Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 112: Chương 112

Tiếng "hả" của Thẩm Kiến Thanh dường như phát ra từ tận sâu trong cổ họng, toát ra sự nguy hiểm tột cùng giữa thái độ lơ đãng cực độ.

 

Dụ Hủy như bị sét đánh, toàn thân run như cầy sấy.

 

Năm xưa cô ta chỉnh sửa ảnh nhạy cảm của Thẩm Đồng Nghi, ngoài Thẩm Đồng Nghi luôn cố gắng ngăn cản việc Thẩm Kiến Thanh bị chế giễu, khiến cô ta không vui, thì nguyên nhân chủ yếu nhất là do Thẩm Đồng Nghi đã nhìn thấy cô ta ngủ với một đàn chị trong nhà vệ sinh.

 

Đàn chị đó là bạn cùng lớp của Thẩm Đồng Nghi, ngày nào ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu ắt gặp, chỉ cần hơi sơ suất, cô ta sẽ bị bóc trần trước mặt tất cả mọi người.

 

Gái thẳng ngủ với đồng tính, cưỡng bức, vị thành niên.

 

Nếu bất kỳ một từ khóa nào trong số đó bị phanh phui, kết cục của cô ta sẽ còn tệ hơn cả Thẩm Kiến Thanh.

 

Cô ta chưa bao giờ là người khoanh tay chờ chết, so với việc chờ đợi ai đó đến trừng phạt mình, cô ta giỏi ra tay trước hơn, vậy nên cô ta chỉnh sửa ảnh nhạy cảm của Thẩm Đồng Nghi, khiến đàn chị dịu dàng và trong sáng nhất trường cấp 3 Nhất Trung chìm trong những lời bịa đặt dơ dáy và rẻ mạt nhất.

 

Chị không thể trốn thoát, cô ta sẽ được an toàn.

 

Dụ Hủy suy tính kỹ càng, nhưng không sao ngờ được rằng Thẩm Đồng Nghi không chỉ chứng kiến, mà còn quay video lại.

 

Đoạn video đó giống như một thanh gươm, treo lủng lẳng trên đầu cô ta hơn 20 năm, tuyệt đốt! Không được rơi xuống!

 

Nếu không chỉ riêng hai "cưỡng bức" là đủ cho cô ta hứng chịu.

 

Cô ta không muốn chết, càng không muốn sống trong ngục tù!

 

Dụ Hủy mắc kẹt trong ký ức, quên che đậy vẻ hung ác bỗng hiện lên trên mặt.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn xuống cô ta, ánh mắt u tối.

 

"Không nhớ ra à?" Thẩm Kiến Thanh hờ hững nói.

 

Dụ Hủy nghe vậy thì giật mình, định thần lại, nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh đang đi về phía mình.

 

Hai đầu gối rỉ máu tô điểm cho thân hình duyên dáng của cô ấy trở nên vô cùng cuốn hút.

 

Dụ Hủy nhớ lại cô ấy vừa mới ra tay dứt khoát, sợ hãi kéo đến, cơ thể run rẩy dữ dội.

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng thật khẽ, ngồi xuống trước mặt Dụ Hủy, tay trái đặt lên gối trái, áp sát cơ thể, chân phải hạ thấp đỡ tay phải, cổ tay hơi nâng lên, bàn tay rũ xuống tự nhiên, ngón trỏ nhạt màu máu móc một lọn tóc của cô ta lên, nói: "Có muốn tôi giúp cô nhớ lại không?"

 

Dụ Hủy cảm giác rõ ràng trạng thái của một kẻ điên từ trên người Thẩm Kiến Thanh, không dám manh động.

 

Thẩm Kiến Thanh cũng không vội, ngón tay quấn lấy tóc cô ta từng vòng một, đến chân tóc, dùng năm ngón tay túm lấy, giật mạnh về sau.

 

"Á!" Dụ Hủy gào lên, đau đến mức da đầu như sắp bị giật rách!

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Dụ Hủy hoảng sợ ra mặt, dài giọng: "Dụ Hủy, cô nghĩ tôi kiên nhẫn đến thế nào?"

 

Dụ Hủy nổi điên: "Đánh người trắng trợn, Thẩm Kiến Thanh, cô có còn muốn làm giảng viên không thế?!"

 

Thẩm Kiến Thanh mạnh tay, cười dửng dưng: "Nếu nó đã được định trước là một kiểu ràng buộc thì tại sao tôi phải làm? Lẽ nào cô quên chủ nhiệm lớp chúng ta hồi đó giả ngơ khi tôi bị bắt nạt, qua loa cho xong chuyện như thế nào để được thăng chức à? Đời này, cái nghề tôi ghét nhất chính là nghề giáo."

 

"Dụ Hủy," Thẩm Kiến Thanh hạ giọng, tia sáng trong đồng tử biến mất trong chớp mắt, "Cho cô 2 lựa chọn, nói, hay không nói?"

 

Dụ Hủy bị sắc đen trong đồng tử Thẩm Kiến Thanh bức ép đến nghẹt thở, hoảng loạn nói: "Nói, nói, tôi nói..."

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, buông tay ra, cụp mắt vuốt những sợi tóc bị giật rụng trên đầu Dụ Hủy.

 

"Bắt đầu đi." Thẩm Kiến Thanh nhắc nhở.

 

Dụ Hủy cắn mạnh bờ môi tái nhợt, kể cho Thẩm Kiến Thanh nghe đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh năm xưa.

 

Cô ta không nhìn biểu cảm của Thẩm Kiến Thanh, nhưng qua tần suất và sức nặng hơi thở của cô ấy, cô ta có thể đoán chắc rằng cơn phẫn nộ của cô ấy đang dâng trào nhanh chóng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào như một trận lũ.

 

Cơn rét lan tỏa trong tim Dụ Hủy, cơn điên như lan đến tứ chi, cô ta mơ hồ nghe Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Video ở đâu?"

 

Thẩm Kiến Thanh chưa từng xem ở nhà.

 

Video duy nhất được nhắc đến là CCTV trong cửa hàng của Hạ Tây, nhưng cô ấy cũng chưa xem được đoạn cuối.

 

Dụ Hủy hớt hả nói: "Tôi không biết! Chị cô chết," Dụ Hủy vô tình nhìn vào mắt Thẩm Kiến Thanh, mặt bợt đi, tức khắc thay cách dùng từ, "Không lâu sau khi chị cô qua đời, có người nặc danh gửi video đến nhà tôi, đe dọa tôi dám ở lại Giang Bình quấy rối cô thêm một ngày nào nữa thì sẽ đăng nó lên mạng ngay lập tức."

 

"Tôi chỉ có thể bỏ đi."

 

Đến cực Nam, tốt nghiệp xong ở lại cái viện thiết bị tồi tàn đó mười mấy năm.

 

Thẩm Kiến Thanh im lìm, hồi lâu, giọng nói lạnh lùng treo lơ lửng trên đỉnh đầu Dụ Hủy: "Cô đã an phận lẩn tránh 20 năm đầu rồi, tại sao 2 năm tiếp theo tự nhiên lại không lẩn tránh nổi nữa?"

 

Vừa giẫm đạp cô ấy, vừa uy hiếp Tần Việt.

 

"Dụ Hủy, lý do gì khiến cô đột nhiên hết sợ?"

 

Dụ Hủy run rẩy mất kiểm soát: "Tôi, tôi thật sự không muốn làm gì cô cả."

 

Nếu không phải chuyện của cô ta và Hoàng Văn Phong đột nhiên bị đưa ra ánh sáng, cô ta chỉ muốn trút bỏ nỗi lo sợ bất an chất chồng trong lòng 20 năm rồi sẽ dừng lại ngay, sống những ngày tháng ung dung tự tại của mình ở 071."

 

"Tôi nhớ ra rồi!" Trên mặt Dụ Hủy lộ ra vẻ kích động, "Sau 2 ngày chuyện giữa tôi và Hoàng Văn Phong bị phanh phui, có người lần lượt gửi cho tôi 2 email, đề cập đến chuyện video!"

 

Dụ Hủy tưởng rằng sự chủ động mình có thể đổi lấy sự buông tha của Thẩm Kiến Thanh, nhưng cô ấy lại chẳng hề thay đổi, mặt lạnh như băng, đôi mắt như hang động tăm tối không thấy đáy, một khi cô ta bị hút vào, chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thây.

 

Dụ Hủy kinh hãi co rúm về sau.

 

Thẩm Kiến Thanh thờ ơ nhìn, không nhúc nhích.

 

Có lẽ cô ấy biết một email—— Do Tần Việt gửi.

 

Cô ghi lại việc này trong file Word, nhưng không viết nội dung cụ thể, vậy nên đến hôm nay cô ấy mới biết.

 

22 năm trước, Tần Việt chỉ mới 5 tuổi, chuyện mà ngay chính cô ấy còn chẳng biết, Tần Việt càng không thể biết.

 

Cô nghe được từ đâu?

 

Thẩm Kiến Thanh không hiểu, chỉ có thể xác định email của Tần Việt là để hù dọa Dụ Hủy, cô không có video trong tay.

 

Email kia...

 

Là ai được?

 

"Hai email đó viết cái gì?"

 

"Đều lấy video ra để đe dọa tôi, chữ ký! Chữ ký khác nhau!"

 

"Khác thế nào?"

 

"Một là 'Thay mặt Thẩm Đồng Nghi', còn lại là ngày video được gửi ẩn danh cho tôi cách đây 22 năm."

 

Thẩm Kiến Thanh gần như không cần suy nghĩ, lập tức chắc chắn người gửi email kia chính là người nắm giữ đoạn video, nhưng không biết người này là gì của Thẩm Đồng Nghi.

 

Thẩm Đồng Nghi của thời cấp 3 đều vượt trội hơn hẳn các bạn đồng trang lứa về ngoại hình, học tập và cả tài năng, nếu không, Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ đã không nhìn chằm chằm chị mãi không thôi.

 

Nhưng chính vì quá xuất sắc, không biết tự khi nào, chị trở thành đại danh từ "thanh cao", bạn bè càng ngày càng ít.

 

Người bạn có thể giúp chị lưu giữ video hơn 20 năm sau khi chị qua đời, Thẩm Kiến Thanh càng không thể tìm ra.

 

Cô ấy còn chẳng thể tìm ra, Dụ Hủy đương nhiên sẽ không biết.

 

Cô ấy không nói dối.

 

Thế nhưng, cô ấy không biết đoạn video đang ở trong tay ai, nhưng biết rõ đến tân khi chết, đến khi hóa thành tro tàn, chị cô ấy chỉ đang tìm mọi cách để bảo vệ em gái mình.

 

Chị đã làm gì sai ư?

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Dụ Hủy, khóe miệng thẳng tắp từ từ hiễn lên nụ cười.

 

Diễm lệ mà tội lỗi, mang theo mùi máu tanh.

 

Tim Dụ Hủy bỗng nảy lên, cổ họng như thể bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ bàn tay đang đặt trên đầu gối trái lên, mu bàn tay đỡ nhẹ cằm, mỉm cười nói: "Dụ Hủy, bật mí cho cô một bí mật."

 

Bí mật này, cô ấy đã quyết định sẽ tiết lộ cho cả Dụ Hủy ngay tại giây phút nói với mẹ Thẩm.

 

Nó chính là "con mèo" có thể khiến Dụ Hủy phải sống trong sợ hãi suốt nửa đời sau, sở hữu bộ vuốt sắc bén nhất.

 

Dụ Hủy thở gấp, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt bệnh hoạn lại biến thái của Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo cằm đến cổ họng Dụ Hủy, sau đó đột ngột nắm chặt, nhấc cô ta lên khỏi mặt đất, cười nói: "Không biết phải lúc nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt họ à?"

 

Cùng một câu, khi nói với Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh mang vẻ bá đạo và giả vờ lạnh lùng, với Dụ Hủy, cười càng rạng rỡ thì lại càng giống loài rắn rết tuyệt đẹp đang nhấm nháp xương thịt loài người.

 

Dụ Hủy hoảng sợ mà ngạt thở.

 

Như thích thú, Thẩm Kiến Thanh nhìn mặt Dụ Hủy 2 giây rồi rời mắt, ghé vào tai cô ta nói: "Chị tôi chết vì uống thuốc diệt cỏ. Cô có hiểu cách chết này không? Ha." Thẩm Kiến Thanh bật cười một tiếng, giọng nói mềm mại đến khó tin: "Nói đơn giản thì là cảm nhận rõ ràng nội tạng đang thối rữa, suy kiệt, từng bước trải qua cảm giác của cái chết."

 

"Hự hự——!" Dụ Hủy đau đớn vùng vẫy, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi.

 

Nhưng trong lòng Thẩm Kiến Thanh lại hoàn toàn bình thản: "Lúc đó chị ấy phải tuyệt vọng đến nhường nào mới lựa chọn cách chết không chút hối tiếc này?"

 

Thẩm Kiến Thanh vừa siết cổ Dụ Hủy, lại vừa bình tĩnh vuốt sống lưng cô ta, giúp thuận khí cho cô ta: "Chị ấy chắc chắn rất hận."

 

"Hồi nhỏ, chị ấy xem phim ma cùng với tôi, trong đó nói hễ là người mang oán khí mà tự sát đều kề cà không muốn ra đi."

 

"Vì bọn họ không cam tâm, muốn tự mình báo thù."

 

"Chị tôi ngoài oán khí, còn rất tỉnh táo," Thẩm Kiến Thanh cười, chậm rãi nói, "Chắc chắn chị ấy biết nên tìm ai để báo thù, nhỉ?"

 

Trán Dụ Hủy nổi gân xanh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

 

Thẩm Kiến Thanh cảm nhận được sự đau đớn của cô ta, ấn nhẹ vào động mạch của cô ta: "Dụ Hủy, tôi, cô, chúng ta đều là hung thủ giết chết chị tôi, đừng ai nghĩ đến việc chạy trốn."

 

"Cô có biết vừa rồi, lúc tôi đột nhiên mất kiểm soát rồi tông phải cô đã xảy ra chuyện gì không?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Dụ Hủy há to miệng, trong cổ họng ngoài tiếng r3n rỉ thống khổ ra, không thể phát ra bất kỳ một âm thanh dư thừa nào.

 

Thẩm Kiến Thanh như đột nhiên nhận ra, tách khỏi Dụ Hủy.

 

Sau đó buông tay, cô ta ngã thẳng xuống đất, ho đến xé ruột xé gan.

 

Thẩm Kiến Thanh kiên nhẫn quan sát ở bên cạnh.

 

Ngay khi Dụ Hủy dừng ho, Thẩm Kiến Thanh liền nói: "Tôi nhìn thấy chị tôi."

 

Dụ Hủy sửng sốt trong tích tắc, sợ hãi trong mắt gần như nuốt chửng cô ta.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn, mỉm cười như đang hồi tưởng rồi mới nói: "Thật đấy. Tôi đâu có biết xe của cô, đâu thể vô duyên vô cớ mà tông trúng được, đúng không? Đúng thật là tôi đã nhìn thấy chị tôi, sau đó đầu óc trống rỗng ngay lập tức, hoàn toàn không kiểm soát được hành động. Ừm——" Thẩm Kiến Thanh cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Cảm giác mất kiểm soát này hoàn toàn khác với cảm giác mất kiểm soát khi lên cơn. Xin lỗi nhé, vừa nãy nói tông trúng cô là do bệnh, hơi vội vàng."

 

Dụ Hủy chỉ cảm thấy sợ hãi hơn, liều mình lùi về sau.

 

Thẩm Kiến Thanh cũng không ngăn cản, mà chuyển thế ngồi—— Hai gối chụm lại, hai tay đan chéo đặt trên gối, cúi người, cằm đặt trên cánh tay, "ấy" một tiếng, nói: "Cô nói xem, dạo này chị tôi luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, liệu có phải là đang chờ đợi ngày hôm nay không?"

 

"Chị ấy biết cô cũng sẽ tới, cho nên báo trước cho tôi, bảo tôi đến nghĩa trang tìm chị ấy, để mượn tay tôi tông chết cô trên đường."

 

"Dụ Hủy, tôi mới nhớ ra, chị tôi yêu tôi đến thế, chắc chắn sẽ không trách tôi vì đã thích một người đồng giới độc ác, mang đến vận rủi cho chị ấy đâu."

 

"Vì thế..."

 

Nụ cười của Thẩm Kiến Thanh nhạt dần, giọng nói lập tức trở nên lạnh lẽo, u ám: "Người chị ấy muốn tìm chỉ có cô."

 

Cuồng phong từ ven đường thổi qua, mang theo tiếng gió rít chói tai, tựa như tiếng than khóc do oan hồn phát ra.

 

"A!!!" Dụ Hủy ôm đầu kêu la.

 

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh vang lên trong tiếng gió rít: "Dụ Hủy, miễn là cô còn sống ngày nào, thì chị tôi sẽ quấn lấy cô ngày đó, tra tấn cô, và cả món nợ của em gái chị ấy, sẽ cẩn thận, tỉ mỉ tính toán rõ ràng, sạch sẽ với cô.

 

"Đừng nói nữa!" Dụ Hủy giàn giụa nước mắt.

 

Thẩm Kiến Thanh lạnh lùng nhìn.

 

Tại sao phải dừng nói?

 

Một kẻ có tật giật mình.

 

Một trái tim nơm nớp lo sợ suốt 20 năm vì một đoạn video.

 

Một dịp thiên thời địa lợi.

 

Bây giờ nói, không còn lúc nào thích hợp hơn nữa.

 

Vả lại...

 

Thẩm Kiến Thanh đứng dậy, giọng nói lạnh lùng như ma như quỷ: "Lúc nói những lời đó với Tần Việt trong quán trà, cô đã bao giờ hỏi cô ấy có muốn nghe không hay chưa?"

 

Dụ Hủy đã đánh mất khả năng suy nghĩ, cơ thể co quắp dưới lề đường.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn xuống cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Chẳng phải cô thích bàn tán với người khác về chi tiết cái chết của chị tôi hay sao? Để tôi."

 

"Chị ấy oán hận cô, oán hận tôi, oán hận tất cả những người xung quanh."

 

"Cô có biết một người ngay cả nổi giận cũng dịu dàng, hòa nhã, một khi bắt đầu oán hận ai đó thì sẽ như thế nào không?"

 

Hai mắt Dụ Hủy đỏ như máu, không thể phát ra âm thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn về phía nghĩa trang, dối lòng bịa đặt, bôi nhọ Thẩm Đồng Nghi.

 

"Chị ấy nóng lòng muốn ăn thịt, uống máu, bẻ xương, quất thây."

 

Trái tim Thẩm Kiến Thanh đau như bị xé toạc.

 

Khi những lời đó thốt ra khỏi miệng, tâm trí tràn ngập hình ảnh Thẩm Đồng Nghi không chút oán niệm, dặn cô ấy đừng khóc, phải dũng cảm.

 

"Thanh nhi, em sẽ từ từ lãng quên những chuyện xảy ra suốt năm 14 tuổi này thôi, sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp, đối xử thật lòng với em, sẽ có một tình yêu giản đơn, nhưng ấm áp với cô ấy."

 

"Em nhất định phải nhớ dẫn cô ấy đến gặp chị, gặp được rồi, chị mới có thể thật sự yên lòng."

 

"Em ẩu lắm, không thích ghi nhớ, chị phải cho em một thời hạn mới được."

 

"17 năm có được không? Em hãy dùng 17 năm này để trưởng thành thêm lần nữa, rồi vào ngày trưởng thành, em sẽ gặp được cô gái mình thích. Khi đó em mới 31, chín chắn rồi, cũng đã có nền tảng kinh tế nhất định, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho cô gái ấy."

 

"Thanh nhi, em sẽ không để chị thất vọng đâu nhỉ?"

 

Đúng, cô ấy đã không để chị ấy thất vọng.

 

Cô ấy gặp được Tần Việt rồi!

 

Cô gái này yêu cô ấy đến mức cho dù cô ấy có muốn lấy mạng cô, có lẽ cô cũng sẽ không chút do dự mà dâng hiến bằng cả 2 tay!!

 

Vậy Dụ Hủy, sao cô dám khiêu khích cô ấy sau khi bức tử chị tôi??!

 

Trên mặt Thẩm Kiến Thanh lộ ra vẻ điên dại khát máu.

 

"Còn nhớ chuỗi tràng hạt trên tay tôi bị cô giật đứt không?"

 

"Biết tại sao tôi lại đeo nó không?"

 

"Vì chị tôi."

 

"Trong nhà tôi có Phật đường đạo tràng, ngày nào tôi cũng phải tụng kinh siêu độ cho chị ấy, mới có được chút an yên."

 

"Dụ Hủy, cô nhìn tôi thành ra thế này rồi, liệu những ngày tháng sau này của cô có yên ổn nổi không?"

 

"Hẳn là cô tin vào quỷ thần."

 

"Sớm hối cải, thì mới có khả năng được khoan thứ khi còn sống."

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay lên, rút cây trâm giữa tóc ra rồi bỏ vào túi áo, nói: "Dụ Hủy, sắp sang năm mới rồi, chị tôi sẽ về nhà ăn Tết, cô muốn gặp chị ấy không? Chắc là chị ấy rất muốn gặp cô đấy."

 

Trên mặt Dụ Hủy cắt không còn một giọt máu, cứng đờ bất động.

 

Thẩm Kiến Thanh: "Để tôi đưa cô đi."

 

Thẩm Kiến Thanh từng bước một đi đến trước mặt Dụ Hủy, cúi xuống túm lấy cổ áo cô ta, kéo về phía trước."

 

Dụ Hủy như mất hồn, không hề phản kháng.

 

Đến gần nghĩa trang, Dụ Hủy bắt đầu run, trong miệng liên tục lẩm bẩm gì đó.

 

Thẩm Kiến Thanh dừng bước để nghe.

 

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

 

Bỗng, gió ngừng rít.

 

Thẩm Kiến Thanh buông tay ra, ném Dụ Hủy xuống đất, nhìn xuống cô ta nói: "Bây giờ xin lỗi liệu có muộn không?"

 

Một ngày nào đó, Tần Việt sẽ ổn, cô ấy sẽ ổn, còn người chị gái đã luôn bảo vệ cô ấy cho đến tận ngày hôm nay thì sao?

 

Khi người lạ nhắc đến chị, sẽ chỉ có những bức ảnh nhạy cảm đó.

 

Người thân...

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

 

Chị ơi, nếu em nghe lời chị, sau khi yêu đương nghiêm túc, còn có ai sẽ toàn tâm toàn ý chỉ nhớ đến chị nữa?

 

Em bảo tất cả những người đã từng bôi nhọ chị đến xin lỗi chị, có được không?

 

Mở ra quá khứ của chúng ta.

 

Vì điều này, em có thể sẽ mất việc, người em thích có thể sẽ bị chỉ trích ở trường, đây có thể coi là một cái giá rất đắt, nhưng khi một năm mới bắt đầu, chị sẽ được rất nhiều người tưởng nhớ.

 

Do đó, em chẳng ngại đâu, cô gái mà em thích...

 

Cô ấy đúng như những gì chị kỳ vọng, xinh đẹp, đối xử chân thành với em, còn rất dũng cảm nữa, đã quang minh chính đại nói với em rằng: "Giảng viên Thẩm, chị đã đồng ý cưới em, nên điều em trông mong mỗi ngày, là chị gióng trống khua chiêng đến rước em."

 

Cô ấy không sợ chuyện bọn em yêu nhau đột nhiên bị nhiều người biết.

 

Vậy em cũng chẳng cần phải sợ rằng, quá khứ của chúng ta đột nhiên ai đó biết đến.

 

Chị ơi, cô ấy sẽ bảo vệ em, để chị được thật nhiều người tưởng nhớ và yêu thương.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận