Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 95: Chương 95

“Đúng vậy, rút xương để ăn cho tiện.” Yến Thu Xu cười gật đầu: “Bá mẫu, thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, tam tiểu thư, mọi người nếm thử xem hương vị thế nào?”

Nha hoàn đưa tới mấy chiếc đũa. Mấy người họ nhận lấy, vừa tò mò vừa chờ mong gắp lên.

Tiêu phu nhân thích ăn đồ vị nồng, rất thích kiểu này, gắp lên chỉ xem qua rồi dứt khoát bỏ vào miệng luôn.

Bà đã già rồi, hàm răng không cứng cáp nữa, không nhai nổi đồ gì cứng quá, thế nhưng bà ăn chân gà này lại rất dễ dàng, thơm ngon đủ vị cay tê.

Tiêu phu nhân ăn đến hài lòng, đôi mắt híp lại. Bà gật đầu, đang định khích lệ một câu thì lại thấy mấy đứa trẻ bên cạnh đều nhìn mình với ánh mắt trông mong, mới dở khóc dở cười hỏi: “Đây là sao vậy? Mấy đứa muốn ăn?”

Bọn nhỏ do dự gật đầu.

Muốn ăn thì dĩ nhiên là muốn rồi, nhưng trong đó còn có nhiều điều khác.

Có điều Yến Thu Xu vẫn chưa mở lời, bọn nhỏ cũng không tiện lên tiếng, lời con trẻ không đủ rõ ràng và trật tự, lỡ bọn họ từ chối thẳng thừng thì phải làm sao bây giờ?

Tiêu phu nhân không hiểu, cuối cùng để làm người hầu lau tay cho bọn nhỏ, cầm ăn luôn.

Bọn nhỏ chạy tới vây quanh thức ăn, ăn đến mê say, ánh mắt lại liên tục trông về phía Yến Thu Xu.

“Mẫu thân, chắc chắn là… khụ khụ!” Tạ Thanh Vận cũng vừa ăn xong một miếng, lúc ăn miếng thứ hai định nói gì, lại sợ chưa ăn hết, hơi thất lễ nên hơi sốt ruột nhấm nuốt qua loa, suýt bị sặc.

Tống Minh Đại tiện tay đưa nước trà sang.

Tạ Thanh Vận uống vào, bình ổn lại rồi cất lời: “Chê cười rồi.” Nàng ấy chỉnh trang nét mặt, nhìn về phía Yến Thu Xu: “Nếu con đoán không sai thì chắc là bọn họ muốn ra ngoài chơi đây nhỉ? Tối nay mười ba, ngày kia mười lăm, Tết Nguyên Tiêu chỉ có hai ngày, náo nhiệt như thế mà mấy đứa chịu bỏ lỡ sao?”

Đông Đông cười he he, thấy Yến Thu Xu cười gật đầu, cậu bé cũng vội gật đầu: “Nãi nãi ơi, được không ạ? A Xu tỷ tỷ nói mọi người phải đồng ý mới được.”

“Dĩ nhiên là được rồi.” Tiêu phu nhân sảng khoái đáp.

Ơ?

Nhẹ nhàng vậy ư?

Yến Thu Xu chuẩn bị một bụng đầy lời giải thích mà chưa kịp nói ra đây!

Tiêu phu nhân nhận ra, thản nhiên lại gắp một miếng chân gà, chầm chậm ăn xong rồi mới lên tiếng: “Xương Vương điện hạ ở trong cung nhiều việc, năm năm này cũng có sự thay đổi lớn, dĩ nhiên hiếm khi bận lòng đến hoàng tôn điện hạ, nhưng mà Tiêu gia chúng ta thì khác, cái khác không có chứ thị vệ thì đầy!”

Giọng điệu kia khí phách đến lạ.

Nét mặt Yến Thu Xu giãn ra: “Bá mẫu ơi, người thật tốt, có điều người cứ yên tâm. Xuất phát từ sự an toàn, con sẽ không để mấy đứa trẻ cứ như vậy ra ngoài. Con dự định dùng một chiếc xe ngựa, cũng ra đó bày sạp bán hàng, ra một số câu đố đèn, đáp đúng thì thưởng một phần bắp rang…”

Nàng nói ra kế hoạch của mình.

*

Tiêu phu nhân vốn chỉ nghe qua loa mà sau đó nét mặt cũng sinh động hơn chút. Tạ Thanh Vận và tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngọc cũng nhìn qua: “Biện pháp này không tệ.”

“Nghe thú vị lắm, ta cũng muốn đi theo chơi cùng.”

Yến Thu Xu cười nói: “Mọi người cùng nhau đi đi, càng đông càng vui, đến lúc đó hãy xem có thể bán ra bao nhiêu phần.”

Tiêu Bình Tùng cũng cười lên tiếng: “Đúng rồi, mẹ ơi, người cũng đi đi, hài nhi chưa từng làm chuyện này, mẹ có thể trợ giúp đưa ra đáp án hay nhất…”

Thế nhưng Tống Minh Đại bỗng dưng buông đôi đũa, con người lạnh nhạt nâng lên, đảo qua Yến Thu Xu rồi nhìn về phía con trai mình, cắt ngang lời rủ của cậu, giọng hơi trầm xuống: “Bình Tùng, ta mới thả cho con chơi mấy ngày Tết mà con đã bắt đầu mê muội đến mất cả ý chí rồi à? Đường đường là quốc công tương lai, thế mà lại đi bày hàng vỉa hè?!”

Lời này vừa vang lên, bầu không khí hòa thuận vui vẻ lập tức ngưng đọng.

Tiêu Bình Tùng trợn tròn mắt, nhìn mẹ, vẻ mặt bất ngờ.

Trong mắt những người khác cũng đầy kinh ngạc, vẻ mặt Tiêu phu nhân hơi khó chịu.

Tống Minh Đại bị nhiều người nhìn như vậy lại chẳng chịu ảnh hưởng, chỉ rủ mi mắt, lạnh nhạt nói: “Ta nói không sai mà, Bình Tùng là trưởng tử của Tiêu gia chúng ta, nó sắp tới tuổi trưởng thành rồi. Lục đệ đi đánh giặc thường xuyên, dù sao trong nhà cũng phải có một trụ cột, bằng không nếu như…”

Nói đến đây nàng ta không nói tiếp nữa, đầu ngón tay trắng nõn mân mê khăn tay như thể chẳng hề quan tâm.

Nhưng với tình hình hiện tại của Tiêu gia, mọi người đều hiểu rõ lời này có ý nghĩa gì.

Ánh mắt Tiêu phu nhân hơi lắng xuống, quát: “Làm càn!”

Đôi mắt Tống Minh Đại run lên, ngón tay cái bấu chặt vào thịt, vẻ mặt lại có vẻ nhẹ nhàng thư thả: “Con cho rằng mẫu thân vội vã gọi con dâu về chính là để bồi dưỡng Bình Tùng của chúng ta, sao lại không thể nói chứ? Con không nói thì nó sẽ không xảy ra sao?”

Sắc mặt Tiêu phu nhân đã âm u hẳn, quát: “Câm miệng! Ngươi thử nói một chữ nữa xem?!”

Có một số chuyện là vảy ngược của bà, không thể đề cập, người này thế mà còn phạm phải liên tục.

Yến Thu Xu bị dọa đến nhảy dựng, nhìn qua lại thấy nét mặt Tống Minh Đại căng thẳng, cằm hơi ngẩng lên, dáng vẻ như không cam lòng thì cứ cảm thấy hơi khó chịu. Trong lòng nàng, Tống Minh Đại sở hữu gương mặt này không nên thành ra vậy!

Chẳng lẽ nàng u mê sắc đẹp quá mới quen thói nghĩ tốt sao?

Cơ thể Tống Minh Đại dường như sớm đã cứng ngắc, đang định tiếp tục tranh luận thì Tạ Thanh Vận kéo ống tay áo nàng ta, trầm giọng hỏi: “Minh Đại, muội thực sự quan tâm đến vị trí trấn quốc công này sao?”

Tống Minh Đại thản nhiên đáp: “Nếu không thèm quan tâm thì muội về làm gì? Muốn muội không nhớ nhung nó cũng được, miễn là cho phụ huynh muội ít chỗ tốt…”

“Nương! Rõ ràng người nói không muốn vị trí trấn quốc công mà?!” Ngay khi nàng ta đang nói với mọi người, Tiêu Bình Tùng bỗng cất lời, trên gương mặt nhỏ hồn hậu có thêm sự khó hiểu và chút phẫn nộ, trừng mắt nhìn: “Người đã nói chỉ cần hài nhi sống yên ổn là được rồi, người lừa con!”

Yến Thu Xu: “?”

Tống Minh Đại bị cắt ngang, biểu cảm trên gương mặt hơi rạn nứt, khuôn mặt trắng nõn bỗng dưng đỏ ửng lên, nhìn sang nhi tử với ánh mắt lạnh lùng: “Con câm miệng!”

“Nương!” Tiêu Bình Tùng tức đến giậm chân, đầu óc cũng rối ren hết cả lên.

“Phụt!” Một tiếng cười khẽ chợt phá vỡ bầu không khí ngưng đọng lúc này. Mọi người nhìn lại với nét mặt không mấy tươi đẹp, sau khi thấy Tạ Thanh Vận bị chọc cười thật, tất cả không hẹn mà cùng tỏ ra hơi khó hiểu.

Chỉ có Đông Đông nhỏ tuổi nhất vừa rồi căng thẳng vô cùng, cho rằng bà nội sắp nổi giận thì đại bá nương bỗng nhiên cười, khiến cậu bé thần kinh thô này lập tức tưởng là chuyện không nghiêm trọng đến vậy, vì thế cũng nhếch miệng cười theo: “Ha ha…”

*

Tạ Thanh Vận lập tức cười càng vui vẻ hơn. Thấy mọi người nhìn mình, nàng ấy nỗ lực kiềm chế đôi chút, mới ngậm cười nhìn sang nữ tử bên cạnh, nói: “Minh Đại à, muội còn cố tình chọc giận mẹ như vậy, cẩn thận bà tự mình ra tay đánh đòn muội đó. Có phải muội chưa từng bị đánh bao giờ hay không? Không thì lần sau chờ lão lục về, để đệ ấy kể qua cho muội nghe nhé?”

Tống Minh Đại: “…”

Ánh mắt nàng ta lộ ra vẻ cạn lời nhưng gương mặt vẫn chưa bớt đỏ. Nàng ta đột ngột đứng dậy muốn rời khỏi, lại bị Tạ Thanh Vận giữ chặt, người sau bỗng cất cao giọng: “Muội đứng lại! Không cho đi!”

Tống Minh Đại bị nghẹn, lại ngồi về, điều chỉnh ổn thỏa dung nhan lạnh lùng tựa băng sương.

Bấy giờ Tạ Thanh Vận với nhìn sang những người khác: “Minh Đại không phải người như vậy. Không tin mọi người hỏi Bình Tùng xem, thế nên chúng ta không phải để ý đến muội ấy. Bình Tùng, tối nay chơi vui với A Xu nhé, còn phải bảo vệ đệ đệ muội muội nữa, biết chưa?”

Tiêu Bình Tùng bị mẹ trách mắng vốn còn đang ngây ngô cứng đầu, giờ bỗng được an ủi, cậu lại đỏ mắt, mím môi rầu rĩ gật đầu: “Vâng!”

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận