Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 360: Chương 360

“Vậy trưa nay làm món gì?” Tiêu Hoài Nhã bất đắc dĩ rút tay về. Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên nàng tự mình làm một món ăn nên cảm thấy cực kỳ ngon, ánh mắt vẫn luôn không nhịn được mà nhìn về nơi đó. Yến Thu Xu nói: "Hmm... chúng ta làm salad củ sen đi."

Vừa dứt lời, nàng đột nhiên nghĩ đến dưa chuột vừa mới chín: “Thêm salad trộn dưa chuột nữa.”

“Được.” Mọi người đều rất hài lòng, dù sao thì vẫn còn nhiều củ sen như vậy cũng chưa chắc có thể ăn hết, làm vài món ăn đơn giản thôi để không lãng phí. Quyết định xong xuôi thì mọi người bắt tay vào làm.

Triệu Thục Hồng đi hái dưa chuột, Tiêu Hoài Nhã rửa củ sen, Thủy Mỗi rửa nồi và Yến Thu Xu chọn nước sốt.

Món salad rau trộn có vị cay, chua và mặn, mì ớt đã sơ chế sẵn, thêm vài trái ớt tươi, đổ dầu nóng vào, cuối cùng cho nước tương, giấm, mè trắng,… Đảo đều rồi cắt củ sen thành những khối vuông, sau đó đổ ít nước vào trộn đều.

Dưa chuột càng dễ làm hơn, chỉ cần dùng dao thái nhẹ dưa chuột rồi cắt thành từng miếng nhỏ, vì có nhiều chỗ bị dập nát nên sau khi rưới nước sốt lên, nước sốt sẽ giữ lại được nhiều hơn.

Bữa cơm ba món đơn giản như thế thôi, Tiêu Hoài Nhã còn mang đến một bình rượu trái cây mới ủ, rót cho mỗi người một ly rồi bắt đầu dùng bữa. Một củ sen kẹp với hai nửa quả dưa chuột, một nóng hổi, một mát lạnh, một mặn, một chua cay, nhưng ăn rất vừa miệng, chiên rồi cũng không có cảm giác dầu mỡ.

Cuối cùng, nhấp thêm một hớp rượu, mùi rượu thoang thoảng khiến cảm giác khó chịu khi bị khách không mời mà tới làm khó dễ cũng biến mất, lòng dạ chỉ còn lại mỹ thực trước mặt.

“Ngày tháng như này nếu có thể kéo dài vĩnh viễn thì tốt biết bao…” Triệu Thục Hồng cảm thán.

Yến Thu Xu mím môi, nàng không trả lời, nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo. Tiêu Hoài Nhã lại nói: “Đương nhiên là sẽ như vậy rồi!”

Triệu Thục Hồng cười, cảm thấy tiểu cô nương nhìn như lớn tuổi nhất trong số bọn họ này thật ra mới là người đơn thuần nhất.

Sao có thể vẫn luôn như thế này được.

Trước kia nàng ấy cũng cảm thấy mình có thể sống hòa thuận với trượng phu mãi mãi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó làm nàng ấy biết rằng cuộc đời là vô thường, những điều hiện tại này chỉ xảy ra khi mấy người bọn họ không kết hôn, chờ mấy tháng nữa, A Xu thành hôn với Trấn Quốc Công, bọn họ tất nhiên sẽ không ở lại nơi này.

Thủy Mỗi cũng sẽ theo nàng rời đi, Tiêu Hoài Nhã cũng có ngày sẽ thành hôn. Triệu Thục Hồng nhấp một ngụm rượu, buồn bã nghĩ, có lẽ do hôm nay gặp lại chú em của mình làm nàng ấy nhớ lại chuyện cũ, chứ bình thường sao nàng ấy lại nhắc tới chuyện này?

Yến Thu Xu vỗ vai nàng ấy, cười nói: “Triệu tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này tỷ cũng sẽ có con đường càng phù hợp với mình, có thể làm bất cứ điều gì mà tỷ muốn.”

Triệu Thục Hồng cong mắt cười, gật đầu: “A Xu, ta muốn trồng nhiều thứ hơn, cần một ít đất và bạc, có thể làm vậy được không?"

Đây là ý muốn của nàng ấy, hôm nay có lẽ nàng ấy còn không thể đối phó với loại khách hàng như Chu Lan Nghi, hơn nữa cũng không có đủ kinh nghiệm, cho nên biểu hiện kháng cự của nàng ấy mới bị nàng ta nhìn ra. Nhưng nàng ấy có thể làm những việc khác, nếu thôn trang không hoàn toàn dựa vào việc này để kiếm cơm, thì nàng ấy có thể tập trung vào việc khác, dù sao thì để Cổ quản gia chiêu đãi sẽ thích hợp hơn, tính tình của ông ấy cũng tốt hơn nàng ấy nhiều.

Yến Thu Xu gật đầu không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là có thể! Muội vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng muội sợ mình làm không nổi. Cổ quản gia chạy đôn chạy đáo cho cả hai bên đã đủ mệt rồi. Nhưng nếu tỷ muốn làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến tiền lời.”

Triệu Thục Hồng bật cười: “Có lão bản nào như muội không? Sớm muộn gì cũng sẽ mất công hết.”

Yến Thu Xu chớp mắt: “Không sao, làm người chỉ cần vui vẻ là được, cho dù bán không được thì cũng có thể tự ăn, chừng nào chưa đi tới ngõ cụt thì không cần lo lắng. Nếu đi vào ngõ cụt rồi thì có thể bán thôn trang!"

Tiêu Hoài Nhã nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên: "Ngầu lắm!"

Hiếm có người tiêu sái được như vậy.

Yến Thu Xu cười thản nhiên: “Còn không phải bởi vì có Tiêu gia sao, bởi vậy nên muội mới không sợ đói chết đâu.”

Tiêu Hoài Nhã lộ ra một nụ cười xán lạn, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, không cần sợ, có chuyện gì cũng còn nương ta gánh!"

Yến Thu Xu híp mắt nói: "Bá mẫu nghe vậy nhất định sẽ rất vui."

Tiêu Hoài Nhã tức khắc bày ra vẻ mặt đau khổ xin tha, đừng nói lời này với nương nàng ấy, nếu không nàng ấy sẽ bị đánh chết!

*

Vài người vừa nói vừa ăn như vậy, bất giác nhận ra họ đã ăn hơi nhiều.

Yến Thu Xu sợ Triệu Thục Hồng đi về phòng một mình sẽ đụng phải đệ đệ chồng trước, bởi vậy đã bảo Thủy Mỗi đưa nàng ấy về, trên đường đi tất cả đều thuận lợi, sau khi đưa người về, các nàng quay lại.

Khi trở về, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng Tiêu Hoài Nhã quát lớn: “Ngươi làm gì vậy hả?!”

Yến Thu Xu và Thủy Mỗi nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới, tới nơi lập tức thấy một nam và một nữ đứng ở cổng vòm trong viện, nam là thư sinh trẻ tuổi kia, nữ là Tiêu Hoài Nhã.

Thư sinh đang cúi đầu chắp tay xin lỗi, thấy các nàng đến, nét tươi cười lập tức trở nên miễn cưỡng, gương mặt mơ hồ thấy một vết bạt tay màu đỏ, hắn xin lỗi nói: “Là do Hàn mỗ ta mạo phạm, xin Tiêu tiểu thư chớ trách mắng.”

Tiêu Hoài Nhã ghét bỏ, liền búng búng tay áo, vẻ mặt lạnh lùng: “Có trách hay không còn phải xem tâm trạng của bổn tiểu thư.” Nàng nói xong thì quay đầu lại cười với Yến Thu Xu: “Không có việc gì đâu, các ngươi trở về đi.”

Hàn Vinh Luân cắn răng chống đỡ nụ cười, đứng bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yến Thu Xu, muốn nói lại thôi.

Yến Thu Xu không để ý tới hắn, đang định xoay người rời đi. Sau đó một thanh âm khác vội vàng truyền đến: "Tiểu Hoài Nhã, ngươi đang làm gì vậy hả?!"

Chu Lan Nghi chạy đến đứng chắn trước mặt Hàn Vinh Luân, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Nhã như thể đang nhìn một tên đại ác nhân chuyên bắt nạt người khác.

Hàn Vinh Luân dịu dàng nói: “Quận chúa, ta không sao, đều là do ta không tốt, vừa mới không cẩn thận mạo phạm Tiêu tiểu thư.”

Tiêu Hoài Nhã cười lạnh: “Có nghe thấy không? Là hắn mạo phạm ta!”

Chu Lan Nghi tức giận đến mức nghiến răng, chiều nay nàng ta vốn dĩ đã rất tức giận, nếu không phải ca nàng ta nhất quyết ở lại, nàng ta mới là người không thèm ở lại đây, vốn đã một bụng tức giận rồi, giờ lại còn bị Tiêu Hoài Nhã làm cho sôi máu, lập tức không thèm suy nghĩ mà nói: "Tính hắn ôn hòa, sao có thể mạo phạm ngươi? Nhưng mà ngươi là cái thứ mà không ai muốn!”

“Câm miệng!” Tiêu Hoài Nhã quát chói tai, sắc mặt trầm như nước, đáng tiếc bị khăn che mặt ngăn lại, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm trầm.

Chu Lan Nghi bị quát nên cũng rất hoảng sợ, nhưng sau đó càng thêm xấu hổ, nàng ta là quận chúa, trừ cha và ca ca nàng ta ra, không ai dám quát nàng ta như thế, hiện giờ người quát nàng ta lại là người mà nàng ta coi thường, càng thêm cáu giận, nói: "Ngươi to gan! Dựa vào cái gì mà dám quát ta? Ta là Quận chúa! Tiêu Hoài Nhã, chẳng lẽ ta nói sai sao? Sao Hàn Vinh Luân có thể mạo phạm ngươi? Nhất định là ngươi câu dẫn hắn, ngươi là thứ không ai thèm cưới… A!!!”

Ánh mắt Tiêu Hoài Nhã lập tức trở nên sắc bén, nàng ấy đặt tay lên eo, khẽ động một cái, lập tức lấy ra một cây roi nhỏ, một giây sau nàng ấy cử động cổ tay rồi vung roi ra.

"Bang" một tiếng, động tác vừa nhanh vừa vang, thiếu nữ trước mặt bị đánh cho tái mét, kêu mấy tiếng thảm thiết, căn bản là đứng không vững.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận