Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 128: Ngoại truyện 1: Chương 6
Ánh sáng trong xe rất tối, đèn neon xuyên qua cửa sổ xe sẫm màu, chiếu xuống đẹp đẽ, chẳng thấy chút cảm giác đông giá rét nào.
Thẩm Kiến Thanh tựa vào ghế, bàn tay đột nhiên chuyển hướng khi rời khỏi chóp mũi, đẩy nhẹ Tần Việt đặc biệt bắt mắt trong khoang xe tăm tối, nói: "Nhìn chị như vậy làm gì? Lâu rồi không nhìn thấy chị ngậm trâm, quên mất rồi à?"
Quai hàm Tần Việt hơi đau, hoàn hồn khỏi những lời vừa rồi của Thẩm Kiến Thanh, nói: "Ừ, quên mất rồi."
Thẩm Kiến Thanh sụt sịt: "Ngày xưa yêu cỡ đó, bây giờ nói quên là quên, đây chính là sự khác biệt giữa theo đuổi và yêu đương trong truyền thuyết ư?"
Tần Việt nói: "Không phải."
"Không phải em quên à?"
"Quên là quên mất giảng viên Thẩm coi em là bạn giường, không thích em, chứ chưa thấy bạn gái ngậm trâm bao giờ."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Chê cô ấy trước đây chỉ lo hưởng thụ, không tương tác chứ gì?
Mà đúng thật.
Than ôi, chuyện cũ nhắc mãi không hết.
Bàn chân gác ở phía trên của Thẩm Kiến Thanh đung đưa, mũi chân rướn lên, gót chân trượt ra khỏi cao gót, nói: "Mau đi mua đi, lát nữa đóng cửa bây giờ."
Tần Việt "ừ" một tiếng, cầm điện thoại xuống xe.
Cửa hàng nằm ngay bên đường, nhưng vì có dải cây xanh chắn ngang nên Tần Việt phải quay lại ngã tư đèn giao thông.
Với tốc độ đi của cô, chậc, Thẩm Kiến Thanh cởi áo khoác, hạ ghế xuống, nằm nghiêng, chiếc sơ mi lụa ôm sát đường cong cơ thể gợi cảm của cô ấy.
Gần 7 phút sau, Tần Việt đẩy cửa bước vào cửa hàng.
Đèn trong cửa hàng rất sáng, soi rõ từng động tác và thần thái của Tần Việt.
Không nghi ngờ gì nữa, cô rất có chính kiến, mặc cho nhân viên bán hàng thao thao bất tuyệt ở bên cạnh, cô vẫn chỉ theo nhịp độ của riêng mình, chậm rãi bước qua từng tủ trưng bày rồi dừng lại trước chiếc tủ ưng ý nhất, cúi đầu nghiêm túc chọn lựa, so sánh, thi thoảng mới dò hỏi.
Trong cảnh tượng đó, ánh đèn từ trên cao đổ xuống dường như chậm lại, mông lung và tĩnh mịch, tôn lên vẻ điềm tĩnh trong cô.
Thẩm Kiến Thanh nhìn mà không khỏi cảm thán rằng mình đúng là kiểu người chiến trắng trong cuộc đời mà người người hâm mộ, chỉ nhìn bạn gái mua đồ thôi cũng có thể cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Quá yên bình.
Phố phường tấp nập, nhịp sống hối hả, cứ thế được một mình cô kéo chậm lại.
Cô ấy cứ thế tựa vào ghế, nhìn cô từ xa...
Thẩm Kiến Thanh giơ tay đặt trên lồ ng ngực, chậm rãi cong môi.
Nhìn cô, trong lòng đã thấy bình yên.
...
Lại một lượt đèn xanh nữa, Tần Việt quay lại xe với một chiếc hộp gỗ trong túi.
Nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh tựa đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt, động tác đóng cửa của Tần Việt trở nên do dự, không trực tiếp đóng lại.
"Giảng viên Thẩm?" tần Việt thăm dò lên tiếng.
Thẩm Kiến Thanh cử động, tiếng sột soạt trầm thấp mà đầy cảm giác: "Không có ngủ."
Thẩm Kiến Thanh quay sang, mở mắt nói: "Mua xong rồi à?"
"Ừ." Tần Việt đóng cửa xe, lấy chiếc hộp trong túi ra, đưa cho Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh giơ tay nhưng không nhận lấy, mà thay vào đó là mở chiếc hộp khi Tần Việt đưa tới, từ bên trong lấy ra một cây trâm cài bằng gỗ mun, kiểu dáng đơn giản, chế tác tinh xảo.
Thẩm Kiến Thanh cầm trong tay ngắm nghía: "Cứ tưởng em sẽ mua gỗ màu trầm như trắc xanh hoặc anh đào cơ."
Tần Việt đặt chiếc hộp vào ngăn đựng cốc, đạp phanh chuyển số: "Gỗ mun bóng, hợp với chị."
"Bóng nên hợp với chị? Bộ trông chị phô trương lắm à?"
"Ừ."
"Ừ——?" Thẩm Kiến Thanh kéo dài âm, "Kỹ sư Tần, lúc riêng tư nói chuyện với sếp tương lai như vậy đó hả?"
Tần Việt xoay vô lăng chuyển làn, qua một lúc mới nói: "Tổng giám đốc Thẩm xinh đẹp rạng ngời, muốn khiêm nhường cũng khó. Trâm cài khiêm nhường không xứng với khí chất của tổng giám đốc Thẩm."
Cái sự quay xe 180 độ này...
Thẩm Kiến Thanh nhìn người này chằm chằm hồi lâu, rồi nằm nghiêng trên ghế cười không dừng được.
Thôi được.
Xem xét cái miệng nói của ai kia, cô ấy nhận cây trâm này vậy.
Thẩm Kiến Thanh hài lòng nhìn một lúc, chống ghế ngồi dậy, ngậm cây trâm trong miệng, hai tay chải tóc.
Tần Việt nhìn thấy qua dư quang, bàn tay nắm vô lăng nhẹ nhàng nắm lại.
"Giảng viên Thẩm."
"Ơi?"
Thẩm Kiến Thanh đáp xong không chờ đợi được vế câu sau của Tần Việt, quay qua nhìn cô.
Tần Việt nhìn đằng trước, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là muốn nghe thử chị nói chuyện trong lúc ngậm trâm thôi."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Cô ấy ngậm trâm rồi, làm sao còn nói được?
Chẳng phải chỉ còn lại "ư ư a a" để chịu đựng sự kiểm soát của ai kia, hay xin ai kia tha hay sao?
Chậc, bụng dạ xấu xa, xáo trộn đến mức cô ấy cũng muốn nghe.
Thẩm Kiến Thanh lặng lẽ thở dài, thầm nhủ, tổng giám đốc Thẩm, đáng thất vọng quá.
————
Trên đường, Thẩm Kiến Thanh đột xuất nhận một cuộc gọi công việc, tình hình tương đối phức tạp, nghe mãi đến gọi vào cửa nhà mà vẫn chưa cúp máy.
Thẩm Kiến Thanh thay giày, dùng mắt ra hiệu cho Tần Việt đi tắm trước, còn mình thì đứng ở ban công phòng khách tiếp tục nghe điện thoại.
Gần nửa tiếng mới kết thúc.
Thẩm Kiến Thanh sạc tai nghe pin thấp, vừa cởi cúc áo, vừa đi vào phòng ngủ.
...Sư phụ Tần đang làm cái gì vậy?
Không xem TV, không chơi điện thoại, chân này gác lên chân kia ngồi trên sàn, nghịch mặt trời mà cô ấy tặng dịp Tết năm ngoái.
Phải chăng tác phong này có hơi lỗi thời không, theo ý bảo thủ ấy?
Không đúng, bảo thủ thì làm sao lại nghịch mặt trời được—— Thân trên cong, một tay đặt trên đầu gối đỡ cằm, tay kia cầm mặt trời chiếu xuống mu bàn chân mình.
Đồ bảo thù toàn thân gầy gò, chân càng khỏi phải nói, vậy nên dù cách một đoạn, Thẩm Kiến Thanh vẫn mơ hồ phân biệt được những mạch máu màu xanh trên mu bàn chân cô.
Với những người có nước da trắng bóc, màu xanh và màu máu dường như bẩm sinh mang theo cám dỗ lặng thầm.
Ánh nắng chiếu xiên từ phương vuông góc của mạch máu, một nửa giống như trăng non vừa mọc, ánh lên tia sáng rực rỡ, một nửa lại như "chăn uyên ương đỏ thẫm tựa sóng lượn", lung lay dập dềnh.
Bàn tay đang giữ hàng cúc thứ ba của Thẩm Kiến Thanh khựng lại rồi tiếp tục cởi, để lộ đường viền nội y nhạt màu, bao quanh hai đường cong đầy đặn cùng một khe núi sâu.
"Sao tự dưng lại nổi hứng nghịch cái này?" Thẩm Kiến Thanh đi vào trong hỏi.
Tần Việt nói: "Không có gì để nghịch."
Tần Việt nhấn công tắc, ánh sáng biến mất, sự chênh lệch thị giác trong tích tắc làm sâu sắc thêm nhận thức về màu trắng và phán đoán về màu xanh của Thẩm Kiến Thanh.
Bước chân vốn đã chuẩn bị dừng lại của Thẩm Kiến Thanh tiếp tục di chuyển về phía trước, đi thẳng đến trước mặt Tần Việt, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, cởi một chiếc dép, chân trần giẫm lên ngón chân của Tần Việt, sau đó nhẹ nhàng men theo mu bàn chân Tần Việt mà leo lên trên.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Tắm chưa?"
Tần Việt giữ mặt trời, cái chạm nhẹ trên mu bàn chân bồn chồn hơn cả so với tay, "Tắm rồi." Cô nói.
Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, dùng cả bàn chân che lấy mu bàn chân Tần Việt.
Cảm giác kỳ diệu lan tỏa nhanh chóng từ nơi da cả hai tiếp xúc.
Tay Tần Việt bất giác dùng lực, chạm vào công tắc mặt trời, hơi ấm thoáng qua rơi xuống chân Thẩm Kiến Thanh, cô ấy co ngón chân lại, cấp tốc tách khỏi Tần Việt.
"Em ngủ trước đi, chị tắm xong nhanh thôi."
Thẩm Kiến Thanh xoay người định rời đi thì bị Tần Việt gọi lại.
Tim Thẩm Kiến Thanh đập thịch, không dám tin rằng mình chỉ xoa mu chân cô là đã có cảm giác.
Quả nhiên ở trong văn phòng vẫn chưa thỏa thích.
Thẩm Kiến Thanh âm thầm thở dài, bình thản nói: "Làm sao?"
Tần Việt nghiêng người, cầm chiếc váy ở cạnh giường lên, đưa cho Thẩm Kiến Thanh: "Em giặt buổi sáng, khô rồi đấy."
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, muốn khen ai kia chu đáo, không những giặt quần áo cho cô ấy, mà dường như còn là đồ mới mua.
À đúng rồi, hình như mấy ngày trước cô ấy có nỉ non "đồ ngủ cũ mất rồi".
Sư phụ Tần được đấy nhỉ?
...Quá được đi ấy chứ.
Thẩm Kiến Thanh trải chiếc váy ngủ ra xem, trong lòng dấy lên ý muốn cho Tần Việt đè mình trên giường—— Chất liệu tơ tằm màu đen, hai dây, khoét sâu, ngắn đến mức chỉ che được đến đùi?
Bảo cô ấy mặc gợi cảm như vậy là có ý gì?
Thẩm Kiến Thanh xách hai sợi dây mảnh giơ ra trước người ướm thử, ngước mắt nhìn Tần Việt: "Mới phát hiện gu thẩm mĩ của em cũng giống như con người em vậy—— Phóng túng ngầm."
Thẩm Kiến Thanh xoay người, cầm váy ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng nước, Tần Việt lắng nghe một lúc rồi lại nhoài người trên đầu gối, nhìn mu bàn chân bị Thẩm Kiến Thanh dẫm mà thất thần.
Lâu sau, tiếng nước dừng lại, đồng thời, chiếc điện thoại mà Tần Việt tiện tay ném trên sàn bỗng vang lên.
Cô cầm lên mở khóa.
Là Quan Hướng Thần, có vẻ hơi điên dại, tốc độ nhập quá nhanh, Tần Việt không kịp trả lời câu nào.
Thế là cảnh tượng mà Thẩm Kiến Thanh vừa lau tóc vừa ra khỏi nhà vệ sinh trông thấy chính là: Tần Việt ngả người gối đầu vào giường, điện thoại bị ném trên đất vang ting ting.
Thẩm Kiến Thanh vui vẻ: "Sao không trả lời tin nhắn? Lĩnh hội nhân sinh, chuẩn bị nhìn thấu hồng trần à?"
Tần Việt nhìn trần nhà trắng xóa, nói: "Không cai được dục, kiếp này khó mà nhìn thấu hống trần."
Tốc độ nhả chữ 0.5 này, chậm đến nỗi không chớp nổi mắt.
Thẩm Kiến Thanh lại thích thú, đầu gối huých huých vai Tần Việt, nói: "Tự nhiên chị nhớ ra một câu."
Tần Việt quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh: "Câu gì?"
"Nói lúc vẫn còn ở khu tập thể, ở cửa." Thẩm Kiến Thanh cúi xuống nhặt điện thoại Tần Việt lên, nhập mật khẩu mở khóa, "Bộ dạng em nằm đó làm nũng rất giống như đang mời gọi."
"Cạch." Điện thoại mở khóa thành công.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Lạ thật, hôm nay không làm nũng mà lại càng giống như đang mời gọi hơn."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh điềm nhiên như không khoanh chân, thuật lại tin nhắn của Quan Hướng Thần cho Tần Việt.
【Bé Việt!】
【Á!】
【Sau khi ngẫm lại!】
【Chị thừa nhận chị đã sai rồi!】
【Em xinh rơi lệ.jpg】
【King kong thút thít.jpg】
Bên dưới là một tin nhắn thoại, Thẩm Kiến Thanh bấm phát, tiện tay ném điện thoại ở bên tai Tần Việt, tiếp tục lau tóc.
"Nếu chị không nhìn nhầm thì lúc về, mắt giảng viên Thẩm đỏ phải không? Đỏ phải không? Cô có biết giảng viên Thẩm là người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn của công ty không? Cô có biết mình đã làm gì người phụ nữ ở công ty mà cô ấy đứng đầu chuỗi thức ăn không? Ôi! Tần Việt, từ nay cô chính là 1 dữ dội nhất trong lòng chị! Chị còn chất vấn nữa thì chị là con chó! Nếu chị phạm sai lầm gì ở công ty, cô sẽ cứu chị chứ? Chị đang muốn dựa vào bạn thân để đạt đến đỉnh cao cuộc đời đó hả? Muahahaha!"
Một tràng nói năng điên dở của Quan Hướng Thần kết thúc, phòng ngủ im ắng đến lạ.
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười ấm áp, ném khăn tắm vào lòng Tần Việt, người hơi nghiêng về trước, tay phải chống gối, đỡ sườn mặt, tay trái đặt ở cạnh giường.
Trên người cô ấy là chiếc váy ngủ đã mang vào nhà vệ sinh, tư thế cúi xuống và bắt chéo chân hoàn toàn phát huy được "lợi thế" của nó.
Tần Việt ngồi dậy nhìn, ngước mắt nhìn vào mắt cô ấy.
"Em trao mình cho chị trong công ty của chị rồi à?" Thẩm Kiến Thanh chậm chạp hỏi.
Đồ ngủ của Tần Việt dính sát khăn tắm, phần bụng truyền đến cảm giác ẩm ướt rõ ràng: "Không." Mà là cô bị sờ.
Thẩm Kiến Thanh: "Vậy mà em để lại ấn tượng như vậy cho nhân viên của chị? Sau này chị quản lý công ty kiểu gì đây?"
Tần Việt nói: "Chị có thể giải thích với chị ấy."
"Thế lại chẳng cần thiết," Ngón trỏ Thẩm Kiến Thanh gõ nhẹ dưới tai, "Chị không muốn hủy hoại hình tượng đồ sộ của bạn gái trong suy nghĩ bạn bè cô ấy."
Tần Việt nói: "Cảm ơn giảng viên Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh: "Vội vã cái gì? Chị còn chưa nói xong mà."
Dứt lời, nụ cười trên mặt Thẩm Kiến Thanh bỗng đậm hơn.
Tần Việt nhìn, phần bụng hơi hơi phập phồng đang nhấp nhô cùng chiếc khăn cô ấy vừa dùng, lặp lại vài lần, nghe thấy cô ấy ung dung nói: "Thể diện chị có thể không cần, nhưng bên trong thì sao, tổng giám đốc Thẩm xinh đẹp tuyệt trần, lúc nào cũng phải duy trì phong thái cao ngạo, như vậy thì mới không mất bình tĩnh ở bên ngoài, kỹ sư Tần nghĩ sao?"
Kỹ sư Tần nói: "Tổng giám đốc Thẩm đã là người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn rồi mà."
Thẩm Kiến Thanh cong môi như thể đồng tình, giây tiếp theo, bàn tay đang gõ ở cạnh giường nâng lên, quấn lấy một lọn tóc của Tần Việt, lướt qua cằm cô, rủ xuống, nắm lấy cổ tay cô nói: "Chẳng phải vẫn còn em hay sao? Có em tới, chị đâu còn là người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn nữa. Chị là người phụ nữ thuộc về em, hôm nay bị em chọc nhiều lần quá rồi, bây giờ muốn ngủ với em."
Hàng mi Tần Việt run nhẹ, tầm mắt rơi trên tay Thẩm Kiến Thanh, cảm nhận được sức lực không thể kháng cự, tiếp đó, từ ngồi chuyển thành nằm sấp bên giường như thế nào, Thẩm Kiến Thanh ôm cô từ phía sau như thế nào, rồi tại sao cô lại ngậm trâm cài tóc, chỉ có một chút ký ức rất mờ nhạt.
Thẩm Kiến Thanh mà mạnh lên thì chút sức lực của cô căn bản chẳng đủ để chống chọi.
Trán cô áp vào chăn, có thể cảm nhận rõ ràng quá trình sắc máu đang lan dần ra sau tai. Tay trái mà cô thuận đan xen với những ngón tay của Thẩm Kiến Thanh, bị cô ấy đè chặt trên giường.
Thẩm Kiến Thanh hôn từ gáy đến vành tai cô, nói: "Việt ơi, mỗi lần đến những lúc này, em ít nói hẳn đi, không thích chị à?"
Trong lúc nói, Thẩm Kiến Thanh thăm dò Tần Việt như thể không chắc chắn.
Tần Việt run lên dữ dội, cắn cây trâm chặt hơn, trong cổ họng thốt ra một âm thanh khẽ đến mức không thể nhận ra.
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng rõ ràng bùng nổ trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh, sắp nổ tung linh hồn cô ấy. Lồ ng ngực phập phồng dữ dội của cô ấy áp chặt Tần Việt, khẽ giọng bên cổ cô ấy: "Đâu có lừa em đâu, phải không? Đồ gỗ dễ ngậm hơn nhiều."
Tần Việt im lặng.
Thẩm Kiến Thanh bật cười, dồn ép cô càng cắn càng chặt, sau đó quay lại câu hỏi ban đầu: "Có thích chị không?"
Tần Việt không hé nổi miệng.
Thẩm Kiến Thanh biết rất rõ nhưng vẫn khăng khăng hỏi tiếp: "Không thích chị sao?"
Tần Việt đưa tay ra sau, nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Kiến Thanh, nhưng lại bị cô ấy dẫn dắt, cảm nhận rõ ràng hơn từng ý đồ của cô ấy, sau đó ngộ ra một điều: Những gì không báo trước là k1ch thích nhất thời, những gì đã báo trước, là "tra tấn" dài đằng đẵng.
————
Tết Âm lịch của Thẩm Kiến Thanh rất ngắn ngủi, vừa mới qua mùng 6, cô ấy đã đi công tác, bỏ lại Tần Việt ở nhà một mình, hàng ngày bền lòng vững dạ ở trong phòng làm việc đọc tài liệu, gõ mã, sống rất buồn tẻ nhưng trọn vẹn.
Một ngày nọ, Tần Việt vừa thu xong một đoạn phổ tần số, chuẩn bị xuất file thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau đó rung hết lần này đến lần khác, hiển nhiên là tin nhắn nhóm.
Tần Việt bình thản xuất phổ tiếp, xong xuôi mới bấm mở WeChat trên máy tính.
Quả nhiên là nhóm giảng dạy và nghiên cứu của họ.
Sư Dương: 【Thầy Chu rất tâm lý, cho mọi người chơi xong lễ tình nhân rồi hẵng đến điểm danh, tức là ngày kia, tính toán thời gian nha.】
Tống Hồi lập tức trả lời: 【Năm nay vẫn ế sưng ế xỉa, không được đi chơi/trợn mắt】
Cam Tân: 【Năm nay vẫn ế sưng ế xỉa, không được đi chơi/trợn mắt】
Vu Bạc: 【Năm nay vẫn ế sưng ế xỉa, không được đi chơi/trợn mắt】
Phía sau là một loạt tin nhắn y xì đúc.
Tần Việt tùy ý liếc xem, kéo bàn phím lên gõ: 【Cảm ơn thầy Chu, cảm ơn đàn anh.】
Tin nhắn này của cô có vẻ hơi bất ngờ.
Tống Hồi: 【@Tần Việt /dao phay/dao phay/dao phay】
Cam Tân: 【@Tần Việt/dao phay/dao phay/dao phay】
Một vòng mới sẽ không xuất hiện độc lập, chỉ biết là lại bắt đầu copy và paste.
Tần Việt trả lời: 【/cười】
Sau đó thu nhỏ WeChat, đơn phương lui khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Tần Việt không trực tiếp phân tích phổ tần suất, mà mở điện thoại ra xem lịch.
Tuần sau giảng viên Thẩm mới về Giang Bình được, lúc đó cô và lễ tình nhân đều đã rời đi, tiếp theo chỉ có thất tịch của nửa cuối năm.
Cách lâu quá.
————
Thẩm Kiến Thanh bận rộn đến mức chẳng mảy may nhớ đến lễ tình nhân, đến khi dùng bữa xong với khách hàng rồi quay lại khách sạn, thấy lễ tân đang chuyển hoa hồng mới vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra.
Thôi xong.
Đã 3 giờ chiều rồi mà ai kia vẫn chưa cho cô ấy tin tức gì, không đòi cô ấy lì xì, thậm chí ngay cả chấm công "Giảng viên Thẩm, chào buổi sáng" cũng chẳng có.
Tình hình hơi nghiêm trọng rồi đây.
Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại, nhất thời không biết bắt đầu như thế nào.
Về lý, bạn gái của cô ấy rất nhân hậu, chắc chắn sẽ không tức giận, nhưng về tình thì hết nói nổi.
Các cô thật sự mới chỉ yêu được 1 năm.
Đau đầu, đau đầu.
Thẩm Kiến Thanh bước nhanh vào trong.
Đến giữa đại sảnh, bỗng nghe thấy lễ tân đang gọi mình: "Cô Thẩm phòng 1201, mời cô dừng bước."
Thẩm Kiến Thanh dừng lại, bước tới lịch sự hỏi: "Có việc gì sao?"
Lễ tân chỉ vào khu vực chờ cách đó không xa, mỉm cười nói: "Bên kia có đồ giao hàng của cô."
Thẩm Kiến Thanh hơi cau mày: "Tôi không đặt gì cả."
Lễ tin: "Nhưng thông tin là của cô, không sai. Hay là cô đi xem thử đi? Chắc chắn không phải đồ của cô thì phía chúng tôi mới được xử lý."
Thẩm Kiến Thanh không làm khó lễ tân, cất điện thoại đi qua đó.
Tủ đồ giao hàng nằm ngay cạnh khu chờ.
Thẩm Kiến Thanh từ xa nhìn thấy một bó hoa, tim đột nhiên đập loạn nhịp. Cô ấy bất động thanh sắc giơ tay, vén tóc ra sau—— Đầu cúi xuống rồi lại ngẩng lên theo động tác, cuối cùng hơi nghiêng, dứt khoát thẳng thắn, đầy khí thế.
Lại gần nhìn thấy trên bàn chỉ có một món hàng, nhịp tim chộn rộn của Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn không còn an phận nữa.
Cô ấy không trực tiếp đến lấy mà thẳng tắp đứng trước bàn, một tay đút túi, tay kia dùng điện thoại gảy đơn hàng lên, chỉ hơi cụp mắt đọc thông tin trên đó.
Không sai, số điện thoại xem được là của cô ấy.
Nhưng mà, ai gửi?
Thẩm Kiến Thanh cầm điện thoại, trong lòng mơ hồ có đáp án, hành động lập tức trở nên cấp tốc.
Cô ấy cất điện thoại vào túi, xoay xoay bó hoa, quả nhiên là có thiệp.
【Giảng viên Thẩm, lễ tình nhân vui vẻ. ——Việt】
Vậy mà lại là nét chữ của Tần Việt?
Cô đang ở Giang Bình, làm sao có thể để lại lời nhắn ở nơi cách xa muôn trùng này?
Thẩm Kiến Thanh khó tin đọc đi đọc lại, xác nhận không phải mình hoa mắt thì vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Tần Việt.
Tút một tiếng, tiếng chuông vang lên sau lưng cô ấy.
Thân hình Thẩm Kiến Thanh run lên, vội vàng quay đầu lại.
Bên cửa sổ đầy nắng, một người ngồi không ra ngồi, tùy tiện dựa vào sofa, trên mặt che cuốn tạp chí lòe loẹt, bên cạnh chân là chiếc vali mà Thẩm Kiến Thanh không thể nào quen thuộc hơn.
Thẩm Kiến Thanh một tay ôm hoa, bước nhanh tới giật lấy tạp chí trên mặt Tần Việt.
Đúng lúc cô bị cuộc gọi tới đánh thức, ngái ngủ nhìn Thẩm Kiến Thanh một giây rồi nói: "Giảng viên Thẩm."
Vừa rồi Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang đau đầu, chớp mắt nhìn thấy người khiến mình đau đầu, trong tim bỗng nóng ran, vành mắt cay cay.
Với tấm thân mỏng manh này của cô, quay về trong kỳ nghỉ cô ấy còn chẳng đành lòng để cô ngồi máy bay một mình, giờ thì hay rồi, chẳng ho he gì bay gần 3 tiếng đồng hồ.
Sân bay mới ở Giang Bình lớn đến vô lý, từ chỗ kiểm tra an ninh đi đến cổng lên máy bay, cô phải đi mất nửa tiếng, đúng không nhỉ?
Lại còn kéo theo một cái vali to thế này.
"???" Kiếm chuyện hay gì?
Bầu không khí cảm động hóa thành cảm lạnh.
Thẩm Kiến Thanh hất cằm, ném bó hoa vào lòng Tần Việt, trịch thượng nói: "Sáng dậy không biết báo cáo với chị, nguyên một buổi sáng không biết nhắn tin cho chị, đến đây cũng chẳng biết đường báo trước cho chị? Tần Việt, gan em càng ngày càng to rồi đấy."
Tần Việt nói: "Báo trước thì không còn ngạc nhiên nữa."
Chậc, lấy lời của cô ấy lúc âm thầm đến trường đón mình vào năm ngoái để chặn miệng cô ấy chứ gì?
Được đấy.
Thẩm Kiến Thanh đá vào giày Tần Việt một cước, lạnh lùng nói: "Đến đây làm gì?"
Bàn chân gần Thẩm Kiến Thanh của Tần Việt dịch ra ngoài, lướt qua cô ấy, tạo thành tư thế thân mật khi đứng giữa hai ch@n cô ấy, sau đó ngồi dậy, nghiêng người lại gần, cằm chạm vào bụng cô ấy, dừng lại 2 giây rồi ngẩng đầu nhìn cô ấy nói: "Ngày mai em phải đi học rồi, rất lâu sẽ không được gặp chị, sợ nhớ chị nên đến thăm chị."