Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 34: Gặp lại cố nhân (25)

Trương Chú vừa đánh răng rửa mặt xong, leo lên giường chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn WeChat của mẹ mình—một loạt ảnh chụp "mì gói nấu trong nồi với xúc xích và trứng".

Cô ấy đang mặc đồ ngủ, liền gào lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa, lười đến mức không buồn mặc áo ngực. Dù sao cũng là ban đêm, chẳng ai thấy cả.

Gần đây bà Trương Hiếu Hòa đang kiểm soát chế độ ăn, buổi tối không ăn tinh bột. Tối nay, sau khi tập yoga xong, trên đường về bà tiện tay mua một bó hoa giảm giá, về nhà cắt tỉa rồi cắm vào bình. Xong xuôi, bà ngồi trên sofa xem Quán Ăn Đêm, càng xem càng thấy cuộc sống của mình có trật tự quá mức.

Thế là bà ngồi đó, vừa xem vừa suy nghĩ, rồi quyết định gửi một loạt ảnh cho con gái. Nếu con gái đến ăn, thì hai mẹ con cùng ăn; nếu con gái không đến, thì bà tắt TV đi ngủ.

Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.

Năm phút sau khi gửi tin nhắn, bà lặng lẽ đứng sau cửa nhìn qua lỗ mắt mèo. Cứ cách một lúc lại ngó một lần. Mười phút sau, nghe thấy tiếng thang máy, bà nhìn ra—thấy con gái mình khoanh tay trước ngực, lén lút xuất hiện trong bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm.

Bà nhanh chóng quay người, ngồi lại ngay ngắn trên sofa.

Vài giây sau, khóa cửa điện tử kêu "tít", cửa bị đẩy ra, con gái bà thò đầu vào hỏi: "Mẹ nấu xong chưa, nấu xong chưa?"

Lúc này bà mới chậm rãi đứng dậy: "Con có nói sẽ ăn đâu, bây giờ mẹ đi nấu."

Trương Chú hấp tấp dặn dò: "Mẹ nhớ cho nhiều xúc xích vào nhé, tốt nhất là chiên sơ trước."

Bà đáp: "Vậy mẹ chiên hai cây nhé?"

Trương Chú hài lòng, lập tức ngồi phịch xuống sofa: "Dạ được!"

Mì nấu xong, màu sắc, hương thơm, hương vị đều đủ cả. Bà Trương Hiếu Hòa còn cắt thêm nửa quả cà chua vào nồi, điểm trừ duy nhất là phải dùng hành lá to thay cho hành lá nhỏ.

Hai mẹ con đặt nồi lên miếng lót cách nhiệt, ngồi quanh nồi húp mì.

Ngon đến mức ngón chân cũng muốn co lại.

Trương Chú tiếc nuối bình luận: "Hành lá nhỏ mới là linh hồn."

Bà Trương Hiếu Hòa phụ họa: "Có một chút hành lá xanh rắc lên, vừa đẹp mắt lại vừa kí.ch th.ích vị giác."

Trương Chú mãn nguyện thốt lên: "Nửa đêm ăn mì gói đúng là hạnh phúc nhất!"

Bà Trương Hiếu Hòa cũng gật đầu: "Đúng vậy."

Hai mẹ con ngốc nghếch cười với nhau. Trương Chú xoa bụng căng tròn, đề nghị: "Mẹ, sau này tuần nào mình cũng ăn một bữa đi?"

Bà Trương Hiếu Hòa suy nghĩ: "Mười ngày một lần đi?"

Trương Chú gật đầu lia lịa: "Được, được!"

Nhưng Giang Minh Châu thì chẳng được sung sướng như vậy.

Rạng sáng, nhà cô ấy đột nhiên mất điện. Không phải do cầu dao bị đứt, mà là mất điện hoàn toàn.

Trong phòng ngủ, Bồng Bồng nóng đến mức r.ên rỉ. Cô ấy bế con bé sang phòng bà nội, rồi lấy quạt giấy quạt mát cho họ.

Từ khi trở về, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra. Đầu tiên là chiếc xe tải nhỏ phải đem đi sửa, cô ấy đành mượn tạm xe của Chu Cảnh Minh. Cửa hàng nướng đang được sửa chữa, bận rộn cả ngày không thể rời xe. Đồng thời, căn nhà cũ cũng đang cải tạo—mười năm không có người ở, nhà bếp và nhà vệ sinh đều phải tu sửa lại.

May mà có bà nội. Chuyện lắp bếp ga, thay bồn cầu, bà đều lo liệu chu toàn.

Tinh thần của bà nội tốt lắm, mỗi bữa có thể ăn hai chén cơm, sườn hầm gì đó, bà gặm rất ngon lành. Điều kỳ diệu là, trước đây bà cứ chê cái này cứng, cái kia là món của giới trẻ, còn bây giờ có khi đưa bà một cục sắt, bà cũng cắn ra dấu răng.

Bà không chịu ngồi yên, thợ làm việc thiếu thứ gì, bà lập tức chạy đi mua. Đừng tưởng bình thường bà tiết kiệm từng đồng, đến lúc thợ làm việc, bà lại hào phóng mua thuốc lá, bia cho họ, nói là làm vậy họ mới vui vẻ làm việc nhanh gọn hơn.

Giang Minh Châu bận rộn với quán nướng, bà nội bận rộn với nhà cửa, chỉ khổ cho cô nhóc Giang Bồng Bồng. Nhà thì ồn ào, khó mà tập trung học bài, ra ngoài chơi thì không quen ai, cứ loanh quanh đi ra đầu phố rồi lại quay về, đi ra rồi lại quay về.

Lại còn thường xuyên bị hàng xóm hỏi: "Ơ... con nhà ai đây? Ba mẹ con tên gì? Sao nhìn lạ vậy?"

Có người biết chuyện bèn trả lời giúp, nói con bé là con nhà ai. Một số hàng xóm nghe vậy liền tỏ ra ngạc nhiên, chỉ tay về phía nhà Giang Minh Châu, hạ giọng hỏi: "Quay về rồi sao?"

Tất cả những chuyện này Giang Bồng Bồng đều thấy rõ. Cô bé chỉ tròn mắt quan sát mấy người lớn này tụ tập nói chuyện. Cô bé không trốn tránh, cũng không né tránh, chỉ mở to đôi mắt nhìn xem họ đang nói gì.

May mà những người hàng xóm này cũng không nói gì quá đáng trước mặt trẻ con. Có người nhiệt tình còn vẫy tay gọi cô bé, kêu cô bé đến nhà lấy đồ ăn ngon.

Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, Giang Bồng Bồng lập tức chạy tót về nhà. Bà cố từng dặn, bọn buôn người thường dụ trẻ con bằng đồ ăn ngon, sau đó lừa đến chỗ vắng vẻ, dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt mũi, chờ đứa trẻ ngất đi là bắt cóc ngay.

Cô bé chán quá, nằm bò ra sofa, rất muốn gọi điện cho ba, nhưng mẹ và bà cố không cho. Cô bé đành lôi ký ức của hai hôm trước ra nhấm nháp lại. Hai hôm trước, ba dẫn cô  bé đến Fantawild Adventure chơi, vui ơi là vui, vui đến mức khó quên! Cô bé mải miết hồi tưởng, như thể mình đang sống lại khoảnh khắc đó, khắc sâu những trò chơi đặc biệt kí.ch th.ích vào tâm trí. Lần sau quay lại, cô bé nhất định sẽ chơi đến chán mới thôi. Nghĩ tới đây, tâm trí cô bé như bay đi mất, hồn phiêu du giữa bầu trời rộng lớn, những đám mây trắng, bầu trời xanh. Cô bé nhìn thấy khu vui chơi, nhìn thấy công viên nước, nhìn thấy trường học, nhìn thấy các bạn đội khăn quàng đỏ vỗ tay hoan hô cô bé—

Lúc này, Giang Minh Châu đến công ty Chu Cảnh Minh để trả xe, vì xe của cô ấy đã sửa xong.

Đúng giờ ăn trưa, không tránh được việc cùng nhau ăn một bữa. Hai người tìm một quán ăn gần đó, đơn giản gọi mỗi người một tô mì.

Giang Minh Châu không thích ăn thịt, suốt ngày nướng thịt đã quá ngán rồi, cô ấy gắp hết thịt trong tô bỏ vào tô anh, sau đó cúi đầu ăn mì. Ăn thật nhanh, vì ăn xong còn có việc.

Chu Cảnh Minh ăn chậm, gắp một đũa mì lên còn phải thổi nguội. Giang Minh Châu ăn xong, thấy anh vẫn còn hơn nửa tô, liền nói anh cứ từ từ, rồi ra quầy thanh toán trước.

Bước ra khỏi quán, cô ấy đứng trên vỉa hè trơ trọi đón xe, chẳng có lấy một bóng mát. Cô ấy kẹp điếu thuốc trong tay, cũng không ngại nóng.

Chu Cảnh Minh từ cửa kính sát đất nhìn cô ấy, định hỏi cô ấy đi đâu để đưa cô ấy đi, nhưng thấy cô ấy giơ tay vẫy taxi rồi lên xe.

Anh súc miệng xong, vừa rời quán vừa gọi điện cho Vạn Thanh trên đường về công ty.

Hôm nay Vạn Thanh đưa mẹ anh đi trung tâm sát hạch lái xe. Địa điểm thi nằm ở một thị trấn cách đó 20 km.

Lúc này cô cũng vừa ăn xong, mua một chai nước có ga ướp lạnh, ngồi trong xe uống.

Cô hỏi: "Anh ăn trưa gì vậy?"

Anh đáp: "Ăn mì cùng Giang Minh Châu. Vài hôm nữa có thể cậu ấy sẽ liên lạc với các em."

Vạn Thanh đáp: "Được thôi." Cô lại nói: "Chắc bọn em phải ba bốn giờ chiều mới về, hôm nay đông người lắm. Bình thường em chưa từng đến đây, không rõ đông thế nào, nhưng nhìn cảnh chen chúc trước cổng thi mà em thấy ngợp luôn."

Chu Cảnh Minh định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nữa. Hai người trò chuyện dăm ba câu rồi cúp máy.

Từ nhỏ, anh đã rất khó để trực tiếp bày tỏ cảm xúc, gần như không có lúc nào có thể thoải mái giãi bày lòng mình. Những năm qua tiếp xúc với Giang Minh Châu, anh nhiều lần cảm nhận được cô ấy có rất nhiều điều muốn nói, có nhiều nỗi uất ức cần giải tỏa, nhưng anh không giúp được gì. Việc duy nhất anh có thể làm là lắng nghe hoặc ôm cô ấy, còn những sự an ủi sâu sắc hơn, anh không thể cho cô ấy được.

Anh nhớ có lần, hai năm trước, Giang Minh Châu uống rượu xong, nói rất nhiều. Nhưng hôm đó anh lại bận công việc, vừa nghe cô ấy nói vừa trả lời tin nhắn. Đến khi giải quyết xong công việc, anh mới nhận ra cô ấy đã im lặng từ lúc nào. Khi ấy, anh không thấy có gì lạ. Mãi đến nửa năm sau, anh mới hiểu hành động đó của mình đã không đúng đến mức nào.

Không lâu sau khi cúp máy, anh vừa ngồi xuống bàn làm việc thì nhận được cuộc gọi video từ Vạn Thanh.

Anh bắt máy: "Sao vậy?"

Vạn Thanh chán quá, không có chuyện gì cũng kiếm chuyện để nói: "Em có thể thả mẹ anh về một mình không?"

Chu Cảnh Minh đáp: "Thi ân tất báo, thiện thủy thiện chung." (Ý nói đã giúp thì giúp cho trọn vẹn.)

Vạn Thanh nói: "Vậy thôi, anh làm việc đi."

Chu Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Đuôi mắt em có nếp nhăn rồi kìa."

Vạn Thanh không để tâm: "Em sắp 32 tuổi rồi."

Chu Cảnh Minh vẫn nhìn cô, nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ trung, nhìn đôi mắt đã không còn ánh lên vẻ vô tư năm nào.

Vạn Thanh phất tay, kết thúc cuộc gọi.

Cô lấy bấm móng tay ra cắt mấy cái xước trên tay. Lúc này, Trương Chú gửi tin nhắn thoại với giọng điệu chọc ghẹo: [Này cô vợ nhỏ, mẹ chồng cậu thi xong chưa?]

Vạn Thanh đáp ngay: [Biến!]

Trương Chú nhắn tiếp: [Mai mang con ngỗng trong tủ lạnh nhà cậu sang, để mẹ mình nấu cháo cho.]

Sau khi trả lời tin nhắn, Vạn Thanh xuống xe, buồn chán đi dạo quanh siêu thị gần đó. Cô vừa ngáp vừa mua một hộp kẹo bạc hà, định quay lại xe nghỉ trưa.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên. Tim cô thót lại, theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn. Là một số lạ từ ngoại tỉnh.

Cô nhanh chóng bước về xe, đóng cửa lại thật chặt, điều chỉnh hơi thở, sau đó mới bắt máy.

Cô nói: "Alo?"

Giang Minh Châu nghe thấy chữ "Alo", theo phản xạ đưa điện thoại ra xa.

Những cảm xúc cũ kỹ, đã bị cô ấy chôn vùi, bị cô ấy bỏ mặc, bị cô ấy xem thường, bất chợt trào lên như sóng lớn muốn nhấn chìm cô ấy.

Cô ấy cố gắng kìm nén, nhưng không nói nổi lời nào. Phải mất một phút, cô ấy mới có thể cất giọng: "Mình là Giang Minh Châu."

Trong xe, Vạn Thanh cũng vô thức đưa điện thoại ra xa, điều chỉnh hơi thở lần nữa, rồi mỉm cười nói một cách lịch sự: "Mình nghe ra rồi."

Lời vừa dứt, Giang Minh Châu lập tức cúp máy.

Vạn Thanh không gọi lại.

Cô rút một tờ khăn giấy, trùm lên mặt, sau đó nhập số của Giang Minh Châu để tìm WeChat.

Cô gửi yêu cầu kết bạn, nội dung xác minh: "Vạn Thanh."

Đến khi mẹ Chu Cảnh Minh thi xong, trên đường về, Vạn Thanh nhận được cuộc gọi từ Trương Chú.

Trương Chú vừa cười vừa khóc: "Chiều nay có số lạ gọi cho mình, mình không bắt máy. Nửa ngày sau, đối phương nhắn tin nói là Giang Minh Châu."

Cô ấy lắp bắp: "Mình tưởng là lừa đảo... Mình còn tưởng là lừa đảo nữa cơ..."

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận