Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Chương 4: Lời tạm biệt không lời (4)
Buổi tối, Vạn Thanh tiện miệng kể với ba mẹ chuyện ba của Giang Minh Châu được điều lên tỉnh. Mẹ cô khá ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: “Vậy thì là thăng chức rồi.” Sau đó, bà cảm thán về số phận con người, trước đây ba của Giang Minh Châu chỉ là tài xế cho lãnh đạo, không ngờ lại có ngày thăng tiến trên quan trường.
Ba cô thì điềm tĩnh hơn, nói: “Anh ấy lăn lộn ở cơ sở bao năm, thành tích cũng không tệ, được cất nhắc chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Mấy đứa trong nhóm con, có lẽ Minh Châu sau này sẽ có tiền đồ sáng lạn nhất.” Mẹ cô thản nhiên nói: “Dượng của con bé ở Quân khu miền Nam cũng rất có thế lực.”
“Con nên giữ quan hệ tốt với bạn bè, sau này đều là những mối quan hệ quý giá.” Ba cô rót trà từ máy đun nước, “Ba mẹ có thể làm được là cho con một nền giáo dục tốt nhất có thể, giúp con thi vào một trường đại học danh tiếng. Còn thành tựu tương lai thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào con và các mối quan hệ xung quanh.”
“Mấy chuyện này nói với con bé làm gì?” Mẹ cô không đồng tình lắm.
“Con bé cũng mười sáu tuổi rồi, có những điều cần biết thì vẫn nên biết.” Ba cô dặn dò: “Nhớ kỹ, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân.”
Vạn Thanh chỉ lo làm việc của mình, cũng chẳng nghe lọt tai.
Sau đó, ba cô tiếp tục bình luận về nhóm bạn thân của cô. Theo ông, Trương Chú là người điềm tĩnh, tương lai chắc chắn sẽ làm việc văn phòng; Minh Châu có ba mẹ nâng đỡ, tiền đồ rộng mở; cô nhóc họ Từ giống hệt ba mẹ, quá vụn vặt, khó có thành tựu lớn; Cảnh Minh thì có chủ kiến, tương lai khó lường; còn Cảnh Xuân… với tình trạng của cô bé thì rất khó nói trước.
“Con nên thi vào đại học ở Thượng Hải, cố gắng lập nghiệp ở đó, đừng về trừ khi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng vẫn phải duy trì mối quan hệ với bạn bè ở quê nhà, lỡ có về thì vẫn còn chỗ dựa…” Ba cô thao thao bất tuyệt, nhưng đầu óc Vạn Thanh đã bay xa.
Cả cuộc đời ba cô có thể tóm gọn trong sáu chữ: “Ưu tư, lận đận, thất bại.” Bạn bè cùng trang lứa, người thì đã thăng chức, người thì chuyển sang kinh doanh thành công, chỉ có ông vẫn tận tụy làm việc cả đời mà vẫn chỉ là một trưởng phòng nhỏ.
Mẹ cô thì ở trong phòng thu dọn hành lý, nửa tháng trước bà đã từ chức kế toán ở công ty, chuẩn bị theo cô đến Tây Tạng để tiện việc học hành.
Vạn Thanh vừa cắn móng tay, vừa nhìn tin nhắn bật ra trên QQ.
Chu Cảnh Minh nhắn hỏi cô có thể cho cậu mượn hai cuốn tiểu thuyết nước ngoài không. Đó là sách giáo viên yêu cầu phải đọc trong kỳ nghỉ hè. Trong nhóm bạn, nhà cô có nhiều sách nhất, ba mẹ cô đầu tư rất nhiều vào việc đọc sách cho cô, nên thường thì cô mua sách về rồi mấy bạn cô chuyền tay nhau đọc.
Năm ngoái nhà Chu Cảnh Minh đã chuyển khỏi khu phố, mua một căn nhà riêng cũ, cách đây cũng không xa, đạp xe chỉ mất bảy tám phút.
Vạn Thanh cầm sách xuống đưa cho cậu, khoảnh khắc hai người đối diện nhau có chút ngại ngùng. Bình thường, cả nhóm tụ tập đông đủ, hai người cũng hay trêu chọc nhau, nhưng chỉ cần gặp riêng là không tự nhiên chút nào.
Chu Cảnh Minh nhận sách, đứng dưới ánh đèn đường lật vài trang, nói: “Lúc chiều tôi ra nhà sách Tân Hoa, nhưng bán hết rồi.”
Vạn Thanh gật đầu, không nói gì.
“Tôi đọc xong sẽ trả cậu.” Cậu đặt sách vào giỏ xe.
“Tôi đọc hai lần rồi, cậu cứ từ từ mà đọc.” Vạn Thanh nói.
“Cảm ơn, tôi về đây.” Chu Cảnh Minh xoay xe chuẩn bị đi.
Vạn Thanh không nói gì, lặng lẽ đi ra đường cùng cậu.
Chu Cảnh Minh bất ngờ quay đầu lại: “Cậu làm gì vậy?”
Vạn Thanh trợn mắt: “Tôi đi mua kem!”
Chu Cảnh Minh giật mình: “Cậu nói lớn thế làm gì?”
Vạn Thanh bật ra một câu: “Sao không dọa chết cậu luôn đi?!”
Chu Cảnh Minh đạp xe đi thẳng, đến cửa hàng văn phòng phẩm ở đầu phố thì dừng lại, vào mua một cây bút máy. Khi tính tiền, cậu nhìn ra cửa, thấy Vạn Thanh chúi nửa người vào tủ đông tìm kem, liền hỏi: “Cậu còn chưa chọn xong nữa hả?”
Vạn Thanh ngẩng đầu, miệng đang cắn một cây kem: “Cậu mời hả?”
Chu Cảnh Minh mất kiên nhẫn: “Cậu chọn nhanh lên đi.”
Vạn Thanh chọn cây đắt nhất, bóc ra ăn ngay, rồi ngồi xuống bậc thềm hóng gió.
Chu Cảnh Minh cũng lấy một cây, ngồi xuống bên cạnh thè lưỡi li.ếm.
Vạn Thanh bất lực nhìn cậu: “Cậu ăn kem có thể cắn trực tiếp không?”
Chu Cảnh Minh đáp: “Cậu bị áp lực, xả giận lên tôi làm gì?”
“Con mắt nào của cậu thấy tôi có áp lực hả?”
“Cả hai mắt đều nhìn thấy.” Chu Cảnh Minh giơ que kem lên hỏi: “Cậu cắn không?”
Vạn Thanh cúi đầu, cắn một miếng lớn ngay phần que kem.
“Với năng lực của cậu, đến đó thi chắc chắn đậu đại học thôi.” Chu Cảnh Minh nói: “Nhớ bọn tôi thì để lại tin nhắn trên QQ, gọi điện cũng được.”
Vạn Thanh nuốt miếng kem trong miệng rồi đáp: “Ai thèm nhớ mấy người chứ.”
“Tùy cậu thôi.”
“Này, hỏi cậu chuyện này.”
“Nói đi.”
“Cậu đang yêu đương với Từ Giai Giai hả?” Vạn Thanh hỏi, “…Hôm nọ Trương Chú nói vậy.”
“Các cậu là con gái mà rảnh thật đó.” Chu Cảnh Minh bực bội: “Suốt ngày chỉ biết ghép đôi lung tung.”
“Có yêu đương cũng không ai cười nhạo hai người đâu.” Vạn Thanh cười nhìn cậu.
Chu Cảnh Minh chỉ thấy cô có vẻ châm chọc, bẻ gãy que kem, nói: “Dù có yêu đương cũng không phải với mấy cậu, phiền chết đi được…”
Vạn Thanh phản xạ đáp ngay: “Ai thèm yêu đương với cậu chứ, bọn tôi đâu có mù!”
Chu Cảnh Minh nhìn cô, lấy hết sách trong giỏ xe trả lại rồi đạp xe về nhà.
Vạn Thanh ôm sách đứng ở đầu phố một lúc lâu, rồi cũng quay về.
Hai ngày tiếp theo, ai nấy đều bận rộn, không có thời gian tụ tập. Sang ngày thứ ba, Giang Minh Châu cứ đi theo Chu Cảnh Minh, nài nỉ cậu giúp mình bán rượu và thuốc lá thêm một lần nữa.
Chu Cảnh Minh kiên quyết từ chối, không muốn bán nữa.
Bên ngoài sân, Trương Chú gọi lớn: “Các cậu có ra ngoài không?”
Giang Minh Châu kêu mọi người vào nhà, nói có chuyện cần bàn.
Trương Chú nhìn Vạn Thanh, thấy cô gật đầu thì mới bước vào, còn cô đứng ngoài trông xe đạp.
Năm phút sau, cả nhóm bước ra.
Giang Minh Châu vô tư hỏi: “Bên ngoài nóng thế này, sao cậu không vào nhà?”
“Không muốn vào.” Vạn Thanh đáp.
Chu Cảnh Minh nghe thấy, gọi Trương Chú lại hỏi: “Ai nói với cậu là tôi đang yêu đương với Từ Giai Giai?”
Trương Chú ngẩn người: “Tôi chưa từng nói vậy mà.”
Người trong cuộc còn lại là Từ Giai Giai thì ngạc nhiên: “Gì cơ, có người đồn tôi với cậu đang yêu nhau á?”
“Ai đấy, ai đồn vậy?” Giang Minh Châu hóng chuyện ra mặt.
Trương Chú nhìn sang Vạn Thanh, thấy mặt cô đỏ bừng, bỗng vỗ trán: “Nhớ ra rồi, tôi nghe người lớp tám nói.”
Chu Cảnh Minh không nói gì thêm, nhảy lên xe đạp, cả nhóm chuẩn bị đến nhà Chu Cảnh Xuân.
Giữa đường, Vạn Thanh nói đau bụng rồi quay về nhà.
Chu Cảnh Minh nhìn theo bóng lưng cô, mím môi, không nói gì.
Giang Minh Châu vẫn cười đùa: “Hay là hai người yêu nhau thật đi cho xong?”
Từ Giai Giai đẩy cô ấy một cái, nũng nịu: “Cậu phiền quá đi!”
Trương Chú nổi da gà, chạy lên hỏi Chu Cảnh Minh: “Vạn Thanh sao vậy?”
Chu Cảnh Minh đáp: “Làm sao tôi biết được?”
Gia đình Chu Cảnh Xuân nhận được tin vui bất ngờ: Tòa soạn báo gọi điện, nói có người nhặt được bộ xử lý ngôn ngữ bên ngoài và gửi đến tòa soạn.
Ba cô ấy vội vã đến toà soạn, nửa tiếng sau gọi về, báo rằng thiết bị vẫn nguyên vẹn. Cả nhà vỡ òa hạnh phúc, mẹ cô ấy ôm chặt cô ấy khóc nức nở, rồi nhanh chóng ra chợ mua đồ nấu một bữa ngon, tiện thể ghé tiệm bánh đặt một chiếc bánh kem.
Vui nhất chính là Chu Cảnh Xuân. Những ngày qua, cô ấy ở nhà chăm em, phụ mẹ nấu ăn dọn dẹp, như thể muốn chuộc lại lỗi lầm với gia đình.
Giang Minh Châu lập tức gọi điện đến nhà Vạn Thanh, thông báo tin tốt này. Cuối cùng họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cũng không cần lén lấy thuốc lá và rượu nhà mình đi bán nữa.
Ba Chu Cảnh Xuân lấy lại thiết bị rồi về nhà, lặng lẽ vào phòng, mở ngăn kéo lấy danh sách và tiền, định hoàn trả lại số tiền hàng xóm đã giúp đỡ.
Buổi chiều, Chu Cảnh Minh suy nghĩ hồi lâu, đến xẩm tối quyết định đến nhà Vạn Thanh.
Cô đang trong phòng làm bài tập.
Cậu hỏi: “Đỡ đau bụng chưa?”
Vạn Thanh không đáp.
Cậu kể chuyện bộ xử lý đã tìm thấy, nói rằng nhà Chu Cảnh Xuân đang rất náo nhiệt, còn có cả bánh kem, rồi hỏi cô có muốn đi cùng không.
Vạn Thanh lắc đầu, nói vẫn còn đau bụng.
Chu Cảnh Minh nhìn cô một lúc, rồi không nói gì thêm, quay về nhà Chu Cảnh Xuân.
Những ngày sau đó, cả hai không còn trò chuyện trực tiếp. Dù vẫn tham gia tụ tập cùng nhóm bạn, nhưng khi một người nói, người kia không đáp, ai cũng phớt lờ đối phương.
Duy chỉ có Trương Chú nhận ra sự thay đổi vi diệu này.
Còn Giang Minh Châu và Từ Giai Giai, một người vô tâm, một người chỉ quan tâm đến bản thân.
Trương Chú hỏi Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh có hiểu lầm gì không. Vạn Thanh nói không có gì, cũng không giải thích thêm.
Từ sau khi tìm lại được bộ xử lý, Chu Cảnh Xuân ra ngoài ít hơn. Cô ấy nói để kéo dài tuổi thọ thiết bị, chỉ khi ra ngoài mới đeo, ở nhà thì không cần. Hơn nữa, mùa hè dễ đổ mồ hôi, nếu bảo dưỡng không tốt sẽ ảnh hưởng đến độ bền.
Rời khỏi nhà Trương Chú, cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện. Giang Minh Châu than thở là nhà Trương Chú sướng ghê, ba mẹ đi công tác, chỉ có một mình ở nhà, muốn xem TV, chơi game lúc nào cũng được, thật đáng ghen tị! Từ Giai Giai nói nhà Giang Minh Châu cũng tốt mà, nói chung đều hơn nhà cô ấy. Ở nhà cô ấy nếu không làm bài tập thì cũng phải tập múa.
Giang Minh Châu bĩu môi: “Nhà mình chẳng ra sao cả, bà nội không cho mình xem TV, cứ dọa nếu mình không ngoan thì sẽ nói ba mẹ sinh thêm em trai.”
Nói xong, cô ấy rẽ sang hướng khác, vẫy tay tạm biệt rồi về nhà. Không lâu sau, Từ Giai Giai cũng về. Chỉ còn lại Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh.
Hai người đi trước sau. Vạn Thanh thầm nghĩ: Nếu Chu Cảnh Minh chủ động giảng hòa, liệu mình có nên đồng ý không?
Cô còn đang do dự thì đã đến ngã rẽ, nhưng vẫn không nghe thấy điều mình muốn nghe.
Chậm rãi quay người về nhà, cô vừa đi được vài bước thì bị Chu Cảnh Minh gọi lại.
“Cậu vừa gọi tôi hả?”
Vạn Thanh lắc đầu: “Không có.”
“Vậy chắc tôi nghe nhầm rồi.” Giọng Chu Cảnh Minh không chút để tâm.
Vạn Thanh băn khoăn: Có nên hỏi xem cậu ấy có còn muốn mượn sách không?
Cô còn chưa kịp mở lời, lại nghe thấy cậu hỏi: “Nhà Trương Chú gần nhà cậu thế, sao cậu không về thẳng mà lại đi vòng lớn như vậy cùng tôi… cùng chúng tôi?”
Vạn Thanh bị hỏi bất ngờ, lúc này mới nhận ra điều đó.
Đúng vậy, nhà cô và Trương Chú sát nhau, tại sao cô lại đi vòng lớn thế này? Cô không suy nghĩ nhiều, đáp ngay: “Ăn nhiều đồ ăn vặt ở nhà Trương Chú quá, đi dạo cho tiêu bớt, tiện thể tiễn Minh Châu và Giai Giai.”
Chu Cảnh Minh liếc cô một cái, rồi hỏi: “Chẳng lẽ cậu không đang tìm cơ hội để xin lỗi tôi sao?”
Hứ! Đồ tự luyến!