Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 73: Chương 73
Tần Việt ngước mắt, đối diện với Thẩm Kiến Thanh.
Ánh mắt cô ấy quyến luyến, chăm chú, Tần Việt tìm kiếm từng ngóc ngách trong đồng tử cô ấy, đều không tìm thấy vẻ lo lắng và âm u bộc lộ qua sự điên loạn.
Tần Việt tin rằng, Thẩm Kiến Thanh lúc này chỉ đơn thuần muốn làm tình với mình.
Cô ấy không nói ra, Tần Việt sẽ không cảm nhận được gì, nhưng nói rồi, xúc cảm mềm mại lại căng chặt nhỏ bé ở lòng bàn tay lập tức lan tỏa khắp cơ thể.
Tần Việt không cầm chắc được tăm bông.
Cô đương nhiên muốn.
2 năm qua đã muốn vô số lần.
Đôi khi là ảnh hưởng của kích thích tố, đôi khi là nỗi nhớ quấy phá.
Khi thực sự không thể chịu nổi, cô cũng có cách giải tỏa của riêng mình, toàn bộ quá trình giống hệt như trước, nhưng không tồn tại cảm giác kích thích như thể linh hồn bị rút khỏi thể xác.
Trong cơ thể cô chắc hẳn có một ngọn lửa đang chờ được đốt cháy.
Ngọn lửa ấy là Thẩm Kiến Thanh.
Từ sau khi gặp lại, đã qua quýt đốt cháy vài lần, nhưng vào đêm cuối cùng ở Tùy Châu, đã bị tạt thẳng một chậu nước lạnh.
Đó là lần đầu tiên cô không cảm nhận được sự nồng nhiệt cháy bỏng của tình yêu từ Thẩm Kiến Thanh, ẩn tượng quá sâu sắc, lần sau đó, cô muốn những khoảnh khắc và sự kích thích nước chảy thành sông.
Tần Việt không để lộ tâm sự, cô rời mắt, tiếp tục bôi thuốc cho Thẩm Kiến Thanh: "Tình trạng cơ thể hiện tại của chị không thích hợp."
Cả ngày hôm nay, cô chỉ uống ly nước nóng mà Mộ Chính Hoài đưa, môi hơi khô, khi cọ xát vào vùng da nhẵn mịn trên đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh, khiến trong lòng cô ấy nảy sinh một kiểu hưng phấn khác.
Cô ấy run rẩy, ngón tay từ sau gáy Tần Việt luồn vào chân tóc.
"Em có thể trói tay chân, không cho chị động đậy." Ánh mắt lâm râm dao động của Thẩm Kiến Thanh khóa chặt Tần Việt, "Chỉ có chân tay chị là thương nặng hơn một chút thôi, những chỗ khác không có vấn đề gì lớn."
Tần Việt cầm tăm bông như cầm bút, do dùng sức, các cơ và xương trên mu bàn tay hiện rõ.
Cô dùng ngón giữa gạt nhẹ cằm Thẩm Kiến Thanh, khiến cô ấy nghiêng đầu sang một bên rồi xử lý vết trầy ở cổ cô ấy.
"Bị trói mới vô thức giãy giụa." Tần Việt thấp giọng nói: "Đợi chị khỏe hơn rồi tính tiếp."
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, ngón tay ở chân tóc Tần Việt nắm lại, giật tóc cô.
Đôi đồng tử cụp xuống của Tần Việt khẽ dao động, cô không nói gì.
Thẩm Kiến Thanh cũng im lặng.
Lâu sau, đôi bàn tay không có độ ấm của Thẩm Kiến Thanh trượt qua cổ và vai Tần Việt, đặt trở lại giường.
Trong phòng lặng như tờ, có thể nghe rõ tiếng người và tiếng bước chân ngoài cửa.
Áng chừng 10 phút sau, khi giúp Thẩm Kiến Thanh xử lý xong vết thương cuối cùng trên cánh tay cô ấy, Tần Việt ngước mắt, phát hiện cô ấy vẫn đang ở trong tư thế nghiêng đầu.
Nhịp thở đều đặn của Tần Việt tĩnh lặng trong 2-3 giây rồi cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thẩm Kiến Thanh nghe thấy tiếng túi nilon cọ xát, khi chớp mắt, quai hàm cô ấy căng chặt, bị Tần Việt quay trở lại, chạm môi với cô ấy. Cô ấy hoàn hồn ngay lập tức, muốn cử động tay, Tần Việt dường như đã đoán trước được, dịu dàng nắm lấy cổ tay cô ấy rồi đặt ở bên cạnh gối, chiếc lưỡi linh hoạt và mềm mại đã tiến vào khoang miệng, chặn đứng tiếng nỉ non mang theo ngạc nhiên của cô ấy.
Ngoài đó ra, không có bất kỳ tiếp xúc thể xác thân mật nào.
Các cô hôn nhau, cảm nhận được sự rung động thuở ban sơ của nụ hôn qua nhịp điệu hài hòa giữa đôi môi, những rào cản tâm lý phức tạp và mơ hồ tạm thời bị chặn lại, vẻ đẹp hư ảo dưới ánh đèn được lưu giữ và duy trì.
————
9 giờ sáng hôm sau là cuộc họp thống nhất tiến độ của dự án 071, Thẩm Kiến Thanh bắt buộc phải tham gia.
Tâm trạng của cô ấy rất tốt—— Bởi vì nụ hôn chủ động của Tần Việt tối qua cùng cảm giác trói buộc trên cổ tay khiến cô ấy hoài niệm—— Vậy là vừa nghe thầy Lâu nói và tiến độ và khó khăn trong nhóm với vẻ mặt nghiêm túc, vừa lật bản vẽ, nguệch ngoạc vài nét bút trên đó rồi đưa cho Tần Việt vừa mới giặt xong nội y cho cô ấy.
Tần Việt đưa tay nhận lấy.
【Muốn viết mã phải không?】
Tần Việt gật đầu.
Thẩm Kiến Thanh lại đưa qua một bản vẽ khác.
【Chuyển bàn ăn cơm nhỏ lại đây, ngồi viết bên cạnh chị.】
Tần Việt liếc nhìn các giảng viên trên màn hình, đặt các bản vẽ trở lại bàn rồi đi kê bàn.
Vài phút sau, tại một góc mà tầm nhìn hạn chế của máy tình không thể chiếu đến, Thẩm Kiến Thanh vươn tay ra, nhéo nhéo vành tai Tần Việt không biết chán.
9 rưỡi, Tần Việt bàn giao một bản mã, chuẩn bị viết tiếp thì điện thoại đột nhiên sáng lên.
Cô nhìn Thẩm Kiến Thanh, người đã dồn hết năng lượng vào cuộc họp, ấn đường hơi cau rồi đứng dậy đi ra ban công nghe máy: "Alô, viện trưởng."
Viện trưởng "ừ" một tiếng, trong giọng điệu lộ rõ niềm vui: "Có còn nhớ trước đây ta kể với con Dương Dương sắp được nhận nuôi không?"
Tần Việt nói: "Nhớ ạ, người nhận nuôi là bác sĩ tâm lý của con bé."
"Đúng đúng," Viện trưởng liên thanh nói, "Thủ tục đã hoàn tất rồi, hôm nay bác sĩ Từ tới ăn Tết dương với Dương Dương, sau đó sẽ đưa con bé đi."
"Gấp vậy ạ?"
"Không gấp đâu, chuẩn bị được một thời gian rồi, ta không nói với con vì sợ con về." Viện trưởng thở dài, giọng nói bỗng trầm xuống. "Con nặng tình, chuyện chia ly tránh được lần nào hay lần đó."
Tần Việt đút tay trái trong túi quần, cơ thể dừng giữa ánh nắng buổi ban trưa: "Con đang ở Giang Bình."
Viện trưởng kinh ngạc: "Về hồi nào vậy?"
Tần Việt nói: "Hôm kia."
"Sao không báo trước một tiếng?"
"Về đột xuất ạ, có chút chuyện."
"Vậy con tranh thủ thời gian được không?"
"Được ạ."
"Ừ." Viện trưởng suy nghĩ rồi nói: "Vậy cũng được, con xem thời gian rồi tới đi, muộn nhất là 3 giờ chiều. Hơn nửa năm không gặp con rồi, tiện thể để ta xem con có ăn uống tử tế không."
Tần Việt nói: "Ăn uống tử tế mà."
