Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 98: Chương 98
Mái tóc dài luôn được chải chuốt cẩn thận của hắn ta cũng vì mũ ngọc vỡ vụn mà rối tung lên, trong mắt hắn ta đầy tơ máu, một thời gian không được cắt, râu quanh miệng cũng mọc lên lộn xộn. Mà trong mắt hắn ta lúc này vẫn còn sự hoảng sợ và hoài nghi.
Quá nhanh!
Từ khi hắn ta bắt đầu khống chế được phụ hoàng và các huynh đệ tỷ muội của mình, quân lính hắn ta dẫn theo thậm chí còn chưa chiếm được một nửa hoàng cung, quân cứu viện đã nhanh chóng đến, dường như đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ hắn ta động tay là có thể tóm gọn cả mẻ.
Hắn ta thất bại, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Chu Trạch Kỳ không thể hiểu nổi, tại sao lại như vậy?
Có phải vì hắn ta quá nóng nảy không?
Nhưng nếu hắn ta không nhanh chóng hành động, hắn ta thực sự sẽ không có hy vọng nào!
Dù sao hắn ta đã lên kế hoạch từ lâu, nhiều năm qua, hắn ta chiếm ưu thế trong triều rất rõ ràng, thái tử bị phế, hắn ta trở thành hoàng tử trưởng thành, cũng có nhi tử của chính mình, sức khỏe phụ hoàng không tốt, chỉ cần được phong làm thái tử, hắn ta nhất định sẽ đối xử tử tế với các huynh đệ, chọn một nơi tốt làm đất phong cho bọn họ.
Vì phụ hoàng nhẹ dạ cả tin ngheo theo lời ngon ngọt của nữ nhân, liên tục do dự việc lập thái tử, hai tay của lão lục vươn càng dài, đến bây giờ là mẫu phi nắm giữ hậu cung, họ hàng bên ngoại có thế lực, còn kết bè kết phái.
Mà nhạc phụ của hắn ta lại làm lộ không ít chuyện vì Tiêu gia, khiến hắn ta đi đâu cũng bị người khác quản chế.
Làm sao Chu Trạch Kỳ có thể tiếp tục nhẫn nhịn?
Theo lời mưu sĩ của hắn ta, thời kỳ đỉnh cao của hắn ta đã qua, hiện tại Kiều gia gặp nạn, không còn ai bên cạnh hắn ta có thể so sánh với thế lực của Kiều gia trước đây để giúp đỡ, mà lúc này Lục hoàng tử cũng có mối quan hệ thân thiết Tấn Vương thế tử, chưa hết, sau này Tiết gia cũng sẽ về phe Lục hoàng tử.
Ngũ hoàng tử bên kia cũng đã bắt đầu trao đổi chuyện hôn sự với đương kim Thừa tướng rồi.
Hắn ta đã thất thế, Kiều thị sinh cho hắn ta một nam hài tử, nàng ta không có lỗi, hắn ta không thể hưu thê, phụ hoàng đề phòng hắn ta như hổ rình mồi, trước đây một đám quần thần đều muốn thân thiết với hắn ta, hiện tại hắn ta mời được người đi ăn cơm, người đến đều là quan nhỏ không có quyền thế.
Chờ lão ngũ và lão lục thật sự nổi dậy, sẽ không còn ai để mắt đến hắn ta nữa, giấc mộng đế vương của hắn ta sẽ tan thành mây khói, vì thế hắn ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, lựa chọn tạo phản.
Chỉ là dường như bọn họ đã có chuẩn bị từ trước, khi hắn khống chế đám người này, phụ hoàng vừa lo sợ vừa tức giận mà trách móc hắn ta, ngay cả Lục quý phi vẫn luôn vênh váo kiêu căng cũng thay đổi sắc mặt, đừng nói những người khác.
Suýt nữa đã thành công, chỉ cần.
Quân cứu viện không đến nhanh như vậy!
Đầu óc Chu Trạch Kỳ bị chuyện vừa rồi làm choáng váng, đột nhiên một tia sáng lóe lên, hắn ta lập tức đứng dậy, đang định hỏi chuyện, cánh cửa đóng chặt bị mở ra, mấy trắc phi, thiếp thất của hắn ta đều bị đưa đến đây, họ vừa khóc vừa chạy đến hỏi hắn ta chuyện gì đã xảy ra.
Chu Trạch Kỳ khó chịu đẩy ra, liếc nhìn từng người một, hắn ta thấy tất cả các thiếp thất đều ở đó, ngoại trừ Kiều thị và hài tử của hắn ta, Chu Chiêu Cần.
Trái tim hắn ta từ từ chùng xuống, không muốn tin vào chuyện mình đang nghĩ sẽ thật sự xảy ra, hắn ta lo lắng nói: “Kiều thị đâu?! Bắt Kiều thị đến gặp ta!”
Thị vệ áp giải những người này đến liền nở một nụ cười kì lạ, ra hiệu bằng tay, dường như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Trán Chu Trạch Kỳ giật giật, hắn ta thật sự muốn tát đối phương một cái, nhưng lúc này thân phận đã khác trước, cho dù chán ghét cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn ta vội vàng lấy mảnh ngọc bội đang đeo trên cổ mình xuống rồi đưa cho đối phương.
Đối phương đắc ý cười, nhận lấy, trầm giọng nói: “Vừa rồi vi thần đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy Tam hoàng tử phi được cấm quân bảo vệ, thật ra nàng ta ở trong phủ, không có vấn đề gì, có điều tiểu hoàng tôn không ngừng khóc ầm ĩ, vội phái vi thần đi tìm ngự y.”
Cổ họng Chu Trạch Kỳ nghẹn ứ, gương mặt dữ tợn lập tức đông cứng lại, hắn ta lẩm bẩm: “Nhất định là nàng! Nhất định là nàng ta!”
Ngoại trừ nàng ta, không ai khác có thể biết tường tận những gì hắn ta sẽ làm.
Nhất định là nàng ta!!!
Nhưng biết đó nàng ta đã làm thì sao?
Hắn ta đã thất bại rồi!
*
Khi Yến Thu Xu tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mọi chuyện đã xong xuôi.
Bách tính kinh thành bắt đầu cảnh giác hơn một chút, những người sống gần phủ hoàng tử đều có thể nghe thấy tiếng ồn ào, cãi vã trong phủ, hơn nữa luôn có người truyền tin rất nhanh, trước khi hoàng tộc có thời gian giải quyết triệt để chuyện này, tin tức đã lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm của kinh thành.
Nghe nói vào ngày thứ mười ba, Tam hoàng tử đã điều người chiếm hoàng cung, muốn ép thiên tử thoái vị để đăng cơ!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng có người nói vội nói thêm: “Nhưng hắn ta thất bại!”
Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, nhưng hoàng cung tựa như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù hơi muộn một chút, nhưng sau đó mọi chuyện đều bị dập tắt nhanh chóng.
Mà toàn bộ đều là công của phế thái tử trước đây, Xương Vương điện hạ!
Cả nhóm bách tính đều cảm thán: “Không hổ danh Xương Vương điện hạ, thật lợi hại!”
“Lần đầu tiên chuyện cướp ngôi được giải quyết nhanh như vậy, tổ phụ ta nói khi còn bé cũng gặp phải một lần đoạt ngôi như vậy, máu loãng ở cửa cung rửa mấy ngày cũng không sạch!”
“May mà có Xương Vương điện hạ, cũng thật đáng tiếc, rõ ràng trước đây là thái tử, vì sao năm năm trước bệ hạ lại phế bỏ thái tử, cấm túc điện hạ? Nếu không, trải qua năm năm vừa rồi, điện hạ sẽ còn lợi hại hơn!”
“Chuyện của hoàng gia, ai mà biết được, dù là phụ tử thật sự, có lẽ cũng có không ít mâu thuẫn…”
Yến Thu Xu mua một chiếc bánh nướng đường rất ngọt, khi nàng dẫn Thủy Mỗi cùng hai gia đinh đến uống trà trong quán, nàng nghe được không ít thư sinh đang bàn tán chuyện này.
Nàng đã nghe nhiều chuyện học giả bàn tán, học giả nói chuyện chính sự, thậm chí thâm cung bí mật, cũng không ai nói gì, chỉ cần không dùng ngữ khí xúc phạm, liền không thể đắc tội.
Trước đây cũng từng nói, người đương thời trọng văn khinh võ, thư sinh bàn chuyện chính sự, thậm chí bàn tán cả về chuyện bí hiểm nơi thâm cung cũng không bị người khác nói gì, chỉ cần bọn họ không dùng ngữ điệu châm chọc, không ai có thể buộc tội họ.
Quy tắc như vậy khiến những thư sinh trong quán trà cũng không kiêng dè gì, ngay cả giọng của tiên sinh kể chuyện cũng bị tiếng bọn họ át mất.
Yến Thu Xu ăn bánh nướng còn nóng hổi, sau khi cắn một miếng vẫn có thể cảm nhận được vị đường bên trong. Đường đã tan hoàn toàn, bên ngoài giòn bên trong mềm, hương vị rất ngon, khi chán ăn, lại uống thêm một ngụm trà, miệng dễ chịu, nghe người khác nói chuyện càng thêm thích thú.
Tam hoàng tử à...
Nội dung cuốn tiểu thuyết không đề cập nhiều đến Tiêu gia, nhưng những chuyện về Tam hoàng tử, Yến Thu Xu vẫn nhớ rõ, vì hắn ta vẫn đóng một vai trò rất quan trọng, góp phần giúp nam chính Tấn Vương thế tử Chu Trạch Cảnh nắm được cấm quân trong tay.
Trong cuốn tiểu thuyết, một năm sau mọi chuyện mới bị phơi bày, hiện tại lại xảy ra sớm hơn một năm, Tam hoàng tử vẫn đi trên con đường phản nghịch như cũ.
Điểm khác biệt duy nhất là...
Hắn ta đã chọn mười ba ngày gia yến này.
Tết Nguyên Tiêu từ ngày mười ba đến ngày mười lăm, ngày mười ba là yến tiệc của hoàng tộc, không có người ngoài, ngày mười lăm là quốc yến, quan võ trong triều từ ngũ phẩm trở lên đều có thể tham gia.
Mà một năm sau, Tam hoàng tử đã chọn quốc yến.