Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Chương 15: Gặp lại cố nhân (6)
Một tuần sau khi từ Thượng Hải trở về, Vạn Thanh lười biếng ở nhà vào các ngày trong tuần, còn cuối tuần thì lê lết với Trương Chú. Cô suốt ngày nằm dài trên ghế sofa như một kẻ bỏ đi, chơi game, ngẩn người, lật sách đọc được dăm ba trang rồi vứt xuống đất, để mặc từng trang giấy bị quạt điện thổi bay phần phật.
Có lúc vào nhà vệ sinh, cô có thể ngồi trên bồn cầu cả nửa tiếng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ba ngày trước, mẹ cô gọi điện nói: “Con gái à, con đi xem nội thất của nhà mới đi, giờ mà mua thì kịp bay hết mùi, Tết đến vừa hay có thể dọn vào ở.” Cô vẫn nằm ườn trên ghế, uể oải đáp: “Dạ dạ, con sẽ đi xem.”
Trong mấy ngày đó, môi giới dẫn hai lượt khách đến xem nhà. Vạn Thanh đút hai tay vào túi bộ đồ mặc nhà, đứng ở cửa. Người mua hỏi năm câu, cô đáp một câu, đáp xong lại giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Người mua muốn vào phòng ngủ xem ánh sáng nhưng ngập ngừng không tiện nói, môi giới tinh ý, hỏi dò cô: “Chị à, mình có thể vào xem phòng ngủ không?”
Vạn Thanh mở cửa phòng, nói thẳng: “Xem đi.”
Đến ngày thứ tám, cô bắt đầu chán kiểu sống lười nhác này, bèn đặt trước một phòng karaoke để đi hát vào buổi chiều. Nhưng đúng lúc đó, cô nhận được tin nhắn của Trương Chú: [Hôm nay thứ Sáu, đã hẹn ăn tối với Chu Tiểu Minh rồi.]
Vạn Thanh đáp gọn lỏn: [Bận.]
Trương Chú hỏi: [Bận gì?]
Vạn Thanh đáp: [Bận giặt vớ.]
Trương Chú: [Có phải cậu muốn ăn đòn không?]
Vạn Thanh: [Mình không muốn ăn với cậu ta, cậu ta là ai chứ?]
Trương Chú: [Là thằng bạn từ bé của chúng ta, lúc nhỏ còn mặc chung quần thủng đũng ấy.]
Vạn Thanh lập tức nhớ ra một chuyện, chạy vào phòng ngủ của ba mẹ, lục lọi album cũ, tìm được một bức ảnh hồi năm, sáu tuổi của Chu Cảnh Minh—trần như nhộng. Khi đó anh đang tắm trong một cái thau lớn, mẹ anh gội đầu cho anh, bọt xà phòng dính vào mắt khiến anh hoảng loạn nhảy ra khỏi thau, chạy khắp phố, và cảnh tượng ấy vô tình bị máy ảnh của ba Vạn Thanh chụp lại. Cô liền gửi bức ảnh đó cho Trương Chú, hai đứa cười cợt hả hê như những kẻ b.iến th.ái.
Sau đó, Trương Chú đề nghị: [Tạo nhóm ba người đi?]
Vạn Thanh thoải mái đáp: [Tùy cậu.]
Vừa mới tạo nhóm xong, cô lập tức quăng ảnh khỏa thân của Chu Cảnh Minh vào.
Trương Chú nhanh tay giải tán nhóm ngay lập tức rồi nhắn riêng: [Cậu bị thần kinh hả?!]
Vạn Thanh cũng chẳng buồn giải thích: [Đúng vậy.]
Trương Chú hỏi: [Cậu đang làm cái quái gì vậy?]
Vạn Thanh đáp: [Chẳng làm gì cả.]
Trương Chú chẳng muốn dài dòng với cô: [Tan làm mình qua đón, ăn xong đi hát.]
Vạn Thanh đáp: [Đi hát thì chỉ có hai đứa mình.]
Trương Chú: [Sếp Chu bận chết đi được, không có thời gian chơi với một kẻ thất nghiệp như cậu đâu.]
Tối đó, khi đến phòng karaoke đã đặt trước, Chu Cảnh Minh đã đến rồi. Sau khi ngồi xuống, anh đưa thực đơn cho hai người. Trương Chú lật xem rồi hỏi: “Ăn gì đây?”
Vạn Thanh đáp tỉnh bơ: “Món đắt nhất.”
Trương Chú liếc cô một cái, rồi đưa thực đơn cho Chu Cảnh Minh: “Cậu gọi đi.”
Chu Cảnh Minh gọi vài món, Trương Chú thấy vậy bèn nói: “Nhiêu đó đủ rồi, có ba người thôi mà.”
Món ăn lần lượt được mang lên. Vạn Thanh chỉ tập trung ăn, trong khi Trương Chú trò chuyện cùng Chu Cảnh Minh.
Giữa bữa, Trương Chú đi vệ sinh.
Vạn Thanh lật đi lật lại một chiếc khăn giấy, rồi nhìn thẳng vào Chu Cảnh Minh: “Nếu trước đây tôi có gì không phải, thì xin lỗi cậu trước.”
Chu Cảnh Minh bất chợt bật cười, đáp lại cô: “Không có.”
“Không có thì thôi.” Vạn Thanh phản ứng ngay: “Cậu châm chọc tôi cái gì?”
Chu Cảnh Minh không nói thêm, chỉ lặng lẽ cầm đũa gắp thức ăn.
Vạn Thanh bị thái độ của anh kích động, bèn hỏi: “Cậu đang cố tình lơ tôi đó hả?”
Chu Cảnh Minh đặt đũa xuống, nhìn cô, đáp: “Cậu không cần bận tâm đến tôi.”
Vạn Thanh phản bác: “Tôi đâu có bận tâm đến cậu.”
Chu Cảnh Minh lịch sự hỏi: “Vậy tôi có thể tiếp tục ăn được không?”
Vạn Thanh buột miệng: “Cậu tưởng cậu giữ cái thái độ này là cậu thắng rồi?”
Chu Cảnh Minh nhìn cô: “Thái độ gì?”
Hai người đối diện nhau, Vạn Thanh không lên tiếng.
Trương Chú đã từ nhà vệ sinh trở lại từ lâu, nghe thấy đoạn đối thoại này liền chủ động đứng ra giảng hòa: “Hai người có hiểu lầm gì hả?”
Vạn Thanh nhìn thẳng vào Chu Cảnh Minh: “Vậy cậu lặng lẽ cắt đứt liên lạc là cố tình trả đũa tôi chứ gì?”
Chu Cảnh Minh đáp: “Tôi không lặng lẽ, tôi thẳng thừng cắt đứt quan hệ với cậu.”
Vạn Thanh không hiểu: “Vậy chẳng phải vẫn là đang trả đũa tôi sao?”
Chu Cảnh Minh bình thản: “Tôi đang trừng phạt chính mình.”
Vạn Thanh truy hỏi: “Nhưng cậu trừng phạt bản thân chẳng phải vẫn là vì tôi sao?”
Chu Cảnh Minh hết kiên nhẫn: “Cậu vẫn luôn tự luyến như vậy.”
Vạn Thanh không tiếp tục tranh luận với anh nữa mà quay sang hỏi Trương Chú: “Nếu trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, mỗi tối thứ Sáu Chu Cảnh Minh đều gọi điện nói chuyện với cậu hai tiếng, cậu sẽ nghĩ gì?”
Trương Chú không hiểu ẩn ý: “Nghĩ gì là sao? Mình thì có thể nghĩ gì chứ?”
Vạn Thanh nhìn Chu Cảnh Minh từ trên cao, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: “Tôi cũng vậy.”
Chu Cảnh Minh không nói gì, chỉ cầm ly trà lên, thay rượu cảm ơn Trương Chú rồi rời đi.
Sau khi anh rời khỏi, căn phòng im ắng ít nhất năm phút. Vạn Thanh mới lên tiếng: “Ăn xong chưa?”
Trương Chú lấy túi, bước ra cùng cô, khoác tay cô rồi hỏi: “Hả giận chưa?”
Vạn Thanh nghiêng đầu, không trả lời.
Trương Chú giả vờ như không thấy, viện cớ đi cửa hàng tiện lợi mua nước. Khi quay lại, Vạn Thanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, đứng đợi cô ấy ở bãi đỗ xe. Cô nhận lấy chai nước, khẽ nói: “Xin lỗi nhé, làm hỏng một bữa ăn ngon rồi.”
Trương Chú khởi động xe đưa cô về nhà, trên đường cả hai tán gẫu vài chuyện khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ trải dài khắp thành phố.
Vạn Thanh thường hay nhớ đến Chu Cảnh Minh vào những buổi tụ tập đông người, khi đàn ông trên bàn tiệc nói chuyện thao thao bất tuyệt như những con công xòe đuôi khoe mẽ. Cô nhớ lại mỗi lần cả nhóm tụ họp, Chu Cảnh Minh hoặc là im lặng, hoặc là vùi đầu vào đọc tiểu thuyết kiếm hiệp. Cô từng nhiều lần kể với bạn trai về những người bạn thời thơ ấu của mình, còn đặc biệt vẽ sơ đồ vị trí nhà của sáu gia đình họ.
Cô cũng chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu lý do thực sự của việc Chu Cảnh Minh “cắt đứt quan hệ” với mình. Vì mỗi lần định tìm hiểu sâu, cô lại có cảm giác ngứa ngáy khó chịu như gãi ngoài giày, không biết ngứa ở đâu, cũng không có cách nào xoa dịu, nhưng cái sự ngứa ngáy đó thì lại rõ ràng tồn tại.
Cuộc đời cô có hai giai đoạn khó khăn nhất: Một là những năm học ở Tây Tạng, hai là bốn năm đại học.
Mùa hè năm ba đại học, cô ở lại trường ôn tập chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, suốt ngày lo lắng, cáu kỉnh, thậm chí sợ hãi. Chính những cuộc gọi tối thứ Sáu của Chu Cảnh Minh đã mang lại cho cô nguồn sức mạnh tinh thần lớn lao, thậm chí có thể nói là duy nhất.
Có lẽ là mùa hè năm đó, Chu Cảnh Minh bắt tàu hỏa đến thăm cô trước, sau khi trở về mới bắt đầu thói quen gọi điện hằng tuần.
Lúc anh đến, cô đã rất bất ngờ, nhưng cũng có chút bực bội. Vì cô không hòa hợp với bạn bè cùng lớp, không tiện nhờ ai sắp xếp chỗ ngủ cho anh trong ký túc xá nam, cuối cùng anh phải ở tạm một khách sạn cũ gần trường.
Anh ở lại hai ngày, họ dành một ngày đi công viên giải trí, một ngày đi thủy cung. Hai ngày đó cô hoàn toàn buông thả bản thân, vui vẻ tột độ. Khi chơi tàu lượn siêu tốc, cô hét lên điên cuồng; khi dạo thủy cung, cô cũng hào hứng lạ thường. Giờ nhớ lại, từng hình ảnh vụt qua như nhìn qua kính vạn hoa—rực rỡ, méo mó nhưng vô cùng quý giá.
Buổi tối về khách sạn ngâm chân, cô bị trầy gót mà không hề hay biết. Hôm đó cô mang một đôi giày mới, giày da màu kem nhạt có gót thấp. Lúc mua vốn định mang với váy, nhưng hôm đó lại mặc quần bó, xắn hai gấu quần lên, lộ ra mắt cá chân trông rất quyến rũ.
Cô nhớ Chu Cảnh Minh đã mua băng cá nhân cho cô, rồi nắm lấy chân cô, cẩn thận dán vào.
Đêm đó cô không về ký túc xá, cả hai trò chuyện đến khi mệt quá ngủ quên. Giống như hồi bé, chơi mệt rồi gục xuống giường mà ngủ.
Có những chuyện không thể giải thích, dù có dùng hết mọi ngôn từ cũng không thể lý giải được. Ví dụ như, vì sao khi Chu Cảnh Minh đến tìm cô, cô lại hưng phấn như uống thuốc kí.ch th.ích, như một kẻ tâm thần? Cô còn nhớ lúc đi công viên giải trí, cô đã vào nhà vệ sinh khóc lén, nhưng không hiểu tại sao mình lại khóc. Cô cũng quên mất đêm đó trong khách sạn họ đã nói chuyện gì, chỉ nhớ nói mãi rồi buồn ngủ quá mà ngủ thiếp đi, thậm chí còn không tắm, cứ thế cuộn tròn trên giường ngủ luôn.
Cô mơ hồ nhớ mình đã mơ một giấc mơ, trong mơ có người ôm cô, cô khao khát một cái ôm đến mức không hề do dự mà ôm lại. Vòng tay ấy rất vững chãi, rất khiến cô yên tâm, yên tâm đến mức cô không kìm được mà bật khóc. Cô nhớ có một đôi tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó nhè nhẹ vỗ lưng cô từng nhịp.
Cô cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, vì trong ký ức của cô, Chu Cảnh Minh chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.
Có những chuyện rất kỳ lạ, như việc cô luôn nghĩ rằng người thân thiết nhất với mình là Trương Chú, còn với Chu Cảnh Minh thì đôi bên luôn không vừa mắt nhau. Nhưng kỳ thực, sự công nhận của Chu Cảnh Minh đối với cô lại quan trọng hơn của Trương Chú nhiều, khiến cô tin phục hơn.
Cũng như việc cô luôn mong Chu Cảnh Minh gặp thất bại, rồi đến lúc đó, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh như một người cứu rỗi.
Thế nhưng, khi anh thực sự bị đánh gục, bị hủy hoại, cô lại chẳng hề cảm thấy hả hê như tưởng tượng, ngược lại chỉ thấy xót xa. Giống như năm anh trượt đại học Bắc Kinh lần nữa, cô đã ôm anh khóc nức nở.
Trương Chú đưa cô về khu tập thể nhưng cô không lên nhà ngay mà đi thẳng đến nhà Chu Cảnh Minh.
Cô gặp mẹ anh đang từ quán ăn nhỏ trở về. Hai người chào hỏi nhau vài câu, mẹ anh chỉ vào phòng sách: “Nó đang ngồi trong đó xếp mấy thứ đồ nhựa quý giá của nó.”
Cô gõ cửa, không ai trả lời, bèn tự đẩy cửa bước vào.
Chu Cảnh Minh ngồi trên sàn tatami, đang ghép Lego.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, bao lời đã chuẩn bị trên đường bỗng chốc tan biến hết.
Chu Cảnh Minh vẫn tập trung xếp Lego, như thể không nhận ra bên cạnh có người.
Cô nhìn đôi tay dài và linh hoạt của anh, chợt nhớ đến một chuyện hồi bé—
Ngày đó, anh gầy yếu hơn cả đám con gái trong nhóm, thích nhất là búp bê vải. Một con búp bê màu hồng mà Giang Minh Châu đã không dùng nữa, anh yêu thích đến mức đi đâu cũng ôm theo.
Nhưng một ngày nọ, đầu búp bê bị bọn trẻ con trong khu giật đứt. Anh khóc nức nở, nhặt nhạnh từng mảnh thi thể của búp bê, cẩn thận gói trong áo rồi ôm về nhà.
Cô không biết vì sao lại nhớ đến chuyện cũ đó, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác dịu dàng vô hạn. Ánh mắt nhìn Chu Cảnh Minh cũng tràn đầy thương yêu.
Cô nghĩ, nếu sau này mình có một đứa con giống như Chu Cảnh Minh, cô nhất định sẽ nâng niu, che chở con thật tốt.
Cô hoàn toàn đắm chìm trong bản năng thiên bẩm của một người phụ nữ, tận hưởng sự rung động đặc biệt ấy. Cô lặng lẽ nhìn anh ghép từng mảnh Lego, cho đến khi cảm giác này sắp tan biến, cô liền nghiêng người, vươn tay ôm lấy anh một cách vụng về.