Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Chương 47: Đối Tửu Đương Ca (8)
Dạo này Chu Cảnh Minh rất kỷ luật. Chỉ cần buổi tối ăn nhiều hơn một chút, dù đã mười giờ, anh cũng sẽ ra ngoài chạy vài cây số. Vạn Thanh hoàn toàn không hiểu nổi sự kỷ luật này của anh. Đã biết mình có nguyên tắc như vậy thì cần gì phải ăn nhiều hơn chứ? Đúng không?
Còn cô dạo này thì cứ nghịch ngợm kỳ lạ, suốt ngày chọc ghẹo anh, chọc xong lại quay sang dỗ dành, cứ như mắc bệnh vậy. Trưa nào rảnh, cô lại dùng nồi chiên không dầu làm ít cá hoàng hoa nhỏ, hấp chút cơm ngũ cốc, trộn một dĩa rau củ, rồi cắt thêm vài lát thịt bò kho—tóm lại toàn là món ít calo. Sau khi chuẩn bị xong, cô đem đến quầy lễ tân công ty anh.
Dần dần, cô cũng quen với đồng nghiệp của anh. Thỉnh thoảng khi công ty anh tổ chức bữa ăn nội bộ với các thành viên chủ chốt, cô cũng tham gia. Nhưng không thường xuyên, tổng cộng chỉ có hai lần. Cô tự biết chừng mực—mấy bữa ăn đó thường liên quan đến công việc, cô là người ngoài, đi nhiều cũng không thích hợp. Cô cảm thấy chỉ cần biết mặt đồng nghiệp của anh là đủ, sau này gặp trên phố gật đầu chào nhau là được, không cần cố tình thân thiết.
Còn cô thì cũng bận tối mắt tối mũi. Ngoài việc học trà đạo và làm bánh online mỗi ngày, cô còn tiện thể tìm hiểu nguyên lý cơ bản của các thiết bị gia dụng và cách sửa chữa chúng. Không nói đâu xa—chiếc máy giặt lồng đứng đã để không ba, bốn năm trong nhà, cô đã tự tay sửa được rồi! Cảm giác thành tựu tràn đầy, cô lập tức gọi điện khoe với ba mẹ. Ba mẹ cô lại dội cho một gáo nước lạnh, nói cô toàn học mấy thứ vô dụng, cái máy giặt đó vốn định bán ve chai rồi!
Ngoài mấy việc này, cô cảm thấy mình cũng không có gu thẩm mỹ gì ghê gớm, nên cô thường xuyên xem các chương trình nghệ thuật và phim tài liệu, mong muốn cải thiện và nâng cao tư duy thẩm mỹ của bản thân. Cô kiên nhẫn lắng nghe các nghệ sĩ giảng giải cách đánh giá một bức tranh, bức tranh đó đẹp ở đâu, giá trị nghệ thuật và lịch sử của nó nằm ở điểm nào...
Cô đã rất tận tâm trong việc lĩnh hội và cảm nhận thế nào là vẻ đẹp nghệ thuật, vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp của cuộc sống... Nghĩ lại mà thấy xấu hổ, bởi vì khi còn nhỏ, cả trường học lẫn gia đình cô đều không coi trọng việc giáo dục thẩm mỹ. Những môn học như âm nhạc, thể chất, mỹ thuật... giáo viên thường xuyên có việc bận hoặc bị ốm. Gia đình cô chỉ là một gia đình bình thường, ba mẹ không có khả năng thưởng thức hay truyền dạy cái đẹp, điều duy nhất họ có thể làm là gửi cô đến lớp năng khiếu mỗi tuần một buổi. Hồi tiểu học, cô đã học piano và vẽ tranh thủy mặc, nhưng một là không có năng khiếu, hai là thiếu kiên trì, cuối cùng đều bỏ dở giữa chừng.
Bây giờ cô đặc biệt quan tâm đến việc nâng cao khả năng cảm nhận cái đẹp, một phần vì khi không đi làm, cô có rất nhiều thời gian rảnh và muốn sử dụng nó một cách tốt hơn; một phần vì hơn một tháng trước, khi nói chuyện với một headhunter quen biết, người đó hỏi cô có kế hoạch kết hôn, sinh con trong ba năm tới không. Khi đó cô không trả lời trực tiếp, nhưng sau một tháng suy nghĩ nghiêm túc, cô nhận ra mình có kế hoạch kết hôn và sinh con, thậm chí muốn thực hiện càng sớm càng tốt.
Chưa nói đến việc sẽ thực hiện thế nào, trước tiên cô muốn tranh thủ học thêm cái gì đó, bất cứ thứ gì cô hứng thú và có thể làm phong phú bản thân, để sau này khi đối mặt với thử thách nào đó, cô sẽ không bị hao mòn quá mức. Cụ thể là thử thách gì, cô cũng không rõ, nhưng cô biết rằng kết hôn và sinh con sẽ là một bài kiểm tra lớn đối với cả cô và Chu Cảnh Minh. Mọi điều cô đang làm lúc này, sâu trong tiềm thức, đều là sự chuẩn bị cho thử thách đó.
Trong quá trình học tập, nội tâm cô tĩnh lặng, có thể gạt bỏ mọi phiền nhiễu từ bên ngoài, trong thế giới của cô chỉ có cô và vì cô mà thôi. Những điều cô học được đều chuyển hóa thành năng lượng, thấm dần vào toàn bộ cuộc sống, giúp cô phát triển mạnh mẽ hơn.
Nhưng đáng tiếc thay, cô chỉ là một người bình thường, học bao nhiêu thứ thanh tao, cuối cùng lại thấy hứng thú nhất với việc sửa đồ điện gia dụng. Thật sự khó mà nói ra nổi.
Tối hôm đó Trương Chú đăng lên nhóm chat rằng máy sấy tóc của mình bị hỏng. Cô lập tức phóng xe điện đến nhà cô ấy, chỉ mất hơn mười phút để sửa xong. Nhưng sau khi sửa xong, không những không được một lời cảm ơn, Trương Chú còn lên nhóm chat định hướng luôn nghề nghiệp tương lai cho cô: mua một chiếc xe ba bánh chạy điện, đi khắp phố phường rao sửa đồ điện gia dụng, tiện thể thu mua phế liệu luôn.
Cô đang trên đường về nhà, đọc tin nhắn này xong lại quay xe trở lại, tháo máy sấy tóc ra, trả về trạng thái hỏng như cũ, để khỏi dùng nữa nhé! Chính trong lúc quay lại, cô phát hiện ra bí mật của Trương Chú: trên tủ trưng bày phụ kiện trong phòng thay đồ của cô ấy có đặt một chiếc micro và máy ghi âm. Cô hỏi đó là gì. Ban đầu Trương Chú nhất quyết không chịu nói, nhưng cuối cùng, bằng chứng rành rành không thể chối cãi, Vạn Thanh chỉ vào cô ấy mà dọa: "Mình sẽ về nghe từng đoạn một, nếu có nội dung nào liên quan đến mình, cậu cứ chờ đó!"
Podcast của Trương Chú mới có bảy, tám tập, mỗi tập khoảng ba, bốn mươi phút, chủ yếu là những tâm sự cá nhân lúc say rượu. Nói về việc mẹ tái hôn; về chuyện ba cô ấy yêu cầu mẹ cô ấy sang tên tài sản trước khi cưới; về việc cô ấy cảm thấy phiền lòng thì sẽ lái xe đi qua con đường có anh cảnh sát giao thông nọ; về cách cô ấy chấp nhận một cuộc đời dần đi xuống, học cách ôm lấy những điều không hoàn hảo; về những chuyện đời thường với đám bạn thân... Chuyện tốt, chuyện xấu, chuyện phiền não, chuyện vui vẻ, cô ấy đều kể một cách sống động, không chút che giấu.
Vạn Thanh nghe thử hai tập, thấy cô ấy lải nhải không ngớt. Cô không nói gì thêm, chỉ nhắn WeChat: [Sao fan của cậu chỉ có một ngàn vậy?]
Trương Chú trả lời: [Khó tăng fan lắm, một ngàn này là mình còn phải kéo người vào đó.] Rồi gửi cho cô link podcast của một người bạn đại học. Thực ra cô ấy cũng không định giấu giếm chuyện này, trước đây khi thu podcast với bạn đại học cũng từng nhắc qua, nhưng vì Vạn Thanh nói không nghe audio nên cô ấy cũng không kể nữa.
Trước đây Vạn Thanh cũng hay nghe audio, trên đường đi làm nghe kinh tế học, tâm lý công sở, tư duy logic, giao tiếp xã hội... Nhưng có giai đoạn càng nghe càng lo lắng, nên dần dần bỏ. Hơn nữa ở Thượng Hải cô cũng khá bận rộn, hết tụ tập với bạn bè lại tụ tập với đồng nghiệp, cuối tuần đi xem kịch, lái xe đi leo núi gần đó, cuộc sống cũng khá đa dạng, nhưng cô lại không cảm thấy đầy đủ. Đó là một câu nói đầy mâu thuẫn—cuộc sống đa dạng nhưng không cảm thấy đầy đủ. Cô thường ngồi giữa đám đông, nhưng cũng đồng thời lạc lõng giữa đám đông đó.
Nếu hỏi cô rằng năm tháng nghỉ ngơi này có lo lắng không? Hai tháng đầu có, nhưng về sau thì dần học được cách thích nghi. Năm tháng này, cô tiêu tổng cộng mười lăm ngàn, trong đó năm ngàn là mua quần áo cho mình và Chu Cảnh Minh, còn lại đều là chi phí ăn uống hàng ngày, tiền điện nước thì... trừ thẳng vào thẻ ngân hàng của ba cô. Dĩ nhiên, cứ như thế này thì không phải kế lâu dài, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ làm hẳn, nhưng nếu nghỉ ngơi một hai năm thì cũng hoàn toàn ổn.
Cô chỉ muốn nạp lại năng lượng, vui chơi, tận hưởng cuộc sống một cách vững vàng. Chuyện sau này quay lại đi làm hay khởi nghiệp, để sau này tính, dù sao thì trời cũng không sập xuống được.
Chi Cảnh Minh cũng bận muốn chết, ban ngày đi làm, buổi tối thì tranh thủ đi xem nhà hoặc giúp Giang Minh Châu tìm xe cũ. Ban đầu anh định đổi sang biệt thự, nhưng xem mấy căn đều không ưng ý, Vạn Thanh liền đề nghị xem căn hộ lớn năm phòng. Biệt thự cộng thêm tầng hầm ít nhất cũng bốn tầng, sau này trang trí nội thất là một khoản lớn, dọn dẹp bảo trì cũng phiền phức. Trong tay họ có chút tiền, biệt thự ở quê cũng không tính là đắt, nhưng thứ nhất là Chu Cảnh Minh đang trong giai đoạn khởi nghiệp, có quá nhiều điều chưa biết phía trước; thứ hai, bọn họ cũng không phải xuất thân nhà tư bản, tiền tiết kiệm đều là mồ hôi nước mắt của dân công sở, bỏ ra mua biệt thự cũng được, nhưng không cần thiết.
Chu Cảnh Minh khi đó nói là đổi sang biệt thự chứ không phải mua mới, cô liền hiểu ngay trong lòng. Họ mới hơn ba mươi tuổi, gấp gáp gì chứ? Hơn nữa, Trương Chú cũng nói trong nhóm rằng ở biệt thự vừa không thoải mái vừa lãng phí, ba cô ấy cũng ở biệt thự, tầng ba thấy mệt nên chưa bao giờ thèm lên. Cô ấy cũng khuyên họ mua căn hộ lớn năm phòng là đủ rồi, làm thêm phòng thay đồ độc lập, sống sướng mê ly.
Sướng cái đầu cậu ấy, ở còn chẳng đủ, đòi phòng thay đồ.
Trước đây không cảm thấy sự khác biệt cụ thể giữa đã kết hôn và chưa kết hôn, nhưng lần này thì thấy rõ ràng rồi. Trương Chú chú trọng chất lượng cuộc sống, có phòng thay đồ riêng, có phòng làm việc, có phòng giải trí, nhà lúc nào cũng sạch bóng, mỗi tuần thuê giúp việc dọn hai lần. Hôm đó Vạn Thanh cảm thán trong nhóm rằng năm phòng của họ cũng không đủ, ba phòng ngủ, hai thư phòng... thì lấy đâu ra phòng thay đồ, phòng giải trí.
Trương Chú có hơi bị đụng chạm, liền nhắn lại: Nếu có thể lựa chọn, mình cũng muốn năm phòng không đủ dùng.
Thôi, chuyện này dừng ở đây, không nhắc nữa.
Giang Minh Châu không biết là do nghe podcast của Trương Chú quá nhiều hay do ở cạnh họ lâu ngày mà bị ảnh hưởng, cô ấy bỗng dưng bước vào một trạng thái biểu đạt đặc biệt, nói về việc mình muốn mua xe sang, và lý do tại sao lại mua xe sang. Trước đây khi còn ở nơi khác, cô ấy chẳng thấy xe sang có gì đặc biệt, cũng chỉ là xe bốn bánh mà thôi. Nhưng giờ quay về, trong vòng tròn họ hàng, cô ấy nhận ra xe sang chính là biểu tượng của người thành công, vậy thì cô ấy cũng phải mua!
Lý do mua xe của cô ấy đơn giản đến thô bạo: mua xe sang để bà nội có thể nở mày nở mặt trước họ hàng, bà vui thì cô ấy cũng vui.
Vạn Thanh phản hồi gọn lỏn: [Mua đi!] Có h.am mu.ốn vật chất là điều tốt, phải trân trọng nó, nhất là khi có đủ khả năng đáp ứng.
Bình thường, Trương Chú sẽ thấy kiểu chi tiêu này quá đắt đỏ, con người sao phải sống trong ánh nhìn của người khác? Nhưng lần này cô ấy không nói nhiều, chỉ khích lệ: [Mua đi! Ủng hộ bà nội tìm lại thể diện.] Khi tiền có thể giải quyết vấn đề thì cứ dùng tiền giải quyết, vì đời còn bao nhiêu chuyện chẳng thể giải quyết bằng tiền.
Giang Minh Châu vốn đã chuẩn bị cả một đống lý lẽ để hợp lý hóa lòng hư vinh của mình, nhưng khi thấy phản hồi của họ... cô ấy chỉ ngớ ngẩn trả lời một câu: [Ừ.]
Những ngày sau đó, cô ấy liên tục gửi ảnh xe lên nhóm chat. Khi đăng ảnh chiếc BMW X6, cô ấy còn quả quyết: [Chính là nó!]
Vạn Thanh không nhịn được nữa, gọi cô ấy xuống đất: [Xuống đây ngay!]
Trương Chú kéo lại: [Đừng có bay cao quá.]
Chu Cảnh Minh, giữa lúc bận tối mắt, cũng lên tiếng can ngăn: [Năm sau hoặc năm kia hãy mua.]
Giang Minh Châu đáp: [Không được, Tết năm nay tôi còn phải đi chúc Tết họ hàng!]
...
Cho đến tối ngày Quốc khánh, ngày cưới của bà Trương Hiếu Hòa, khi Trương Chú đang ngồi uống rượu tại nhà Vạn Thanh, cô ấy bất chợt nói trong nhóm chat rằng cậu em họ của cô ấy có một chiếc xe, mới chạy hơn một trăm ngàn cây số, không tai nạn, không trầy xước, chỉ là cậu ta đã mang xe đi cầm cố. Nếu Giang Minh Châu có hứng thú, cô ấy sẽ tìm cách chuộc xe về, rồi thương lượng một mức giá hợp lý.
Lúc đó Chu Cảnh Minh cũng vừa đến nhà Vạn Thanh, sau khi hỏi kỹ về tình trạng xe, anh nhắn riêng cho Giang Minh Châu: [Chiếc xe này hợp với cậu đó, suy nghĩ thử xem.]
Họ cũng không trông mong cô ấy sẽ phản hồi ngay, chỉ là nhân tiện nhớ ra nên nhắc đến.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau tham dự đám cưới của bà Trương Hiếu Hòa, đến khi tiệc tàn, tiễn bà cùng chồng đi hưởng tuần trăng mật xong, Vạn Thanh hẹn cả nhóm tối nay đến nhà mình tụ tập.
Trương Chú rất cảm động, chỉ cười mà không nói gì.
Giang Minh Châu phải lo tiệm nướng nên không đến được, Chu Cảnh Minh thì bận chuyện khác, mãi đến bảy tám giờ tối mới qua. Vừa đến khoảng mười phút thì trời đổ mưa xối xả.
Bên ngoài mưa lớn, quán nướng cũng vắng khách, chỉ còn vài đơn nhỏ để Tiểu Hào luyện tay nghề, Giang Minh Châu ngồi đó uống bia, trả lời tin nhắn. Cô ấy nhắn riêng cho Chu Cảnh Minh: [Mọi người đều ở nhà Vạn Thanh hả?]
Chu Cảnh Minh đáp: [Ừ.]
Giang Minh Châu hỏi tiếp: [Trương Chú không sao chứ?]
Chu Cảnh Minh trả lời: [Không sao.] Sau đó quay video gửi cho cô ấy, trong video, hai người kia cụng ly, một người nói: "Cạn ly vì mẹ mình!" Người kia thì đáp: "Cạn ly vì mẹ cậu!" Rồi cả hai cùng cười phá lên.
Giang Minh Châu bỗng thấy nôn nao, dặn dò nhân viên một hồi, rồi lái chiếc xe van đậu ở vỉa hè, lao đi trong mưa đến nhà Vạn Thanh. Cô ấy cũng không biết tại sao mình lại đi, chỉ là cô ấy rất muốn gặp họ.
Khi lên đến nơi, mọi người đều kinh ngạc: "Sao cậu lại đến đây?"
Cô ấy nói một câu chẳng ăn nhập gì: "Mình đến hỏi về chiếc xe của em họ Trương Chú." Nói xong, cô ấy thấy khóe mắt cay cay, liền ngồi xuống châm một điếu thuốc.
Cô ấy im lặng thật lâu, uống một ly rượu, rồi đột ngột nói: "Ba của Bồng Bồng chính là mối tình đầu của mình."
Hai người kia lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn, chờ cô ấy nói tiếp.
Nhưng cảm xúc xốc nổi, hỗn loạn không đúng lúc ấy dường như đã trôi qua, cô ấy bỗng dưng trở nên bối rối, hối hận vì đã đặt mình vào hoàn cảnh này, lại còn đột ngột kéo bạn bè mình vào. Tại sao lại đến mức này? Cô ấy làm sao lại ra nông nỗi này?
Cô ấy đột nhiên sụp đổ, nước mắt rơi lã chã. Chu Cảnh Minh định đến ôm cô ấy, nhưng cô ấy đẩy anh ra, như thể tự hành hạ mình, để mặc bản thân hoang mang, chật vật, yếu đuối, thảm hại, không còn chốn dung thân trước mặt họ.
Vạn Thanh và Trương Chú cũng định ôm cô ấy, nhưng cô ấy quay lưng từ chối, cố gắng kìm nén cảm xúc. Sau đó, cô ấy chậm rãi ngồi xuống ghế ăn, không muốn nói gì thêm, rút khăn giấy, hỉ mũi một cái thật mạnh rồi hỏi: "Các cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện muốn chấm dứt tất cả không?"
"Mình có. Đã từng có lúc, mình chỉ muốn kết thúc mọi thứ."
Vạn Thanh nghiêng mặt đi, Trương Chú lấy tay che mắt, còn Chu Cảnh Minh thì lặng lẽ bước ra ban công.