Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 78: Chương 78

Tư thế ngồi, góc nhìn, đạo cụ, xưng hô, mọi yếu tố đều chồng chất lên nhau, Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn bị bỏ bùa bởi những động tác này của Tần Việt, cô ấy cảm giác được nhịp tim quá mức kịch liệt của mình đã bắt đầu ảnh hưởng thân nhiệt và lý trí, trong đôi mắt, chẳng có gì khác ngoài kích thích thị giác có thể sánh ngang với Vụ Nổ Lớn.

 

Kiểu hóa trang dành riêng cho bên phục tùng này hoàn toàn không hợp với Tần Việt.

 

Nhưng cô lại ngoan ngoãn ngồi đó, bàn tay vừa thu lại sau khi chạm vào vòng cổ áp lên ngón cái của tay kia, ấn lên mắt cá chân, đầu ngẩng cao, mắt đen sáng người, rất giống một con mèo đang đợi chủ khen thưởng.

 

Chỉ có điều chưa đủ hoạt bát.

 

Rượu cồn ở ban công trộn lẫn với lẩu, chua cay kích thích.

 

Vậy mà lòng bàn tay lạnh lẽo của cô ấy lại toát mồ hôi, cô ấy chậm rãi li3m môi, thấp giọng nói: "Gọi chị đi."

 

Tần Việt mở miệng: "Giảng viên Thẩm."

 

Chất cồn tăng thêm cảm giác đặc dính trong cổ họng cô, càng thêm phần ái muội cho nhịp thở dồn dập.

 

Trong nháy mắt, Thẩm Kiến Thanh siết chặt bảng tên, Tần Việt bị kéo, hơi nghiêng về trước.

 

Chỉ là một biên độ rất nhỏ, nhưng đủ cho sở thích của Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn đánh bại lý trí.

 

Ngón trỏ cô ấy móc lấy vòng cổ đang khóa chặt Tần Việt, từng chút một kéo cô đến trước mặt mình, sau đó cúi xuống lại gần, như có như không chạm vào môi cô, nói: "Hôn chị."

 

Lưỡi của Tần Việt lập tức tiến vào trong miệng Thẩm Kiến Thanh, thẳng thừng khuấy động cô ấy.

 

Cường độ đã khắc sâu trong xương cốt cả hai từ lâu lập tức hiện rõ, nhưng không phải là góc nhìn trên dưới như thường lệ, Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được bàn tay mình đang điều khiển tiết tấu tiến lùi của Tần Việt.

 

Sự kích thích hình thành từ tương phản chưa từng xuất hiện trước đây.

 

Thẩm Kiến Thanh được hôn một cách thân mật, khi Tần Việt bị sóng tình lôi kéo, muốn tiến sâu hơn, cô ấy đột nhiên thả lỏng lực đạo giữ lấy cô.

 

Tần Việt thoáng khựng lại.

 

Thẩm Kiến Thanh và cô nhìn nhau trong hơi thở dồn dập không đồng đều, tay vòng ra sau gáy cô, cầm vòng cổ rồi kéo nhẹ, hai người hơi tách ra.

 

"Sai rồi." Hơi thở nóng ẩm của Thẩm Kiến Thanh phả vào môi Tần Việt, trong cổ họng cô xuất hiện cảm giác ngạt thở do bị vòng cổ siết chặt, rất nhẹ, "Cái gì sai?" Cô hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh buông vòng cổ ra, đầu ngón tay xoa xoa khớp gáy Tần Việt, nghiêng đầu làm ẩn đôi môi khô khốc của cô: "Thẩm là họ, không phải tên."

 

Tay Tần Việt đỡ ghế của Thẩm Kiến Thanh, phối hợp với độ cao của cô ấy: "Em thích gọi chị là giảng viên Thẩm. 'Giảng viên' có rất nhiều sinh viên, trời nam đất bắc, không ai thuộc về ai, nhưng em là của chị, nguyện ý vĩnh viễn quỳ rạp dưới chân chị."

 

Vì lẽ đó, chữ "Thẩm" còn lại chính là tên của chị, giữa ngàn vạn người cùng họ, chỉ thuộc về riêng em.

 

Thẩm Kiến Thanh bị câu nói cuối cùng của Tần Việt làm cho run rẩy toàn thân, vội cúi đầu nhìn động tác của cô—— Cô vén chăn của cô ấy lên, quỳ xuống dưới chân cô ấy.

 

Đối với người có sở thích, chữ và động tác "quỳ" này tương đương với "không thể kháng cự".

 

Cô ấy không nhớ hai người từ ban công quay lại như thế nào, ấn tượng duy nhất trong toàn bộ quá trình là bản thân vừa kéo vòng cổ của Tần Việt để đẩy đi, lại vừa nỉ non níu giữ.

 

Nói một đằng làm một nẻo, giảm giác dường như thêm phần kích thích.

 

————

 

Sáng sớm ngày hôm sau vẫn như cũ.

 

Tần Việt dậy đúng giờ để nấu ăn, xong xuôi rồi bưng đến cạnh giường, giúp Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang mệt mỏi rã rời đánh răng, thay quần áo, đút cho cô ấy ăn.

 

Cô ấy yên tâm, thoải mái tận hưởng.

 

Ăn xong cuộn tròn trong chăn, ngón tay vê sợi được sợi không tóc Tần Việt.

 

Tần Việt ngồi dưới đất ăn bữa sáng của mình.

 

"Cảm giác như em có điều muốn nói với chị ấy nhỉ?" Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Giác quan thứ 6 của người phụ nữ rất nhạy bén, cho dù Tần Việt không biểu hiện ra ngoài quá nhiều điều, nhưng cô ấy vẫn nảy sinh nghi ngờ khi cô rõ ràng có thể ngồi ăn ở bàn, nhưng lại do dự một hồi rồi ngồi ở nơi nằm trong tầm với của bản thân mà ăn.

 

Căn nhà rất yên tĩnh.

 

Tần Việt nói: "Buổi chiều em sẽ quay lại Tùy Châu."

 

————

 

Sáng hôm qua, nhóm của Tần Việt đã tổ chức cuộc họp để thảo luận tiến độ dự án.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, tiến độ của Tần Việt vẫn là nhanh nhất, thậm còn có sức lực giúp Đàm Cảnh chia sẻ nhiệm vụ, nhưng vì cô không ở hiện trường, hiệu quả trao đổi thấp, dẫn đến tiến độ của Tống Hồi, cần lấy dữ liệu từ cô, bị trì trệ, ảnh hưởng rất rõ rệt.

 

Chu Học Lễ biết nếu không phải xảy ra việc nghiêm trọng thì Tần Việt sẽ không xin nghỉ, rất thông cảm cho cô, vì vậy không nói rõ, cũng không ám chỉ điều này.

 

Nhưng Tần Việt biết mình không thể chỉ lo yêu đương cá nhân mà mặc kệ việc chung được.

 

Việc cô có thể làm học trò của Chu Học Lễ đã khiến rất nhiều người tốn công sức rồi.

 

"Ngày mai em sẽ quay lại." Tần Việt trả lời trong nhóm.

 

Chu Học Lễ lập tức nhắn riêng với cô: "Chuyện trong nhà xử lý xong xuối hết chưa? Đừng cố, không được thì để Đồng Hà tạo một fishbowl window [1] cô và Tống Hồi, chuyện nhỏ mà."

 

[1] Fishbowl windows thiết lập liên kết thời lượng dài (long-lived video conferencing) giữa các nhóm làm việc từ xa bắt đầu từ đầu ngày và kết thúc vào cuối giúp nhóm dự án thấy và tham gia đồng thời vào công việc, giảm chậm trễ trong việc phối hợp và khoảng cách địa lý (Nguồn: fmit.vn)

 

Tần Việt nói: "Không cần phiền phức, chuyện ở đây đã xử lý xong rồi ạ."

 

Sau khi nhiều lần xác nhận không có vấn đề gì, Chu Học Lễ @Tống Hồi trong nhóm: "Cứu tinh của cậu cuối cùng cũng quay trở lại rồi."

 

Tống Hồi mừng rơi nước mắt, bắn một tràng đại bác trong nhóm.

 

Tần Việt nhìn, có chút thất thần.

 

Thẩm Kiến Thanh vẫn cần nghỉ dưỡng một thời gian, tạm thời không thích hợp đi đường dài, ngày mai đến Tùy Châu sẽ là một mình cô, nhưng cô chỉ vừa mới kéo Thẩm Kiến Thanh thoát khỏi tâm trạng lo âu một chút, bây giờ lại đi, thật sự không phải là một lựa chọn tốt.

 

Cô do dự một lúc, quyết định để Thẩm Kiến Thanh nhận ra thêm quyết tâm trong cô trước khi rời đi.

 

Vậy là cô tự đặt cho mình một chiếc vòng cổ, tự uống say, để mình đêm qua biến thanh con mèo mà cô ấy mong ước, thần phục dưới chân cô ấy, cuộn tròn trong vòng tay cô ấy.

 

Nhưng khoảng cách giữa trời và đất vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe thấy Tần Việt phải đi, không phản ứng trong vài giây, cô ấy bất động nhìn chằm chằm Tần Việt, trên mặt không nhìn ra biểu cảm.

 

Tần Việt giải thích cho cô ấy nguyên nhân phải quay lại gấp, cuối cùng nói: "Em không cần đến căn cứ làm thử nghiệm, cuối tháng 1 là về được rồi."

 

"Ừ." Thẩm Kiến Thanh nói: "Chị đi với em."

 

"Giảng viên Thẩm..."

 

"Không phải vì không yên tâm," Thẩm Kiến Thanh ngắt lời, đưa tay vuốt v3 sườn mặt Tần Việt, "Mà là đột nhiên chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, có chút không chịu được yêu xa."

 

Trong lúc nói, trên khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh hiện lên nụ cười mà Tần Việt quen thuộc—— Lười biếng, kiều diễm, quyến rũ.

 

Tần Việt ngắm nhìn, trong dư quang, đám mây trắng phía chân trời dần dần nhuộm lên mình sắc hồng của bình minh.

 

————

 

1 giờ chiều, hai người sắp xếp ổn thỏa.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi ở bên giường nói: "Điện thoại của chị ở trên bàn, mang đến đây, chị gọi xe ra ga tàu cao tốc. Bây giờ chị như thế này không lái được xe, lsat nữa mua ghế thương gia, trang bị dịch vụ cao cấp cả hành trình, hẳn là cũng tiện."

 

Tần Việt đẩy hành lý của hai người ra cửa, quay lại cầm điện thoại của Thẩm Kiến Thanh... rồi bỏ vào trong túi.

 

Thẩm Kiến Thanh: "?"

 

Tần Việt đủng đỉnh đeo kính vào, nói: "Xe đỗ ở đâu? Em lái."

 

Khi đeo kính, Tần Việt sẽ cụp mí mắt xuống trước, sau đó động tác giống như bị tua chậm, nghiêng đầu, trở lại đúng hướng, ngước mắt nhìn qua.

 

Hồn của Thẩm Kiến Thanh suýt nữa thì bị cô câu mất.

 

Thẩm Kiến Thanh thở một hơi, giữ bình tĩnh: "Không phải em không biết lái xe sao?"

 

Tần Việt nói: "Thi hồi đầu năm rồi, giờ vẫn đang trong thời gian thực hành, chạy trên đường cao tốc cần có tài xế lão làng ngồi cùng."

 

"Giảng viên Thẩm, chị lấy bằng lái được bao nhiêu năm rồi?" Tần Việt hỏi nhảm nhưng cũng hỏi một cách nghiêm túc vô cùng.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Chắc sắp được 17 năm rồi."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, kết thúc chủ đề, vô cùng đột ngột.

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh dán chặt vào Tần Việt đang kiểm tra nguồn điện xung quanh đã tắt hay chưa, nheo mắt, nói: "Đang yên đang lành mà em thi bằng lái cái gì?"

 

Tần Việt hiện tại không có xe, nhưng sau này mua rồi, chẳng phải cô ấy semất cơ hội thể hiện sao?

 

Đưa đón bạn gái là điều hưởng thụ biết bao, đặc biệt là cảnh tượng khi bạn gái tụ tập với những người khác, mình thì đợi ở bên ngoài, nhìn em ấy sau khi vẫy tay chào tạm biết với mọi người, đi thẳng về phía mình, cô ấy chỉ nghĩ đến thôi đã hưng phấn phần nào.

 

Càng hưng phấn, càng nuối tiếc.

 

Tần Việt ngoảnh đầu nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Kiến Thanh, tiện tay lấy bằng lái từ trong túi của mình, đưa ra trước mặt cô ấy, nói: "Huấn luyện viên nói em lúc lái xe có kiểu ngông nghênh coi trời bằng vung, sau này em nghĩ lại, chắc ý ông ấy là kiểu cuốn hút thành thục lão luyện, chị sẽ thích ngắm nên em thi đỗ cả 4 phần với điểm tuyệt đối."

 

Xí, lại nắm thóp cô ấy rồi đấy, cái lúc đó còn chưa chắc chắn liệu có tương lai với cô ấy hay không kia mà.

 

Tim Thẩm Kiến Thanh nhói lên, bất lộ thanh sắc lật bằng lái của Tần Việt.

 

...Ai lại chụp ảnh thẻ như này vậy? Cứ như photoshop qua rồi ấy, ngay cả nốt ruồi cũng không có, ý bảo người ngồi ghế phụ rốt cuộc là ngồi xe cô lái hay là ngắm cô vậy?

 

Kỳ ghê.

 

Mà vui hơn.

 

Trong quãng đời còn lại, cô ấy sẽ là người phải đắn đo nhiều nhất.

 

"Rầm rầm!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

 

Tần Việt nói: "Ai thế?"

 

Đối phương đáp: "JD đây."

 

Tim Thẩm Kiến Thanh "thình thịch" một tiếng, nói: "Em lại mua cho mình cái gì kỳ lạ đấy à?"

 

Chiếc vòng cổ mèo đêm qua vẫn còn ở trong túi cô ấy, lúc nào chạm vào cô ấy cũng có cảm giác như bị điện giật, chân thành cầu xin Tần Việt đừng tới nữa, cô ấy là bệnh nhân đấy.

 

Tần Việt nói: "Mua cho chị mà?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "???"

 

Cô ấy còn chưa nói cô ấy thích còng tay mà.

 

Tần Việt đi mở cửa, hồi lâu mới đẩy một chiếc thùng carton vào, rất to.

 

Thẩm Kiến Thanh nghi hoặc: "Em mua cái gì thế?" Kích thước này đã vượt qua phạm vi tình thú của cô ấy.

 

Tần Việt lấy dao cắt băng keo, nói: "Xe lăn."

 

Thẩm Kiến Thanh không cần suy nghĩ: "Chị không ngồi, xấu hổ."

 

Tần Việt nói: "Không được, em không cõng nổi chị."

 

"Chị tự đi."

 

"Không được, vết thương trên chân sẽ toác ra đấy."

 

"Chị đi chậm thôi."

 

"Không được, chúng ta đang vội, trước khi trời tối phải đến Tùy Châu, em vẫn là tay mơ, buổi đêm lái xe không an toàn."

 

"...Ngoài không được ra, em không biết nói gì khác có đúng không?" Thẩm Kiến Thanh bị Tần Việt chọc cười đến đau bụng.

 

Tần Việt đẩy xe lăn đến cạnh giường, nói: "Không—— Em đỡ chị dậy, hay là bế chị dậy đây?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Rất mạnh mẽ, cô ấy thích.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt không dễ từ chối, thầm nghĩ, thời gian rơi trên người Tần Việt dường như không phải con dao đồ tề, mà là con dao khắc tinh tế, từng nét từng nét, từ từ chạm trổ từ dáng vẻ mà cô ấy thích thành dáng vẻ mà cô ấy mê mẩn.

 

"Đỡ đi," Thẩm Kiến Thanh nói, "Cõng còn chẳng cõng được nữa là bế, không phải chị sợ ngã, mà là sợ sư phụ Tần của chúng ta sẽ mất mặt sau khi làm bạn gái ngã."

 

Tần Việt không nói gì, từng bước đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, tay luồn qua nách cô ấy, ôm chặt cơ thể cô ấy nói: "Vẫn nên là bế đi."

 

"Giảng viên Thẩm, không chỉ chị khó chịu, vào lúc quyết định đi Tùy Châu, em cũng nghĩ, một tháng không gặp chị, em sẽ phải sống như thế nào."

 

"Bây giờ ôm chị, em biết rồi."

 

"Em cũng không rời xa chị được."

 

————

 

Đường đi Tùy Châu rất dài, Thẩm Kiến Thanh ngồi được nửa đường thì đã thấy buồn ngủ.

 

Thức dậy đã là chạng vạng ở Tùy Châu, ánh đèn chiếu rọi sắc tuyết, yên ả, dịu dàng, cô ấy nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Việt ngoài miệng nói mình là tay mơ đang xoay vô lăng để chuyển hướng.

 

Xương bàn tay của cô là thứ đẹp đẽ nhất mà Thẩm Kiến Thanh từng thấy trong đời, lúc này chiếc áo len được vén lên đến khuỷu tay, cẳng tay gầy gò được phác họa bởi những bóng cây xen kẽ sáng và tối, trắng đến phát sáng.

 

Qua khúc cua, bàn tay phải đang gác trên hộp tì tay của cô nâng lên, ngón giữa hơi duỗi về trước, chạm vào cầu gọng rồi đẩy nhẹ lên.

 

"..."

 

Thẩm Kiến Thanh hiểu được nhận xét về Tần Việt khi lái xe của huấn luyện rồi.

 

Không những cuốn hút, cô ấy muốn xin một liều thần dược, hiệu quả ngay tức thì, sau đó bảo Tần Việt tấp xe vào lề, ngồi vắt ngang đùi, hôn lên cổ cô, nắm lấy tay cô, nói: "Sư phụ Tần, tiến vào đi."

 

Không thể chờ đợi dù chỉ một giây.

 

Góc nghiêng của cô chính là màn dạo đầu tuyệt vời nhất.

 

Đáng tiếc, dược vương tại thế cũng không kê được phương thuốc này.

 

Thẩm Kiến Thanh thở dài.

 

Tần Việt nghe vậy, quay đầu nhìn cô ấy, nói: "Khó chịu à?"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Ừ."

 

Tần Việt lập tức nhìn gương chiếu hậu, muốn tìm chỗ đỗ xe.

 

Thẩm Kiến Thanh kịp thời bổ sung: "Không phải khó chịu trong người."

 

"Thế thì ở đâu?"

 

"Trong lòng." Thẩm Kiến Thanh: "Lại muốn cho em ngủ rồi."

 

Bàn tay đặt trên vô lăng của Tần Việt khẽ siết, nói: "Sắp đến rồi, chúng ta đến 071 trước nhé?"

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức nghiêm chỉnh: "Ừ."

 

Cô ấy là người phụ trách đội điều khiển chính, nếu đã đến rồi thì không có lý do gì để không hết lòng vì việc.

 

Tần Việt chậm rãi đi theo dòng xe trong giờ cao điểm tan sở, khoảng 10 phút sau, dừng xe ở bãi đỗ xe bên đường.

 

Tần Việt lấy xe lăn ở trong cốp ra, đỡ Thẩm Kiến Thanh ngồi xuống, một tay cầm ô, tay kia đẩy xe.

 

Tuyết ở Tùy Châu lớn hơn ở Giang Bình.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn thế giới trắng xóa trước mắt, cảm giác như bước vào một thế giới khác.

 

Vẫn chưa được một tháng, mà cô ấy dường như đã không còn nhớ được tâm trạng của bản thân khi đến đây là như thế nào, mong đợi được gặp Tần Việt một lần.

 

Khi đến, cô ấy thật sự không biết Chu Học Lễ sẽ dẫn theo ai, nhưng cô ấy vẫn đến, là vì chút hi vọng mong manh đó.

 

"Việt." Thẩm Kiến Thanh lên tiếng.

 

Tần Việt cúi đầu: "Ơi?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đi chậm thôi."

 

Tần Việt đáp lời, nghiêng chiếc ô về phía Thẩm Kiến Thanh thêm một chút.

 

Cả hai đều không nói gì thêm, thế giới yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được cả tiếng tuyết rơi.

 

Đến gần cổng 071, Tần Việt đột nhiên dừng bước.

 

Thẩm Kiến Thanh cũng đã nhìn thấy—— Hạ Tây đã nhiều ngày không gặp đang đứng gần đó, bất động nhìn về phía cổng 071, trên đầu, trên người cô nàng phủ đầy tuyết, gần như bị tuyết lớn chôn vùi.

 

Nghe thấy tiếng động, Hạ Tây quay đầu nhìn, không nói gì, xoay người rời đi.

 

Chân cô nàng khập khiễng, như thể đã đứng đó rất, rất lâu.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn bóng lưng Hạ Tây, môi chậm rãi mím chặt.

 

Thẩm Kiến Thanh biết chuyện của cô nàng, trước đây từ chối ủy quyền là vì cô ấy vẫn còn áy náy với Tần Việt, muốn bù đắp bằng những cách thức độc nhất vô nhị đó, bây giờ...

 

"Tình yêu được sản sinh trong quá trình chân tình của hai người giao nhau, dục vọng, ràng buộc đạo đức, hay khoe khoang những hy sinh do tình cảm sâu nặng, không một thứ nào có thể sản sinh ra tình yêu, càng không thể dùng chúng để duy trì mối quan hệ."

 

Những lời Chu Tư nói với Tần Việt qua điện thoại lại vang lên trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh.

 

Cô nàng không chỉ nói Hạ Tây, mà còn cả cô ấy của trước kia nữa, để níu giữ người mình yêu mà quyết liệt, điên cuồng, tự cảm động.

 

Những hành vi này hoàn toàn không có tác dụng gì ngoài kéo cả cô vào vũng lầy.

 

Là cô ấy rơi vào đó quá sâu, quá lâu nên mãi không thể hiểu được.

 

"Việt," Thẩm Kiến Thanh nhìn bóng lưng đang dần xa của Hạ Tây nói: "Nếu chị ủy quyền sử dụng gậy trắng cho nhiều người, em sẽ vui hơn, phải không?"

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận