Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 62: Chương 62
Trong màn đêm gió thổi lay cỏ, bóng cây đung đưa.
Tần Việt vội vén mái tóc xoăn của Thẩm Kiến Thanh, tay trái đỡ bên cổ cô.
Đã nóng đến hơi bỏng tay rồi.
Tần Việt quả quyết: "Đi bệnh viện."
Cùng lúc nói, Tần Việt đưa tay ra đỡ Thẩm Kiến Thanh, nhưng lại bị cô ấy né tránh, thay vào đó là ôm eo Tần Việt, thân mật dùng một bên mặt cọ vào vùng bụng cô, dính chặt, giọng nói khô khốc, trầm khàn: "Việt, em sẽ đi cùng chị chứ?"
Bàn tay trong không trung của Tần Việt dừng lại, một lát sau, nắm chặt rồi buông thõng bên người.
Câu hỏi hiển nhiên như vậy, nếu là trước đây, Thẩm Kiến Thanh hẳn sẽ tựa vào đâu đó, có lẽ còn giơ tay gảy mái tóc xoăn quyến rũ của cô ấy, sau đó mới lười biếng nói với cô: "Sư phụ Tần, cùng tôi đến bệnh viện nhé."
Hiện tại, ánh trăng và sắc tuyết sáng vằng vặc bên cửa sổ, nhưng cô ấy lại gần như hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Tần Việt cúi đầu nhìn người toàn thân toát ra sự mong manh ở trước mặt, nói: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng bật cười một tiếng, ôm Tần Việt thật chặt: "Vậy thì chị đi."
Nghĩa là, không đi cùng thì không đi?
Ốm sốt không phải cảm lạnh, Thẩm Kiến Thanh từng bị lừa bởi lần phát sốt của cô hẳn là biết rõ hơn bất kỳ ai, sốt nặng có thể gây chết người.
Tần Việt mở miệng, nhưng lại không hỏi gì.
Cô biết, phản ứng này của Thẩm Kiến Thanh có lẽ cũng liên quan đến 2 năm ẩn số của cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh đỡ eo Tần Việt đứng dậy, gục trên vai cô nói: "Không đi bệnh viện công nghệ cao đâu."
Tần Việt không cần nghĩ ngợi: "Được."
Trên đường rời khỏi 071, Thẩm Kiến Thanh đi rất chậm, cuối cùng lên được một chiếc taxi, Tần Việt khẩn trương nói: "Bác tài, phiền bác chạy đến bệnh viện gần nhất."
"Đừng đến bệnh viện công nghệ cao." Tần Việt bổ sung.
Bác tài lái xe không phải mới chỉ ngày một ngày hai, không cần suy nghĩ nói: "Tùy Châu không có bệnh viện công nghệ cao."
Tần Việt hơi sững sờ, quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh đang tựa vào vai mình, hai mắt nhắm nghiền.
Được nửa đường, Thẩm Kiến Thanh bắt đầu rét lạnh, ý thức càng lúc càng mơ hồ, điện thoại bất ngờ đổ chuông, tiếng động lớn đến vậy mà cô ấy không có phản ứng gì, nhưng khi Tần Việt ngồi thẳng, chỉ vừa mới đưa một tay ra, muốn lấy điện thoại ở trong túi cô ấy thì cô ấy đột nhiên tóm lấy cổ tay Tần Việt nói: "Việt, em muốn đi đâu?"
Tần Việt đeo chuỗi hạt trên cổ tay, trong khoảnh khắc lực bất ngờ tác động xuống, ép vào xương cổ tay, khiến cô đau đến mức cuộn tròn ngón tay lại.
"Giúp chị lấy điện thoại, không đi đâu cả." Tần Việt nhẹ giọng nói.
Ánh sáng đan xen giữa sáng và tối lướt qua gương mặt Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nhắm mắt, im lặng trong vài giây, từ từ buông Tần Việt ra, giây tiếp theo lại đan tay với cô, nắm tay cô thật chặt.
Chiếc điện thoại đổ chuông đến khi tự động tắt máy đã ngừng.
Trong khoang xe rất yên tĩnh, hai người ai nấy im lặng, một người vì cơ thể khó chịu, người kia là vì phản ứng thêm phần nhạy cảm và những lời nói lộn xộn sau khi bị bệnh của người bên cạnh—— Bệnh viện công nghệ cao không hề tồn tại, nó và "một tuần" đã được đề cập đến trước đó đều khiến mong muốn suy đoán về Thẩm Kiến Thanh của Tần Việt càng lúc càng khó kiểm soát.
————
7 giờ tối, phòng cấp cứu trong thành phố nhỏ không có người.
Tần Việt đưa Thẩm Kiến Thanh đến phòng truyền dịch, cầm đơn thuốc đi thanh toán.
Trong hành lang vắng vẻ, vang vọng tiếng bước chân vội vã của Tần Việt.
Rẽ vào sảnh thu phí, vô tình bắt gặp một giọng nói khác.
"Tần Việt." Chu Tư vừa mới đóng xong phí tỏ vẻ kinh ngạc, "Sao em lại ở đây? Bị bệnh à? Ho hay sốt?"
Chu Tư hỏi liên tiếp ba câu, ánh mắt lo lắng cuối cùng cũng tập trung vào khuôn mặt cũng lo lắng không kém, tuy nhiên lại không có vẻ gì là bệnh tật của Tần Việt, muộn màng nhận ra mình đã phản ứng thái quá.
Cô nàng đã chủ động rời khỏi cuộc chơi, không nên quan tâm nhiều đến Tần Việt như vậy.
Chu Tư bất động thanh sắc siết chặt hóa đơn, nghe thấy Tần Việt nói: "Em không sao, là giảng viên Thẩm bị sốt."
Giọng nói của Tần Việt có phần hổn hển, cho thấy cô đang lo lắng đến nhường nào, trạng thái này vô cùng bình thường đối với những người nhà bệnh nhân khác, Tần Việt thì...
Chu Tư im lặng mỉm cười, trong lòng chua chát.
Vào tháng đầu tiên Tần Việt vào MT, do tăng ca, nặng lòng mà bệnh đến mê man, bước hụt rồi trượt ngã từ trên cầu thang dẫn đến chấn động não mà cũng không thấy cô sốt sắng dù chỉ một giây, bây giờ lại vì một cơn sốt không mấy nguy hiểm, ha, cũng tốt, tâm trạng có dao động mới là con người, 2 năm qua đối với cô cũng lắm cũng chỉ coi như là một cỗ máy có sức sống mà thôi.
"Nghiêm trọng không?" Chu Tư hỏi.
Tần Việt gật đầu: "Ừ."
Chu Tư cau mày: "Vậy mà còn lề mề ở đây? Mau đi nộp tiền đi, bên đó không có ai đâu."
Tần Việt không nhúc nhích, mà cụp mắt nhìn hóa đơn trong tay Chu Tư, hỏi: "Chị thấy khó chịu à?"
Chu Tư sửng sốt, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Tần Việt: "Không, đi cùng bạn."
Trên tay Chu Tư vắt một chiếc khăn len lông xù màu trắng nhạt, trông rất trẻ trung, không phù hợp với phong cách trước sau như một của cô nàng.
Tần Việt mơ hồ cảm thấy quen mắt, nhưng cô không phải người tọc mạch, dù cho rất ngạc nhiên và tò mò về cảnh tượng nhìn thấy trên đường vào tối qua tràn đầy nhưng cô vẫn không hỏi nhiều, cô ước chừng thời gian, trước khi đi thanh toán, cô nói với Chu Tư: "Cảm ơn."
Câu nói không đầu không đuôi khiến Chu Tư khó hiểu, cô nàng lùi lại hai bước, dựa vào tường cười hỏi: "Tôi làm gì mà em cảm ơn tôi?"
Tần Việt nói: "Chuyện hè năm ngoái, cảm ơn chị đã kể cho cô ấy."
Ngay khi Thẩm Kiến Thanh nói "Đừng sợ chị", đáng lẽ ra cô đã phải nghĩ đến Chu Tư, nhưng trước đó, suy nghĩ của cô đã bị câu nói "Việt, khi mùa xuân đến, chị sẽ đưa em đi tắm nắng" chiếm giữ.
Câu nói đó gần như kéo dài từ khởi đầu của cuộc đời cô cho đến tận hiện tại, quá quan trọng, cô không còn thì giờ để suy xét những thứ khác.
Vài ngày sau đó, Chu Tư lại liên tục vắng mặt.
Bây giờ đột nhiên gặp được cô nàng, những lời vốn đã chậm trễ không thể trì hoãn thêm nữa.
"Sự việc đó là một khúc mắc lớn trong lòng em, nó cứng rắn chắn ngang trước mặt, khi nó diễu võ giương oai cùng với những sai lầm mà em mắc phải, em buộc phải luôn nhắc nhở bản thân rằng, đối với cô ấy, Tần Việt mày có lẽ chỉ đồng nghĩa với tổn thương."
Tần Việt dừng lại một giây, ổn định lại giọng nói không mấy bình tĩnh vì hô hấp dồn dập: "Từ đó về sau, việc em nên quan sát cô ấy từ khoảng cách nào, nên thích cô ấy bằng tâm thế nào, nên gặp lại cô ấy trong trạng thái nào, tất cả đều bị ảnh hưởng."
Chu Tư biết, không thể nào rõ ràng hơn nên mới chắc chắn rằng Tần Việt "không thể vì tình cảm mà chịu tổn thương thêm được nữa".
2 năm qua, cô nàng đã chứng kiến quá nhiều, càng lúc càng thích cô, người trầm lặng nhưng nồng nhiệt trong chuyện tình cảm, đồng thời cũng càng đau lòng cho cô.
Vì vậy, khi cơ hội của mình trở nên mong manh, khi bước ngoặt của cô bất ngờ ập đến, cô nàng gần như không hề đắn đo, chuyển nghĩa việc "thích cô" từ sở hữu thành buông bỏ.
Những lời nói với Thẩm Kiến Thanh, là cô nàng cam tâm tình nguyện.
Xem ra bây giờ, cũng có thể coi là hiệu quả ngay tức thì.
Tần Việt nói: "Sau khi nghe chị nói, cô ấy đã kể với em một vài chuyện, khiến trái tim vốn luôn hướng về cô ấy của em có được chỗ dựa."
Tim Chu Tư đau âm ỉ, cô nàng miễn cưỡng nở nụ cười: "Tốt rồi, chúc mừng nhé."
Tần Việt không thể nói ra những lời ngay thẳng như "cảm ơn" được, cô im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Chu Tư, trong chuyện tình cảm, em vẫn luôn là người rất nhu nhược."
Chịu đựng được việc trở thành bạn giường trong bóng tối cho người mà mình yêu sâu đậm, cũng chấp nhận được việc mang theo toàn bộ tình yêu mà rời xa cô ấy, giữ cho cô ấy bình yên.
Bây giờ, người nọ vừa mở lời, cô liền quay lại.
Từ mang day dứt trong lòng, muốn thỏa mãn nhu cầu của cô ấy, đến rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thật lòng muốn quay lại, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Nhanh như vậy, ngoài tình cảm tích lũy 23 năm, ngoài tính tình nhu nhược, còn có chất xúc tác là những lời của Chu Tư.
Tần Việt chỉ nghĩ đến điều này thôi đã không còn mặt mũi nào.
Trong quá khứ, cô chỉ nghĩ làm thế nào để từ chối Chu Tư, dù rằng bên trong đó có sự chân thành của cô, nhưng cũng không thể ngang hàng với sự khẳng khái của Chu Tư hiện tại.
"Chu Tư, xin lỗi." Tần Việt nói.
Chu Tư không thể giả vờ tiếp, ánh mắt mờ mịt nói: "Em xin lỗi cái gì, từ trước đến nay vẫn luôn là tôi cố chấp mà, có trách thì trách em quá tốt thôi."
Tần Việt nói: "Em không tốt, em không giống chị, làm gì cũng ngay thẳng, bộc trực, em áp đặt những kinh nghiệm mà cuộc sống tạm bợ mang đến cho em vào tình cảm, khiến con đường ấy đầy rẫy chông gai, tổn thương cả hai bên, loại người như em thật sự không đáng để thích."
Thẩm Kiến Thanh là ngoại lệ.
Cô ấy có một quá khứ u tối, nên mới tạo cơ hội cho những kẻ không mấy tươi sáng như cô thừa lợi dụng sơ hở đột nhập.
"Chu Tư, em không đáng đâu." Tần Việt nhìn vào mắt Chu Tư.
Chu Tư rũ mắt, rất nhanh đã lại bình tĩnh nhìn Tần Việt nói: "Ừ."
Em không đáng để thích, nhưng đáng để yêu.
"Tần Việt, nếu được làm lại, tôi vẫn sẽ mời em đến MT, làm học trò của bố tôi, những nỗ lực em đã bỏ ra xứng đáng với một tương lai xán lạn, còn chuyện khác, không có được là vận mệnh của tôi, không liên quan gì đến em."
Chu Tư đứng thẳng dậy, đưa tay phải về phía Tần Việt, hào sảng nói: "Tần Việt, tôi rất vui vì có được một người bạn như em."
Em là duy nhất của người khác, cũng sẽ là sự tồn tại không thể thay thế đối với tôi.
Tần Việt và Chu Tư nhìn nhau, bị ánh mắt thẳng thắn và phóng khoáng của cô nàng lây nhiễm, Tần Việt đưa tay ra bắt tay với cô nàng: "Em rất vui vì quen được chị, Chu Tư."
Chu Tư cười cười, thu tay về nói: "Đi đây."
Tần Việt: "Ừ."
Chu Tư quay người rời đi, đi được vài bước thì đột nhiên ngoảnh lại, trịnh trọng nghiêm túc gọi tên Tần Việt: "Tần Việt."
Tần Việt ngẩng đầu.
Chu Tư hỏi: "Sau này sẽ không ngồi một mình bên vệ đường khóc vào giữa đêm hôm nữa chứ?"
Ánh mắt bình lặng của Tần Việt khẽ lập lòe, nói: "Không."
"Sẽ không bước đi một mình nữa chứ?"
"Không."
"Sẽ không mặc một chiếc áo phao dày cộp mà người miền Nam bọn tôi còn chẳng bao giờ thèm ngó đến, đi dọc phố suốt đêm giống như kẻ lạc loài vào ngày Giang Bình đổ tuyết lớn nữa chứ?"
"..."
Chu Tư nói: "Năm ngoái, năm nay, tôi thấy rồi, con đường phía đông của 'Tử Ngọ'."
Em đi bao lâu, tôi nhìn từ phía sau bấy lâu.
Tôi biết tất cả, nhưng lại chẳng thể làm gì.
"Tìm cô ấy à?" Chu Tư hỏi.
"Tôi nhớ ở Giang Bình chỗ em cũng có một quán bar tên 'Tử Ngọ'."
"Tử Ngọ" của Giang Bình, Tần Việt không dám nhớ lại, càng không dám quay trở lại.
Nhưng ngoài nơi đó ra, cô không biết còn có thể đi đâu khác để "gặp" Thẩm Kiến Thanh.
"Tử Ngọ" tại đất khách quê người là nơi duy nhất cho cô gửi gắm những tình cảm không thể thổ lộ.
Tần Việt siết phiếu thanh toán, có phần ngẩn ngơ nhớ lại những đêm miền Nam không có tuyết lớn, nói: "Sau khi trưởng thành, em đã gặp cô ấy lần đầu tiên tại đó."
"Ừ." Chu Tư gật đầu, hỏi cô, "Sau này sẽ không đi tìm cô ấy trên con đường đó nữa chứ?"
Tần Việt nói: "Không."
Chu Tư thoải mái cười một tiếng, tại giây phút quay đầu đi, giọng nói bỗng trầm xuống: "Vậy thì tốt."
Chu Tư rời đi rất nhanh.
Khi Tần Việt tập trung ánh mắt nhìn sang, góc khuất chỉ còn lại ánh đèn trắng lạnh và hiu quạnh.
Tần Việt thu hồi ánh mắt, đi vài bước, đưa đơn thuốc vào cửa sổ.
Thanh toán xong, sắc đỏ trên mặt Thẩm Kiến Thanh do sốt cao lại đậm thêm vài phần, tựa như bức tranh có màu sắc quá bão hòa, nổi bật đến mức khiến con người ta sợ hãi.
Tần Việt lập tức giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh giật mình tỉnh dậy, một tay nắm lấy tay Tần Việt, nhanh chóng mở mắt ra.
Trông thấy là Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh thư giãn, cười một tiếng, đặt những ngón tay lạnh lẽo của cô trên môi, hôn lên, giọng nói khàn đặc: "Sao đi lâu vậy?"
Tần Việt không muốn Thẩm Kiến Thanh nghĩ nhiều nên không nói gì về việc gặp Chu Tư, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiến Thanh nói: "Tìm chỗ thu tiền hơi mất thời gian."
Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, kéo những ngón tay của Tần Việt xuống, nắm chặt, sau đó nghiêng người, tựa vào vai cô, rất lâu không nói gì.
Trong sự im lặng đến cực điểm, Tần Việt cúi đầu, nhìn thấy ấn đường Thẩm Kiến Thanh cau chặt, ngủ không hề ngon giấc.
Lực đạo càng lúc càng nặng trên ngón tay cô cũng chứng minh điều này.
Tần Việt nhìn một lúc, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua sau lưng Thẩm Kiến Thanh, ôm eo cô ấy.
Cơ thể Thẩm Kiến Thanh run rẩy, đầu tựa trên vai Tần Việt cử động, ngẩng mặt lên, làn da nóng bỏng áp vào cổ cô nói: "Ôm chặt hơn chút."
Cẳng tay Tần Việt dùng lực.
Thẩm Kiến Thanh thuận thế sáp lại gần Tần Việt, phần lớn cơ thể sa vào lòng cô.
Thân hình ấm áp trong dự đoán khiến Thẩm Kiến Thanh không nhịn được thở dài.
Tần Việt nắm tay phải Thẩm Kiến Thanh, ngón cái khô hanh v uốt ve vài lần mu bàn tay tím tái vì lạnh của cô ấy rồi đưa vào trong túi áo phao.
Ánh đèn ôn hòa vương trên tóc Thẩm Kiến Thanh, bỗng, Tần Việt nghe thấy cô ấy nói: "Việt, em vừa nói dối."
Tần Việt từng có phản ứng có điều kiện với từ "chơi".
Nó cũng tương tự như nói dối.
Bây giờ, khi chúng được thốt ra từ cùng một người, bàn tay cô đặt trên eo Thẩm Kiến Thanh không thể kìm được mà siết chặt lại.
Thẩm Kiến Thanh giơ tay vỗ vai Tần Việt, trách móc nói: "Đau."
Tần Việt buông tay ra, cúi đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh vẻ mặt như thường một lát, thành thật nói: "Em vừa gặp Chu Tư."
Thẩm Kiến Thanh: "Chị biết, tay em tỏa ra mùi kem dưỡng da tay, chị từng ngửi thấy trên người cô ta."
Tần Việt cạn lời, cô và Chu Tư chỉ bắt tay nhau một chút, nhạt vậy mà Thẩm Kiến Thanh vẫn ngửi thấy được.
"Việt, chị rất nhạy cảm với mùi trên người em." Giọng nói trầm khàn của Thẩm Kiến Thanh lại vang lên, rất bình tĩnh.
Tần Việt nói: "Em và Chu Tư không có gì cả."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Chị biết, cô ta là người rất rộng rãi, là chị hơi hẹp hòi. Việt, đây mới thật sự là chị, em..."
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, áp mặt chặt hơn vào Tần Việt: "Em phải thích chị y như trước đấy."
"Chị em các cô tình cảm thật."
Y tá bất ngờ bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt nói: "Không phải chị em."
Y tá đặt khay thuốc xuống, liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh đang áp chặt trong lòng Tần Việt, cười hỏi: "Vậy thì là gì? Bạn thân?"
Thẩm Kiến Thanh im lặng một lát, ngẩng đầu lên, tay di chuyển từ cằm Tần Việt lên phía trên, v uốt ve khuôn mặt cô, nói: "Việt, đừng mím môi chặt thế."
Tần Việt ngoan ngoãn khẽ mở miệng, giây tiếp theo, Thẩm Kiến Thanh hôn cô không chút ngần ngại.
"Lạch cạch!"
Ống tiêm trong tay y tá rơi vào khay thuốc kim loại.
Thẩm Kiến Thanh tách khỏi Tần Việt, dựa trở lại vào cổ cô, ý thức hỗn loạn nói: "Cô ấy là của tôi."
————
Thẩm Kiến Thanh lao lực nhiều ngày, thể trạng không tốt, sau khi truyền dịch, quan sát đến gần 3 giờ cuối cùng mới ổn định, Tần Việt không nỡ đánh thức cô ấy, ngồi đó cả đêm, để cô ấy dựa vào mình suốt đêm.
Trời sáng, Thẩm Kiến Thanh mơ màng choàng tỉnh, không thấy Tần Việt đâu, sắc mặt với mới khôi phục chút màu máu lập tức lại trở nên tái nhợt khó coi, cô ấy vịn vào tường đứng dậy, bước nhanh ra ngoài hỏi y tá: "Cô gái đến cùng tôi đêm qua đi đâu rồi?"
Y tá đứng dậy, chỉ hướng cho Thẩm Kiến Thanh nói: "Đêm qua cô liên tục đổ mồ hôi, cô ấy sợ cô lạnh nên cởi áo phao cho cô mặc, còn mình thì ngồi đó chịu lạnh cả đêm, sáng ra hơi ho, lo ồn đến cô, bèn ra khu chờ ngồi rồi."
Thẩm Kiến Thanh vịn bàn tư vấn, "ừ" một tiếng, bây giờ mới phát hiện mình đang mặc áo phao của Tần Việt. Khóa được kéo hết cỡ, đây là thói quen của Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh nói cảm ơn rồi chậm chạp đi đến khu chờ.
Từ xa, Thẩm Kiến Thanh đã nhìn thấy Tần Việt ngồi trên hàng ghế trong hành lang vắng vẻ, khuỷu tay chống trên đầu gối, cúi người rất thấp, đang ho từng cơn—— Đuối hơi, kiềm chế—— Âm thanh vẫn quen thuộc như vậy, như thể chẳng có gì thay đổi, nhưng Thẩm Kiến Thanh đã mất đi sự hưng phấn của cái đêm đột nhập vào phòng cô.
Đối với cô, phía Bắc vẫn quá lạnh, sẽ đổ bệnh ngay khi trở về.
Người miền Bắc, cũng chẳng tử tế với cô là bao.
Thẩm Kiến Thanh im lìm đứng một lúc, đi tới trước mặt Tần Việt, nhìn cô, lúc này đã ngẩng đầu lên, nói: "Việt, thích chị có khó lắm không?"
Trong lúc nói, Thẩm Kiến Thanh tươi cười bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, giống như đang nói một chuyện không hề quan trọng.
Tuy nhiên, Tần Việt lại vô cớ cảm thấy sâu trong mắt cô ấy ẩn giấu cơn bão có thể nuốt chửng tất cả.
Trong nháy mắt lại bình lặng, lắng đọng.
Thẩm Kiến Thanh không cho Tần Việt cơ hội lên tiếng, cô ấy từ tốn mặc lại áo phao cho Tần Việt, ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận kéo khóa cho cô, rồi nhấc cổ áo lên ngang tầm mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bọng mắt vừa phải của cô, cười nói: "Khó cũng không được vứt bỏ chị, em đã hứa rồi, quay lại về bên chị."
Ánh đèn trên đầu vụt tắt, ánh sáng tự nhiện chiếu vào góc nghiêng của Thẩm Kiến Thanh, phác họa những đường nét rõ ràng của cô ấy.
Tần Việt nói: "Không khó."
"Thật à?" Thẩm Kiến Thanh rạng rỡ, "Vậy em kể cho chị một chuyện mà chị không biết đi, xảy ra trong 2 năm qua, có liên quan đến chị, lấy nó chứng minh em cũng luôn nhớ chị."
Tần Việt có thể kể vô số câu chuyện kiểu vậy, nhưng nói ra rồi sao? Khiến Thẩm Kiến Thanh vốn đã mất bình tĩnh với cô càng thêm nhạy cảm, căng thẳng hơn chắc?
Tần Việt không muốn như vậy, bất kể những chuyện đó trong tai người ngoài nghe có thể sâu sắc và cảm động đến thế nào.
Nụ cười của Thẩm Kiến Thanh dần biến mất theo sự do dự của Tần Việt.
"Không có sao?" Thẩm Kiến Thanh nhìn thẳng vào mắt Tần Việt nói: "Chưa bao giờ nhớ chị?"
Tần Việt nói: "...Có."
Thẩm Kiến Thanh siết chặt tay Tần Việt, gằn từng chữ: "Nhớ như thế nào, kể chị nghe."
Tần Việt bị ánh mắt đen kịt của Thẩm Kiến Thanh kéo lại, rơi vào hồi ức.
————
Mùa hè năm ngoái, Tần Việt rời đi ngay ngày bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp, một tháng rưỡi sau, Quan Hướng Thần gửi bằng tốt nghiệp qua chuyển phát nhanh cho cô.
Hôm ấy, viện trưởng, các giáo viên, em nhỏ của viện và các đồng nghiệp tại Lĩnh Khoa tới tấp gọi điện cho cô, chúc mừng cô đạt được nguyện vọng.
Cô công bằng cảm tạ tất cả mọi người, sau đó cứ nhìn tấm bằng tốt nghiệp mà ngẩn người.
Cô đột nhiên không thể nhớ ra mình làm sao có thể dành thời gian để đọc sách, học hành giữa công việc bộn bề, cũng không thể nhớ được dự tính ban đầu khi lấy tấm bằng này.
Cảm giác bối rối ăn mòn giác quan của cô.
Khi người duy nhất biết sự tình—— Quan Hướng Thần đột nhiên gọi đến, cô chấn động toàn thân, chuyện xưa lướt nhanh qua tâm trí như đèn led, dừng lại ở con phố có Thẩm Kiến Thanh khóc lóc thảm thiết, cô không giữ nổi lý trí, hỏi Quan Hướng Thần vào cuối cuộc gọi: "Chị từng gặp lại cô ấy chưa?"
Tâm trạng kích động của Quan Hướng Thần nguội lạnh, hỏi ngược lại: "Ai?"
Tần Việt nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay nóng bừng: "...Cô ấy."
Tần Việt thậm chí còn chẳng dám nhắc đến tên Thẩm Kiến Thanh, thì Quan Hướng Thần vốn đã căm hận làm sao có thể nguyện ý đề cập đến những thứ sẽ khiến cô không thể buông bỏ được?
Quan Hướng Thần nói: "Chưa gặp."
Tần Việt thấp giọng "ừ" một tiếng, khi Quan Hướng Thần tưởng rằng chủ đề này sẽ cứ thế mà kết thúc, Tần Việt lại nói: "Chỗ làm gần vậy mà, từng gặp rồi, đúng không?"
"Tâm trạng cô ấy trông có vẻ thế nào?"
"Gầy đi rồi à?"
"Tinh thần có tốt không?"
"Con đường ở cổng Nam vẫn chưa sửa phải không? Cô ấy thích đi giày cao gót, đi ở đó có còn bị kẹt gót giày nữa không?"
"Hướng Thần..."
"Chị kể cho em một chuyện về cô ấy, được không?"
"Chỉ một lần này thôi."