Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần
Chương 98: Chương 98
Đêm dài đằng đẵng trôi qua, Lư Linh Vận mở mắt ra. Cô nhìn thấy một trần nhà xa lạ, không phải ký túc xá Nhất Đại, không phải phòng tạm giam, không phải phòng bệnh, càng không phải khách sạn Chuyển Tiếp.
Cô vén chăn ngồi dậy, qua ô cửa sổ sát đất trước mặt, ánh nắng rực rỡ bên ngoài lọt vào tầm mắt. Cửa sổ hé mở, cơn gió mang theo chút ấm áp cuối thu lùa vào, hương lá cây và nắng ấm tràn ngập lồ ng ngực Lư Linh Vận.
Buổi sáng yên bình, nắng ấm dịu dàng, mọi thứ đẹp đẽ đến lạ thường, nếu không có cơn đau nhức do sốt cao để lại trên người, tất cả những chuyện đã xảy ra, tựa như một cơn ác mộng bình thường, tỉnh dậy là tan biến.
Nhưng Lư Linh Vận biết, đó không phải là mơ. Vì trên cổ tay cô vẫn còn vết hằn của còng tay, vì trên người cô vẫn còn vết thương nhỏ sau trận ẩu đả, vì khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt, vì khoang mũi cô vẫn còn vương vấn mùi hương thoang thoảng quen thuộc của…… Lư Ki.
Những hình ảnh ngắn ngủi và rời rạc lại hiện lên trong đầu, tiếng khóc của Lư Ki, nụ cười của Lư Ki, cái ôm của Lư Ki, cuối cùng là ánh lửa hừng hực nuốt chửng tất cả. Lư Linh Vận nắm chặt vạt áo trước ngực, tựa như làm thế có thể xoa dịu cơn đau ở đó. Tất nhiên, chỉ là phí công mà thôi. Cơn đau quặn thắt ngày càng nghiêm trọng khiến toàn thân cô run rẩy, đau buồn và hối hận lấn át mọi cảm xúc khác, khiến cô muốn quay ngược làm lại.
Đúng rồi, quay ngược, làm lại! Cô nhìn xuống bàn tay mình……
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh, ngăn cản hành động của cô: “Muốn hồi tố?”
Lư Linh Vận lần theo giọng nói, nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào góc tường. Cô nhận ra hắn, vì hắn chính là tên điên đâm người trên đường, kẻ đáng lẽ đã bị “Lư Linh Vận cắt cổ họng” — Trác Cù.
“Là anh.” Trong mắt Lư Linh Vận không hề che giấu sự căm hận và giận dữ.
“Là tôi. Không ngờ giả điên lại dễ như vậy, bịa đại một câu chuyện, lừa được cả cảnh sát và cô.” Trác Cù cười, vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh Lư Linh Vận: “Nhưng cô nên hiểu, là tôi cứu cô.” Hắn mở âm lượng điện thoại lên cao nhất, đặt xuống trước mặt Lư Linh Vận.
Giọng nói rành mạch của người dẫn chương trình truyền hình vang lên bên tai Lư Linh Vận: “Hôm qua, tại phòng bệnh trên tầng ba của bệnh viện trực thuộc đại học Y thành phố đã xảy ra một vụ nổ, vụ nổ khiến hai người thiệt mạng và ba người bị thương. Một trong hai người thiệt mạng là nghi phạm trọng án đang điều trị ngoại trú vì sốt cao, người còn lại là một phụ nữ trung niên. Theo cảnh sát, người phụ nữ này có thể là người gây ra vụ nổ……”
“Công nghệ thời đại này thật tệ hại.” Trác Cù nói, bản tin trở thành phông nền: “Nhìn thấy vết cắt trên cổ thì kết luận người ta đã chết; phòng thẩm vấn được canh phòng nghiêm ngặt, muốn ra là ra muốn vào là vào; chỉ cần động tay động chân một chút, một người chết biến thành hai người chết. Người nhà nạn nhân dùng bom tự sát để trả thù nghi phạm đang điều trị ngoại trú, một câu chuyện hoàn hảo, đám cảnh sát kia chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đã tin ngay.”
“Ba người bị thương là hai cảnh ngục đang làm nhiệm vụ và một cảnh sát hình sự.” Bản tin vẫn tiếp tục: “Cả ba đều đã phẫu thuật thành công, không nguy hiểm đến tính mạng……”
“Hai cảnh ngục, một cảnh sát hình sự,” Trác Cù vừa rung đùi vừa nói: “Bản tin này đưa tin không đầy đủ, vì có những chuyện không thể công khai cho công chúng biết. Chẳng hạn như, anh chàng cảnh sát hình sự kia đang bị tạm đình chỉ công tác, nhưng lại vi phạm quy định đến gần phòng bệnh.”
Trác Cù thích thú thưởng thức vẻ mặt của Lư Linh Vận: “Chẳng hạn như, ba người đó không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh chàng cảnh sát hình sự đó hình như bị chấn thương ở đầu do vụ nổ, dẫn đến mất trí nhớ ngược dòng (*), quên nguyên nhân mình bị đình chỉ công tác và lý do mình đến bệnh viện. Đúng rồi, quan trọng nhất là, hình như anh ta cũng quên bạn gái của anh ta rồi.”
(*) Retrograde amnesia: người bệnh thường gặp khó khăn trong việc nhớ lại thông tin từ quá khứ, nhưng vẫn có khả năng học hỏi và tạo ra ký ức mới.
“Chậc chậc, đàn ông mà, các người có câu gì ấy nhỉ? Đàn ông đều là chân giò heo?” Hắn cố tình nói lớn.
Gương mặt đen như than của Lư Linh Vận khiến Trác Cù rất hài lòng: “Ôi, xin lỗi, tôi quên mất, cảnh sát đó hình như rất thân với cô nhỉ, họ Đổng đúng không? À, đúng rồi, người bạn gái bị anh ta quên là cô đúng không? Đắc tôi đắc tội. Nhưng cô đừng nhìn tôi như vậy, chuyện anh ta mất trí nhớ thật sự không liên quan đến tôi, tôi hoàn toàn không biết lúc đó anh ta vào bệnh viện. Hơn nữa, theo tôi thấy, không rõ là mất trí nhớ hay bị người ta hồi tố.”
Sau khi Trác Cù nói một tràng dài như như hát hí khúc, sau đó bản tin cũng phát hết, Lư Linh Vận lên tiếng: “Anh nói xong chưa?”
“Hừ ―― con gái con lứa, biểu cảm đó không tốt đâu, đáng sợ quá à.”
“Anh muốn gì?” Lư Linh Vận không có tâm trạng vòng vo với hắn: “Hạt thời gian?”
“Đừng vội vã như thế, tôi bị cô cắt cổ, vết thương còn chưa lành hẳn đây này.” Hắn chỉ vào vết thương không tồn tại trên cổ: “Vừa tốn công tốn sức thoát khỏi nhà xác thì bị một mụ đàn bà điên quấn lấy, bảo là muốn tôi giúp cứu đứa con gái bị vu oan của bà ta.”
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi là người hiền lành đấy, lúc đó cả con phố bị bà ta làm phiền, bà ta quỳ lạy van xin, phần lớn mọi người đều quay đầu bỏ đi, chỉ có tôi thật sự nghe lời thỉnh cầu của bà ta, giúp bà ta lập kế hoạch, cung cấp đồ dùng cần thiết. Kết quả thì sao? Sau khi cứu người xong thì tôi mới biết, người tôi cứu chính là kẻ đã cắt cổ tôi. Bây giờ kẻ đó còn ăn cháo đá bát, hùng hùng hổ hổ chất vấn tôi, chậc chậc chậc, cô có biết bóng ma trong lòng tôi lớn thế nào không?”
Lư Linh Vận kìm nén xúc động muốn động thủ, day day thái dương đang giật: “Thần của thế gian.” Cô thốt ra mấy chữ này.
“Ồ!” Mắt Trác Cù sáng lên: “Cô biết rồi à, không tệ không tệ, xem ra mười mấy năm qua tôi làm không tệ. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi là du khách thời không đến từ tương lai mà, đến thời cổ này nhìn thấy non xanh nước biếc, lập tức không còn tâm tư quan tâm đ ến mấy chuyện vớ vẩn của đám người đến từ kỷ Loạn Thời kia.”
Hắn vẫn thao thao bất tuyệt: “Nơi này non xanh nước biếc, nhưng con người thì không ổn lắm, vừa ngu ngốc vừa giả tạo vừa cứng nhắc, rõ ràng không có Cục quản lý và hệ thống Minh Kính tồn tại, thế mà chẳng dám làm gì. Cái gì cũng kìm nén chịu đựng, đeo mặt nạ lên mặt, bề ngoài thì ai cũng là bạn bè sống chết có nhau, nhưng thực tế trong lòng đã đâm chết đối phương mấy trăm lần.”
“Sống giả tạo, sống mệt mỏi như vậy trong một thời đại tốt đẹp như thế này, hà tất phải thế? Có thù thì báo thù, muốn làm gì thì cứ làm, kết quả tệ nhất cùng lắm là chết thôi, chứ đâu có bị lưu đày đến Hư Không Tĩnh Giới, sợ cái gì? Tôi đây, với tư cách người tương lai, thật sự không ưa cách làm của tổ tiên mình, thật sự hận sắt không thành thép, cho nên không nhịn được, dùng công nghệ kỹ thuật tôi mang theo để giúp các người một tay.”
“Kết quả việc giúp một tay ấy, nhìn đi, tốt đẹp biết bao? Có yêu thì nói yêu, có hận thì nói hận, đây mới là giải phóng bản chất của con người, đây mới là tự do, đây mới là xã hội loài người xứng với non xanh nước biếc nơi đây. Dưới vùng trời cách xa Thời Chủ này, mỗi ngày tôi không cần nghĩ đến những mục tiêu không thể thực hiện được, không cần lo một ngày nào đó mình bị lưu đày, có thể làm thần của thế gian, giúp tổ tiên mình giải phóng nhân tính, tốt biết bao?”
“Nhưng tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi sống đàng hoàng, nhưng mấy kẻ xuyên không khác thì chưa chắc đã vậy. Ví dụ như họ Hứa, ví dụ như họ Bành, vì cái thuyết Thời Giới hư vô mờ mịt kia, vì cái thế giới mới tươi đẹp căn bản không tồn tại kia, mà bán cả t1nh trùng của mình.”
“À, phải rồi, cô chưa biết phải không? T1nh trùng đó chính là cô đấy, một người không thuộc về bất cứ thời không nào, con lai giữa người của kỷ Loạn Thời và kỷ Công Nguyên, kẻ thù tự nhiên của dây xích nhân quả, đồng thời cũng là khắc tinh của Cục quản lý và Thời Chủ.”
“A, đúng rồi, cô còn chưa biết sự khác biệt giữa Cục quản lý thời không và Thời Chủ đúng không? Cục quản lý là tiền thân của Thời Chủ, là một tổ chức, sở dĩ có thể gọi nó là ‘tổ chức’, vì ở kỷ Loạn Thời, khái niệm ‘người’ vẫn giống như bây giờ, tuyệt đại đa số sự tồn tại của con người là xác th1t, dẫu rằng vận mệnh đã định sẵn, nhưng ‘người’ vẫn là những cá thể độc lập.”
“Nhưng kỷ Chưởng Thời thì khác, thời điểm đó con người không còn thực thể nữa, thế giới từ lấy vật chất làm gốc chuyển sang lấy năng lượng làm gốc, con người cũng thoát ly ‘thể xác th1t’, trở thành ‘thể tinh thần’ không biến mất theo tự nhiên, mà Thời Chủ chính là tập hợp của vô số thể tinh thần, cô có thể xem nó là tập hợp của vô số ‘người’, cũng có thể xem nó là một chỉnh thể, xem nó là đại diện của ‘nhân loại’.”
“Về chuyện tôi vừa nói, tại sao đứa con lai vượt thời đại là cô là thiên địch của chúng? Đó là vì bản chất của con lai vượt thời đại giúp cô nằm ngoài sự quan trắc của chúng. Thuật toán quan trắc quá khứ và tương lai của Cục quản lý và Thời Chủ là lấy thời đại làm đơn vị, một thời đại xảy ra chuyện gì, ai thúc đẩy những chuyện đó. Còn cô, là sự sống vượt qua thời đại……”
“Nói như vậy thì phức tạp quá, tóm lại, tuy cô dễ bị dây xích nhân quả phản phệ, nhưng lại không dễ bị Cục quản lý quan trắc, mà sự quan trắc của Cục quản lý chính là trở ngại lớn nhất cho kế hoạch Thời Giới mới hoàn mỹ của Chuyển Tiếp. Về phần dây xích nhân quả, cách giải quyết rất đơn giản, cho cô một thứ có thể vi phạm luật nhân quả là được, chẳng hạn như, hạt thời gian. Dây xích nhân quả giết cô, hạt thời gian hồi sinh cô, hoàn hảo.”
“Thật ra kế hoạch đã được lập trước khi xuyên không, nhưng những nhân vật đóng vai trò cốt lõi trong việc thực hiện kế hoạch ấy, lúc đó chẳng biết gì cả. Đó cũng là lẽ đương nhiên thôi, nếu ngay từ đầu Hứa Quân Duệ biết mình và Lư Ki yêu nhau không phải ngẫu nhiên, hơn nữa kết tinh tình yêu giữa hai người lại là công cụ của Chuyển Tiếp, ông ta làm sao dám lên giường với Lư Ki chứ?”
“Cho nên lúc đó Bành lão đại, ừm, chính là cha của chị họ cô đấy, đối với em trai của vợ…… à phải rồi, bởi vì tuổi thọ của con người ở kỷ Loạn Thời rất dài, tuổi tác của Hứa Quân Duệ và chị gái chênh lệch khá nhiều. Cho nên, dù Hứa Quân Duệ là em vợ của Bành lão đại, nhưng sau khi Hứa lão đại qua đời, Bành lão đại giống như cha của ông ta vậy.”
“Thế nên lúc đó Bành lão đại đã diễn một màn kịch, một mặt sai người tác hợp cha mẹ cô, một mặt chia rẽ uyên ương, khiến Hứa Quân Duệ ngốc nghếch dẫn mẹ cô bỏ nhà ra đi. Kết quả thì sao, chẳng phải người nên lăn giường thì vẫn lăn giường, người nên bị bắt cóc thì vẫn bị bắt cóc sao?”
“Đến khi ván đã đóng thuyền, cô ra đời, Hứa Quân Duệ cũng đoán ra chân tướng, Bành lão đại thừa nhận sự thật kinh thiên địa khiếp quỷ thần ấy, trước mặt toàn bộ thành viên Chuyển Tiếp, truyền chức lão đại cho Hứa Quân Duệ, đồng thời dùng mạng của chính mình ép Hứa Quân Duệ lập lời thề phải hoàn thành kế hoạch.”