Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Chương 21: Gặp lại cố nhân (12)
Bộ bàn ghế kiểu Trung Quốc mà Vạn Thanh thích cũng khá ổn, ba mẹ cô cũng hài lòng, chỉ có điều giá hơi đắt. Hai người mặc cả cả buổi mà không được, nên quyết định đi dạo thêm một vòng. Chỉ là bước chân rời đi của họ rất chậm, đủ để cho người bán có cơ hội gọi họ quay lại.
Thế nhưng dù họ đã đi xa, người bán vẫn chẳng hề quan tâm. Trương Chú tức giận nói: "Quản lý cửa hàng thương hiệu này làm ăn kém quá, bây giờ dịch bệnh, kinh doanh khó khăn thế này mà kêu cô ta gọi điện xin giảm giá cũng không chịu."
"Khả năng giao tiếp kém." Vạn Thanh hưởng ứng. Cửa hàng áp dụng chính sách giảm giá chung là 10%, nhưng họ muốn được giảm 12%, vậy mà nhân viên không thèm để ý.
Hai người đang rì rầm phàn nàn thì có người vỗ vai Trương Chú từ phía sau, giọng nói sang sảng hỏi họ đang mua đồ nội thất à?
Trương Chú quay lại, thấy là Triệu Lâm thì mỉm cười chào hỏi. Triệu Lâm cũng không dài dòng, chỉ nói nếu thích thương hiệu nào thì cứ nói một tiếng, vì trung tâm thương mại này có cổ phần của ba cô ấy, có thể lấy hàng trực tiếp từ tổng đại lý.
Trương Chú vui sướng vô cùng, vội vàng nói muốn hẹn Chu Cảnh Minh đi ăn cùng mọi người.
Triệu Lâm thoải mái đáp: "Hẹn sau đi."
Trương Chú cũng không làm phiền cô ấy thêm, cười nói: "Em cứ bận việc đi, nếu tối nay có tụ tập sẽ liên hệ em nhé."
"Dạ." Trước khi rời đi, Triệu Lâm lại nói thêm: "Chu Minh Minh không nói với chị sao? Bọn em chia tay được một năm rồi." Nói xong, cô ấy vẫy tay rồi bước vào thang máy.
Trương Chú kinh ngạc: "Chu Tiểu Minh có từng nói chuyện này chưa?"
Vạn Thanh lắc đầu: "Cô ấy cười lên thật rạng rỡ."
"Một người đẹp sáng chói chính hiệu! Mẹ mình suốt ngày khen cô ấy."
Hai người khoác tay nhau tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại. Trương Chú lải nhải rằng bản thân hiếm khi được khen xinh đẹp, nhiều nhất chỉ là "dễ thương". Hồi nhỏ, cô ấy từng mơ rằng một ngày nào đó ngủ dậy sẽ đột nhiên biến thành người đẹp.
Vạn Thanh đáp: "Dễ thương là một lời khen rất tốt đó, thể hiện sự hòa nhã, đáng yêu mà."
Trương Chú cảm thấy thoải mái hơn: "Cũng không tệ!"
"Tất nhiên." Vạn Thanh thản nhiên nói: "Mấy ai có thể xinh đẹp được như Triệu Lâm chứ."
"Vẻ đẹp của cô ấy là do trời ban." Trương Chú tán thành. "Hơn nữa cô ấy từng du học, lại cư xử rất có giáo dưỡng, không giống bọn mình... lớn lên từ chốn phố phường đầy rẫy bon chen."
Vạn Thanh nhấp một ngụm trà trái cây, không đáp.
Trương Chú tò mò: "Cậu nghĩ là ai chủ động chia tay, cô ấy hay Chu Tiểu Minh?"
"Là cô ấy." Vạn Thanh phân tích: "Hơn nữa hai người họ hẳn là chia tay trong hòa bình. Cậu để ý không? Cô ấy vừa gọi là 'Chu Minh Minh', chứ không phải 'Chu Cảnh Minh'."
Trương Chú hơi bất ngờ: "Chu Tiểu Minh cũng đâu có tệ."
Vạn Thanh đáp: "Yêu đương không phải là vấn đề tốt hay không tốt, mà là có khả năng yêu và được yêu hay không." Rồi cô chuyển đề tài: "Với điều kiện của Triệu Lâm, sao mẹ cậu lại giới thiệu cô ấy cho Chu Cảnh Minh?"
"Chu Tiểu Minh cũng rất xuất sắc mà."
"Chuyện này không liên quan đến xuất sắc hay không, mà là môn đăng hộ đối." Vạn Thanh nghiêm túc nói: "Hai người xuất thân quá khác biệt có thể tự do yêu đương, nhưng bà mai sẽ không giới thiệu cho nhau, nhất là khi nhà gái có điều kiện vượt trội hơn nhà trai."
"Chuyện này không phải mẹ mình chủ động giới thiệu, mà là do mẹ Triệu Lâm nhờ tìm giúp. Bà ấy nói chỉ xem trọng tài năng của nhà trai, không để ý những thứ khác. Mẹ mình nhìn Chu Tiểu Minh lớn lên từ nhỏ, hai nhà lại đều ở Chiết Giang." Trương Chú chần chừ rồi nói tiếp: "Trước đây Triệu Lâm từng có một mối tình đầu kéo dài nhiều năm, nghe nói rất yêu nhau..."
"Ba mẹ cô ấy phản đối sao?" Vạn Thanh nhìn cô ấy.
"Không phải."
"Hay người kia đã có gia đình?" Vạn Thanh đoán.
"Bạn trai cô ấy qua đời rồi." Trương Chú nhẹ giọng: "Mấy năm trước rồi, khi đó hai người họ đang du học nước ngoài, hình như gặp phải vụ xả súng nhằm trả thù xã hội..."
Vạn Thanh sững sờ, hồi lâu không nói gì.
"Mẹ mình dặn không được nói chuyện này ra ngoài." Trương Chú căn dặn.
"Mình hiểu." Vạn Thanh gật đầu.
"Chuyện này thật vượt quá tầm hiểu biết của bọn mình." Trương Chú cảm thán.
"Không thể nhìn ra được." Vạn Thanh đồng tình.
"Có bao nhiêu chuyện trên đời mà chúng ta chẳng thể nhìn thấu." Trương Chú thở dài. "Con người giỏi che giấu, lại cũng quá mức phức tạp."
Sau khi đi dạo thêm một vòng mà không tìm được món đồ nào ưng ý hơn, họ vẫn quay lại cửa hàng thương hiệu ban đầu. Trương Chú gọi cho Triệu Lâm, báo mã sản phẩm của bộ nội thất họ thích. Sau bữa trưa, họ lại tiếp tục đi mua sắm, chọn được hai chiếc đệm giá gần mười ngàn tệ, nhưng lần này họ không muốn làm phiền Triệu Lâm nữa, tự mình thương lượng giá cả.
Cuối cùng, buổi tối không thể tụ họp được. Một là có bên môi giới gọi cho Vạn Thanh, hẹn bảy giờ tối dẫn khách đến xem nhà. Hai là Trương Chú nhận được điện thoại của ba, kêu cô ấy về nhà ăn cơm. Hai gương mặt khổ sở nhìn nhau, rồi tạm biệt.
Vạn Thanh sắp phát điên vì cặp khách này rồi. Hết nhà trai đến xem, lại đến nhà gái, rồi họ hàng, bạn bè... Căn hộ của cô đã bị họ xem đi xem lại không dưới bốn, năm lần. Mỗi lần cô sắp mất kiên nhẫn thì môi giới lại dè dặt xin lỗi, nói rằng những khách kiểu này thường rất có ý định mua. Nhưng kiểu khách này cũng dễ hủy giao dịch nhất. Chỉ cần người thân nói vài câu, bạn bè nói vài câu, hợp đồng có thể đổ bể ngay lập tức.
Sau khi khách xem nhà rời đi, Vạn Thanh bận rộn xử lý vài việc lặt vặt, giặt vớ, vò quần lót. Khi căng thẳng, cô thích làm những việc này nhất—không nghĩ ngợi gì, chỉ tập trung giặt sạch quần áo lót là đủ. Xong xuôi, không có việc gì làm, cô xuống siêu thị mua nước giặt. Trên đường, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Trương Chú: [Phiền chết đi được, cậu nói xem, dì ta suốt ngày than nghèo với mình có ý nghĩa gì chứ? Mình đâu có vay tiền nhà họ.]
Vạn Thanh hỏi: [Cơm thế nào?]
Trương Chú đáp: [Tay nghề dì ta đúng là hơn mẹ mình một chút, nhưng mẹ mình vẫn nấu ngon nhất.] Rồi cô ấy hỏi: [Cậu ăn gì chưa?]
Vạn Thanh trả lời: [Ăn rồi.]
Cô đi một vòng siêu thị mà lại quên mất mình định mua gì. Nhưng cô cũng quen rồi, không vội, bèn chọn một túi táo mang về. Về nhà, cô rửa một quả táo, vừa ăn vừa ngồi trước bàn, ăn xong thì đi tắm.
Lúc đánh răng, cô nhìn chằm chằm vào gương, ngắm ngũ quan, ngắm chân mày, soi từng góc độ thật lâu.
Sau đó, cô nằm trên giường lướt điện thoại. Trong nhóm chat, Trương Chú đang tám chuyện với Chu Cảnh Minh, kể rằng hôm nay gặp Triệu Lâm khi đi mua đồ nội thất, rồi hỏi về chuyện chia tay. Hai người nhắn qua nhắn lại mấy chục tin, nhưng Chu Cảnh Minh trước sau vẫn không nhắc đến lý do chia tay.
Cô rất khâm phục Chu Cảnh Minh. Khi anh không muốn trả lời một câu hỏi, anh sẽ làm lơ nó đi, giải quyết vấn đề đó theo một cách vô hình.
Cô bắt đầu thẫn thờ, lại nghĩ đến chuyện khác. Dần dần, linh hồn cô như rời khỏi thể xác, lang thang trong từng căn phòng.
Chán quá. Quá chán.
Linh hồn lượn lờ một vòng rồi ngồi trên đầu giường, nhìn thể xác mà nói: "Chán quá."
Thể xác đáp lại: "Ừ, chán quá."
Linh hồn trách móc: "Mày đã ngoài ba mươi rồi đấy."
Thể xác cạn kiệt năng lượng: "Ừ, ngoài ba mươi rồi."
Linh hồn chất vấn: "Cuộc sống khô khốc thế này còn kéo dài bao lâu nữa?"
Thể xác thất vọng: "... Có lẽ ba mươi năm? Cũng có thể năm mươi năm?"
Lần này linh hồn không tuyệt vọng, chỉ lặng lẽ nhìn cô đầy thất vọng và thương hại: "Mỗi năm mày đều sống tốt hơn năm trước, cũng tệ hơn năm trước."
Sáng sớm hôm sau, Trương Chú đến nhà mẹ mình để ăn chực. Bà Trương Hiếu Hòa làm sữa đậu ngũ cốc, kèm theo hai món rau trộn. Hai mẹ con ăn sáng trong im lặng như thường lệ.
Trương Chú cảm thấy yên ắng quá, uống một ngụm sữa đậu rồi nhìn mẹ mình, đề nghị: "Mẹ, nói chuyện đi."
"Nói gì?" Bà Trương Hiếu Hòa đưa quả trứng luộc đã lột vỏ cho con gái.
Trương Chú định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của mẹ mình, cô ấy lại thôi. Dù có nói, bà cũng không hiểu.
"Có gì thì nói." Bà Trương Hiếu Hòa nhìn cô ấy.
Trương Chú nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Có phải khi con đến tuổi của mẹ là sẽ ổn không? Đến tuổi đó thì sẽ nhìn thấu mọi cảnh đời, không còn bị chuyện đời làm phiền, thực sự rũ sạch bụi trần?"
"Mẹ chẳng rũ sạch bụi trần gì cả, cũng không thấy ngày tháng trôi qua được bao nhiêu phần yên bình." Bà Trương Hiếu Hòa chán nản đáp: "Mấy chuyện rắc rối bên nhà cậu nhỏ của con, mẹ đã chạy vạy suốt nửa năm nay rồi. Quan hệ giữa mẹ và chú Hồ cũng chẳng phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió."
Nghe nhắc đến nhà cậu nhỏ, Trương Chú bắt đầu nhức đầu. Hôm qua con trai cậu nhỏ tìm cô vay tiền, mở miệng là năm mươi ngàn tệ. Cô liền xúi mẹ: "Dứt khoát cắt đứt quan hệ với nhà cậu nhỏ đi."
"Nếu cắt được thì mẹ đã cắt lâu rồi." Bà Trương Hiếu Hòa không muốn nói chuyện phiền não vào sáng sớm, liền chuyển đề tài: "Nếu chán ở một mình thì về đây ở vài ngày."
"Thôi bỏ đi." Trương Chú lắc đầu.
"Đọc sách nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn, làm phong phú bản thân, cuộc sống sẽ đỡ buồn chán hơn." Bà Trương Hiếu Hòa dạy dỗ. "Không chịu thay đổi, không làm cho mình phong phú lên thì dĩ nhiên cuộc sống sẽ bế tắc thôi."
Trương Chú nhìn dĩa thức ăn, mất hết khẩu vị, đặt đũa xuống rồi nói: "Con đi làm đây."
Bà Trương Hiếu Hòa nói: "Là con kêu mẹ nói chuyện mà, giờ mẹ nói rồi con lại cáu..."
"Con cũng chẳng muốn nói, là mẹ cứ hỏi hoài." Trương Chú thấy bực bội. "Bây giờ mẹ lắm lời thật đó, con chỉ than thở vài câu mà mẹ lại biến thành vấn đề của con. Thôi thôi, sau này con chỉ báo tin vui cho mẹ, chỉ nói mấy chuyện vui vẻ linh tinh..." Nói rồi cô ấy thay giày xuống lầu, lên xe, lấy tăm bông từ túi ra chỉnh lại lớp trang điểm hơi lem, thoa thêm son rồi nổ máy đi làm. Đến công ty chấm công xong, cô ấy nhận được một tin nhắn dài từ mẹ mình.
Nếu có một ngày trong tuần khiến người ta tụt mood nhất, thì chắc chắn đó là thứ Hai.
Vạn Thanh tự nhiên tỉnh dậy lúc 6 giờ 30 sáng, rửa mặt, đánh răng, giãn cơ, rồi như thường lệ ra ngoài chạy bộ. Hôm nay tinh thần cô rất tốt, chạy bảy tám cây số mà không thấy mệt. Vừa chạy, cô vừa nghĩ, nhân lúc đồ nội thất chưa đến, có nên sơn lại tường phòng ngủ không? Hay là dán giấy dán tường thì hơn?
Rồi cô lại nghĩ đến người đẹp Triệu Lâm. Nhờ cô ấy mà cô tiết kiệm được bao nhiêu tiền, thế nào cũng phải mời người ta một bữa mới đúng. Nghĩ mãi, suýt chút nữa là cô đâm sầm vào mẹ của Tiểu Xuân. Theo phản xạ, cô nhanh chóng vòng qua một lối khác để tránh.
Nhưng vừa rẽ, cô lại đi ngang khu nhà của Chu Cảnh Minh. Sau đó cô không còn sức để chạy nữa, cũng chẳng có tâm trạng nghĩ về giấy dán tường. Đầu óc trống rỗng, chậm rãi quay về.
Lúc này, cô lại gặp mẹ của Chu Cảnh Minh đang đi chợ về. Bà niềm nở rủ cô vào nhà ăn sáng, nói rằng mình đã nấu rất nhiều món ngon.
Vạn Thanh vốn không phải người hay khách sáo, không có lý do từ chối nên cũng theo vào. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sáng bóng đỗ trước cửa nhà họ Chu, cô lập tức hối hận. Cô chỉ muốn ăn sáng, không muốn thấy Chu Cảnh Minh. Mỗi lần gặp anh là cô lại không kìm được mà muốn "rút kiếm xông lên".
Trong sân, Chu Cảnh Minh rõ ràng vừa tập thể dục xong và đã tắm rửa. Anh mặc áo ba lỗ, quần đùi rộng kiểu Uniqlo. Cô cũng có một chiếc quần giống vậy. Vừa thấy cô, Chu Cảnh Minh liền quay vào phòng ngủ, một lúc sau mới ăn mặc chỉnh tề bước ra.
Mẹ anh múc cơm cho họ, giục họ ăn nhanh rồi đi làm, sau đó xách một tô đồ ăn thừa mang sang cho con mèo nhà hàng xóm.
Hai người ngồi cách xa nhau, mỗi người một đầu bàn, không ai nói với ai câu nào. Trước mặt là bữa sáng ngon lành, nhưng Vạn Thanh chẳng có tâm trạng ăn. Cô lại mắc bệnh cũ, bụng bắt đầu đau. Cứ căng thẳng là cô lại đau bụng. Cô không động đũa, chỉ lặng lẽ ngồi đợi cơn đau qua đi.
Chu Cảnh Minh ăn xong, không nhịn được mà hỏi cô: "Không hợp khẩu vị sao?"
Vạn Thanh xua tay: "Cậu đi làm đi."
Rời khỏi nhà Chu Cảnh Minh, Vạn Thanh đặt xe về quê thăm ba mẹ. Cô nhớ họ. Thành phố cách vùng quê cũng không xa, chỉ khoảng hai mươi cây số.
Ba mẹ cô ở quê vui vẻ đến mức không muốn quay lại thành phố nữa, thậm chí còn lên kế hoạch thuê đất trồng rau hoặc dâu tây trong nhà kính. Cậu cô chen vào: "Trồng bản lam căn trước đã! Trồng bản lam căn trước đã!"
Buổi trưa, cậu và mợ cô đi ăn tiệc cưới trong làng, còn cô em họ đang nghỉ hè đại học thì đi chơi. Mẹ Vạn Thanh ngồi nhặt rau hẹ, thỉnh thoảng lại nhìn con gái đang tưới rau ngoài vườn, trong lòng thắc mắc: không có chuyện gì mà nó bắt xe về quê làm gì? Nhưng bà không dám hỏi.
Mấy năm nay tính tình con gái càng lúc càng kỳ lạ, Tết về gặp họ hàng cũng chẳng nói gì, tóc rụng đầy nhà... Còn chưa kịp hỏi han chuyện cá nhân của nó, nó đã bực bội chịu không nổi.
Tết năm kia, hai mẹ con cãi nhau. Nguyên nhân là bà hỏi: "Công việc sao rồi? Chuyện tình cảm thế nào?" Ngay lập tức, Vạn Thanh xụ mặt, phản bác lại mấy câu. Bà tức đến nỗi mắng: "Ba mẹ nuôi con khôn lớn, cho con ăn học, chẳng lẽ không có quyền hỏi han một chút sao?" Kết quả, con gái bà hậm hực ra ngoài, lát sau mang về một xấp tiền ném lên bàn, nói là trả ơn gì đó. Ba nó giận đến mức suýt tát nó.
Bà vừa nghĩ vừa nhặt rau, cái kẻ đáng ghét kia lại kéo ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh, cũng nhìn theo bóng dáng đang tưới rau, thở dài hỏi: "Nó có người yêu chưa?"
"Đi mà hỏi." Bà cáu kỉnh đáp.
"Anh không hỏi đâu." Ba Vạn Thanh nhặt một nắm hẹ, chậm rãi tước từng lá.
Mẹ Vạn Thanh bắt đầu bực, mắng ông: "Anh nhặt thế này thì được gì?" Nói xong, bà giật cả nắm hẹ trong tay ông: "Anh đi chỗ khác đi."
"Anh có làm gì đâu, em giỏi thì đi mà khó dễ nó."
"Anh là ba nó, khó dễ anh là đủ rồi."
"Đừng tưởng đây là nhà mẹ đẻ em mà anh không dám nổi giận..." Ông đang ở bên nhà vợ, đã nhịn lâu lắm rồi.
Bà lập tức đá đổ một chiếc ghế, Vạn Thanh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu: "Ba làm gì đó?"
"Mới uống vài hớp rượu mà đã bắt nạt mẹ rồi." Mẹ cô lên tiếng phủ đầu trước.
Vạn Thanh bước lại gần, nhìn ba mình: "Ba lại nổi nóng chuyện gì nữa?"
"Ba con muốn hỏi con một chuyện nhưng không dám, bắt mẹ hỏi, mẹ không hỏi thì ba con lại cáu." Mẹ cô giải thích ngắn gọn.
"Chuyện gì?" Vạn Thanh hỏi.
"Ông ấy hỏi con có người yêu chưa."
"Nếu có thì con đã nói với ba mẹ rồi." Vạn Thanh nhìn họ: "Chuyện bé tí."
"Nghe chưa? Con bé nói chưa có, nếu có nó sẽ nói với anh." Bà đuổi ông: "Đi làm việc đi, đừng đứng đây nữa."
"Đúng đó ba. Ba cũng nên bớt nóng tính lại đi." Vạn Thanh khó chịu nhất là chuyện này. "Trước đây còn đập phá ở nhà, giờ sang nhà cậu mà ba cũng..."
Ba Vạn Thanh vội vã bỏ đi: "Hai mẹ con giỏi lắm, giỏi lắm!"
Vạn Thanh quay lại vườn rau tưới nước. Cô kéo một ống nước dài, dùng ngón tay bấm nhẹ vào đầu vòi rồi tưới lên luống dưa leo và cà chua... Ba cô đã sớm bảo dừng lại, nói ai lại đi tưới nước cho rau giữa trưa nắng gắt như vậy. Nhưng cô không nghe.
Bây giờ ông đang ngồi dưới hiên nhà uống trà, thấy cảnh đó thì liền lớn tiếng quát cô: "Ai lại tưới nước kiểu này? Còn tưới nữa thì rau sẽ chết hết!"
Nói rồi, ông đứng dậy, đi đến chỗ van nước tổng rồi khóa lại, cuộn tròn ống nước trong tay cô. Ông hỏi cô: "Có phải con học đến mức ngốc luôn rồi không? Ngay cả những chuyện thường thức đơn giản cũng không biết?"
Vạn Thanh cứ đứng đó. Nghe đến câu này, nước mắt cô bắt đầu rơi.
Ba cô thấy con gái đứng khóc, trong lòng hoảng hốt. Ông có nói gì nặng lời đâu chứ? Ông vội vàng bước tới hỏi: "Sao vậy con? Sao lại khóc?"
Nước mắt cô như vòi nước bị vặn hết cỡ, tuôn rơi ào ạt.
Mẹ cô cũng vội chạy tới, lo lắng hỏi cô làm sao, rồi định kéo cô vào trong nhà: "Nắng thế này đứng đây làm gì, vào nhà đi con."
Nhưng Vạn Thanh không đi đâu cả. Cô ngồi xổm xuống, khóc nức nở, khóc đến mức hoang mang tột độ. Ba mẹ cô sốt ruột vô cùng, vừa thương con vừa lo lắng, liền che dù cho cô, dịu giọng khuyên nhủ: "Nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói ra, gia đình sẽ giúp con giải quyết."
Nhưng cô không nói nổi.
Cô nghẹn đến mức không thở được, cảm thấy mình như sắp chết, chỉ còn biết dựa theo bản năng của một đứa trẻ không hiểu chuyện, dùng tiếng khóc để biểu đạt.
Bởi vì cô không còn cách nào khác.