Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 40: Chương 40

Yến Thu Xu sợ nàng bi đụng vội kéo nàng ra ngoài, nàng vẫn còn cười, giữa lông mày không còn vẻ lo lắng.

Yến Thu Xu nhìn vậy cũng yên tâm, bắt đầu vớt mì.

Nàng dùng muôi múc nước canh ra ngoài, một chén nhỏ đầy mì sợi trắng trắng mập mập như con tôm nhỏ, cuối cùng cho gia vị đã pha xong vào, lại thêm một muỗng canh gà. Bát đầy ắp khoảng bảy tám phần, mì cắt đã làm xong: "Đây cho muội, nếm thử xem mì cắt Uyển Nhi chúng ta làm có ngon không!"

"Vâng!" Uyển Nhi vô cùng mong chờ gật đầu, chạy đến bàn đá ngồi chờ.

Nha hoàn đưa phần mì đến trước mặt nàng.

*

Yến Thu Xu cũng bưng một phần ra, nhưng so với bát to cỡ bàn tay của Uyển Nhi thì bát của nàng lớn hơn nhiều. Trên bữa tiệc thức ăn lạnh, nàng đã quen món mình làm, không ăn bao nhiêu nên vẫn đói bụng.

Hai người ngồi vào chỗ nhìn nhau, đến khi Yến Thu Xu nói: "Ăn đi."

Uyển Nhi mới cầm thìa bắt đầu ăn.

Canh gà ngon xen lẫn mùi bột mì thơm ngát, nước canh nóng hổi đưa đến miệng, khẽ nhấp một cái, miệng nhạt nhẽo bị kích thích vội vàng muốn ăn miếng thứ hai.

Ăn nước canh xong, lại ăn mì cắt.

Mì sợi kéo nhỏ hơn thường ngày, khác với kỹ thuật kéo mì bằng tay, mì cắt có hình dạng khác biệt, hai đầu nhọn có cảm giác mềm mại, ở giữa mềm nhưng lại có độ cứng. Cẩn thận nhấm nuốt, nước canh thơm nồng hòa lẫn với vị bột ngọt tùy thích trong miệng.

Nhất là mì cắt từng miếng nho nhỏ, thỉnh thoảng không nhai nuốt, theo nước canh chạy xuống, dường như có thể nuốt thẳng, sợi mì quá trơn trượt!

Uyển Nhi đang ăn, phát hiện mình chưa kịp nhai nuốt mà sợi mì đã trôi xuống bụng, lập tức cảm giác giống như con cá trơn trượt trôi vào, giật mình đên mắt cũng trừng to, lại cảm thấy vô cùng vui: "A Xu tỷ tỷ, món này ngon quá! Muội không nhai mà nó đã trôi xuống bụng rồi!"

"Đúng thế, nó trơn trượt!" Yến Thu Xu cười mỉm đáp lời.

Phần này của nàng cho thêm nhiều vị tê cay hơn của Uyển Nhi, nàng thích giấm cho nên có thêm vị chua, trong mặn có chua, trong chua có cay, cay còn hơi tê. Hơn nữa, có hành bị dầu nóng xối qua mà tỏa hưởng, còn có vị ngon tự nhiên của canh gà, cảm giác uyển chuyển không nỡ dừng lại.

"Phù..." Nàng thổi thìa đựng đầy mì, hơi nguội cho cả vào miệng, nhai một chút rồi nuốt xuống.

Không uổng công nàng cắt đến mỏi tay.

Sợi mì cắt ra không thô, lười nhai nuốt luôn cũng không nghẹn.

Nàng không nhai đã nuốt xuống, thấy Uyển Nhi ăn thì cười một tiếng, tiếp tục ăn.

Với tốc độ này đã ăn hết một chén nhỏ, Uyển Nhi đặt thìa xuống, hai tay chống cằm nhìn Yến Thu Xu.

Tiểu cô nương rất hiểu chuyện, biết buổi tối không nên ăn nhiều nên không làm nũng, cho ăn bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu, không xin thêm. Nếu Đông Đông ăn chưa no thì chắc chắn sẽ quấn lấy nàng xin ăn tiếp.

Mặc dù đứa nhỏ nghịch ngợm dễ thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng Yến Thu Xu lại chú ý đến tiểu cô nương yên tĩnh hơn. Bình thường, đều do Đông Đông chăm sóc Uyển Nhi, lúc này nàng chú ý mới phát hiện...

Sao tiểu bằng hữu này lại nhìn mình?

Ánh mắt Uyển Nhi đen bóng, trong suốt không thấy đáy, dường như có thể thấy rõ lòng người. Yến Thu Xu bị nhìn đến ngượng ngùng, chớp mắt nói: "Sao muội luôn nhìn ta thế."

Uyển Nhi bị hỏi hơi xấu hổ cười cười, cụp mắt.

Yến Thu Xu nghĩ rằng Uyển Nhi như thế sẽ không nói nên tiếp tục ăn, lại thấy cô bé thả tay xuống, giọng nói dịu dàng mang theo vẻ khó hiểu: "A Xu tỷ tỷ, vì sao tỷ không ghét muội, còn cho muội ăn ngon nữa?"

Yến Thu Xu kinh ngạc: "Sao ta lại chán ghét muội?"

Tiểu cô nương mím môi, nói: "Muội không có cha, ông ngoại mất, ca ca không quan tâm muội, bọn họ không ai chịu chơi với muội, nói muội không có cha, nói Tiêu gia chúng ta khắc người..."

Yến Thu Xu giận tái mặt: "Ai nói?"

Uyển Nhi ngậm miệng, không nói gì.

Nãi ma ma sau lưng nàng thở dài nói: "Là hai đứa bé Đỗ gia và Lương gia.

Thật ra so đo cũng vô dụng, trước đó Tam tiểu thư cũng làm ầm ĩ một phen nhưng mọi người nói trẻ con không cố ý, cũng không thể túm con người khác đánh một phen. Lần này, tiểu tiểu thư muốn chơi với bọn họ, hai đứa bé nhà này không muốn còn nói như thế. Tiểu tiểu thư nhạy cảm, vừa khóc vừa chạy đi."

Hai nhà mà nãi ma ma nói, Yến Thu Xu suy nghĩ một phen cũng không nhớ rõ.

Nàng cũng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, thân phận của nàng không phù hợp, đi qua chỗ Đông Đông là vì đồng ý với hắn đi đưa quà sinh nhật, xong việc thì nàng rời đi.

Nhưng khi nghe lời này nàng lại hơi hối hận.

Không nên phí tâm tư làm nhiều món ngon như thế!

Nàng nhờ Tiêu gia lấy được không ít hoa quả tươi mới, mặc dù số lượng không nhiều nhưng đa dạng, một phần trong đó là hoa quả trái mùa, nhờ người tâm tư khéo léo giữ lại.

Những thứ này bị những đứa nhỏ khi dễ Uyển Nhi và Tiêu gia ăn, nhất là để Tam tiểu thư Tiêu gia có tính cách cực tốt phải làm ầm lên, chắc chắn lời nói này rất nghiêm trọng, vì thế nàng vô cùng đau lòng.

Sắc mặt Yến Thu Xu lạnh lẽo, nghiêng người qua ôm Uyển Nhi, dịu dàng nói:

"Đừng quan tâm bọn họ, đó là vì bọn họ ngu xuẩn nên mới cảm thấy Tiêu gia khắc người. Muội nghĩ thử xem, nhà các muội là ai? Thế hệ chiến thần bảo vệ quốc gia, nếu không phải nhờ bọn họ, bây giờ đám người đó có thể đứng ở đây nói chuyện à? Có lẽ vì cuộc chiến thất bại mà trôi dạt khắp nơi rồi..."

Nàng nêu ví dụ chứng minh rồi kết luận, xong rồi nhận định: "Đám người này ngu xuẩn, một đám ngu ngốc, chúng ta không cần để ý đến bon họ? Được không? Uyển Nhi?"

Uyển Nhi hơi chóng mặt, vô thức gật đầu: "Ừm! Không cần!"

Yến Thu Xu hài lòng: "Được rồi, sau này Uyển Nhi nghe đám người ngu kia nói chuyện thì đừng ghi nhớ trong lòng nhé?"

"Không quan tâm!" Giọng nói của Uyển Nhi lớn hơn.

"Đúng, không quan tâm!" Một giọng nói trẻ con kiên định xen vào, vô cùng hùng hồn, còn kiên định hơn Uyển Nhi.

*

Hai người cùng nhìn lại, ở cửa viện có ba người một lớn hai nhỏ đi vào. Người lớn đương nhiên là Tiêu Hoài Đình, trên mặt thiếu niên khó nén sự vui mừng, nhìn qua vẻ mặt vô cùng ôn hòa.

Người nhỏ, một người là Đông Đông, mở miệng nói chuyện cũng là hắn.

Một bé trai khác cao hơn Đông Đông một chút, nhưng lại gầy gò hơn nhiều. Dưới ánh nến sáng tỏ, sắc mặt hơi vàng, cằm nhọn khiến đôi mắt hơi to, quần áo trên người cũng đơn giản, nhìn qua giống như con nhà bình thường.

Nhưng rất lạ, với thân phận của Đông Đông, những người qua lại đều là con em quý tộc, sao vào giờ này lại dẫn một đứa trẻ nhà bình thường đi vào viện của nàng?

"Tiểu thúc thúc!" Uyển Nhi la lớn, nhảy khỏi đùi Yến Thu Xu vui vẻ nhìn bọn họ: "Đông Đông~"

Yến Thu Xu cũng đứng dậy nghênh đón: "Mau vào đi."

"Muộn thế này còn đến làm phiền, thật sự có lỗi." Tiêu Hoài Đình hơi ngượng ngùng chắp tay, đang muốn biểu đạt sự áy náy trong lòng, Đông Đông đã nhanh chóng kéo đứa bé kia chạy tới, hưng phấn nói: "A Xu tỷ tỷ, đây là bạn tốt của đệ, A Hoành! Đệ tưởng hắn không đến dự sinh nhật mình, kết quả tiểu thúc thúc đã dẫn hắn đến đây!"

A Hoành?

Yến Thu Xu suy nghĩ, nhanh chóng nhớ lại những đứa bé mà Đông Đông nói mỗi khi tan học. Không nói thân phận, nhung có thể đi Thái học viện, ai không phải con em quý tộc, lại có người ăn mặc đơn giản như thế.

Nàng rất kinh ngạc, đoán chừng đứa nhỏ này là kẻ xui xẻo nhà nào đó không được yêu thương, vội cười nói: "Chào A Hoành, muộn vậy mới đến, đã ăn cơm chưa?"

Đông Đông tranh đáp: "Không có!"

Sau đó nháy mắt ra hiệu nhìn nàng, tràn ngập ám chỉ.

Yến Thu Xu nhìn hiểu, vốn định để bọn họ nếm thử mì sợi nhưng không được. Nàng cố ý đi nhéo gương mặt của Đông Đông, tức giận đến phồng má. Đứa nhỏ xui xẻo, sao không đến sớm một chút? Một người lại thêm một người, đáng ghét!

Chỉ là hôm nay sinh nhật hắn, vẫn nên chiều chuộng thôi.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận