Quan Hệ Đối Đẳng
Chương 136: Ngoại truyện 2: Chương 7
Chiếc micro đã bị Thẩm Kiến Thanh tắt không thể ghi lại âm thanh khi cô ấy và Tần Việt chạm môi và lưỡi, vì vậy, ngọn đèn bị chặn đứng trở thành bằng chứng ái muội duy nhất giữa các cô, dừng lại và chồng chất dưới hơi thở đan xen của các cô, tước bỏ d*c vọng, chan chứa tình yêu, tựa như tia sáng do thời gian vụt trôi để lại, cố tình dừng chân giữa đôi môi đang khóa chặt của họ rồi thuận lợi hóa thành điểm sáng nổi bật nhất tại khung cảnh ấy.
Thoáng qua trong nháy mắt.
Thẩm Kiến Thanh muốn mang những lo lắng đằng sau điểm sáng về nhà để hưởng thụ một mình, nhưng vẫn cúi xuống trước mặt Tần Việt, nhìn vào mắt cô nói: "Chị đồng ý."
Đồng ý để em trao mình cho chị, đồng ý cho chị cưới em;
Đồng ý để suốt quãng đời còn lại, em sẽ không sốt ruột nữa, chị sẽ không phát điên nữa;
Đồng ý để khi có người hỏi, đôi ta sẽ bình tĩnh mà nói: "Cô ấy là vợ của tôi."
————
Hôm nay Thẩm Kiến Thanh có mặt mới là "sếp vui với dân" chân chính, bị mời rượu là chuyện hiển nhiên, hơn nữa, một nửa nhóm B thì phấn khích khi có người tới, nửa còn lại thì vừa gặp đã thân, cùng với nguyên tắc đào tạo nhóm "suốt ngày không biết lớn nhỏ trước mặt quản lý Tần" và tiền đề "hôm nay tổng giám đốc Thẩm vui vẻ", uống hết ly này đến ly khác, giống như một cái hố không đáy, ý chí của cô ấy dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng chỉ đủ để đi vững vàng đến cạnh xe.
Trên đường về, Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt dựa vào vai Tần Việt nghỉ ngơi.
Trợ lý tập trung lái xe.
Đến nhà, trợ lý lịch sự hỏi có cần giúp đỡ không.
Tần Việt nói: "Không cần đâu, cảm ơn."
Trợ lý: "Không có gì. Chúc cô và tổng giám đốc Thẩm bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
Tần Việt đỡ Thẩm Kiến Thanh đi lên, nhẹ nhàng đưa cô ấy lên sofa, nói: "Giảng viên Thẩm, muốn uống nước không?"
Thẩm Kiến Thanh chỉ hơi tỉnh rượu, phản ứng vẫn còn rất chậm chạp, 3-4 giây sau, cô ấy mới lắc đầu: "Không."
Tần Việt: "Vậy em dìu chị về phòng nghỉ."
Tần Việt vừa định đỡ Thẩm Kiến Thanh dậy thì cổ tay bỗng bị cô ấy giữ lại.
Tần Việt đứng hình, ngẩng đầu thì nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh đã mở mắt—— Bị rượu cồn thấm nhuần, mơ màng mà gợi cảm.
"Vội cái gì, bây giờ chúng ta tính sổ cho thỏa đáng đã." Nụ cười Thẩm Kiến Thanh nở bên môi, nhả chữ chậm đến lạ, "Suốt ngày chỉ biết tính kế chị, hôm nay chị phải xem xem, dưới vỏ bọc đứng đắn của quản lý Tần liệu có phải đang che giấu một quả tim đen tối hay không."
Tay Thẩm Kiến Thanh dùng sức, đổi vị trí với Tần Việt dễ như trở bàn tay, chuyển thành cô nằm trên sofa.
Đầu óc Tần Việt trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi, đến khi tầm mắt tụ lại thì Thẩm Kiến Thanh đã nhìn xuống cô, những ngón tay mềm mại như không xương đang mân mê cúc áo cô rồi gỡ ra, đẩy cao sự trói buộc.
...Trắng đến phát sáng.
Trong chốc lát đã khiến huyết dịch vốn đã tràn ngập rượu cồn của Thẩm Kiến Thanh cuộn trào sôi sục, cô ấy khó lòng kìm được mà nắm lấy một bên, trong nhịp tim và cơn run rẩy đột ngột tăng nhanh của Tần Việt, cô ấy cúi xuống trao một nụ hôn.
Tần Việt từng chút một túm chặt chiếc sơ mi đang buông lơi, ánh sáng trên đỉnh đầu đong đưa xoay tròn, khi thì mờ ảo, nhưng giây tiếp theo lại đột như giống như được mài giũa, rõ ràng đến mức dường như có thể nhìn rõ mồn một cả những đường nét của ánh sáng.
Tần Việt đếm những đường thẳng trong không khi, khi sương mù trong mắt tan hết, cô xòe bàn tay trái ra, mò mẫm dưới gối.
"Cạch." Cùng lúc trên cổ tay bỗng xuất hiện một vùng lạnh, cái hôn nóng bỏng của Thẩm Kiến Thanh chợt dừng. Cô ấy ngẩng đầu, đôi đồng tử đen láy rực cháy hơn cả trước, "Khóa mỗi một tay là đủ à?"
Thẩm Kiến Thanh buông bàn tay phải đang nâng niu Tần Việt ra, đưa tới trước mặt cô nói: "Này." Âm thanh du dương tựa xuân triều chảy ngầm.
Tần Việt được dòng thủy triều nhấp nhô chậm rãi đẩy đến Thẩm Kiến Thanh, giữ tay phải cô ấy, kim loại lạnh lẽo sát gần từng tấc rồi lại bất chợt rời đi, nơi sâu trong cổ họng Thẩm Kiến Thanh phát ra một âm thanh, nằm sấp trên sofa, tay trái bị Tần Việt ghì sau lưng.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu cười khẽ: "Hóa ra là thích thế này."
Thẩm Kiến Thanh rất hợp tác, đưa tay phải vẫn đang còn tự do ra sau lưng, không hề bất ngờ, nghe thấy tiếng "cạch" thứ hai, nhưng nơi cổ tay lại không hề có cảm giác mát lạnh như dự đoán, thay vào đó là những ngón tay Tần Việt lướt qua lòng bàn tay cô ấy, đan xen 10 ngón với cô ấy, chậm rãi đưa lên trên đỉnh đầu.
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu trông thấy hai bàn tay trái bị còng vào nhau, ngơ ngác, trên nước da trắng nõn dần ửng lên màu hồng phớt: "Cách chơi mới à?"
Tần Việt "ừ" một tiếng, vén mái tóc đang vương vãi sau lưng Thẩm Kiến Thanh ra, cúi người hôn nhẹ lên phần gáy bị sây sát nhẹ của cô ấy.
"Đau không?" Tần Việt trầm giọng hỏi.
Thẩm Kiến Thanh chăm chú nhìn đôi bàn tay chủ động quấn lấy nhau, cũng hợp lại do ngoại lực của các cô, có một kiểu ảo giác rằng, dù cho đến ngày trời long đất lở, các cô vẫn sẽ sát cánh bên nhau.
Ý cười trong mắt Thẩm Kiến Thanh đậm hơn: "Đau, có lúc còn muốn để hôm khác cầu hôn cơ, ưm!"
Cảm giác dồi dào bất chợt khiến Thẩm Kiến Thanh co quắp, cô ấy há miệng, không phát ra được âm thanh nào trong vòng 3-4 giây.
Tần Việt kiên nhẫn hôn cổ cô ấy, chờ cô ấy thả lỏng hoàn toàn rồi nói: "Giảng viên Thẩm, chúng ta kết hôn đi."
Tầm mắt Thẩm Kiến Thanh dao động, hồi lâu sau mới tìm ra chút âm thanh từ trong cổ họng run rẩy: "Được."
————
Hôn lễ của các cô dự kiến sẽ được tổ chức vào sinh nhật của Thẩm Kiến Thanh.
Ngày này 13 năm trước, Thẩm Kiến Thanh tròn 31 tuổi, đã đến thời hạn cuối cùng để bắt đầu lại từ đầu mà Thẩm Đồng Nghi đặt ra cho cô ấy.
Để không làm Thẩm Đồng Nghi thất vọng, cô ấy đưa Tần Việt về nhà, chỉ muốn mãi mãi làm bạn giường với cô.
Ngờ đâu Tần Việt đã không chút do dự mà phải lòng cô ấy ngay ngày hôm ấy, sau đó, bánh răng số phận bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Ngày này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với các cô.
Viện trưởng xem ngày, hôm đó vừa vặn thích hợp để kết hôn.
————
Buổi sáng ngày kết hôn, Thẩm Kiến Thanh và Tần Việt bị Quan Hướng Thần và Kỳ Kỳ đánh thức từ sớm, kéo đến địa điểm tổ chức hôn lễ trang điểm.
Các cô không cần đón dâu như những cặp đôi dị tính khác, nhưng có người chặn cửa—— Quan Hướng Thần và Kỳ Kỳ chặn ở cửa phòng trang điểm phát lì xì.
"Người đến là ai, mau báo tên đi!" Kỳ Kỳ có vần điệu hét lên.
Chu Tư cười nói: "Chu Tư," rồi nghiêng người, "Đây là Hạ Tây."
Quan Hướng Thần vung tay phát 2 bao lì xì lớn, Kỳ Kỳ mới tranh đường, cho hai người vào phòng trang điểm.
Tần Việt đang trang điểm ngước mắt, nhìn hai người qua gương: "Tới rồi à?"
Chu Tư: "Ừ, chúc mừng tân hôn."
Hạ Tây vẫn luôn cảm kích Thẩm Kiến Thanh vì đã ủy quyền gậy trắng, đặt quà lên bàn, đi đến bên cạnh cô ấy nói: "Giảng viên Thẩm, chúc mừng tân hôn."
Thẩm Kiến Thanh đang kẻ eyeliner, không được mở mắt, nghe vậy thì cười nói: "Cảm ơn. Lâu rồi không gặp, bây giờ cô đang làm ở đâu thế?"
Hạ Tây nói: "MT."
Thẩm kiến Thanh nhướng khuôn mày mảnh dài, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Có cân nhắc đến Thanh Dương không? Đãi ngộ Thanh Dương dành cho cô sẽ không ít hơn MT, tăng ca chắc chắn không nhiều bằng MT đâu."
Dư quang Hạ Tây liếc thấy Chu Tư đang dựa vào bàn cười nói với Tần Việt, cô nàng nói: "Miền Bắc chỗ cô vừa lạnh vừa khô, không hợp với tôi, tôi thích độ ẩm của miền Nam hơn."
Thẩm Kiến Thanh mở mắt theo lời dặn của chuyên viên trang điểm, đồng thời thản nhiên cong khóe miệng.
Thích độ ẩm của miền Nam, hay thích người sẽ ẩm ướt vô cùng vào một vài lúc nào đó?
Ai biết được?
Ở cửa, Từ Tô Du phải đi đường vòng để đón Tề Dương sải bước dài đi vào nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn."
Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn thấy cô nàng, bất giác nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy khi ngoảnh lại vào lần đầu dẫn Tần Việt đến gặp Thẩm Đồng Nghi—— Từ Tô Du ôm một bó hoa, ngồi xuống trước bia mộ của Thẩm Đồng Nghi.
Tại giây phút đó, danh tính của cô nàng đã bị vạch trần hoàn toàn.
Thẩm Kiến Thanh không tả được suy nghĩ trong lòng của mình.
Về lý, cô ấy mong Từ Tô Du sẽ sớm lãng quên Thẩm Đồng Nghi, có cuộc sống của riêng mình, về tình...
Khi yêu một cách chân chính, chấp niệm sẽ khiến con người ta vui vẻ hơn là vượt qua.
Từ Tô Du chào hỏi với Tần Việt ngồi ngoài xong nghiêng người nói với Thẩm Kiến Thanh: "Chúc mừng nhé."
Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng thu hồi cảm xúc, cười nói: "Cảm ơn. Tề Dương hôm nay xinh quá."
Từ Tô Du nói: "Cái váy kéo tôi đi mua từ lâu lắm rồi đấy, trước khi vào còn bảo tôi tô son cho con bé."
"Mẹ à!" Tề Dương tức giận.
Từ Tô Du giơ tay: "Rồi, rồi, rồi, không nói nữa, con mà khóc là ông bà đổi mật khẩu cổng, cho mẹ ngủ ngoài đường mất, hiện tại mẹ chẳng có tí địa vị gì trong nhà cả."
Tề Dương đỏ mặt: "Con có lén mở cổng cho mẹ mà."
Giọng Tề Dương rất nhỏ, ôm chặt hộp quà trong lòng.
Quay đầu phát hiện Tần Việt đang nhìn mình, Tề Dương lập tức nở nụ cười: "Chị Việt, chúc mừng tân hôn!"
Tần Việt nhìn cô bé hoạt bát, cởi mở trong gương, đã không còn nhớ Tề Dương dễ cáu kỉnh trong viện phúc lợi trông như thế nào.
Họ đều may mắn, số phận tước đoạt đi đoạn đầu đáng lẽ họ phải có như những người khác, tuy nhiên giữa chừng đều sẽ cho một người đặc biệt xuất hiện, từng bước cùng họ trưởng thành.
Tần Việt nói: "Cảm ơn em."
Kỳ Dương đặt món quà lên bàn như đang dâng vật quý, muốn thể hiện với Tần Việt: "Chị Việt, quà là do em chọn, nhưng tiền là từ ngân sách trưởng thành mà mẹ tích góp cho em, em vẫn chưa có nhiều tiền, khi nào đi làm sẽ tặng bù cho chị và giảng viên Thẩm nhé."
Từ Tô Du thích chọc Tề Dương, nghe vậy thì dựa vào bên cạnh Chu Tư, trêu Thẩm Kiến Thanh: "Tề Dương gọi tôi là mẹ, gọi Tần Việt là chị, giảng viên Thẩm, vai vế hai chúng ta sau này tính thế nào?"
Thẩm Kiến Thanh ngước mắt lên: "Ai tính người đó hay sao?"
Từ Tô Du thích thú hỏi: "Ai tính người đó là sao?"
Thẩm Kiến Thanh nhìn Từ Tô Du, phảng phất như thể nhìn thấy Thẩm Đồng Nghi qua cô nàng, đó là người cô nàng vĩnh viễn không thể quên, thế là, cách xưng hô liên quan đến chị cứ thế tuôn ra: "Chị."
"Chị" là sự thừa những tình cảm trong lòng mà Thẩm Kiến Thanh dành cho Từ Tô Du.
Cô ấy không thể hồi sinh Thẩm Đồng Nghi, điều duy nhất cho thể làm cho Từ Tô Du, chính là thừa nhận tình cảm của cô nàng đối với Thẩm Đồng Nghi, để chúng có một nơi dừng chân.
Từ Tô Du hơi sững sờ, bàn tay đặt trên bàn siết chặt một lúc, mỉm cười nói: "Vậy tôi không khách sáo nữa, nhận món hời này nhé."
Có những lời chẳng cần phải nói rõ, chỉ cần một chút chi tiết thôi đã đủ cho họ hiểu được nỗi khổ của đối phương.
"Phải rồi, Tần Việt, lát nữa vẫn còn một người nữa sẽ tới." Từ Tô Du chợt nói.
Tần Việt: "Ai?"
"Hoàng Điềm" Ngoài cửa vang lên một giọng nữ trẻ trung.
Quan Hướng Thần cũng đưa một bao lì xì lớn ra, Kỳ Kỳ nhường đường, Hoàng Điềm dè dặt đứng ở cửa nhìn quanh.
Khoảnh khắc chạm mắt với Tần Việt, nụ cười nhanh chóng lan tỏa trên khuôn mặt Hoàng Điềm, nhưng rất nhanh đã lại trở nên mất tự nhiên.
Tần Việt không ngờ Hoàng Điềm sẽ tới.
Cô nợ Hoàng Điềm một lời xin lỗi.
Tần Việt ra hiệu cho chuyên viên trang điểm dừng lại, đứng dậy tiến lên vài bước: "Hoàng..."
"Chị Tần," Hoàng Điềm giành nói trước, "Em rất thích con mèo chị tặng, em vẫn luôn mang nó theo bên mình, mỗi khi cảm xúc không ổn định, nó sẽ vẫy đuôi với em, em xoa đầu nó, nó cũng sẽ vẫy đuôi với em."
Tần Việt có thể đoán được điều này.
Sau đó Thẩm Kiến Thanh đã nói với cô rằng Từ Tô Du sẽ giúp đỡ Hoàng Điềm, vậy nên cô đã mượn tay Từ Tô Du, nâng cấp chương trình của cho con mèo vài lần, dần dần biến nó từ chỉ dẫn thành đồng hành.
Nhưng Tần Việt không đoán được Từ Tô Du kể cho Hoàng Điềm mỗi lần cải tiến của cô.
Ngay từ đầu Hoàng Điềm đã chưa bao giờ trách Tần Việt, về sau Từ Tô Du kể cho cô bé càng nhiều chuyện về cô, cô bé càng thích Tần Việt.
Cô bé chưa một giây phút nào cảm thấy Tần Việt giống như những gì cô tự đánh giá mình—— Chẳng phải người tốt, ngược lại, nếu không có cô thì đã cô bé đã chẳng dám nói chuyện trước mặt mọi người như ngày hôm nay.
Vì vậy, cô bé vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập với đám đông hôm nay đã lấy hết can đảm để đến đây.
Hoàng Điềm túm túi xách, căng thẳng nói: "Chị Tần, em có thể tham gia hôn lễ của chị không?"
Bàn tay buông thõng bên người của Tần Việt nắm lại, không ngờ thái độ của Hoàng Điềm đối với mình sẽ như vậy.
Vô tình ngước mắt nhìn thấy Từ Tô Du đang gật đầu với mình, Tần Việt nuốt lại lời xin lỗi đã trực chờ bên miệng, chuyển thành: "Chào mừng em."
Hoàng Điềm mặt mày hớn hở: "Chúc mừng tân hôn."
Tần Việt nói: "Cảm ơn."
Ngay khi nói xong, Từ Tô Du bật cười, cô nàng không hề đè nén âm thanh: "Tần Việt, em là người tốt hay người xấu vậy?"
Trái tim đã xua tan đi chút sương mù cuối cùng của Tần Việt đập nhẹ vào lồ ng ngực.
Thẩm Kiến Thanh đi tới, nắm tay cô nói: "Người tốt người xấu cái gì, tôi chỉ biết, cô ấy là người tôi yêu."
————
Trang điểm cô dâu quá phức tạp. từ 5 giờ đến 9 giờ, cả hai vật lộn suốt 4 tiếng đồng hồ mới hoàn thành.
Tần Việt hiếm khi ngồi ngay ngắn, hôm nay ngồi suốt 4 tiếng, thắt lưng không mấy thoải mái.
Vừa nghe chuyên viên trang điểm nói "xong rồi", bờ vai cô hơi gù xuống, quay người tựa lên vai Thẩm Kiến Thanh đã kết thúc sớm hơn cô vài phút nói: "Giảng viên Thẩm, đau eo."
Thẩm Kiến Thanh đang trả lời những tin nhắn chúc phúc ùn ùn kéo tới, nghe vậy thì quay sang, để Tần Việt nhoài lên người mình từ phía đối diện, một tay nhấn nút tin nhắn thoại để trả lời, một tay nhẹ nhàng phần eo được váy cưới bao quanh của Tần Việt: "Lát nữa làm lễ, đã nghĩ xong những gì muốn nói với chị chưa?"
Tần Việt: "Chưa."
"Hả?"
"Tùy cơ ứng biến đi."
Thẩm Kiến Thanh cấu Tần Việt: "Thành ý đâu?"
Eo Tần Việt đau nhức, không kìm được mà co rúm lại, dựa sát Thẩm Kiến Thanh hơn: "Trong lòng."
Thẩm Kiến Thanh: "Nói trước cho mà biết, hôm nay có rất nhiều đồng nghiệp đến, em thử dám làm chị khóc xem."
"Trong hôn lễ có ai mà không khóc?"
"Có, hôm nay, hai ta."
"Hai ta cái gì?" Kỳ Kỳ hùng hổ chạy vào, vừa thấy tư thế sến súa của hai người, vội vàng giơ tay che mắt rồi lại hé ra hai khe lớn, nhìn chằm chằm chị sếp như không có xương nhà mình, nói: "Nơi công cộng không cho phép ân ái đâu nhé, tém tém lại, tém tém lại đi ạ."
"Mau đứng dậy làm cảnh đi," Quan Hướng Thần chạy vào nói, "Bọn tôi chụp ảnh bên ngoài xong rồi, bây giờ là thời gian chụp ảnh cùng cô dâu!"
Kỳ Kỳ giơ tay reo hò, vài người khác cũng từ bên ngoài bước vào.
Hạ Tây thích chụp ảnh, cũng coi như là nhiếp ảnh gia nửa mùa, hôm nay mang đầy đủ máy móc chụp ảnh đến để chụp ảnh giúp các cô. Cô nàng chụp thử vài tấm, tìm được vị trí tốt nhất, nhìn đám người cao cao thấp thấp trong phòng, nói: "Ai trước đây?"
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Hỏi thử ý kiến của cô dâu đã mệt lả này trước đã được không?"
Hạ Tây "ồ" một tiếng, hỏi: "Tần Việt, cô muốn chụp với ai trước?"
Thẩm Kiến Thanh: "???" Có chắc là hai người này không phải cùng một vấn đề không?
Tần Việt động đậy, ngồi dậy một chút, nói: "Chụp với giảng viên Thẩm trước."
Trong phòng trang điểm không ngừng tiếng la ó, chỉ có Thẩm Kiến Thanh mỉm cười rạng rỡ. Cô ấy cất điện thoại, khi cụp mắt, bất ngờ chạm mắt với Tần Việt.
Tim Thẩm Kiến Thanh bỗng đập loạn, cảm thấy cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
...10 năm trước, đêm trước ngày chia tay, khi các cô bất chợt nổi hứng đi chụp ảnh, Tần Việt đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt nồng nàn và chăm chú này.
Cô ấy nhớ, trước khi đi, Tần Việt dù trong lòng rất khao khát, cũng vì nhớ cô ấy không thích chụp ảnh nên khi cô ấy hỏi "Muốn đi chụp ảnh không", cô giấu kín tất cả những mong mỏi để rồi đưa ra đáp án phủ định; sau khi chia tay, cô biết rõ những bức ảnh đó sẽ trở thành vết thương lớn nhất trong phần đời còn lại của cô, nhưng vẫn đến studio, lấy một bản cho mình.
Cô thông minh vô cùng, thế mà gặp phải cô ấy, ngã nhào hết lần này đến lần khác.
Đến giờ, cô đã gặp đủ kiểu mĩ nhân, nhân vật xuất chúng đến mấy cũng chẳng có cách nào che lấp được ánh hào quang của cô, nhưng khi ngước mắt, trong mắt cô vẫn chỉ có một mình cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh cười mà trong mắt hiện lên một tia đỏ hoe: "Được thôi, đúng lúc chị cùng muốn chụp ảnh với bạn gái. Hôm nay là cơ hội cuối cùng, thời gian có hạn nên không nhường mọi người nữa nhé."
Kỳ Kỳ không hiểu: "Tại sao hôm nay là cơ hội cuối cùng?"
"Bởi vì," Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt thật sâu, nói: "Sau ngày hôm nay, cô ấy là vợ của tôi."
"Tách!" Hạ Tây chụp một tấm ảnh, chứa đựng thời gian và ánh nhìn của tình yêu.
...
Tần Việt không có bố mẹ, Thẩm Kiến Thanh hiện tại cũng chỉ có mình Tần Việt, vì vậy tại lễ đường, các cô coi viện trưởng là bậc bề trên mà mình kính trọng, hành lễ với bà, được bà dặn dò và chúc phúc, ngoài đó ra không có bất kỳ phát ngôn sến sẩm nào, không có những lời thề đã quá quen thuộc như "tôi đồng ý, chị yêu em, em yêu chị".
Các cô tự nhiên trao nhẫn, tự nhiên đan tay với nhau.
Khi MC hỏi các cô có điều gì muốn nói với người kia, muốn nói với mọi người không, giống như đã nói trong phòng trang điểm, Tần Việt tùy cơ ứng biến, "Em vẫn luôn biết ánh sáng có hình dạng và nhìn thấy được; hôm nay, ánh sáng hạ cánh bên cạnh em và em đã nắm giữ được."
Vỏn vẹn 28 chữ, từng chữ có thể xuyên qua da thịt, xâm nhập thẳng vào trái tim Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh vẫn không cầm được nước mắt, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô ấy mỉm cười cúi đầu rồi lại mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Tần Việt nghẹn ngào nói: "Cô dâu, em muốn hôn cô dâu của em không?"
Hôn xong, chị sẽ là cô dâu của em.
【Kết thúc ngoại truyện 2】
---------------------------------------------------------------
Sang tuần là toi kết thúc kỳ nghỉ 3 tuần, mà ngoại truyện 3 lại siêu dài, toi nên xong chương nào đăng chương đấy, hay gõ xong rồi đăng một thể nhỉ? (◕ᴗ◕✿)