình như cũng đã say, người mềm nhũn nằm trên giường, chiếc váy ngủ được vén lên, dây váy rơi xuống, làn tóc rối bù xõa ở cổ và bên môi, đôi mắt cô ấy khẽ nhắm, lồng ngực phập phồng dữ dội lóe lên ánh nước chói lóa dưới ngọn đèn.

 

Trong phòng rất yên tĩnh, hô hấp gấp gáp của Thẩm Kiến Thanh giao thoa với hơi thở kìm nén của Tần Việt.

 

Cô ngồi trên nền gạch cạnh vách tường, lưng chống vào mạn giường, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, khom lưng, một tiếng ho bất cẩn làm xáo trộn nhịp thở, hàng mi ướt át của Thẩm Kiến Thanh chớp lóe, mở mắt ra.

 

"Việt, tranh của em chị đã xem tổng cộng bao nhiêu bức rồi?"

 

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh khàn đặc, không nhịn được muốn sờ cổ họng, đưa tay lên thì nhìn thấy chiếc khăn lụa mà Tần Việt tùy ý quấn ở một bên cổ tay, đôi chân mỏi như của cô ấy co giật, nghe thấy Tần Việt nói: "6 bức."

 

Thẩm Kiến Thanh: "...Ừ, vẫn còn thiếu 94 bức." Vẫn cần rất nhiều đêm trầm bổng không ngớt như thế này thì mới có thể ngắm hết.

 

Tần Việt nói rồi, một bức cũng sẽ không để sót.

 

Thẩm Kiến Thanh nghĩ đến việc thời gian của mình sẽ bị cô chiếm trước, vô thức nhếch khóe miệng. Điều này có nghĩa là ít nhất trong một khoảng thời gian dài, cô sẽ chủ động gắn kết chặt chẽ với cô ấy, không cần cô ấy mất công níu giữ.

 

Cạnh giường, khi thay đổi tư thế ngồi, Tần Việt chạm phải thùng rác, phát ra tiếng động.

 

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn qua, nằm trên những cục giấy to nhỏ là bao thuốc lá bị Tần Việt ném vào.

 

Hứa là sau này sẽ không hút thuốc nữa, nhưng không biết có thể cai nổi hay không.

 

Ráng vậy.

 

Trần Vi không lo cô ấy hút thuốc hại sức khỏe như Tần Việt, nhưng từng nói cô ấy hút thuốc sẽ rất suy đồi, làm hỏng hình tượng giảng viên, cần nên thay đổi.

 

Sau này cô ấy được Tần Việt giám sát, hẳn sẽ không khó, cô...

 

"Sư phụ Tần." Thẩm Kiến Thanh cười trầm một tiếng, nói, "Vẫn cảm thấy cách xưng hô này thích hợp với em đêm nay hơn."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, thẳng người dậy.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, chiếc khăn lụa đơn sắc vòng qua đỉnh đầu Tần Việt, vắt quanh cần cổ thon dài của cô.

 

Đầu kia vẫn quấn quanh cổ tay Thẩm Kiến Thanh, cô ấy kéo nhẹ, kề lên vết cào bắt mắt ở cạnh cổ Tần Việt, nói: "May là em không thích hút thuốc."

 

Tần Việt ngoảnh đầu, khóe mắt vẫn còn vương chút màu đỏ hồng tình đậm tự lan tỏa: "Sao tự dưng lại nói thế?"

 

Lông mi Thẩm Kiến Thanh he hé, nhìn cô chăm chú: "Khi hút thuốc, vẻ mặt em rất hờ hững, đầu hơi nghiêng, động tác tay trông có vẻ tùy ý, thật ra chính là cái kiểu cool ngầu vô cùng thờ ơ ấy, các nữ sinh trong trường hẳn đều sẽ thích em như vậy, rất thu hút."

 

Tần Việt không nhìn qua, không biết rằng, cô sống đến 27 tuổi rồi mới chỉ hút một hơi thuốc cách đây không lâu.

 

Tần Việt vô thức muốn im lặng.

 

Sau khi đoàn tụ với Thẩm Kiến Thanh, cô đã quen kiệm lời trước mặt Thẩm Kiến Thanh.

 

Chiếc khăn lụa ở cổ vô tình xê dịch, trong đầu Tần Việt xoẹt qua hàng ngàn hình ảnh, muốn thay đổi thói quen.

 

Thay đổi trở lại trước kia.

 

"Chỉ khi hút thuốc mới thu hút à?" Trong lúc nói, bàn tay trái đặt trên đầu gối cử động, ngón trỏ hơi vểnh lên, ngón cái luồn qua dưới ngón trỏ, ấn vào khớp thứ 2 của ngón giữa, từ tốn ma sát.

 

Động tác của cô ướt át, và mềm mượt.

 

Thẩm Kiến Thanh ngắm nhìn, huyết sắc nhanh chóng dâng lên từ sau tai, thấp giọng nói: "Lúc vẽ chị càng thu hút hơn."

 

Cánh tay rõ ràng không có nhiều sức lực ôm lấy cô ấy từ phía sau, đỡ cô ấy, cúi đầu hôn từ cổ đến vai cô ấy, bồi hồi, từng nét một, vẽ cô ấy... trong cơ thể cô ấy...

 

Càng nghiêm túc càng nguy hiểm.

 

Cuối cùng cũng hoàn thành một bức, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn sau phong cảnh tráng lệ hùng vĩ và thăng trầm, thì đã lại bị buộc phải thưởng thức bức tiếp theo.

 

Liên tục không ngừng, cô ấy khó khăn kiềm chế mở miệng, giọng nói đứt quãng, hai tay lại bị trói, hai chân nhẹ bẫng, rất khó để tìm được điểm lực, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

 

Người muốn vẽ cô ấy còn xấu xa khăng khăng đòi cô ấy đếm.

 

"Bức, bức thứ ba..."

 

"Không đúng."

 

"Bức thứ tư?"

 

"Ừ, sắp bắt đầu rồi."

 

Nhưng trong chốc lát, cô ấy không nhịn được cắn môi, dùng đôi bàn tay bị trói cào xước cổ người nọ, cũng khiến chính mình đau đến lạnh sống lưng.

 

"Giảng viên Thẩm, em đã nói rồi, không muốn nhìn chị bị thương nữa." Người phía sau nói.

 

Vừa nói, bàn tay bị thấm ướt của cô trượt qua trước người cô ấy, cởi nửa chiếc váy ngủ của cô ấy, vắt ở khuỷu tay.

 

Cô ấy tưởng cô muốn dùng cách này để hạn chế thêm cử động của cô ấy, nhằm tránh động đến vết thương trên cánh tay.

 

Nhưng cô nói: "Giảng viên Thẩm, mở mắt ra."

 

Cô ấy không bình tĩnh được, bất động, cô cũng bất động.

 

Sau đó còn không ngừng nhắc nhở, nhất quyết muốn cô ấy cùng cô, ngắm trọn mình trong tấm kính đứng thẳng co rúm như thế nào, rơi lệ xin tha như thế nào.

 

Cầu xin cũng vô cùng...

 

Bạn nhỏ xấu xa ghé vào tai cô ấy gọi: "Chị ơi."

 

Bàn tay cũng vẽ chị gái nọ sâu sắc hơn.

 

Não cô ấy nổ tung, ánh mắt dao động như sóng chạm mắt với cô trong kính: "Đừng gọi thế."

 

"Tại sao? Lúc ở Tùy Châu, hình như rất thích em gọi vậy mà."

 

Cô ấy không nói nên lời, khi tiếng "Chị ơi" tiếp theo lọt vào tai, dùng hành động hồi đáp cô ấy—— Cô ấy hoàn toàn không có sức phản kháng với kiểu xưng hô này.

 

Quầng mắt Thẩm Kiến Thanh bị hồi ức thiêu đốt đến ửng đỏ, cô ấy kéo khăn lụa lại, nhắm mắt quay sang bên kia, nói: "Đi rửa tay đi."

 

Ngón tay cái ấn vào đốt ngón tay giữa của Tần Việt hơi khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh.

 

Gian phòng đột nhiên im ắng trở lại.

 

Thẩm Kiến Thanh đợi một lúc mà không thấy động tĩnh gì, chậm rãi mở mắt nhìn sang.

 

Tần Việt tựa lưng vào mạn giường, một chân co lên, đang cụp mắt nhìn chằm chằm cổ tay trái ướt át và nhớp nháp của mình.

 

"..."

 

Thẩm Kiến Thanh nghĩ mình sắp điên mất rồi.

 

Còn kẻ đầu têu Tần Việt chỉ cúi đầu, giơ tay lên, hé miệng hôn lên cổ tay rồi nói: "Giảng viên Thẩm, hương vị của chị vẫn giống như trước kia."

 

————

 

Khi Tần Việt thu dọn thỏa đáng cho cả hai thì đã gần 8 giờ, trong nhà không có thực phẩm, không nấu ăn được, cô ăn vận chỉnh tề, cầm điện thoại nói: "Em đi mua thức ăn."

 

Trên mắt Thẩm Kiến Thanh che khăn lụa, không cho mình nhìn cô: "Đeo khẩu trang vào, tối nay lại giảm nhiệt độ đấy."

 

Tần Việt nói: "Em không có khẩu trang."

 

Thẩm Kiến Thanh cạn lời: "Là một con mèo ốm yếu ngày nào cũng ho hen, có thể có chút tự giác cơ thể mình èo uột được không?"

 

Tần Việt nói: "Bắt đầu từ ngày mai sẽ có."

 

Thẩm Kiến Thanh mở mắt, nhìn Tần Việt qua những đường vân tinh tế của chiếc khăn lụa.

 

Cô hôm nay hình như có gì đó khang khác.

 

"Trong túi áo khoác của chị có." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Tần Việt đáp lại, đi lấy khẩu trang trong túi áo Thẩm Kiến Thanh, hít hà mùi hương của sản phẩm dưỡng da mà cô ấy thường dùng rồi mở cửa đi ra ngoài.

 

Bên ngoài gió lạnh thấu xương.

 

Tần Việt ngược gió ra khỏi tòa nhà, tình cờ chạm mặt với Quan Hướng Thần vừa mới khôi phục lại tâm trạng vui vẻ.

 

"Việt, sao em lại ở đây?!" Quan Hướng Thần kinh ngạc.

 

Tần Việt nhìn tuyết bay lả tả, không tháo khẩu trang: "Giảng viên Thẩm sống ở đây."

 

Quan Hướng Thần thảng thốt.

 

Tần Việt nói: "Sau khi em đi, giảng viên Thẩm đã thuê phòng của em, sống ở đó đến tận bây giờ."

 

Cảm giác áy náy trong lòng Quan Hướng Thần lập tức nhen nhóm trở lại, nói: "Chị đi tìm cô ấy xin lỗi."

 

Tần Việt ngước mắt: "Không cần. Cô ấy không giận."

 

"Chị..."

 

"Hướng Thần." Tần Việt ngắt lời, giọng nói vẫn thư thư, "Ở cùng một tầng, cô ấy mà giận thì đã đi tìm chị từ lâu rồi, không tìm thì chị cứ coi như không có chuyện gì đi. Bây giờ em cũng đang học cách phớt lờ một vài chuyện, tất cả chúng ta đều phải nhìn về phía trước thì mới có thể quay trở lại như trước đây."

 

Lời của Tần Việt khiến Quan Hướng Thần giác ngộ, cô nàng bức thiết hé miệng, chỉ nói: "Chị biết rồi."

 

Tần Việt nói: "Mau lên nghỉ ngơi đi, em đi mua cơm tối."

 

Quan Hướng Thần nói: "Ra ngoài rẽ trái, con đường phía đông ngày xưa bị phá bỏ rồi."

 

Tần Việt nói: "Được."

 

Tần Việt kéo vành mũ xuống thấp, nhanh chân rời đi.

 

Quan Hướng Thần đứng yên tại chỗ, mãi đến khi bóng lưng của cô khuất lập mới xoay người đi vào trong.

 

Lên tầng, bước chân của Quan Hướng Thần càng lúc càng chậm.

 

Ngang qua cửa phòng Thẩm Kiến Thanh, cô nàng dừng lại rất lâu, vẫn không nhịn được mà gõ cửa.

 

"Ai?" Thẩm Kiến Thanh ở bên trong hỏi.

 

Quan Hướng Thần li3m môi, nói: "Quan Hướng Thần, bạn thân của Việt."

 

Đằng sau cửa im bặt.

 

Sau vài giây, Thẩm Kiến Thanh nói: "Đợi chút."

 

Thẩm Kiến Thanh thay đồ ngủ, ánh mắt lưỡng lự tại đôi cao gót ở cửa, mang dẹp bông ra mở cửa.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Quan Hướng Thần bối rối quay đầu tránh đi.

 

Nhớ ra mục đích mình gõ cửa, cô nàng lại quay lại, cố gắng dùng giọng điệu quen thuộc và tự nhiên nói: "Là hàng xóm lâu rồi mà hôm nay mới biết, giảng viên Thẩm, khi nào cô rảnh, tôi mời cô bữa cơm nha, khu này tôi quen thuộc lắm."

 

Thẩm Kiến Thanh quả thực đúng như Tần Việt nói, không hề giận Quan Hướng Thần, cô ấy chỉ là không thể đối mặt với cô nàng trong một thời gian dài, thực ra bây giờ cô ấy vẫn còn chột dạ, vì dù sao những lời cô nàng nói khi đó không có câu nào là sai.

 

Nhưng quan sát kỹ càng biểu cảm của cô nàng, phân tích lời nói của cô nàng, có thể nhận thấy rõ ràng cô nàng đang bày tỏ thiện chí.

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức hiểu ra phần nào—— Nhất định là Tần Việt đã biết chuyện xảy ra giữa cô ấy và Quan Hướng Thần, còn nói gì đó với cô nàng thì mới khiến cô nàng buông bỏ khúc mắc, hoặc, những khác thường mà Tần Việt biểu hiện ra trong tối nay cũng là vì biết được chuyện này.

 

Thẩm Kiến Thanh chỉ có thể đoán được đến phần Quan Hướng Thần, còn phần mà Từ Tô Du nói, cô ấy vẫn còn khá yên tâm.

 

Đoán được phần này đã đủ cho Thẩm Kiến Thanh mở miệng nói chuyện với Quan Hướng Thần.

 

"Vậy tôi không khách sáo nữa, tốn kém cô Quan rồi." Thẩm Kiến Thanh nói: "Đợt Tần Việt về, tôi sẽ hỏi thử thời gian của cô ấy, bây giờ cô ấy bận lắm, một mình làm việc của hai người."

 

Giọng điệu của Thẩm Kiến Thanh cũng tự nhiên, như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.

 

Quan Hướng Thần nghe vậy thì vành mắt nóng bừng, suýt nữa bất khóc, cô nàng vội vàng xua tay, chạy về phía cửa phòng mình, lớn tiếng nói: "Tôi lúc nào cũng rảnh! Hai người thống nhất rồi báo tôi là được!"

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn bóng lưng hốt hoảng của Quan Hướng Thần: "Được."

 

Thẩm Kiến Thanh đóng cửa, quay trở lại ngồi ở bên giường, nhìn căn phòng chỉ cần liếc nhìn đã có thể nhìn thấy hết từ đầu đến cuối mà thất thần.

 

Căn phòng này tuy nhỏ nhưng đã mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn vô số lần trong 2 năm qua, vô số lấp đầy nỗi nhớ dành cho Tần Việt của cô ấy, cô ấy không rời xa được.

 

Giờ đây lại có thêm "hàng xóm" nhiệt tình chào mời, cô ấy vô cớ cảm thấy, căn phòng chật chội này lãng mạn hơn rất nhiều so với cuộc sống ban đầu chỉ có bốn bức tường của cô ấy.

 

————

 

Chưa đầy 20 phút, Tần Việt mở cửa bước vào, trong tay ngoài bữa tối của 2 người, còn có một quả bóng bay ếch màu xanh, bị cô cầm rất tùy ý, rất thiếu tình cảm.

 

Thẩm Kiến Thanh nghĩ, nếu nó được làm bằng kim loại thì nhất định sẽ nghe được tiếng leng keng tang thương.

 

"Lấy đâu ra đấy?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Tần Việt đặt đồ ăn lên bàn, nói: "Mua đấy."

 

"...Trẻ trâu gớm nhỉ?"

 

"Không phải."

 

"Hả?" Thẩm Kiến Thanh không hiểu.

 

Tần Việt nói: "Chỉ là muốn khoe thôi."

 

Tần Việt buộc con ếch vào cột đầu giường, đẩy đẩy cái đầu nó, nói: "Trên đường có một con ếch vì phải nuôi gia đình nên nó rưng rưng bán con, cứ thấy người là chỉ vào tấm bảng trên ngực, bảo mua một con cho bạn gái đi, nhưng người đi đường ai cũng xua tay nói không có bạn gái, chỉ mỗi em có, thế là em bước tới nói với nó, 'Hôm nay bạn gái tôi ở nhà.'"

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận