Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 21: Chương 21
Dựa theo quan sát ngày hôm qua, nàng cảm thấy mặc dù chàng không ăn chua được nhưng ít chua vẫn ổn. Vì thế nàng định làm canh chua cay, khai vị lại dễ ăn, còn dễ lấp đầy bụng.
Cách làm canh chua cay đơn giản, chủ yếu là cắt tỉa mộc nhĩ, đậu hũ, cà rốt. Làm nóng nồi cho dầu vào, dầu sôi cho hoa tiêu, hành tây xào cho thơm, sau đó thêm nước vào. Chờ nước sôi lên vớt hoa tiêu ra tránh cho một lát ăn cắn phải.
Sau đó bỏ vào nước pha bột để canh đặc hơn, cuối cùng cho các nguyên liệu đã chuẩn bị từ sơm vào, dùng muôi quấy một phen. Canh đậm đặc nhưng không có gì trở nên đặc sệt.
Hơn nữa những thứ này nàng cắt rất mảnh, không nấu bao lâu đã có thể ăn.
Lúc hoàn thành xong món ăn thì Đông Đông nhận nhiệm vụ đi đưa thức ăn đã trở về, cậu bé nhanh nhẹn đi vào viện, hô: "A Xu tỷ tỷ! Đệ đưa đi rồi, mọi người rất thích, còn tặng rất nhiều đồ cho tỷ!"
Vừa dứt lời, cậu bé nhìn thấy Tiêu Hoài Đình, ánh mắt sáng lên, vui mừng bổ nhào qua: "Tiểu thúc thúc!"
Tiêu Hoài Đình nghe thấy giọng nói đã đi ra, lúc này đưa tay, chờ cậu bé đến gần xốc nách bế cậu bé lên, hai người nói chuyện thân thiết.
Đến khi ngửi thấy mùi thơm chua cay, Đông Đông chuyên ăn quà vặt chú ý, hít hít: "Thơm quá! Đây là món gì?"
"Canh chua cay." Yến Thu Xu bưng ra, mỗi người một bát, lại thêm bánh trứng cuộn đã cắt gọn: "Mau qua ăn đi."
Đông Đông không cho Tiêu Hoài Đình ôm nữa, nhanh chóng nhảy xuống chạy đến bàn ăn, ngoan ngoãn chờ phát bát đũa bắt đầu ăn.
Sau khi Yến Thu Xu đưa thìa, cậu bé bưng bát uống từng hớp nhỏ, không hề chần chờ, hiển nhiên rất tin tưởng tài nấu nướng của nàng.
Tiêu Hoài Đình im lặng, bắt đầu ăn. Vì nước ô mai để lại bóng ma tâm lý, chàng nhìn nước canh trước mặt có vị chua cay thoang thoảng, không chọn ăn trước mà ăn bánh trứng cuộn trước.
Trứng gà cho rất nhiều, bánh cuộn non mịn không có nhiều gia vị, chỉ có vị mặn nhàn nhạt nhưng lại có cà rốt, tôm băm nhuyễn cảm giác rất phong phú.
Thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, trái lại tinh tế cảm nhận có thể thưởng thức được các hương vị phong phú.
Tiêu Hoài Đình ăn say sưa ngon lành, phải bội phục cô nương này, tài bếp núc cao siêu.
Thảo nào nương của chàng cũng không chống lại được.
Nhưng hai người không quen thuộc, chàng cũng không nói nhiều, chỉ cố gắng ăn từng miếng một dường như đó là sơn hào hải vị gì đó. Yến Thu Xu thấy chàng như muốn nghẹn, nhắc nhở: "Uống chút canh chua cay đi, cái này rất ngon, không chua."
"Ừm." Thiếu niên bị nhắc nhở, hơi nhướng mày, nhưng chàng không tỏ vẻ bài xích, chỉ là lúc uống canh vô cùng cẩn thận, không dám uống ngụm lớn.
Nhưng bất là ngờ món này có vị chua, nhưng ăn vào miệng thì vị chua rất ít, chỉ vừa khơi gợi sự thèm ăn của chàng, càng nhiều hơn là vị cay mặn.
Hơn nữa, nương theo nước canh đậm đặc, ăn vào miệng còn có đậu hũ trơn mềm, cà rốt tươi ngon, mộc nhĩ mềm mại hơi dẻo cảm giác trơn trượt, dường như lướt qua miệng chui vào bụng.
Vừa rồi, chàng ăn bánh trứng gà khiến yết hầu hơi khô, lần này lập tức thoải mái, thậm chí còn chưa thỏa mãn.
"Ngon quá!" Tiêu Hoài Đình thích món này, thậm chí còn khen một câu.
Đông Đông gật đầu, nhưng khẩu vị của cậu bé không nặng như Tiêu Hoài Đình, vì thế nói thêm: "Bánh trứng cuộn mới ngon nhất!"
Hai người vừa nói vừa liên tục ăn uống, nghiêm túc ăn không dừng lại.
Lúc gần đi, Đông Đông còn lưu luyến không rời: "Tiểu thúc thúc, ngày mai con có thể trở về ăn cơm không?"
Tiêu Hoài Đình áp tay lên mặt cậu bé, chặn ánh mắt đáng thương kia lại: "Không được."
"Haiz..." Đông Đông vô cùng thất vọng, gương mặt ủ rũ như chó nhỏ bị cướp xương.
Yến Thu Xu tò mò hỏi: "Ngày mai thằng bé phải đi đâu thế?"
Chẳng lẽ phải về Giang gia kia?
Tiêu Hoài Đình giải thích nói: "Đông Đông đi học ở Thái học viện, giờ Thìn hơn nữa phải đi, đến giờ Thân hơn nửa mới về. Mấy hôm nay nó cố ý xin nghỉ, ngày mai phải đi học rồi."
Thì ra là thế, Yến Thu Xu đã hiểu.
Thái học viện là trường nơi Hoàng tộc và con của đại thần có quan hệ hầu tước mới có thể học, lão sư trong trường đều là đại nho hoàng đế đích thân mời, địa vị cực cao. Song, vì ờ trong hoàng thành, cho dù ở ngoài cùng cũng không thể tùy tiện ra vào.
Đương nhiên giữa trưa học sinh cũng không thể trở về ăn cơm.
Yến Thu Xu thấy Đông Đông tỏ vẻ quá đáng thương, nhân tiện nói: "Thật ra không phải không thể, ngày mai ta làm bảo người trong phủ đưa đến Thái học viện, Đông Đông chỉ cần ra lấy thôi."
Ánh mắt Đông Đông sáng lên, điên cuồng lắc tay Tiêu Hoài Đình: "Tiểu thúc thúc ~"
Tiêu Hoài Đình tức giận bóp gương mặt mập mạp của cậu bé, nhưng thấy cháu trai hoạt bát như thế chàng cũng không nỡ từ chối: "Lần này làm phiền cô nương rồi."
"Không sao không sao, ta chỉ thuận tay làm một chút thôi, ta cũng thích làm chuyện này." Yến Thu Xu vội khoát tay.
Tiêu Hoài Đình không từ chối nữa, Đông Đông nói cảm ơn Yến Thu Xu sau đó hai người vui vẻ rời đi.
Chỉ là hai người vừa đi không lâu, ma ma bên cạnh Tạ Thanh Vận đến đây nói có vài việc cần Thủy Lục giúp đỡ, nghiêm mặt đón Thủy Lục sắc mặt trắng bệch rời đi, hoàn toàn không để Yến Thu Xu lo lắng.
Nàng lại cảm thán lần nữa, Tiêu gia đúng là người tốt, mặc dù nhìn có vẻ cởi mở, quy củ không nhiều như thế gia nhưng phương diện này rất chu đáo.!
Nhất là khi nào bảo Đông Đông đưa bánh cuộn đi, bọn họ đều cố ý đưa lễ vật lại.
Mặc dù không phải vô cùng quý giá nhưng giá trị đủ để ăn một bữa tiệc lớn xa hoa.
Càng không nói nguyên liệu nấu ăn đều dùng của Tiêu gia, cho nên Tiêu gia lỗ vốn!
Yến Thu Xu nhìn lễ vật trước mắt, thở dài một hơi.
Tiêu gia quá tốt rồi, bây giờ nàng nghĩ đến chuyện hai năm sau Tiêu Hoài Đình sẽ chết, Tiêu gia hoàn toàn tiêu vong. Quân Tiêu gia sẽ bị Tấn Vương thế tử hợp nhất, trở thành quân chủ lực thanh quân trắc, củng cố hoàng vị cho hắn ta thì nàng lại khó chịu.
Nhưng nàng làm được gì chứ?
Yến Thu Xu trầm tư.
*
Một bên khác, Giang gia.
Không bình yên như Tiêu gia.
Không đón Đông Đông về được, sắc mặt phu thê gia chủ Giang gia không tốt lắm. Buổi sáng, khi Kỷ ma ma gặp Yến Thu Xu có vẻ cao cao tại thượng, bây giờ nhìn thấy chủ nhân thì khom gối lấy lòng nói: "Nô tỳ không có cách nào, đều do Tiêu gia dùng mỹ thực dụ dỗ tiểu công tử. Tiểu thiếu gia vốn tham ăn ham chơi, đương nhiên không muốn trở về."
Giang mẫu có gương mặt khi cười rất bình dị gần gũi, nhưng lúc này mặt bà không hề có ý cười, sắc mặt đầy vẻ ghét bỏ, tức giận nói: "Tiêu gia có ý gì? Mình sát khí quá nặng, khắc đến mức không ai sống nổi, còn dám giữ cháu ta, muốn khắc chết cháu ta sao?"
Vì tức giận, bà còn dùng tay đập bàn, chấn động đến mức da trên mặt cũng run lên.