Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 100: Chương 100

Đầu Thẩm Kiến Thanh ong ong.

 

Bây giờ chưa phải đêm, cô ấy "gâu" vang ơi là vang!

 

Còn nữa!

 

Đôi mắt hơi nheo lại của Thẩm Kiến Thanh đầy ắp vẻ nguy hiểm: "Em nói lại lời vừa rồi."

 

Môi Tần Việt động đậy, ánh mắt từ từ hướng xuống dưới.

 

Thẩm Kiến Thanh hừ lạnh một tiếng trong lòng, giữ cằm Tần Việt, ngang ngược nâng lên, nói: "Nhìn đi đâu đấy, không biết lúc nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt họ à?"

 

Tần Việt nói: "Biết."

 

Tần Việt ốm đã mười mấy ngày, tinh thần vốn không tốt, mấy ngày nay miệng lại đắng ngắt vì tiêm, ngoài bánh quy, những thứ khác đều ăn không được ngon, cả người trông càng thêm yếu ớt, môi cũng khô nẻ, lúc này, Thẩm Kiến Thanh vẻ mặt lạnh nhạt nhéo cằm cô, cô không hiểu sao lại có vẻ yếu đuối, bất lựa và đáng thương khi không dám phản kháng, rất dễ dụ người.

 

Đều là tưởng tượng hết!

 

Thẩm Kiến Thanh giữ chặt cằm Tần Việt, thờ ơ nhìn cô: "Biết thì nhìn chị mà nói."

 

Tần Việt im lặng ngửa giây rồi chậm rãi li3m môi, nói: "Ai nuốt lời người ấy là cún."

 

"Không phải câu này, trước đó."

 

"Phạt chị từ đó, mỗi..."

 

Nói được nửa chừng, Tần Việt bị ánh mắt của Thẩm Kiến Thanh dọa dẫm, lạnh buốt. Cô khịt mũi, hỏi: "Trước nữa?"

 

Thẩm Kiến Thanh không nói gì, ánh mắt nặng trịch viết 4 chữ lớn: Chứ, em, nghĩ, sao?

 

Tần Việt nói: "Vào ngày ôm con mèo khác, khi chị nhắn tin cho em, bảo em phạt chị thì giơ cao đánh khẽ."

 

Thẩm Kiến Thanh nặn ra một tiếng "hừ" từ sâu trong cổ họng, hất cằm Tần Việt ra: "Nào, bây giờ nhìn vào mắt chị nói cho chị biết, con mèo hôm đó chị ôm là con mèo khác à?"

 

Cằm Tần Việt đỏ lên thấy rõ, như thể đã bị giày vò tàn nhẫn, cô lắc nhẹ đầu, nói: "Không phải."

 

"Vậy em có mặt mũi mà phạt chị?"

 

"Không phạt."

 

Trong lúc nói, ánh nhìn Tần Việt lướt qua môi Thẩm Kiến Thanh, ngậm miệng mình lại, còn mím nhẹ môi—— Những lời muốn nói lại thôi không cần rõ ràng.

 

Thẩm Kiến Thanh giận đầy đầu rồi.

 

Phải đó.

 

Vừa rồi chính cô thừa nhận đó, có vấn đề gì không?

 

Cô ấy ngốc, khờ, ngu, đần đấy, có việc gì không?

 

Thẩm Kiến Thanh xoay người nằm xuống, để lại cho Tần Việt một bóng lưng vô tâm.

 

Tần Việt lặng lẽ nhìn mái tóc xoăn vẫn còn hơi ẩm của Thẩm Kiến Thanh một lúc, nói: "Giảng viên Thẩm, em sấy tóc giúp chị nhé? Để tóc ẩm ngủ khó chịu lắm."

 

Thẩm Kiến Thanh chẳng đoái hoài.

 

Tần Việt tự động tự giác, giơ tay vén phần tóc xõa trên cổ cô ấy ra, khựng lại, ngón tay di chuyển lên trên, muốn giúp cô ấy gạt cả phần tóc đang phủ trên tai ra.

 

Động tác của Tần Việt rất chậm, đầu ngón tay như có như không lướt qua quai hàm, sườn mặt, điểm ở trước tai, nâng mái tóc dài mềm mại của cô ấy lên, chậm rãi vạch quanh tai cô ấy một đường cong.

 

Những sợi tóc lưa thưa cọ vào da thịt Thẩm Kiến Thanh, không có cảm giác dùng sức quá rõ ràng hay tập trung, giống như toàn thân đều ngứa ngáy.

 

Đôi mi khép chặt của Thẩm Kiến Thanh run rẩy dữ dội, trong chăn, bàn tay cô ấy chỉ tùy ý đặt trên vai từ từ siết chặt.

 

Ngón tay Tần Việt trượt ra sau tai Thẩm Kiến Thanh.

 

Dừng lại trong chốc lát, Tần Việt không rời đi, điểm trên làn da vẫn còn sót lại nhiệt độ và hơi ẩm của Thẩm Kiến Thanh, đầu ngón tay ấn xuống, kiên nhẫn, nhẹ nhàng vu0t ve cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh nghiến răng nghiến lợi, càng kháng cự kiềm chế, muốn vạch rõ ranh giới với ai đó, thì càng cảm thấy toàn bộ tứ chi đều kỳ quặc, không biết đặt ở đâu. Hai chân khép lại vào nhau của cô ấy vô thức cọ xát, nơi đầu gối, xúc cảm mỏng nhẵn như tơ lụa xuyên qua da thịt, nhanh chóng lan tỏa khắp thần kinh nhạy cảm của cô ấy...

 

"Giảng viên Thẩm, vành tai chị đỏ lên rồi."

 

Khoảnh khắc Tần Việt lên tiếng, cổ tay trái đột nhiên siết lại, vai bị đẩy xuống giường, tiếp sau đó là cổ tay phải.

 

Thẩm Kiến Thanh đè hai tay cô trên gối, hai chân vắt ngang người cô, nhìn xuống cô: "Đã bảo là không được phép chạm vào chị rồi, nghe không hiểu à?"

 

Không khi im bắt trong phút chốc.

 

Ánh mắt Tần Việt chớp nháy, ghé qua đường viền cổ áo rộng trên chiếc váy ngủ của Thẩm Kiến Thanh.

 

Làn da trắng ngần của cô ấy ửng đó, đôi gò bồng đào tròn trịa đầy đặn khẽ nhấp nhô vì nhẫn nhịn.

 

Tần Việt nhớ đến xúc cảm của chúng, bàn tay bị ấn ở hai bên cử động.

 

Thẩm Kiến Thanh đẩy lưỡi lên vòm miệng, giữ cằm Tần Việt, vẻ mặt vô cảm nói: "Ngày đầu tiên đến đây nhéo cằm chị, buộc chị tận mắt nhìn xem mình bị ngủ như thế nào đúng không, em giỏi quá đấy."

 

Thẩm Kiến Thanh không chút nể nang đẩy mặt Tần Việt sang một bên, một lần nữa giữ lấy cổ tay cô.

 

"Tay làm sao thế?" Thẩm Kiến Thanh nhìn vùng da bị sây sát trên tay trái Tần Việt hỏi.

 

Tần Việt thoáng khựng lại, nhớ lại cảnh tượng mình cầm dao, dùng toàn bộ sức lực đâm về phía Dụ Hủy vào buổi tối ở quán trà.

 

Những lời của Dụ Hủy như ngọn lửa thiêu đốt cô, dầu sôi rán chín cô.

 

Cô không thể tưởng tượng được Thẩm Kiến Thanh đã dựa vào điều gì để vượt qua tuổi 14 của mình, tại một khoảnh khắc nào đó, chỉ chắc chắn rằng, nếu kiếp này cô không thể tái hợp với Thẩm Kiến Thanh, thì, nhát dao đó, có lẽ thật sự sẽ xuyên qua cổ họng Dụ Hủy.

 

Con người không có lớp vỏ bất khả chiến bải, một đời lại dài đằng đẵng, dù sao cũng phải để cho lý trí của mình sụp đổ, vì những người và những điều mà mình mong muốn tại một, hoặc một vài khoảnh khắc nào đó.

 

Tần Việt nói: "Hôm kia truyền thuốc xong ra ngoài, giúp một cụ ông thu gom phế liệu đẩy xe, bị cọ vào."

 

"Người thì chẳng ra làm sao, được cái tốt bụng." Thẩm Kiến Thanh hừ lạnh một tiếng, quay lại chủ đề chính, "Cái tấm thân bé nhỏ này của em, chị cho em nằm là do chị nguyện ý, nhưng nếu hôm nào thật sự chọc giận chị, thì đôi vuốt này của em có được việc đến mấy thì cũng phải thất nghiệp đấy."

 

Tần Việt: "Ừ."

 

Lại "ừ"!

 

Bây giờ Thẩm Kiến Thanh nghe thấy từ này là đau hết cả đầu, cậy Tần Việt đang nghiêng đầu, không nhìn thấy biểu cảm của mình, cô ấy hít một hơi như bị đau răng, nói: "Được cái miệng nữa. Dù sao sốt mấy ngày nay cũng sắp sốt đến khô rồi, sau này cũng đừng nghĩ đến việc uống nước nữa, chết khô cho rồi, đỡ phải khuấy đảo lung tung cả ngày, kêu ca làm tôi mệt."

 

Đường gân mỹ nhân trên cổ Tần Việt khẽ cuộn theo động tác nuốt của Tần Việt, cô nói: "Ừ."

 

Tần Việt nhìn chằm chằm, thấy mình lúc này chính là một quả bóng bay, từ từ phình lên. Cô ấy hơi hạ người xuống, buồn bực cau mày: "Hôm nay em câm à?"

 

Tần Việt nói: "Không."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không mà ngoài "ừ" ra, không nói được chữ nào khác?"

 

Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm."

 

Chậc, hào phóng quá ta, một phát 3 chữ.

 

"Không cử động tay, không cử động miệng, cử động chân được không?"

 

Tim Thẩm Kiến Thanh đập thình thịch, kìm lòng chẳng nổi, siết chặt cổ tay Tần Việt.

 

Tần Việt vẫn đang nghiêng đầu, chân trái từ từ co lên.

 

Trong quá trình không chút vội vàng, Thẩm Kiến Thanh cảm nhận được vạt váy của mình bị đầu gối của cô vén lên từng chút một.

 

Chưa kịp hành động, eo Thẩm Kiến Thanh mềm nhũn, động tác vốn định khống chế Tần Việt trở thành đè lòng bàn tay để chống thân mình.

 

"Được không?"

 

Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh mơ hồ nhạt nhòa trong kính, giọng nói trầm ấp toát ra cảm giác khàn khàn, cọ xát vào màng nhĩ của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nâng cơ thể lên cao nhất có thể, giọng nói hơi run run: "Bỏ chân xuống."

 

"Ừ." Tần Việt nói.

 

Dứt lời, còn chưa kịp di chuyển, Thẩm Kiến Thanh đã run rẩy, hạ eo xuống.

 

Cả hai cùng khựng lại, lúc này mới nhận ra không hề có gì che chắn, hơn nữa, đầu gối Tần Việt ngoài cảm giác nóng ẩm của da kề da, còn có xúc cảm khác.

 

Dòng nhiệt đặc sệt s1nh lý.

 

Tần Việt quay qua nhìn Thẩm Kiến Thanh, nhẹ nhàng chống cự, nói: "Giảng viên Thẩm, có còn muốn em bỏ chân xuống nữa không?"

 

Trán Thẩm Kiến Thanh lấm tấm mồ hôi, cô ấy nhìn chằm chằm Tần Việt hồi lâu rồi mới nghiến răng bật ra một câu: "Đáng lẽ chị phải băm..."

 

Lời còn chưa dứt, khí huyết đột nhiên dâng lên trên hai gò má Thẩm Kiến Thanh.

 

...

 

Thành phố bị tuyết lớn bao phủ dày đặc im ắng tĩnh mịch.

 

Khi Thẩm Kiến Thanh tỉnh dậy từ trong cơn mê man, trời đã tối hẳn, cô ấy nằm ngửa, Tần Việt bị cô ấy ra lệnh không được phép chạm vào mình, nhưng lại chạm từ trong ra ngoài đang cuộn tròn ở bên cạnh.

 

Trong phòng vẫn chưa bật đèn, tối đến mức gần như không thể nhìn thấy 5 ngón tay.

 

Thị giác Thẩm Kiến Thanh bị cản trở, nên thính giác có thể phân biệt rõ hơn hơi thở của Tần Việt—— Rất ngắn, không giống hơi thở khỏe mạnh.

 

Tim Thẩm Kiến Thanh trùng xuống, vội vén tóc mái của Tần Việt, sờ trán cô.

 

...Vẫn ổn.

 

Thẩm Kiến Thanh còn chưa thở đều thì người bên cạnh bỗng co rúm, áp trán vào lòng bàn tay cô ấy.

 

Có lẽ là cảm thấy thoải mái, lại còn cọ lên cọ xuống, trong nháy mắt đầy ắp thuộc tính của loài vật nhỏ.

 

Thẩm Kiến Thanh bị cọ đến khoan khoái cả người, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng ngay giây tiếp theo lại căng thành một đường thẳng một cách khinh miệt, thầm nghĩ nếu ai kia đang thức, cô ấy sẽ cho một cái bạt tai, đẩy ai kia ra xa 2 trượng, còn phải chỉ vào góc tường, bảo cô quay mặt vào đó, nhận thức sâu sắc thế nào là "mất bò mới lo làm chuồng, nhận ra thì đã quá muộn".

 

Bây giờ thì...

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, gạt mớ tóc bị Tần Việt cọ đến bù xù ra sau tai, rồi cẩn thận nâng cằm cô ra khỏi chăn, đặt ở vai mình, để cô có thể hít thở thêm không khí trong lành.

 

Trong phòng, điều hòa đang miệt mài hoạt động, từ lâu đã thổi bay những âm thanh nhớp nháp và cảm giác mờ ám.

 

Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt lại, đùi bị đầu gối Tần Việt chặn ngang, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Chẳng mấy chốc, sắc đêm kéo đến.

 

Tần Việt mở mắt, cúi đầu hôn lên bờ vai trần của Thẩm Kiến Thanh, mê mẩn ngắm nhìn góc nghiêng yên bình được ánh sáng tự nhiên phác họa của cô mà thất thần.

 

————

 

Sáng sớm sau, Tần Việt vẫn còn đang say ngủ bỗng cảm nhận người mình nặng trĩu. Hàng mi lóe lên ánh đèn của cô rung rung, mở mắt, trông thấy Thẩm Kiến Thanh đã ăn mặc chỉnh tề, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở cạnh giường.

 

Son môi hôm nay của Thẩm Kiến Thanh rất nghiêm chỉnh, môi vừa mấp máy, khí thế lại càng nghiêm chỉnh hơn: "Ngủ dậy mà còn phải cần chị gọi à?"

 

Tần Việt hơi hạ mi, chống tay, ngồi dậy nói: "Mấy giờ rồi?"

 

Thẩm Kiến Thanh cụp mắt: "Em hỏi chị à?"

 

Tần Việt: "Ừ, trong mắt thấy mỗi chị."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Quẳng xuống một câu "7 giờ", Thẩm Kiến Thanh xoay người bỏ đi, trên chân là đôi cao gót cả chục cm, tỏa ra khí chất ngút ngàn nhờ cô ấy.

 

Sau khi lên xe càng rõ nét hơn.

 

Thẩm Kiến Thanh cởi áo khoác, bên trong là một chiếc sơ mi khá phẳng phiu, tay áo xắn đến khuỷu tay, tay trái gác trên cửa xe, tay phải cầm vô lăng, xoay trái một vòng, xoay phải một vòng, lái xe trong giờ cao điểm buổi sáng mà lại mang khí chất khi đang ghé ngang chốn không người.

 

Tần Việt mấy lần muốn bắt chuyện, quay đầu nhìn thấy góc nghiêng bén như dao của cô ấy, nuốt lại lời, cắn trứng gà.

 

Sáng nay cô lại phải đến bệnh viện để lấy máu.

 

Hi vọng kết quả là bình thường, nếu không giảng viên Thẩm được các sinh viên yêu quý nhất có thể sẽ biến thành Âm dương sư [1] ưu tú nhất trong một khoảng thời gian ngắn mất.

 

[1] Âm dương sư: Bậc thầy dùng pháp thuật dẫn dắt những điều bí ẩn, huyền huyễn đến dương gian, đại khái là một thực thể rất đáng sợ

 

"Xíu mại không ăn, để dành đến Tết mới ăn hay gì?" Thẩm Kiến Thanh vẫn luôn nhìn đường đột nhiên lên tiếng.

 

Động tác đang đóng nắp hộp cơm lại của Tần Việt thoáng khựng lại rồi tiếp tục ấn: "Ăn no rồi."

 

"Không phải em tuổi hợi sao, ăn có mấy miếng vậy thôi à?"

 

"Dạ dày không có con giáp."

 

Thẩm Kiến Thanh dừng xe trước vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, giọng điệu lạnh lùng: "Chị thấy nó tuổi dậu con."

 

Nói xong, Thẩm Kiến Thanh sang số P, thả chân ra, cầm lấy hộp cơm trên đùi Tần Việt, ngán ngẩm nhìn 3-4 giây rồi cầm một viên xíu mại lên đưa vào miệng.

 

Tần Việt nhìn thấy vẻ "quyết tử vì đại nghĩa" trên mặt cô ấy.

 

Hình như lượng calo của xíu mại khá cao.

 

Tần Việt suy nghĩ rồi nói: "Giảng viên Thẩm, chị rất dễ thương, cho nên mập chút cũng không sao, vừa vặn được dễ thương từ trong cho ra tận ngoài."

 

Thẩm Kiến Thanh bị hai chữ "dễ thương" k1ch thích đến mức cắn phải lưỡi, nước mắt lập tức trào ra. Cô ấy quay đầu, đôi mắt long lanh, rất bình tĩnh: "Lặp lại vế trước 'cho nên' đi."

 

Tần Việt đã kinh qua ngày hôm qua, đã là một cô bạn gái rất thức thời về ranh giới phạm lỗi rồi, cô trau chuốt câu từ trong miệng một lần, nói: "Giảng viên Thẩm, chị rất dễ, em rất thương."

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận