Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 85: Chương 85
Trong túi kêu "rì rì", Thẩm Kiến Thanh đang nằm trên bàn giật mình tỉnh giấc. Cô ấy chậm chạp một lúc rồi ngồi dậy, mệt mỏi xoa bóp ấn đường, lấy điện thoại.
Đọc nội dung trên WeChat, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc do mỏi mệt của Thẩm Kiến Thanh lập tức như được xoa dịu, cô ấy lười biếng tựa vào ghế, bấm mở bàn phím trả lời.
Trước khi gửi đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Thẩm Kiến Thanh dừng lại, nhanh chóng xóa "Mới sáng ngày ra đã thả thính, có cho người ta làm việc nữa không đây" trong ô nhập, chuyển qua bấm mở ứng dụng điều khiển con mèo, chuyển chụp ảnh thành quay video cảm nhận chuyển động, sau đó giơ tay lên, khẽ ngoắc ngón trỏ trước camera.
Bên kia, Tần Việt đã mở APP sau khi nhận được thông báo, vô thức tiến lại gần, nhìn thấy đôi môi đã không còn hồng hào sau một đêm vất vả của Thẩm Kiến Thanh chậm rãi mấp máy, im lặng nói: "Yêu em."
Thịch.
Tần Việt nghe thấy tim mình đập, ánh nắng ảm đạm trên đỉnh đầu bỗng trở nên nồng cháy.
Cô đi đến dưới một bóng cây, ngắm nhìn Thẩm Kiến Thanh thật lâu mới bấm vào WeChat qua thông báo ở đầu màn hình.
Hạ Tây: 【Tìm thấy địa điểm trong ảnh chụp màn hình cô gửi cho tôi rồi, khi nào thì đi?】
Tần Việt: 【Chiều Chủ nhật.】
Buổi sáng cô vẫn còn bài thi môn cuối cùng.
Trước đó, còn có một việc cần chuẩn bị.
Hạ Tây: 【/OK】
Tần Việt quay lại lịch sử trò chuyện WeChat, vuốt lên, tìm thấy hộp thoại của Từ Tô Du: 【Bác sĩ Từ, có tiện không? Tôi muốn cô tư vấn một chuyện.】
Không lâu sau, Tần Việt quay lại APP, Thẩm Kiến Thanh đã ngủ gục trên bàn rồi, bên cạnh có con mèo và ánh nắng ban mai.
————
9 giờ, Dụ Hủy ký tên, dẫn mọi người vào sân.
10:36, địa điểm thử nghiệm được bố trí xong.
Chu Học Lễ và những người khác ngồi trong phòng điều khiển, đồng bộ chỉ đạo với những người bên kia tấm kính thông qua micro: "1036, hiện trường mô phòng số 0711, thử nghiệm mô phỏng XN-06 lần đầu tiên, tình huống mô phỏng: Nhiệt độ cực thấp."
Bàn tay của một nhà nghiên cứu của 071 di chuyển chuột đến nút phóng, bắt đầu đếm ngược.
Thẩm Kiến Thanh tập trung nhìn số liệu trên máy tính.
Chu Tư đứng ở phía sau cô ấy.
"Có rồi," Thẩm Kiến Thanh bấm chuột xoay bản đồ nhiệt ba chiều, bảo Mao Mao ghi lại, "Sai số thời gian phát nổ là 1ns, bình thường; phạm vi gây sát thương theo lý thuyết là 1,2km, bình thường..."
Trong dự án này, họ sử dụng tên lửa cỡ trung, 071 đã khai thác được 3 năm, rất thành thạo kỹ thuật, bộ phận điều khiển và đo lường tính toán mà họ có thể tiếp xúc cũng có nền tảng kinh nghiệm rất vững chắc, thêm vào đó là hiệu suất của chip MT rất ổn định trong môi trường khắc nghiệt, thành công ngay trong lần thử đầu tiên là chuyện nằm trong dự đoán, điều kiện hoạt động dưới ánh sáng mạnh sau đó mới là trọng điểm——ánh sáng mạnh sẽ gây nhiễu lớn cho thấu kính quang học, cần phải kiểm soát thuật toán nghiêm ngặt thì mới có thể đảm bảo thu thập dữ liệu chính xác.
Chu Học Lễ ngồi nghiêm chỉnh, sắp xếp phân tích dữ liệu một cách rành mạch rõ ràng và chuẩn bị cho lần thử nghiệm tiếp theo.
11 giờ 20 trưa, bắt đầu thử nghiệm điều kiện ánh sáng mạnh.
Quy trình không thay đổi.
Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm màn hình, dạng sóng biến hóa cấp tốc, vượt qua ngưỡng cao nhất chỉ trong một giây, sau đó nhanh chóng tụt trở lại.
"Thất bại rồi à?" Dụ Hủy hỏi.
Thẩm Kiến Thanh có phản ứng chống đối với tất cả mọi thứ liên quan tới cô ta, nhưng vẫn thành thật nói: "Bộ phận chức năng này mới hoàn thành 3 ngày trước, vẫn chưa thử nghiệm toàn diện, xử lý được dữ liệu tốc độ cao dưới ánh sáng bình thường đã có thể coi như là ổn định rồi."
"Tôi chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng." Dụ Hủy nói: "Giáo sư Chu, điều kiện hoạt động này không qua, sang điều kiện tiếp theo."
Chu Học Lễ không nói gì, trước khi đến, họ đã đánh giá kết quả thử nghiệm các hạng mục của ngày hôm nay, đã chuẩn bị tâm lý, nói thẳng ra, họ đến đây, chỉ là vì không muốn trở mặt với Dụ Hủy.
Chu Học Lễ mở micro, bố trí nhiệm vụ tiếp theo.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, thấp giọng hướng dẫn Mao Mao ghi chép số liệu đặc biệt.
Dư quang di chuyển, nhìn thấy Chu Tư đứng phía sau vẫn im lặng từ đầu đến cuối, Thẩm Kiến Thanh hơi khựng lại rồi tiếp tục hướng dẫn Mao Mao ghi xong, sau đó đứng dậy, lùi xuống đến bên cạnh Chu Tư, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Vừa rồi là lần bất thường đầu tiên, không phát nổ, mỗi lần tiếp theo tôi đều đã dự đoán và xử lý. Chu Tư, tại dự án này, cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi."
Chu Tư sững sờ, hoàn hồn. Cô nàng giơ bàn tay phải ở trong túi quần lên, mượn động tác vuốt tóc, dùng gan bàn tay ấn vào đôi mắt nhức mỏi do đã lâu không chớp mắt, nói: "Cảm ơn nhé."
Thẩm Kiến Thanh nhìn về phía trước, im lặng một hồi rồi cũng nói: "Cảm ơn nhé."
Các cô đã tiến hành hòa giải cho cuộc đối chọi gay gắt trong phòng họp vào lần đầu tiên gặp mặt.
...
Thử nghiệm kéo dài đến 3 giờ chiều thì kết thúc, sau đó tổng kết kiểm kê, Dụ Hủy yêu cầu hoàn thành toàn bộ sửa chữa và tối ưu hóa trong vòng một tuần.
Thẩm Kiến Thanh không muốn vì mình mà đem đến phiền phức cho mọi người trong nhóm, dù Dụ Hủy chỉ quản lý không giỏi, không có bất kỳ động thái nào khác, nhưng cô ấy vẫn đích thân chỉ đạo, để hoàn thành đúng hạn, cô ấy bận rộn đến mức không kịp uống một ngụm nước.
6 giờ, tối ưu hóa trong điều kiện ánh sáng mạnh tiến triển không thuận lợi, Chu Học Lễ lại vừa mới lên máy bay chưa được bao lâu do đột xuất có việc, chỉ còn lại một mình Sư Dương không kham nổi.
Thầy Lâu và Thẩm Kiến Thanh thảo luận xong vấn đề điều khiển, quay đầu nói: "Mấy hôm nay tôi có đọc luận văn của kỹ sư Dụ, cô ấy là chuyên gia xử lý tín hiệu ánh sáng đấy, hay là cậu gọi cô ấy đến xem thử xem?"
Sư Dương: "Tôi gọi cho kỹ sư Dụ ngay đây."
Cuộc gọi được kết nối sau vài giây, Sư Dương vội vàng nói: "Alô, kỹ sư Dụ, tôi là Sư Dương, học trò của thầy Chu, không biết cô có tiện đến phòng họp một lát không, tôi có vấn đề muốn hỏi cô."
Dụ Hủy nói: "Xui quá, tôi vừa mới đến viện thông tin, tạm thời không về đó được."
"Vậy à, vậy thì làm phiền cô rồi, tôi nghĩ cách tiếp vậy."
"Vất vả rồi."
Kết thúc cuộc gọi, Sư Dương xụ mặt nói: "Kỹ sư Dụ đang ở viện thông tin, tôi nhớ là cách đây rất xa."
"Không thể nào," Tống Hồi vừa đi vệ sinh về xoa đôi tay lạnh buốt, "2 phút trước em còn nhìn thấy cô ấy nói chuyện với người khác ở dưới tầng, kể cả có ngồi tên lửa đi thì cũng phải có quá trình phóng lửa chứ."
Tống Hồi nói mà không suy nghĩ, ngồi xuống rồi mới phát hiện bầu không khí có gì đó không ổn.
Cậu ta nhớ lại một lúc rồi nhu nhược nói: "Kỹ sư Dụ nói vậy chắc là có lý do khó nói."
Nói như nói.
Cây bút chì của Thẩm Kiến Thanh kẹp giữa những ngón tay, hồi lâu không cử động.
Sư Dương thở ngắn than dài.
Thẩm Kiến Thanh vẻ mặt vô cảm lấy điện thoại ra, nói: "Để tôi giúp cậu liên lạc với một người."
Thẩm Kiến Thanh gọi cho Mộ Chính Hòe, trình độ ứng dụng quang họng của cô có thể được xếp top 10 toàn quốc.
Mộ Chính Hòe không hề chối từ, hỗ trợ đến tận 10 giờ tối, giải quyết được khá nhiều vấn đề.
Hôm qua mọi người đã thức trắng đêm, không ai chịu nổi tăng ca thêm hôm nay, vậy là Thẩm Kiến Thanh chủ động mời cơm, nhờ thầy Lâu đưa mọi người đi ăn một bữa ngon để thư giãn, còn mình thì chậm trễ một lúc mới rời đi vì phải tìm người trông coi giúp.
Trong lúc xuống tầng, Thẩm KIến Thanh nghe thấy một giọng nữ quen thuộc mà lại xa lạ.
Quen thuộc vì nguồn phát ra âm thanh là Dụ Hủy, xa lạ là vì Thẩm Kiến Thanh rất khó liên kết hai chữ "tình mẹ" với Dụ Hủy.
"Em bé hôm nay có nhớ mẹ không nào?"
"Dì nói em bé đã ăn hết một bát cơm đầy đấy, em bé giỏi quá đi."
"Ôi, đây là tranh em bé vẽ đó hả? Đẹp thật đấy."
"..."
Giọng nói của Dụ Hủy làm Thẩm Kiến Thanh buồn nôn, cô ấy muốn chuyển sang đi cầu thang phía bên kia, chưa kịp quay người thì Dụ Hủy đã để ý, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy là Thẩm Kiến Thanh, ánh mắt ngập tràn tình mẹ của cô ấy lập tức trở nên sắc bén và u ám.
Dụy Hủy tắt tiếng video, dựa vào bức tường phía sau lưng, cười mà như không nói: "Thẩm Kiến Thanh, tôi vừa đến cô đã xin nghỉ, đừng bảo là vì sợ tôi đấy nhé? Tôi đã nói rồi, tôi thắng tuyển thông qua quy trình thông thường, chỉ muốn tập trung theo đuổi dự án, sẽ không làm gì cô, và cả cô bạn gái nhỏ của cô đâu, tại sao cô lại không tin tôi nhỉ?"
Bốn chữ "cô bạn gái nhỏ" mà Dụ Hủy cố ý nhấn mạnh giống như những chiếc gai, đâm vào Thẩm Kiến Thanh, khiến cô ấy khó chịu khắp người, cô ấy chỉ muốn giơ tay, cho cô ta một cái bạt tai như mùa đông năm ngoái.
Nghĩ đến việc cô ta từ chối Sư Dương trong điện thoại và bị Tống Hồi phát hiện, ánh mắt Thẩm Kiến Thanh tối sầm, cố gắng nhẫn nhịn, đối diện với ánh nhìn không có ý tốt của Dụ Hủy mà xuống tầng.
Dụ Hủy trầm ngâm.
Lần này cô ta thật sự không lừa Thẩm Kiến Thanh.
Cô ta phải mất 14 năm mới thoát khỏi cái Viện Thiết bị tồi tàn đó, không muốn bị đánh bật trở lại nơi xưa bởi chút ân oán nhỏ nhặt.
2 năm tới cứ cho hai người yêu đương hạnh phúc đi, đợi đến khi tìm được video...
"Hừ!"
Dụ Hủy châm chọc một tiếng, lại mở micro gọi video với con gái, dịu dàng đến mức giống như kẻ đa nhân cách.
Xuống tầng, Thẩm Kiến Thanh đi thẳng về phía trước.
Sau khi lên xe, cô ấy lập tức gọi điện cho Đàm Cảnh đang trong kỳ thi ở trường giống Tần Việt.
"Dụ Hủy của Viện Thiết bị 071, giúp tôi tải xuống toàn bộ luận văn, bản quyền sáng chế mà người này đã công bố." Thẩm Kiến Thanh nói.
Cô ấy tin thời gian có thể biến một học sinh đội sổ thành học sinh giỏi, nhưng không tin người này lại là Dụ Hủy.
Phán đoán này đạt đến đỉnh điểm khi Tống Hồi vạch trần lời nói dối của Dụ Hủy.
Một người thậm chí còn không dám thảo luận về dự án của chính mình, có được bao nhiêu thực lực chứ?
Bây giờ cô ấy rất muốn xem xem, Dụ Hủy đã leo lên chức vụ chính cao dựa vào các luận văn chất lượng cao như thế nào.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Sắp xếp rồi gửi cho tôi càng sớm càng tốt."
Kể từ khi bắt đầu giảng dạy, Thẩm Kiến Thanh chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ số tạp chí học thuật nào ở cả trong và ngoài nước, có lúc chỉ là lúc rảnh đứng bên đường chờ người thôi, cô ấy cũng sẽ lấy ra đọc, cô ấy luôn tin vào câu nói "Học, học nữa, học mãi", không tiến thì sẽ lùi.
Đàm Cảnh biết thói quen của cô ấy, trước đây cũng đã từng giúp cô ấy tải vài lần, nghe vậy thì vô thức nói: "Vẫn là những cuốn cốt lõi à?"
Thẩm Kiến Thanh: "Không, tải hết."
Ôi.
Đàm Cảnh thầm nghĩ, giảng viên hướng dẫn của cậu ta không thèm chọn lọc luận văn của người này, nhất định là sừng sỏ.
"Vâng, vâng, em đi tìm ngay đây. Ký tự cụ thể trong tên người đó, phiền cô gửi cho em với." Đàm Cảnh nói.
Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, cúp máy, gửi tên của Dụ Hủy, sau đó lái xe về khách sạn.
Cô ấy đói bụng, lại không quá thèm ăn, chỉ mang một phần salad rau về.
Trong khách sạn vắng tanh.
Thẩm Kiến Thanh rất mệt, tiện tay bỏ đồ đạc xuống, sau đó mặc nguyên quần áo, nằm xuống giường, cẳng tay gác trên trán.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy đột nhiên cảm thấy yên ắng, muốn nghe chút tiếng động.
Thẩm Kiến Thanh lấy điện thoại ra, gửi cho Tần Việt một tin nhắn WeChat: 【Nghỉ ngơi rồi à?】
Tần Việt: 【Chưa.】
Thẩm Kiến Thanh: 【Gọi video một lát không?】
Tần Việt trực tiếp gọi.
Cuộc gọi video được kết nối, Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, trở người nằm úp trên giường: "Sắp 11 giờ đến nơi rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Tần Việt nói: "Đợi chị."
Tâm trạng tồi tệ bị Dụ Hủy khơi dậy trong Thẩm Kiến Thanh lập tức mất dạng, cô ấy kéo gối đến kê người, nói: "Giờ đợi được rồi, đến lúc đi ngủ rồi hả?"
Tần Việt nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh nhướng máy, lại gần camera: "Này cũng không, kia cũng không, gây sự đấy à?"
Tần Việt nói: "Tìm chị để đòi được chúc ngủ ngon."
Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, khoái chí cười lớn.
"Hahaha, lỗi tôi, lỗi tôi." Thẩm Kiến Thanh cố gắng nhịn cười nói: "Sư phụ Tần ngủ ngon nhé."
Tần Việt: "Vẫn ráng được thêm một lúc nữa."
"Đừng ráng nữa, không gặp nhau được bao lâu đâu mà mặt em đã gầy hẳn đi rồi. Sao thế?"
"Ôn thi khắc khổ quá đấy."
"Chị tin được em chắc?"
"Thực ra là bệnh tương tư được ánh sáng cưỡng chế tô điểm."
"Hahaha..."
Thẩm Kiến Thanh không dừng cười được.
Tần Việt phóng to camera, có vẻ như để điện thoại tựa vào đâu đó, tiếp theo đó là vang lên tiếng sột soạt, Thẩm Kiến Thanh nhìn kỹ, ô, đêm hôm khuya khoắt mà còn ăn kẹo.
Quả nhiên người không sợ béo chẳng có gì phải lo nghĩ.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn salad rau của mình...
Cứ như cho cừu ăn ấy.
Thẩm Kiến Thanh thở dài một hơi, nằm nghiêng, lười biếng hỏi: "Ngọt không?"
Tần Việt ngậm kẹo trong miệng, giọng nói mơ hồ: "Bản thân nó không ngọt."
"Nhưng?"
"Vì chị mua cho em, nên ăn vào rất ngọt."
"Hahaha, sư phụ Tần, em thật sự đã nắm bắt hết tinh túy của câu từ rồi đấy, chịu không có nổi, em có biết bây giờ chị muốn làm gì không?"
"Làm gì?"
Thẩm Kiến Thanh chống một tay, đỡ đầu, chậm rãi nói: "Muốn trèo qua màn hình để lên giường em, khiến em hôn chị đến mức chân tay bủn rủn, nước chảy thành sông."
Tần Việt ngước mắt, nói: "Bạn cùng phòng của em nhát gan lắm, nếu chị từ trong điện thoại bò ra, có lẽ sẽ dọa họ hồn lìa khỏi xác mất."
"Thôi được, vậy thì chị nhịn, chờ ngày tiểu biệt thắng tân hôn vậy."
"Hôm nay có thể cho chị một chút lợi tức trước."
Thẩm Kiến Thanh hưng phấn: "Lợi tức gì?"
Tần Việt dùng viên kẹo cứng ngập tràn vị trái cây làm ẩm lưỡi, lại chậm rãi li3m môi, sau đó giơ tay trái lên, đầu ngón tay điểm nhẹ lên giữa môi rồi chuyển hướng về phía màn hình, tiến lại gần từng chút môi, chạm lên đôi môi gợi cảm của Thẩm Kiến Thanh.
Hô hấp Thẩm Kiến Thanh chững lại, vô thức li3m môi, dường như, rất ngọt.