Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 68: Chương 68

Thấy nàng ta thành thật, Tam hoàng tử mới dịu giọng lại: "Cẩm Tâm, nàng biết ta muốn làm cái gì mà, sự hy sinh của nhạc phụ là đáng giá, hiện tại hết thảy vẫn chưa chuẩn bị xong, bổn điện hạ không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi bổn điện hạ đăng cơ, thù của Kiều gia nàng, ta nhất định sẽ báo! ”

Tiếng khóc của Tam hoàng tử phi càng thêm tuyệt vọng.

Tam hoàng tử đợi một lát mới dịu dàng trấn an nói: "Tất cả những chuyện này đều là đáng giá, nàng yên tâm, ta thề, nếu ta đăng cơ thành công, con ta Cần Nhi nhất định sẽ là thái tử! Địa vị của nó, ai cũng không dao động được, tất cả những gì nhạc phụ đã làm cho ta, ta đều nhớ kỹ trong lòng! ”

Tiếng khóc của nữ tử liền giảm đi rất nhiều, dường như đã cam chịu số phận.

Bên ngoài Chu Chiêu Cần không nghe được nhiều lắm, chỉ loáng thoáng bên tai, cũng nghe không hiểu, nhưng hắn có thể cảm giác được mẫu thân rất đau lòng, phụ thân rất bực bội, nhưng rất nhanh sau đó một tràng tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.

Theo bản năng, hắn nhấc chân chạy thật nhanh, đưa theo cung nhân trốn vào một góc.

Đúng lúc nam nhân kia lúc này tâm tư phiền loạn, cũng không chú ý tới chút động tĩnh kia, trực tiếp đi ra ngoài, chờ hắn ta đi rồi, hai bóng dáng một lớn một nhỏ kia mới xuất hiện lần nữa.

Chu Chiêu Cần trầm mặc cầm lấy hộp thức ăn, đi vào trong phòng.

Tam hoàng tử phi luôn luôn đoan trang lúc này tóc đầu lộn xộn, son phấn nhòe nhoẹt, đôi mắt sưng đỏ ngã ngồi trên mặt đất, trong viện không có người khác, đương nhiên cũng không có ai đỡ nàng ta đứng lên.

Nàng ta nghe thấy động tĩnh, vừa ngước mắt lên, thấy nhi tử của mình, lại nhanh chóng chống tay muốn đứng lên.

Nhưng không biết là tại đôi chân quỳ trên mặt đất lạnh lẽo cầu xin hay là tại sao, vừa đứng lên được một lát, lại ngã trở về, nàng ta đành phải chật vật lau mặt, hít mũi, cố gắng ổn định tư thái: "Sao con lại về? Không phải đang đi học sao?”

Chu Chiêu Cần cúi mặt, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, đây là tiểu long bao do hài nhi làm, A Xu tỷ tỷ bảo con mang về cho người nếm thử.”

Hốc mắt Tam hoàng tử phi cay xè, trong đầu căn bản không có tâm tư nghĩ tại sao lại có A Xu tỷ tỷ ở đây? Nhi tử mình nấu ăn kiểu gì? Không phải đáng lẽ nó đang đi học sao?

Nàng ta chỉ cảm thấy cảm động, trái tim vừa mới bị trượng phu tạt nước lạnh lên lúc này thoáng chốc ấm lại, cho nên chẳng nghĩ được gì nữa.

Tam hoàng tử phi vội vàng gật đầu: "Được, để mẫu phi nếm thử.”

Chu Chiêu Cần lấy bánh bao ra, bánh bao xấu xí cực kỳ khó coi, lúc đưa cho mẫu phi hắn còn rơi một giọt nước mắt.

Nữ tử đón lấy, nếm thử một miếng nhỏ, vẫn còn nóng hổi, nàng ta cảm nhận được vị mặn, nhưng phần lớn là hương vị ngọt ngào của lớp vỏ cùng mùi thơm của nhân bánh, bánh bao mềm mại vừa miệng, tuy hơi xấu một chút nhưng mùi vị rất ngon.

Mấy ngày nay nàng ta đều cơm nuốt không trôi ngủ không ngon giấc, đột nhiên có một món ăn ngon xuất hiện trước mắt, lại còn là do nhi tử của mình làm, Tam hoàng tử phi từng chút một ăn hết, ăn xong còn thỏa mãn gật đầu: "Con ta thật lợi hại, bánh bao ngon lắm!”

"Vâng! Chu Chiêu Cần gật đầu.

Tâm tình Tam hoàng tử phi cũng dịu bớt, lộ ra một nụ cười: "Được rồi, mẫu phi muốn đứng lên. ”

Lúc này đây nàng ta cố gắng chống đỡ thân thể, hai đầu gối đau đớn, nhưng tốt xấu gì cũng đã đứng lên được, chỉ là chật vật như thế, nàng ta không dám gọi người vào, sợ bị kẻ dưới cười nhạo, chỉ có thể lê hai chân đi vào phòng.

Chu Chiêu Cần cũng đi theo, đi vào nội thất, bên trong có bếp than, ấm áp hơn nhiều, nàng ta mới nhấc làn váy lên, vết thương màu đỏ bị trầy xước khi quỳ xuống đất lộ ra, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

Chu Chiêu Cần nhìn chằm chằm, nắm đấm nhỏ nắm chặt, muốn kìm lại, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc, nhào vào trong ngực mẫu phi khóc òa lên "Hu Hu hu..." , bàn tay nhỏ bé run rẩy muốn chạm vào vết đỏ trên chân kia, khóc sướt mướt hỏi: "Mẫu phi, người có đau lắm không, có đau lắm không..."

Tam hoàng tử phi mở miệng muốn nói mình không đau.

Nhưng đôi mở ra, lại không sao nói nổi nên lời.

Đau chứ, sao mà không đau cho được!

Nhưng trong tim nàng ta còn đau đớn hơn nhiều.

Từ khi nàng ta gả cho Tam hoàng tử, cha nàng và huynh trưởng lao tâm lao lực, tam hoàng tử muốn tiền, bọn họ nghĩ hết biện pháp kiếm tiền, tam hoàng tử muốn người, bọn họ cũng vụng trộm tìm người.

Biết rõ hắn muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng vì nàng, phụ thân nàng vẫn cắn răng đi theo.

Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, hắn một chút dao động cũng không có, mặc cho nàng quỳ gối cầu xin như thế nào, hắn cũng chưa từng mềm lòng, chút đau đớn này có tính là gì, đến hạn mười ngày, người thân máu mủ của nàng sẽ phải trải nỗi đau đầu lìa khỏi cổ!

Nàng ta không thể cứu họ, thậm chí ngay cả đứa trẻ trước mắt nàng ta cũng ...

Tam hoàng tử phi tuyệt vọng cười khổ, chỉ có như vậy mà hắn còn muốn tạo phản?

Tuy rằng thân thể hoàng đế không tốt, nhưng mấy hoàng tử khác đều không phải là người tốt, thất bại cơ hồ đã là điều chắc chắn.

Đến lúc đó trên người nàng ta gánh hai tội danh, nhi tử của nàng ta phải làm thế nào đây?

Là một người mẹ, lúc này trong đầu Tam hoàng tử phi đều là tương lai của nhi tử, bỗng nhiên trong đầu nàng ta phảng phất hiện lên cái gì đó, nhìn về phía nhi tử: "Con vừa mới nói bánh bao này từ đâu ra?”

"Là A Xu tỷ tỷ dạy con làm, tỷ ấy mời con ăn bánh bao, còn bảo con mang bánh con làm về cho người ăn." Chu Chiêu Cần ngoan ngoãn trả lời, run run rúc vào trong lòng mẫu thân.

Tam hoàng tử phi chậm rãi thở ra một hơi, vu.ốt ve đầu nhi tử, từ từ khép mắt lại, thấp giọng nói: "Ừ, mẫu phi biết rồi."

*

Tiêu gia

Lại là một ngày được nghỉ ngơi.

Mấy tiểu hài tử không cần đi học, nhưng còn thức sớm hơn ngày đi học.

Bởi vì ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều, Tạ Thanh Vận phái người tới nói, cửa hàng món kho khai trương rồi!

Ngày khai trương sẽ mời gánh xiếc ảo thuật, vũ sư tới, sẽ khua chiêng gõ trống náo nhiệt, cho nên Tạ Thanh Vận nói, nếu Yến Thu Xu có hứng thú thì có thể tới xem, trong phủ sẽ chuẩn bị thị vệ đi theo bảo hộ nàng.

Yến Thu Xu vẫn luôn chú ý tới cửa hàng món kho này.

Nàng cũng cực kỳ hy vọng có thể khai trương trước khi ăn tết.

Bởi vì trước tết là lúc mọi người có thể tiêu tiền, cho dù là nhà có không có điều kiện đi nữa, tết đến cũng sẽ cố gắng mua chút đồ ăn ngon, vui vẻ ăn mừng.

Nhưng tiến độ cụ thể thì nàng không chú ý tới, bởi vì nàng không hiểu làm ăn buôn bán cho lắm.

Đời trước nàng chủ yếu phát sóng trực tiếp, sau này kiếm được tiền mới bắt đầu nhận thầu, bán một ít rau quả tươi không bị ô nhiễm, làm ăn theo quy củ nàng chưa từng thử.

Không nghĩ tới cơ hội vậy mà đến rồi.

Nay khai trương, tất nhiên là phải nhanh chân đến xem.

Ba hài tử mới ăn cơm với nàng lúc chiều, cũng mạnh mẽ biểu đạt mong muốn tham dự.

Mấy món kho này bọn họ đều từng ăn, trong nhà mở cửa hàng, mọi người đều sẽ đến mua, quả thật quá thú vị.

Bởi vì có Yến Thu Xu tham dự, bọn nhỏ cũng tràn ngập chờ mong, cứ như chính mình khai trương vậy, thế nên cũng muốn đi xem.

Ba người ăn ý sớm đã tới chỗ Yến Thu Xu tập hợp, chờ nàng rửa mặt chải đầu xong rồi đưa bọn họ theo.

Sau khi Yến Thu Xu rời giường, còn phải trang điểm một hồi, bọn nhóc chỉ có thể chờ thôi.

Nàng rất ít khi trang điểm, mỗi lần ra cửa chỉ khi phải gặp người ngoài mới trang điểm, nàng tới nơi này cũng hơn ba tháng rồi, hiện tại lại ngồi trước gương trang điểm, nghiêm túc tỉ mẩn, bỗng nhiên phát hiện nữ tử trong gương đã khác nguyên chủ lúc đầu rất nhiều.

Bất kể là thần thái hay tinh thần diện mạo, đều khác nhau hẳn, càng ngày càng có xu hướng giống như nàng trước kia.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận