Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 24: Gặp lại cố nhân (15)

Trưa hôm sau, Vạn Thanh đến nhà Trương Chú, ăn cơm xong tiện thể chờ người ta giao nệm. Nhà mới của cô cách khu chung cư của Trương Chú không xa.

Bà Trương Hiếu Hòa nấu ba món một canh, đủ cho ba người ăn. Bình thường Vạn Thanh cũng hay sang đây ăn chực, mà ăn ở nhà họ Trương chẳng có chút áp lực nào, vì mẹ Trương không bao giờ nấu nướng cầu kỳ, chỉ là vài món xào tinh tế nhưng rất ấm cúng.

Trương Chú còn mở một chai rượu vang, vừa ăn vừa tán gẫu. Nói chuyện gì ư? Đầu tiên là chuyện tình cảm của Trương Chú. Anh chồng cũ của cô ấy đã một tháng không đến, trước đó thì mười ngày lại ghé một lần. Cô ấy cảm thấy đủ mọi cung bậc cảm xúc, vừa thất vọng mà cũng vừa thấy nhẹ nhõm. Miệng thì nói một mình vẫn tốt hơn, tự do thoải mái, sau này sẽ sống cùng mẹ, bla bla...

Bà Trương Hiếu Hòa gắp một ít cơm, nhẹ giọng đáp: "Mẹ không muốn sống cùng con đâu."

Trương Chú bĩu môi: "Vậy mẹ muốn sống với ai?"

"Một mình. Một mình tự do thoải mái hơn."

Trương Chú lắm mồm không chịu buông tha: "Nhưng con cứ muốn sống với mẹ, con cứ muốn sống với mẹ đó..."

Vạn Thanh ung dung ăn uống, không chen vào câu chuyện.

Ăn xong, Trương Chú bật điều hòa trong phòng ngủ trước, nóng quá, bên ngoài ít nhất cũng phải ba mươi bảy, ba mươi tám độ. Bà Trương Hiếu Hòa vừa lau bàn vừa nói: "Chúng ta hạnh phúc biết bao, có thể ngồi trong phòng máy lạnh."

Vạn Thanh đang rửa trái cây trong bếp, nghe câu này bỗng cảm thấy bình yên, liền phụ họa: "Đúng ạ, trời nóng thế này mà chúng ta còn được nghỉ cuối tuần."

"Chứ còn gì nữa, có bao nhiêu công việc đâu được nghỉ thứ Bảy, Chủ Nhật." Bà Trương Hiếu Hòa nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có nhà có xe, công việc đàng hoàng, thế là tốt lắm rồi."

Trương Chú đang rửa chén, quay sang trêu: "Có cậu đến là mẹ mình dịu dàng hẳn ra."

Vạn Thanh cắn một quả mơ rồi đi ra ban công, phơi mình dưới nắng mười giây rồi quay lại, gọi Trương Chú: "Cậu chịu nắng ngoài đó một phút, mình cho cậu một trăm tệ."

Trương Chú muốn trị cô nên lau tay rồi đi ra đứng trên ban công, một phút sau quay lại, "Đưa tiền đây."

Vạn Thanh tất nhiên không đưa, chỉ chăm chăm chọn trái cây đẹp trong dĩa để ăn.

Trương Chú đuổi theo đòi tiền, hai người cười đùa chạy vào phòng ngủ, chuẩn bị ngủ trưa. Bà Trương Hiếu Hòa mang đồ lót đi phơi, sờ vào lan can thì giật mình—ôi trời, đúng là nóng rẫy lên thật.

Vạn Thanh nằm bò trên giường, hai chân kẹp lấy mền, hỏi: "Mẹ cậu có định tái hôn không?"

Trương Chú vừa cắn đào vừa đáp: "Không. Mẹ mình ngại phiền phức."

Vạn Thanh cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Như vậy cũng tốt, yên tĩnh thoải mái."

Trương Chú không nói gì. Một người sống tốt hay không, chỉ có bản thân họ là rõ nhất. Cô ấy đứng dậy đi rửa tay, lúc quay lại thì Vạn Thanh đã nhắm mắt rồi. Cô ấy nhìn gương mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt, thì thầm: "Cậu có đốm nâu rồi."

"Do đeo khẩu trang đó." Vạn Thanh lầm bầm, "Da mặt thì không sao, chỉ có khóe mắt nhiều đốm thôi."

Có lẽ do uống rượu, Trương Chú cảm thấy Vạn Thanh là người đáng yêu nhất trên thế gian. Cô ấy khẽ ôm cô, nói: "Cậu có đốm nâu cũng vẫn đẹp nhất."

Vạn Thanh đẩy ra: "Nóng quá."

Trương Chú lại ôm lấy, vỗ nhẹ lưng cô: "Ngủ đi."

Vạn Thanh thực sự mệt, ngáp một cái rồi nói: "Sống ở tầng cao vẫn sướng nhất, không nghe thấy tiếng ve kêu."

Trương Chú cuối cùng không nhịn được, thử thăm dò: "Cậu thích Chu Tiểu Minh hả?"

"Không mà." Vạn Thanh phản xạ đáp.

"Thích thì cứ nhận đi, mình có nói gì đâu." Trương Chú nằm ngửa nhìn lên trần nhà.

Vạn Thanh không biết nữa, phức tạp quá. Cô không trả lời.

Trương Chú quay sang hỏi tiếp: "Cậu thích cậu ấy ở điểm nào?"

"Mình đâu có nói là thích cậu ấy?"

Trương Chú lấy làm lạ: "Hai người quen nhau ba mươi mốt năm rồi, sao bỗng dưng có cảm giác với nhau vậy?"

"Không phải bỗng dưng, cậu ấy thích mình từ trước rồi..."

Trương Chú hừ một tiếng, càng bực hơn: "Cậu ấy đã đi hết một vòng đời, cuối cùng nhận ra vẫn là cậu tốt nhất?"

Vạn Thanh cảm thấy cô ấy đang giở chứng, quay lưng lại không thèm nghe.

"Mình chỉ thấy cậu ấy không hợp với cậu."

"Hai người đều quá tự trọng, quá kiêu ngạo."

Vạn Thanh nhịn, không cãi lại.

"Cậu không thấy lạ lùng và kỳ cục sao? Chúng ta cùng lớn lên, quen nhau quá rõ rồi..." Trương Chú lải nhải không dứt.

"Cậu thích cậu ấy hay gì?" Vạn Thanh nổi cáu.

"Mình thích cậu ấy á hả?" Trương Chú như bị sét đánh, "Phi! Mình đâu có điên!"

"Cậu cũng buồn cười thật!" Vạn Thanh đáp trả, "Chẳng lẽ cậu ấy không xứng với cậu?"

Trương Chú thấy đầu óc quay cuồng, không muốn nói tiếp: "Cậu thích cậu ấy thì cứ nhận đi, nói nhiều làm gì?"

"Mình có nói là mình thích cậu ấy đâu!" Vạn Thanh nhấn mạnh.

"Vậy sao cậu cứ bênh cậu ấy hoài?" Trương Chú sắp chịu không nổi, "Còn tỏ ra như không ưa cậu ấy nữa."

"Cậu vô lý quá rồi!"

"Cậu vốn thân với cậu ấy hơn mình!" Trương Chú buột miệng, "Hồi thi cao học, sao cậu chỉ nói với cậu ấy?"

"Đồ thần kinh!" Vạn Thanh bật dậy, muốn đi về.

Trương Chú ôm lấy một cái gối, không thèm để ý.

Nghe thấy tiếng động, bà Trương Hiếu Hòa bước vào hỏi: "Hai đứa cãi nhau gì vậy?"

Trương Chú mắt đỏ hoe, không nói gì.

Vạn Thanh bực đến mức không muốn chờ thang máy, cứ thế đi xuống bằng cầu thang bộ. Điên thật rồi, cậu ấy bị thiếu hụt cảm xúc à? Ai yêu ai thích ai là chuyện của họ, mắc mớ gì cậu ấy phải quản! Đến khi mồ hôi đầm đìa đi xuống dưới, cô lại tự hành hạ mình, đi bộ dưới nắng gắt về nhà. Lúc đi ngang một gốc cây ve kêu ầm ĩ, cô khó chịu quá bèn ôm cây lắc mạnh, đuổi hết lũ ve đi.

Trương Chú cũng chẳng dễ chịu gì, đi chân trần ra phòng khách uống một hơi cạn ly nước lọc. Bà Trương Hiếu Hòa thấy hỏi không ra gì, cũng lười quan tâm, nhàn nhã ăn trái cây, tiện miệng nói: "Sau này uống ít rượu thôi."

Trương Chú nhìn mẹ, bỗng nhiên thấy bực bội, nói: "Con thấy cuộc đời con thật tệ, luôn luôn mất đi, mất ba, mất gia đình, mất tình yêu, mất hôn nhân, mất cả khả năng sinh con..." Nói đến đây, cô ấy ngừng lại, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Sau này con cũng không thể tốt hơn được nữa, chỉ có thể ngày càng tệ hơn thôi. Mẹ bây giờ còn có con bên cạnh, nhưng con thì sao? Tương lai, ngay cả mẹ con cũng mất đi, con thật sự chỉ còn lại một mình."

Trương Chú xách túi xuống nhà. Nóng quá, cô ấy lười lái xe, liền che ô đi bộ đến nhà mới của Vạn Thanh. Cô ấy biết chắc Vạn Thanh đang ở đó. Trên đường, cô ấy ghé qua một tiệm nước mát mua loại đồ uống mà Vạn Thanh thích. Cô ấy nghĩ, có lẽ khi nhìn thấy, Vạn Thanh sẽ vui lên một chút. Nhưng vừa cầm túi đồ uống trên tay, cô ấy lại tự hỏi... làm sao để giải thích cho sự mất kiểm soát của mình ban nãy đây?

Tầm ba, bốn giờ chiều, người ta đến giao nệm, mất khá lâu mới sắp xếp xong. Nhà mới chỉ có giường và tủ quần áo, còn sofa, bàn trà, bàn ăn thì phải hai hôm nữa mới giao vì là hàng tổng kho. Ban đầu cô định dán giấy dán tường, nhưng người này nói dễ bị ẩm mốc, người kia bảo dễ bong tróc, lắm chuyện quá, cô cũng lười quan tâm nữa.

Cô nằm trên tấm nệm mới, cố gắng nghĩ về những chuyện mà ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rõ. Chưa được bao lâu, chuông cửa vang lên. Cô ra mở cửa, thấy Trương Chú xách theo túi đồ uống bước vào, đưa cho cô rồi đảo mắt nhìn quanh nhà một lượt. Sau đó, cô ấy khô khốc nói: "... Trưa nay uống hơi nhiều." Nói xong cố nén nước mắt, ở nhà còn chưa khóc, giờ càng không thể khóc.

Vạn Thanh đưa tay ôm cô ấy, không nói gì.

Buổi tối, Trương Chú về ngủ ở nhà mẹ. Hai mẹ con ăn tối xong thì xuống dưới đi dạo tiêu cơm, sau đó quay về, tựa vào sofa xem phim. Xem gì không quan trọng, quan trọng là Trương Chú rất thích khoảnh khắc yên bình này.

Hồi nhỏ, cô ấy rất ghen tị với gia đình Vạn Thanh, không phải vì nhà họ quá mức ấm áp hòa thuận—không, gia đình Vạn Thanh cũng đầy mâu thuẫn. Nhưng cô ấy thường thấy họ cùng nhau đi dạo vào buổi tối, đôi khi chỉ có ba mẹ Vạn Thanh, đôi khi cả ba người cùng đi. Không hiểu sao, hình ảnh ấy luôn khắc sâu trong trí nhớ cô ấy. Dù cô ấy từng tận mắt thấy ba mẹ Vạn Thanh cãi nhau, đập đồ, cô ấy cũng chẳng thấy đáng sợ.

Còn gia đình cô ấy thì sao? Hình như chỉ khi cô ấy vừa vào tiểu học, ba mẹ cô ấy vẫn còn tranh luận, cãi vã, trong nhà vẫn còn chút sức sống. Nhưng sau đó, họ không còn cãi nhau nữa, rồi cũng chẳng buồn nói chuyện. Đến khi cô ấy thi đại học xong, họ bình tĩnh thông báo rằng họ muốn ly hôn. Khi đó cô ấy đã phản ứng thế nào? Cô ấy rất thản nhiên chấp nhận, thậm chí còn nói họ không cần đợi đến khi cô ấy thi xong, dù vài năm trước cô ấy cũng có thể chịu đựng được. Cô ấy nhớ rất rõ, sau khi nói xong câu đó, ba mẹ cô ấy lần đầu tiên mất kiểm soát mà khóc nức nở, còn cô ấy thì như một người lớn, an ủi họ rằng không sao đâu.

Năm ba đại học, vào kỳ nghỉ đông, cô ấy và Vạn Thanh nằm trong mền trò chuyện về quan điểm tình yêu hôn nhân. Trước đây họ chưa từng nói về chủ đề này, ít nhất là chưa bao giờ nói sâu đến vậy. Hôm đó họ nói rất nhiều, có một số quan điểm khác nhau, nhưng điểm chung là cả hai đều bi quan về tình yêu. Họ không tin vào chuyện "mãi mãi". Vì sao ư? Nhìn người lớn xung quanh thì rõ cả thôi, gia đình nào chẳng sống với nhau lâu ngày rồi cũng trở nên nhạt nhẽo, vô vị, tê liệt cảm xúc?

Là vậy, nhưng khi họ thực sự yêu, họ vẫn lao vào như thiêu thân. Khi yêu, ai cũng cảm thấy tình yêu của mình là đặc biệt nhất trên đời, là khác biệt nhất, bắt đầu mong chờ và mơ tưởng về một mối quan hệ dài lâu. Khi được cầu hôn, cô ấy hạnh phúc đến mức suýt ngất đi, lập tức báo cho Vạn Thanh biết rằng mình sắp kết hôn. Lúc đó, Vạn Thanh chỉ nhắn lại một câu: "Chúc mừng cậu bước vào nấm mồ của tình yêu."

Trương Chú đã lườm cô, đuổi cô đi chỗ khác.

Rồi sao nữa? Rồi cô ấy ly hôn. Khi bị chẩn đoán vô sinh, cô ấy bình tĩnh nhìn chồng mình báo tin này cho ba mẹ chồng ngay lập tức, khoảnh khắc đó cô ấy biết tình yêu của mình đã biến mất hoàn toàn, hôn nhân cũng đến hồi kết thúc. Gia đình chồng cô ấy có tư tưởng truyền thống, không thể chấp nhận việc nhận con nuôi—trừ khi chính con trai họ không có khả năng sinh con.

Mặc dù vậy, dù mối tình trước không trọn vẹn, trong lòng cô ấy vẫn khao khát được yêu, được trân trọng.

Cô ấy cũng thấy rối bời, chính cô ấy cũng không rõ nữa... Thực ra, nếu hai người sống với nhau lâu, tình yêu chuyển thành tình thân hay thứ gì đó khác, cô ấy cũng có thể chấp nhận.

Đôi lúc, cô ấy mơ hồ trách mẹ mình, trách bà quá mạnh mẽ, quá can thiệp vào hôn nhân của cô ấy. Khi chồng cũ hết lần này đến lần khác đến ngủ lại, mong hàn gắn, nếu không có mẹ cô ấy... có lẽ cô ấy đã không suy nghĩ quá nhiều mà tái hôn rồi. Nhưng đa phần thời gian, cô ấy lại vô cùng biết ơn mẹ mình, vì mỗi lần cô ấy hoang mang, bà luôn tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy. Nhưng cũng chính vì thế, cô ấy lại ghét bản thân mình đã quá phụ thuộc vào mẹ.

Hôm nay, cô ấy vốn định nói rất nhiều, rằng Vạn Thanh quan trọng với cô ấy thế nào, thậm chí còn hơn cả tình yêu... Nhưng mẹ cô ấy dường như chẳng muốn nghe. Cô ấy chợt nhận ra rằng hai năm nay, mẹ cô ấy dường như không còn kiên nhẫn với những lời than thở của cô ấy nữa, tình cảm cũng trở nên xa cách, lạnh nhạt. Nhận ra điều này, cô ấy hơi hoảng hốt, nhưng nhiều hơn là tủi thân. Vì một tâm lý nào đó, cô ấy nói muốn về nhà mình.

Bà Trương Hiếu Hòa không giữ lại, chỉ dặn dò: "Đi đường cẩn thận, ngủ nhớ khóa cửa."

Trương Chú chẳng nói gì, xách túi vào thang máy.

Bà Trương Hiếu Hòa đợi đến khi thang máy sắp xuống tầng một, mới xoay người vào nhà, khóa cửa lại. Sau đó, bà ra ban công, dõi mắt nhìn theo bóng con gái đi ra từ tòa nhà. Đến khi cô ấy khuất dạng, bà mới từ từ vào nhà tắm rửa, lên giường nghỉ ngơi.

Trương Chú trở về nhà, thất vọng vặn chốt cửa, do dự một lúc rồi nhắn tin cho mẹ mình: "Con sai ở đâu?" Nhưng vừa gửi đi đã lập tức thu hồi.

Thôi bỏ đi.

Cô ấy vứt điện thoại lên giường, bật điều hòa, cột tóc lên rồi đi tắm. Lúc này, Vạn Thanh gọi đến, rủ cô ấy ngày mai đi dạo phố mua váy đẹp, lại còn nói mấy chuyện con gái linh tinh. Nghe xong, bao nhiêu u sầu đều tan biến, cô ấy vui vẻ đồng ý ngay: "Được! Hạnh phúc quá đi!"

Kết thúc cuộc gọi, cô ấy hài lòng tựa vào đầu giường, cầm sách lên đọc. Lần này, cô ấy quyết định sẽ không chấp nhặt với mẹ mình nữa, bỏ qua những lúc thất thường của bà trong hai năm nay. Mãn kinh cộng thêm tiền mãn kinh mà.

Đọc một lúc, đầu óc lại lơ lửng, cô ấy chợt nghĩ có phải mình hơi giống "con cưng của mẹ" không? Đã ba mươi mốt tuổi rồi, chuyện bé tí cũng kể cho mẹ. Trước đây Vạn Thanh từng thẳng thắn nói cô ấy quá nhạy cảm, lải nhải mãi không dứt.

Cô ấy lại bắt đầu bồn chồn, không thể tập trung đọc nữa, bèn tắt đèn chuẩn bị ngủ. Đúng lúc này, cô ấy nhận được tin nhắn từ bạn đại học, muốn mời cô ấy làm khách mời thu âm một tập podcast từ xa. Bạn cô ấy học cao học ở Bắc Kinh, hai người vẫn thường liên lạc. Giờ cô ấy làm biên tập văn học ở Bắc Kinh, hai năm trước cùng đồng nghiệp lập ra một kênh podcast, thỉnh thoảng lại mời cô ấy tham gia.

———

Ngày thứ Hai đáng ghét lại đến.

Chu Cảnh Minh và Trương Chú đi làm, Vạn Thanh thì tiếp tục dọn dẹp nhà mới.

Tổng đại lý gọi điện xác nhận sẽ giao hàng trong hai ngày tới. Giờ nghỉ trưa, Vạn Thanh nhắn tin cho Trương Chú, dặn cô ấy tuần này nhớ hẹn Triệu Lâm đi ăn, nợ người ta mãi cũng không hay.

Trương Chú trả lời: "Cậu đừng coi trọng chuyện này quá, Triệu Lâm cũng bận mà, suốt ngày khoe khoang trên vòng bạn bè kìa..."

Vạn Thanh đáp: "Cô ấy có đến hay không là chuyện của cô ấy, nhưng mình phải chủ động hẹn đã."

Trương Chú đồng ý: "Được, tối mình báo lại."

Vạn Thanh cũng có kết bạn với Triệu Lâm trên WeChat, do Trương Chú giới thiệu. Cuộc sống của Triệu Lâm rất phong phú, ngày nào cũng cập nhật trạng thái. Hôm thì check-in phòng gym, hôm thì khoe bộ sưu tập figure bản giới hạn, lúc lại đăng ảnh đi chơi cùng gia đình, hoặc trang điểm đậm đi quẩy ở bar trên thành phố. Mới mấy hôm trước, Trương Chú còn buôn chuyện với cô, nói Triệu Lâm không phải tốt nghiệp thạc sĩ mỹ thuật ở top 10 sao? Ý là, người thuộc tầng lớp như thế, sao lại không khác gì người bình thường vậy? Lúc đó Vạn Thanh cũng gật gù: "Có lẽ dù dán bao nhiêu nhãn mác lên người, thì bản chất cô ấy vẫn chỉ là một con người thôi."

Vạn Thanh cầm một cây gãi lưng đi tới đi lui từ phòng ngủ ra phòng khách, từ phòng khách ra ban công, cứ có cảm giác mình quên mất chuyện gì đó quan trọng. Cô đứng trên ban công, chán nản nhìn ra xa, mặt trời giữa trưa chói chang, đường phố vắng tanh không một bóng người. Một lúc sau, cô quay lại phòng ngủ, nằm ngủ trưa như thói quen.

Hai giờ chiều, cô tắt quạt, thức dậy, rồi lại lười biếng nằm dài trên sofa, vừa lướt điện thoại vừa xem TV. Nhìn thấy có người khoe dưa hấu ướp lạnh trên vòng bạn bè, cô bật dậy, xỏ dép đi tìm đồ ăn trong tủ lạnh. Lấy một quả đào lớn ra rửa rồi ăn, nhưng trong lòng lại nghĩ: Không được, sống thế này có khác gì nằm chờ chết đâu. Nhưng kêu cô lập tức quay về Thượng Hải đi làm thì lại không có chút động lực nào.

Cô nhìn hộp đồ ăn đặt trên bàn, thẫn thờ nghĩ: Giá như ba mẹ ở nhà thì tốt rồi, ít ra còn có lý do để nấu cơm. Cô cũng biết nấu vài món đơn giản, nhưng một mình thì chẳng buồn nấu, mỗi lần nấu lại không kiểm soát được lượng, ăn mãi không hết.

Nghĩ vậy, cô gọi video cho ba mẹ, trò chuyện hai mươi phút. Hai mươi phút là vừa đủ, cả nhà vẫn giữ được bầu không khí vui vẻ, ai cũng hồ hởi chào hỏi nhau trước màn hình. Gọi xong, cô cảm thấy có thêm năng lượng, tinh thần nhẹ nhõm hơn, liền đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, tập trung làm hết việc này đến việc khác.

Buổi tối ra ngoài đi dạo, cô nhận được điện thoại của ba. Ông vòng vo một hồi, cuối cùng mới nói thẳng—ở nhà cậu không thoải mái lắm, mẹ lại vừa lấy tiền giúp cậu lo cho em họ, nhờ quan hệ đưa thằng bé lên tỉnh học cấp ba. Dù sao thì sau này nó có học ở đâu cũng được, miễn đừng thi vào Thượng Hải, đến đó lại làm phiền con.

Vạn Thanh an ủi ông: "Không sao mà, đưa tiền thì đưa thôi, ba mẹ ở nhà cậu ăn ở cả ngày mà. Mà em họ có khả năng thi đỗ vào Thượng Hải thì cũng là chuyện tốt, đời người có lúc lên lúc xuống, ai biết sau này ai giúp ai đâu?"

Ba cô được an ủi, hiếm khi còn đùa lại: "Con gái đúng là cái áo bông nhỏ, ấm áp ghê!"

Vạn Thanh bật cười, hai ba con nói chuyện thêm mấy câu rồi cúp máy.

Vừa về đến nhà, Trương Chú nhắn tin trong nhóm chat: [Cậu đã mua đồ điện trong nhà chưa?]

Đúng rồi! Cô chợt nhớ ra. Hóa ra đây là chuyện quan trọng mà cô quên mất! Sáng nay vào nhà mới cứ thấy trống trải mà không biết thiếu thứ gì.

Cô trả lời: [Chưa mua.]

Trương Chú nhắc: [Trong nhóm bạn cấp ba của chúng ta có người làm quản lý ở trung tâm điện máy.]

Vạn Thanh hỏi: [Ai vậy?]

Trương Chú đáp: [Cậu chuyển trường từ năm lớp 11 rồi, không biết cậu ấy có còn nhớ cậu không. Mà Chu Tiểu Minh quen thân với cậu ấy đó.]

Năm phút trôi qua, Chu Cảnh Minh vẫn chưa có động tĩnh gì trong nhóm.

Vạn Thanh nhắn lại: [Mua đồ điện dễ mà, đặt online là được.]

Trương Chú cuối cùng cũng tìm được cơ hội chọc ngoáy, trách cô: [Ai bảo cậu không bao giờ tham gia họp lớp. Không biết tình hình bạn cũ bây giờ ra sao.]

Vạn Thanh đáp: [Sau này mình cũng không tham gia đâu.] Rồi nhân tiện vạch trần cô ấy: [Năm kia cậu đi họp lớp, cho vay mười ngàn tệ, đã đòi lại được chưa?]

Trương Chú bực bội: [Lười nói chuyện với cậu.]

Vạn Thanh: [Ăn một lần, khôn ra một chút.]

Trương Chú tức tối: [Người ta trước kia từng giúp mình đấy nhé!] Rồi tiếp tục: [Con người thay đổi theo hoàn cảnh. Mà mình thấy cậu càng có nhiều trải nghiệm lại càng trở nên thực dụng hẹp hòi, lúc nào cũng suy diễn người khác với ác ý...]

Vạn Thanh bái phục: [Cậu sống trên đời này đúng là phí phạm, đáng lẽ nên ngồi xếp bằng trên bàn thờ mà được cúng bái.]

Trương Chú đáp: [Cúng đi, mỗi ngày nhớ lạy ba cái.]

Vạn Thanh cáu: [Đừng nhắn nữa!]

Trương Chú: [Làm bài tập thi đại học ở thị trấn nhỏ của cậu đi!]

Vạn Thanh đáp: [Ủa? Cậu chỉ là một con ốc vít nhỏ làm thủ tục thuế ở cửa sổ mà cũng dám cười nhạo mình là dân học hành ở thị trấn nhỏ?]

Trương Chú: [Chậc, cậu chỉ là một con dân văn phòng chen chúc trên tàu điện ngầm mỗi ngày mà cũng dám xem thường một con ốc vít như mình?]

Vạn Thanh: [Đừng nhắn nữa, nhắn tiếp là cậu thành con gián đó!]

Trương Chú: [Ngày tháng còn dài, rồi sẽ có lúc cậu phải gọi mình là bà nội!]

Vạn Thanh: [Gián gián gián!]

Mười phút sau, Chu Cảnh Minh cuối cùng cũng nhắn tin trong nhóm—một bức ảnh chụp anh đang chơi bóng rổ cùng bạn bè. Ở góc ảnh, thấp thoáng có hai con chó hoang đang cắn nhau.

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận