Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Chương 29: Gặp lại cố nhân (20)
Trương Chú ăn chực suốt sáu ngày liền, chỉ ăn mà chẳng làm gì. Nhưng trước khi đến, cô ấy vẫn giả bộ tốt bụng, nhắn vào nhóm chat: "Nhà cần mua trái cây gì không?"
Vạn Thanh đáp: [Bơ, đào mật.]
Cô ấy cạn lời. Mỗi lần tự mua trái cây, Vạn Thanh chỉ mua nho, dưa hấu, táo... Nhưng cứ hỏi thì cô lại chọn loại đắt nhất. Cô ấy nhắn: [Ăn một bữa cơm nhà cậu thật không dễ dàng gì.]
Vạn Thanh: [Đã là bữa thứ chín rồi.]
Trương Chú @ Chu Cảnh Minh: [Cậu về đến nhà chưa?]
Chu Cảnh Minh: [Lên lầu rồi.]
Trương Chú: [Tôi cũng sắp về đến, đang dừng đèn đỏ ở ngã tư.]
Trong bếp, Vạn Thanh đã nấu ăn suốt hai tiếng, chuẩn bị cá quế hấp, tôm xào măng tây, đậu bắp sốt mù tạt, thịt xào ớt xanh. Trước đây cô không giỏi nấu ăn, nhưng mấy hôm nay xem các blogger dạy nấu ăn nên giờ nấu cũng tạm ổn, ít ra không đến mức khó ăn.
Chu Cảnh Minh rửa tay, bước vào bếp, lấy ba cái chén rồi nhìn vào chảo thịt xào ớt xanh, khen lấy lệ: "Nhìn ngon đó."
Vạn Thanh vén tóc, nóng gần chết.
Chu Cảnh Minh kêu cô cúi đầu, rồi nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lòa xòa sau gáy lên, kẹp cố định lại. Xong xuôi, anh rửa tay, bắt đầu xới cơm.
Trương Chú xách túi trái cây về, vừa vào cửa đã hỏi: "Cơm chín chưa?"
Vạn Thanh liếc cô ấy một cái: "Chín rồi, thưa bà chủ."
Trương Chú ngửa đầu cười hề hề, chạy qua ôm lấy cô: "Vất vả rồi, vất vả rồi!"
Cơm dọn lên, ba người ngồi xuống ăn. Trương Chú vừa ăn vừa kể, trưa nay đi dự tiệc đầy tháng con của đồng nghiệp, trên bàn tiệc có một cặp đôi khiến cô ấy hết hồn.
Mỗi món ăn được dọn lên, anh bạn trai đều gắp phần ngon nhất cho bạn gái. Cá cũng vậy, miếng thịt mềm nhất ở bụng cá, anh ta gắp cho bạn gái mình trước tiên. Đến món gà hầm mà cô ấy mong đợi nhất, hai cái cánh gà anh ta cũng đều đưa hết cho bạn gái.
"Trên bàn còn có người lớn nữa đó! Ngay cả khi tụ tập bạn bè, hành động như vậy thật mất lịch sự." Trương Chú nói, "Nhưng cô gái ấy lại rất vui, cảm thấy bạn trai mình thật tuyệt."
Vạn Thanh tán gẫu: "Cậu bỏ bao nhiêu tiền mừng?"
"Ba trăm." Trương Chú vừa nhằn xương cá vừa hỏi, "Bình thường hai cậu mừng bao nhiêu?"
"Ít nhất năm trăm." Vạn Thanh nói, "Tiệc cưới ở Thượng Hải đắt đỏ lắm."
"Chu Tiểu Minh thì sao?"
"Cũng tầm đó." Chu Cảnh Minh đáp, tiếp tục ăn thịt xào ớt xanh.
Sau đó cả ba tập trung vào bữa cơm.
Cá quế hấp bị nấu quá lâu, thịt hơi dai. Lúc hấp cá Vạn Thanh mải làm việc khác nên quên mất. Thịt xào ớt xanh lại hơi mặn vì cho muối quá tay. Nhưng không ai nói gì.
Trương Chú nhai măng tây, đột nhiên ném ra một tin động trời: "Ngô Bân đã đăng ký kết hôn rồi. Bạn gái của anh ta có bầu năm, sáu tháng."
Vạn Thanh kinh ngạc: "Anh ta nói với cậu hả?"
"Chị gái anh ta nói." Trương Chú cúi đầu và cơm, "Mình bấm like một bài đăng của chị ta trên WeChat, thế là chị ta nhắn tin kể luôn."
Thật không thể tin nổi. Vạn Thanh đặt đũa xuống, "Nói cách khác, anh ta vừa đến nhà cậu qua đêm, vừa ở bên ngoài quen người khác?"
Trương Chú gật đầu: "Đại khái vậy."
"Cậu cứ thế bỏ qua sao?" Vạn Thanh nhìn cô ấy chằm chằm.
"Chẳng lẽ mình cầm dao đi chém anh ta?"
Vạn Thanh im lặng, tiếp tục ăn.
Trương Chú có chút buồn bực, chuyển đề tài: "Dạo này mình đang học chỉnh sửa video, muốn tìm một sở thích mới."
Chu Cảnh Minh hỏi: "Chỉnh sửa âm thanh?"
"Ủa, sao cậu biết?"
"Học được chưa?"
Trương Chú gắp một con tôm cho Vạn Thanh, đáp: "Tôi hơi ngốc, vẫn chưa thạo lắm."
"Không cần vội, cứ từ từ." Chu Cảnh Minh nói.
Trương Chú đột nhiên nói: "Mình định nhận nuôi một đứa trẻ. Chậm nhất là sang năm sẽ làm thủ tục."
Vạn Thanh hỏi: "Cậu đủ điều kiện nhận nuôi sao?"
"Mình đã tra rồi, đủ mà." Trương Chú hào hứng kể chi tiết kế hoạch của mình, "Mình sợ nếu đợi thêm hai năm nữa, vừa không tìm được đối tượng phù hợp, vừa không còn sức chăm con. Vậy thì thà nhận nuôi ngay bây giờ."
"Miễn là cậu suy nghĩ kỹ rồi thì mình ủng hộ." Vạn Thanh nói.
"Mình cũng thấy đây là quyết định đúng đắn! Mẹ mình nói nếu nhận nuôi em bé nhỏ một chút, bà còn có thể giúp chăm sóc." Trương Chú nhìn Chu Cảnh Minh, "Cậu biết tôi có một đứa em trai cùng cha khác mẹ không?"
"Biết, nhưng chưa gặp bao giờ." Chu Cảnh Minh uống một ngụm nước lọc.
"Thực ra nó rất đáng yêu. Nếu nó là em ruột tôi, chắc tôi sẽ cưng nó đến chết mất. Nhưng vì tôi có định kiến với mẹ nó nên quan hệ giữa tôi và nó cũng chẳng thân thiết." Trương Chú thao thao bất tuyệt, "Nó là niềm tự hào của ba tôi đấy, ông ấy đặt tên cho nó là Kim Dập Dập. Tên này đúng là đỉnh cao! Ba mẹ tôi ly hôn cũng chẳng có gì lạ, một gã thô kệch như ông ấy vốn không xứng với mẹ tôi."
Vạn Thanh nghiêm túc: "Chốt nhé, sau này con mình sẽ nhận cậu làm mẹ đỡ đầu."
"Tuyệt vời!" Trương Chú phấn khích, "Nhớ nhé! Mình sẽ làm mẹ đỡ đầu của con cậu!" Cô quay sang Chu Cảnh Minh, "Tôi cũng làm mẹ đỡ đầu của con cậu được không?"
"Không thành vấn đề." Chu Cảnh Minh gật đầu.
"Hai người định sinh mấy đứa?"
Vạn Thanh suy nghĩ: "Chắc hai đứa."
Chu Cảnh Minh đồng tình: "Tôi cũng vậy."
Trương Chú xoa xoa dái tai: "Tốt quá. Chứ làm con một cô đơn lắm."
Sau bữa tối, Trương Chú về nhà. Cô ấy nói dạo này bận rộn, nhưng Vạn Thanh biết cô ấy đang bị tổn thương vì Ngô Bân. Trương Chú là kiểu người dù bị bắt nạt cũng không bao giờ muốn mất mặt trước người ngoài. Cô ấy chỉ giương nanh múa vuốt khi ở bên bạn bè, còn ra ngoài bị ức hiếp thì luôn âm thầm chịu đựng.
Vạn Thanh chẻ đôi quả bơ, dùng muỗng múc ăn, vừa ăn vừa đi đi lại lại trong phòng khách. Không ăn nổi nữa, cô quay sang hỏi Chu Cảnh Minh đang rửa chén trong bếp: "Jean Valjean tại sao phải chịu 19 năm tù khổ sai?"
"Vì ông ta không biết giận dữ. Kẻ không biết giận dữ thì đáng bị chà đạp!"
Nói xong, cô vứt vỏ bơ vào thùng rác, thay giày thể thao rồi xuống lầu.
Cô ngồi ở ghế phụ, nhìn dòng người qua cửa sổ xe, im lặng hồi lâu rồi bất giác tức giận, nói: "Cậu ấy đúng là đồ nhu nhược!"
Chu Cảnh Minh tập trung lái xe, không đáp.
"Cậu thấy thái độ của cậu ấy tối nay không? Rõ ràng khó chịu đến chết đi được, mà vẫn cứ lải nhải không ngừng."
"Chuyện cậu ấy gặp khó khăn trong chuyện sinh con tôi đã biết từ lâu rồi. Vậy mà mãi đến khi ly hôn rồi cậu ấy mới nói với tôi. Giấu chuyện đó làm gì chứ? Cậu có biết cậu ấy đến Thượng Hải khám cũng không nói với tôi không? Đôi khi tôi thấy cậu ấy thật không hiểu nổi."
"Không thể sinh con thì sao? Là phạm pháp à? Hay là mất mặt? Tôi có coi thường cậu ấy đâu?" Cô quay sang nhìn Chu Cảnh Minh, nhấn mạnh lại lần nữa, "Thật không hiểu nổi cậu ấy."
"Cậu ấy cứ thích nói lý lẽ, nghe rất hay, nhưng điển hình của kiểu 'nói một đằng, làm một nẻo'. Nếu là tôi... cái loại đàn ông như Ngô Bân tôi đã đá văng từ lâu rồi. Cậu ấy không chỉ đầu óc có vấn đề mà mắt nhìn người cũng tệ kinh khủng. Cậu ấy nhìn trúng gã đó ở điểm nào chứ?"
Mệt mỏi rồi, cô không muốn nói tiếp nữa. Mở nắp chai nước, uống một ngụm, rồi bỗng dưng nói: "Tối nay cậu ấy mua cho tôi bơ, đào mật, kiwi và măng cụt."
Nói xong, cô giơ cổ tay lên che mắt.
Chu Cảnh Minh tấp xe vào lề, rút khăn giấy đưa cho cô.
Cô vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Chúng ta đi đánh Ngô Bân một trận, liệu con nhỏ nhu nhược đó có tuyệt giao với chúng ta không?"
Chu Cảnh Minh hỏi ngược lại: "Nếu tôi đi đánh bạn trai cũ của cậu, cậu có thấy khó xử không?"
Vạn Thanh xua tay, "Về thôi."
Trên đường về, trong xe im lặng hẳn. Chu Cảnh Minh làm việc cả ngày đã quá mệt mỏi, cộng thêm chuyện của Triệu Lâm, anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Vạn Thanh nhận ra trạng thái của anh không tốt, bèn kêu anh dừng xe, để cô lái thay.
Chu Cảnh Minh cảm thấy hơi chóng mặt, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn. Một lúc lâu mà không thấy xe chạy, anh mở mắt, hỏi: "Sao không đi?"
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, cô bất giác cúi xuống hôn anh. Sau đó, cô làm như không có gì xảy ra, thản nhiên nói: "Ngủ đi."
Anh ngạc nhiên, rồi bật cười: "Cậu đúng là thú vị thật."
"Ngủ đi."
Anh không buồn ngủ nữa: "Cậu chơi ác thật đó."
Cô hỏi: "Sợ rồi hả?"
Anh chạm vào khóe môi đau nhức, thấy trên tay dính chút máu, "... Quá thô bạo!"
Vạn Thanh hiếm khi đỏ mặt, nói: "Cậu bị nhiệt miệng rồi, đừng đổ lỗi cho tôi."
Anh không nói gì nữa, dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn cô. Nhìn một lúc thì ngủ thiếp đi.
———
Trong khách sạn cách ly một tuần, Giang Minh Châu cuối cùng cũng nghe hết tập podcast đó. Tiện thể, cô ấy còn lần mò nghe lại toàn bộ những chương trình mà Trương Chú từng tham gia. Hóa ra nhóm podcast này đã hoạt động được hơn bốn năm, có hơn một trăm tập, Trương Chú chỉ tham gia hơn mười tập, và hai người dẫn chương trình là bạn cùng phòng đại học của cô ấy.
Theo quan sát của Giang Minh Châu, nội dung podcast rất đa dạng, đủ mọi thể loại. Họ bàn về văn học đương đại, các vấn đề xã hội, những góc nhìn về cuộc sống... Chỉ có khoảng mười tập đầu là thiên về văn học, sau đó thì không còn nữa.
Ban đầu, Trương Chú dường như khá căng thẳng khi lên sóng, nói chuyện còn ấp úng, khó theo kịp nhịp điệu của hai MC. Nhưng về sau, cô ấy dần ăn ý hơn, bắt đầu có những quan điểm của riêng mình. Đến hai tập gần đây, cô ấy đã trò chuyện rất tự nhiên, đùa giỡn thoải mái.
Trương Chú không nhắc đến nhóm bạn họ quá nhiều, chỉ xuất hiện trong vài tập, cũng chỉ đề cập thoáng qua ở phần chia sẻ cá nhân cuối chương trình. Nhưng qua những lời nói vụn vặt đó, Giang Minh Châu cũng lờ mờ nắm bắt được tình hình hiện tại của mọi người.
Hồi trước, Chu Cảnh Minh chưa từng kể về họ. Những năm đầu, cô ấy có hỏi, anh chỉ nói rằng đã mất liên lạc. Gần đây khi tình cờ nhắc đến, anh cũng chỉ nói vài câu về Vạn Thanh, không nói gì thêm. Vậy mà bây giờ, qua podcast này, cô ấy mới biết Trương Chú bị vô sinh—mà chính Trương Chú cũng chỉ nhắc đến nó bằng giọng điệu tự giễu.
Lắng nghe giọng nói trầm ổn của Trương Chú, một số ký ức và cảm xúc dần dần trỗi dậy trong cô ấy. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, cô ấy lại chẳng thấy có cảm xúc gì đặc biệt, thậm chí có chút... sáo rỗng. Đặc biệt là khi Trương Chú chân thành nói về những tình cảm thuần khiết, những ký ức cảm động, những mối quan hệ gắn bó như ruột thịt giữa họ ngày xưa... Cô ấy cảm thấy xấu hổ thay. Không ngoa khi nói rằng da gà của cô ấy nổi lên khắp người.
Cô ấy nghĩ rằng Trương Chú đã quá lý tưởng hóa mọi chuyện. Thế nhưng, cô ấy vẫn cứ nghe đi nghe lại, nghe trong đêm khuya khi nằm trên giường, nghe khi ngồi trên bồn cầu rít thuốc. Cô ấy cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ lại... Những ký ức rời rạc dần dần ghép thành những bức tranh hoàn chỉnh. Nhưng khi nhìn vào chúng, cô ấy lại có cảm giác như đang xem một giấc mơ của người khác—không thể khơi dậy bất cứ rung động nào trong lòng cô ấy cả.
Thật kỳ lạ.
Cô ấy nhìn lại chính mình thời niên thiếu trong những ký ức đó—cô ấy biết rõ mình không được người lớn yêu thích, cô ấy đọc được cả những biểu cảm không hài lòng trên khuôn mặt họ. Nhưng khi đó, cô ấy vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Cô ấy cảm thấy bản thân mình lúc ấy thật là ngu ngốc.
Sau khi hết cách ly, Giang Minh Châu bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê. Ban đầu cô ấy dự định ở lại thêm hai tháng kiếm tiền, chờ đến khi Giang Bồng Bồng gần khai giảng mới về. Nhưng trời không chiều lòng người, cô ấy bị cách ly mất một tuần, thực phẩm trong quán nướng hỏng hết, phải vứt bỏ và nhập hàng mới. Cô ấy thấy không đáng để mất công thêm nữa. Giờ đã bước sang tháng Tám, có làm thêm vài ngày cũng chẳng được bao nhiêu.
Cô ấy vừa đeo tai nghe nghe podcast vừa thu dọn hành lý. Vẫn là những tập có Trương Chú tham gia, cô ấy nghe đi nghe lại, lặp đi lặp lại.
Bà nội ở phòng bên cạnh cũng đang dọn dẹp, khuôn mặt có vẻ nặng nề, tỏ ra rất không nỡ rời đi. Nhưng thực chất, bà làm còn nhanh hơn cả khi nướng thịt xiên. Bà đã muốn về từ lâu rồi.
Giang Minh Châu lấy ra một chiếc chìa khóa đồng từ một cái túi được bọc nhiều lớp. Đây là chìa khóa căn nhà cũ của gia đình cô ấy. Đã mười năm không ai ở, không biết giờ đã đổ nát đến mức nào.
Người duy nhất thực sự không nỡ rời đi chính là Giang Bồng Bồng. Từ nhỏ cô bé đã sống ở đây, cô bé yêu thích giáo viên, bạn học và từng con phố, ngõ nhỏ của nơi này. Nhưng giờ cô bé phải rời đi, đến một môi trường hoàn toàn mới... Không biết sẽ ra sao. Cô bé chậm rãi thu dọn cặp sách, rồi gục xuống bàn học, mải mê dệt nên những câu chuyện của riêng mình. Cô bé thích kể chuyện nhất, đó là điều duy nhất ngoài việc học khiến cô bé thực sự hứng thú. Cô bé luôn tưởng tượng rằng mình đang sống trên một hành tinh nào đó, nơi ấy, bà cố là sự tồn tại tối cao, mẹ là một người thống trị toàn năng, còn bản thân cô bé chính là một nàng tiên nhỏ, có thể điều khiển cả những vì sao và mặt trăng. Nhưng giờ đây, nàng tiên ấy lại rối bời, bởi vì người mẹ – vị nữ hoàng thống trị toàn năng – đã nói với cô bé rằng: "Chúng ta phải rời khỏi hành tinh này rồi."