Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 81: Chương 81

Ánh mắt Yến Thu Xu đảo qua, kinh nghiệm của nàng phong phú dồi dào liếc mắt nhìn qua nguyên liệu nấu ăn, trong đầu có thể xuất hiện rất nhiều cách làm, chỉ là phải xem cách làm nào là phù hợp nhất so với tình cảnh trước mắt.

Xem xong, trong đầu nàng chỉ chọn ra hai loại thức ăn: "Đông Đông, cá lớn cùng thịt heo chúng ta năm nay ăn đủ rồi, không bằng ăn chút đồ chay?”

Đông Đông cứ có thức ăn ngon là được, sảng khoái gật đầu: "Được chứ!”

Yến Thu Xu lập tức cầm hai miếng đậu phụ, mấy quả cà tím rồi rời đi.

Nàng muốn ăn cà tím băm nhỏ và đậu phụ chiên!

*

Hai món ăn này đều là món ăn gia đình, không quá cay, hương vị so với trước quả thực là một trời một vực, nhưng mà ngon!

Một trong những điều quan trọng nhất khi nấu cà tím băm thịt là phải cho thêm dầu.

Đầu tiên cắt cà tím thành dải dài, bề rộng bằng ngón tay, thả vào chảo dầu chiên cho đến khi hai mặt vàng đều, trong lúc chờ cà tím chín có thể pha chút nước sốt từ giấm, nước tương, muối, đường trắng, bột mì và nước sạch.

Vớt cả tím ra thì cho thêm tỏi vào dầu còn dư đảo cho thơm rồi thêm thịt băm với tỷ lệ mỡ nạc 3:7 vào đảo qua, chọn thịt như vậy để tránh món ăn quá nhiều mỡ, dễ ngấy. Thịt băm đổi màu rồi thì đổ cà tím cùng nước sốt vào.

Đậu phụ chiên thì đơn giản hơn.

Lấy hai phần đậu phụ, cắt thành miếng, bỏ vào chảo nóng đã có dầu, đợi khi hai mặt vàng giòn thì vớt ra đĩa, dùng muôi làm rách phần chính giữa miếng đậu phụ, để một lát nước sốt ngấm vào dễ dàng hơn.

Tiếp theo là cho vừng trắng, dầu ớt, hạt tiêu, muối, đường, nước tương, hành lá và một ít nước sạch vào chảo, đun sôi trên lửa lớn, thêm một ít bột, chờ cho đến khi nó trở nên sền sệt, đổ đậu phụ đã chuẩn bị vào trong.

Nước sốt màu nâu sền sệt ngấm vào đậu phụ, theo chỗ vỡ tiến vào bên trong đậu phụ, phần bên ngoài cũng ngập trong nước sốt, nhìn qua rất ngon mắt.

Làm xong hết rồi còn thừa lại một phần đậu phụ, nàng lại tận dụng để làm canh đậu phụ cá chép.

Mùa đông trời lạnh, uống một ngụm súp nóng, đời này còn gì luyến tiếc nữa.

Hai món mặn một món canh, làm xong nàng theo thường lệ bảo nha hoàn trong viện chuyển qua cho mọi người, Tiêu phu nhân gần đây sức khỏe tốt, khẩu vị cũng càng ngày càng dễ chăm hơn, còn thích ăn cả que cay của nàng.

Tiêu Hoài Khải và Tạ Thanh Vận cũng rất thích ăn đồ ăn nàng làm.

Tam tiểu thư Tiêu gia bên kia, khẩu vị khó chiều ngược lại ăn không nhiều lắm, cho nên Yến Thu Xu mỗi lần đưa qua đều là lượng cơm ít nhất trong số tất cả mọi người, Tứ tiểu thư Tiêu Hoài Vũ và Tiêu Hoài Đình ban ngày cơ bản không ở nhà nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, Yến Thu Xu cũng không biết khẩu vị của hai người mới tới kia nên dựa theo khẩu phần một lớn một nhỏ căn dặn nha hoài đưa qua.

Nàng hy vọng họ sẽ cảm thấy ngon.

Yến Thu Xu nghĩ, sau cũng cùng Đông Đông ngồi ở phòng ăn, nếm thử cà tím, cà tím được chiên qua mềm mà không nát, cộng với việc trong lúc nấu đã được sắp xếp gọn gàng, nước sốt sền sệt thấm đượm, còn có một ít thịt băm rải bên trên.

Cắn một miếng, cà tím chứa đầy nước căng mọng, trong vị mặn lại hòa quyện thêm cả vị chua và cay, rất tốn cơm.

Yến Thu Xu ăn một miếng cà, lại bỏ vào miệng thêm một miếng cơm lớn.

Đông Đông bên cạnh cũng là một miếng thức ăn, một miếng cơm, không tới hai đũa, cái bát to bằng bàn tay cũng nhanh chóng vơi đi mất nửa.

Ma ma của Đông Đông nhìn mà kinh ngạc: "Do hôm nay thay gạo mới ạ?”

"Là do đồ ăn ngon đó." Yến Thu Xu cười giải thích.

Đông Đông cũng không phải không thích ăn cơm, chỉ là bình thường đứa nhỏ thích ăn thức ăn hơn, cơm chỉ ăn một chén là đủ rồi, hơn nữa vẫn luôn đến giữa bữa mới ăn cơm.

Thế mà giờ cậu nhóc lại cứ một miếng đồ ăn, hai miếng cơm.

Lúc trước ăn mấy món cay khác không thấy ăn nhiều vậy nha.

Ma ma lo lắng nói: "Yến cô nương, nô tỳ muốn hỏi một chút, món này có mặn hay không?”

Yến Thu Xu vội vàng nói: "Không đâu, ma ma muốn nếm thử không?”

Nàng hỏi một tiếng, thấy bà ấy không phản đối liền bảo Thủy Mỗi đi cầm đôi đũa tới.

Ma ma không nghĩ tới Yến Thu Xu thật sự để cho bà ấy nếm thử, chủ yếu là đồ ăn lúc trước của Đông Đông, ngoại trừ món cay, bà chưa từng thấy qua khẩu vị nặng như vậy, thanh cay cũng bị khống chế số lượng, bà ấy sợ hài tử ăn quá nhiều đồ ăn nặng vị.

Đại phu hiện nay đều theo đông y, đông y chú ý ăn uống thanh đạm, thỉnh thoảng ăn cay, ví dụ như vào mùa đông để làm ấm thân thể, thì còn được, nhưng nếu quá mặn, chỉ lo ăn nhiều cơm cũng không tốt, bởi vậy bà ấy đương nhiên có chút băn khoăn.

Đũa ở ngay trước mắt, ma ma cảm thấy cầm hay không đều xấu hổ, nhưng sau cùng bà vẫn cầm đũa lên, cẩn thận gắp một ít cà tím lên.

Ban đầu mới ăn quả thật rất mặn, nhưng không đến nỗi quá mức, chỉ là giống như vị mặn bình thường, còn có thêm nhiều hương vị khác, chua chua, vị ngọt như có như không, lại hơi cay, phối hợp với hương vị mềm mại của cà tím, thực sự khiến người ta thèm cơm.

Ma ma xấu hổ nói: "Là nô tỳ nghĩ nhiều rồi, kính xin Yến cô nương đừng trách.”

"Không sao đâu." Yến Thu Xu cười lắc đầu, cái này có gì lạ, đi theo chăm sóc đứa nhỏ cũng không quên lễ phép, nàng vô cùng hiểu cho bà.

Cảm giác xấu hổ của ma ma vơi đi rất nhiều, một lần nữa quay về phía sau Đông Đông đứng tiếp, nhìn không chớp mắt chờ đợi tiểu chủ tử dùng bữa.

Chỉ là lúc này đây bà không ổn định như trước.

Vừa rồi, nói thật lòng thì, cà tím này cũng rất ngon miệng, giờ trong miệng bà ấy không khống chế được tiết ra nước miếng, lại ngửi thấy mùi cà tím thịt thoang thoảng trong không khí, bà ấy không nhịn được "ực" một tiếng.

Phòng ăn yên tĩnh, các nha hoàn mỗi người một vẻ, động tĩnh như vậy có chút rõ ràng.

Lỗ tai của Đông Đông động đậy, lập tức nhìn qua, phảng phất như phát hiện thế giới mới, âm thanh vang dội: "Ma ma, có phải bà muốn ăn đến chả.y nước miếng rồi hay không!”

Ma ma: "..."

Yến Thu Xu che mặt.

Thằng nhóc nghịch ngợm này!

...

Hai giờ trưa

Vừa vặn là thời gian mọi người Tiêu gia dùng cơm.

Mỗi lần như vậy, mùi thức ăn trong sân của Yến Thu Xu lại lập tức tản ra, có nồng đậm có nhạt, nhưng chắc chắn một điều là luôn khiến cho người ta ch.ảy nước miếng, vô cùng muốn ăn.

Đương nhiên hôm nay cũng vậy.

Chỉ có viện của nhị phòng có chút không quen.

Sân của Yến Thu Xu gần đại phòng, khoảng cách tới nhị phòng cũng không tính là xa, mùi hương cũng bay qua không ít.

Tống Minh Đại cũng ngửi được, ánh mắt bình tĩnh hơi dao động, nhưng lập tức lại lạnh xuống.

Tiêu Bình Tùng lại ngồi không yên.

Thiếu niên mười hai tuổi, bởi vì tập võ, vóc dáng đã vượt qua mẫu thân một chút, thân thể cường tráng, đương nhiên lượng cơm cũng lớn, lúc trước ở nhà ngoại tổ mẫu, một canh giờ trước bữa trưa cậu đều ăn điểm tâm.

Nhưng hôm nay bởi vì trở về Tiêu gia nên bị trì hoãn, chưa kịp ăn mấy món điểm tâm thường lệ, hiện tại bụng đã có chút đói, ngửi thấy mùi này, bụng lại kêu "ùng ục" kháng nghị.

Cũng may lúc này người ở phòng bếp lớn mang thức ăn tới.

Cậu nhón chân mong chờ, chờ hộp thức ăn mở ra, ngửi cũng rất thơm, nhưng không giống với mùi hương thoang thoảng vừa nãy cậu ngửi được.

Trái tim của Tiêu Bình Tùng, giống như bị mèo cào một cái, không đau nhưng ngứa, ngứa nhưng không cách nào gãi được!



BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận