Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 143: Ngoại truyện 3: Chương 7

Thẩm Đồng Nghi chưa bao giờ nhìn thấy Từ Tô Du khóc, cho dù bị người khác ngáng ngã gãy chân, cô ấy cũng chỉ mỉm cười nhảy về đích rồi mới tỏ ra yếu đuối một chút, cúi người gục trên vai cô, dùng giọng nói chỉ để cô nghe được: "Thẩm Đồng Nghi, chân đau quá đi mất."

 

Trong ký ức của cô, Từ Tô Du chỉ từng đỏ mặt, đôi mắt luôn trong veo, sạch sẽ, khi quay đầu nhìn cô ấy ngồi phía bên trong, ánh nắng vừa vặn chiếu vào đôi đồng tử cô ấy, tựa như mùa đông không thể thức giấc của Giang Bình nghênh đón một ngọn lửa lớn, mùa xuân bắt đầu sinh sôi khắp nơi, chan chứa hy vọng và sức mạnh.

 

Nhưng hôm nay, hai mắt cô ấy đỏ hoe, trong đồng tử chỉ có vẻ chênh vênh và tủi thân.

 

Trong lòng Thẩm Đồng Nghi vừa đau vừa hoảng, nước mắt tranh nhau tuôn rơi: "Tô Tô, cậu đừng khóc mà, cậu đừng khóc."

 

"Được, tôi không khóc." Từ Tô Du nhẹ nhàng nắm cổ tay Thẩm Đồng Nghi, nụ cười trở nên dịu dàng hơn, "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, là thần kinh tôi có vấn đề, hay là tôi đã làm gì sai không?"

 

Thẩm Đồng Nghi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

 

Từ Tô Du "ừ" một tiếng, hơi nước khó mà khống chế nơi đáy mắt xao động, dần dần khó giữ nụ cười: "Không thì tại sao cậu mãi không chịu nhận tôi, lúc nóng lúc lạnh với tôi?"

 

Thẩm Đồng Nghi cắn môi, trong giây lát, nước mắt rơi như mưa.

 

Cô không muốn như thế này, chỉ là cô quá vô dụng, không khống chế được bản thân mình mà thôi, không liên quan gì đến Tô Tô.

 

Ngoại hình của Lâm Đông Niên đúng như những gì tên đàn ông nói vừa rồi, giống "đá cục", phong cách ăn mặc cũng toát lên vẻ gợi cảm, trên người mang vẻ lạnh nhạt của sự bất cần đời, nhưng có sự hiện diện của Thẩm Đồng Nghi, thần thái khuôn mặt thật sự chỉ còn lại vẻ dịu dàng và yếu đuối của Thẩm Đồng Nghi, khi cô lại khóc, sự tương phản lập tức trở nên mạnh mẽ đến mức Từ Tô Du cảm thấy ngay cả thiên thần tỉnh táo cũng không có cách nào cưỡng lại, huống chi là một kẻ ngu đần như cô ấy.

 

Cô ấy rất muốn đi tới ôm Thẩm Đồng Nghi.

 

Vô tình nghĩ đến những nỗi lo trong mơ, con tim quặn thắt đau đớn, chỉ dám dùng ngón tay cái xoa cổ tay mảnh mai của cô, nụ cười biến mất hoàn toàn: "Cậu đã ra đi được 22 năm rồi, sự thật này quá dài và chân thực, mỗi lần nhìn thấy hình bóng cậu ở Lâm Đông Niên, tôi không thể không ép buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung. Là một bác sĩ tâm thần, hành vi này là quá thiếu chuyên nghiệp, và cũng quá xúc phạm đối với Lâm Đông Niên. Nhưng cậu sống ở trong tâm trí tôi, những thói quen, thần thái của cậu, nhất cử nhất động của cậu rõ ràng như thế, tôi liếc bừa một cái cũng sẽ vô thức liên tưởng đến cậu. Thẩm Đồng Nghi, có những lúc tôi cảm thấy mình điên mất rồi."

 

"Tô Tô!" Thẩm Đồng Nghi cố gắng đè nén tiếng khóc, giọng nói đâm ra có chút vặn vẹo, "Tôi xin lỗi..."

 

Từ Tô Du nói: "Tôi không cần xin lỗi, tôi cần lý do."

 

Lý do phải nói thế nào đây?

 

Nói rằng tôi vẫn luôn thích cậu, ngoài đời thăm dò cậu, dụ dỗ cậu khắp nơi, trong mơ thì mặc kệ hoàn cảnh của cậu, làm những hành động ngông cuồng mà người khác sẽ chỉ trích với cậu hay sao?

 

Một khi nói ra những lời này, Tô Tô sẽ phải làm sao?

 

Chịu đựng cảm giác kinh tởm và tiếp tục làm bạn với cô ấy, hay là không qua lại gì nữa cho đến tận khi chết?

 

Cô không muốn.

 

Không muốn cả hai.

 

Thẩm Đồng Nghi nắm lại tay Từ Tô Du, khóc không thành tiếng: "Tô Tô, cậu đừng hỏi nữa được không? Chúng ta hãy giống như trước kia, làm, làm bạn tốt, được không?"

 

"Bạn tốt?" Từ Tô Du tự giễu bật cười một tiếng, lệ bỗng tuôn rơi từ vành mắt đỏ bừng, "Thẩm Đồng Nghi, cậu thấy tôi thiếu một người bạn lắm à?"

 

Thẩm Đồng Nghi thảng thốt nhìn Từ Tô Du, cơ thể lập tức lạnh buốt, ngay cả đầu ngón tay cũng đang khẽ run rẩy.

 

Phải rồi, Tô Tô bây giờ rất giỏi.

 

Vì càng ngày càng thích Tô Tô, mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô không nhịn được mà lên mạng tra thông tin về cô ấy, đọc tin tức về cô ấy.

 

Trong những bức ảnh chụp chung, những người đứng cùng cô ấy đều nổi bật, hào nhoáng, có máu mặt, giống như bố của Tiêu Dung, tiền tài nhiều đến mức có biết bao người muốn bám lấy ông ta, lấy lòng ông ta, ông ta nuôi dạy, nuông chiều con gái trở nên hống hách vô cùng, coi thường tự trọng của người khác, nhưng chẳng phải nhìn thấy Tô Tô một cái là vẫn phải khép nép gọi cô ấy một tiếng "chị" đấy ư?

 

Bây giờ Tô Tô rất có tiếng.

 

Mỗi lần nhìn thấy, cô đều không kìm được mà vui mừng cho cô ấy, nhưng lại sợ bố Lâm, mẹ Lâm phát hiện hành động, cử chỉ của cô con gái này đã khác xưa rồi sinh nghi, nên chỉ có thể đi chân trần, nhảy một điệu múa đơn trong phòng ngủ để bày tỏ niềm vui như một kẻ ngốc.

 

Cô đúng thật rất ngốc, khi niềm vui đã xuất hiện trong đầu, thì chẳng còn không gian để dành cho nỗi buồn, đến bây giờ mới nhớ đến khoảng cách giữa mình và Tô Tô.

 

Tô Tô đã đứng ở nơi rất cao rồi.

 

Còn mình, từng tự sát, rất nhu nhược; ngủ một giấc tỉnh lại đã là 22 năm sau, lơ mơ, mù mờ về những thứ hào nhoáng, thông minh trong thế giới này; kiến thức của cô chỉ dừng lại ở bậc trung học, tầm mắt, tâm lý vẫn là một thiếu nữ 18 tuổi; cô thậm chí còn phải mượn tiền người khác để mua một miếng bánh trà cho người con gái mình thích.

 

Cô giờ đây vừa bần cùng, vừa cằn cỗi, quả thực không xứng đáng làm bạn của Tô Tô.

 

Thẩm Đồng Nghi từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm tay Từ Tô Du, hàng mi bị nước mắt đè nặng không thể ngước lên: "Không làm bạn thì thôi, sau này tôi sẽ không ăn nói vớ vẩn, làm chuyện linh tinh, sẽ không làm phiền cậu nữa, có gặp lại, cậu cứ coi tôi như người lạ là được, tôi sẽ không..."

 

"Thẩm Đồng Nghi! Có giỏi thì cậu nói lại lần nữa đi!" Từ Tô Du đột nhiên cao giọng, dọa Thẩm Đồng Nghi mặt trắng bệch, quên cả khóc.

 

Tại sao lại bắt cô nói lại?

 

Nói làm người lạ với người mình thích từ hồi cấp hai cho đến tận bây giờ, cô không buồn hay gì?

 

Trái tim cô đâu phải sắt đá.

 

Lại còn hung dữ như thế.

 

Cổ tay cô sắp bị bóp gãy rồi.

 

Trước đây khi cô khóc, rõ ràng là có người bồn chồn hơn cả kiến bò trên chảo.

 

Hụt hẫng, tủi thân, buồn bã...

 

Đủ loại cảm xúc đan xen trong cõi lòng Thẩm Đồng Nghi, tâm trí chỉ mới 18 tuổi của cô dù có chín chắn đến đâu cũng không thể chịu nổi khi người trước mặt lại chính là người duy nhất cô từng dựa dẫm, từng nhõng nhẽo, từ tận xương tủy, cô rất giỏi "được chiều sinh hư, mềm nắn rắn buông", cô ngẩng đầu hét lên với cô ấy: "Sao cậu phải cáu với tôi?! Tôi đã cố gắng để tránh xa cậu lắm rồi, cậu còn muốn tôi làm sao nữa? Cậu muốn tôi phải làm thế nào đây hả?"

 

Thẩm Đồng Nghi dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Cậu giúp tôi bảo vệ Thanh nhi 22 năm, giọng nói của cậu đã đánh thức tôi, mang lại cho tôi cảm giác an toàn ngay từ ánh nhìn đầu tiên sau khi quay lại thế giới này, cậu tốt với tôi như thế, đương nhiên tôi cũng mong cậu được hạnh phúc, vậy nên tôi đã rất, rất nỗ lực để tránh xa cậu, nhưng bản năng là thứ tôi kiểm soát được chắc? Nhìn thấy cậu, tôi sẽ vui mừng, nhìn cậu buồn, tôi sẽ lo lắng, tôi giống như bị cậu khống chế vậy, mắt vừa nhìn thấy cậu, đầu óc lập tức toàn là cậu. Tôi biết như vậy là sai, tôi cũng rất buồn, nhưng tôi làm gì được đây? Cậu lại không thích tôi, cũng không muốn làm bạn với tôi, vậy tôi nói hay không nói, làm hay không làm, chẳng phải đều là sai cả hay sao? Cậu..."

 

"Cậu vừa mới nói tôi không thích cậu đấy à?" Từ Tô Du đột nhiên lên tiếng, bình thản, khắc hẳn với giọng nói khàn đặc, nhẫn nại và tức giận vừa rồi.

 

Thẩm Đồng Nghi sững sờ, muộn màng nhận ra mình đã nói gì. Mặt cô nóng bừng, theo bản năng rút tay ra, chạy về phía trạm xe.

 

Chưa được 2 bước, cổ tay lại một lần nữa bị người đang sải bước theo sau nắm chặt.

 

Tay chân cô ấy dài, cất một bước đã hơn cô nửa mét, chuyển thành cô bị kéo, buộc phải đi theo hướng cô ấy muốn.

 

Thẩm Đồng Nghi bối rối lại lo lắng: "Tô Tô..."

 

"Không muốn làm bạn với tôi mà vẫn gọi thân mật như thế có thích hợp không?" Từ Tô Du nói.

 

Cổ họng Thẩm Đồng Nghi như ngâm trong dung dịch axit, muốn nói, nhưng nghẹn đến mức không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.

 

Cô bị kéo đến bên chiếc ô tô đỗ gần hiệu sách, sau đó "tít" một tiếng, đầu được một bàn tay che chở, cưỡng chế lên xe, sau đó như tên bắn, phóng nhanh qua dòng xe cộ tấp nập.

 

Thẩm Đồng Nghi ngồi ở ghế phụ, góc nhìn chênh lệch với Từ Tô Du, luôn cảm thấy vào giây tiếp theo, các cô sẽ đâm phải chiếc xe phía trước, con tim bị giày vò.

 

Khó khăn lắm mới xuống được xe, lại bị lôi đi một đoạn, đủ loại thẻ, gác cổng các loại, theo vào hoàng cung cũng chỉ đến thế mà thôi, đi được 6-7 phút cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa được mở ra, cô bị kéo vào trong, lưng nặng trịch, tựa vào cửa. Một tay Tô Tô vẫn còn giữ chặt cổ tay cô, tay kia chống lên cửa, bên tai cô "rầm" một tiếng, tê tái cả con tim.

 

"Tô, bác sĩ Từ." Giọng Thẩm Đồng Nghi run run.

 

Từ Tô Du mím môi chậm rãi hít thở, lồ ng ngực phập phồng dữ dội, mãi đến khi kiểm soát được hoàn toàn cảm xúc của mình, cô ấy mới giờ tay lau giọt lệ đọng trên khóe mắt Thẩm Đồng Nghi, nói: "Thẩm Đồng Nghi, trước đây chẳng phải lần nào cậu cũng thi tốt hơn tôi hay sao, tại sao bây giờ ngốc vậy?"

 

Đầu óc Thẩm Đồng Nghi trắng xóa, hoàn toàn không biết Từ Tô Du đang nói cái gì, chỉ cảm giác tư thế này, khoảng cách gần thế này, tất thảy những ngọn đèn mờ ảo trong hành lang tựa như những đốm lửa có thể thiêu đốt da thịt, từng đốm rơi xuống người cô, nhiệt độ toàn thân cô đều đang tăng lên.

 

Thẩm Đồng Nghi không biết tại sao, hoảng loạn đến mức tay run rẩy, gõ lên cánh cửa, phát ra một tiếng vang nhỏ bé.

 

"Bác sĩ Từ..."

 

Bàn tay Từ Tô Du nắm lấy cổ tay Thẩm Đồng Nghi siết chặt từng chú tmoojt.

 

"Cậu cảm thấy tôi không thích cậu, đúng chứ?"

 

"Tôi..."

 

"Không thích cậu, liệu có thể dành toàn bộ thời gian, ngoài ăn uống chợp mắt, vào việc học, chỉ vì để được về gặp cậu sớm hơn không?"

 

"Không thích cậu, liệu có thể đi đi về về giữa hai nước 6-7 lần một năm, đổ hết toàn bộ tiền tiêu vặt và tiền làm thêm dành dụm được vào chi phí đi lại, để quay lại cái nơi không có người thân sinh sống này không?"

 

"Không thích cậu, liệu có thể vội vội vàng vàng chạy về đây chỉ vì một cuộc gọi không có một nội dung nào của cậu không?"

 

"Không thích cậu, liệu có thể ở trong nghĩa trang suốt một tuần trời rồi không ăn không uống 3-4 ngày sau khi về nhà không?"

 

"Không thích cậu, liệu có thể từ bỏ lý tưởng để học tâm lý không?"

 

"Không thích cậu, liệu có thể bảo vệ em gái cậu vì cậu suốt 22 năm không?"

 

Tốc độ nói của Từ Tô Du càng lúc càng nhanh, tâm trạng vốn bình lặng giống như tàu lượn siêu tốc khởi động chậm rãi, không ngừng chạy l3n đỉnh dốc.

 

"Không thích cậu, liệu có thể bỏ qua lời khuyên của giáo sư, bất chấp tất cả để quay về đây bắt đầu từ vị trí người mới, mỗi ngày ăn uống tằn tiện, sống kham khổ, chỉ để sớm dành đủ tiền mua một căn nhà ở phía sau trường Nhất Trung không?!"

 

"Không thích cậu, liệu có thể mua được nhà rồi nhưng lại không dám ở, vẫn chui rúc trong tòa nhà cũ hè nóng đông lạnh, tối tăm, ẩm thấp đó không?"

 

"Không thích cậu, liệu có thể không dùng đến quan hệ và tiền tại của bố mẹ tôi, tất cả đều dựa vào chính mình, chỉ vì sợ ai đó nghĩ rằng tôi thích một người đã chết là chuyện hoang đường không?!"

 

"Không thích cậu, liệu có thể quyết định giúp Lâm Đông Niên, lại còn không lấy một xu không?!"

 

"Không thích cậu, liệu có thể để không căn nhà giá hơn 200.000 tệ/m2, đến phía sau Nhất Trung hít bụi không?!"

 

"Không thích cậu, liệu có thể nhìn đâu cũng thấy cậu, nhìn ai cũng giống cậu không?!"

 

"Không thích cậu, liệu có thể tin rằng có tồn tại một thế giới khác, tin vào trọng sinh không?!"

 

Từ Tô Du nắm chặt tay Thẩm Đồng Nghi, sau khi đạt đỉnh điểm, tàu lượn siêu tốc cảm xúc dừng lại vài giây rồi lao xuống với tốc độ tối đa.

 

"Thẩm Đồng Nghi!"

 

"Không thích cậu, liệu tôi có thể giống như một kẻ điên, quyết định dành cả một đời để yêu người thậm chí còn chẳng chịu về nhìn tôi lấy một lần trong dịp thanh minh hay trung nguyên không?!!!"

 

Từ Tô Du dứt lời, hành lang rộng rãi chìm vào tĩnh lặng.

 

Thẩm Đồng Nghi giống như đứa trẻ vừa mới đi học, hiểu được từng chữ, nhưng không rõ ý nghĩa từng câu, ngơ ngác nhìn Từ Tô Du đỏ bừng vành mắt vì cảm xúc mãnh liệt, thiếu chắc chắn nói: "Cậu, thích tôi?"

 

Vẫn không tin ư?

 

Phải để cô ấy moi hết tim gan ra để xem thử, phải không?

 

Có trời mới biết đêm qua cô ấy dằn vặt đến mức nào, ngồi trong ô tô suốt cả ngày hôm nay, đang suy nghĩ cái gì!

 

Cô ấy đang nghĩ, nếu Thẩm Đồng Nghi không nhận ra cô ấy chỉ vì giận dỗi, thì cô ấy hoàn toàn có thể mặt dạn mày dày, tìm đủ mọi cách để dỗ dành cô. Cô ấy chỉ sợ Thẩm Đồng Nghi không nhận ra mình vì không thích mình, trong trường hợp này, cô ấy không thể làm gì được.

 

Vì vậy, khi nghe thấy câu "Cậu lại không thích tôi" đầy oán giận của cô ở bên đường, trong đầu cô ấy lập tức chỉ còn lại câu nói này.

 

"Lại."

 

Những sự việc đã tồn tại, khi được đề cập đến thêm một lần nữa mới dùng đến "lại".

 

Cô ấy giỏi nhất là nắm bắt những loại thông tin hữu ích này trong từng câu từng chữ của cuộc hội thoại.

 

Thẩm Đồng Nghi dùng "lại" với cô ấy, biểu thị rằng "thích" đã tồn tại giữa các cô.

 

Các cô chỉ có hai người, ngoài cô ấy thích Thẩm Đồng Nghi ra, chỉ có thể là Thẩm Đồng Nghi thích cô ấy.

 

Cô ấy phấn khích đến mức gần như nhảy dựng lên.

 

Chăm chú nhìn vẻ kiên quyết trên khuôn mặt cô, sự nhiệt tình trong cô ấy trong nháy mắt trở nên nguội lạnh.

 

Thích cô ấy, tại sao không nhận ra cô ấy, hành hạ cô ấy? Tại sao lại muốn làm bạn với cô ấy?

 

Trao cho cô ấy thân phận này thì thà rằng để cô ấy mãi mãi không bao giờ có được.

 

Là do không chắc chắn về cảm xúc của cô ấy chăng?

 

Hiện tại chẳng phải cô ấy đã thổ lộ rõ ràng rồi sao, vì sao giọng điệu của Thẩm Đồng Nghi vẫn thiếu tin tưởng như vậy?

 

Chết đi sống lại, mất rồi lại được.

 

Cụm thành ngữ này chỉ lướt qua tâm trí Từ Tô Du thôi mà trái tim cô ấy đã căng tràn như sắp nổ tung.

 

Nơi đó chứa những tình cảm bị kìm nén 3 năm, tình yêu vô vọng 22 năm cùng sự chuẩn bị sẵn sàng một một đời cô độc của cô ấy! Một khi đảo lộn, giấc mơ trở thành hiện thực, làm sao cô ấy chịu được những nghi vấn, phủ nhận và những cảm xúc tiêu cực này?

 

Chúng sẽ chỉ giống như lục đỉnh thần hòa, từ từ thiêu đốt lý trí của cô ấy, khiến cô ấy trở nên khác hẳn với một Từ Tô Du ổn định về mặt cảm xúc trong mắt bố mẹ, hay một bác sĩ Từ dịu dàng và nhạy bén trong mắt bệnh nhân.

 

Đôi mắt đen thẳm của cô ấy nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ, nhưng lại quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể phác họa từng biểu cảm của cô trước mặt, niềm trong khoang ngực bị lưỡi dao đâm quàng đâm xiên cứa phải, đau đớn đến mức bàn tay chống trên cửa của cô ấy dần dần nắm lại thành quyền.

 

"Thẩm Đồng Nghi, rốt cuộc cậu có lương tâm không vậy?"

 

Cô ấy cụp mắt nhìn đôi môi Thẩm Đồng Nghi, nắm đấm xòe ra, đỡ bên cổ cô, ngón tay cái vuốt v3 d ái tai mềm mại rồi trượt xuống theo quai hàm xinh đẹp, khi màu máu đang dâng nhanh sắp chiếm lấy gò má cô, đột ngột nâng cao cằm, nghiêng đầu hôn cô.

 

Thẩm Đồng Nghi kinh ngạc trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ hoàn toàn, người trên môi bèn tranh thủ thời cơ tiến vào trong miệng cô, chạm vào chiếc lưỡi không thể cử động của nó, sau đó quyết liệt và thô bạo càn quấy giữa môi mình.

 

Thẩm Đồng Nghi cảm thấy đất rung núi chuyển, cơn xao xuyến mãnh liệt trong giây lát khiến cô choáng váng đến mức không thể đứng vững.

 

Người phía trước dường như cảm nhận được, buông lỏng bàn tay đang giữ lấy cổ tay cô, chuyển sang đỡ eo cô, tay kia nâng mặt cô lên cao hơn nữa, đưa lưỡi xâm nhập sâu hơn nữa.

 

Cảm giác chân thực khi môi lưỡi quấn lấy nhau hoàn toàn không giống trong mơ.

 

Thẩm Đồng Nghi giống như bị thiêu cháy bởi một ngọn lửa lớn, bỏng rát từ da cho đến tận xương tủy.

 

Chỉ 6-7 giây ngắn ngủi, cô đã trải nghiệm cảm giác nghẹt thở dữ dội, theo bản năng giơ tay lên đấu tranh, phản kháng.

 

"Rầm! Rầm!" Sau hai âm thanh nặng nề vang lên liên tiếp, hai tay cô bị trói chặt, đè lên cửa, người phía trước giành được cơ hội, ngang tàng chiếm giữ toàn bộ cô.

 

Có những lúc, cảm giác nghẹt thở lại là sự k1ch thích tốt nhất cho thần kinh.

 

Cơ thể trưởng thành của Lâm Đông Niên dần bắt đầu thoát ly tâm trý non nớt của Thẩm Đồng Nghi, có được ý thức của mình, khiến Thẩm Đồng Nghi nôn nóng và luống cuống hơn cả buổi đêm trong cơn mơ, cô mất tự chủ vặn vẹo cơ thể, trong cổ họng phát ra một tiếng "ưm" nhẹ và ngắn.

 

Khiến Từ Tô Du kinh ngạc hơn cả bản nhạc tuyệt diệu nhất mà cô ấy từng nghe qua.

 

Nụ hôn không chút kẽ hở nào của cô ấy dừng trong miệng Thẩm Đồng Nghi, rất yên tĩnh, cơn rung động từ từ lan tỏa trong thần kinh Thẩm Đồng Nghi thừa cơ chủ động va chạm với cô ấy, càng nhẹ nhàng, càng ái muội, càng khiến cô ấy muốn xem thử cô sẽ trông ra sao khi trời long đất lở.

 

Từ Tô Du mặc cho lý trí mình xao động trong cơ thể, cô ấy cách Thẩm Đồng Nghi 1 inch, nói trên đôi môi nhẹ nhàng run rẩy của cô: "Thở đi."

 

Cơ thể Thẩm Đồng Nghi run lên, lập tức mở to miệng để giành giật oxi.

 

Cảm giác này thật khó chịu, hơi nước nhanh chóng dâng trào trong mắt cô là lời buộc tội thầm lặng đối với ai đó.

 

Cô ấy nhận sai, không chiếm giữ đôi môi mà cô phụ thuộc để sinh tồn nữa, những cái hôn dịu dàng và tỉ mỉ rơi từ khóe miệng cho đến mang tai, chạm phải d ái tai đỏ bừng của cô, cúi xuống bên cổ đang tỏa ra hơi nóng hầm hập của cô.

 

"A." Tiếng kêu nằm trong mong đợi vang lên bên tai Từ Tô Du.

 

Nó ghé qua đôi môi ẩm ướt của Thẩm Đồng Nghi, mang theo hơi ẩm trong đó, êm tai hơn gấp trăm nghìn lần âm thanh phát ra từ cổ họng, đồng thời cũng đưa ra phản hồi và gợi ý tốt nhất cho Từ Tô Du—— Thẩm Đồng Nghi đôi khi sẽ lạnh nhạt với cô ấy, đến giờ vẫn đang nghi ngờ cô ấy, có lẽ không phải vì không có lương tâm, mà là giống như cô ấy, không hay biết gì cả, không chắc chắn.

 

Niềm vui bất chợt trào dâng trong lòng, nụ hôn của Từ Tô Du chậm lại, yêu thương m út lấy nơi đó. Bản năng chi phối hành động của cô ấy, cô ấy chầm chậm giơ cao tay Thẩm Đồng Nghi, bắt chéo trên đỉnh đầu cô, đồng thời giữ chúng bằng tay phải, bàn tay trái được giải phóng nắm lại, nghiêng mặt cô sang trái, để lộ toàn cảnh chiếc cổ trắng ngần, xinh đẹp.

 

...

 

Thẩm Đồng Nghi không biết những nụ hôn bất ngờ này rốt cuộc đã kéo dài bao lâu, chỉ nhớ rằng dù khởi đầu ngang tàng, hay kết thúc dịu dàng, oxy trong khoang ngực cô đều giống như bị ai đó thâu tóm, thế nào cũng chẳng đủ.

 

Cô th ở dốc, được người ta ôm vào lòng, tựa cằm lên vai cô, bên tai ù ù, là giọng nói của cô ấy.

 

"Thẩm Đồng Nghi, bây giờ nói cho mình biết, mình có thích cậu không?"

 

Tâm tư Thẩm Đồng Nghi lộn xộn vô cùng, trái tim bị dọa sợ vẫn còn đang loạn nhịp, nghe vậy, hốc mắt cô nóng lên, chẳng chút uy lực chất vấn: "Sao tự nhiên cậu lại như thế?"

 

"Để cậu xác định xem mình có thích cậu không."

 

"Trước kia cậu sẽ không ngang tàng như vậy.:

 

"Hiện tại không phải trước kia, mình đã 40 rồi, chẳng còn phải thiếu nữ mười mấy tuổi có thể dành nhiều thời gian để chờ cậu nữa."

 

"Cậu..."

 

Thẩm Đồng Nghi chậm chạp nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Từ Tô Du, cô chớp chớp đôi mắt ươn ướt, hoài nghi, rối bời: "Hồi mười mấy tuổi, cậu chờ mình làm gì?"

 

Từ Tô Du nói: "Chờ cậu lớn để tỏ tình với cậu."

 

"!!!" Trong đầu Thẩm Đồng Nghi ầm vang một tiếng lớn, khó tin nói: "Cậu thích mình từ hồi mười mấy tuổi?!"

 

Từ Tô Du nói: "Phải."

 

Sao có thể?

 

Cô vẫn luôn cho rằng là cô yêu đơn phương, vẫn luôn tưởng là như vậy!

 

Không ngờ Tô Tô lại...

 

Thích từ lâu thì có ích gì, cuối cùng chẳng phải vẫn kết hôn và sinh con với người khác đấy hay sao?

 

Nỗi đau buồn khủng khiếp cùng cảm giác tội lỗi vì đã để một người có gia đình hôn mình ập xuống, Thẩm Đồng Nghi bỗng có sức lực đẩy Từ Tô Du ra, lớn tiếng mắng cô ấy: "Cậu thật không biết xấu hổ!"

 

Mắng xong, tự mình lại bật khóc không sao kiềm chế được đầu tiên.

 

Từ Tô Du im lặng, ngơ ngác hỏi: "Sao mình lại không biết xấu hổ?"

 

Các cô đã là người trưởng thành và thích nhau, thậm chí vì biết cô dễ ngại, cô ấy đã nhẫn nhịn suốt dọc đường, chỉ khi đưa được cô về nhà mới nói ra những lời ấy.

 

Tuy rằng hôn cô trong khi chưa có sự cho phép của cô, nhưng chỉ dừng ở cổ, không hề có hành vi xúc phạm nào khác.

 

Sao cô ấy lại thành không biết xấu hổ rồi?

 

Là vì mức độ Thẩm Đồng Nghi thích cô ấy vẫn chưa chạm đến mức độ được phép hôn cô sao?

 

Dường như cô ấy thật sự vẫn chưa biết Thẩm Đồng Nghi thích mình từ bao giờ và thích đến mức nào.

 

Từ Tô Du nhìn người đang lớn tiếng thút thít trước mặt, đôi môi run rẩy, sau vài lần, li3m đôi môi khô khóc, giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Thẩm Đồng Nghi, có phải cậu vẫn chưa thích tôi đến thế không?"

 

"Nhảm nhí!" Thẩm Đồng Nghi thẹn quá hóa giận, tóm được từ nào thì dùng từ đó, hoàn toàn không quan tâm nó có thô lỗ hay không, "Cậu là người đã khiến tôi rung động không thôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên vào năm cấp hai, 3 năm sau đó, ngày nào tôi cũng ghen nhưng lại không dám ghen, ngày nào cũng thử lòng cậu, ngày nào cũng buồn bã vì cậu không hề động lòng, nhưng vẫn thích cậu vô cùng, dù cậu rời đi, tôi vẫn vừa cố gắng học vì muốn thi vào trường tốt nhất, vừa chờ cậu về chọn cho tôi chiếc váy cậu thích rồi tỏ tình với cậu. Thế mà là chưa thích cậu đến thế ư? Lần thứ hai nhìn thấy cậu trong phòng bệnh, toàn bộ thế giới của tôi chỉ gói gọn trong cậu thì sao? Sau khi biết rõ cậu đã có gia đình, không thể thích cậu nữa, nhưng tôi vẫn quyết định thích cậu mãi, đấy gọi là gì?"

 

"Cậu còn chẳng biết tôi đã tốn bao nhiêu sức lực để đưa ra quyết định này, và khổ sở đến mức nào trong lúc đó."

 

"Để không phá hoại gia đình cậu, tôi không dám nhận cậu, thành ra, ngay cả Thanh nhi cũng không dám đi gặp, vì sợ nếu lộ tẩy, cậu sẽ lại đến đối tốt với tôi."

 

"Một khi cậu tốt với tôi, tôi sẽ không thể kìm được mà thích cậu."

 

"Cậu tốt với tôi như thế, tôi không hề muốn làm một kẻ xấu phá hoại gia đình cậu, cũng không muốn cậu bị người ta chỉ trích, nhưng cậu, cậu..."

 

Thẩm Đồng Nghi không thể nào thốt ra hai chữ "hôn tôi" đầy xấu hổ này được, sắc đỏ vừa mới nhạt đi bỗng lại dâng lên mặt, giận dữ cao giọng: "Từ Tô Du, đồ tồi! Tôi không muốn gặp lại cậu nữa!"

 

Thẩm Đồng Nghi nhanh chóng xoay người, muốn mở cửa.

 

...Mở không được, không gạt được tay cầm xuống.

 

"Cậu mở cửa cho tôi đi!" Thẩm Đồng Nghi ra lệnh nói.

 

Từ Tô Du vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc mà những lời vừa rồi của cô mang lại, niềm vui cũng vẫn đang còn mơ hồ vì quá giật mình, cô ấy mím môi, bình tĩnh đi đến mở cửa cho Thẩm Đồng Nghi.

 

Mở ra một khe hở rồi đóng lại.

 

Thẩm Đồng Nghi ngẩn tò te nhìn cô ấy nói: "Cậu muốn giam giữ tôi đấy à?"

 

Từ Tô Du nói: "Không."

 

"Vậy sao cậu lại nhốt tôi?"

 

"Kể cho cậu nghe một chuyện."

 

"Tôi không muốn nghe."

 

"Mình không kết hôn, không có con, không có người yêu, chưa yêu bao giờ. Thích cậu là lần đầu tiên thích người khác, hôn cậu cũng là lần đầu tiên hôn người khác."

 

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra người từng đặc biệt bấm thích vòng bạn bè của cô ấy, tại sao lại đột nhiên lùi lại khi ở bên giá sách, và vào ngày đầu gặp gỡ, tại sao phòng bệnh của cô lại đột nhiên chìm vào tĩnh lặng.

 

Cả hai lần đều là vì cô ấy nhắc đến "con gái".

 

Cô lúc nóng lúc lạnh, lúc tiến lúc lùi đều là vì thích cô ấy, nhưng lại không thể thích cô ấy.

 

Cô ấy vừa mới nhớ lại những gì cô nói ở bên đường, cách xa cô ấy, là vì tốt cho cô ấy.

 

Thì ra tất cả đều có dấu vết.

 

Lồ ng ngực Từ Tô Du nóng ran, cô ấy nhìn Thẩm Đồng Nghi đang trơ như phỗng vì bị cảm xúc thẳng thừng trêu đùa nói: "Mình có một đứa con gái, con bé là một trong những bệnh nhân của mình, mình nhận nuôi từ viện phúc lợi. Con bé tên Tề Dương, ở cùng viện phúc lợi với bạn gái của em cậu, trước đây em cậu làm bạn gái giận, muốn lấy lòng cô ấy, tình cờ con bé lại là người mà cô ấy quan tâm nên em cậu nhờ mình giúp đỡ con bé. Mình đồng ý vì cậu, sau đó giúp đỡ được 2 năm thì mình nảy có cảm tình với con bé."

 

Từ Tô Du buông tay nắm cửa ra, liếc nhìn cổ tay đỏ bừng của Thẩm Đồng Nghi, hạ tay xuống, nói: "Thẩm Đồng Nghi, ngoài tình cảm, mình vẫn còn một lý do nữa để nhận nuôi con bé, cậu muốn biết đó là gì không?"

 

Thẩm Đồng Nghi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ: "Vì cậu thích mình?"

 

Lý do này, Tô Tô đã nói ngay từ đầu.

 

"Không thích cậu, liệu tôi có thể giống như một kẻ điên, quyết định dành cả một đời để yêu người thậm chí còn chẳng chịu về nhìn tôi lấy một lần trong dịp thanh minh hay trung nguyên không?!!!"

 

Dành cả một đời để yêu người đã chết, tức là cô ấy đã định trước phải cô đơn suốt đời.

 

Quá trình ấy quá dài.

 

Nhận nuôi một đứa trẻ, chăm sóc nó trưởng thành, có thể phân tán những cảm xúc tiêu cực mà cô đơn mang đến, giúp cô ấy kiên trì bước tiếp.

 

...

 

Thẩm Đồng Nghi nhìn vào mắt Từ Tô Du, tim đập rất nhanh, lồ ng ngực căng đầy như sắp nổ tung, nhưng tâm trí lại trắng xóa như bị đổ hồ dán.

 

Cô ngẩn ngơ ở hành lang, không biết phải làm gì.

 

Ngước mắt nhìn thấy ánh nhìn chăm chú của Từ Tô Du, cô chớp mắt, nước mắt lăn dài.

 

Từ Tô Du đưa tay hứng lấy một giọt, nói: "Thẩm Đồng Nghi, cả đời này mình chỉ từng nghĩ về cậu, những người khác dù tốt đến mấy, mình đều không vừa ý, vậy nên cậu, không cần phải ghen với ai vì mình, bất kể lúc nào."

 

Trái tim Thẩm Đồng Nghi bị đánh mạnh, òa khóc.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời cô để buông thả và tủi thân.

 

Cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng sau khi lồ ng ngực được lấp đầy bởi tình yêu, trí tuệ, sự điềm đạm và nhẫn nại, tất cả đều sẽ biến thành vật trang trí.

 

Hơn nữa, là lần đầu tiên biết, bản thân lại là một người thích nhắc lại chuyện cũ.

 

"Sao cậu không nói với mình sớm hơn? Những ngày qua, cứ nghĩ đến việc cậu đã có người khác là mình lại khó chịu, khóc đến khô cả mắt rồi đây này! Cậu còn nói cậu không thích hồng trà, lại còn ẩn những bài đăng mình từng xem trong vòng bạn bè, mình thấy hết cả đấy! Cậu..."

 

"Mình sai rồi." Từ Tô Du nói: "Đáng lẽ ra mình phải kiên định với phán đoán về cậu, nhận ra cậu ngày từ cái nhìn đầu tiên. Mình xin lỗi."

 

Thẩm Đồng Nghi như đấm vào bông gòn, cả người loạng choạng ngã về phía đó. Cô nhìn người trước mặt bằng đôi mắt nhòe nước, trong nghẹn ngào mang theo chút thẹn thùng: "Biết sai rồi mà sao không ôm mình? Hồi cấp hai đau bụng đến ngất đi, dọa mình phát khóc, cậu chẳng ôm mình, bây giờ vẫn muốn như thế à?"

 

Từ Tô Du nói: "Không đâu."

 

Giờ đây cô ấy được chi phối với niềm vui vô bờ bến, nóng lòng muốn ôm cô thật chặt, cùng chia sẻ một độ dài sinh mệnh hoàn toàn đồng điệu với cô.

 

Bằng cách đó, cô ấy không bao giờ phải lo lắng sẽ đánh mất nữa.

 

Từ Tô Du chậm rãi bước tới.

 

Chẳng còn lửa giận trước đó, bàn tay và cánh tay cô ấy mềm nhũn, từng chút một tiến lại gần vòng eo của Thẩm Đồng Nghi, cảm nhận được sự căng thẳng trong giây lát của cô, tạm dừng rồi cẩn thận ôm cô vào lòng.

 

Giây phút ấy, cả hai đồng thời dững sờ, một người ửng đỏ quầng mắt, một người dễ dàng thấm ướt vai áo đối phương bằng nước mắt.

 

"Thẩm Đồng Nghi, chúng mình yêu nhau đi." Giọng nói Từ Tô Du vang lên trong khoảng lặng, khiến con tim người nghe bủn rủn.

 

Thẩm Đồng Nghi kiên định nói: "Ừ!"

 

Từ Tô Du bật cười, ôm Thẩm Đồng Nghi thật, thật chặt.

 

Các cô đứng trong hành lang, quấn lấy nhau từ khi phía chân trời vẫn còn vương chiều tà cho đến tận khi màn đêm lặng lẽ tràn vào phòng khách.

 

Thẩm Đồng Nghi đã chỉnh trang bản thân xong, đi ra từ nhà vệ sinh, ngắm nhìn căn nhà của Từ Tô Du nói: "Tô Tô, bây giờ cậu giàu lắm phải không?"

 

Từ Tô Du không ngờ chủ đề đầu tiên sau khi các cô làm lành lại là về tiền bạc, cô ấy sững sờ một giây rồi nói: "Có thể coi là như vậy."

 

Thẩm Đồng Nghi nói: "Mình không có tiền, cũng chẳng có công việc ổn định, rấtcách biệt với bạn bè của cậu."

 

"?" Rồi sao? "Bọn họ có ai muốn gọi mình là Từ Tô Du thì gọi mình là Từ Tô Du, muốn gọi mình là Tô Tô thì gọi mình là Tô Tô như cậu? Những lời mình nói, bọn họ ai dám bảo mình là nhảm nhí?"

 

Thẩm Đồng Nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không được thù dai."

 

Từ Tô Du: "Được."

 

Từ Tô Du giơ tay xem giờ, nói: "Muộn rồi, mình đưa cậu về."

 

Vẻ lưu luyến hiện lên trên mặt Thẩm Đồng Nghi, gật đầu: "Ừ."

 

Từ Tô Du nhìn rất rõ biểu cảm của cô. Cô ấy cũng không nỡ để cô đi, dường như một giây cũng không thể, nhưng mà, "Bây giờ cậu là Lâm Đông Niên. Vào ngày đến nhà cậu, mình có thể nhìn ra rằng cậu rất thích thân phận này, vậy nên trước khi công khai quan hệ của chúng ta, cậu phải về nhà đúng giờ."

 

Thẩm Đồng Nghi thuận theo hỏi: "Nếu một ngày quan hệ bị vạch trần thì sao?"

 

Đồng tử Từ Tô Du lóe sáng nhẹ, cô ấy nói: "Chị cần cậu muốn, chúng ta có thể sống cùng nhau bất cứ lúc nào."

 

Thẩm Đồng Nghi vẫn gật đầu, thầm nghĩ rằng sống cùng nhau hẳn sẽ rất ngọt ngào, không những được nhìn thấy người kia mà còn được ôm nhau ngủ mỗi ngày.

 

Hai người lần lượt ra khỏi cửa, đi thang máy xuống tầng.

 

Xuống được nửa đường, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng mắng nhỏ: "Không biết xấu hổ."

 

Từ Tô Du quay sang: "Lần này tại sao lại không biết xấu hổ?"

 

Trong đầu Thẩm Đồng Nghi chỉ toàn ý nghĩ sâu xa của cụm từ "sống cùng nhau" mà cô vừa muộn màng ngộ ra, chẳng buồn để ý cô ấy. Cô mất tự nhiên quay đi, nhìn thấy mình được phản chiếu trong gương—— Trên mặt ửng hồng phơn phớt, ở cổ có một chấm đỏ tươi.

 

Ký ức trong hành lang ùn ùn kéo về.

 

Thẩm Đồng Nghi vội vàng đưa tay che cổ, mặt đỏ bừng như sắp chảy máu.

 

Hiện tại Từ Tô Du tỉnh táo và lý trí, nghĩ đến hành động cách đây không lâu của mình, cũng âm thầm ửng đỏ vành tai.

 

Quãng đường sau đó, tay Thẩm Đồng Nghi không hề hạ xuống dù chỉ một giây, phòng Từ Tô Du như phòng trộm.

 

Từ Tô Du há miệng mắc quai, khi sắp đưa cô đến dưới tầng, cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc nhở: "Thẩm Đồng Nghi, người ta có câu bịt tai trộm chuông."

 

Thẩm Đồng Nghi nói rất nhanh: "Mình biết."

 

"Cậu cứ che mãi như thế, vốn dĩ chẳng có gì, nhưng người khác sẽ tưởng mình đã làm gì cậu đấy."

 

"...Thế à?"

 

Thẩm Đồng Nghi bán tín bán nghi buông tay xuống, đi ngang qua ngọn đèn sân vườn mờ ảo, dừng lại trong bóng đêm nói: "Tô Tô, cậu không làm gì mình, là mình..."

 

Thẩm Đồng Nghi nói nửa chừng thì hơi thở trở nên nặng nề.

 

Từ Tô Du rành mạch đoán, những lời còn dang dở của cô sẽ rất có sức nặng.

 

Từ Tô Du hỏi: "Cậu làm gì mình à?"

 

Thẩm Đồng Nghi vội vàng nhìn cô ấy, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình, lập tức quay đầu đi, nhìn về phương xa.

 

Từ Tô Du không vội, kiên nhẫn chờ cô xây dựng tâm lý.

 

Một lúc lâu sau, Thẩm Đồng Nghi giơ một tay lên, áp lên bụng Từ Tô Du.

 

"?"

 

Từ Tô Du không hiểu được ý nghĩa trong đó, đang định hỏi thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ở bụng mình chuyển hướng, đầu ngón tay hướng xuống, đồng thời chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

 

Cho đến khi tới gần lối rẽ, nhẹ nhàng run lên, dừng lại ở nơi đó nói: "Trong mơ mình đã hôn nó."

 

---------------------------------------------------------------

 

1/1 - cái kết đẹp cho tất cả các cặp đôi, hê hê hê ≖‿≖ 2025 vui vẻ nhó (≧▽≦)

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận