Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Chương 50: Đối Tửu Đương Ca (11)
Ba mẹ Vạn Thanh đã từ quê trở về nửa tháng nay, chủ yếu là vì chuyện của cô. Bà Trương Hiếu Hòa đã ghé qua nhà họ, cũng là vì chuyện của hai đứa trẻ.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, chuyện của con cái, để chúng tự quyết định thôi. Nhưng khi vừa rời khỏi bàn ăn, sắc mặt họ lập tức thay đổi. Đặc biệt là ba của Vạn Thanh, thái độ trở nên lộ liễu hơn hẳn.
Ông nhắn tin mời Chu Cảnh Minh đến nhà uống trà. Khi anh đến nơi, ông hỏi: "Nhà có trà Phổ Nhĩ và hồng trà, cậu thích loại nào?"
Chu Cảnh Minh đáp: "Hồng trà ạ."
Ông liền lấy ra một hộp Mao Tiêm, nói: "Cái này là người ta mang đến biếu chú đấy, Mao Tiêm thượng hạng từ Tín Dương, quý lắm!"
Nói xong, ông cẩn thận cất hộp trà đi, rồi lấy ra một thùng hồng trà, lấy một nhúm lá vụn pha trà.
Vạn Thanh trợn mắt, bỏ đi tìm mẹ trong bếp. Cô còn chưa kịp mở miệng, mẹ cô đã nhỏ giọng trách móc: "Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, chút phép tắc xã giao cũng không biết. Làm gì có chuyện đến nhà người khác tay không như vậy?"
Cô cạn lời, đáp: "Con cũng đến nhà anh ấy tay không đấy thôi."
"Nhưng nó là con rể tương lai, sao mà giống nhau được?" Mẹ cô tiếp lời, "Ba con lại sĩ diện, lòng dạ có thoải mái nổi không? Mà không phải nó không biết, chẳng lẽ mẹ nó cũng không dạy nó?"
Vạn Thanh nhức đầu: "Anh ấy bận lắm, ba con vừa nhắn là chạy đến ngay rồi còn gì..."
"Bận thế thì cưới vợ làm gì?"
Hết nói nổi.
Vạn Thanh quay người rời khỏi bếp.
Nhưng lúc ăn cơm, mẹ cô lại ân cần khác hẳn. Bà dùng đũa chung liên tục gắp thức ăn cho Chu Cảnh Minh, toàn những món anh thích, còn vừa gắp vừa trìu mến khen ngợi: "Mới bao lâu không gặp mà đã cao thế này rồi? Mắt đẹp, sống mũi cũng đẹp."
Giọng điệu đầy vẻ yêu quý con rể tương lai.
Tối đó khi rửa mặt trong phòng tắm, Vạn Thanh tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện. Đại khái là:
Một người thì "dằn mặt" trước, người còn lại thì tìm cách xoa dịu: "Anh cũng vừa phải thôi, đừng có dọa thằng bé. Cái tính của con gái anh thế này, kiếm được người yêu không dễ đâu..."
Lúc đó Chu Cảnh Minh vừa rời đi, Vạn Thanh đã nhận được tin nhắn từ anh.
Chu Cảnh Minh: [Hôm nay anh không nên đến tay không.]
Cô đáp: [Chuẩn rồi.]
Chu Cảnh Minh: [Ba mẹ em thích gì?]
Cô đáp: [Những thứ thanh tao, thể hiện đẳng cấp.]
Chu Cảnh Minh: [Tranh chữ? Đồ sứ?]
Cô đáp: [Ba em am hiểu về các lò gốm như lòng bàn tay, thứ ông ấy ưng thì đắt lắm.] Rồi tiếp: [Còn tranh chữ thì ông ấy chỉ nhìn cho vui thôi. Mua thuốc lá và chuỗi hạt đi, tiện để ông ấy mang theo, còn có thể đem ra khoe khoang với mấy ông dượng của em nữa.]
Chu Cảnh Minh: [Vậy thì chẳng thanh tao chút nào.]
Cô đáp: [Bớt lắm lời, làm theo lời em đi.]
Chu Cảnh Minh: [Nói trắng ra là anh không mua nổi chứ gì, còn bày đặt nói đắt.]
Gần trưa, Vạn Thanh ngồi trên sofa ăn bắp, mỗi lần cắn lại làm rơi vài hạt. Ba cô đang chăm sóc cây bonsai—một cây phong Nhật.
Cây này năm ngoái cô mua trên mạng cho ông, chỉ 25 tệ, thêm cả chậu kiểu thiền trông rất nghệ thuật, tổng cộng 68 tệ. Nhưng ba cô rất trân trọng, livestream cũng phải khoe nó, về quê cũng mang theo, đi đâu cũng không rời.
Hôm nay ông lại chụp ảnh đăng lên WeChat, nhưng mọi người đã xem đến phát chán, chẳng mấy ai còn thả tim. Ông vừa lướt điện thoại vừa nói với vợ: "Tiểu Minh tính tình thì tốt, chỉ là hơi chậm chạp, không nhạy bén."
Mẹ cô chẳng mấy để tâm: "Nó như vậy từ bé rồi. Nhưng còn hơn mấy đứa khôn lỏi, láu cá."
Ba cô không đồng ý: "Kiểu này khó mà tiến thân, chẳng biết đối nhân xử thế."
Vạn Thanh ngừng ăn bắp, nói: "Ba à, sau này livestream phổ biến pháp luật, ba đừng khoe cái cây phong Nhật này nữa được không? Phong Nhật, phong Nhật... ba thấy hợp lý không?"
Nói rồi, cô nhắn tin cho Chu Cảnh Minh: [Anh làm rể mà không biết điểm danh like bài viết của ba vợ tương lai hả?] Gửi xong liền ném điện thoại sang một bên. Đúng là gia đình lắm chuyện!
Mẹ cô từ nhà tắm đi ra, hỏi: "Con mới bị hơn nửa tháng trước mà, sao lại có nữa rồi?"
Cô bực bội: "Không phải hơn nửa tháng mà là hai mươi ba ngày rồi."
Thôi, mẹ cô cũng chán chẳng buồn nói nữa. Chuyện này cả hai đều thấy phiền. Bà cũng lười nấu cơm trưa, liền nói: "Chuẩn bị đi, cả nhà ra ngoài ăn lẩu."
Vạn Thanh thấy uể oải. Đến kỳ là lại buồn ngủ, cô cố gắng lấy lại tinh thần, vào phòng thay đồ: "Con muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên."
Ba cô nói: "Ba thích lẩu Bắc Kinh."
Mẹ cô nhức đầu, khẽ nói: "Anh im đi, con bé nó muốn ăn gì thì ăn nấy."
Cả nhà kéo nhau ra trung tâm thương mại ăn lẩu.
Trên đường đi, ba cô vừa đi vừa đánh giá người qua lại. Nhìn thấy một cô gái mũm mĩm, ông bèn kéo tay vợ, nói khẽ: "Cô bé kia chắc phải 85 ký nhỉ? Người đầy mỡ rung bần bật."
Vạn Thanh liếc ông: "Dù có 100 ký thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ba cả."
"Ba chỉ nói vậy thôi mà."
Mẹ cô lập tức mất hết cảm giác ngon miệng.
Chỉ cần cả nhà họ ra ngoài cùng nhau, chẳng bao giờ có lần nào êm đẹp.
Bà có hơi bực mình, quay sang trách chồng: "Anh lắm chuyện vừa thôi! Biết con bé không thích nghe mà còn cứ nói."
Vạn Thanh bực dọc: "Con làm sao?"
Vừa dứt lời, cả nhà bất ngờ nhìn thấy mẹ của Chu Cảnh Minh đang đi về phía họ.
Thế là cả ba người lập tức đồng loạt rẽ vào một cửa hàng trang sức.
Mẹ cô đứng trước tủ trưng bày, chăm chú ngắm những chiếc vòng tay bằng vàng, càng nhìn càng thích, còn nhờ nhân viên lấy ra thử.
Ba cô hạ giọng: "Trước đây thì không sao, nhưng giờ sắp thành thông gia rồi, tự dưng lại thấy kỳ kỳ."
Vạn Thanh cũng tán thành: "Chuẩn. Trước đây đến nhà dì ấy thoải mái, giờ thì ngại thật sự."
Ba cô hỏi: "Bà ấy không thấy chúng ta đó chứ?"
Vạn Thanh đáp: "Chắc là không, mắt dì ấy hơi bị lão rồi."
Hai cha con đứng quay lưng lại, lén lút như đang làm chuyện mờ ám, vừa nhìn vàng bạc trang sức, vừa thì thầm to nhỏ.
Mẹ cô đeo thử một chiếc vòng tay bằng vàng, gọi chồng: "Anh Vạn, anh thấy đẹp không?"
Ông Vạn không thích, chê nó là loại rỗng, chỉ vào chiếc vòng đặc, kêu bà thử cái đó.
Vạn Thanh khoanh tay đứng bên cạnh, nói vòng rỗng trông tinh tế hơn.
Mẹ cô đeo thử chiếc vòng đặc, hỏi giá bao nhiêu một gram.
Nhân viên báo giá, ông Vạn hào hứng: "Rẻ hơn đợt 1/5 tận 20 tệ lận!"
Mẹ cô hỏi: "Vậy mua luôn hả?"
Ông Vạn hào phóng: "Mua, mua, mua!"
Bà vẫn chần chừ: "Thôi để khi nào rẻ hơn hẵng mua, ở nhà cũng có hai ba cái rồi."
Ông Vạn nói: "Ở nhà loại khác, không có chiếc vòng nào bề thế thế này cả. Sau này con gái lấy chồng, đeo lên nhìn đẹp lắm."
Thế là chiếc vòng vàng được mua ngay tức khắc.
Lúc Vạn Thanh đang tìm kiếm mẫu tương tự trên mạng, ba cô quay lại, sực nhớ đến con gái, bèn nói: "Con cũng chọn một món đi..."
Ông nhìn quanh tủ trưng bày, rồi chỉ vào một đôi bông tai: "Lấy đôi bông tai nhé?"
Mẹ cô cũng nói theo: "Chọn đi con. Sau này mấy chiếc vòng này cũng là của con cả."
Ông Vạn tiếp lời: "Mẹ con đeo trước, sau này tất cả là của con."
Vạn Thanh xua tay: "Con không cần đâu."
Ông Vạn thanh toán xong, đến quầy lấy hóa đơn thì lại xảy ra chuyện. Nếu lấy hóa đơn, sẽ không được hưởng mức chiết khấu tốt nhất. Vụ này còn chưa đến lượt Vạn Thanh lên tiếng, ba cô đã sôi nổi tranh luận, biểu diễn một màn hùng biện đầy đam mê. Ông ước gì cô livestream ngay tại chỗ, vì đây đúng là một tình huống phổ biến để tuyên truyền pháp luật!
Khi ông cầm hóa đơn bước ra, mẹ cô khoác tay ông, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Đi ngang qua một cửa hàng thời trang nữ, mẹ cô thấy một chiếc áo khoác cashmere màu đỏ trên ma-nơ-canh, quay lại nói với con gái: "Con thử cái áo khoác cashmere kia đi."
Vạn Thanh nhìn nó: "Con không thích kiểu dáng này."
Mẹ cô nói: "Thôi vậy, da con không sáng, ngũ quan cũng không sắc nét, mặc màu này không nổi."
Vạn Thanh lập tức mất hứng, đứng im không buồn đi nữa. Ba mẹ cô đã đi đến thang máy. Ông Vạn bấm nút, mẹ cô gọi: "Thang máy sắp đến rồi."
Vạn Thanh bước tới, khoanh tay đứng đó, hỏi: "Con xấu giống ai vậy?"
"Ai nói con xấu?" Ông Vạn tự hào nói: "Con gái của ba đẹp nhất trên đời!"
Mẹ cô bật cười: "Chuột một ổ không ngửi thấy mùi hôi của nhau."
Vạn Thanh nhìn bà, hỏi: "Mẹ biết con không thích nghe những lời đó, tại sao cứ phải nói?"
Mẹ cô nói: "Thấy con như vậy, mẹ chỉ đùa thôi mà."
Vạn Thanh im lặng.
Ông Vạn nghiêm túc nói: "Lần sau đừng đùa như thế nữa, con bé không thích nghe đâu."
Nói xong, chính ông lại bật cười trước.
Mẹ cô cũng cười: "Nhìn cái mặt nhỏ mọn của nó kìa, trêu nó vài câu thì sao chứ? Cái sống mũi thấp thế kia cũng không được nói sao?"
Vạn Thanh nghiêm túc: "Con không muốn nghe mẹ nói. Người khác nói con không để ý, nhưng con không thích nghe điều đó từ chính người nhà mình."
Mẹ cô thu lại nụ cười, nhìn cô con gái cao hơn mình nửa cái đầu. Bà hiểu rằng cô đang thực sự nghiêm túc. Phản ứng đầu tiên của bà không phải cảm thấy khó xử hay mất mặt, mà là tôn trọng cô như một người trưởng thành.
Bà nói: "Được rồi, lần sau mẹ không nói nữa."
———
Trước đây mỗi lần đến nhà Chu Cảnh Minh, Vạn Thanh không hề có áp lực tâm lý. Nhưng sau khi mẹ cô phàn nàn về việc "giới trẻ bây giờ không biết lễ nghĩa, không hiểu nhân tình thế thái", lần này, cô xách theo một bộ chén dĩa 28 món làm quà.
Bộ chén dĩa rất tinh tế, cô còn không nỡ mua cho nhà mình, vì cô cảm thấy nhà tập thể cũ của anh không xứng với nó.
Mẹ Chu nhận quà một cách xuề xòa, tiện tay đặt sang một bên, nói: "Con đến chơi thôi, mua đồ làm gì?"
Mãi đến sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, thấy một cái dĩa bị mẻ một miếng nhỏ, bà mới chợt nhận ra điều gì đó.
Bà dò hỏi Chu Cảnh Minh: "Cái dĩa này lần sau đừng dùng nữa? Bị mẻ rồi."
Chu Cảnh Minh bận rộn trong bếp, thuận miệng đáp: "Đúng là không dùng được nữa."
Mẹ Chu nói: "Rửa chén có thể bị đứt tay."
Chu Cảnh Minh tiếp lời: "Dùng đãi khách cũng không lịch sự."
Mẹ Chu hiểu ra, bĩu môi. Là ý gì đây?
Có cô con dâu tương lai nào đến nhà mà lại vô duyên vô cớ tặng cả bộ chén dĩa không? Có phải là chê bà mua chén dĩa không sang trọng? Chê bà không biết cách tiếp đãi khách khứa?
Chẳng lẽ chỉ vì cô ta là người Thượng Hải, học hành cao hơn, nên tỏ ra tinh tế hơn?
Bà bực mình, ăn sáng xong cũng chẳng buồn rửa chén, nhất quyết phải mở bộ chén dĩa kia ra xem xem có gì mà cao cấp đến vậy.
Bà cẩn thận lấy từng món, từng món một ra xem. Lúc đầu chẳng thấy có gì đặc biệt. Nhưng khi những chiếc chén cơm, dĩa phẳng, dĩa sâu, dĩa cá, tô hai quai, muỗng, dĩa nước chấm, đũa... tất cả lần lượt được bày ra, phản ứng đầu tiên của bà là: Bộ bàn ăn nhà mình không xứng với bộ chén dĩa này.
Bà đã từng thấy mấy bộ như vậy ở trung tâm thương mại, nhưng toàn thấy phiền phức, quá nhiều món, chén dĩa chia đủ loại: chén cơm, tô mì, tô canh, chén nước chấm... Cứ mỗi bữa ăn là rửa chén muốn ná thở!
Nhưng hôm nay, sao bà lại thấy... sao lại thấy... cũng tinh tế ghê đó chứ? Bà vu.ốt ve từng món, yêu thích không rời tay. Chợt nhận ra, cuộc sống trước giờ của mình thật là thô sơ.
Con người đúng là có nhiều cách sống khác nhau—có tiền thì sống tinh tế, không có tiền thì sống qua loa. Bộ này chắc không rẻ đâu nhỉ? Bà lén chụp ảnh lên mạng tìm kiếm giá. Vừa thấy kết quả, bà không nói thêm một lời nào nữa.
Bà lặng lẽ thu dọn những chiếc thau inox đã dùng mười mấy năm trong bếp, cất hết đống chén dĩa cũ đi.
Lúc làm vậy, khóe mắt bà chợt đỏ hoe, ngồi thẫn thờ rồi bật khóc. Bởi vì bà bỗng nhớ lại giấc mơ thời thiếu nữ—khi 15, 16 tuổi, bà ngồi trên chiếc xe chở than của ba mình, nhìn xa xăm, tưởng tượng về những nàng công chúa thời xưa, được ăn ngon, mặc đẹp, có người hầu hạ. Nháy mắt một cái, bà đã hơn 50 tuổi. Ngày xưa sống khổ vậy mà chưa bao giờ thấy cực. Bây giờ cuộc sống khá lên rồi, bà cũng có thể dành dụm được một khoản tiền kha khá... Nhưng tại sao vẫn không biết hưởng thụ chứ?
Thật đúng là cả đời khổ mệnh.
———
Dạo này Chu Cảnh Minh sống rất vất vả. Ngày thường anh bận đi làm, cuối tuần thì ở nhà vẽ bản thiết kế nội thất, chiều đến lại hẹn hội bạn đi chơi bóng rổ. Anh với Vạn Thanh cũng chẳng gặp nhau được mấy lần. Lần trước là khi anh nhận được tin nhắn WeChat, liền đến nhà cô, ngồi cùng ba vợ tương lai uống trà trò chuyện, suốt hai tiếng chỉ nói về kỹ thuật câu cá, mồi câu vị gì thì bắt được cá lớn cỡ nào.
Ăn trưa xong, anh vào phòng Vạn Thanh. Cô đang nằm đó, chuẩn bị ngủ trưa. Anh ngồi nghiêm chỉnh trên mép giường, hai người nói chuyện về phim ảnh, từ Dune đến Mùi Hương Đầu Tiên. Cô nhích vào trong, kêu anh nằm xuống. Anh có chút e dè, nói ngồi cũng có thể nói chuyện. Lời vừa dứt, ba vợ tương lai của anh đã gõ cửa, sau đó lịch sự đẩy cửa vào, thò đầu hỏi: "Mẹ con hỏi hai đứa có ăn trái cây không?"
Vạn Thanh đáp: "Dạ không ăn."
Ba cô lườm một cái: "Con nằm đó trông có ra thể thống gì không?"
Vạn Thanh liền ngồi thẳng dậy, nghiêm chỉnh lại.
Đợi ba cô đi khỏi, Vạn Thanh nói với anh: "Anh ra khóa cửa đi."
Anh đáp: "Không hay lắm đâu?" Anh không dám.
Vạn Thanh đề nghị hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, xem ai chớp mắt trước. Vừa mới đối diện được một phút, cô nhìn vào mắt anh, bất ngờ khen: "Anh là người đàn ông có dư vị nhất mà em từng gặp."
Chu Cảnh Minh bật cười, không đối mắt với cô nữa, hỏi: "Dư vị gì?"
Vạn Thanh hỏi lại: "Anh có đọc tác phẩm văn học nào chưa?"
Chu Cảnh Minh lắc đầu: "Chưa đọc, anh mù chữ."
Vạn Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Một tác phẩm văn học xuất sắc chắc chắn phải có dư vị sâu lắng. Quan trọng không phải ở chỗ tác giả viết gì, mà là ở chỗ họ giấu điều gì. Lần đầu đọc có thể không quá kinh diễm, nhưng đọc xong lại nhớ mãi không quên."
Chu Cảnh Minh không tiếp tục nhìn cô, cũng không lên tiếng.
Vạn Thanh không nói thêm gì nữa, dường như những lời tình cảm dù chân thành đến đâu, cũng trở nên thừa thãi đối với hai người họ.
Chu Cảnh Minh khẽ hỏi: "Ba mẹ em không về quê sao?"
Vạn Thanh dịu dàng đáp: "Để em giục họ?"
Chu Cảnh Minh nghiêm túc nói: "Anh nhớ em."
Vạn Thanh đáp lại: "Em cũng vậy."
Chu Cảnh Minh xoay người, duỗi lưng: "Ngồi lâu ê hết cả người."
Vạn Thanh nằm xuống, nhường một chỗ: "Hai đứa mình ngủ trưa một lát đi."
Chu Cảnh Minh vừa định nằm xuống... thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Ba vợ tương lai của anh mang vào một dĩa trái cây lớn, sau khi kín đáo quan sát hai người, liền lập tức kéo tay anh: "Đi đi đi, chú giảng cho con một chút về pháp luật nào."