Viện trưởng sảng khoái cười lớn: "Có đi chỗ nào vui vui chơi không?"
Tần Việt nói: "Không ạ."
Viện trưởng giả bộ không vui: "Ta biết ngay mà, lúc nào hứa cũng vâng vâng dạ dạ, quay đi là lại không nghe lời."
Viện trưởng tập trung vào "Ưu tiên hàng đầu của con gái là yêu lấy chính mình", nghiêm túc phê bình Tần Việt một lúc lâu.
Cúp máy, Tần Việt xoay người nhìn Thẩm Kiến Thanh trong phòng, cô ấy bật mic, đang nói chuyện.
Dư quang cảm nhận được ánh nhìn của Tần Việt, động tác nhìn vào màn hình của Thẩm Kiến Thanh vẫn giữ nguyên, chỉ có tay là giơ lên, ngoắc ngón trỏ với cô.
Tần Việt đút điện thoại vào túi, thả bước nhẹ nhàng đi vào.
Thẩm Kiến Thanh nắm tay cô, mười ngón đan xen, sau đó tiếp tục nói chuyện. Giọng điệu và vẻ mặt của cô ấy đều là vẻ hung dữ khiến Đàm Cảnh "nghe thấy đã sợ mất mật", nhưng động tác xoa đốt ngón trỏ Tần Việt lại dịu dàng vô cùng, thi thoảng còn chạm đầu ngón trỏ vào đầu ngón tay cô, ấn nhẹ, uốn thành hình vòng cung, giống như những con thiên nga chạm mỏ để lấy lòng bạn tình.
Tần Việt quan sát, vô cớ nhớ ra một câu thơ: Cỏ kết hạt của cỏ, gió lay động lá của gió. Đôi ta đứng đây, chẳng nói gì, vẫn đẹp vô cùng.
Đây hẳn là trạng thái yêu đương mà rất nhiều người nằm mơ cũng ước, giờ đây đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Việt, cô vẫn cảm thấy không mấy chân thực.
"Tiến độ của Tần Việt nhanh nhất trong tất mọi người, có thể để cô ấy chia sẻ một phần công việc của Đàm Cảnh." Thẩm Kiến Thanh nói.
Chu Học Lễ cười nói: "Tần Việt bây giờ vẫn là học trò của tôi, nếu giảng viên Thẩm muốn sắp xếp cho cô ấy thì không thể thể hiện chút thành ý được hay sao?"
Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng ngón trỏ của Thẩm Kiến Thanh lại trượt từ đầu ngón tay của Tần Việt xuống phía dưới, lọt vào kẽ hở giữa các ngón tay, sau đó nhẹ nhàng ghim vào mu bàn tay cô, cô ấy nói với Chu Học Lễ: "Phiền giảng viên Chu hỏi giúp xem Tần Việt muốn gì."
Chu Học Lễ nhướng mày, tiến lại gần màn hình: "Giảng viên Thẩm nghiêm túc đây à? Vậy thì tôi phải hỏi kỹ mới được, hahaha."
Cuộc họp tiếp tục trong tiếng cười cường điệu của Chu Học Lê, lại kéo dài thêm 10 phút mới kết thúc.
Thẩm Kiến Thanh thoát khỏi VooV Meeting, kéo Tần Việt lại gần hơn, có phần không gắng gượng nổi tựa vào người cô nói: "Muốn gì?"
Tần Việt không thiếu thốn gì cả, nhưng hiện tại, không thích hợp để nói lời từ chối với Thẩm Kiến Thanh, cô nhìn quanh bàn một vòng, tầm mắt dừng lại ở chiếc phong bì được Thẩm Kiến Thanh đè dưới điện thoại, nói: "Quà Giáng sinh trước đây chị tặng em."
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, ôm Tần Việt chặt hơn: "Vẫn còn muốn à?"
Tần Việt: "Không phải chỉ muốn một xấp bưu thiếp."
"Còn gì nữa?"
"Sau này rảnh, chị đưa em đến những nơi có trong bưu thiếp."
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, nghe Tần Việt nói: "Ngoại trừ khu nghỉ dưỡng ở Giang Bình, em vẫn chưa đến địa điểm nào hay ho cả. Con người em rất nhàm chán, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở vài nơi cố định, trong tương lai, khi nào rảnh, chị hãy đưa em ra ngoài dạo quanh, chụp vài bức ảnh, viện trưởng xem được sẽ không mắng em không nghe lời nữa."
Tốc độ nói của Tần Việt cũng bình lặng, chậm rãi như con người cô, nhưng những lời này của cô, nhưng từng câu thấm vào trái tim Thẩm Kiến Thanh, khiến cô ấy cảm thấy lồng ngực nóng bừng.
Đối với Thẩm Kiến Thanh, đây dường như đã là một cảm giác rất xa lạ, cô ấy được lấp đầy, cảm giác trống rỗng vừa tiêu tan, đâu đó dường như đột nhiên trở nên an yên. Tay cô ấy hơi run, nhặt ba lần mới cầm được chiếc phong bì đã được dán lại bằng sticker tuần lộc.
Thẩm Kiến Thanh đưa phong bì tới tay Tần Việt, nghiêng người tựa vào bụng cô, nói: "Giáng sinh vui vẻ."
"Giáng sinh vui vẻ." Tần Việt cúi đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh, bàn tay buông thõng bên người từ từ nâng lên, lơ lửng trên vai cô ấy vài giây, rồi chuyển sang đặt lên tóc cô ấy.
Sau đó phát hiện ra rằng, Thẩm Kiến Thanh không đi giày cao gót, không trang điểm, không sắc sảo nhạy bén trên bàn họp lại có bờ vai mỏng manh hơn phần lớn phụ nữ.
Chính đôi vai này đã gánh chịu sự phản bội của tuổi trẻ bồng bột, cái chết của chị gái, sau đó, là cả món nợ tình cảm mà tự cô ấy cho rằng mình phải chịu trách nhiệm và nỗi sợ hãi rằng sẽ không thể giữ được nó.
"Giảng viên Thẩm, lát nữa em phải ra ngoài, có lẽ sẽ rất muộn mới về." Nói vậy xong, Tần Việt bỗng nhiên không thốt ra được gì nữa, cô ngồi ở nơi nằm trong tầm với của Thẩm Kiến Thanh viết mã cả buổi sáng.
Sau bữa ăn, viện trưởng gọi điện hỏi Tần Việt khi nào đến, bà nói sau khi hoạt động đón Tết Dương lịch của viện kết thúc, Tề Dương sẽ được đưa đi.
Tần Việt không thể trì hoãn nữa, tốc độ gõ bàn phím từ chậm đến dừng hẳn, thật lâu cũng không hề nhận ra.
Thẩm Kiến Thanh ngủ trưa dậy, nghiêng đầu nhìn bóng lưng vẫn luôn không ngay thẳng của cô nói: "Đang nghĩ gì thế?"
Tần Việt hồi thần, vô thức gõ phím vài lần, phát hiện bất thường, lại nhấn phím xóa, xóa sạch.
Hôm nay nắng đẹp, chiếu sáng cả gian phòng.
"Không có gì." Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm, chiều nay em phải về viện."
Hàng mi vừa mới khép lại vì ngái ngủ của Thẩm Kiến Thanh nhẹ run. Cô ấy ôm chiếc chăn Tần Việt đắp tối qua, cười một tiếng, nói: "Về nhà mà còn phải báo cáo với bạn gái, sư phụ Tần đang muốn phát triển theo hướng bạn gái Nhị thập tứ hiếu [1] đấy à? Đi đi." Thẩm Kiến Thanh nói: "Buổi chiều chị không có việc gì, muốn ngủ thêm một lúc."
[1] Nhị thập tứ hiếu: Cuốn sách kể về 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn
Giọng điệu quá mức bình tĩnh của Thẩm Kiến Thanh khiến trái tim Tần Việt trùng xuống, cô quay người qua thì nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh đã nhắm mắt, trên mặt không có gì khác ngoài vẻ mỏi mệt.
Tần Việt ngồi một lúc, điều chỉnh âm lượng chuông báo điện thoại của Thẩm Kiến Thanh lên mức tối đa, sau đó đứng dậy, đặt bên cạnh gối cô ấy nói: "Giảng viên Thẩm, trời tối nếu chưa về, em sẽ gọi điện cho chị, chị nhớ nhấc máy."