Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 22: Chương 22
Nếp nhăn trên khóe mắt càng kéo căng hơn.
Kỷ ma ma chỉ có thể cười khổ: "Là Hoàng ma ma bên người Tiêu phu nhân đích thân đến truyền lời, nô tỳ cũng không dám ép buộc, đành phải trở về bẩm báo."
Giang phu nhân nghe thấy ba chữ Tiêu phu nhân thì sắc mặt thay đổi, có vẻ khiếp sợ. Song, bà phản ứng kịp, lại càng tức giận hơn, hừ nói: "Tiêu gia... Hừ!"
Giang đại nhân ở một bên không nói gì bây giờ lại nói: "Trưởng tử của Tam điện hạ bắn tiếng muốn chọn thư đồng, lão phu còn muốn để Đông Đông làm thư đồng. Vậy thì..."
Ông không nói hết, lại nuốt xuống khẽ nói: "Sao lại thân thiết với Tiêu gia thế?"
Đương nhiên Giang phu nhân cũng biết chuyện này, cũng thấy vô cùng bất mãn, tức giận trách cứ Kỷ ma ma: "Bảo ngươi làm chút chuyện mà không làm được gì cả, không phải chỉ là ăn uống thôi sao. Ngươi đi phân phó phòng bếp làm, ngày mai đưa đến Thái học viện dỗ dành tiểu thiếu gia trở về, biết chưa?"
"Vâng, nô tỳ đi suy nghĩ." Kỷ ma ma vội vàng gật đầu, cười nói: "Đầu bếp nhà chúng ta hiểu rõ nhất khẩu vị của tiểu thiếu gia, tất nhiên có thể đưa tiểu thiếu gia về."
Vì lung lạc Đông Đông, Giang gia trả rất nhiều tiền mời ngự trù đã về hưu từ trong cung về nấu cơm. Trước đó là như thế, dần dần giữ Đông Đông lại đến mức ở Giang gia lâu dài. Nếu không phải vì đứa nhỏ này rất thích Tiêu Hoài Đình thì mấy ngày trước cũng sẽ không trở về!
Hơn nửa giờ Tỵ.
Trong khoảng thời gian này thời tiết tươi sáng, gió thu mát mẻ không hề nóng.
Nhưng Yến Thu Xu lại chóng mặt, phải chớp mắt mấy lần mới miễn cưỡng mở mắt được.
"Cô nương, có phải cô nương không khỏe không? Không thì mời đại phu đến xem sao?" Thủy Mỗi vô cùng lo lắng, nhìn dáng vẻ nàng hơi tiều tụy.
Yến Thu Xu ngáp một cái, lắc đầu: "Không cần, ta không sao."
Chỉ là hôm qua thức đêm.
Không phải nàng chủ động thức đêm, mà là nàng suy nghĩ cả đêm, sao có thể khiến Tiêu Hoài Đình không chết, Tiêu gia không bị diệt vong?
Yến Thu Xu không nghĩ ra được, nàng chưa từng trải qua chuyện tranh đấu ở cổ đại. Thế giới cũ nàng ở quá hòa bình, nhiều nhất chỉ là cung tâm kế trong chốn văn phòng, nhưng chuyện kia ở trong thời đại này chỉ là trò trẻ con.
Nàng cảm thấy bất đắc dĩ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cách nhưng đều thất bại. Nàng thiếp đi như thế, ai ngờ suy nghĩ một chút buổi tối lại nằm mơ, mơ thấy giây phút Tiêu Hoài Đình chết.
Cảnh tượng trong mộng vô cùng hư ảo, chỉ có thiếu niên tuấn lãng kia mặc khôi giáp, dung nhan tuấn tú gầy đến mức gương mặt hóp vào, đôi mắt vẫn còn kiêu ngạo lại ẩn giấu tuyệt vọng. Đối mặt với vô số mũi tên đâm về phía mình, chàng phí sức vung kiếm ngăn cản, cuối cùng vẫn thất bại. Chàng bị bắn trúng, thân thể run lên, máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ ngực...
Yến Thu Xu bị dọa liều mạng nhắm mắt, nàng tỉnh táo lại mở to mắt, trái lại càng không ngủ được.
Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của con người, nhưng kiếp trước nàng chưa từng tiếp xúc với người chết trẻ, ngoại trừ chính nàng không may, gặp phải tai nạn xe cộ.
Sau khi thức dậy, Yến Thu Xu không ngủ tiếp.
Nàng thức đến bình minh.
Nàng từng chết một lần nên vô cùng quý trọng cuộc sống mới của mình, vì không ngủ được nên nàng thức dậy làm bữa sáng.
Không ăn bữa sáng sẽ bị sỏi mật!
Nhất là khi nàng còn trách nhiệm phải chăm sóc cho sức khỏe của Tiêu phu nhân, vì thể nàng làm mì sợi bảo người đưa đến cho Tiêu phu nhân, mình ăn xong lại tiếp tục ngủ.
Sau khi nấu xong, cảm xúc của Yến Thu Xu đã ổn định, không còn khó chịu nữa, lần này ngủ thiếp đi.
Nhưng hôm qua nàng đã đồng ý với Đông Đông sẽ làm cơm trưa cho cậu bé, vì thế nàng bảo Thủy Mỗi đánh thức mình vào giờ Tỵ ba khắc. Vì ngủ không đủ, có vẻ mệt mỏi nên mới khiến Thủy Mỗi nghĩ là nàng ngã bệnh.
Yến Thu Xu rửa tay, sẵn tiện dùng nước lạnh vỗ mặt cho tỉnh táo, sau đó mới xắn tay áo, tiện tay dùng một sợi dây buộc mái tóc dài sắp rơi lại, cả khuôn mặt nhẹ nhàng thoải mái lộ ra, chuẩn bị nấu cơm!
Nàng nhìn khu thức ăn đã chuẩn bị ở phòng bếp một phen, xác nhận nguyên liệu, gia vị đã chuẩn bị xong thì bắt đầu nấu cơm.
Thật ra món cơm đùi gà rất đơn giản, đùi gà róc xương dùng sống dao đập mềm, ướp gia vị vừa ăn rồi cho dầu vào nồi, chờ dầu sôi lại cho đùi gà vào, chiên đến khi da gà vàng lại trở mặt.
Sau khi chiên xong, cho nước sốt màu đen pha sẵn vào hầm một lúc.
Thiếu dầu hào cũng hơi đáng tiếc, nhưng nơi này có mật ong tươi thiên nhiên cũng không kém.
Ngoại trừ đùi gà, Yến Thu Xu làm trụng cà rốt và cải trắng.
Làm xong rồi, Thủy Mỗi lấy hộp cơm ra.
Nàng đặt một chiếc đùi gà to vào hộp cơm, lại xối một lớp nước tương đậm đặc, ngăn bên cạnh cho cà rốt và cải trắng thanh đạm, ngăn trên cho cơm trắng.
Thời đại này, hộp cơm của nhà giàu cũng có tác dụng giữ ấm, dưới đáy lót bông, trên đặt nước ấm, ngăn giữa chứa thức ăn, trên cùng lại lót bông, như thế tốc độ bốc hơi sẽ giảm xuống.
Sau khi làm xong thì có gã sai vặt tới lấy đi.
Chuyện còn lại không cần Yến Thu Xu quan tâm, nàng chỉ cần phụ trách đưa mấy phần còn lại đến những viện khác, mình lấy một phần, còn lại để Thủy Mỗi và Hứa ma ma bọn họ ăn.
*
Lớp học vỡ lòng trong Thái học viện.
Lớp này có tổng cộng tám học sinh đều là trẻ nhỏ năm tuổi, ai cũng mặc trang phục hoa lệ, trong đó có một người mặc đồ vàng nhạt.
Thời đại này màu vàng tôn quý nhất, chỉ có thiên tử mới có thể mặc màu vàng, những người khác không thể mặc màu vàng chính thống. Người địa vị thấp hơn cũng có thể mặc màu vàng, nhưng cho dù như thế thì thân phân của hắn cũng tôn quý hơn những người khác.
Lúc này, khi những đứa trẻ khác đọc thơ, đứa bé kia lại lén lút chơi đùa.
Đông Đông khỏe mạnh kháu khỉnh ngồi xéo với đứa bé kia, cậu bé đang gật gù đắc ý đọc thơ, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bóng dáng đang chơi đùa kia, cau mày ghét bỏ liếc mắt.
Không biết Giang gia gia gia làm gì mà nói muốn bảo cậu làm thư đồng cho hắn ta.
Người này còn không giỏi như mình!
Đông Đông kiêu ngạo ưỡn ngực, tiếp tục đọc thơ, đến khi... "Rột rột" một tiếng, bụng cậu hơi đói.
Sáng nay trước khi đi có nhận được bữa sáng A Xu tỷ tỷ đưa qua nhưng không nhiều, cậu bé ăn không đủ lại không muốn ăn món khác nên dẫn đến tình trạng này.
Đông Đông xoa bụng, mong chờ nhìn ra bên ngoài, sắp đến giờ cơm trưa rồi: "
Hôm nay A Xu tỷ tỷ đưa cho mình món gì đây?”
Đông Đông vô cùng chờ mong, chờ mong đến mức ch.ảy nước bọt, nhưng miệng còn đọc thơ, nước bọt làm cậu bé bị sặc, ho khan một phen.
Phu tử đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Đông Đông: "Tiêu Bình Châu! Đọc bài thơ này xem!"
Phu tử mới mở miệng, những bạn nhỏ khác đều im lặng, xem náo nhiệt nhìn qua.