Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 25: Chương 25

Đổng Thạc cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn Lư Linh Vận.

“Tôi…… cô nói trước đi.”

“Tôi…… anh nói trước đi.”

Cả hai đồng thanh.

Sau vài giây mắt đối mắt, người thua cuộc là Đổng Thạc, anh mở lời: “Cô thật sự không đi bệnh viện kiểm tra sao? Bị xe đạp điện đụng như thế, gãy xương, cần ghép da không phải ít đâu, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.”

“Tôi thật sự không sao, anh biết sở thích nghiệp dư của tôi mà, hay té ngã, nên biết phòng bị khi ngã. Hơn nữa, chuyện vừa nãy anh muốn nói, không phải chuyện này đúng không?”

“À —— Kết quả khám nghiệm tử thi của Vương Thắng có rồi, mọi thứ đều phù hợp với đột tử do bệnh tim, ngoại trừ một điểm.”

Lư Linh Vận biết, “một điểm” này mới là mấu chốt.

“Phía sau cổ anh ta có một lỗ kim đường kính chưa đến 0.3 mm.” Nói xong câu này, Đổng Thạc giơ tay chống cằm, cẩn thận quan sát phản ứng của Lư Linh Vận, cứ như anh có thể đọc vị thông qua biểu cảm.

“1Q84?” Lư Linh Vận đáp lại bằng một câu kỳ lạ.

“Hả?”

“1Q84 của Murakami Haruki, anh chưa từng đọc à?” Lư Linh Vận tỏ vẻ “khó tin”: “Trong đó có một nữ sát thủ giết người kiểu như thế đấy, dùng một cây châm chọc vào sau cổ nạn nhân, khiến tim ngừng đột ngột. Khám nghiệm tử thi bình thường không thể phát hiện ra, sẽ trực tiếp phán đoán đột tử do bệnh tim. Chẳng phải giống y hệt sao, lỗ kim, đột tử, nữ,” Cô chỉ vào mình: “Sát thủ.”

“……” Bị Lư Linh Vận nói như vậy, Đổng Thạc cảm thấy nghi ngờ cô là một hành vi khiến cảnh sát mất mặt.

Thế là, anh lại một lần nữa bị Lư Linh Vận công phá, tự động trở thành người giúp Lư Linh Vận rửa sạch hiềm nghi: “Giả sử lỗ kim đó là nguyên nhân gây tử vong, không nói đến kết quả kiểm tra dấu vết, rằng cô căn bản không tiếp cận anh ta, chỉ nói từ phán đoán của pháp y, lỗ kim đó ít nhất được tạo thành trước khi chết ba giờ đồng hồ, mà lúc đó cô đang tập huấn ở trường, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Nếu nghi ngờ cô, tôi có thể từ chức về nhà viết tiểu thuyết rồi.”

“Ừm, có lý.” Lư Linh Vận rất nghiêm túc gật đầu hai cái.

“……” Anh với cô đổi vai hả? “Lỗ kim có lẽ không liên quan nhiều đến cái chết của anh ta, ngoài lỗ kim ấy, trên người anh ta còn nhiều vết kim khác do chích nhiều lần, mà anh ta thật sự dương tính với HIV, cho nên chúng tôi nghi ngờ, bao gồm của lỗ kim sau cổ, đều do anh ta tin vào những phương pháp chữa HIV trên mạng rồi tự làm khổ mình. Có lẽ anh ta tử vong tự nhiên, tuy rằng gia đình nạn nhân và cả cha mẹ anh ta đều không chấp nhận kết quả này.”

Thật ra, người không chấp nhận kết quả này, còn có cả cô. Bởi vì, một vết kim tiêm được tiêm trước ba giờ đồng hồ gây ra tử vong, người bình thường nghĩ đó là chuyện không thể nào, nhưng trong lòng Lư Linh Vận, lại nghĩ khác. Song…… bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.

“Cũng khó trách, một bên muốn xé xác phanh thây hung thủ, nhưng lại được báo rằng hung thủ chết bình yên như thế; một bên đến giờ vẫn chưa thức tỉnh khỏi nhận thức sai lầm về con trai, làm sao họ có thể chấp nhận cái chết và tội lỗi của con trai chứ.” Lư Linh Vận nói.

“Nhận thức sai lầm?” Đổng Thạc nhạy bén chú ý đến cách dùng từ của Lư Linh Vận.

Dưới ánh mắt chim ưng biết cười của Đổng Thạc, Lư Linh Vận buộc phải kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện với đàn chị Uông.

“Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.” Đổng Thạc thở dài.

“Đáng thương? Sao lại đáng thương?” Chẳng biết tại sao, Lư Linh Vận lại cảm thấy câu này của Đổng Thạc thật nực cười, cô hơi nheo mắt: “Chẳng phải có câu ‘Không tự tìm cái chết thì sẽ không chết’ sao. Cha mẹ anh ta không tự tìm cái chết thì là gì? Sớm phát hiện con trai nói dối, sớm chú ý đến suy nghĩ của con trai, hoặc từ đầu đừng cõng con trai trên lưng đi bộ thay anh ta, thì mọi chuyện đã không như thế này.”

“Anh ta sẽ không phản nghịch, không nói dối, không tự buông thả, càng không phạm tội giết người. Con cái không phải vật phẩm sở hữu của cha mẹ, bọn họ tự làm mất con mình, không tự suy xét lại bản thân……”

Thấy một nhân viên phục vụ bưng một dĩa thức ăn xuất hiện ở gần đó, như thể định mang đến bàn mình, Lư Linh Vận nuốt lại những lời dang dở.

“Nhìn cô như thế này, xem ra có không ít thành kiến với bậc cha mẹ nhỉ.” Trước khi nhân viên phục vụ mang món ăn đến, Đổng Thạc chớp lấy cơ hội chen vào một câu.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lư Linh Vận hừ một tiếng: “Chứ sao nữa, anh có thấy đứa bé nào xuất thân từ cô nhi viện mà không có thành kiến về cha mẹ chưa? Vô trách nhiệm và chiếm hữu, hai thái cực, nhưng bản chất có khác gì nhau?” Cô không mềm không cứng hóa giải thăm dò của Đổng Thạc.

“Cũng đúng.” Đổng Thạc cảm thấy, chủ đề này không thể tiếp tục được nữa, bởi vì hai người có hoàn cảnh trái ngược nhau, thành kiến của Lư Linh Vận đối với cha mẹ, là điều mà người trưởng thành trong tình yêu của cha mẹ như anh không thể mường tưởng được, anh cũng không có lập trường gì để phản bác Lư Linh Vận.

Vì vậy, anh cầm đũa lên, như để giảm bớt sự ngượng ngùng, gắp một miếng thịt vịt: “Ăn thôi. Đúng rồi, lúc nãy cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói,” Lư Linh Vận cũng cầm đũa lên: “Tôi tưởng anh hẹn tôi ra đây để hỏi tôi đã nói gì với Trâu Tường Bình.”

Bàn tay cầm đũa của Đổng Thạc khựng lại, miếng thịt rơi xuống bàn.

“Phí thức ăn.” Lư Linh Vận vô thức lẩm bẩm.

Đổng Thạc đành phải hậm hực gắp miếng thịt bỏ vào miệng, đồng thời trong lòng liên tục niệm “quy tắc năm giây, quy tắc năm giây”.

“Anh tưởng mình gầy như tia chớp à, một người lớn như thế núp trong góc nhỏ nghe lén, nếu tôi không thấy thì tôi mù rồi.” Mặc dù cô không thấy thật: “Dù tôi mù, Trâu Tường Bình và chị Toa cũng không mù.”

Đổng Thạc phát hiện, Lư Linh Vận là kiểu người càng thân thiết thì càng độc miệng, so với những gì mà em gái miêu tả lúc đầu, thật sự là một trời một vực. Thế nào là hiền lành? Thế nào là không đắc tội với ai? Là Sương Sương nhìn sai, hay Lư Linh Vận chỉ thế này trước mặt mình?

“Chị Toa?” Tuy rằng trong lòng không ngừng phàn nàn, nhưng khả năng nắm bắt từ khóa của Đổng Thạc vẫn không giảm.

“Chính là cô gái con lai đi cùng tôi ấy, chị họ của tôi.”

“Cô có chị họ?”

“Tôi cũng mới biết mình có chị họ khoảng năm sáu năm trước, ông ngoại tôi chắc không xem đứa con trai di cư kia là con trai.” Lư Linh Vận nhún vai.

Năm sáu năm trước, chính là lúc Lư Linh Vận đột nhiên rời khỏi cô nhi viện sống tự lập sao? Đổng Thạc nghĩ.

“Tôi không cố ý nghe lén, mặc dù tôi chẳng nghe được gì cả.”

“Ồ.”

“Vậy hai người nói gì thế? Có thể nói cho tôi biết không?”

“Có gì đáng nói đâu, toàn là cậu ta phấn khích kể chuyện hồi nhỏ.”

“Cậu ấy là em trai cô à?” Đổng Thạc biết rõ còn cố hỏi.

“Không phải, tuổi tác không khớp. Chị gái cậu ta lớn hơn tôi ít nhất hai tuổi, hơn nữa……” Lư Linh Vận đột nhiên đặt đũa xuống, biểu cảm đổi thành nặng nề và tiếc nuối: “Chắc cậu ta kể với anh chuyện về chị gái cậu ta rồi nhỉ?”

Biểu cảm của Lư Linh Vận rất có sức lan tỏa, tâm trạng của Đổng Thạc cũng trở nên nặng nề theo. Anh do dự gật đầu.

“Mặc dù nói thế này có lẽ không hay lắm, nhưng, nói chung, những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như cô ấy,” Lư Linh Vận cắn môi: “Có thể thuận lợi trưởng thành hay không là một chuyện, dù trưởng thành, chẳng lẽ không có bóng ma tâm lý, không mắc bệnh lý tâm thần nào sao? Chẳng hạn như đa nhân cách, tâm thần phân liệt, trầm cảm, tự mình hại mình……?”

Có một suy nghĩ nào đó thoáng qua trong đầu Đổng Thạc, cùng với nó là những biểu hiện của Lư Linh Vận từ khi anh quen cô……

Bệnh lý tâm thần, đa nhân cách……?

“Mặc dù tôi không phải người xuất sắc gì, nhưng có một điều tôi rất rõ ràng,” Lư Linh Vận cố ý dừng một chút: “Tinh thần của tôi, rất bình thường.”

Bình thường……

Cô nói cô không nhớ những gì đã xảy ra đêm đó, nhưng cô lại có mặt ở hiện trường; tối nay, khi cô bắt đầu trò chuyện với Trâu Tường Bình, biểu cảm dịu dàng đó, khi Trâu Tường Bình chạm vào tay cô, ánh mắt đột ngột chuyển thành lạnh nhạt. Lư Linh Vận hiền lành, Lư Linh Vận lạnh nhạt; Lư Linh Vận là cô sinh viên bình thường, và còn có…… Lư Linh Vận miệng cười nhưng mắt không hề cười.

Người ta nói, khi con người nghi ngờ điều gì đó, họ sẽ cố gắng tìm kiếm những sự thật có thể chứng minh sự nghi ngờ này, càng nhìn càng giống, hoàn toàn bỏ qua hành vi “phán đoán” cần phải có cả “chứng thực” lẫn “chứng ngụy”. Đổng Thạc lúc này chính là như thế, suy nghĩ như những con rết đầy chân, không thể chặn được mà bò vào đầu anh, hoàn toàn làm lệch phán đoán của anh, khiến anh càng nhìn Lư Linh Vận càng cảm thấy giống như……

Bên này, Đổng Thạc đang bận rộn với những suy nghĩ vô cùng đáng sợ trong đầu, bên kia, Lư Linh Vận lại ngẩng đầu xem phim tiên hiệp: Theo lời thoại và trang phục của nhân vật trong phim, dường như đến đoạn nữ chính thần tiên hạ phàm.

“Thần tiên.”

“Hả?” Đổng Thạc vừa định thần lại, không biết là do ảo giác của mình, hay Lư Linh Vận đang nói chuyện.

“Tôi đang nói về bộ phim này.” Lư Linh Vận chỉ vào TV tinh thể lỏng treo sau lưng Đổng Thạc: “Nếu như trên thế giới này thật sự có thần tiên, thần tiên thật sự điều khiển được vận mệnh của người phàm, như vậy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về những bộ phim tiên hiệp kể về bọn họ? Buồn cười? Ngu xuẩn?”

“Có khi sẽ cảm thấy thật đáng yêu cũng nên. Giống như khi cha mẹ nhìn thấy bài văn kể về mình của con cái vậy.” Đổng Thạc trả lời.

“Cha mẹ? Vì sao từ trước đến nay thần tiên luôn gắn liền với năm chữ ‘sáng tạo ra con người’?”

“Cá nhân tôi cho rằng, thần thánh trong truyền thuyết cổ đại, phần lớn là bởi vì con người muốn truy tìm nguồn gốc của mình, cho nên họ cảm thấy, là thần tiên tạo ra bọn họ, là thần tiên viết nên vận mệnh của bọn họ. Còn ở thời hiện đại, thần tiên đại diện cho khát vọng đối với những thứ không thể có được của loài người, cho nên các tác phẩm phim truyền hình và điện ảnh thường lấy đề tài về thần tiên có những năng lực mà con người không thể có được, lên trời xuống đất không gì không làm được.” Đổng Thạc nói.

“Làm được những chuyện loài người không làm được thì gọi là thần tiên, lên trên xuống đất không gì không làm được.” Lư Linh Vận nhìn bàn tay trái giấu dưới gầm bàn của mình, lẩm bẩm độc thoại: “Nhưng thực tế, đối với người cổ đại mấy ngàn năm trước, người hiện đại chúng ta có khác gì thần tiên đâu? Những thứ hiện tại không thể thực hiện được, nhưng có lẽ khoa học kỹ thuật tương lai có thể hiện thực hóa chúng. Như thế, đối với chúng ta, loài người trong tương lai, có phải là thần thánh không?”

Loài người trong tương lai, thần thánh.

Đổng Thạc nhận ra anh chưa bao giờ nghĩ theo cách này. Nói cách khác, loài người nhìn nhận về lịch sử và tương lai từ góc độ của chính mình, rất ít khi đặt mình ở góc độ “lịch sử” để nhìn đến “tương lai”. Nhưng tại sao đột nhiên Lư Linh Vận lại nói về điều này? Bộc lộ cảm nghĩ khi xem phim à?

“Anh đã xem 《Galactic Empire》 chưa? Của Isaac Asimov ấy?” Lư Linh Vận đột nhiên hỏi.

Lần này Đổng Thạc gật đầu.

“Trong đó có một cụm từ, gọi là ‘tôn giáo khoa học (*)’.”

(*) Tôn giáo khoa học (tiếng Anh: Scientism, hoặc Church of Science) là một khái niệm hư cấu trong series tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ‘Foundation’ của Isaac Asimov.

“Đặc điểm chính của tôn giáo khoa học: Mọi thứ đều có thể ứng nghiệm. Trong đó, giáo đồ là dân chúng của quốc gia có nền khoa học kỹ thuật lạc hậu, còn bản thể của ‘thánh linh ngân hà’ là ‘cơ sở’ nắm giữ công nghệ tiên tiến.” Đổng Thạc hiểu Lư Linh Vận muốn nói gì: “Cho nên, tương tự, nếu nói người cổ đại có nền khoa học kỹ thuật lạc hậu là người phàm, thì chúng ta là thần tiên; nếu chúng ta là người phàm, thì người tương lai, chính là thần thánh.”

Lư Linh Vận chỉ gật đầu một cái: “Nói như thế cũng được, nhưng ‘chúng ta là thần tiên đối với người xưa’, và ‘người tương lai là thần tiên đối với chúng ta’, có bản chất khác nhau.”

Đổng Thạc: “Bản chất khác nhau?”

“Chúng ta sống trong thế giới ở thời không của chính mình, mặc dù có công nghệ tiên tiến hơn người xưa, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến số phận của bọn họ, vậy nên, chúng ta là kiểu thần nước sông không phạm nước giếng với người phàm. Nhưng còn người tương lai sau vô số lần bùng nổ khoa học kỹ thuật thì sao?”

“Thời không, thời gian và không gian. Và,” Lư Linh Vận dùng ngón trỏ gõ xuống mặt bàn, cạch, cạch, cạch, nhịp điệu rõ ràng: “Vũ trụ, bốn phương trên dưới, gọi là vũ; quá khứ tương lai, gọi là trụ (*).”

(*) Tứ phương thượng hạ vị chi vũ, vãng cổ lai kim vị chi trụ: Trích từ thiên “Tề tục huấn” sách Hoài Nam Tử — bộ sách quan trọng của Đạo giáo Trung Quốc do Hoài Nam Vương Lưu An đã tập hợp các học giả lại để biên soạn. Tức là, ‘vũ’ là khái niệm chỉ không gian, ‘trụ’ là khái niệm chỉ thời gian, ‘vũ trụ’ là không gian + thời gian.

Cô nói tiếp: “Những gì chúng ta không biết, bọn họ biết. Vậy những gì chúng ta không hiểu, không thể can thiệp, cho rằng không thể đảo ngược, không thể khống chế, dưới góc nhìn của bọn họ, vẫn như vậy sao?”

Thời không, vũ trụ, thần tương lai. Cô chỉ có cảm hứng thôi, hay là…… đang ám chỉ điều gì?

(Quyển thứ nhất, kết thúc)

BÌNH LUẬN
Bạn cần đăng nhập để bình luận