Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 80: Chương 80
Những chuyện này gặp phải người khác thì đều không ai muốn quản, nhưng tứ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Vũ cứ thấy là chắc chắn sẽ đụng tay, vì thế danh tiếng trong kinh đô cũng vô cùng tốt, mấy chuyện như này cũng ít khi xảy ra hơn, mọi người sau này cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Chỉ là vẫn không ngờ được mới mùng hai Tết mà đã có người náo loạn thành như thế này.
Nhưng cái càng không ai ngờ được hơn là Tiêu Hoài Vũ đi theo nha hoàn kia qua mấy cái ngã rẽ, đến nơi, danh phận người kia lại không bình thường, mà là thê thiếp của Tam hoàng tử.
Nha đầu này.
Nhìn nữ nhi ngốc trong nhà giở tính trẻ con rời đi, Tiêu phu nhân không thể không thở dài một tiếng, nhưng đối mặt với con dâu, bà lại không nỡ trách cứ, lão nhị nhà bà đã mất được năm năm, con dâu tuy hai năm nay vẫn ở nhà mẹ đẻ, nhưng cũng chưa bao giờ để cập đến chuyện tái giá, còn dạy con rất giỏi, cho dù lời nói mạo phạm, bà cũng châm chước bỏ qua: “Đi thôi, vào trong thôi, ngoài trời lạnh.”
"Vâng." Mọi người theo Tiêu phu nhân đi vào trong phòng.
Yến Thu Xu đương nhiên cũng đi theo.
Nhưng nàng lại cố ý đi chậm hơn bọn họ một bước, lén nhìn nữ tử kia.
Nàng ta đi không nhanh không chậm, dáng vẻ kiêu ngạo, xung quanh cũng tự động giãn cách ra thành một khoảng trống, Đông Đông vốn dĩ thường thân mật với người nhà lúc này cũng từ bên trái Yến Thu Xu vòng sang bên phải.
Cũng không giống như là đang sợ, cảm giác này giống loại không dám trêu chọc hơn.
Ánh mắt của nàng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Tống Minh Đại.
Nhưng thiếu niên bên cạnh nàng ta lại chú ý tới, chợt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hướng về phía nàng gật gật đầu.
Yến Thu Xu cũng theo bản năng cười cười, vội vàng dời ánh mắt.
Đến nội viện, mỗi người lại tách ra trở về hậu viện của mình.
Thiếu niên đi theo mẫu thân, bước vào căn nhà đã lâu không trở về này.
Càng đến gần, cậu có thể cảm giác được tâm tình mẫu thân càng sa sút, thiếu niên nhíu mày, vắt hết óc muốn chọc mẫu thân vui vẻ, nhưng cậu không giỏi nói mấy lời hoa mỹ, chỉ gượng gạo nói: "Nương, nghe nói Yến di di vừa mới gặp nấu cơm rất giỏi, Đông Đông cũng mập lên rồi đó, con vừa mới nhìn thấy Đông Đông, thật sự mập hơn trước rất nhiều luôn! Nhìn cứ như một quả bóng tròn vậy.”
Nữ tử nhàn nhạt gật đầu: "Ừ.”
Thiếu niên mất mát rũ mắt, chầm chậm bước đi.
Nương thật khó dỗ mà!
Tống Minh Đại, cũng chính là nữ tử thanh lãnh mỹ mạo vừa rồi, là thê tử của Nhị thiếu gia Tiêu gia Tiêu Hoài An, phụ thân là quan viên Đại Lý tự, nhưng chức quan không cao, lúc trước là dựa vào quan hệ của con rể tiến vào Đại Lý tự, từ đó mới có thể nắm thực quyền trong tay.
Khi đó, mọi người ở kinh đô mỗi khi đàm luận về Tiêu Hoài An và Tống Minh Đại đều tỏ ra vô cùng hâm mộ, không ít người cũng biểu hiện ra ít nhiều chua xót.
Bởi vì nam tử Tiêu gia, phần lớn đều rất nho nhã, dù cho không phải văn võ song toàn như Tiêu Hoài Đình thì cũng không kém là bao, dáng người đẹp, dung mạo lại tuấn tú, gia thế tốt, tính cách cũng thân thiện, ai cũng là lang quân trong mộng của bao nhiêu nữ tử.
Tống Minh Đại có thể gả cho ngài ấy, hai vợ chồng đồng lòng, khi ấy vẫn là một đoạn giai thoại.
Chỉ là cảnh đẹp không kéo dài mãi được, trận chiến năm năm trước, Tiêu Hoài An đã hi sinh, ngay cả hai muội phu cũng chết, dân trong kinh đô đều có phần thổn thức, trách số phận oái ăm.
Những chuyện khác thì Yến Thu Xu không rõ nữa.
Vì những điều nguyên chủ biết đều chỉ là phần nổi của mọi chuyện, do thỉnh thoảng nghe lén mọi người ở hậu trạch đề cập đến mà biết.
Trên thực tế, trước khi nam đinh trong Tiêu gia chết đi, Tiêu Hoài Đình cũng là lựa chọn ưu tú trong mắt không ít phu nhân, đáng tiếc bởi vì Tiêu gia chết quá nhiều người, hơn nữa hiện giờ hoàng đế trắng trợn nghi ngờ, muốn nắm trong tay toàn bộ binh quyền, nên không ai dám tới gần, mới dẫn đến Tiêu Hoài Đình hai mươi tuổi rồi vẫn một mình.
Suy nghĩ của Yến Thu Xu chững lại, thoáng nhìn qua viện của nhị phòng.
Nàng nhớ Tống Minh Đại này cũng là người ôn nhu, có tài, ít nói, không nghĩ tới năm năm nay nàng ta lại thay đổi thành dáng vẻ lạnh lùng không vướng khói bụi nhân gian.
Cứ như đang muốn ngắn cách hết mọi thứ ở bên ngoài.
Nhưng cách nàng ta nói chuyện lại như đang tập trung vào hậu viện, muốn tranh đoạt địa vị của phu nhân hậu trạch.
Tôn tử Tiêu gia.
Bốn chữ này, đây là lần đầu tiên Yến Thu Xu nghe đến, đoán thử xem, ý nghĩa của cháu đích tôn là gì?
Tiêu Hoài Đình đến hiện tại vẫn chưa lập gia đình, thời thế đang loạn, hoàng đế thì đã tuổi già sức yếu, một đám hoàng tử kia chỉ chờ cơ hội để cắn xé lẫn nhau, kẻ thù bên ngoài cũng sẽ không dại dột bỏ qua thời điểm sụp đổ nội bộ này, mấy năm kế tiếp, Tiêu Hoài Đình chắc chắn sẽ rất bận.
Càng đừng nói đến chuyện chàng bây giờ đang phải gồng gánh chiến trường, tỉ lệ sống sót như thế nào mọi người đều hiểu rõ, chàng chưa thành hôn, không có con, vừa chết thì chức danh Quốc công chắc chắn sẽ được truyền lại cho cháu đích tôn.
Lời này đặt trong hoàn cảnh hiện tại, luôn làm cho người ta có chút chấn động.
Nhưng không hiểu sao, Yến Thu Xu đối với người này không chán ghét nổi, nữ tử như Tống Minh Đại, hình như không giống những gì nàng ta thể hiện ra bên ngoài.
Mỗi câu nói lúc nãy, dường như đều lộ ra sự bất hòa nồng đậm.
“A Xu tỷ tỷ!” Đông Đông lắc lắc cánh tay của nàng.
Yến Thu Xu hoàn hồn, cười nói: "Làm sao vậy?”
Đông Đông cười hi hi: "Tỷ vừa mới cho Bình Ngộ ca ca ăn cái gì thế? Đông Đông có thể ăn được không?”
Yến Thu Xu nhất thời dở khóc dở cười, phẫn nộ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn này, cả ngày chỉ biết ăn với ăn, làm trẻ con thích quá rồi còn gì.
Nàng nói: "Nếu Đông Đông của chúng ta muốn ăn, đương nhiên là có thể nha.”
Đông Đông quả nhiên hạnh phúc cười cười, còn chủ động đặt khuôn mặt phúng phính vào trong tay nàng: "A Xu tỷ tỷ vất vả rồi, tỷ muốn thì cứ nhéo thêm đi..."
"Không có chuyện gì mà lại đột nhiên thân cận với ta như thế hả, nói đi, còn có chuyện gì nữa?" Yến Thu Xu nâng tay bóp mặt cậu bé thêm cái nữa, cười tủm tỉm hỏi.
Ở chung mấy tháng, nàng bây giờ liếc mắt một cái đã nhìn thấu được đứa nhỏ này. Quả nhiên Đông Đông nịnh nọt cười cười: "Bình Tùng ca ca vừa mới trở về, còn chưa ăn cơm Xu tỷ nấu, có thể tặng cho huynh ấy một ít không?”
Yến Thu Xu cười nói: "Ta thấy đệ đi đường cũng không dám tới gần hắn, còn tưởng rằng đệ không thích nhị nương và Bình Tùng ca ca chứ.”
Đông Đông chỉ ngón tay, nhỏ giọng nói: "Nhị bá mẫu trông nghiêm túc quá, đệ thấy rất đáng sợ, nhưng Bình Tùng ca ca rất tốt, trước kia huynh ấy dẫn ta đi chơi, sau đó ta phải đi học, huynh ấy mới không chơi với ta tiếp được nữa.”
Yến Thu Xu mím môi cười, đa số mọi đứa nhỏ chính là một tấm gương phản chiếu hình ảnh cha mẹ, Tam hoàng tử khó ưa, mưa dầm thấm lâu, đứa nhỏ Chu Chiêu Cần cũng học được một mặt bá đạo của hắn ta, chẳng qua tuổi tác còn nhỏ nên không ai chấp nhặt.
Mà Tiêu Bình Tùng ôn hòa, Đông Đông tính cách cũng tốt, Tống Minh Đại kia khẳng định không giống như vẻ bề ngoài ngoài, nàng cười nói: "Thì ra là như thế, đúng lúc ta cũng muốn làm cơm trưa, vậy thì trực tiếp đưa cơm trưa cho bọn họ đi.”
"Wow! A Xu tỷ tỷ, tỷ thật tốt!" Đông Đông vui mừng nhảy lên ba thước.
Yến Thu Xu rẽ chân: "Trước tiên vào bếp có cái gì tươi không đã nha.”
“Đệ tới đây!” Đông Đông vội vàng đuổi theo.
Người trong phòng bếp đối với sự xuất hiện của bọn họ đã sớm quen, thấy người đến, lập tức đặt các loại nguyên liệu tươi ngon lên, nói: "Yến cô nương, đây đều là sáng nay vừa đưa tới, người xem cái nào thích hợp?”