Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 110: Chương 110

Khi Thẩm Kiến Thanh lấy thuốc và rời khỏi chỗ Từ Tô Du, trời đã tối mịt, nhưng cũng chỉ mới qua 7 giờ, về khu tập thể thì sớm quá, đến bệnh thì không gặp được Tần Việt, cô ấy phải tìm việc gì đó để làm.

 

Thẩm Kiến Thanh cầm thuốc trong tay, nhìn vài giây rồi đút vào túi áo khoác có thể chạm vào mọi lúc mọi nơi, sau đó lên xe, bật định vị, lái đến nhà bố mẹ Dụ Hủy.

 

Dụ Hủy cực kỳ ích kỷ, lại giỏi tự cứu mình, có thể nhận thấy điều đó qua việc cô ta có thể lên giường cùng lúc với hai cha con Hoàng Văn Phong, chẳng thèm đoái hoài đến hoàn cảnh của Hoàng Điềm sau khi bọn họ sụp đổ mà còn giậu đổ bìm leo.

 

Vậy nên, sau khi chuyện hồi cấp 3 bị vùi dập, cô ta nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực nắm giữ cơ hội này, để củng cố hình tượng nạn nhân của mình.

 

Cô ta sẽ củng cố như thế nào?

 

Ngoài ngoại hình ưa nhìn, cô ta gần như không có vốn liếng nào khac.

 

Trớ trêu thay, ngoại hình này hiện tại lại được thân phận "nạn nhân" của cô ta tâng bốc vừa cao vừa nặng, chỉ cần hơi sơ sẩy, nghênh đón cô ta sẽ là sự sỉ nhục và chửi rủa gấp hàng trăm nghìn lần so với trước.

 

Có lẽ cô ta không sợ đâu.

 

Vẫn là câu nói đó: Người trưởng thành ấy mà, dám làm thì phải dám chịu.

 

Xe của Thẩm Kiến Thanh dừng ở bên đường, tắt máy, trong khoang xe tối tăm yên tĩnh, chỉ có màn đêm mông lung xuyên qua kính chắn gió, sơ sài phác họa những đường nét của cô ấy.

 

Cô ấy lùi ghế hết cỡ, hai chân bắt chéo, dựa vào ghế. Tư thế phần thân trên không quá nghiêm chỉnh, nghiêng ngả, ống tay áo trái được là ủi phẳng phiu, bên phải như được vuốt đại, bên cao bên thấp xắn lên đến khuỷu tay. Khuỷu tay cô ấy tì vào hộp để tay, cẳng và bàn tay buông thõng tự nhiên, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.

 

Bỗng, một cơn gió lạnh ùa vào qua cửa sổ xe đang mở rộng, cuốn mái tóc dài của Thẩm Kiến Thanh vương lên mặt, cô ấy nheo mắt, không đưa tay gạt đi, mà như thể không cảm nhận được cái lạnh, chờ gió lạnh qua đi mới từ tốn giơ tay lên, đưa điếu thuốc đã gần tàn nhưng vẫn chưa chạm vào lên miệng.

 

Đốm lửa cháy rực trong đêm tối, nicotin k1ch thích thần kinh vắng lặng của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy hạ mí mắt, giấu sắc đen đang tích tụ trong con ngươi vào vực sâu, trong nụ cười chỉ còn lại âm điệu yêu kiều mềm mại mà uể oải, "Sư phụ Tần, đừng giận nhé, những lúc khác chị thật sự không có hút, đây chẳng phải..."

 

Vút——

 

Cửa xe chậm rãi nâng lên, Thẩm Kiến Thanh ngước mắt nhìn bóng người đang vội vã dưới ngọn đèn đường, giọng nói uyển chuyển: "Làm chuyện xấu phải hút thuốc thì mới vui được."

 

Làm chuyện xấu, phải duy trì trạng thái điên rồ thì mới làm cho tận được.

 

Thẩm Kiến Thanh dập thuốc, khởi động xe, đuổi theo chiếc xe màu trắng trước mặt.

 

Đường phố lúc 8 giờ tối xe cộ tấp nập, Thẩm Kiến Thanh đi đi dừng dừng gần nửa tiếng mới nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước một khách sạn nguy nga tráng lệ.

 

Dụ Hủy trang bị tận răng xuống xe, đứng ở bên đường nghe điện thoại.

 

Thẩm Kiến Thanh liếc nhìn gương chiếu hậu, quay xe rẽ sang phải, chiếm chỗ đỗ xe duy nhất trên đường.

 

Phía sau, người đàn ông không tranh được chỗ giẫm chân ga, lái xe đến chỗ ngang hàng với Thẩm Kiến Thanh, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, có biết lái xe không thế?!"

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, qua cửa kính, chỉ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông.

 

Thẩm Kiến Thanh dựa vào ghế, đầu ngón tay cái được cái không gõ nhẹ trên vô lăng.

 

Giằng co chưa đầy 10 giây, phía sau đã vang lên tiếng còi báo động không ngừng, còn có cảnh sát giao thông đi ngang qua khi thấy giao thông tắc nghẽn.

 

Người đàn ông nhìn thấy bèn chửi lớn "Đcm", nhả chân ga đi về phía trước.

 

Thẩm Kiến Thanh đủng đỉnh mỉm cười, cũng rất đủng đỉnh mà xoay vô lăng.

 

Cảnh sát giao thông ra hiệu dừng lại, bước nhanh tới hỏi Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đã hạ cửa kính xuống: "Dừng mà không đỗ vào à?"

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh chuyển động, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ: "Đúng, chỗ đỗ hơi hẹp."

 

Cảnh sát giao thông móc tay: "Cô lái ra trước đi, tôi chỉ cho cô."

 

Thẩm Kiến Thanh giống như tay lái mới, từng bước một làm theo hướng dẫn của cảnh sát giao thông.

 

Chưa đầy nửa phút, chiếc xe đã gọn ghẽ trong chỗ đỗ.

 

Thẩm Kiến Thanh tắt máy xuống xe, nói: "Cảm ơn anh."

 

Cảnh sát giao thông điềm đạm xua tay, quay trở lại ngã tư làm nhiệm vụ.

 

Thẩm Kiến Thanh tươi cười nhìn về phía anh rời đi, rất lâu sau, nói: "Kỹ năng diễn xuất đã vượt qua thử thách."

 

Có thể chính thức nhập vai được rồi.

 

————

 

Khách sạn trang hoàng xa hoa tráng lệ, Thẩm Kiến Thanh vừa đi vào đã nhìn thấy một nam thanh niên dò hỏi vị trí của quầy bar.

 

Lễ tân mỉm cười nói: "Anh lên tầng 2 rồi rẽ trái, đi tiếp vào bên trong."

 

Người đàn ông nói cảm ơn rồi đi nhanh lên tầng.

 

Thẩm Kiến Thanh đi về phía cầu thang bộ, tầm mắt nhẹ lướt qua bóng lưng của cậu ta—— Mới ngoài 20, ăn mặc thời thượng mới lạ, trong balô còn có chiếc gậy selfie chưa giấu kín hẳn.

 

Đặc trưng rõ ràng như vậy, Thẩm Kiến Thanh chẳng cần do dự thì đã đón được cậu ta là influencer việc gì cũng dám làm, nơi nào cũng dám đi.

 

Cũng phải thôi.

 

Quầy bar của khách sạn này rất phù hợp với thẩm mỹ của các influencer, thường có người đến check-in, thu hút lưu lượng.

 

Chỉ là...

 

Lưu lượng vài trăm người bấm thích thì lưu lượng cái nỗi gì?

 

Thẩm Kiến Thanh đưa tay vuốt mái tóc xoăn mà đã được chăm chút kỹ lưỡng trước khi gặp Tần Việt, ngay cả những ngọn tóc của cô ấy dường như cũng toát lên vẻ lãng mạn, tinh tế. Sau đó, cô ấy đi lên.

 

"Chào cô, cho hỏi cô có đặt chỗ trước không?" Phục vụ ở cầu thang tận tụy với công việc hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không, tôi đến quầy bar."

 

Phục vụ hơi khom lưng: "Chúc cô chơi vui vẻ."

 

Thẩm Kiến Thanh đi thẳng vào trong.

 

Đi ngang qua một gian phòng riêng, trong cánh cửa còn chưa đóng hẳn vang lên giọng nói quen thuộc của mẹ Thẩm: "Hồi đó bọn trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện, xảy ra chút mâu thuẫn, bây giờ đứa nên yên bề gia thật thì đã yên bề gia thất, đứa nên lập nghiệp cũng đã lập nghiệp rồi, lôi chuyện cũ ra chẳng có lợi cho ai cả, cậu nghĩ có phải không?"

 

"Phải phải phải, cô Khương nói đúng." Người đàn ông nịnh nọt, "Cô cứ yên tâm, tin tức trên mạng đã gần như bị gỡ hết rồi, tiếp sau chúng tôi sẽ theo dõi sát sao, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến công việc và danh dự của con gái cô."

 

"Vậy làm phiền giám đốc Tôn rồi."

 

"Nào có. Tôi mời cô."

 

Cánh cửa dày ngăn cách tiếng chạm ly.

 

Biểu cảm của Thẩm Kiến Thanh không thay đổi, nhưng ánh mắt đã tối sầm.

 

Muốn nhân nhượng cho xong chuyện đến thế cơ à?

 

Thế thì cô ấy lại muốn làm ầm chuyện lên ồn ào nhất có thể.

 

Trong bar có rất nhiều người, chỉ còn lại một vài chỗ ngồi trong góc vẫn còn trống.

 

Thẩm Kiến Thanh chọn chỗ ngoài cùng, sau lưng là influencer đã đi vào trước.

 

Thẩm Kiến Thanh gọi một ly rượu, dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ 2 lần lên chiếc tai nghe vừa mới đeo vào, nói: "Dụ Hủy lớp các cậu về Giang Bình rồi đấy, cậu biết chưa?"

 

"Mình đến uống rượu, cậu ta vào trước mình."

 

"Chắc là ở phòng riêng rồi, bên ngoài có thấy đâu."

 

"Bây giờ cậu ta là người nổi tiếng, cứ ai chụp được..."

 

Một bóng người thoáng qua dư quang Thẩm Kiến Thanh, khóe miệng cô ấy cử động, nở một nụ cười nhẹ.

 

Chờ bóng người khuất dạng, cô ấy không quên âm thầm kết thúc cuộc đốt thoại một cách nghiêm túc: "Cứ ai chụp được là sẽ thu hút được một đống fan."

 

Vị trí của Thẩm Kiến Thanh ở gần lối ra, cô ấy ngước mắt là có thể nhìn thấy influencer đang nhìn vào trong hành lang.

 

Sự nhạy bén của influencer chẳng khác gì paparazzi, chỉ trong vòng 3-4 phút đã tìm thấy gian phòng riêng của Dụ Hủy.

 

Hắn không hấp tấp đột nhập, mà rất thông minh, giả vờ nghe điện thoại rồi dừng lại ở cửa.

 

Cửa phòng riêng đóng kín từ đầu đến cuối.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn ly rượu trong như pha lê, đầy hấp dẫn ở trước mặt, nhịn rồi lại nhịn, khi sắp không nhịn được nữa, định nhấc lên mới nhìn thấy có người đi ra.

 

Bước chân của Dụ Hủy rất vội vã, trông có vẻ muốn đi nôn.

 

Thẩm Kiến Thanh không có hứng thú với cảnh tượng này, móc họng 2 cái, ọe ọe 2 tiếng thôi mà, không vui.

 

Tuy nhiên...

 

Anh trai influencer của chúng ta dường như không phụ lòng mong đợi, ngay khi cửa phòng riêng được mở đã chụp được hình ảnh đáng kinh ngạc.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay vu0t ve lông mày được tỉa tót tinh xảo, bỗng có tâm trạng thưởng thức buổi biểu diễn trong bar.

 

Trên sân khấu, ánh đèn mờ mịt, giọng nữ trầm của ca sĩ chính giống như ngậm trong miệng, mơ hồ và ướt át, sau khi được trau chuốt bằng nhiều kỹ thuật khác nhau, nó biến sự mập mờ quyến rũ thành sự khiêu khích tầm thường.

 

Chậc, giọng hát câm của sư phụ Tần nhà cô ấy còn nịnh tai hơn thế này.

 

Thẩm Kiến Thanh mất hứng, cầm chìa khóa xe đứng dậy rời đi.

 

Sau khi ra khỏi khách sạn, Thẩm Kiến Thanh không đi xa. Cô ấy bật máy sưởi ngồi trong xe, phát lặp lại bản ghi âm 《Rồi sẽ có ngày người xuất hiện bên cạnh tôi》 mà Tần Việt đã gửi cho cô ấy trước đó trong màn hình cảm ứng, điện thoại chuyển đổi qua lại giữa Weibo và Douyin.

 

10 giờ, Dụ Hủy được một người đàn ông hơn 40 ôm eo ra khỏi khách sạn.

 

Cùng lúc đó, Thẩm Kiến Thanh nhấp vào một dòng hotsearch mới lên.

 

#Họ Dụ ăn tối với tổng giám đốc ươm mầm influencer#

 

Ô, muốn mượn hình tượng nạn nhân để làm influencer kìa, cách hay đấy, tiếc là chưa giấu kỹ cái đuôi rồi.

 

Thẩm Kiến Thanh bấm vào trang chủ của blogger có xếp hạng tổng hợp cao nhất.

 

Chính là influencer đó.

 

Trong đó, ngoài video ở cửa phòng riêng, còn có một dòng vừa được cập nhật cách đây 10 phút—— Dụ Hủy thua trò chơi uống rượu, lột đồ suýt nữa trần như nhộng ở trong phòng riêng.

 

Cảnh này không có âm thanh, Dụ Hủy hoàn toàn có thể nói mình là nạn nhân của văn hóa rượu bia, nhân đó kiếm thêm lưu lượng, sau đó cho dù cô ta không có đoàn đội điều hành, vẫn có thể ăn hoa hồng của hệ thống.

 

Nhưng, sao mà lại không chịu được cô quạnh thế?

 

Cắt đứt với cha con Hoàng Văn Phong mới được mấy ngày mà đã chủ động ngồi lên đùi người đàn ông tiếp theo rồi.

 

Thẩm Kiến Thanh có hơi buồn nôn, nghĩ lại, hẳn là vì buổi tối cô ấy quên ăn cơm.

 

Thế là Thẩm Kiến Thanh tốt bụng xem đến cuối video, tốt bụng nhìn Dụ Hủy lên xe, tốt bụng đi cùng cô ta một đoạn, sau đó tốt bụng xác nhận influencer bám theo Dụ Hủy rồi mới bấm gọi 122.

 

"Xin chào, tôi muốn báo cáo trường hợp lái xe trong lúc say."

 

20 phút sau, Dụ Hủy bị cảnh sát giao thông đưa đến bệnh viện để xét nghiệm máu, xác nhận xem có phải lái xe trong tình trạng say rượu hay không.

 

Influencer bám theo cô ta cả buổi tối đã quay chụp đủ tài liệu thực tế, đang đứng ở bên đường gọi điện thoại: "Má nó, nhân phẩm, đời tư của người bà này đều chẳng ra gì! Tối nay hời quá đi mất!"

 

Mấy video của influencer tối nay đã giúp hắn thu hút được quá nhiều fan, hưng phấn quá đà, giẫm phải phân chó mà vẫn cười phớ lớ.

 

Thẩm Kiến Thanh quan sát, dần dần lạnh mặt, ném điếu thuốc đang xoay trên đầu ngón tay vào bao.

 

Rác rưởi như nhau.

 

Khi đuổi theo danh lợi, chẳng bao giờ suy xét xem bản thân đóng vai trò gì trong quá trình đó, chỉ có Tần Việt, cô không làm gì sai, nhưng lại tự gánh khắp mình những món nợ.

 

Người tốt xứng đáng bị như vậy sao??

 

Hôm nay cô ấy nhất định phải xem xem chó cắn nhau sẽ như thế nào.

 

Thẩm Kiến Thanh u ám toàn thân ngồi trong xe chờ đợi.

 

Xét nghiệm máu xong, Dụ Hủy giận dữ ra mặt đứng bên vệ đường.

 

Hẳn là cô ta đã biết chuyện bị chụp lén, liên tục nghe điện thoại, khi nghe máy thì cười xòa, cúp máy liền lập tức trở mặt chửi rủa.

 

Cuộc gọi thứ 5 được kết nói, Dụ Hủy vội vàng nói: "Anh Kiều, chuyện tối nay không thể trách em được, tên influencer đó đâu phải em dẫn vào."

 

"Anh giúp em hẹn tổng giám đốc Trì đi, anh ấy cũng là nạn nhân, bây giờ hai bên chúng ta chỉ có hợp tác thì mới có thể xoay chuyển dư luận."

 

"Anh yên tâm, lòng tốt của anh, em nhất định sẽ không quên."

 

"Đương nhiên là phải ngay lập tức, dư luận có đợi ai đâu."

 

"Được, em chờ điện thoại của anh."

 

Ngắt kết nối, Dụ Hủy bực bội đá một cước vào lan can.

 

Chưa đầy 2 phút sau, điện thoại lại vang lên.

 

Dụ Hủy xác nhận địa điểm xong thì bắt xe đến đó ngay tức khắc.

 

Cô ta vừa đi, Thẩm Kiến Thanh liền xuống xe, đi về phía trước một đoạn, kẹp một tờ note ghi địa chỉ vào cửa xe của influencer đang mải phấn khích mà không hề phát hiện ra tin tức chấn động tiếp theo, sau đó ung dung đi ngang qua, giẫm lên ánh trăng.

 

Không biết bắt đầu từ bao giờ, tuyết đã ngừng rơi, vầng trăng treo trên bầu trời sâu thẳm.

 

Thẩm Kiến Thanh mân mê lọ thuốc trong túi, đổ một viên ra, dựa vào cột đèn, chậm rãi nhai.

 

Bây giờ cô ấy đang bị bệnh, phải diễn thật đạt cảnh một kẻ điên đang nuốt một nắm thuốc từng giờ từng phút.

 

Chỉ là, vitamin C hơi chua.

 

Muốn lừa sư phụ Tần ăn.

 

Loài vật nhỏ khi ăn chua nhất định sẽ dễ thương hơn.

 

Ha.

 

Hình như loài vật nhỏ kháng axit.

 

Ở khu nghỉ dưỡng và khách sạn tại Tùy Châu, cô 2 lần ăn phải dâu tây chua đều chẳng ho he gì, mà ngược lại còn quay ra lừa cô ấy, chua đến nhe răng trợn mắt.

 

Thẩm Kiến Thanh tự chọc cười bản thân.

 

Tiếng cười im bặt giữa chừng.

 

Dụ Hủy, người dơ bẩn làm gì có chuyện tẩy trắng dễ dàng như thế được, tận hưởng cảm giác nổi tiếng chỉ sau một đêm đi nhé.

 

Nổi tiếng thành chuột chạy đường rồi, con mèo có thể khiến cô vĩnh viễn sống trong nỗi sợ sẽ bị cắn chết bất cứ lúc nào cũng nên xuất hiện.

 

Thẩm Kiến Thanh đột nhiên bắt đầu cười.

 

Từ im lặng đến sảng khoái, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trời, hai vai run lên không ngừng.

 

Màn đêm đẹp đẽ như thế không có sư phụ Tần cùng thưởng thức quả thật rất đáng tiếc, không có cô ngủ cùng...

 

Cô ấy mới có thể tìm ra trạng thái điên loạn qua một cách khác, khiến mình nhập tâm hơn, đóng tốt vai một kẻ điên.

 

Thẩm Kiến Thanh xoay người đi về phía xe.

 

Nửa tiếng sau, khu tập thể cán bộ.

 

Thẩm Kiến Thanh không bật đèn phòng ngủ, bên trong tối om, cô ấy mặc váy ngủ dây dựa vào thành giường, hai chân co lên một góc độ khiến màn đêm e thẹn, một tay cầm thuốc lá, tay kia càn rỡ hái ngắt, ra vào một "vườn hoa" khác thuộc về Tần Việt, tưới tắm cho vẻ mỹ lệ ở nơi sâu thẳm nhất của nó bằng nước mưa dịu dàng nhưng cũng dữ dội nhất.

 

Tần Việt chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, thì tất cả những người khác hoàn toàn không có tư cách, bao gồm cả màn đêm trầm lặng.

 

Ngay cả nghe cũng không được.

 

Vì vậy, Thẩm Kiến Thanh cắn cây trâm đã gãy vì cô, cũng được hàn gắn lại chỉ vì cô, ẩn giấu tất cả những kiều diễm và trằn trọc vào trong cổ họng.

 

Nó bị thiêu đốt đến lắng đọng, khàn đặc bởi những làn sóng nhiệt kéo đến liên tục, chỉ khẽ cười nói "Sư phụ Tần, khi nào tốt nghiệp, kiếm ra tiền rồi thì mua cho chị một cây trâm nhé, cắn sẽ không cấn răng", rồi dồn nén đến mức cảnh đêm hoàn toàn mất đi màu sắc.

 

Thẩm Kiến Thanh chìm trong bóng tối tột cùng, máy tính bảng phát đoạn video Dụ Hủy bị vợ của giám đốc Trì đánh đập tàn nhẫn trong khách sạn với âm lượng lớn.

 

"Chó không ngăn được mình ăn cứt chứ gì?!"

 

"Hôm nay tao cho mày ăn đủ!"

 

Dụ Hủy bị lôi vào nhà vệ sinh, túm tóc dúi vào bồn cầu.

 

"Đến mà chụp này! Cho mọi người xem chó ăn cứt là như thế nào!"

 

"Ăn cho tao!"

 

"Á!" Dụ Hủy gào rít.

 

Âm thanh thảm thiết khiến đêm đen trở nên dữ tợn đáng sợ.

 

Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại ung dung nằm nghiêng, ánh sáng nhẹ phác họa những đường cong cơ thể hoàn hảo của cô ấy.

 

"Dụ Hủy, sau khi trời sáng, Giang Bình chẳng còn chỗ cho cô dung thân nữa rồi, cô sẽ trốn đi đâu đây?"

 

Chỉ có một con đường đó thôi nhỉ?

 

"Ha."

 

Tiếng cười nhẹ nhàng của Thẩm Kiến Thanh vang lên ngay khi video kết thúc.

 

Cô ấy khóa máy tính bảng, tựa đầu vào chiếc gối của Tần Việt ở phía bên kia, ngủ một giấc đến khi trời sáng, điều dưỡng đúng giờ báo với cô ấy, Tần Việt đang có biến chuyển tốt, sẽ sớm được về phòng bệnh thường, kịp về nhà trước giao thừa, đón năm mới bên cô ấy.

 

Đây là tin tức vô cùng lớn đối với Thẩm Kiến Thanh, nhưng cô ấy không kích động đến ửng đỏ hốc mắt, cũng không nghẹn ngào, mà thấy vào đó là bắt chước dáng vẻ bình thản của mèo con ốm yếu họ Tần, bình tĩnh rời giường vệ sinh cá nhân, trang điểm đẹp mắt, lái xe ra ngoài.

 

Hôm nay cô ấy cần trạng thái này.

 

Thẩm Kiến Thanh đến khu dân cư của bố mẹ Dụ Hủy.

 

Giờ mới chỉ là 8 giờ sáng mà khu dân cư chật như nêm cối vì đủ thể loại influencer và giới truyền thông.

 

Nhìn xem, cô ấy của năm xưa nghiêm túc với Dụ Hủy biết bao, không những biết cô ta chỉ có thể trốn thoát khỏi Giang Bình qua cánh cổng nhỏ này, mà còn biết sau khi ra khỏi cánh cổng nhỏ này, cô ta sẽ đi con đường nào.

 

9 giờ, Dụ Hủy đi ra.

 

Thẩm Kiến Thanh không xa, cũng chẳng gần bám theo cô ta đi về phía Đông.

 

Ra khỏi vành đai ba, người trên đường bắt đầu ít đi.

 

Rất nhanh đã chỉ còn lại hai chiếc xe của họ.

 

Dụ Hủy là chim sợ cành cong, chỉ hơi phát hiện ra chút kỳ lạ là sẽ cảnh giác khắp mình.

 

Cô ta nhìn thấy chiếc xe không ngừng bám theo mình qua gương chiếu hậu, vô thức muốn tăng tốc, nhưng nơi đây đã là ngoại thành, tuyết tụ trên đường không có ai dọn sạch, lái nhanh rất dễ gây tai nạn.

 

Dụ Hủy không dám mạo hiểm, cách duy nhất đáng tin chính là dừng xe, xem chiếc xe phía sau sẽ dừng theo, hay vượt qua cô ta.

 

Dụ Hủy nắm vô lăng, nhìn chằm chằm gương chiếu hậu không chớp mắt.

 

Vù——

 

Không có ý định dừng lại, hẳn là không phải đang đuổi theo cô ta.

 

Dụ Hủy thở phào, gục trên vô lăng nghỉ ngơi.

 

Con mụ đêm qua ác quá, bây giờ trên người cô ta đau đến thấu xương, đặc biệt là da đầu, theo...

 

"Rầm!"

 

"Á!"

 

Cùng với cú va chạm dữ dội của chiếc xe, Dụ Hủy kinh hồn hét lớn, người đập mạnh vào vô lăng.

 

Chiếc xe va vào lề đường, trượt trên nền tuyết, mười mấy mét mới dừng lại.

 

Dụ Hủy phớt lờ cơn đau, vật vã mở cửa xuống xe, ngã ngồi trên tuyết.

 

Chiếc xe đột nhiên tông từ phía sau vừa rồi đỗ ở nơi cô ta vừa dừng, không một động tĩnh, im ắng như sứ giả đến từ địa ngục.

 

Dụ Hủy lập tức bao trùm trong sợ hãi, người run như cầy sấy.

 

Là cha con Hoàng Văn Phong báo thù cô ta chăng???

 

Cô ta không muốn chết, không muốn chết...

 

Tay chân Dụ Hủy mềm nhũn, không có chút sức lực nào, chỉ có thể nhếch nhác bò về trước.

 

Và trong chiếc xe phía sau, Thẩm Kiến Thanh cầm cọ tán son.

 

Cô ấy rất ít khi tỉ mỉ thế này.

 

Cũng đã rất nhiều năm không dùng son màu đỏ máu đậm, quá lố.

 

Hôm nay gặp bạn cũ, cô ấy phải ở trong trạng thái hoàn hảo nhất.

 

Thẩm Kiến Thanh đặt cọ và son xuống, gập gương trang điểm lên, bàn tay trên đầu gối ấn nhẹ, máu rỉ ra chiếc quần nhạt màu.

 

Thẩm Kiến Thanh chậm rãi ngước mắt nhìn phía trước.

 

Hừ, bò chậm quá đi mất.

 

Thẩm Kiến Thanh đẩy cửa xuống xe.

 

"Rầm."

 

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Dụ Hủy như phần nào cảm nhận được, hoang mang ngoảnh lại nhìn thấy ai đó đang đi về phía mình trong sương mù mênh mông.

 

Chân người này khập khiễng, trên người có máu.

 

Gió lớn cuốn lấy mái tóc dài của cô ấy, bỗng dừng lại, lộ ra khuôn mặt gần như hòa vào màu tuyết, cắt không một giọt máu, nhưng đôi môi, lại đỏ đến kinh hoàng.

 

Tương phản thị giác mạnh mẽ khiến Dụ Hủy nảy sinh ảo giác "Đó không phải con người".

 

Dụ Hủy thất thanh kêu la, những rặng núi trập trùng hai bên đường truyền tiếng kêu của cô ta đi rất, rất xa.

 

Thẩm Kiến Thanh giẫm lên những âm thanh đó, không nhanh cũng chẳng chậm đi tới, từng cái chớp mắt chậm rãi của cô giống như Bồ Tát nhắm mắt, nhưng hôm nay cô ấy không muốn thương xót chúng sinh, mà là đem đến cho Dụ Hủy một cơn ác mộng kéo dài đến hết đời.

 

Những gì mà đồ đại ngốc của cô ấy trải qua,

 

Có người sẽ phải trải qua gấp đôi.

 

---------------------------------------------------------------

 

Việt lui về dưỡng bệnh vài chương để chị yêu xử lý con dở hơi này đã nha ( ˘▽˘)っ♨

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận