Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 100: Chương 100
Nữ tử nọ cũng chính là muội muội của Chu Trạch Cảnh – Chu Lan Nghi xùy một tiếng, bàn tay đặt trên cửa sổ của nàng ta hơi dùng sức, “bốp” một tiếng, cửa sổ bị đóng lại.
Nàng ta lập tức ngồi lại xuống ghế, giọng điệu trào phúng: “Hôm nay còn dám thân thiết với Tiết công tử như vậy, tận mắt chứng kiến chuyện này mới nhận ra, thì ra Tiết gia vốn chẳng để bản quận chúa vào mắt!”
Đôi mắt Yến Thu Uyển lấp lánh, tỏ vẻ vô tình nói: “Công tử Tiết gia đã ra ngoài rèn luyện ba năm, hiện tại vừa mới trở về vì thi khoa cử năm nay, tiếng nói của hắn cũng rất có tầm ảnh hưởng, con rể tốt như vậy, đương nhiên sẽ có người sinh ra hy vọng xa vời, chuyện này cũng hết sức bình thường, nhưng xem ra hai người bọn họ cũng không thật sự thân thiết, chẳng qua chỉ là người quen nên chào hỏi vài câu mà thôi, nếu nhị muội có hứng thú, chẳng bằng nắm bắt cơ hội này?”
Chu Lan Nghi mím môi, nàng ta nghe vậy liền hơi phồng má lên, tức giận nói: “Cái gì? Còn muốn bản quận chúa cầu xin hắn?”
“Đương nhiên không phải!” Yến Thu Uyển mỉm cười phủ nhận, nàng ta khéo léo nói: “Tuy nhiên, nếu bỏ lỡ đoạn duyên phận này thì thật đáng tiếc. Nghe nói trưởng tử của Tiết gia sắp nhậm chức ở Cẩm Châu, Tiết gia vốn có quyền có thế, như vậy chẳng khác nào diều gặp gió, có một đại ca như vậy, thành tựu của Tiết công tử sau này chắc chắn không tầm thường, đến lúc đó có khi còn có thể giúp thê tử đổi đời...” .
Sự chán ghét trong lòng Chu Lan Nghi hơi dao động, nàng ta vén khăn che mặt, cũng không phản bác lại.
Yến Thu Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không nhịn được mà thầm mắng, đồ ngốc!
Hôm nay hai người bọn họ chỉ đi dạo, dù sao Chu Lan Nghi cũng là muội muội của Chu Trạch Cảnh, là tiểu cô tử () tương lai của nàng ta, không nên chọc giận, vì thế nàng ấy chỉ có thể liều mạng đi cùng, thật trùng hợp, vậy mà lại gặp được nữ nhân kia của Tiêu gia và công tử Tiết gia Tiết Gia Hà.
(
) tiểu cô tử: em gái của chồng.
Chỉ là sự trùng hợp này cũng có lợi cho nàng ta.
Hiện tại, trưởng tử của Tiết gia đã bước sang tuổi ba mươi, vừa khéo ở Cẩm Châu có một vị trí còn trống, Tiết gia vốn vẫn luôn để ý chỗ trống này, người khác không biết, nhưng là người từng chết đi rồi trọng sinh, Yến Thu Uyển biết rất rõ.
Tiết gia đương nhiên sẽ thành công, tuy Cẩm Châu mưa thuận gió hòa, nhưng vì tội ác mà người của Kiều gia gây ra, có quá nhiều chỗ cho trưởng tử Tiết gia làm nên chuyện, và sau đó hắn lập công cho gia tộc Mông Âm, mà cũng chính năm đó, Tiết Gia Hà đỗ Trạng nguyên.
Hai gia đình vốn đã thảo luận về chuyện đính hôn, nhưng cuối cùng lại không thành, cũng tại tính tình vị đại tiểu thư Chu Lan Nghi kiêu ngạo, mới nghe mấy lời đồn đại đã tưởng là thật, cho rằng hắn có hồng nhan tri kỉ, còn chê hắn chỉ là tên mọt sách, nàng ta chạy thẳng đến nhà người ta nói toẹt ra một hồi, hai nhà lập tức cãi nhau ầm ĩ.
Không ngờ khi còn đi học, Bát công chúa đem lòng mến mộ hắn, bóng dáng hồng nhan tri kỉ nọ lại chẳng thấy đâu, vì vậy Tiết gia liền dốc sức giúp đỡ Lục hoàng tử.
Phải biết rằng hiện tại Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử ngang tài ngang sức, còn cả vị Xương Vương đang có dấu hiệu ngóc đầu dậy, nàng ấy chỉ sợ nếu Lục hoàng tử càng có nhiều hậu thuẫn hơn, ngược lại sẽ có kẻ trở thành ngư ông đắc lợi.
Dù sao đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đời trước, Yến Thu Uyển cũng rất sốt ruột, nàng ấy không muốn bỏ lỡ sự quan tâm lớn của Tiết gia, đó là lý do tại sao nàng ấy lại thuyết phục Chu Lan Nghi như vậy.
Hơn nữa, dù sao cũng chỉ là chuyện tình vô vọng với hồng nhan tri kỉ, không có tính uy hiếp, nàng làm vậy hoàn toàn chỉ vì lợi ích của Chu Lan Nghi.
Yến Thu Uyển nhớ rõ, cô nương kia cũng không phải người Tiêu gia, mà chỉ là họ hàng xa với người Tiêu gia, vì muốn lấy lòng Tiêu gia, nàng làm trù nương ở đó.
Còn về phía Tiêu phu nhân, điều quan trọng nhất là cửa nhỏ, chẳng trách sau khi Tiết Gia Hà đính hôn với Bát công chúa ở đời trước, hoàn toàn không có tin tức gì về vị hồng nhan tri kỉ kia.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, nàng ấy cũng có thiện cảm với vị cô nương làm “trù nương” này ở Tiêu gia, nhưng ngay sau đó nàng ấy liền cau mày với vẻ khó chịu.
Theo kế hoạch, Tam hoàng tử tạo phản khi có nhiều người dự tiệc nhất, hắn ta dồn mọi người vào một chỗ, khi đó, hoàng đế sẽ gặp nguy hiểm, cần được bảo vệ.
Nhưng vì tạo phản vào ngày mười ba, gia yến của hoàng tộc, bọn họ hoàn toàn không thể can thiệp, đến khi Chu Trạch Cảnh mang quân đến, sự việc đã lắng xuống, mà công cứu giá này lại bị Xương Vương cướp mất!
Mọi chuyện nằm trong kế hoạch nữa rồi!
Bây giờ thật sự rất khó giải quyết, không có lực lượng cũng không có đủ quyền thế, nếu có một hoàng tử không tham gia vào những cuộc tranh đấu này, bảo toàn lực lượng, dựa vào thân phận của Chu Trạch Cảnh, hắn chắc chắn không thể làm hoàng đế.
Chẳng lẽ chỉ có thể làm một thân vương?
Yến Thu Uyển không cam lòng, nàng ấy vất vả bày mưu tính kế như vậy không phải vì một cái danh vương phi, đặc biệt là khi Chu Trạch Cảnh thừa kế tước vị, khi đó tước hiệu lại bị giảm một bậc, đến lúc đó, địa vị của nàng ấy sẽ thấp đi rất nhiều.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng đồ ngốc này thông minh ra một chút, Tiết gia phụ trách bộ Hộ, nếu có thể mượn sức của Tiết gia, khả năng kéo tất cả các hoàng tử vào rắc rối sẽ càng lớn.
Mãi đến ngày mười sáu, biến cố trong hoàng cung vào ngày mười ba mới bị bại lộ hoàn toàn.
Giữa lúc này, Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm, quốc yến cũng bị hủy bỏ, bởi lão hoàng đế bị nhi tử đột ngột tạo phản dọa sợ rồi, đêm đó liền bắt đầu sốt cao.
Phải đến ngày mười sáu, hoàng đế mới có thể gắng gượng thượng triều, đồng thời khi đó mới bắt đầu xử lí chuyện này.
Việc Tam hoàng tử mưu phản nghiêm trọng hơn tranh chấp giữa hoàng đế và thái tử bị phế truất Xương Vương năm xưa rất nhiều, tuy lão hoàng đế đã có tuổi, bệnh đa nghi rất nghiêm trọng, bản tính cũng tàn nhẫn hơn nhiều, nhưng rốt cuộc ông vẫn không đủ tàn nhẫn để giết nhi tử mình.
Cuối cùng, Tam hoàng tử bị giam ở nơi Xương Vương từng bị giam cầm năm năm trước.
Ngay trước khi bước vào, Tam hoàng tử phi đã tự sát, giữa phút lâm chung, nàng ta phó thác nhi tử mồ côi của mình cho Xương Vương, các thiếp thất khác của Tam hoàng tử cũng mỗi người một ngả, được nhà mẹ đẻ đón về, chỉ có Tam hoàng tử bị giáng làm thường dân, mọi chuyện được giải quyết êm thấm.
Lão hoàng đế trừng phạt nhi tử, trong lòng vẫn còn tức giận, bắt đầu dạy dỗ lại nhi tử đã bị làm hư này.
Một hoàng tử đã có ý đồ tạo phản, đương nhiên không thể thiếu các thuộc hạ, khi danh sách các gia đình bị xử trảm và tịch thu tài sản dán kín cả vách tường hoàng thành, bầu không khí ở kinh đô trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, các thư sinh trước đây từng bàn tán sôi nổi đủ chuyện trên trời dưới bể cũng ít lời hơn trước.
Ngày mười bảy, Tiêu phu nhân đã ra lệnh không cho bất kỳ ai trong Tiêu gia ra ngoài, đặc biệt là Yến Thu Xu và bốn đứa trẻ.
Ba ngày sau, một trận mưa lớn trút xuống, gột rửa mọi thứ, lúc này kinh thành mới trở lại bình thường.
Nhưng dù vậy, vì quá nhiều người đã chết nên bầu không khí lo lắng vẫn bao trùm mảnh đất này.
Tuy nhiên, tâm trạng Tiêu phu nhân hiếm khi tốt như hiện tại, chuyện này thật sự rất tốt, bà liền chủ động đề nghị ra ngoài một chuyến.
Mùa xuân đã đến.
Vừa lúc trời quang mây tạnh, tiết trời ấm áp, không ra ngoài đi dạo thì thật lãng phí.
Tạ Thanh Vận vui mừng khôn xiết khi thấy Tiêu phu nhân đề nghị ra ngoài, đây là lần đầu bà làm vậy trong suốt mấy năm qua. Nàng ấy nói: “Hay là chúng ta lên thôn trang đi? Ở đó nuôi rất nhiều gia súc, chúng ta cũng chưa ăn thử, hôm nay chúng ta liền ăn thử một chút?”