Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 33: Chương 33
Trên sofa phòng khách, Thẩm Kiến Thanh đang nằm ngửa, tay phải đặt lên trán, cánh tay mảnh mai miễn cưỡng che khuất ấn đường nhíu thật sâu của cô ấy, nhưng lại không thể che được đôi mắt nhắm chặt, chân răng nghiến chặt và mồ hôi lạnh liên tục lăn xuống thái dương.
Cửa nẻo trong phòng đóng kín mít, yên ắng đến độ không nghe thấy một chút tiếng động nào.
Vì vậy khi điện thoại trên bàn trà đột nhiên rung lên, âm thanh này trở nên chói tai lạ thường.
Thẩm Kiến Thanh choàng tỉnh từ trong mơ, tim đập nhanh như trống dồn.
Cô ấy siết chặt bàn tay trên trán, ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng xóa, nhất thời không phân biệt được cảnh vật xung quanh là mơ hay thực, cả người đang lửng lơ trên không trung.
Vô tình nghe thấy tiếng mèo kêu nhỏ như ruồi, Thẩm Kiến Thanh rơi trở lại mặt đất.
Cô ấy hơi ngửa đầu ra sau, cởi thêm hai nút trên cổ áo, lộ ra chiếc cổ ướt đẫm, sau đó nhích ra ngoài, đưa tay mò mẫm bàn trà.
Điện thoại là do cô ấy tiện tay đặt trên bàn trà trước khi ngủ, chênh vênh, bây giờ ngón tay vừa mới chạm vào đã rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng "bộp" bí bách.
Thẩm Kiến Thanh khựng lại 2 giây, bàn tay vẫn đang đặt ở mép bàn buông thõng, gần như chạm đất.
Năm một lúc, cô ấy nghiêng qua, nhặt điện thoại.
Điện thoại ở dưới chân chân bàn, Thẩm Kiến Thanh di chuyển tầm mắt xuống phía dưới, nhìn thấy một cánh hoa hồng vẫn chưa xử lý gọn ghẽ sau khi quét qua loa vào ban sáng, ánh mắt run rẩy dữ dội.
Cô ấy nhìn, đôi môi run run, sau vài giây thì mau chóng đứng dậy, nhặt cánh hoa đó lên rồi vứt vào thùng rác, lại rút ra liên tiếp mấy chục tờ khăn giấy ra ném vào rồi mới thở hổn hển dồn dập như thể đã yên tâm.
Cô ấy vừa mơ thấy hoa hồng, đầy gai, chẳng lãng mạn chút nào.
Lâu sau, hô hấp của Thẩm Kiến Thanh hơi chậm lại, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, đặt hộp khăn giấy xuống, đưa tay vuốt lại những lọn tóc xoăn rồi đi lấy điện thoại.
Giây tiếp theo, sự im lặng ngột ngạt đến rồi lại quay trở lại.
Thẩm Kiến Thanh đứng thẳng, đọc lại tin nhắn của Tần Việt 4-5 lần rồi mới trả lời cô: 【Được】
Không gặp thì không gặp, bạn giường thôi mà, hôm nay lại cãi nhau một trận to, Tần Việt không gửi tin nhắn này cho cô ấy cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng cô vẫn gửi.
Tử tế hơn hẳn một kẻ tồi tệ trước kia không trả lời WeChat kịp thời, bây giờ lại nổi giận bừa bãi như cô ấy.
Về xin lỗi và sau khi xin lỗi...
Thẩm Kiến Thanh siết chặt điện thoại, tia sáng trắng phản chiếu trong đồng tử.
"Bịch!"
Thẩm Kiến Thanh ném điện thoại trở lại bàn, nhanh chân bước vào phòng làm việc.
————
Thẩm Kiến Thanh đã bận rộn trong phòng làm việc rất lâu, ra ngoài đã là đêm khuya vắng lặng.
Cô ấy lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, dựa vào tường uống vài ngụm, sau đó tuần tự cho mèo ăn, tắm rửa, bật máy xông tinh dầu, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương an thần quen thuộc.
Đêm nay mây dày đặc, che khuất ánh trăng, sắc đêm trở nên nặng trĩu.
Thẩm Kiến Thanh nằm im trong bóng tối, thần kinh mỏi mệt vừa mới ngơi nghỉ lại bắt đầu làm loạn trong não cô ấy, dữ tợn, quỷ dị, nhe nanh múa vuốt, ăn khớp với những ký ức đã bị phong ấn suốt nhiều năm.
"Này, cậu thích tôi á?"
"Nhưng tôi cũng là con gái mà, hơn nữa cậu đứng đầu khóa, tôi lại đội sổ, thầy cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu và tôi đến với nhau theo kiểu đó đâu."
"Hay là để tôi hỏi những người khác giúp cậu xem làm thế nào để lén thầy cô làm đồng tính nhé?"
"Cậu có một quyển nhật ký nhỉ, nghe nói chuyên dùng cánh hoa hồng để làm bookmark, kẹp ở trang tỏ tình với tôi."
"Cho tôi mượn đi, giúp cậu hỏi người ta mà nói suông sao được?"
...
Thẩm Kiến Thanh co rúm, liều mình đưa tay ra muốn giật lại cuốn nhật ký, nhưng chỉ nắm lấy không khí.
Trong không khí toàn là gai nhọn, hít một hơi, toàn thân đau đớn.
Thẩm Kiến Thanh khổ sở r3n rỉ, không nhịn được muốn tìm một bờ vai để tựa, để trốn như lúc sáng.
Nhưng cô ấy di chuyển từ giữa ra đến tận rìa mà chẳng có gì.
Cơ thể Thẩm Kiến Thanh rung động, bỗng choàng tỉnh.
Cô ấy vội vàng ngồi dậy, bật đèn, lấy bao thuốc trong tủ đầu giường ra, bàn tay run rẩy châm lửa, rít vài hơi quá nửa điếu thuốc, cuối cùng mới cảm thấy chân thực hơn chút.
"Phù——"
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu tựa vào thành giường, chậm rãi thở ra một làn khói.
Từ ngày đầu tiên đến trường, giáo viên đã dạy cô ấy phải đoàn kết, thân thiện, yêu thương tập thể nên dù gặp phải chuyện gì, cô ấy sẽ không trách móc người khác, sẽ không ức hiếp người khác, nhưng tại sao, cô ấy chẳng làm gì cả mà người khác đều kéo tới ức hiếp cô ấy?
Thẩm Kiến Thanh vô cảm nhếch khóe miệng, muốn hút tiếp một điếu.
Quay đầu nhìn thấy cây trâm trên bàn, ánh mắt cô ấy hơi dao động, nghiêng người cầm lấy ngắm nghía vài giây, cắn ngang trong miệng, đưa tay xuống phía dưới.
————
Sáng hôm sau đi làm, lô hàng có vấn đề kỹ thuật mà Quan Hướng Thần nói đã được gửi đến bộ phận bảo trì, mười mấy người bận rộn đến chân không chạm đất.
4 giờ chiều, sư phụ Tào phải ở lại tăng ca cúi gằm nói: "Tiểu Tần, không đủ vật liệu, cô mau đến nhà kho lấy một ít đi!"
Tần Việt đáp lại một tiếng rồi tạm thời gác lại công việc.
Đi ngang qua dây chuyền sản xuất, Ngưu Bối cùng ban với Quan Hướng Thần vội vào chạm vào cửa nói: "Tần Việt, Tần Việt, không phải ca hôm nay của Quan Quan giao cho cô hay sao, cô ấy không đến thì không có ai đi cùng tôi vào buổi đêm nữa, tôi sợ lắm, thế nên!"
Tần Việt lắng nghe.
Ngưu Bối nói: "Cô ấy giao tôi cho cô rồi đó, hahaha, tan ca nhớ đợi tôi nhé."
Tần Việt có phần muốn từ chối.
Hễ là người có quan hệ tốt với Quan Hướng Thần thì đều sẽ hoạt ngôn, đi đường cũng sôi động, còn cô, chỉ muốn làm một kẻ câm dềnh dàng trên đường tan ca.
Nghĩ lại nhớ tới thể diện của Quan Hướng Thần, Tần Việt nói: "Được."
Ngưu Bối vui mừng giơ tay quàng lấy cổ Tần Việt: "Quan Quan mà đã nói thì quả là chớ có sai, cô trông lạnh lùng, vô tình nhưng thật ra lại rất ấm áp, ngay cả người chưa nói chuyện được mấy câu như tôi mà cô cũng sẵn lòng che chở."
Tần Việt nhấc tay Ngưu Bối lên, xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ, vạch rõ ranh giới với cô nàng, "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đồng ý chỉ là vì nể mặt Hướng Thần thôi."
Ngưu Bối "chậc chậc" hai tiếng, biểu cảm bỗng trở nên đầy ẩn ý, "Quan Quan lại đoán đúng rồi, cô ấy nói trên dưới người cô, chỉ có cái miệng là cứng thôi."
Tần Việt: "..." Trạng thái tinh thần của Quan Hướng Thần quả nhiên rất có vấn đề.
Lời đã nói, nước đã đổ [1].
[1] Lời đã nói ra không thể rút lại
11:30 đêm tan ca, Tần Việt có mệt đến mấy cũng phải đợi Ngưu Bối.
Cô nàng ở xưởng sản xuất, máy móc chưa dừng, người chưa được về, giao ca phiền phức hơn so với Tần Việt, phải đợi người ở ca tiếp theo tới rồi mới được đi.
Tần Việt đợi khoảng 5 phút, Ngưu Bối cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.
"Đi thôi, đi thôi, cô cũng bắt xe ở cổng Tây đúng không?" Ngưu Bối nhiệt tình hỏi.
Tần Việt nói: "Ừ."
Ngưu Bối: "Tôi cũng vậy nè."
Hai chữ "cũng" thừa thãi, Tần Việt không muốn lên tiếng.
Những phớt lờ người ta, mặt mũi của Quan Hướng Thần sẽ nhăn nhúm.
Tần Việt im lặng vài giây, lấy điện thoại từ trong túi ra, một lần nữa vừa đi vừa xem, rất không tuân thủ luật lệ giao thông.
Sau đó cô phát hiện mình đã đoán đúng.
Chim bay theo đàn, người phân theo nhóm.
Ngưu Bối quả thật rất giống Quan Hướng Thần ở điểm "biết điều", thấy Tần Việt đang bận, cô nàng lập tức ngậm miệng.
Nhưng Tần Việt đã quên mất một điều—— Sự kiên nhẫn trong Quan Hướng Thần rất tệ, bạn tốt Ngưu Bối của cô nàng hẳn cũng không chịu thua kém.
Ngưu Bối kiên trì chưa đến 3 phút, đột nhiên lại gần hỏi: "Tần Việt, cô đang xem cái gì thế?"
Tần Việt im lặng vài giây, không tắt điện thoại, "Không có gì."
"Những con số này kỳ quái này là gì?"
"...Kinh – vĩ độ."
"Kinh – vĩ độ là cái gì?"
"Tọa độ mặt cầu, một tập hợp kinh – vĩ độ tương ứng với một vị trí thực trên Trái Đất."
"Ồ ồ." Ngưu Bối gật đầu như gà mổ thóc, hiếu học chỉ vào mìn hình của Tần Việt, hỏi: "Vị trí này là ở đâu?"
Tần Việt cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn tòa văn phòng của Đại học Giang Bình vẫn còn sáng vài ngọn đèn ở phía bên kia đường, nói: "Ở đó."
Ngưu Bối: "Giang Đại? Cô nhìn chỗ đó làm gì?"
Tần Việt nói: "Nhìn một người."
Ngưu Bối lập tức nheo mắt, tay che trên lông mày nhìn một vòng, chẳng nhìn thấy gì, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới việc cô nàng tiếp tục chủ đề.
"Ai? Muộn thế này rồi mà còn ở đó làm gì?" Ngưu Bối hỏi.
Tần Việt đứng cạnh đèn giao thông, nhìn chằm chằm vạch kẻ đường dành cho người đi bộ có thể chữa khỏi OCD, khóe miệng cong lên thành một vòng cung khó nhận thấy, "Có thể, đợi tôi chút."
"Hả? Ấy! Tần Việt!" Ngưu Bối bỗng lộ ra biểu cảm gấp gáp, hét lớn: "Cổng Tây Giang Đại đang thi công, Quan Quan không cho chúng ta đi đường đó đâu!"
Tần Việt "ừ" một tiếng, vẫn thong thả bước trên vạch kẻ đường, "Cô không cần qua."
Cô tự mình đi gặp một người.
Chưa chắc sẽ gặp được.
Nhưng có thể đi ngang qua cổng nhỏ phía Tây mà cô ấy thường lái xe ra ngoài sau đó.
Hôm nay là thứ 6 đầu tiên không có nhân tố khách quan cản trở, nhưng lại là thứ 6 không được gặp mặt, không được nghe cô ấy mềm mại, thiết tha, cầu khẩn gọi cô là "Sư phụ Tần", cô mà không tìm cách ghé ngang thì có lẽ sẽ mất ngủ đến tận sáng mai.
Còn chị? Giảng viên Thẩm.
Sau khi bình tĩnh lại, chị định giải quyết tôi và mối quan hệ của chúng ta như thế nào?
"Tôi không biết."
312, Thẩm Kiến Thanh đã trả lời Trần Vi như vậy vô số lần.
Dạo này con gái của Trần Vi đang mê mẩn 《Chú gấu Boonie》, để giao lưu với con gái dễ dàng hơn, cô nàng cứ hễ rảnh rỗi là sẽ bắt đầu nhớ lại các tình tiết, sắp xếp quan hệ giữa các nhân vật.
Không nghĩ ra bèn hỏi Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh có biết cái gì đâu? Cô ấy thậm chí còn chưa nghe thấy ba chữ 《Chú gấu Boonie》 bao giờ.
Trần Vi buồn bực, "Sao cô chẳng có gì để khiến trẻ con thích thú thế, sau này dạy con như thế nào đây?"
Chân Thẩm Kiến Thanh dùng lực, "vút" một cái đẩy ghế ra khỏi bàn, khoanh hai tay trước ngực, mặt vô cảm nói: "Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, tôi, Thẩm Kiến Thanh, cả đời này không thể kết hôn, càng không có chuyện sinh con, nuôi con."
Trần Vi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh nghiêm túc đến vậy, nhất thời mơ hồ, ngẩn ngơ, cô nàng tự nhiên đánh trống lảng, "Hôm nay là thứ 6, cô còn chưa đi à? Hình như chưa thấy cô tăng ca, hay làm thêm giờ để viết luận văn vào thứ 6 bao giờ."
Trần Vi khẩn cầu, "Cô Thẩm, xin cô cho tôi một con đường sống đi, học kỳ nào cô cũng vượt chỉ tiêu, học kỳ nào tôi cũng bị chỉ trích, thật sự không chịu nổi."
Thẩm Kiến Thanh tựa vào ghế, chậm rãi ngửa đầu về sau, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, "Về cũng chẳng có việc gì."
Trần Vi: "Muộn rồi mà còn muốn việc gì nữa, tắm rồi đi ngủ luôn đi chứ."
Thẩm Kiến Thanh nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính tối đen, "Không ngủ được."
"Cô bị mất ngủ hả?" Trần Vi ngẩng đầu nhìn, "Tự nhiên phát hiện cô dùng kẹp tóc nha, cây trâm báu bở của cô đâu?"
Thẩm Kiến Thanh im lặng, môi mím thành một đường thẳng.
Cây trâm sau khi dùng xong đã được đặt lại trên tủ đầu giường, cô ấy không dám cài, sợ rằng ban ngày cũng sẽ mất khống chế mà cắn nó trong miệng như bị thần kinh.
Đêm qua...
Quá khó chịu.
Bó hồng kia tựa như một chiếc chìa khóa, mở ra chiếc hộp chứa đựng những cơn ác mộng trong tâm trí cô ấy.
Cô ấy cứ nhắm mắt thì sẽ có người tới giành lấy cuốn nhật ký của cô ấy.
Mọi người đều đang cười nhạo cô ấy là một đứa đồng tính.
Từ lên lớp đến tận khi tan trường, không một giây ngơi nghỉ, thậm chí cả trên đường về nhà, trên xe, đều sẽ có người chỉ trỏ cô ấy.
Cô ấy không thở được.
Trong lúc hỗn loạn, cô ấy cắn cây trâm, điên cuồng tưởng tượng rằng Tần Việt đang ngủ với mình.
Khi ấy, cô ấy thoải mái, yên tâm.
Đợi đến lúc tỉnh táo, cô lại không ngừng tự trách, răn đe chính mình: Trước kia, mày và Tần Việt là quan hệ bạn giường bình đẳng, không có tư cách mời ở lại, bây giờ mày rõ ràng lưu luyến cô ấy, ỷ lại cô ấy, quan hệ của mày và cô ấy đã mất đi sự cân bằng, mày càng không thể lỡ dở cô ấy thêm nữa.
Cô ấy tốt biết bao, trưởng thành khó khăn biết bao.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy vẫn không nhịn được mà gọi tên Tần Việt, một lần rồi lại một lần, mãi đến khi sức lực để hé môi cũng cạn kiệt.
Đây lại còn mới chỉ là đêm đầu tiên thôi đấy?
Sau này thì sao?
Thẩm Kiến Thanh nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trên kính, hơi thở sốt sắng, bất an.
Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô ấy thật sự sắp phát điên mất.
Vì vậy, nói rõ càng nhanh càng tốt.
Rõ đến mức nào, do Tần Việt toàn quyền quyết định.
Cô chọn ở lại, cô ấy sẽ cảm kích; cô chọn rời đi, cô ấy chí ít sẽ không cần phải mâu thuẫn tiếp nữa.
"Trần Vi, bây giờ mấy giờ rồi?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Trần Vi nhìn máy tính, "11:39."
Thẩm Kiến Thanh cau mày, nhanh chân quay về thu dọn đồ đạc.
Bên ngoài trăng sáng sao thưa, Thẩm Kiến Thanh lái xe ra khỏi cổng nhỏ phía Tây, rẽ về phía về nhà thì trông thấy Tần Việt đang chậm rãi đi bên vệ đường.
Tim cô ấy đập thịch, siết chặt vô lăng.
Một lời định sống chết.
Đêm nay cô ấy buộc phải...
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái từ trong bóng cây chạy ra, giơ tay ôm lấy cổ Tần Việt, mạch suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh đình trệ.
Đã không còn nhớ là bao giờ, sau khi xong việc, tâm trạng của cô ấy không tệ, tán gẫu với Tần Việt đang thay quần áo, chuẩn bị rời đi vài câu: "Sư phụ Tần, trông em như thế này, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?"
Tần Việt nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh: "Thật không vậy? Nếu có thì nhất định phải nói cho tôi, tật xấu này của tôi rất tệ, vẫn là đồ của tôi thì không thể chia cho người khác được."
Nhưng hiện tại thì sao?
Người đó quàng lấy chiếc cổ nhạy cảm đến mức hôn vào sẽ dâng trào của cô, nhưng cô lại làm thinh.
"!"
Đã, thuộc về cô rồi, nên có thể chạm vào cô chăng?
Vậy còn cô ấy?
Chẳng cần thông báo rõ ràng một tiếng mà trực tiếp trở thành quá khứ?
Thẩm Kiến Thanh siết chặt vô lăng, nhớ lại những băn khoăn của mình trong 2 ngày 1 đêm qua, sắc mặt u ám như đổ mưa.
"Brừm——"
Tiếng lên ga đột ngột vang lên, khiến Ngưu Bối và Tần Việt đồng thời ngoảnh lại, chỉ thấy một chiếc SUV màu xám đang quay đầu ở ngã tư, phóng về hướng ngược lại với họ.
Tần Việt vô thức tiến lên một bước, cảm thấy động tác bị chặn lại mới phát hiện cánh tay Ngưu Bối khoác qua từ lúc nào.
Vừa rồi cô mải xem ứng dụng, quá nhập tâm nên không để ý,
Đây là ứng dụng nền giám sát của "lính gác mèo con", vị trí thời gian thực sẽ được thu thập 2 giây 1 lần, khi phát cảnh báo hoặc "nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh" sẽ chụp ảnh và đăng tải ngay lập tức.
Chính vì có nó nên Tần Việt mới yên tâm mặc kệ Thẩm Kiến Thanh.
Những lời nói thiếu suy nghĩ của cô ấy thật sự đã tổn thương đến trái tim của Tần Việt.
Đặc biệt cô ấy đang dùng một người phụ nữ khác có thể đã từng có được mình để tổn thương cô.
Cô đố kỵ, không cam lòng, đồng thời cũng đau lòng.
Vì vậy, những lời vốn có thể nói một cách thẳng thắn và khéo léo, cô lại lập lờ nước đôi, khiến Thẩm Kiến Thanh nổi giận—— giải tỏa ra rồi thả lỏng, cùng lúc đó lại nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ấy đúng chính xác 1 giây, phân thích những thay đổi trong biểu cảm của cô ấy, ngay tại ranh giới chặt đứt đường lui, cô nói ra những lời khiến cô ấy lo lắng.
Cô yêu Thẩm Kiến Thanh đến mức hết thuốc chữa, yêu đến mức có thể chấp nhận rằng cô ấy có thể đã từng có người khác mà không hề ghét bỏ.
Đó không phải lỗi của cô ấy, là do chính bản thân cô trưởng thành quá chậm, đến quá muộn.
Nhưng cô cũng trả lời Quan Hướng Thần rằng, cô không phải chó, sẽ không vẫy đuôi mừng chủ chỉ vì một cái bánh bao thịt.
Thẩm Kiến Thanh vô duyên vô cớ chọc giận cô, khiến cô đau lòng, phải bồi thường cho cô.
Lỗi của ai người ấy nhận, cô có thể nhân nhượng, nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Cô muốn Thẩm Kiến Thanh chủ động tiến một bước về phía cô.
Bước đi này không chỉ dừng lại ở xin lỗi, mà phải nói thật rõ ràng rằng, "Tần Việt, tôi không thể xa em được."
Dù chỉ là về mặt thể xác.
Ít nhất điều này chứng minh rằng người kia đã hoàn toàn là dĩ vãng và Tần Việt cô mới là tương lai của Thẩm Kiến Thanh.
Tần Việt siết chặt điện thoại, lồ|\|g ngực phập phồng.
Sáng hôm qua, trong 5 phút đợi Thẩm Kiến Thanh ở dưới tầng, thật ra cô không tự tin và chắc chắn 100% về thái độ của Thẩm Kiến Thanh đối với mình.
Khi Thẩm Kiến Thanh nghe thấy "dừng lại", cô đã nhìn thấy bàng hoàng và buồn bã lướt qua mắt của cô ấy, nhưng đó không chừng chỉ là gậy ông đập lưng ông, tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.
Suy cho cùng, tiếp tục ngủ cùng nhau là cô đề nghị trước, Thẩm Kiến Thanh sau nhiều lần đắn đo, xác nhận mới chấp nhận.
Nhưng bây giờ lại chính cô nói "dừng lại" dễ như trở bàn tay, cô ấy làm sao có thể không có chút phản ứng nào được?
Đến tận phút thứ 6, "lính gác mèo con" được cô tiện tay đặt trên tủ thay giày vào tối trước đó đã bắt được khoảnh khắc Thẩm Kiến Thanh rơi lệ.
Trái tim treo lững lờ của cô bỗng rơi bịch xuống đất.
Sau đó, ấp ủ chút khấp khởi, từ trong ứng dụng thấy cô ấy lén lút theo sau mình, thấy cô tiến thoái lưỡng nan gục trên vô lăng, thấy cô ấy chấp nhận tin nhắn thăm dò "không gặp", ở lại khuôn viên trường vắng vẻ vẫn chưa tới ngày khai giảng tới tận bây giờ.
Sau đó, cô hơi lo lắng rằng phải chăng mình đã làm gì đó.
Thẩm Kiến Thanh nhạy cảm với hoa hồng đến vậy, gần như có thể nhận định rằng từng chịu tổn thương về tình cảm.
Trước khi nút thắt trong lòng được gỡ bỏ, bức cô ấy tiến lên, liệu có phản tác dụng, khiến cô ấy càng ngày càng nhạy cảm hơn?
Tần Việt đứng bên đường nhìn về phía Thẩm Kiến Thanh biến mất, đầu mày dần cau chặt.
Cô hơi đau lòng.
Ngưu Bối thấy biểu cảm của cô không ổn, dè dặt hỏi: "Tần Việt, cô sao thế?"
Tần Việt nhìn con đường dài không điểm dừng, ngữ điệu vô cảm: "Tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác."
Ngưu Bối sửng sốt, mấy giây sau, lúng túng gãi cổ, nói: "Xin lỗi, tôi cứ lên hứng tám chuyện là sẽ không điều khiển được cái tay, sau này nhất định sẽ chú ý."
"À phải rồi, thứ 4 tuần sau là sinh nhật tôi, đãi cơm ở cổng Nam Giang Đại, cô cũng tới nhé, coi như tôi tạ lỗi với cô." Ngưu Bối nói.
Tần Việt không phải người được đằng chân lân đằng đầu, Ngưu Bối đã nói đến vậy, cô liền nói: "Không cần tạ lỗi, tôi nhất định sẽ đến ăn."
Ngưu Bối vui mừng hớn hở, "Được, được, lúc đó tôi bảo Quan Quan gọi cô."
Tần Việt: "Ừ."
Sau đó, Ngưu Bối không dám làm phiền Tần Việt nữa, một lòng một dạ kể khổ với Quan Hướng Thần trên WeChat.
【Bạn thân của cô đi chậm quá à!】
【Kiệm lời dữ thần!】
【Lúc mặt vô cảm sợ thấy mồ!】
【Sau này tôi nhất định tuyệt đối không tan ca cùng cô ta nữa đâu!】
【Hiểu luôn, cô không xứng với bạn thân tôi】
Ngưu Bối: "???"
————
Trở về chỗ ở, Tần Việt trong lòng có chút nghi ngại, dùng máy tính đăng nhập vào ứng dụng nền, muốn xem Thẩm Kiến Thanh đã đi đến đâu nhưng lại phát hiện thiết bị đã ngoại tuyến cách đây 10 phút do pin yếu.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Tần Việt.
Cô tựa vào ghế, nhịp tim chậm rãi, tĩnh lặng.
Ngay khi cô nghĩ xem có nên đổi cách khác hay không, điện thoại "ting" một tiếng, trên PC cũng hiện thông báo trực tuyến.
Tần Việt nhìn thông tin kĩnh – vĩ độ quen thuộc, khóe môi nhanh chóng nhếch lên.
Thẩm Kiến Thanh đã về đến nhà, hơn nữa còn lập tức sạc điện cho mèo của cô.
Điều này có nghĩa là gì?
Tần Việt ngả đầu tựa vào ghế, im lặng nói với Thẩm Kiến Thanh cách đó nửa thành phố: "Giảng viên Thẩm, tôi sẽ coi sự thỏa hiệp của chị là một bước nhỏ tiến về phía tôi."
"Tôi rất mãn nguyện."
"Vậy, lần gặp sau, tôi cũng sẽ chủ động tới dỗ dành chị, cho chị chút lòng tin để giữ tôi lại."
Thẩm Kiến Thanh.
Trong tương lai, sự nhạy cảm trong chị sẽ có tôi từ từ xoa dịu.
————
6 giờ tối thứ 4, Ngưu Bối chủ sinh nhật dẫn 7-8 người, rầm rộ đi đến cổng Nam Đại học Giang Bình.
Phía chân trời, mặt trời dần khuất dạng, ráng chiều đỏ gay như say rượu.
Quan Hướng Thần dùng cùi chỏ thúc vào cẳng tay Tần Việt, thấp giọng nói: "Khẩu vị của Ngưu Bối cực kỳ nặng, chị còn không ăn nổi, huống chi là cô, vậy nên lát nữa gọi món, cô phải tích cực gọi vào, nhất định phải chọn mấy món cô ăn được."
Tần Việt nói: "Các chị ăn đi, em nhìn thôi."
"Không ăn cô chạy đến đây làm gì?"
"Nể mặt chị."
"...Chị cảm ơn em ạ."
"Ơ! Bé Việt, cô xem đó có phải ai kia của cô không kìa?" Quan Hướng Thần bỗng nhiên kích động.
Tần Việt chậm chạp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn qua.
Ở phía đối diện cách họ chưa đầy 10m, có 5-6 người đi tới, dẫn đầu chính là Thẩm Kiến Thanh, nghiêng đầu nói chuyện với Trần Vi bên cạnh.
Trần Vi dường như cũng đã phát hiện ra các cô, cô nàng lớn tiếng kêu "Sư phụ Tần", quay đầu chào Thẩm Kiến Thanh.
Nhưng Thẩm Kiến Thanh chỉ cụp mắt, lấy điện thoại ra.
Quan Hướng Thần thấy vậy, tim đập bịch bịch hai lần, thầm than đi đời nhà ma.
Rất nhanh, hai nhóm người gặp nhau.
Trần Vi nhiệt tình kéo Tần Việt hàn huyên vài câu, quay sang gọi Thẩm Kiến Thanh đứng cách đó 3-4m, "Hiếm khi gặp phải sư phụ Tần, cô vẫn chưa xong việc hả?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Chưa."
"Thôi được." Trần Vi đến gần Tần Việt, lập tức mỉm cười trở lại, "Hôm nay tổ chúng tôi tụ tập, cô muốn đi cùng không? Mấy giảng viên lần trước gặp đều có mặt."
Tần Việt liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh qua dư quang, nói: "Không, hôm nay là sinh nhật của đồng nghiệp."
Trần Vi: "Vậy đành để lần sau vậy."
"Chúng tôi đi trước đây, chỗ đấy hơi xa." Trần Vi nói.
Tần Việt: "Được."
Trần Vi bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Kiến Thanh, bất mãn nói: "Hôm nay cô bị cái gì đấy? Sao lại không để ý đến người ta?"
Thẩm Kiến Thanh cất điện thoại, nói: "Không muốn để ý."
Trần Vi: "Hở??"
Trong ấn tượng, giảng viên Thẩm được rất nhiều thầy cô và sinh viên yêu mến dường như rất ít khi đem ưu tư đến trường.
Kỳ lạ.
Trần Vi nhẫn nhịn, khi không nhịn được muốn truy hỏi nguyên nhân, đột nhiên phát hiện Thẩm Kiến Thanh mặt biến sắc, đứng im tại chỗ.
Trần Vi khó hiểu nhìn xuống dưới chân cô ấy.
"Hahahaha! Đã bảo là đường này khó đi, đừng đi giày cao gót rồi mà, kẹt rồi chứ gì? Hahaha!"
Trần Vi cười cong cả eo, mấy giảng viên đi cùng cũng tươi cười ra mặt, chỉ có sắc mặt Thẩm Kiến Thanh là càng lúc càng khó coi.
Bộ âu phục hôm nay cô ấy mặc, bên dưới là váy chữ A ôm mông, không tính là dài, nhưng ngồi xổm trước mặt các thầy giáo để gỡ giày cao gót quả thật không được lịch sự cho lắm.
Nhưng không gỡ thì chỉ lôi kéo nhiều người đến xem hơn.
Thẩm Kiến Thanh cắn răng, quyết định vò mẻ chẳng sợ nứt.
Cô ấy giơ tay, mượn động tác vuốt tóc, tranh thủ liếc nhìn ra phía sau.
Không thấy gì cả.
Thẩm Kiến Thanh chẳng hiểu vì sao lại thở phào, ngón tay vén phần tóc ở quanh tai ra phía sau.
Đầu ngón tay vừa lướt qua vành tai, Thẩm Kiến Thanh bỗng cảm thấy phía trong mắt cá chân phải nóng lên, có thứ gì đó chạm nhẹ vào.
Cô ấy sợ hãi hoảng hốt, sau đó, bất ngờ nhìn thấy Tần Việt đang ngồi thụp dưới chân mình.
Cô cũng không ngại bẩn, bàn tay trắng nõn thon thả đỡ dưới đế giày cô ấy, ngón cái tự nhiên đặt lên mắt cá chân, ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Giảng viên Thẩm, phiền chị nhấc chân lên một chút."