Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 91: Chương 91
Ăn đến cuối cùng, Uyển Nhi thỏa mãn ngẩng đầu nhìn, sau đó giật mình nói: "Nhiều người quá đi mất!”
Tiết Nghiễm Tu yên lặng gặm bỏ cánh gà cuối cùng, còn theo bản năng học Đông Đông liế.m liế.m đầu ngón tay, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Bởi vì các ngươi ăn quá ngon!”
Thiếu niên đối diện cậu nhóc cũng gật đầu theo, lại vụng trộm nhìn cách vách, trên bàn bốn người bày đồ ăn vặt rực rỡ, tuy rằng ăn không ít, nhưng còn lại rất nhiều, bọn họ cũng chưa từng gọi qua.
Đáng tiếc bọn họ mới có hai người, so sánh không bằng bốn người cách vách, chỉ có thể ăn nhiều như vậy, ăn không nổi nữa!
Sau khi ăn uống no nê, mấy người rời đi.
Vì lo lắng cho thân phận của A Hoành, lỡ như các thúc gây bất lợi cho cậu, rồi làm chuyện gì đó, bởi vậy Yến Thu Xu không đưa cậu ra ngoài chơi, mà đi dạo một chút, tiêu cơm rồi đi về.
Nhưng hôm nay, Đông Đông dường như đã mở cửa cánh cửa đến một thế giới mới, thường sai hạ nhân đi mua chân gà, gà rán và những thứ khác để ăn.
Những món bán ở bên ngoài, luôn cảm thấy ăn ngon hơn so với đầu bếp trong nhà làm.
Dĩ nhiên tiền đề là không thể so sánh với Yến Thu Xu.
Chẳng qua để có thể ăn như thế này, cậu bé cũng cũng phải trả giá đắt, đó chính là lượng bài tập lại tăng lên, Tiêu Hoài Đình và mẹ cậu bé đều không ở nhà, không có ai dạy cậu bé.
Khi biết được sự khổ não này, Tạ Thanh Vận trực tiếp mời Tiêu Hoài Khải lại đây.
Vì thế kể từ đây mỗi ngày Yến Thu Xu đều có thể nghe được tiếng Đông Đông kêu khóc.
Nhìn thanh niên ôn tồn lễ độ, trên thực tế là người có lòng dạ đen tối, không áp bức Đông Đông đến khi tay chân bủn rủn không có chút sức lực nào, thì không buông tay.
Nhìn đến nỗi Yến Thu Xu đồng tình không thôi, nhưng nàng cũng không mở miệng nói một lời nào.
Béo quá thực sự không tốt, nhất là với con nít, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Mà lúc này, Yến Thu Xu cũng nhận được hoa hồng của tháng thứ nhất.
Chia hoa hồng rồi!
Mặc dù là nhà đầu tư cổ phần kỹ thuật, không phải lo lắng bất cứ điều gì, nhưng vẫn có thể nhận được hai thành!
Chẳng qua cũng không nhiều lắm, bởi vì mở cửa hàng chi nhánh càng cần nhiều tiền hơn, tám phần sẽ đầu tư vào chi phí ban đầu và đầu tư cho chi nhánh tiếp theo, cuối cùng cửa hàng tuy lãi ít nhưng bán hàng nhanh này, đã mang về cho nàng năm lượng bạc trong tháng đầu tiên!
Thoạt nhìn là không nhiều lắm, nhưng lúc này mới tháng thứ nhất, Yến Thu Xu rất thỏa mãn.
Vừa nhận tiền xong, Yến Thu Xu cũng tính toán số tiền gần đây của mình.
Cộng lại từng chút một, nhìn qua cũng cả sáu trăm lượng!
Lúc này muốn mua một thôn trang không biết có mua được không?
Yến Thu Xu ngo ngoe rục rịch, tuy rằng bây giờ nàng sống ở Tiêu gia khá ổn, nhưng dù sao đó cũng không phải là nhà của nàng, đối với Tiêu gia, ngay từ đầu nàng là một người làm việc bao ăn ở, ngoài công việc, thỉnh thoảng cũng có thể về nhà.
Ví dụ như Tết Nguyên Đán, ở nhà người khác cũng không hay lắm, đối phương nhiệt tình, nàng cũng không có khả năng trả lại.
Bởi vậy cứ dăm ba bữa, Yến Thu Xu sẽ ra ngoài đi dạo, hỏi thăm giá cả phòng ốc của những người môi giới xung quanh mình.
Hỏi thăm trước đã.
Thấy thích thì nhớ kỹ, chờ tiền đủ rồi, trực tiếp mua là được.
Yến Thu Xu nghĩ vậy, bởi vậy khi thích thôn trang, cũng không cố ý biểu hiện ra ngoài, người môi giới phòng ốc còn tưởng rằng nàng không ưng ý, khuyên: “Mặc dù giá của chúng ta đắt, nhưng vị trí tốt, nếu ngài thực sự muốn, ta cho một con số lẻ, 800 lượng, khế đất gì đó, ta dẫn ngài đi lấy, còn đưa thêm cho ngài hai người hầu.”
Yến Thu Xu nhìn phía trước mặc dù có phần thua kém, nhưng sân trước và sân sau đều rất lớn… Vùng biệt thự ở ngoại thành, nàng cố gắng giữ khóe miệng, bình tĩnh nói: “Được rồi, nhưng ta phải xem lại đã, so sánh một chút.”
Lại không thành công.
Người môi giới phòng ốc mất mát đưa nàng trở về thành.
Khi Yến Thu Xu rời khỏi người môi giới phòng ốc, liền hưng phấn hỏi: “Thủy Mỗi, ngươi cảm thấy thôn trang này thế nào?”
Thủy Mỗi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng ổn, vị trí đủ lớn, nhưng ở vùng ngoại ô, chúng ta cần thuê nhiều người hầu hơn, còn phải có mấy người có thể đánh đấm, nếu không rất dễ dàng xảy ra chuyện.”
Yến Thu Xu cũng gật đầu theo: “Ngươi nói đúng.”
Việc này liên quan đến việc mua người hầu.
Muốn có người hầu có thể chiến đấu, đã tốn rất nhiều tiền, huống hồ là một thôn trang lớn như vậy, tiếp theo nàng muốn mua đất, thuê người làm ruộng, mua một ít cừu vân vân mây mây...
Một nghìn lượng làm vốn?
Phải tiếp tục tích lũy tiền.
May mắn giá nhà ở kinh đô ổn định, không giống hiện đại, mỗi ngày một kiểu, đời trước nàng làm một xã súc () mấy năm, nghĩ rằng tiết kiệm tiền rồi làm việc trong hai năm là có thể kiếm được tiền đặt cọc, nhưng hai năm sau, giá nhà tăng cao, phải làm thêm hai năm nữa mới đủ để kiếm được tiền đặt cọc ()!
(
) 社畜: Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
(*) dùng trong mua trả góp
Yến Thu Xu đang ngồi cảm thán, Thủy Mỗi bỗng nhiên chạm vào nàng một chút, chỉ vào một đám đông ồn ào trước mặt, nói: “Cô nương, có phải là Tiết công tử chúng ta gặp lần trước không?”
Yến Thu Xu nhìn sang, chỉ thấy thúc nhỏ của Tiết Nghiễm Tu đã gặp hai ngày trước, mặt đỏ tía tai, bị một người phụ nữ lôi kéo, người đàn bà kia hung dữ nói: “Ngươi đòi nhiều như vậy, bây giờ lại nói với ta là ngươi không mang đủ tiền? Được thôi, đưa ngọc bội của ngươi ra thế chấp cho ta.”
“Cái này quá đắt, ngay từ đầu đã không hề đắt như vậy, ta không muốn mua nữa, nếu bán năm mươi xu thì cho ngươi!" Thiếu niên muốn giãy giụa, nhưng trong tay hắn cũng cầm theo bao lớn bao nhỏ, không dám cử động nhiều, cũng không giãy giụa được, có chút bất lực.
Khi Yến Thu Xu đến gần hai người vẫn đang giằng co.
Một người muốn ngọc bội, một người luyến tiếc, gắt gao che lại không chịu cho.
Trong lúc giằng co, hắn như nhìn thấy Yến Thu Xu, thân mình cứng đờ, buông lỏng tay ra.
Ánh mắt người phụ nữ híp lại, định cướp ngọc bội đi.
Yến Thu Xu vội vàng tiến lên, tay mắt lanh lẹ giật lấy ngọc bội vừa bị giật đi.
Người phụ nữ thấy cừu béo tới tay đã biến mất, lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có ý gì?! Lấy đồ của ta!"
"Cái gì của ngươi? Là của vị công tử này!” Sắc mặt Yến Thu Xu âm trầm, nàng ra ngoài luôn mang theo khăn che mặt, nhưng khi đôi mắt kia nguội lạnh lại, lại có chút khiếp người, dọa người người phụ nữ ngẩn ngơ một lúc.
Nhưng bà ta nhanh chóng định thần lại, nhìn quanh bốn phía, đấm ngực dậm chân hét to lên: “Ây da, ta chỉ là người buôn bán nhỏ, ngươi không thể vu oan người khác như vậy, hắn mua bánh ngọt của ta, sau đó nói không có tiền, ta sợ hắn chạy mới nói hắn lấy ngọc bội thế chấp, ta đã làm cái gì chứ…”
Người thanh niên càng hoảng sợ, cả người như rớt trong nước sôi, muốn nói chuyện, nhưng lúc này lại nói không nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được được rồi…”
Yến Thu Xu đẩy hắn ra, liếc nhìn quầy hàng bên cạnh người phụ nữ, nói: “Điểm tâm đó của ngươi, nhiều nhất chỉ 30 đồng một cân, hắn muốn bao nhiêu?” Nói quay đầu nhìn thiếu niên: “Bao nhiêu?”
“Nhiều như vậy.” Thiếu niên duỗi tay.
Một túi giấy dầu to bằng lòng bàn tay được đưa qua.
Yến Thu Xu nhìn về phía người phụ nữ: “Chỉ có bao nhiêu đây, bà đòi bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ căm giận nói: “Ngươi nói bậy! Cái này dùng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ làm ra, rải không ít đường trắng, rất rất đắt…”
Yến Thu Xu ngắt ngang lời bà ta: “Nếu như vậy, chúng ta báo quan đi!”
Người phụ nữ: “…”