Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 108: Chương 108

"Ai cho mẹ vào?" Giọng Thẩm Kiến Thanh lạnh như băng.

 

Mẹ Thẩm mặc bộ sườn xám thuần thủ công, trang điểm, tóc tai gọn gàng tinh tế: "Con chỉ có vài mật khẩu thường dùng, rất dễ đoán."

 

Thẩm Kiến Thanh đi vào, nhấn mạnh từng chữ: "Con hỏi, ai cho mẹ vào?"

 

Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến mẹ Thẩm không nhịn được mà muốn lùi về sau.

 

Cô ấy cố nhịn, hừ lạnh một tiếng, vứt phăng khăn quàng cổ mà đi vào trong.

 

"Con không trả lời điện thoại của mẹ, mẹ không đến thì làm sao tìm được con? Không tìm con, làm sao biết con và con bé đó đã làm cái chuyện đáng xấu hổ như thế?!" Mẹ Thẩm càng nói càng không kìm nén được lửa giận.

 

Trên khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh không có độ ấm.

 

Bước vào trông thấy đồ chơi X trên bàn trà—— Ở Tùy Châu, vào buổi tối vì nhìn thấy Chu Tư quàng cổ Tần Việt, cô ấy không kiềm chế được, muốn chứng minh cô là của mình nên chạy ra ngoài mua, loại mặc vào, cái loại mà gọi là máy mát-xa thì có hơi xúc phạm trí thông minh—— Thẩm Kiến Thanh bỗng bình tĩnh lại, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào tường, nói: "Đáng xấu hổ à? Con không thấy thế, khá sướng, nhưng vẫn không bằng cảm giác ngón tay cô ấy va chạm, di chuyển bên trong con."

 

Mẹ Thẩm nổi cơn tam bành: "Im đi! Đây là khu tập thể, con là giáo viên, sao lại có thể nói ra những lời thô thiển như thế?!"

 

Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh: "Vậy mẹ muốn con nói cái gì? Bây giờ chẳng phải vì nó nên mẹ đang hỏi tội con đấy hay sao?"

 

Sắc mặt mẹ Thẩm cực kỳ khó coi, hai người nhìn nhau.

 

Cuối cùng, mẹ Thẩm ngồi xuống, điềm tĩnh nói: "Ở Giang Bình có một đoàn làm phim cổ trang mời mẹ làm cố vấn lễ nghi, một tháng tới mẹ sẽ ở đây."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không cần nói cho con lịch trình của mẹ, con không quan tâm."

 

Thẩm Kiến Thanh đi tới, dưới ánh mắt dần sửng sốt của mẹ Thẩm, nhặt món đồ trên bàn lên nói: "Một người dạy lễ nghi truyền thống, lục lọi phòng ngủ người khác mà không có sự cho phép của họ, cô Khương, bình thường cô dạy những minh tinh đó diễn thế này à?"

 

Mẹ Thẩm tức giận ra mặt: "Mẹ chỉ muốn xem con và con bé đó đã tiến triển đến mức nào thôi."

 

"Hỏi con ấy, con không ngại kể cho mẹ những chi tiết lúc bọn con ở trên giường đâu."

 

"Thẩm Kiến Thanh!"

 

Mẹ Thẩm đột nhiên phẫn nộ, đứng dậy hét: "Từ khi chị con gặp chuyện, tại sao lúc nào nói chuyện với mẹ, con cũng châm chọc thế?!"

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn bà, bình tĩnh đến đáng sợ: "Mẹ hỏi con à?"

 

"Đúng!"

 

"Được, hôm nay con nói rõ ràng với mẹ."

 

Thẩm Kiến Thanh bỏ món đồ chơi vào túi áo khoác, khom lưng lấy bao thuốc lá trong ngăn kéo bàn trà rồi mở ra.

 

"Ngày chị con tự sát, mẹ đang ở đâu?"

 

Câu hỏi đột ngột của Thẩm Kiến Thanh khiến mẹ Thẩm tái mặt.

 

Thẩm Kiến Thanh tìm thấy một chiếc bật lửa, châm lửa, rít một hơi, ho dữ dội vì điếu thuốc đã hết hạn. Cô ấy mặc kệ mắt có đỏ hay không, hình tượng có thảm hại hay không, lùi về sau, dựa vào tường, nói: "Mẹ ở Giang Bình, đúng không?"

 

Mẹ Thẩm cứng họng: "Mẹ..."

 

"Nhưng một là mẹ không nghe cuộc gọi cầu cứu của con, hai là nhìn thấy liền cúp máy." Móng tay Thẩm Kiến Thanh ghim vào lòng bàn tay, ngước mắt nhìn bà, "Ngày hôm ấy bảo mẫu cũng không có ở đó, bà ta lấy trộm thịt bò chị mua cho con, về nhà nấu bữa sinh nhật cho con gái."

 

"Mẹ không biết bà ta thường trộm đồ trong nhà, phải không?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Dáng người mẹ Thẩm lảo đảo, ngã ngồi trên sofa.

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, cúi nhẹ đầu để hút thuốc.

 

"Em và chị đã biết ngay từ lần đầu tiên bà ta trộm đồ rồi, nhưng vì bà ta sẽ chăm sóc bọn con, bất kể trong đó ẩn chứa bao nhiêu ích kỷ, bà ta chí ít vẫn có thể cho bọn con ăn no ba bữa một ngày, sẽ nhắc bọn con mặc ấm khi trời lạnh, cũng sẽ cầm ô ra đầu đường đón bọn con vào những ngày mưa lớn."

 

"Bọn con vẫn cảm kích bà ta, chưa bao giờ muốn đổi."

 

"Thanh nhi..." Mẹ Thẩm yếu ớt nói, "Con biết mẹ và bố con bận mà."

 

Thẩm Kiến Thanh cầm điếu thuốc trên tay, vén lọn tóc rủ trên mặt ra sau tai: "Đúng, con biết, cho nên khi mẹ cúp máy lần thứ tư, con không đòi hỏi nữa, quá tam ba bận. Con muốn lấy đồng phục của con để băng vết thương cho chị con, nhưng không, chị ấy uống thuốc diệt cỏ, thương tích đều ở bên trong, con không băng được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác cầu xin chị ấy gắng gượng đến khi xe cứu thương tới."

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, giơ tay rít một hơi thuốc sâu, tất cả lục phủ ngũ tạng như bị sặc, quặn thắt dữ dội: "Đáng lẽ ra con phải biết sớm hơn, cho dù xe cứu thương có tới thì chị con vẫn không thể sống, cái thứ đó, một khi uống vào thì không có đường lui, gần như toàn bộ các hệ thống cơ quan trong cơ thể sẽ bị tổn thương, ngoại trừ hệ thần kinh, nói cách khác..."

 

Tay Thẩm Kiến Thanh run đến mức không đưa lên miệng được, cô ấy ném điếu thuốc xuống đất, dùng đế giày giẫm bẹp rồi ngước mắt nhìn mẹ Thẩm: "Chị con cuối cùng chết trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo."

 

"Đừng nói nữa." Mẹ Thẩm che mặt, nức nở không ngừng, "Mẹ không phải cố tình không nghe máy, hôm đó, hôm đó..."

 

"Hôm đó mẹ bận dạy những minh tinh mỹ lệ nổi tiếng đó, làm gì nhìn thấy bọn con đang co ro trong góc." Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh nói.

 

Những chuyện này, cô ấy của tuổi 14 nhớ lại mỗi ngày, 15 tuổi buộc mình phải quên đi, 16-17 tuổi vẫn sẽ thi thoảng nhớ đến, rồi sau đó tê liệt và cuộc sống mới bắt đầu từ từ quay trở lại bình thường.

 

Bình thường không có nghĩa là nó không xảy ra.

 

Vậy, "Mẹ hỏi con, từ khi chị con gặp chuyện, tại sao lúc nào nói chuyện với mẹ, con cũng châm chọc, bởi vì mẹ đã giết chết tia hi vọng cuối cùng trong con, khiến con trở nên tuyệt vọng vào giây phút đó. Lý do này đã đủ chưa?"

 

Mẹ Thẩm đau khổ rơi lệ: "Mẹ xin lỗi, Thanh nhi, mẹ không biết ngày hôm đó của con lại khó khăn đến thế."

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Đương nhiên là mẹ không biết rồi, nếu không thì đã chẳng phớt lờ tất cả mọi thứ, đến bệnh viện rồi giơ tay tát con một cái, hỏi con có còn dám đồng tính nữa không."

 

Thẩm Kiến Thanh đứng thẳng, từng bước đi tới, nói: "Con dám, hơn nữa cả đời này chỉ có thể đồng tính."

 

"Mẹ nhìn đi, con ngang bướng thế này, sau này tốt nhất có phải là đừng đến tìm con nữa không? Ngày ngày được học trò, minh tinh của mẹ tâng bốc không hay à? Mẹ có nghe được cái gì hay ho từ con đâu?" Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh nói.

 

Mẹ Thẩm nghe ra sự đoạn tuyệt của cô ấy, vội vàng kéo tay cô ấy nói: "Thanh nhi, con không thể như thế này được, chúng ta là mẹ con. Mẹ và bố con có tuổi rồi, tất cả tiền tích góp của bố mẹ sau này đều là của một mình con đấy."

 

Thẩm Kiến Thanh im lặng 2 giây, chợt cười: "Hiểu rồi, mẹ tới đây là vì muốn mua chuộc con để phụng dưỡng bố mẹ chứ gì?"

 

Mẹ Thẩm sững sờ, nói: "Không phải, bố con lo chuyện của Dụ Hủy liên lụy đến con, bảo mẹ đến nói với con rằng không cần lo lắng gì cả, bố mẹ có quan hệ rộng trong giới truyền thông, sẽ có thể nhanh chóng dẹp yên những gì liên quan đến con."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Mẹ dẹp phần của con, chẳng phải Dụ Hủy sẽ có cơ hội tẩy trắng hay sao?"

 

Mẹ Thẩm nói: "Tẩy trắng rồi nó cũng chỉ xứng đáng sống dưới đáy thôi."

 

"Dưới đáy là vẫn có thể ngủ thẳng đến sáng mai, không gặp ác mộng à?"

 

"Cái gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh rút tay ra, giọng nói thờ ơ lạnh lẽo: "Con không muốn, con muốn khiến cô ta nhắm mắt thì mơ thấy ác mộng, mở mắt, là bị người người phỉ nhổ. Loại người như cô ta, đáng đời phải ngày đêm sống không được an yên."

 

Còn người trước mặt...

 

"Xin lỗi, con người con không được đạo đức cho lắm, không gánh nổi trọng trách phụng dưỡng người khác khi về già, còn về phần thanh danh của hai người sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào vì con, con không quản được, chẳng phải bố mẹ rất thân với mấy người làm truyền thông hay sao, đút cho bọn họ chút tiền để cắt đứt quan hệ với con có phải tiện hơn không?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Cô Khương, mời cô, bắt đầu từ hôm nay, chỗ tôi không chào đón người lạ."

 

Mẹ Thẩm vội đứng dậy, vẫn còn lời muốn nói, nhưng Thẩm Kiến Thanh đã dứt khoát xoay người đi về phía phòng ngủ.

 

"Cạch!"

 

Thẩm Kiến Thanh tựa vào cửa, thở gấp, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.

 

Đã rất lâu rồi cô ấy không nhớ lại chi tiết khi Thẩm Đồng Nghi tự sát, vẫn rất chân thực.

 

Thẩm Kiến Thanh trượt xuống cánh cửa, ngồi thụp trên đất.

 

Cô ấy đã dành 22 năm để tiêu hóa chuyện này, đều vẫn sẽ khó chịu đến không thở được như hiện tại, Tần Việt, trong mơ cô đã trải qua những gì, thì mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy?

 

Thẩm Kiến Thanh nhớ đến cơn ho dữ dội, đôi môi nứt nẻ của Tần Việt và cảnh tượng cuối cùng khi cô mệt mỏi nhắm mắt lại, lòng đau như cắt.

 

Không một ai có thể cứ thế bỏ qua chuyện này.

 

Thẩm Kiến Thanh gục trên gối, tay nắm chặt quần.

 

Sau cuộc gặp gỡ không hề báo trước với mẹ Thẩm ngày hôm nay, cô ấy đã nghĩ ra cách biến Dụ Hủy từ con chuột trong rãnh ngầm thành con chuột băng qua đường rồi, chỉ thiếu một con mèo khiến cô ta vĩnh viễn sống trong nỗi sợ rằng có thể sẽ bị cắn chết bất cứ lúc nào.

 

Thật dễ dàng làm sao.

 

Bên cạnh cô ấy đã có sẵn một con, cô ấy tùy thích bắt chước cô là có thể giống đến 80-90%.

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt bị chuyện cũ quấy rầy u ám mà kiên định.

 

Trong phòng yên tĩnh, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa nhỏ bé.

 

Thẩm Kiến Thanh vịn tường đứng dậy, tiến lên vài bước, đột nhiên phát hiện chiếc vali đang mở tung trên sàn nhà.

 

Là của Tần Việt.

 

Hôm đó cô ấy đang sắp xếp dở, ra ngoài nghe điện thoại, chưa kịp quay lại tiếp tục thì Tần Việt đã bảo cô ấy phải đi bệnh viện.

 

Thẩm Kiến Thanh đi đến, ngồi xổm xuống, lấy từng món đồ của Tần Việt ra.

 

Cô sống rất giản dị, đồ đạc không nhiều, chưa đầy 3-4 phút đã chỉ còn lại một khung ảnh lật úp ở phía dưới cùng.

 

Thẩm Kiến Thanh đưa tay nhặt lên, một giây tiếp theo, một tiếng "ầm" lớn nổ tung trong bộ não vốn đã bất ổn của Thẩm Kiến Thanh, tai cô ấy ù đi.

 

Bức ảnh Tần Việt bỏ vào khung là bức ảnh cô ấy ném vào người Tần Việt vào buổi tối đoạn tuyết ở con hẻm bên ngoài Tử Ngọ, từng bức đều được cô ấy "dày công" chọn lọc, ngoài trừ căm hận và ghê tởm, Tần Việt không thể nhìn ra cảm xúc nào khác từ trong ánh mắt cô ấy.

 

Nhưng cô lại bỏ một trong số đó vào khung ảnh.

 

Khung ảnh được cô đặt ở đâu?

 

Đầu giường, mặt bàn??

 

Hai vị trí này, một nơi kiểm soát đêm tối của cô ấy, một nơi chiếm lĩnh ban ngày của cô ấy, cô còn làm sao sống yên ổn được???

 

Trên người Thẩm Kiến Thanh lạnh buốt từng cơn đến tê dại.

 

Tầm nhìn vô tình tập trung vào đôi mắt của chính mình, Thẩm Kiến Thanh sững người, vội dùng tay lau mặt kính 2 lần, đưa khung ảnh lại gần.

 

...Trong ảnh, cô ấy đang cười, ánh mắt dịu dàng lại thâm tình.

 

Tần Việt đã chỉnh sửa.

 

Cô đang mang trong mình tâm trạng như thế nào khi chỉnh sửa?

 

Cô không có ảnh gốc, phải mất bao nhiêu công sức để photoshop một bản scan đến mức không tì vết như vậy? Phải phóng to, thu nhỏ liên tục bao nhiêu lần?

 

Những câu hỏi tới tấp xuất hiện trong đầu Thẩm Kiến Thanh, cô ấy không trả lời được, đôi mắt bị ánh sáng phản chiếu làm cho cay cay.

 

Cô tự lừa dối mình bằng bức ảnh này bao nhiêu lần?

 

"Đồ ngốc!"

 

"Ngốc từ đầu đến chân!"

 

"Ngốc đến vô phương cứu chữa!"

 

Vừa sợ cô ấy, vừa ngắm nhìn cô ấy cả ngày lẫn đêm, chẳng trách cái mạng nhỏ đó dài đến như thế!

 

Làm thế, đáng đời bị bệnh phải nhập viện, ho không thở được!

 

Đáng đời!

 

Thành tiếng, không thành tiếng, Thẩm Kiến Thanh mắng chửi hết.

 

Mắng xong, Thẩm Kiến Thanh khẽ cười một tiếng, nhìn Tần Việt đang tập trung hôn cô ấy trong ảnh, khàn giọng nói: "Sau này dám câm như hến, chuyện gì cũng giấu nữa, chị nhất định phải lột da em!"

 

Lúc này, Thẩm Kiến Thanh đang dựa người ngồi trên tấm lót sàn cạnh giường, hai chân co lại, ép chặt khung ảnh vào ngực.

 

Tấm kính lạnh lẽo xuyên qua da thịt, xương cốt, chạm vào trái tim Thẩm Kiến Thanh, vừa trách móc cô ấy khi đó quá tàn nhẫn, vừa an ủi cô ấy rằng ít nhiều cũng đã để lại cho Tần Việt chút niệm tưởng, hết lần này đến lần khác, trong lòng cô ấy bắt đầu hoảng loạn, cơn nghiện đã bị điếu thuốc trong phòng khách khơi dậy đang va đập dữ dội trong lồ ng ngực, cô ấy không kiểm soát được bàn tay muốn lần mò trong túi.

 

...Chạm vào thứ đã nhặt ở bàn trà.

 

Thẩm Kiến Thanh thoáng sững sờ, cơ thể căng chặt lập tức thư giãn, nhìn Tần Việt trong ảnh, thấp giọng nói: "Sư phụ Tần, tâm trạng hiện tại của chị không tốt lắm, phải chăng đã đến lúc nếm thử viên thuốc là em?"

 

Thẩm Kiến Thanh đứng dậy, đặt khung ảnh ở đầu giường, nhìn Tần Việt trong đó không chớp mắt, cởi cúc áo sơ mi, sau đó là nội y, quần... Cuối cùng cúi người, nhặt thứ vừa mới lấy từ trong túi và đặt ở trên giường rồi đi vào nhà vệ sinh.

 

Tiếng nước trong trẻo dưới vòi sen lấn át đi tất cả mờ ám, chỉ có một bóng người chiếu trên cánh cửa kính bao phủ sương mù, bàn tay của nó để lại vài vệt nước trên đó, cùng với những tiếng "Việt" khi thì kéo dài, dịu dàng, khi thì gấp gáp, nhẫn nại, chúng minh chững cho sự tích tụ và bùng nổ của một số cảm xúc nào đó.

 

Rất lâu sau, tiếng nước dừng.

 

Thẩm Kiến Thanh mở cửa, tr@n truồng bước ra ngoài. Cô ấy bước rất chậm, sắc đỏ trên người vẫn rất rõ ràng, từng bước đi đều có thể nhìn thấy hai chân đang khẽ run rẩy, nhưng hơi thở, ánh mắt, biểu cảm, tất cả đều bình tĩnh, ung dung.

 

Đi đến cạnh giường, Thẩm Kiến Thanh cúi người, lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, thuần thục châm lửa, đưa lên môi.

 

Cô ấy cụp mắt, rít một hơi thật sâu, sau đó thả lỏng ngửa đầu, vươn cổ, từ từ nhả ra một làn khói.

 

Nếu bị sư phụ Tần trông thấy, thể nào cũng trách cô ấy không giữ lời.

 

Cũng chẳng biết nếu cô ấy nói "bất đắc dĩ", thì liệu sư phụ Tần có tin hay không.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay vuốt mái tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, vô tình trông thấy một giọt nước rơi trên khung ảnh.

 

Cô ấy buông tóc xuống, chuyển sang tùy ý cắn điếu thuốc đang cháy dở giữa môi, rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau chùi.

 

Chắc chắn đã sạch, Thẩm Kiến Thanh xoay người đi đến bên cửa sổ, nghiêng người tựa vào rèm cửa. Những giọt nước lăn trên người cô ấy, làn khói trong thư thư giữa môi, tạo nên một cảnh tượng đặc biệt mê hoặc.

 

Một điếu sắp cháy hết, Thẩm Kiến Thanh châm một điếu khác.

 

Hết nửa bao, Thẩm Kiến Thanh lấy điện thoại gọi cho Từ Tô Du: "Kê cho tôi chút thuốc."

 

Từ Tô Du nghe thấy giọng cô ấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi hơi lo lắng, hút thuốc không đỡ được, Tần Việt cũng không có ở đây, chỉ có thể tìm chị kê đơn."

 

"Tình trạng của em không nghiêm trọng, không cần dùng thuốc."

 

"Không, bây giờ tôi rất nghiêm trọng, không uống thuốc sẽ mất khống chế, uống..."

 

Thẩm Kiến Thanh kéo rèm lên, thư thái bước trở lại: "Cũng chưa chắc đã giữ được bình tĩnh khi đối mặt với một số người."

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận