Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 26: Gặp lại cố nhân (17)

Dạo này Vạn Thanh sống rất thoải mái. 

Là một kiểu thoải mái cụ thể, chân thực, có thể cảm nhận được.

Đồ nội thất lần lượt được giao đến, cô cũng mua thêm các thiết bị gia dụng nhỏ như nồi chiên không dầu, lò nướng, máy rửa chén... Không có việc gì làm, cô lại lên mạng mua sắm, hôm nay đặt hàng, ngày mai đã có người giao đến. Cô quay video toàn bộ căn nhà mới từ phòng ngủ đến ban công, rồi gửi vào nhóm gia đình cho ba mẹ xem. Ba mẹ cô rất vui, khen cô biết lo toan cuộc sống, nói giờ cứ để nhà thoáng khí cho bay hết mùi, đến Tết chỉ việc xách vali vào ở.

Mẹ cô tinh mắt, nhìn thấy nào là nồi chiên không dầu, lò nướng, rồi hàng loạt đồ nhỏ khác... liền trách cô không biết tiết kiệm, nói sau này cứ lấy đồ ở khu tập thể mang qua dùng là được. Sau đó, bà mắng cô một trận: "Sao mua đồ không chịu bàn bạc trước?" Biết mình sai, may mà mấy cái hộp vẫn chưa vứt đi, Vạn Thanh ngoan ngoãn gói lại từng món rồi gửi trả. Xong xuôi, cô lại đi chợ hoa, mua về cả đống cây xanh, đặt kín từng góc trong nhà mới.

Nhắc đến hoa, cô vốn đã trồng rất nhiều ở khu tập thể, chật kín cả ban công. Nào là hoa hồng, cẩm tú cầu, tường vi, hướng dương, mào gà... Mọi người biết hoa mào gà không? Nếu không thì cứ tra thử xem. Loại hoa này nếu trồng cả mảng lớn trong sân vườn quê thì đẹp, chứ trồng riêng lẻ một hai cây thì lại trông rất kỳ cục. Hướng dương cũng vậy... cao lêu nghêu một cây chỏng chơ. Ban công nhà cô toàn hoa lá cao thấp chen chúc, chẳng có chút mỹ thuật nào cả.

Trương Chú nhận xét, nói bà dì họ của cô ấy còn không trồng hoa kỳ quái như vậy. Nhưng Vạn Thanh thì thích lắm, ngày nào cũng ngắm ba lần, sáng tối tưới hai lần. Đang mơ màng suy nghĩ, cô chợt nhớ đến bài hát "Lan Hoa Thảo". Nhưng không hiểu sao bài hát này lại khiến cô buồn khó tả.

Cô lắc đầu xua đi suy nghĩ vẩn vơ, rồi đi dạo dọc bờ sông hộ thành. Hoàng hôn ở đây đẹp nhất, sen trong hồ cũng đẹp đến nao lòng. Cô giơ điện thoại lên chụp đủ góc, rồi gửi vào nhóm ba người họ. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, bài "Lan Hoa Thảo" chính là nhạc nền của xe tưới nước trong thành phố. Hôm qua chạy bộ buổi sáng ngoài đường cô còn nghe thấy.

Nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, cô muốn viết thư gửi cho bên vệ sinh môi trường, đề nghị họ đổi nhạc nền xe tưới nước. Đổi thành bài gì cũng được.

Buổi tối, Chu Cảnh Minh lại khoe tài nấu nướng. Không tệ, lần này anh làm món gà hầm nấm khá công phu. Gà là gà ta, nấm là nấm mật, chuẩn vị gà hầm nấm kiểu Đông Bắc. Nhìn qua cũng thấy ngon miệng, Chu Cảnh Minh tràn đầy tự hào, nhưng hai người còn lại thì chẳng buồn phản ứng.

Mười phút trôi qua, Trương Chú mới miễn cưỡng hỏi: [Trong đó là nấm gì vậy?]

Chu Cảnh Minh trả lời ngay: [Nấm mật dại ở Trường Bạch Sơn.] Rồi nhắn tiếp: [Bạn học người Hắc Long Giang gửi cho tôi đó.]

Trương Chú nhắn lại: [Xa quá, xa quá.] Rồi không nói gì thêm. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nhắn riêng cho Vạn Thanh: [Tại sao mình chẳng có tí cảm giác thèm ăn nào với món của Chu Tiểu Minh nhỉ?]

Chưa bao lâu, Vạn Thanh trả lời: [Bộ chén dĩa nhà cậu ấy tám chín phần là mua ở sạp hàng chợ tổng hợp, một bộ chắc chỉ trăm tệ đổ lại.]

Trương Chú lập tức hiểu ý: [Chuẩn! Chén mẻ một chút thì thôi đi, nhưng sao có thể đựng gà hầm nấm trong cái thau inox chứ?]

Vạn Thanh đáp: [Nhà giàu mới nổi đều vậy cả, nấu xong là đổ thẳng vào thau rửa rau mà ăn.]

Trương Chú phụ họa: [Cái thau inox nhà cậu ấy không xứng với nấm Trường Bạch Sơn.]

Vạn Thanh: [Phí phạm.]

Trương Chú: [Giờ thì mình đã hiểu vì sao trong tám đại món ăn Trung Hoa lại ít món phương Bắc rồi. Cậu thử nghĩ xem, khách nước ngoài lặn lội xa xôi đến đây, rồi chúng ta bưng ra một thau gà hầm nấm, một nồi thịt kho miến, hay cả cái chảo sắt đầy ngỗng hầm...]

Vạn Thanh hưởng ứng: [Thôi thôi, đừng nói nữa.]

Trương Chú: [Mình ghét nhất là miến với bánh phở mỏng, mấy cái món trơn trượt đầy tính công kích ấy gắp không cẩn thận là nước bắn đầy người. Khách nước ngoài vốn đã không biết dùng đũa, lỡ mà văng vào mắt họ thì... có ổn không?]

Vạn Thanh: [Không ổn chút nào.]

Hai người thì thầm nói chuyện riêng, trong khi Chu Cảnh Minh gửi tin nhắn vào nhóm: [Hai cậu có muốn qua ăn một chút không?]

Cuối cùng, cả hai cũng đến. Trương Chú còn xách theo nửa chai rượu vang, nửa còn lại cô ấy đã uống từ mấy hôm trước. Đánh giá về tài nấu ăn của Chu Cảnh Minh thì... nói chung chỉ để ngắm cho đẹp thôi. Nhưng họ vẫn biết điều, vừa ăn dưa leo trộn vừa khen: "Ngon đó, gà hầm ngon, nấm vị đậm đà, đúng là nấm hoang dã Trường Bạch Sơn."

Chu Cảnh Minh bắt đầu thao thao bất tuyệt về việc anh đã ngâm nấm bao lâu, nhiệt độ nước thế nào để giữ nguyên giá trị dinh dưỡng. Dạo này anh cuồng nấu ăn đến mức đáng sợ, cứ tan làm về nhà là lại cắm đầu vào bếp.

Mẹ anh mở tiệm ăn vặt, mỗi tối đóng cửa lúc 9h30. Tối qua bà kêu anh nấu một nồi chè đậu xanh để cả ngày oi bức còn có thứ giải nhiệt. Nhưng anh chê chè đậu xanh quá đơn giản, thế là nổi hứng làm hẳn một thau thịt bò nhúng lẩu cay.

Trong lúc ăn, Trương Chú là người nói nhiều nhất. Cô ấy nói sau này đừng nhắc đến Ngô Bân nữa, lần này hoàn toàn chấm dứt rồi. Cô ấy cũng báo đã hẹn gặp Triệu Lâm vào thứ Bảy tuần sau để đi ăn. Sau đó, cô ấy cảm thán: "Có tiền thật tốt, ngay cả đi lặn cũng có thể ra nước ngoài."

Rồi nhắc đến một giai thoại cũ về Lương Triều Vỹ: tâm trạng không tốt liền bay đến London cho chim bồ câu ăn.

Chả trách ai cũng khao khát có tiền, ai cũng muốn vượt qua giai cấp. Người có tiền tâm trạng tệ có thể bay đến London cho chim ăn, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt biết bao. Còn người bình thường nếu suy sụp vì cảm xúc, sẽ bị nói là yếu đuối, là làm quá.

Đôi khi cô ấy cảm thấy thế giới người lớn thật lố bịch, thật tệ hại. Tại sao lúc bé lại mong được trưởng thành chứ? Không phải từ nhỏ chúng ta đã được dạy về tự do, bình đẳng, tôn trọng và thấu hiểu sao? Không phải lúc nào cũng cổ vũ sự đa dạng hay sao?

Nhưng bạn, tôi, họ... bạn, tôi, họ. Nếu không thực sự hiểu được cái gọi là "bạn, tôi, họ", thì bàn về tôn trọng hay thấu hiểu cũng chỉ là chuyện viển vông. Chúng ta kêu gọi tôn trọng phụ nữ, nhưng thực chất cũng chỉ tôn trọng những người phụ nữ có địa vị hơn một chút mà thôi. Những người yếu thế, những người bất lực, liệu đã bao giờ được tôn trọng thật sự chưa? Nếu cứ tiếp tục làm ngơ trước bất bình đẳng xã hội, thì liệu bình đẳng giới có thực sự đạt được không?

Ba con người với ba nỗi muộn phiền khác nhau cứ thế mà trò chuyện lan man. Uống hết nửa chai rượu, Chu Cảnh Minh lại mở thêm một chai nữa. Trương Chú uống nhiều nhất, nói cũng nhiều nhất, vui hay buồn đều luyên thuyên một hồi.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau đại học họ ngồi lại cùng nhau vừa uống rượu vừa nói chuyện thoải mái như vậy.

Nhưng chưa kịp uống hết hứng, Trương Chú nhận được điện thoại. Mẹ cô ấy vô tình để chìa khóa xe trong cốp, cần cô ấy về nhà lấy chìa khóa dự phòng.

Trương Chú bất lực, nói đi nói lại trong điện thoại: "Mẹ để chìa trong cốp thì chỉ cần gập hàng ghế sau xuống là lấy được mà?"

Cô ấy nhấn mạnh thêm lần nữa: "Sao mẹ lại ngốc vậy chứ, mẹ không hiểu lời con nói sao? Chỉ cần gập hàng ghế sau xuống là có thể lấy chìa khóa rồi mà—"

Mẹ cô ấy từ bỏ việc giao tiếp với một kẻ đang ngà ngà say, liền ra hầm xe trung tâm thương mại, định bắt xe về nhà lấy chìa khóa.

Chiếc xe gọi đến là một chiếc năng lượng mới màu trắng. Theo thói quen, vừa lên xe, bà nhìn bảng tên tài xế—rồi giật mình. Hai người lặng lẽ quan sát nhau, bà kích động đến mức lắp bắp hỏi: "Cao Kiều Nhất Trung?"

Trời ạ, họ lại là bạn cùng lớp cấp hai bốn mươi hai năm trước.

Quá xúc động, mắt bà bỗng cay cay. Bà lau nước mắt rồi bật cười: "Xin lỗi nhé."

Người tài xế cũng tràn đầy cảm xúc khó nói thành lời, hồi lâu sau mới cười đáp: "Cô chẳng thay đổi gì cả."

Bà theo phản xạ chạm lên mặt mình, ngượng ngùng nói: "Phải già rồi chứ."

Con người sống một đời, ít nhất cũng có một chuyện khắc cốt ghi tâm. Mà chuyện này, đối với bà, đã xảy ra từ rất sớm.

Bốn mươi hai năm trước, bà mới mười lăm tuổi, đang học lớp tám. Một buổi sáng thứ Năm, bà đi học muộn. Hình phạt của giáo viên là đứng ngay tại chỗ, để lớp trưởng tát trước mặt cả lớp—muộn bao nhiêu phút, tát bấy nhiêu cái. Lớp trưởng cúi đầu, chần chừ mãi không chịu ra tay. Giáo viên tức giận quát: "Nếu không tuân theo nội quy thì đừng học ở đây nữa!"

Lớp trưởng lặng lẽ thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp học. Và người tài xế trước mặt bà lúc này, chính là lớp trưởng năm ấy.

———

Hôm sau chạng vạng, Chu Cảnh Minh gửi riêng cho Vạn Thanh một định vị tiệm làm tóc, chỉ có mỗi định vị, chẳng nói gì thêm.

Cô chạy xe điện đến tìm, Chu Cảnh Minh vừa gội đầu xong, đang ngồi trên ghế làm tóc chuẩn bị cắt. Anh hỏi cô: "Tôi cắt kiểu gì thì đẹp?"

Vạn Thanh hỏi ngược lại: "Chút tóc đó của cậu thì cắt được gì?" Nhà tạo mẫu tóc nói anh có thể cắt ngắn tỉa layer, húi cua, cắt sát đầu, kiểu Mohican...

Nghe hoa cả tai, chẳng hiểu gì, Vạn Thanh nói với thợ: "Cắt ngắn tỉa layer đi." Rồi cô ngồi xuống ghế bên cạnh, lướt điện thoại giết thời gian.

Cô lướt trúng bài đăng mới nhất của Triệu Lâm: cô ấy mặc váy dài hai dây, đeo một chiếc túi chéo nhỏ, tươi cười rạng rỡ đầy tự tin trước ống kính.

Cô phóng lớn bức ảnh, nhìn chiếc túi đeo trên người Triệu Lâm. Lúc này, Trương Chú gửi tin nhắn WeChat cho cô, cũng kèm theo bức ảnh đó: [Cái túi cô ấy đeo là túi gì vậy? Đẹp quá trời quá đất!]

Vạn Thanh không nhận ra, trả lời: [Chắc là thương hiệu indie nào đó.]

Trương Chú đáp: [Huhu không mua nổi. Nhưng mà thật sự mê lắm luôn á.] Rồi nhắn tiếp: [Gu thẩm mỹ của Triệu Lâm đỉnh thật sự. Bộ nào phối cũng hoàn hảo, như stylist chuyên nghiệp ấy.]

Vạn Thanh cắt ảnh cái túi rồi tìm trên mạng, hóa ra là một thương hiệu Tây Ban Nha, giá hơn bốn ngàn tệ.

Trương Chú nhắn lại: [Khí chất của Triệu Lâm mà vào giới thời trang Âu Mỹ chắc cũng không lép vế.] Rồi hỏi tiếp: [Cậu đang ở nhà hả?]

Vạn Thanh trả lời lạc đề: [Cậu đang ở nhà mẹ cậu à?]

Trương Chú có chút bực bội, nhắn lại: [Mình cũng là người bận rộn đấy nhé, ai rảnh mà ngày nào cũng đến nhà bà ấy?]

Vạn Thanh đáp: [Vậy cậu cứ bận đi.] Sau đó tắt điện thoại, tập trung nhìn Chu Cảnh Minh cắt tóc. Nhìn một lúc rồi hỏi thợ cắt: "Bao nhiêu tiền?"

Cô đi ra quầy tính tiền, thanh toán xong thì Chu Cảnh Minh cũng cắt xong. Hai người ra ngoài, đi sang trung tâm thương mại đối diện. Vốn dĩ chẳng có gì cần mua, chỉ đi dạo, cuối cùng vẫn ghé vào cửa hàng đồ thể thao mua một đôi giày cùng mẫu, thêm hai chiếc áo tank top thể thao. Vạn Thanh thanh toán xong đi ra, Chu Cảnh Minh xách theo mấy túi lớn nhỏ theo sau.

Đi ngang một tiệm bánh ngọt, Vạn Thanh hỏi anh: "Ăn không?"

Chu Cảnh Minh xem thực đơn: "Tôi uống trà hạnh nhân xay." Nói xong liền tự giác xách túi đi tìm bàn ngồi.

Vạn Thanh ghét nhất là đồ ngọt, chỉ mua cho anh một ly trà hạnh nhân rồi đi qua. Chu Cảnh Minh đưa tay xoa mái tóc ngắn vừa cắt, hỏi cô: "Đẹp trai không?"

Vạn Thanh giơ ngón cái: "Đẹp trai cực."

Chu Cảnh Minh thấy có người xách túi mua sắm của Watsons, bèn nói: "Lát nữa qua đó mua chai sữa tắm."

Vạn Thanh lườm anh: "Sao mà lắm chuyện vậy?"

Chu Cảnh Minh đáp tỉnh bơ: "Tôi có bắt cậu đi cùng đâu?"

Trà hạnh nhân được mang lên, Chu Cảnh Minh ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân dài duỗi ra, thong thả uống. Vạn Thanh nhận điện thoại, là một headhunter quen gọi đến, đùa cô xem đã nghỉ ngơi đủ chưa, thời gian là vàng bạc đấy. Vạn Thanh cười nói chuyện phiếm, nói đợi qua hè đã, nhà còn nhiều việc lắm.

Uống xong lại sang Watsons mua sữa tắm. Chu Cảnh Minh đứng trước kệ chọn mùi hương, Vạn Thanh lấy một chai mình hay dùng bỏ vào giỏ, giục anh, nói lấy chai này đi.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận