Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 27: Gặp lại cố nhân (18)

Trương Chú ngồi trong xe, nhìn người băng qua vạch sang đường để vào Starbucks mua cà phê, thầm nghĩ: Hết nói nổi! Cô ấy chưa từng thấy ai tính toán chi li như Vạn Thanh hết.

Buổi tối, hai người hẹn nhau đi ăn lẩu xiên que, như thường lệ, Vạn Thanh mặt dày bám lấy cô ấy. Ăn xong, Vạn Thanh nói muốn mời cô ấy uống cà phê. Cô ấy đồng ý ngay, nói uống ở gần đây cho tiện. Nhưng không, Vạn Thanh nhất quyết phải đi một vòng lớn đến Starbucks. Cô ấy nói bên này khó đỗ xe, dừng ven đường dễ bị phạt. Cô lại nói không sao, cứ ngồi trong xe, cảnh sát thấy có người thì sẽ không dán vé phạt đâu.

Đúng là cảnh sát không dán vé phạt khi thấy có người trong xe, nhưng lại đuổi cô ấy đi, muốn cô ấy mau rời khỏi đó. Nhưng cô ấy có thể đi đâu chứ? Xung quanh hoặc là tắc đường, hoặc là không có chỗ đỗ xe. Nổi điên lên, cô ấy đạp ga chạy thẳng về nhà. Khi Vạn Thanh xách hai ly cà phê vội vã quay lại, xe của cô ấy đã biến mất từ lâu. Cô gọi điện thoại, hét vào tai Trương Chú: "Mình còn chưa lên xe, cậu chạy đi đâu rồi?!"

Trương Chú thỏa mãn đáp: "Cậu tự mà uống đi, chị đây về nhà rồi!"

Vạn Thanh nóng gần chết, giận dữ nói: "Mau quay lại đón mình!"

Trương Chú chẳng sợ gì: "Mình đã nói chỗ đó khó đỗ xe, cậu cứ đòi đến uống..."

Vạn Thanh không chịu: "Cậu mau quay lại, không thì chúng ta tuyệt giao!"

Trương Chú đáp tỉnh bơ: "Tuyệt thì tuyệt, chị đây vào hầm để xe rồi." Cô ấy sẽ không quay lại đâu, viên cảnh sát đẹp trai thế kia, đứng đó đuổi người làm cô ấy xấu hổ muốn chết.

Nghe tiếng động cơ xe tắt trong cuộc gọi, Vạn Thanh xác nhận: "Cậu thực sự vào hầm để xe rồi?"

Trương Chú đáp: "Đúng vậy, chị đây vào hầm rồi!"

"Cậu cứ chờ đó!" Vạn Thanh cúp máy, nhìn quanh một vòng rồi lao tới một chiếc xe đạp công cộng.

Ban ngày trời vừa mưa lớn, giờ không khí mát mẻ, mặt đường ẩm ướt phản chiếu ánh đèn LED từ những tấm biển quảng cáo rực rỡ như một bức tranh sơn dầu. Cảnh sắc ấy làm cô mê mẩn, cô dừng lại giơ điện thoại chụp ảnh thành phố sau mưa, rồi gửi vào nhóm chat.

Lúc này Trương Chú đã về đến nhà. Cô ấy lấy một quả cà chua chín mọng, cắn một miếng, hút hết nước bên trong. Thấy không ngọt lắm, cô ấy rắc thêm ít đường trắng. Vừa ăn vừa nhắn tin riêng cho Vạn Thanh: [Thổ Thanh*, cậu đang ở đâu vậy?]

*Chắc là nickname của Vạn Thanh. Có nghĩa là đất sạch, đất thanh khiết.

Vạn Thanh đáp lại: [Tạm để cậu thư thả đó, hai ngày nữa cậu chết với mình.]

Trương Chú nghịch ngợm nhắn lại: [Cậu tới đây đi, tới đây ngay đi, xem cậu làm gì được mình!] rồi gửi thêm một tấm ảnh tự sướng dễ thương khi đang ăn cà chua.

Vạn Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, đặt hai ly cà phê trên bàn—một ly latte, một ly Americano—rồi từ tốn trả lời: [Cả đời này cậu đừng mong mình mời cậu uống cà phê nữa.]

Trương Chú trả lời ngay: [Cảm ơn nha. Cậu có mời thì cũng chỉ dùng điểm tích lũy thẻ tín dụng để đổi Starbucks thôi. Mình còn phải trả tiền xăng đưa cậu đi nữa cơ mà.]

Vạn Thanh cười lớn, nhắn lại: [Biến!]

Trương Chú cũng cảm thấy vui vẻ. Nhớ lại dạo trước, mẹ cô ấy nói: "Cả đời này, đến cuối cùng, những người quan trọng với con có lẽ chỉ có vài người thôi. Phải trân trọng tình bạn giữa các con. Dù cãi nhau, buồn bã hay khóc lóc, tất cả đều là vì yêu thương mà ra. Thế gian này không có nỗi buồn nào là vô nghĩa." Khi nói những lời ấy, giọng mẹ cô ấy đầy ngưỡng mộ.

Chợt hứng thú, cô ấy hỏi: [Ê Thổ Thanh, cậu thấy tình thân và tình bạn cái nào quan trọng hơn?]

Vạn Thanh đáp: [Không thể so sánh được. Tình thân là mối quan hệ máu mủ tự nhiên, không thể lựa chọn.]

Trương Chú hỏi tiếp: [Vậy tình bạn và tình yêu, cậu thấy cái nào quan trọng hơn?] rồi nhắn thêm: [Mình nghĩ là tình bạn.]

Vạn Thanh suy nghĩ một lúc, uống một ngụm latte rồi trả lời: [Mình nghiêng về tình yêu hơn.]

Trương Chú bất ngờ, có chút hụt hẫng: [Mình tưởng cậu sẽ chọn tình bạn.]

Vạn Thanh đáp: [Tình yêu khó kiểm soát hơn, nhiều thử thách và dễ hủy diệt hơn.] Sau đó, cô nhắn tiếp: [Mình thích cảm giác mãnh liệt ấy.]

Trương Chú trầm ngâm hồi lâu, nhắn lại: [Mình thích tình cảm kiểu đồng điệu, nhẹ nhàng bền vững và cùng nhau trưởng thành hơn.]

Vạn Thanh đáp: [Mình thích một mối quan hệ nam nữ mang đến cho mình nhiều k.ích th.ích giác quan và những khả năng vô tận. Nói chuyện với cậu và nói chuyện với anh ấy, tần số chắc chắn sẽ khác nhau. Tình yêu và d.ục vọ.ng rất quan trọng trong quan hệ nam nữ, nó giống như một chiếc chìa khóa ma thuật, có thể mở rộng nhận thức của cậu về thế giới bên ngoài. Đó là một trải nghiệm cảm xúc cao cấp hơn, tình bạn không thể nào so sánh được.] Nhắn xong, cô nhìn dòng người qua lại trên phố, rồi nhắn tin riêng cho Chu Cảnh Minh: [Cậu đang ở đâu?]

Trương Chú đáp: [Đó là một loại tình yêu tự cho là đúng.]

Vạn Thanh chẳng quan tâm: [Tình yêu vốn dĩ nên là tự cho là đúng.]

Trương Chú trầm tư: [Mình vừa khao khát tình yêu, vừa tin rằng cuối cùng nó cũng sẽ tan biến.]

Vạn Thanh nhắn: [Chính vì tình yêu sẽ tan biến, chính vì nó không thể bền lâu, nên chúng ta mới vừa hận nó, vừa khao khát mà không thể có được. Nghịch lý lớn nhất của đời người là: mỗi ngày đều nỗ lực sống, nhưng cũng đồng thời đang tiến gần hơn đến cái chết.]

Những lời này lại khiến cô suy nghĩ sâu hơn, cô nhắn tiếp: [Mình cảm thấy sống trong hiện tại và chỉ tận hưởng hiện tại là một việc vô cùng khó khăn. Nếu đã chấp nhận rằng tình yêu không thể trường tồn, thì làm sao có thể thuyết phục bản thân dốc hết lòng mà yêu và hiến dâng? Điều này thực sự thử thách con người.]

Trương Chú trả lời: [Nhưng điều đó lại rất lãng mạn.]

Vạn Thanh mỉm cười: [Đúng vậy. Một kiểu lãng mạn như thiêu thân lao vào lửa, một kiểu lãng mạn biết rõ là không thể mà vẫn cố chấp làm.]

Trương Chú thở dài: [Chúng ta nói nghe thì hay lắm, nhưng rốt cuộc tình yêu cũng chỉ toàn là mớ hỗn độn.]

Vạn Thanh đáp: [Đó chính là minh chứng cho việc—dù hiểu rõ đạo lý, nhưng vẫn không thể sống tốt cuộc đời này.]

Sau đó cô nhắn riêng vị trí của mình cho Chu Cảnh Minh, nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Trương Chú suy nghĩ một lúc lâu rồi nhắn: [Tự nhiên mình nhận ra chúng ta đều đang ở trong một "vùng an toàn" quá thoải mái... liệu có quá dễ dàng không?]

Vạn Thanh trầm ngâm rồi đáp: [Chúng ta chơi với nhau không phải vì có cùng sở thích hay quan điểm giống nhau, mà vì chúng ta có chung giới hạn đạo đức và nguyên tắc. Mình nghĩ con người cần phải có nhận thức về bản thân, nhận ra cả những điều mình không biết, nhận ra giới hạn của chính mình. Giống như trong phim Nhất Nhất của Dương Đức Xương, Dương Dương cứ cầm máy ảnh quay suốt. Cậu ấy đang quay gì? Những gì cậu ấy thấy, mình không thấy được, những gì mình thấy, cậu ấy cũng không thấy. Những quan điểm mình vừa nói chắc chắn sẽ có người phản bác, nhưng điều đó chỉ chứng minh sự khác biệt giữa con người, chứ không có nghĩa là mình sai.]

Trương Chú đồng tình: [Đúng vậy, giống như có người còn chẳng nhìn thấu chính mình, nhưng lại giỏi chỉ trích người khác.]

Vạn Thanh cười phá lên, nhắn một tràng dài: [Hahahahahaha...]

Trương Chú bắt đầu buồn ngủ, không tiếp tục tán gẫu nữa: [Cậu về đến nhà chưa?]

Vạn Thanh đáp: [Cậu ngủ sớm đi.]

Sau đó cô vẫn ngồi thêm hai mươi phút, bóng người trên đường dần thưa thớt. Cô nhắn tin cho Chu Cảnh Minh: [Cậu bận sao? Tôi gọi xe về rồi, cậu không cần đến đón tôi nữa đâu.]

Cô đứng bên vỉa hè đợi xe, ngay lúc chuẩn bị lên xe thì nhận được một tin tức gây sốc: Triệu Lâm chết rồi.

Cô ấy qua đời trong phòng tắm tại căn hộ riêng của mình.

Cả ngày hôm đó, anh họ của Triệu Lâm và Chu Cảnh Minh tìm cô ấy nhưng không thấy, cuối cùng phải phá khóa cửa nhà mới phát hiện ra.

Tin đồn lan truyền khắp nơi. Một ngày trước đám tang, trong nhóm chat cư dân khu chung cư có người đăng địa chỉ cụ thể của căn hộ và bàn tán về lý do cái chết. Nhưng cư dân lại hờ hững, không quan tâm đến người đã khuất, chỉ lo lắng tòa nhà này có bị "mất phong thủy" không, sau này bán nhà có khó không. Có người thậm chí nói: "Chết thì sao chứ? Căn hộ nào mà chẳng có người chết? Giá rẻ là tôi mua ngay."

Trương Chú giận dữ định phản bác thì ban quản lý khu chung cư lên tiếng can ngăn:
"Nhà ai cũng có con cái, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ."

Gia đình của Triệu Lâm là những người đau đớn nhất. Rõ ràng là cô ấy vẫn luôn vui vẻ mỗi ngày. Ngày hôm đó cô ấy còn đi thử váy phù dâu, hớn hở nói sẽ là người đầu tiên chụp được bó hoa cưới của cô dâu. Cô ấy còn đặt vé máy bay đi Hải Nam một tuần sau để đi lướt sóng, cũng vừa mới gia hạn thêm một năm thẻ tập gym. Cuộc sống của cô ấy được sắp xếp rất gọn gàng và tràn đầy sức sống.

Cái chết của cô ấy quá đột ngột.

Trương Chú và Vạn Thanh đều sốc nặng. Trương Chú không có nhiều giao thiệp với Triệu Lâm, chỉ từng ngồi cùng bàn trong một đám cưới ba, bốn năm trước. Do mẹ của hai bên quen biết nên thỉnh thoảng họ có chào hỏi nhau, nhưng không có quan hệ sâu sắc. Còn Vạn Thanh, lần duy nhất gặp Triệu Lâm là khi đi mua đồ nội thất, nhờ Trương Chú biết cô ấy mà họ tiết kiệm được một khoản tiền.

Họ còn hẹn nhau hôm sau đi ăn, vậy mà trước buổi hẹn một ngày, cô ấy đã ra đi.

Dù không thân thiết, nhưng cả Trương Chú và Vạn Thanh đều không khỏi xót xa. Họ cảm thấy hối hận vì từng đánh giá người khác chỉ qua những gì nhìn thấy trên mạng xã hội.

Họ đi dự đám tang. Chu Cảnh Minh càng không cần phải nói, anh cùng anh họ của Triệu Lâm lo liệu mọi thứ suốt mấy ngày đó. Mẹ của Chu Cảnh Minh cũng đến, trên đường về, bà ngồi trong xe than thở, nói cô ấy dại dột quá... Ba mẹ cô ấy đã lớn tuổi rồi, làm sao chịu nổi đây? Mẹ của Trương Chú cũng tới, bà nán lại lâu hơn để an ủi mẹ của Triệu Lâm.

Tối hôm đó Trương Chú theo Vạn Thanh về nhà. Vạn Thanh đi tìm điều khiển điều hòa, nhưng Trương Chú ngồi phịch xuống ghế sofa, uể oải nói: "Đừng bật, cứ để chúng ta nóng đi."

Vạn Thanh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cả hai không ai an ủi ai.

Cứ như vậy đi. Cảm nhận được nỗi đau là một điều tốt, chứng tỏ ta vẫn chưa trở nên tê liệt hoàn toàn.

Họ lặng lẽ ngồi suốt nửa tiếng trong căn phòng nóng hầm hập như phòng xông hơi. Trương Chú tựa đầu lên vai Vạn Thanh, thì thào: "Chu Tiểu Minh chắc còn đau buồn hơn chúng ta rất nhiều."

"Ừ." Vạn Thanh đồng tình.

Trương Chú giục: "Nhắn tin cho cậu ấy đi, kêu tối nay qua đây."

Vạn Thanh đáp: "Mình nhắn rồi."

Trương Chú bỗng nhiên hỏi: "Cậu đoán xem trong đám tang, mình nghĩ đến ai?"

"Tiểu Xuân."

"Đúng vậy." Trương Chú nhẹ giọng: "Mình nghĩ đến lúc Tiểu Xuân rời đi, cậu ấy cô đơn biết bao. Chúng ta chẳng ai tiễn cậu ấy cả..."

Vạn Thanh cảm thấy đầu choáng váng như bị say nắng, cô đứng dậy tìm quần áo sạch cho Trương Chú, giục cô ấy đi tắm. Một lúc sau Chu Cảnh Minh cũng đến, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Vạn Thanh bật điều hòa, rót nước cho anh, sau đó xuống lầu, đến nhà anh lấy quần áo sạch cho anh.

Trương Chú đã tắm xong, mặc đồ ở nhà ngồi phịch trên ghế. Vạn Thanh hỏi: "Tối nay ăn gì?"

"Ăn chay đi."

Hoàng hôn buông xuống, Vạn Thanh lái xe điện ra chợ mua rau, về nấu một nồi cháo, xào chút rau và giá. Trong bếp, máy hút khói kêu ù ù, cô tĩnh tâm từng chút một chuẩn bị bữa ăn, còn hai người ngoài phòng khách thì cứ nằm ườn ra như hai kẻ vô dụng—một người ngủ thiếp đi vì mệt, người kia thì chìm trong suy tư.

Trương Chú nghe thấy tiếng ngáy liền muốn đá cho Chu Cảnh Minh một cái, nhưng rồi lại đi vào phòng ngủ, lấy một cái mền đắp lên cho anh, còn kê thêm một chiếc gối ôm dưới cổ anh. Anh trở mình một cái, ngủ tiếp và không còn ngáy nữa.

Nhìn vào bếp thấy Vạn Thanh đang bận rộn, Trương Chú bỗng nhớ đến mẹ mình. Khi còn đi học, mỗi lần tan học về nhà, chỉ cần thấy mẹ đang nấu ăn trong bếp, cô ấy liền cảm thấy an tâm. Vô cùng vô cùng an tâm.

Bữa tối chỉ có Vạn Thanh và Trương Chú ăn đơn giản với nhau, Chu Cảnh Minh vẫn đang ngủ, họ cũng không gọi anh dậy.

Ăn xong, tắm rửa thay đồ sạch sẽ, Vạn Thanh một mình xuống lầu. Cô đi siêu thị trước, mua một ít quà, rồi sau đó đến nhà Tiểu Xuân.

Từ sau khi Tiểu Xuân ra đi, đây là lần đầu tiên cô đến nhà cô ấy. Đã có vô số lần muốn đến, nhưng mãi không đủ dũng khí.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận