Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 113: Chương 113

Bệnh viện, trong phòng bệnh im ắng.

 

Mí mắt nặng trĩu của Tần Việt động đậy vài lần, chậm rãi mở ra.

 

"Khụ."

 

Không có điều dưỡng, ngoài cửa kính cũng không có Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt quay đầu nhìn thấy khung ảnh được dựng trên tủ và vòng tay được vắt ở một góc khung ảnh, ánh mắt dao động, ánh sáng và bóng tối hỗn động trong đồng tử dần trở nên rõ ràng và sống động.

 

Điều dưỡng bước vào thấy vậy, cười nói: "Hôm nay tinh thần không tệ."

 

Điều dưỡng đi tới, cầm tập bệnh án ở cuối giường lên, vừa đối chiếu thiết bị theo dõi và ghi chép số liệu, vừa trò chuyện về cuộc sống thường ngày với Tần Việt, "Trận tuyết này ở Giang Bình ấy mà, rơi mười mấy ngày cuối cùng cũng nhưng, nhưng gió lại lớn hơn, như dao cắt ấy, vừa khô vừa lạnh."

 

Những câu chuyện thường ngày này thường không nhận được phản hồi từ những bệnh nhân trong ICU, nhưng có thể khiến họ cảm nhận được sức sống của tự nhiên trong gian phòng vuông vắn này.

 

Khoảnh khắc đó, thời gian bị trì hoãn bởi những ngày tháng bệnh tật khó chịu sẽ tạm dừng trong chốc lát, họ sẽ cảm nhận được chút thư giãn ngắn ngủi trong khoảng lặng ấy.

 

Tần Việt yếu ớt ho vài tiếng, rời mắt, nói: "Có thể phiền cô gửi giúp tôi một tin nhắn được không?"

 

Điều dưỡng: "Được chứ, đợi chút."

 

Điều dưỡng thuần thục ghi lại một chuỗi số liệu, cầm điện thoại của Tần Việt lên hỏi: "Gửi cho ai?"

 

Tần Việt nói cho điều dưỡng mật khẩu màn hình khóa, chờ cô nàng vào WeChat rồi nói: "Gửi cho 'Chị gái nọ' đã được ghim."

 

Điều dưỡng cười: "Tôi chỉ nghe cái biệt hiệu này thôi mà đã cảm nhận được tình cảm của cô dành cho cô ấy rồi."

 

"Gửi gì đây?" Điều dưỡng hỏi.

 

"Khụ," Giọng Tần Việt khàn đặc, yếu ớt, "Bảo chị ấy ra ngoài nhớ mặc ấm."

 

"Còn cần cô nhắc nhở luôn hả?" Điều dưỡng đùa: "Chị gái này của cô chắc là chị gái đến thăm cô đúng 6 giờ chiều nhỉ, trông cô ấy lớn tuổi hơn cô mà." Hàm ý là, người trưởng thành có thể tự chăm sóc bản thân.

 

Tần Việt nói: "Cô ấy yêu cái đẹp."

 

Điều dưỡng ngước mắt: "Thời trang phang bay thời tiết hả?"

 

Tần Việt nói: "Vâng."

 

Điều dưỡng cười nói: "Xem ra là một chị gái không nghe lời."

 

"Gửi rồi đấy." Điều dưỡng nói, thoát ra, nhìn thấy tin tức đề xuất của Weibo trên màn hình chính, cô nàng thở dài nói: "Cô cũng để ý cái cô Dụ Hủy kia quá nhỉ, chuyện của cô ta quay xe liên tục, đúng là coi công chúng như khỉ mà đùa giỡn."

 

Tần Việt nghiêng đầu, hỏi: "Lại thay đổi à?"

 

Điều dưỡng kể lại chuyện đêm qua một cách ngắn gọn, tắt điện thoại của Tần Việt nói: "Trước đây bao nhiêu người ủng hộ cô ta thì bây giờ có bấy nhiêu người mắng chửi, hình tượng nạn nhân của cô ta coi như sụp đổ hoàn toàn rồi."

 

"Tuy nhiên, mấy đoạn video đêm qua bị tung đột ngột quá, có người đưa ra thuyết âm mưu, nói là cô ta bị lôi ra để làm bia đỡ đạn cho cha con Hoàng Văn Phong." Điều dưỡng nói.

 

Tần Việt im lặng, nhìn tấm kính trong suốt phía đối diện, nhớ ra những gì Thẩm Kiến Thanh nói trước đó, "Việt, nếu khi em ra ngoài, chuyện chúng ta yêu nhau được rất nhiều người biết, liệu em có thấy đột ngột không?"

 

Cô đã nói rồi, cô sẽ không thấy đột ngột.

 

Như vậy cũng sẽ không cảm thấy đột ngột trước việc phẩm hạnh thật sự của Dụ Hủy bị vạch trần, thậm chí, cô hi vọng nó sẽ đúng như mình đã đoán—— Chuyện này liên quan đến Thẩm Kiến Thanh, chứ không phải Dụ Hủy đang làm bia đỡ đạn cho ai đó.

 

"Khụ——"

 

Tần Việt nhắm mắt lại ho, rồi lại chậm rãi mở mắt, lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại được điều dưỡng đặt lại chỗ cũ.

 

Chị gái nọ của cô đã bị những chuyện xưa quấy rầy hai mươi mấy năm, đã đến lúc nên bớt nghe lời lại và giải thoát cho bản thân rồi.

 

Tần Việt nói: "Xin lỗi, có thể giúp tôi xem xem chị ấy trả lời chưa được không?"

 

Điện thoại Tần Việt đang tắt tiếng, đề phòng đột nhiên đổ chuông sẽ khiến cô giật mình nên không biết Thẩm Kiến Thanh đã trả lời hay chưa.

 

Điều dưỡng cúi đầu nhìn, nói: "Chưa."

 

Tần Việt hạ mí mắt, khẽ giọng ho.

 

Bây giờ đã gần 10 giờ rưỡi, Thẩm Kiến Thanh chắc chắn đã dậy, tại sao lại không xem điện thoại?

 

Bệnh viện lưu số điện thoại của cô ấy, Tần Việt chẳng cần nghĩ cũng biết cô ấy chắc chắn mở máy 24/24 và luôn mang theo bên mình.

 

Không nghe máy, trừ khi là đang xử lý chuyện cấp bách hơn.

 

Tần Việt nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể phiền cô gọi giúp tôi một cuộc điện thoại được không?"

 

Điều dưỡng nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, cô không cần khách sáo vậy đâu."

 

Điều dưỡng điều chỉnh các thông số của máy móc xong cầm điện thoại lên nói: "Gọi cho 'Chị gái nọ' của cô hả?"

 

"Không." Tần Việt nói: "Cho bác sĩ Từ."

 

Điều dưỡng: "Được."

 

Điều dưỡng rất nhanh đã tìm thấy "Bác sĩ Từ" trong danh bạ.

 

"Tút——"

 

Âm báo chỉ vừa mới vang lên liền đã được kết nối: "Alô."

 

Điều dưỡng nói: "Chào cô, đây là điện thoại của Tần Việt, cô ấy có chuyện muốn nói với cô."

 

Từ Tô Du đáp một tiếng, nói: "Tần Việt, tôi đang nghe đây."

 

Điều dưỡng đưa chiếc điện thoại đã bật loa ngoài đến gần Tần Việt.

 

Tần Việt nói: "Cô có biết giảng viên Thẩm đang làm gì không?"

 

Từ Tô Du im lặng một lúc, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tìm cô ấy có chuyện gì à?"

 

"Nếu cô cần có người ở cạnh thì bây giờ tôi sẽ qua đó." Từ Tô Du bổ sung.

 

Tần Việt nói: "Không cần."

 

Từ Tô Du: "Ừ."

 

Cuộc đối thoại giữa hai người đột nhiên rơi vào khoảng lặng.

 

Lát sau, Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm đang ở cùng Dụ Hủy?"

 

Dứt lời, trong điện thoại vang lên tiếng gió rít chói tai.

 

Từ Tô Du đứng ở ngã tư đường băng tuyết ngập trời, siết chặt điện thoại: "Cô biết?"

 

Tần Việt bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của điều dưỡng khi nghe thấy hai chữ "Dụ Hủy", nói: "Đoán."

 

Từ Tô Du "ừ" một tiếng, biết rằng câu hỏi vừa rồi của mình là không cần thiết.

 

Tần Việt thông minh như vậy, tình yêu dành cho Thẩm Kiến Thanh lại ăn sâu vào tận xương tủy, không khó đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, chỉ có điều...

 

Ánh mắt nặng nề của Từ Tô Du đang dán chặt vào Thẩm Kiến Thanh và Dụ hủy ở phía xa.

 

Chỉ có điều Tần Việt đoán được Thẩm Kiến Thanh sẽ dùng phương pháp bạo lực như vậy để trả thù Dụ Hủy ư?

 

Nhỡ khi lái xe tông Dụ Hủy, cô ấy không kiểm soát được lực, khiến cô ta thương nặng, thậm chí là tử vong ngay tại chỗ thì phải làm sao?

 

Nhỡ Dụ Hủy báo cảnh sát để kiểm tra thương tích, kiện cô ấy tội cố ý gây thương tích thì phải làm sao?

 

Đôi mắt Từ Tô Du đen ngòm, nặng trĩu, ẩn sâu trong đôi mắt đó là một bác sĩ tâm thần ổn định về mặt cảm xúc, không nên thăng trầm dữ dội.

 

Đột nhiên, giọng Tần Việt lại lần nữa vang lên.

 

Nội tạng Từ Tô Du chấn động, những thăng trầm dữ dội trong mắt biến thành những gợn sóng nhẹ trong veo.

 

"Bác sĩ Từ, phiền cô ở bên cô ấy trước đã, cô ấy muốn làm gì thì cô cứ để cô ấy làm, không cần nghĩ đến tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, cô ấy khỏe mạnh, không bị tổn hại đến thân thể lẫn tâm lý."

 

Từ Tô Du thấp giọng hỏi: "Cô không sợ sao?"

 

Sợ cái gì không cần nói cũng biết, chẳng qua là sợ Thẩm Kiến Thanh nhất thời bốc đồng, kéo danh tiếng và tương lai của Tần Việt xuống theo.

 

Tần Việt đã chán nói về thái độ của mình đối với kết quả này rồi, không muốn lắm lời, chỉ nói: "Dụ Hủy nợ cô ấy nhiều như thế, cô ấy đòi hỏi thế nào cũng không quá đáng."

 

Từ Tô Du hé miệng, chưa nói đã cười.

 

Trầm thấp, mang theo chút vui mừng và thấu hiểu.

 

"Mỗi lần tham gia vào chuyện của các cô, tôi đều phát hiện ra thêm một lý do tại sao Thẩm Kiến Thanh lại thích cô."

 

"Tần Việt, cô xứng đáng để cô ấy 'phát điên' vì cô."

 

Tần Việt nói: "Vậy thì phiền cô giúp tôi ở cạnh cô ấy trước, tôi sẽ cố gắng mau chóng khỏe lại, đích thân đồng hành cùng cô ấy."

 

"Được." Từ Tô Du chắc như đinh đóng cột, "Tôi nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của cô."

 

——Không để thân thể lẫn tâm lý của Thẩm Kiến Thanh phải chịu tổn thương thêm.

 

Đây cũng trùng hợp là mong muốn của cô nàng.

 

Cúp máy.

 

Vẻ mặt của điều dưỡng đã khôi phục lại vẻ bình thường, Tần Việt cũng không giải thích.

 

Cô đã không còn linh cảm nữa, mà là chắc chắn chuyện của cô và Thẩm Kiến Thanh, Dụ Hủy, có thể là cả chị Thẩm sẽ sớm bị mọi người biết, nên không cần phải giấu giấu giếm giếm.

 

Tần Việt thấy điều dưỡng đặt điện thoại trở lại, tuần tự kiểm tra, chi ghép tình hình sức khỏe của cô, sau đó quay người đi ra ngoài.

 

Đi đến cửa, y tá đột nhiên quay người lại, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, cô sẽ sớm khỏe lại thôi."

 

————

 

10 phút sau, gần nghĩa trang.

 

Từ Tô Du đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, trên mặt cô ấy thoáng qua vẻ sửng sốt, đề phòng, cuối cùng là bình lặng: "Điện thoại của em ở trong xe đúng không? Vừa rồi tôi đi ngang qua, hình như nghe thấy máy em đổ chuông."

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, bước nhanh đến đó.

 

Đúng như những gì Tần Việt biết, mấy ngày nay, điện thoại cứ đổ chuông, cô ấy sẽ vô thức tưởng rằng đó là do bệnh viện gọi đến, bắt máy ngay lập tức, vì vậy, cho dù lúc này trong lòng có hàng trăm nghi vấn về sự xuất hiện Từ Tô Du, cô ấy cũng vẫn sẽ tạm thời gạt sang một bên.

 

Thẩm Kiến Thanh sải bước lớn, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách với Từ Tô Du.

 

Từ Tô Du đứng đó nhìn bóng lưng cô ấy một lúc, ánh mắt dần dần hạ xuống, rơi trên người Dụ Hủy.

 

Cô ta nằm bất động trên tuyết, đồng tử giãn ra.

 

Đây là lần đầu tiên Từ Tô Du nhìn Dụ Hủy từ khoảng cách gần như vậy, nhưng lại dường như đã quen thuộc với cô ta đến mức không thể quen thuộc hơn, mỗi lần ánh mắt lướt qua một nơi là có thể đặc điểm của nơi đó mà không cần phải suy nghĩ, ví dụ như khi cô ta bày ra biểu cảm thường ngày, đường nét ở khóe miệng đều rất cay nghiệt, hay là đôi mắt hẹp dài mà xếch của cô ta, trông ích kỷ lại tâm cơ, hoặc nữa là...

 

Mũi của cô ta là giả, chẳng giống gì với thời trung học.

 

Từ Tô Du rút tay ra khỏi túi, nhấc ống quần lên, từ từ ngồi xuống trước mặt Dụ Hủy.

 

Phía xa, Thẩm Kiến Thanh đã cầm được điện thoại—— Đúng là đã đổ chuông, cuộc gọi của đầu máy 400, không cần gọi lại.

 

Bấm vào tin nhắn do Tần Việt gửi, khóe miệng Thẩm Kiến Thanh cong lên, vẻ điên cuồng còn sót lại trên người lập tức biến mất sạch sành sanh.

 

Cô ấy không vội vàng gọi điện để rồi ảnh hưởng đến Tần Việt đang nghỉ ngơi, mà co chân dựa vào cạnh xe, bình tĩnh mà kiên nhẫn trả lời cô trong hộp thoại.

 

【Biết rồi, sư phụ Tần】

 

【Em ngoan ngoãn ở viện ngủ, nghe lời bác sĩ nhé】

 

【Buổi tối gặp】

 

【Xoa xoa đầu.jpg】

 

Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Kiến Thanh đợi mấy phút, không được trả lời, cô ấy biết phía Tần Việt đang làm gì, tắt màn hình, bỏ vào túi.

 

Vừa chạm đến vải áo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng ô tô nổ máy.

 

Mặt mày Thẩm Kiến Thanh sa sầm, cô ấy vội vàng thẳng người dậy nhìn sang.

 

Dụ Hủy như đang chạy trốn, xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe bỏ đi, trên con đường vắng vẻ chỉ còn lại Từ Tô Du đang bước tới.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Từ Tô Du không chớp mắt, chờ cô nàng đi tới, hỏi: "Sao Dụ Hủy lại bỏ đi?"

 

Giọng Thẩm Kiến Thanh hơi trầm.

 

Biểu cảm của Dụ Hủy không thay đổi: "Không biết, tôi nghe cô ta lẩm bẩm trong miệng cái gì mà không đến Giang Bình, không gặp Thẩm Đồng Nghi."

 

Ngay khi ba chữ "Thẩm Đồng Nghi" thốt ra khỏi miệng, từ giọng nói đến cơ thể Từ Tô Du đều run lên, ngắn mà nhẹ, Thẩm Kiến Thanh không nhận ra, chỉ nhìn thấy cô nàng mặt không biến sắc hỏi: "Tại sao em lại ở đây? Em đã nói gì, làm gì với Dụ Hủy? Cô ta nói không đến Giang Bình, không gặp chị em nghĩa là sao?"

 

Những câu hỏi này, Từ Tô Du đều đã có đáp án, nhưng cô nàng không thể không hỏi.

 

Vì cô nàng là người ngoài, chỉ có thể đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, liên tục đặt "câu hỏi tu từ" để tìm hiểu chân tướng.

 

Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh quan sát Từ Tô Du, xác nhận giọng điệu và thần thái của cô nàng không có gì sơ hở mới nghiêng người tựa trở lại xe nói: "Nói ra thì dài lắm."

 

Thẩm Kiến Thanh vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát xuyên qua sương trắng, chạy về hướng này.

 

Bàn tay buông thõng bên người Từ Tô Du nắm lại: "Dụ Hủy báo cảnh sát ư?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không phải, tôi báo đấy."

 

Trên mặt Từ Tô Du hiếm khi xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại: "Đây chính là nguyên nhân em bảo tôi kê thuốc cho em?"

 

Mượn cớ "bị bệnh", làm suy yếu những hành vi thái quá vừa rồi, thậm chí, "hợp lý hóa".

 

Thẩm Kiến Thanh thản nhiên nói: "Đúng vậy."

 

Giọng Từ Tô Du trầm xuống, nói nhanh hơn: "Em không sợ bị người khác điều tra ra sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, bỏ chiếc điện thoại còn chưa kịp cất đi vào túi, nói: "Xe tôi tắt máy, xe Dụ Hủy, tôi cũng đã giúp cô ta tắt máy, camera hành trình của bọn tôi đều không hoạt động, ở đây cũng không có CCTV, không có người, ai biết được rốt cuộc giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì? Dụ Hủy nói không có căn cứ, tôi lại bị bệnh, cho dù có đến đồn cảnh sát thật thì cảnh sát có thể điều tra ra được cái gì chứ?"

 

"Giấy không gói được lửa."

 

"Đúng." Thẩm Kiến Thanh không hề lưỡng lự, nói õng, quay đầu nhìn Từ Tô Du đang có vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nhưng nếu lửa căn bản không thể bùng lên thì sao?"

 

Từ Tô Du hơi sững sờ, hỏi: "Là sao?"

 

"Tôi cá Dụ Hủy không dám quay lại Giang Bình đối đầu với tôi, bởi vì..." Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh lướt qua nghĩa trang cách đó không xa, giọng nói nhẹ nhàng, "Cô ta sợ quãng đời còn lại bị chị tôi đeo đẳng."

 

Chắc chắn điều này nên khi Từ Tô Du nói "không biết" và chất vấn cô ấy 3 câu hỏi liên tiếp, cô ấy mới không lựa chọn dò xét cô nàng, mà dùng một câu "Nói ra thì dài lắm", chấp nhận lời giải thích mơ hồ của cô nàng.

 

Cô ấy chắc chắn: Dụ Hủy sợ rồi.

 

Dụ Hủy có một trái tim bẩn thỉu, trong đó chứa đầy bụi bẩn, đã đổ nát từ lâu.

 

Đối với cô ấy, ma quỷ thần tiên chỉ là cơn ác mộng ở tầng sâu nhất, đáng sợ hơn trăm nghìn lần so với hiện thực u ám mà cô ấy đã áp đặt lên người Tần Việt.

 

Một khi xuất hiện, nó sẽ tập tức bén rễ trong lòng Dụ Hủy, đồng hành cùng cô ta đến tận lúc già, đến tận lúc chết.

 

Cô ta bỏ trốn, là việc nằm trong dự đoán của Thẩm Kiến Thanh.

 

Bởi cô ấy đã nói rõ ràng với cô ta rằng, "Thẩm Đồng Nghi" sẽ quay lại "Giang Bình", sẽ đeo bám cô ta.

 

Phía sau, xe cảnh sát giao thông dừng lại, xác nhận biển số rồi nói với Thẩm Kiến Thanh ở gần mình hơn: "Là cô báo cảnh sát à?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đúng."

 

"Xe còn lại đâu?"

 

"Đi rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh nói : "Xin lỗi, chỉ là sự cố thôi, chúng tôi vừa thỏa thuận xong phương án giải quyết riêng, còn chưa kịp hủy báo án."

 

Thái độ của cảnh sát giao thông rất tốt, nghe thấy mình mất công tới đây cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn chút nào, ngược lại còn nhắc nhở Thẩm Kiến Thanh: "Đường tuyết trơn trượt, chú ý lái xe an toàn."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Được, cảm ơn đã nhắc nhở."

 

Cảnh sát giao thông khách sáo một câu rồi lái xe rời đi.

 

Chẳng mấy chốc, bên đường yên tĩnh trở lại.

 

Thẩm Kiến Thanh dựa vào xe, im lặng một lát rồi thấp giọng lên tiếng: "Tô Du, bây giờ có thời gian rồi, tôi có thể giải đáp câu hỏi vừa rồi của chị."

 

Từ Tô Du không nói gì, nhìn vết máu trên đầu gối Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi ở đây là để trả thù Dụ Hủy; tôi nói với cô ta tôi là một kẻ điên; tôi cố tình không xử lý vết thương trên đầu gối, cố tình yêu cầu chị kê thuốc cho tôi, cố tình ăn một đống thuốc trước mặt cô ta, thậm chí còn cố tình báo cả cảnh sát, tôi phải khiến cô ta biết tôi thật sự đã bị ép đến phát điên, thì cô ta mới hoàn toàn tin những gì tôi nói sau đó."

 

Từ Tô Du đã đoán được 80-90%, nên phản ứng không quá mạnh mẽ, cô nàng đến đứng ở nơi đầu gió, che chắn cho Thẩm Kiến Thanh ăn mặc phong phanh.

 

"Sau đó em đã nói gì?" Từ Tô Du hỏi.

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh run lên, những đường nét ở sườn mắt từ từ căng chặt.

 

Lát sau, Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi miêu tả chị tôi thành ác quỷ ngập tràn oán hận."

 

Từ Tô Du gật đầu, không nói gì, nhưng tiếng cười bất chợt của Thẩm Kiến Thanh ngập tràn cảm giác tự giễu: "Tôi nói chị tôi ngay cả tôi cũng không buông tha, ngày nào cũng đến tìm tôi trong mơ, khiến tôi không được yên, chạy đến nghĩa trang để thắp hương cho chị ấy nên mới đụng mặt Dụ Hủy, thực ra là tôi đã bám theo cô ta suốt dọc đường, tôi biết cô ta có bà nội sống ở quê, muốn đến đó thì chỉ có con đường này."

 

Dụ Hủy trốn từ Nam ra Bắc, nhưng ở phương Bắc lại tiếng xấu đồn xa, mất chốn dung thân.

 

Sau này, nơi duy nhất cô ta có thể đến là nhà bà nội ở quê.

 

Cô ấy đã tính toán mọi thứ từ lâu, bao gồm cả việc chị gái đang an nghỉ tại đây và ngày giỗ sắp đến của chị.

 

Giọng điệu Thẩm Kiến Thanh mỉa mai: "Tô Du, kỹ năng diễn xuất của tôi khá ổn đấy nhỉ?"

 

Từ Tô Du không thể dùng con mắt khách quan tuyệt đối để đánh giá một người đã chạm đến giới hạn, hơn nữa, trong chuyện này, ngay từ khoảnh khắc quyết định kê đơn, lập hồ sơ tư vấn cho Thẩm Kiến Thanh, cô nàng đã không thể tiếp tục duy trì sự khách quan nữa.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi đầu, như đang độc thoại: "Cũng có thể là tôi thật sự có hơi điên."

 

Ấn đầu Dụ Hủy dưới đất, giật tóc cô ta, buộc cô phải ngẩng đầu lên, sau đó là lôi cô ta về phía nghĩa trang.

 

Khi làm những hành động đó, cô ấy chỉ có một cảm giác: Sảng khoái.

 

Người bình thường sẽ làm như vậy chắc?

 

Thẩm Kiến Thanh cảm thấy, không...

 

"Đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ còn tàn nhẫn hơn cả em." Từ Tô Du đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ vài giây, sau đó mới như hiểu được những gì Từ Tô Du nói, quay đầu nhìn cô nàng.

 

Từ Tô Du nói: "Em không điên, chỉ là kìm nén quá lâu mà thôi."

 

Cổ họng Thẩm Kiến Thanh nghẹn ngào, nước mắt gần như tuôn trào. Cô ấy lập tức cắn chặt răng kiềm chế, rất lâu mới có thể bật cười một tiếng như thường lệ, nói: "Được, lời của chị, tôi tin hết, nhưng..."

 

"Nhưng gì?"

 

"Tôi quả thực đã lợi dụng chị gái mình."

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm mặt đất, cho đến khi tầm mắt trắng xóa một mảng lớn, nói: "Cho đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết dù đã qua đời, nhưng chị tôi vẫn luôn bảo vệ tôi, chị để lại thứ có thể kìm hãm Dụ Hủy suốt đời cho một người mà tôi không hay biết. Từ khi sinh ra, chị không ngừng bảo vệ tôi cho đến ngày hôm nay, tôi làm sao có thể đứng trước mặt chị, vu khống chị là một người bị bao trùm trong oán hận chỉ 2 ngày trước ngày giỗ của chị cơ chứ?"

 

"Chị dịu dàng vô cùng."

 

"Nhưng để đánh sập hoàn toàn phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Dụ Hủy, tôi vẫn không chú do dự mà lợi dụng chị."

 

Một "ác quỷ", sắp đến ngày giỗ, năm mới cận kề, hẳn là thời điểm cô ta tin tưởng nhất vào "oan có đầu, nợ có chủ".

 

Lúc này, chị tìm đến ai, người đó còn có cơ hội trốn thoát không?

 

Từ Tô Du cụp mắt.

 

Một động tác rất đơn giản, nhưng cô nàng lại thực hiện khó khăn đến lạ thường.

 

Nhưng trong khoảnh khắc, ngước lên lại, chỉ còn lại đó là vẻ bình tĩnh.

 

Từ Tô Du nói: "Em có bao giờ nghĩ rằng, sở dĩ chị gái em để lại thứ có thể kìm hãm Dụ Hủy suốt đời, mục đích chính là để em có thể lợi dụng cô ấy suốt đời không?"

 

Thẩm Kiến Thanh siết chặt hai tay, sững sờ.

 

Từ Tô Du nhìn dãy núi trập trùng phía trước, lẳng lặng nói: "Cô ấy là chị gái duy nhất của em, em muốn tôn trọng cô ấy là lẽ thường tình, tương tự vậy, em cũng là em gái duy nhất của cô ấy, cô ấy lại chẳng thích ai, không dành trọn yêu thương cho em thì biết cho ai?"

 

Trong đầu Thẩm Kiến Thanh "ù" một tiếng lớn, trong chốc lát, váng đầu hoa mắt, đứng không vững.

 

Từ Tô Du vững vàng đỡ lấy cô ấy, nói: "Thẩm Kiến Thanh, đối với chị em, khi em cảm thấy áy náy, đó mới là lúc em thật sự có lỗi với cô ấy."

 

Thẩm Kiến Thanh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cảm giác tội lỗi trong lòng lập tức bị tình yêu sâu đậm và mãnh liệt của Thẩm Đồng Nghi bao bọc chặt chẽ.

 

Quá nhanh và mạnh mẽ.

 

Thẩm Kiến Thanh không đảm đương được, nước mắt điên cuồng tuôn ra.

 

Từ Tô Du không lên tiếng, cũng không ngăn cản, chỉ âm thầm ở bên cô ấy.

 

22 năm rồi.

 

Dụ Hủy cuối cùng mang theo cơn ác mộng quấy rầy cô ấy suốt đời mà thảm hại bỏ trốn.

 

Thẩm Kiến Thanh có thể bắt đầu giải tỏa, xả hết tất cả tình yêu hận thù mà cô ấy đã tiếp nhận, càng dữ dội càng tốt.

 

Như vậy, cô ấy mới có thể thật sự bình phục.

 

Gió lạnh rít gào trên quốc lộ.

 

Từ Tô Du ngẩng đầu nhìn về phía nghĩa trang, ánh mắt dịu dàng mà bình lặng.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi thụp xuống tựa vào xe, tan vỡ lại thỏa thích mà khóc.

 

Các cô chỉ cách nhau rất gần, nhưng lại dường như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác.

 

...

 

Không biết đã qua bao lâu, tâm trạng Thẩm Kiến Thanh dần ổn định.

 

Thẩm Kiến Thanh vịn xe đứng dậy, tựa một lát, nghe thấy Từ Tô Du hỏi: "Chuyện của Dụ Hủy coi như kết thúc rồi đấy à?"

 

Hàng mi ươn ướt của Thẩm Kiến Thanh ép vào nhau, giọng nói khàn khàn: "Vừa rồi chỉ mới bắt đầu thôi."

 

Tim Từ Tô Du đập thịch.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi muốn dùng câu chuyện của tôi làm phần dạo đầu, chứng minh sự trong sạch của chị gái tôi với tất cả mọi người."

 

Vậy chẳng phải là dùng "social death [1]" của mình để đổi lại sự "tái sinh" của Thẩm Đồng Nghi sao?

 

[1] Social death: Tình trạng con người không được chấp nhận bởi số đông, bị đối xử như đã chết hoặc không tồn tại

 

"Thẩm..."

 

Điện thoại ở trong túi Thẩm Kiến Thanh đột nhiên đổ chuông.

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức lấy ra nghe: "Alô."

 

Điều dưỡng kích động nói: "Cô Thẩm, bác sĩ nói cô Tần có thể về phòng bệnh thường rồi..."

 

Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn không nghe được những gì điều dưỡng nói sau đó—— Khi nhiều bất ngờ ập đến cùng lúc, khả năng chịu đựng của con người là cực kỳ hạn chế—— Cô ấy quay người, định mở cửa xe.

 

Từ Tô Du nặng nề nuốt nước bọt, nuốt hết những lời định nói vào trong, nói: "Xe em có nhiều nguy cơ không an toàn, đừng lái, tôi đưa em đi."

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn nắp capô bị bật lên, lập tức quyết định: "Được."

 

Hai người bước nhanh đến ngã tư.

 

Xe Từ Tô Du đỗ ở đó.

 

Đi được nửa đường, Thẩm Kiến Thanh đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Tô Du, sao chị cũng ở đây?"

 

Bước chân Từ Tô Du khựng lại rất rõ ràng, nói: "Đến thăm một người bạn."

 

Thẩm Kiến Thanh liền quay đầu nhìn Từ Tô Du, muốn nói lại thôi.

 

Trong phạm vi hơn 10 cây số, nơi duy nhất con người có thể "ở" được chỉ có nghĩa trang phía sau họ.

 

Từ Tô Du nói: "Cậu ấy chưa chết."

 

Lần cuối cùng các cô ấy gặp mặt là đúng ngày này 22 năm trước, cô nàng coi hôm nay là ngày giỗ của chị, để không nghĩ đến cái chết của chị, mà là kỷ niệm đẹp trong lần cuối các cô bên nhau.

 

Vậy nên chị chưa chết.

 

ít nhất là, vĩnh viễn sống trong lòng cô nàng.

 

Từ Tô Du đưa Thẩm Kiến Thanh đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.

 

Xe cô nàng đỗ ở cổng một lại rồi quay đầu về phía nghĩa trang.

 

1 tiếng sau, nghĩa trang.

 

Từ Tô Du ngồi trước một bia mộ, nhìn cô gái trẻ mãi trong ảnh nói: "Thẩm Đồng Nghi, lại một năm nữa rồi. Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt chúng ta đã quen nhau 28 năm rồi."

 

Trả lời Từ Tô Du chỉ có gió núi lạnh thấu xương.

 

Từ Tô Du như đã quen từ lâu, cô nàng không chờ đợi, mà lấy một chiếc khăn tay màu trắng trơn từ trong túi ra, vừa cẩn thận lau bia mộ, vừa trò chuyện với Thẩm Đồng Nghi.

 

"Chuyện mà cậu nhắn nhủ tôi, tôi vẫn đang làm."

 

"Cuối năm nay chắc là sẽ hoàn thành."

 

"Em gái cậu đã dũng cảm hơn rồi, em ấy muốn dùng danh tiếng của mình đánh đổi lấy sự trong sạch của cậu."

 

"Điều này trái với ý nguyện của cậu."

 

"Điều cuối cùng cậu nhắn nhủ với tôi là, nếu một ngày sự việc không thể che giấu được, hãy dùng 'Con gái của Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ bị vu khống đến chết' làm tiêu đề, san sẻ những lời bịa đặt với em gái cậu."

 

"Đây có thể sẽ kéo theo việc tiết lộ chuyện cậu bị trầm cảm, khiến bố mẹ cậu thân bại danh liệt."

 

"Cậu nói đây là những gì bọn họ nợ em gái cậu."

 

"Vậy còn cậu?"

 

"Cậu cũng bị bọn họ phớt lờ từ nhỏ, thậm chí bị bọn họ bức ép đến mức bị trầm cảm kia mà."

 

Từ Tô Du ngẩng đầu, hốc mắt hơi ửng đỏ.

 

"Được rồi, không nói nữa, biết cậu yêu em gái rồi."

 

Vì em ấy, cậu luôn quen với việc bỏ mặc chính mình.

 

Câu nói này mang theo sự oán giận mà chỉ bản thân Từ Tô Du mới hiểu được.

 

Cô nàng không thể nói cho Thẩm Đồng Nghi nghe.

 

Từ Tô Du im lặng, lau đến góc cuối cùng trên bia mộ—— Khuôn mặt trẻ trung của Thẩm Đồng Nghi—— Hai tay cô nàng không tự chủ được mà run rẩy, giọng nói cũng run run: "Cậu yêu em gái như thế, dành toàn bộ tình yêu cho em ấy, bây giờ cuộc sống của em ấy sắp trở lại bình thường, cũng đã tìm được người em ấy thích, vậy cậu có thể dành chút không gian cho..."

 

Chữ "tôi" va đập dữ dội trong cổ họng Từ Tô Du, do dự, lưỡng lự, cuối cùng vẫn không thốt ra.

 

Từ Tô Du cười một tiếng, khăn tay lau qua môi Thẩm Đồng Nghi, nhìn chị nói: "Tôi là bạn tốt nhất của cậu."

 

"Chuyện tôi làm, cậu có thể hoàn toàn yên tâm." Từ Tô Du rút tay về, ấn lên đùi, "Tôi nhất định sẽ kịp dẫn dắt dư luận về phía cậu trước em gái cậu, che giấu em ấy thật kỹ."

 

"Nhưng trước khi cậu được trong sạch, cậu vẫn phải chịu thêm một lần oan ức nữa."

 

"Chỉ có đăng tải những bức ảnh đó, dư luận mới có thể được đẩy lên mức cao nhất trong thời gian ngắn nhất."

 

"Dư luận càng gay gắt, em gái cậu càng an toàn."

 

"Ánh mắt của mọi người đều sẽ hướng về cậu, em gái cậu chỉ yêu một cô gái thôi, không ảnh hưởng gì nhiều đâu."

 

Từ Tô Du nói: "Tôi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa thể đăng được."

 

"Vì hôm nay em gái cậu đánh Dụ Hủy."

 

"Em ấy đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao lại đánh Dụ Hủy đúng hôm nay chứ?" Từ Tô Du cười hỏi.

 

Sau đó tự hỏi tự đáp: "Hôm nay là ngày duy nhất trong năm tôi dám đến gặp cậu, cậu để em gái cậu chọn ngày này để đánh Dụ Hủy, là vì biết tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn sao?"

 

"Cậu lại đúng rồi đấy, tôi lo Dụ Hủy hoàn thần sẽ báo cảnh sát nên dọa cô ta bỏ chạy trước."

 

"Khoảng 1 tuần nữa, chờ thương tích trên người cô ta không thể điều tra ra, tôi sẽ bắt đầu."

 

"Đến lúc đó, cho dù cô ta có muốn lôi em gái cậu ra chịu tội thay, thì cũng chẳng có bằng chứng để tố cáo em ấy."

 

"Em gái cậu rất thông minh, trước khi ra tay, em ấy tắt máy xe của Dụ Hủy trước, để camera hành trình không quay chụp được, cũng tìm tôi để lấy thuốc lo âu trước, chừa ra đường lui cho mình."

 

"Có những thứ này, dù Dụ Hủy có tố cáo thật thì cũng sẽ không thành công."

 

"Nhưng tôi biết, cậu không nỡ để em ấy nói với mọi người rằng mình bị bệnh, đúng không?"

 

"Cậu không nỡ để em ấy bị người khác nhìn bằng con mắt định kiến."

 

"Càng không nỡ để em ấy trải qua nỗi đau khi bị người khác bôi nhọ thêm một lần nữa khi rạch mở vết thương trước người khác."

 

"Em ấy tự mình đính chính, cũng giống như cách em ấy tự tay đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió."

 

"Vậy nên chúng ta hãy đợi thêm một chút."

 

"Chờ đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ thay em ấy làm những chuyện này."

 

"Em ấy chỉ nhìn thôi, hẳn sẽ không khổ sở đến thế đâu."

 

Từ Tô Du gập khăn tay lại, bỏ vào túi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đồng Nghi, nói: "Có muốn biết tôi đã dọa Dụ Hủy bỏ chạy như thế nào không?"

 

"Vô cùng đơn giản."

 

Dụ Hủy cười một tiếng, xoay người ngồi xuống đất, từng chút một ngả vai về phía "Thẩm Đồng Nghi".

 

"Tôi nói, 'Dụ Hủy, cô muốn tôi phát tán đoạn video đó, phải không?'"

 

"IQ của Dụ Hủy không đến nỗi nào, lập tức nghĩ ra tôi là ai."

 

"Cô ta sợ hãi, cầu xin tôi đừng làm vậy, còn chất vấn xem tôi là ai, tại sao lại phải làm như vậy."

 

"Tôi nói 'Tôi là người đã gửi cho cô đoạn video vào 22 năm trước, là người đã gửi email cho cô cách đây không lâu, cũng là...'"

 

Từ Tô Du nói nửa chừng thì đột nhiên nghẹn lại, rất lâu mới lại cất lời: "Thẩm Đồng Nghi, xin lỗi, để khiến Dụ Hủy tin rằng tôi nhất định phải làm vậy khi cần thiết, tôi đã tự ý mượn tên của cậu."

 

Từ Tô Du cuối cùng cũng tựa vai vào "Thẩm Đồng Nghi".

 

Khoảnh khắc đó, cơ thể cô nàng khẽ run lên, giọng cũng dường như bị ảnh hưởng.

 

"Tôi nói..."

 

"Tôi cũng là fan hâm mộ trung thành nhất của Thẩm Đồng Nghi."

 

Vì trung thành với chị, nên cam tâm tình nguyện dành cả một đời, hoàn thành di nguyện của chị.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận