Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 56: Chương 56

Chỉ là những lời dạy bảo của Trầm gia khiến nó có chút ngượng ngùng, nó sẽ không dễ dàng thừa nhận điều gì, cô nương có tin tiểu tử này đang ở trong chăn cười trộm hay không!"

Nói xong có vẻ như chàng bị chính bộ dạng này của bản thân chọc cười, Tiêu Hoài Đình duỗi thắt lưng cười nói: "Được rồi, Yến cô ương, ta đi trước, mấy ngày tới ta có việc bận, mấy ngày nữa gặp lại cô nương sau."

Sau khi nghe hắn nói xong, Yến Thu Xu nghiêm túc suy nghĩ về tính cách cổ hủ của Trầm Bình Ngộ, cuối cùng nàng lắc đầu.

Trầm Bình Ngộ có vẻ không giống như những gì Tiêu Hoài Đình nói, đứa trẻ ấy không hề tỏ ra thích thú khi ăn món ăn nàng nấu. Nếu là Đông Đông thì nhất định sẽ có một làn sóng khen ngợi rồi năn nỉ nàng làm thêm món khác nữa. Vì vậy, đứa trẻ Trầm Bình Ngộ này có thể thực sự là vì nể mặt người lớn nên mới miễn cưỡng ăn một ít. Trong ấn tượng của Yến Thu Xu, chắc chắn lúc này cậu bé đang tuân thủ các gia quy và đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi. Quả thật, cậu bé đang nằm ngủ với tư thế bình thường, hai tay khoanh trước bụng, trên đó là chiếc chăn được ma ma đắp cho trước khi thổi tắt nến, ma ma nhìn thấy nụ cười vô thức trên khóe miệng thì khẽ cười một tiếng: "Hôm nay tâm tình chủ nhân rất tốt sao?"

Trầm Bình Ngộ nghe vậy vội vàng kiềm chế cảm xúc, nhưng giây tiếp theo, vẫn là không khỏi gợi lên một tia thỏa mãn: "Ân."

Sau đó, bàn tay nhỏ giấu trong chăn len lén sờ lên cái bụng tròn trĩnh của mình. Hôm nay vô tình ăn quá nhiều, món ăn ấy tuy tên không đẹp lắm, nhưng hương vị thực sự rất ngon. Quả đúng là không có gì ngạc nhiên khi Đồng Đồng thích Yến Thu Xu đến vậy!

“Vậy hôm nay chủ nhân còn muốn lão nô đọc sách không ạ?” nhũ mẫu hỏi.Trầm gia có gia quy rất nghiêm ngặt, Trầm Bình Ngộ luôn ngủ một mình, ban ngày bận rộn việc học hành cũng khiến cậu bé dễ bị mất ngủ, nhũ mẫu sẽ đọc sách cho cậu bé nghe, tiếng đọc sách có thể giúp cho cậu bé ngủ được, giúp cậu bé cảm thấy vô cùng thoải mái. Thấy vậy, nhũ mẫu kéo rèm xuống, đến bên ánh nến và bắt đầu đọc: "Hôm nay..."

Chỉ là trong khi nhũ mẫu đang kể chuyện, Trầm Bình Ngộ mở hai mắt đang nhắm lại, trong lòng thỏa mãn làm cho cậu bé cảm thấy đủ vui vẻ, khi thỏa mãn cái bụng thì đầu óc câuh bé bỗng không còn căng thẳng lo lắng gì nữa, chỉ một lúc sau cậu bé liền chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau bắt đầu có dấu hiệu mùa đông đang tới.Khi tỉnh dậy, Yến Thu Xu ra khỏi phòng, nàng phát hiện ra một phần nhỏ nơi nàng sống có thể nhìn thấy mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.

Thủy Mỗi nói: “Sáng nay tuyết rơi nhẹ, lát nữa tuyết sẽ dày đặc, cô nương có thể cùng chúng ta đánh bóng tuyết.”

Theo lời giới thiệu của Tiêu Hoài Đình, Yến Thu Xu được chàng đưa đến Vụ Thành. Vụ Thành là nơi gần nước, thời tiết ấm áp, ít mưa và tuyết. Có lẽ Thủy Mỗi nghĩ rằng Yến Thu Xu đã không nhìn thấy tuyết nên mới đưa ra lời đề nghị ấy. Nhưng đó cũng là sự thật. Nơi Yến Thu Xu sống trước đây, khi nàng còn nhỏ, tuyết rơi rất nhiều, nhưng khi nàng lớn lên, tuyết ngày càng ít đi, tuyết sẽ chỉ rơi mỏng như lúc này. Trong lòng nàng đang rất mong chờ được thấy tuyết rơi, bây giờ trời chỉ hơi lạnh thôi.

Vào ngày này, Yến Thu Xu không muốn ra ngoài, nàng co ro trong phòng, lửa than đã cháy ngùn ngụt, nhiệt độ so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều, buổi sáng nàng uống canh cay Hồ, buổi trưa thì ăn hoành thánh, nàng uể oải nghĩ xem buổi tối ăn gì. Cho đến khi Đông Đông - người đã không gặp nàng ấy suốt hai ngày nay, lại xuất hiện trước mặt Yến Thu Xu.

Cậu bé năm tuổi mím môi không biết có muốn khóc hay không, vừa nhìn thấy nàng liền giống như nhìn thấy người nhà, cảm thấy oan ức: "Yến tỷ tỷ! Tiểu thúc thúc thật quá đáng! Thúc ấy đã thực sự nói chuyện với huynh trưởng rồi!"

Yến Thu Xu - người chứng kiến ​​​​cam kết của Tiêu Hoài Đình với Trầm Bình Ngộ lúc này cảm thấy có chút tội lỗi. Nàng nghĩ có lẽ người này muốn dụ Trầm Bình Ngộ ăn đồ nàng nấu nên mới nói như vậy. Nhưng nàng ấy thực sự không ngờ rằng Đồng Đồng sẽ có phản ứng lớn như thế với Trầm Bình Ngộ, nàng cười, nói: "Thật đáng sợ phải không? Còn đáng sợ hơn việc đệ đi làm thư đồng của con trai nhị hoàng tử sao?"

Đồng Đồng không thể nói thành lời: "Tỷ không hiểu đâu..."

Tuy Đồng Đồng tỏ ra thái độ rất phản kháng nhưng trên thực tế nếu việc kia thành sự thật thì cậu bé cũng không thể làm gì khác. Hơn nữa Trầm Bình Ngộ là huynh trưởng của cậu bé, nếu đó là người khác thì Đông Đông đã sớm khóc lóc om sòm nháo loạn cả nhà lên rồi nhưng lần này cả nhà đều không ai bảo vệ nó!

Yến Thu Xu thông cảm lau nước mắt cho cậu bé nhưng khi nàng lại phát hiện đứa trẻ đang tru lên một cách khô khan, trên mặt cậu bé chẳng có một giọt nước mắt nào, thấy vậy, nàng lại vui vẻ: "Đệ thậm chí không rơi giọt nước mắt nào!"

Đông Đông sụt sịt: "Đệ chưa uống nước nên không thể khóc được."

“Được, được, tỷ cho đệ uống nước.” Yến Thu Xu bảo Thủy Mỗi đi lấy trà sữa: “Đệ với Bình Ngộ đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không?”

Nào để xem xem giữa hai cậu nhóc này có vấn đề gì. Đông Đông cầm ly trà sữa, nhấp một ngụm, khi nếm thử vị cam chua ngọt bên trong, cậu bé thở dài như một người lớn đích thực: "Huynh ấy không sao cả, chỉ là huynh ấy đòi hỏi nhiều hơn ở đệ mà thôi."

"Một bài văn, hắn tự mình học xong lại bắt đệ cũng phải học lại còn bắt đệ tự mình viết trong khi đó đệ mới học ban vỡ lòng ư!"

Lớp vỡ lòng kéo dài trong hai năm, đến năm sau tam đệ mới được thăng ban mới. Cậu bé chỉ muốn làm từng bước từ từ và khi lớn lên một chút, Đông Đông thích học võ với tiểu thúc thúc hơn là học văn!

Yến Thu Xu vừa nghe Đông Đông phàn nàn vừa nhấp một ngụm trà sữa, thật ngọt ngào! Tuy nhiên nàng thấy có vài phần áy náy vì đường hôm nay hơi nhiều! Trà sữa là biện pháp đơn giản nhất để tránh lãng phí sữa, mỗi sáng uống một cốc sẽ sảng khoái cả ngày dài. Nhưng trong trà sữa cũng có rất nhiều đường. Nàng không thích thể thao, cũng chưa bao giờ dám uống rượu, bình thường buổi sáng một cốc là đủ, thỉnh thoảng không nhịn được lại uống cốc thứ hai, chẳng hạn như bây giờ. Để không khiến bản thân chìm trong cảm giác tội lỗi, Yến Thu Xu đã cố gắng hết sức để tập trung lắng nghe lời Đông Đông nói.

Nàng nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đệ có nói với Bình Ngộ là đệ không thích làm việc này không?”

Đồng Đồng ngay lập tức lớn tiếng nói: "Đệ đã từng! Lần trước đệ đã khóc một trận lớn!"

Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng: "Đệ phải nói cho khéo, để Bình Ngộ hiểu mới được. Dù sao đệ mới năm tuổi, còn nhỏ như vậy, Bình Ngộ có thể cho rằng chỉ là đệ vô cớ gây chuyện."

Đông Đông kinh ngạc: "Bản thân huynh ấy cũng mới chín tuổi mà thôi!"

Yến Thu Xu trìu mến véo mặt cậu bé: "Chín tuổi, nhưng hai người đã rất nhiều có sự khác biệt, như vậy còn chưa đủ sao? Đệ cứ nói đi, Bình Ngộ là người tốt, nhất định sẽ hiểu cho đệ."

Đông Đông rất hoài nghi: "Thật sao?"

"Thật sự!" Yến Thu Xu dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai sao đệ không mời Bình Ngộ đến ăn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu?"

“Tại sao lại là ngày mai?” Đồng Đồng tròn mắt, cậu bé nhanh chóng nắm bắt vấn đề liền hỏi một cách mong đợi: “Hôm nay không được sao tỷ tỷ?”

Nếu được ăn món ngon sớm hơn thì ai nỡ lòng chờ đợi chứ!

Yến Thu Xu bất đắc dĩ buông tay: "Bởi vì ta phải chuẩn bị!"

Đông Đông nuốt nước miếng, tò mò hỏi: "A Xu tỷ, tỷ lại định làm gì ngon nữa hả?!"



BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận