Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 103: Chương 103
Trong phòng khách im bặt.
Nụ cười thoải mái trên mặt Thẩm Kiến Thanh biến mất trong nháy mắt: "Khó chịu ở đâu?"
Tần Việt nói: "Vừa nãy ho ra đờm, có tia máu."
Thẩm Kiến Thanh nắm lấy cổ tay Tần Việt, đi ra ngoài, lực khá mạnh, khi thay giày, một bên đã xỏ giày cao gót vào mới như chợt nhận ra, vội rút chân ra, nói: "Lấy giúp chị đôi giày thể thao, chị đi xử lý tóc tai, để xõa vướng víu quá."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh nhanh bước đi vào trong.
Cô ấy có linh cảm, Tần Việt đêm nay sẽ rất cần cô ấy, cô ấy phải chuẩn bị đầy đủ.
Tần Việt cúi đầu ho hai tiếng, chống đầu gối ngồi xổm xuống trước tủ giày.
Nhưng mấy chục giây sau, cô còn chưa tìm được một đôi giày vừa tiện lợi vừa thời thượng cho Thẩm Kiến Thanh thì cô ấy đã quay lại, hai tay túm mái tóc dài ra sau đầu, trong miệng ngậm cây trâm mà Tần Việt không thể nào quen thuộc hơn...
"Gãy rồi à?" Tần Việt nhìn phần vàng quỳ bị Thẩm Kiến Thanh ngậm một nửa.
Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, khéo léo dùng cây trâm cố định tóc, sau đó cúi xuống, lấy đại một đôi giày ra, vừa thay vừa nói: "Rơi gãy trong con hẻm bên ngoài Tử Ngọ. 2 năm trước, ngày em đi tìm chị."
Đề cập bất ngờ của Thẩm Kiến Thanh khiến tim Tần Việt đột ngột thắt lại, huyết sắc vốn đã ít ỏi trên mặt dần dần nhạt đi.
2 năm qua cô từng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhận rất nhiều lỗi, duy chỉ cảnh tượng buổi tối hôm đó là hoàn toàn bị kháng cự bởi ký ức.
Ngày hôm đó, cô buộc phải chấm dứt nỗi nhớ kéo dài 21 năm dành cho Thẩm Kiến Thanh.
Cô chỉ mới 25, đánh mất 21 năm, tương đương với đánh mất tất cả.
Giống như những gì cô nói với Quan Hướng Thần khi quyết định ra đi, "21 năm không phải là một con số đơn thuần, cho nên đối với em, thất tình không chỉ đơn giản là tổn thương nặng nề", khoảnh khắc rơi xuống vách đá ấy quá kinh khủng đối với cô, sau đó, trong tiềm thức, cô không muốn nhớ lại nữa.
"Việt," Thẩm Kiến Thanh đột nhiên lên tiếng, nhìn vào mắt Tần Việt, "Tối hôm đó chị đã lừa em."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Lừa em rằng ngày nào chị cũng đến Tử Ngọ là để tìm người l@m tình, nhưng không, chị đang tìm em trong vô thức, tìm kẻ lừa đảo chị ghét cay ghét đắng khi đó, nhưng chẳng thể nào buông bỏ được. Ở đó, ngoại trừ uống rượu, chị chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai, cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì với họ, những gì em nhìn thấy chỉ là bất ngờ, là hiểu lầm mà thôi."
Sau khi gặp Tần Việt, cơ thể cô ấy hoàn toàn không chấp nhận sự đụng chạm của bất kỳ ai khác ngoài Tần Việt, thế nhưng cái miệng cô ấy lúc đó, ngoại trừ tổn thương Tần Việt, hoàn toàn không muốn nói bất kỳ lời nhượng bộ nào.
Tay Thẩm Kiến Thanh mềm nhũn, giơ lên vu0t ve mặt Tần Việt, hỏi: "Có tin chị không?"
Ký ức bị khơi gợi trong Tần Việt hỗn loạn sắc bén, làm tăng thêm cảm giác khó chịu trong lồ ng ngực, cô cúi đầu, tựa vào gối Thẩm Kiến Thanh, ho khan nói: "Không tin, làm sao thích chị mãi được?"
Tình cảm của cô dành cho Thẩm Kiến Thanh chỉ là hèn hạ, chứ đâu phải... không có giới hạn...
Thẩm Kiến Thanh vui vẻ mặt, chợt nhận ra câu hỏi này thực chất chẳng có ý nghĩa gì.
Sau khi gặp lại, các cô đã quan hệ nhiều lần như vậy, nếu Tần Việt thật sự để ý thì không thể nào nghiêm túc và tập trung như vậy được.
"Dậy nào, đi bệnh viện." Thẩm Kiến Thanh vỗ đầu Tần Việt nói.
Tần Việt túm ống quần Thẩm Kiến Thanh, mở mắt, nhắm mắt, lặp đi lặp lại rất nhiều lần vẫn không thể xua đuổi cái đêm năm 25 tuổi đã mất đi tất cả ra khỏi tâm trí.
Chúng xuất hiện quá đột ngột, mạnh mẽ và hùng hồn, dễ dàng xé toạc hàng rào bảo vệ yếu ớt mà cơ thể có thể cung cấp cho cô.
Cô được Thẩm Kiến Thanh kéo xuống tầng, lên xe, vào giây phút hơi thở bắt đầu nóng lên, cô tựa vào ghế và mơ hồ nghĩ, vào ngày gặp phải Từ Tô Du ở Tùy Châu, có lẽ cô nên nghe lời cô nàng, trò chuyện với cô ấy.
Cô không có vấn đề tâm lý, nhưng trong lòng chứa đựng quá nhiều thứ, liên tục dồn nén, không giỏi trút bỏ, giờ đây dường như có chút choáng ngợp.
————
Bệnh viện.
Ngủ mê, mệt mỏi, th ở dốc, tức ngực, sốt... Sức đề kháng kém, kéo dài quá lâu, hít phải dị vật... Protein phản ứng C tăng cao, mất cân bằng điện giải, vết mờ trong phổi...
Khi bác sĩ liên tục bắn ra những thuật ngữ y khoa, Thẩm Kiến Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình vẫn có thể bình tĩnh và khách quan.
Chỉ mới 20 ngày trước, cô ấy thậm chí không thể kiềm chế mà phát điên khi Tần Việt bị người khác quàng vai bá cổ.
Cô ấy giữ Tần Việt chặt hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng quay đầu nhìn thấy Tần Việt đột nhiên sốt cao tận 39,4℃ chỉ trong 3 tiếng kiểm tra ngắn ngủi, đang nằm trên giường bệnh, môi mím chặt, má đỏ bừng, cô ấy cắn răng, nhanh chóng rời mắt, nói: "Làm phiền bác sĩ rồi, tôi đi làm thủ tục."
Thẩm Kiến Thanh vô cùng tỉnh táo làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, đi tới đi lui trong khu cấp cứu.
Bên trong, tiếng trẻ em khóc, tiếng r3n rỉ ngang ngược của những người đàn ông, tiếng khẩn cầu bất lực của người nhà bệnh nhân bị thương nặng...
Từng thứ một giống như những bàn tay vô hình, bất thình lình bóp chặt trái tim Thẩm Kiến Thanh tại giây phút không thể đoán trước. Cô ấy không đến xem Tần Việt, người vẫn luôn im lặng trên giường bệnh, sự tương phản được hình thành giữa cô và những người đang kêu la xung quanh dường như có thể truyền tải sự đồng cảm tới từ cả 5 giác quan, liếc nhìn, cô ấy cũng sẽ lập tức cảm thấy tim đập nhanh, tức ngực khó chịu.
Thẩm Kiến Thanh rảo bước, bước chân nhẹ nhàng và lặng lẽ.
Giải quyết xong xuôi tất cả, đã là 10 phút sau.
Thẩm Kiến Thanh đứng thẳng tắp ở cạnh giường nhìn y tá tiêm thuốc cho Tần Việt.
Trên mu bàn tay cô vẫn còn những lỗ kim và vết bầm do truyền dịch liên tục mấy ngày qua, y tá nhìn, cau mày rồi nhìn tay trái của cô.
Thẩm Kiến Thanh vô thức tiến lên một bước, rồi từ từ dừng lại.
Cách hành như cách sơn [1], bác sĩ, y tá, bọn họ có công ăn việc làm ở đây nhất định là năng lực tương ứng với chức vụ này, cô ấy là người ngoài ngành, không nên chỉ tay năm ngón khi họ đang làm việc.
[1] Cách hành như cách sơn: Người không trong nghề sẽ thấy xa lạ đối với ngành nghề ấy
Thẩm Kiến Thanh nhìn động tác khéo léo nhưng không chút tình cảm của ý ta, hé miệng, vẫn không nhịn được: "Cô ấy thuận tay trái, toàn bộ sinh hoạt, công việc đều dựa vào tay trái, bàn tay này của cô ấy phải làm rất nhiều việc, xin cô nhẹ nhàng chút."
Y tá "ừ" một tiếng, động tác chẳng nhẹ nhàng được bao. Khoảnh khắc mũi kim đâm qua da, Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy Tần Việt cau mày.
Thẩm Kiến Thanh tái mặt, bất động nhìn Tần Việt.
"Chai này cần khoảng một tiếng, sắp xong thì gọi tôi." Y tá nhắc nhở trong lúc ghi chép thông tin.
Thẩm Kiến Thanh đáp: "Cảm ơn."
Trên giường bệnh, Tần Việt nghe thấy giọng nói của Thẩm Kiến Thanh, mở mắt ra nói: "Giảng viên Thẩm, em xin lỗi, khụ, khụ, vừa hứa với chị sau này sẽ không làm những chuyện khiến chị lo lắng, quay ra đã thất hứa rồi."
Giọng Tần Việt rất khàn, cơn ho kéo dài giống như cát sỏi thô ráp liên tục tích tụ trong cổ họng cô.
Màng nhĩ Thẩm Kiến Thanh đau đớn, lập tức nắm chặt tay, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ ung dung và bình tĩnh cần có.
Thẩm Kiến Thanh đi tới, cẩn thẩn dém góc chăn cho Tần Việt: "Biết là tốt rồi, mấy ngày tới ngoan ngoãn trị bệnh cho chị, khỏi bệnh rồi chị trị em thích đáng."
Ngữ điệu của Thẩm Kiến Thanh nhẹ nhàng, thoải mái, nói xong còn cong ngón tay gõ lên trán Tần Việt, không thấy chút khác thường nào.
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh, mười mấy giây sau, thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy cổ tay Thẩm Kiến Thanh nói: "Được."
Lại là từ này.
Ban sáng, Thẩm Kiến Thanh còn cảm thấy nghe thấy từ này của Tần Việt sẽ có cảm giác ưu việt khó hiểu, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Cổ họng cô ấy bị độ nóng bất thường nơi lòng bàn tay Tần Việt thiêu đốt đến mức đau nhức, nghẹn ngào.
Tần Việt siết chặt Thẩm Kiến Thanh nói: "Ngoài trị em ra, cho em chạm vào nữa có được không?"
Thẩm Kiến Thanh hơi ngơ ngác, nhớ lại chuyện hôm qua Tần Việt chạm vào chân mình rồi bị mình mắng.
"Bây giờ mới hỏi thì có muộn quá không?"
"Muộn sao?"
Thẩm Kiến Thanh cúi xuống, nhìn Tần Việt, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Hôm qua là ai chỉ dùng đầu gối thôi cũng đã khiến chị l3n đỉnh ấy nhỉ?"
Tần Việt bình thản chớp mắt, nói: "Ồ, là em."
"Đây không tính là chạm à?"
"Chắc có."
Động tác và giọng điệu chẳng có vẻ gì là vỡ lẽ.
Hiếm khi được nhìn thấy kiểu phản ứng qua quýt này từ sư phụ Tần.
Thẩm Kiến Thanh không nhịn được mà cười rung cả vai.
"Thế mà giờ em mới hỏi?"
"Em rút lại vậy."
"Đánh trống bỏ dùi, gió chiều nào xoay chiều đó."
Cười xong, Thẩm Kiến Thanh ngước mắt, nhận ra trong đồng tử Tần Việt đã mất đi vẻ sáng trong và điềm đạm thường ngày, dưới cơn sốt cao, chúng giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, cô không thể nhìn ra ngoài từ bên trong, người ngoài cũng không thể nhìn vào trong.
Thẩm Kiến Thanh muộn màng ý thức được rằng, vừa rồi Tần Việt trêu chọc cô ấy.
Giữa các cô, giỏi nhất là chọc ghẹo bằng ngôn từ, khi bước vào ngữ cảnh đó, thần kinh căng chặt của cô ấy sẽ được thả lỏng.
...Cô ấy còn chẳng tỏ ra căng thẳng.
Không đúng, bản thân cô ấy còn chẳng phát hiện mình đang căng thẳng, mà Tần Việt, ý thức đã rất yếu ớt, lại biết.
Trong một khoảnh khắc, hốc mắt Thẩm Kiến Thanh nóng ran, mũi cay cay. Cụp mắt nhìn thấy đầu kim trên mu bàn tay Tần Việt, cô ấy kìm nén mọi cảm xúc, xoa vành tai nóng bừng của cô nói: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc, chị ở đây với em."
Tần Việt nhắm mắt, hồi lâu: "Ừ."
————
Bệnh viêm phổi của Tần Việt vẫn đang phát triển.
Sáng hôm sau, khoa cấp cứu liên lạc với khoa hô hấp, chuyển Tần Việt qua đó nhập viện.
Thẩm Kiến Thanh thuê điều dưỡng chăm sóc Tần Việt, tranh thủ thời gian về lấy quần áo cho cô thay.
Tình trạng đường sá trời tuyết rất tệ, Thẩm Kiến Thanh đi đi về về mất hơn 2 tiếng đồng hồ, đến bệnh viện, điều dưỡng nói với cô rằng, nhiệt độ cơ thể của Tần Việt lại vượt quá 39℃ một lần nữa.
Bác sĩ đã sắp xếp cho Tần Việt thở oxi.
Thẩm Kiến Thanh chỉ nhìn vài giây rồi bình tĩnh tiếp nhận cảnh tượng này, cô ấy lấy nước, tỉ mẩn lau người cho Tần Việt, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi cầm chậu đi vào nhà vệ sinh.
Một đêm không ngủ, đầu cô ấy có hơi nặng nề.
Thẩm Kiến Thanh gắng gượng thu dọn đồ đạc, ở với Tần Việt một lúc rồi mới ra khu công cộng của sảnh thang máy để ngồi nghỉ ngơi.
Xung quanh có rất nhiều người, một cô gái trẻ đang tán gẫu với bạn về chuyện của Dụ Hủy với vẻ chán ghét.
"Con mụ này quá kinh tởm, lúc đầu mình còn tưởng bả chỉ gian lận học thuật, dựa vào Hoàng Văn Phong để thăng tiến, ngờ đâu ngủ với con xong rồi ngủ với cả bố, ghê thật đấy."
"Hôm qua lúc mình đọc được, tam quan đổ đốn hết cả luôn."
"Đứa bé đó coi như xong, cả đời không ngẩng nổi đầu."
"Chắc chắn, dính phải bà mẹ kiểu đó đúng thảm. Nhưng Nam Đạicũng phản ứng khá nhanh, nửa đêm hôm qua lên tiếng thanh minh, phủi sạch quan hệ với Hoàng Văn Phong."
"Bố mẹ Hoàng Văn Phong không che chở được ổng, tức là nhà bọn họ sụp đổ rồi hả?"
"Chắc vậy, chuyện người cao sang, dân đen chúng ta nhìn làm sao mà hiểu được."
Hai cô gái chế nhạo chuyện của Dụ Hủy và Hoàng Văn Phong đến tận cùng.
Thẩm Kiến Thanh nghe bị động một hồi, không hiểu lắm, cô ấy thẳng người dậy, lên Weibo tìm kiếm.
Mục nhập quả nhiên vẫn còn đó.
Từ khi đăng bài đến hiện tại vẫn chưa được 20 giờ, lượt đọc đã sớm vượt quá 100 triệu lượt, nhìn độ thảo luận, hẳn vẫn sẽ tiếp tục lan rộng.
Trong suốt quá trình, Dụ Hủy không lên tiếng, nhưng có người chụp được cô ta đã trốn về Giang Bình, ở...
"Thẩm Kiến Thanh?" Giọng nói không chắc chắn của Từ Tô Du vang lên ở cửa thang máy.
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy Từ Tô Du đang bước nhanh tới hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Thẩm Kiến Thanh cất điện thoại đi, đợi cô nàng ngồi xuống, nói: "Tần Việt nhập viện."
Từ Tô Du cau mày: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Viêm phổi, trì hoãn quá lâu, hôm qua trong đờm có máu, sốt, hôm nay tức ngực, mê man, lúc 3 giờ bị co giật một lần, bây giờ độ bão hòa oxi trong máu giảm thấp, đang thở oxi."
Từ Tô Du sửng sốt: "Sao lại nghiêm trọng thế?"
Thẩm Kiến Thanh im lặng 2 giây, lắc đầu, nói: "Không sao, có thể chữa khỏi."
Lời này cũng chẳng biết là đang nói cho ai nghe.
Từ Tô Du đặt món quà mang theo để tặng người thầy cũng đang nhập viện vì bệnh hô hấp xuống dưới chân, im lặng rồi nói: "Đừng lo, viêm phổi thông thường sau khi chữa khỏi sẽ không ảnh hưởng đến chức năng phổi."
Thẩm Kiến Thanh: "...Ừ."
Thẩm Kiến Thanh trả lời rất chậm, cụp mắt nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau ở trên đùi.
Theo trực giác, Từ Tô Du cảm thấy trong lòng cô ấy không lạc quan và nhẹ nhõm như bề ngoài.
Từ Tô Du trầm ngâm một lúc, nói: "Tôi đến thăm Tần Việt được không?"
Thẩm Kiến Thanh ấn nhẹ ngón trỏ như phản xạ có điều kiện: "Hiện tại cô ấy chưa tỉnh, có đến cũng không nói chuyện được, để mấy ngày nữa đi."
Từ Tô Du: "Cũng được."
Hai người rơi vào im lặng.
Thang máy phía đối diện thi thoảng lại đưa đến một nhóm người, rồi lại đi đón một nhóm khác.
Thẩm Kiến Thanh đột nhiên nói: "Tô Du, tôi lại muốn kiểm điểm rồi."
Từ Tô Du hỏi: "Kiểm điểm gì?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Từ khi cô ấy bị bệnh đến giờ, dấu hiệu nhiều như thế, rõ ràng như thế, thế mà tôi không để ý đến; tôi biết rõ sức khỏe của cô ấy không tốt, nhưng sau khi gặp lại, tôi vẫn luôn làm khổ cô ấy, như một kẻ điên vậy; ở Tùy Châu lạnh lẽo như thế, giảng viên hướng dẫn cũng biết mà thương cô ấy, không để cô ấy đến căn cứ để thử nghiệm, còn tôi thì sao? Tôi vốn đã biết cô ấy ngã bệnh rồi mà vẫn cãi nhau với cô ấy giữa trời tuyết, mắng cô ấy, không cho cô ấy ngồi, tôi..."
Thẩm Kiến Thanh cười ngắn một tiếng, giơ tay vén tóc trước trán ra sau, hơi ngửa đầu, nhìn bức tường trắng xóa phía trên thang máy nói: "Tôi lại bắt đầu rồi."
Bị bao bọc trong những cảm xúc tiêu cực, sa sút lại bế tắc.
Cô ấy biết rõ ràng những cảm xúc này hoàn toàn không cần thiết, Tần Việt căn bản sẽ không để tâm những chuyện này, nhưng chỉ là không thể kiểm soát được.
Từ Tô Du nói: "Tôi hiểu."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn cô nàng, cười nói: "Chị cũng thích phụ nữ, phải không?"
Chủ đề đột nhiên thay đổi, Từ Tô Du hơi sững sờ, không phủ nhận.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Nếu chị là Tần Việt, liệu có cảm thấy mệt mỏi khi yêu một người thay đổi thất thường như tôi không?"
Từ Tô Du thành thật nói: "Có. Sự thay đổi của em là để trút bỏ cảm xúc, có lợi trong việc giảm bớt lo lắng, nhưng đối với Tần Việt, cô ấy sẽ đau lòng cho em, sẽ dần dần trở nên thận trọng, bối rối khi ở trước mặt em."
Từ Tô Du quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh nói: "Để mà nói đơn giản thì, Tần Việt càng thích em, cô ấy sẽ càng dễ bị em mài mòn những góc cạnh, trở thành nạn nhân của những cảm xúc tiêu cực trong em."