Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 76: Chương 76

Ba ván đầu Yến Thu Xu thua, nhưng ba ván này nàng cũng tìm được quy luật, chờ ván thứ tư bắt đầu, thế cục chuyển biến.

"Ta đã thắng rồi!"

"A, hình như ta lại thắng..."

Đối thủ của nàng là Tiêu Hoài Vũ: "..."

Vì thế Tiểu Hoài Vũ là người nói ăn cơm xong sẽ đánh chính thức, sau khi giai đoạn đầu tiên kết thúc, đã khẩn cấp cáo từ: "Chúng ta ăn trước, ta đói bụng.”

Tạ Thanh Vận che miệng cười nói: "Đông Đông, nương con thua hết cả tiền lấy nương tử của con rồi!”

Đông Đông bình tĩnh nói: "Không sao, con không cưới nương tử là được, con muốn gả cho A Xu tỷ tỷ, như vậy mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ăn ngon!”

Tiêu Hoài Vũ xấu hổ che mặt, nuôi dưỡng nhi tử ham ăn uống như vậy, thật sự có lỗi với trượng phu.

Tiêu phu nhân cũng cười cười, xoa xoa đầu tôn tử, phân phó người bày bữa.

*

Bữa cơm tất niên có quy cách cố định, nhất là nhà như Tiêu gia.

Mặc dù thường không chú ý, nhưng loại lễ nghi quan trọng này vẫn rất nghiêm ngặt.

Yến Thu Xu không nhúng tay vào, phối hợp ăn là được rồi.

Tay nghề đầu bếp Tiêu phủ cũng không tồi, hơn nữa trải qua mấy tháng này với sự ảnh hưởng của nàng, cách làm cũng càng thêm thiên về thủ pháp hiện đại, rất nhiều món ăn đều thêm nhiều gia vị, hương vị vẫn rất tốt.

Mọi người ăn rất hài lòng, ăn xong, dọn bàn ăn, một đám người lập tức đi ra ngoài bắn pháo hoa, trong thành cũng chỉ có mấy ngày tết có thể tùy ý bắn pháo hoa, bầu trời tối tăm lần lượt được pháo hoa chiếu sáng, ngược lại rất đẹp mắt.

Chỉ là nhìn nhiều, lại không còn gì thú vị.

Chơi mệt mỏi, bọn họ lại trở về phòng, dưới sự ấm áp của bếp lửa, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Yến Thu Xu cắn từng miếng hạt dưa, chỉ chốc lát sau đã ăn nửa đĩa, lại nhìn những người khác, nói xong thì không có tiếng động, hình như là có chút nhàm chán?

Thời đại này không có gala đêm xuân hay chương trình gì.

Hơn nữa trong phòng bếp rất nhiều bếp than, nhiệt độ ấm áp, đắp một cái chăn, tưởng như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên tròng mắt Yến Thu Xu vừa chuyển, ánh mắt dừng trên lò than đang cố gắng phóng thích nhiệt lượng.

Có vẻ như... Một ý hay?

Nàng đứng dậy.

Đông Đông, Uyển Nhi cùng với Trầm Bình Ngộ ba hài tử đang có chút buồn ngủ dựa vào mẫu thân mình thấy vậy đều phấn chấn, Đông Đông dẫn đầu từ trên giường nhảy xuống, hơi có chút buồn ngủ hỏi: "A Xu tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?!”

Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: "Đi tìm chút đồ ăn ngon!”

“Đông Đông cũng đi theo!”

Yến Thu Xu gật đầu, nhìn về phía Uyển Nhi rục rịch nhưng lại do dự cùng Trầm Bình Ngộ: "Hai người cũng đi cùng nhau đi chứ? Tỷ cần ai đó giúp!”

Uyển Nhi lập tức xuống giường.

Động tác của Trầm Bình Ngộ không nhanh không chậm, nhưng cũng xuống: "Di di có chuyện gì cứ phân phó.”

Yến Thu Xu vung tay lên, dẫn mang theo ba đứa nhỏ đi ra ngoài, lúc trở về lần nữa, mỗi người đều cầm đồ đạc, người Tiêu gia đang ngủ gà ngủ gật nhưng nhờ loạt hành động này mà tinh thần được nâng lên vài phần.

Tạ Thanh Vận nói: "A Xu, mấy người các muội muốn làm cái gì?”

“Nấu ăn ngon!” Đông Đông khẳng định.

Mọi người nở nụ cười, Yến Thu Xu cũng cười nói: "Đúng, nấu ăn ngon, Uyển Nhi, đem nồi cho tỷ.”

"Đây ạ!" Uyển Nhi hai tay cầm một cái nồi sữa nhỏ bằng sắt đưa tới, Yến Thu Xu đặt nó lên bếp than, để Trầm Bình Ngộ đổ dầu vào bên trong, lại cầm một nắm hạt ngô đông đông ôm bỏ vào trong đó, dùng đũa khuấy đều.

Lúc này nồi sữa còn chưa đậy nắp, ba đứa nhỏ đều vây quanh ở chỗ này, duỗi đầu nhìn, dù là Trầm Bình Ngộ luôn luôn chú ý dáng vẻ, cũng ôm thân thể.

Chỉ chốc lát sau, trong nồi bỗng nhiên phát ra "Bang! "Một tiếng, một hạt ngô trực tiếp bành trướng gấp mấy lần, thành một quả bỏng ngô tròn vo!

"A!" Uyển Nhi bị dọa sợ, kinh hô một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau.

Đông Đông và Trầm Bình Ngộ cũng run rẩy một chút, nhưng ngược lại càng tới gần hơn, ngạc nhiên không thôi: "Oa, sao nó đột nhiên nổ tung!”

Tuy nhiên, Yến Thu Xu đã đậy nắp lại.

Hai người thất vọng thẳng lưng lên, lúc này nắp làm bằng gỗ, không hề trong suốt, nên cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng cũng may Yến Thu Xu nắm tay cầm lắc lư, trong nồi tiếng nổ tung càng ngày càng nhiều, ngay từ đầu "Phanh – Phanh ——" rất nhanh biến thành: "Bang bang bang..."

Âm thanh càng ngày càng dày đặc, cũng càng ngày càng nặng nề, cho đến sau này đều nhỏ đến mức không nghe thấy.

Yến Thu Xu mở nồi ra, đặt xuống mặt đất bên cạnh, lúc này mở ra, trong nồi đầy từng hạt ngô nổ tung, sắp tràn ra ngoài.

Đông Đông và Uyển Nhi cảm thán: "Oa ——"

Sau đó bên tai Yến Thu Xu lại vang lên một đống tiếng than kinh hãi: "Oa —"

Nàng vừa giương mắt, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có nhiều bóng người hơn, người vốn lười biếng nằm sấp ngủ, lúc này tất cả đều vây quanh, Tiêu phu nhân được Tiêu Hoài Ngọc đỡ, ở bên cạnh Yến Thu Xu nhìn.

Nhìn thấy trong nồi kia, rõ ràng ngay từ đầu chỉ là một nắm ngô, hiện tại trực tiếp biến thành một nồi: Tiêu phu nhân cũng không nhịn được tò mò: "Đây là làm sao vậy?”

Yến Thu Xu giải thích: "Đây là bỏng ngô, sau khi quá nóng sẽ nổ tung, cái này có thể làm đồ ăn vặt, con cảm thấy quá nhàm chán nên làm một chút, nhưng hiện tại không có mùi gì, đợi lát nữa dùng đường xào một chút hương vị mới ngon.”

Nàng dùng đũa gắp một cái đưa cho Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân tiếp nhận nhấm nháp một chút, quả thật không có gì khác, một viên tròn trịa, nhìn không nhỏ, nhưng ăn lại giống như bong bóng, thực tế cũng không có bao nhiêu.

Bà gật đầu hài lòng.

Tiêu Hoài Khải cũng nếm thử, khen ngợi: "A Xu thật tài tình, còn có thể làm được điều này.”

"Đây cũng không phải là con phát minh ra." Yến Thu Xu cười nói: "Rất nhiều người hẳn là đều biết, chỉ là chỉ ăn như vậy không có hương vị gì, mới không được công chúng biết đến.”

Mặc dù không phải tất cả ngô đều có thể làm như vậy, nhưng miễn là ngô đầy đặn một chút, vỏ mỏng hơn một chút là được.

Rất nhiều ngô phơi khô ở nông thôn, đặt trên đống lửa sắp dập tắt, chính nó cũng sẽ nổ tung, nhưng lúc này nông dân sẽ không nỡ dùng đường làm mấy thứ này, nhà cao hiển quý lại rất ít khi rảnh rỗi làm như vậy, đương nhiên không phát hiện được.

Chờ Tiêu phu nhân nếm qua, đám người Đông Đông cũng khẩn cấp vươn bàn tay nhỏ bé ra nghênh đón chờ nhận.

Yến Thu Xu cho bọn họ mỗi người một viên, thuận tiện cũng cho đám người Tạ Thanh Vận.

Bọn họ ngược lại rất ngạc nhiên, lần đầu tiên bị coi là tiểu hài tử, Tiêu Hoài Vũ vội vàng ném vào trong miệng, rộp ộp nhai hai cái, rồi nói: "Quả thật không có mùi vị gì.”

Tiêu Hoài Ngọc giống như Uyển Nhi cắn một cái miệng nhỏ, đôi mắt cong cong: "Nhưng vẫn rất thú vị.”

Yến Thu Xu một lần nữa thay đổi nồi sữa nhỏ, tự tin nói: "Đợi lát nữa hương vị sẽ có, Đông Đông, mang đường trắng tới.”

*

“Đến đây!” Đông Đông được phân phó đã thành thói quen, chân ngắn lon ton đi lấy, Yến Thu Xu tiếp nhận đổ vào nồi, lần thứ hai đặt lên bếp than tiến hành hâm nóng.

Chẳng bao lâu đường trắng tan chảy, nàng tiếp tục khuấy bằng đũa cho đến khi màu sắc bắt đầu tối hơn, nàng nói: "Bình Ngộ, giúp ta đổ bỏng ngô vào."

Thẩm Bình Ngộ nhanh chóng động thủ cẩn thận đổ vào tất cả bỏng ngô.

Yến Thu Xu đậy nắp lại, nhanh chóng lay động, nhất định phải tận lực bảo đảm mỗi một hạt bỏng ngô đều nhiễm một chút màu caramel.

"Lách tách..." Động tĩnh vang lên trong nồi, lúc này mũi nhỏ của Uyển Nhi co rút, nhẹ giọng nói: "Hương vị ngọt ngào!”

"Đúng vậy! Ngọt ngào!" Yến Thu Xu nói, nắp đậy mở ra, một cỗ hơi nóng ngọt ngào đập vào mặt, mấy người đứng gần đều ngửi thấy, loại vị ngọt này và vị đường bình thường lại khác, phảng phất càng ngọt hơn một chút.

"Cái này có thể ăn chưa?" Tạ Thanh Vận tò mò nói.

"Ừm, được rồi." Yến Thu Kiều lần lượt đưa qua: “Mọi người nếm thử trước xem thích không?”



BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận